Dịch Và Thời An

30: Nửa năm


trước sau

“Cô cái người lòng dạ hiểm độc này rốt cục cũng đi, thật là đáng mừng a.” Mặt Giang Trừng cười thật đáng ghét, tài đại khí thô vung tay lên: “Bữa này tôi mời, đừng khách khí, coi như tiễn cô.” Dịch Nghiêu cúi đầu nhìn thực đơn, ngoài miệng cũng không chút lưu tình, thẳng đâm vào chỗ đau của Giang Trừng: “Giang tổng, nghe nói mấy ngày trước cô đi Ngụy gia lấy lòng, bị cha mẹ vợ đuổi ra ngoài?”

Sắc mặt Giang Trừng nhất thời liền không tốt, Dịch Nghiêu mỉm cười, tiếp tục hỏi: “Giang tổng, bị cây chổi đánh trúng có đau hay không a?” Giang Trừng hừ một tiếng, ôm cánh tay thở khì khì. Ngụy Sở Ca liếc cô một cái: “Đã bảo chị không nên nói chuyện lung tung, mẹ em ghét nhất người như vậy.” Giang Trừng bĩu môi, có chút ủy khuất: “Tôi không phải là muốn dỗ dành lão nhân gia người vui vẻ sao, ai biết bà lại nóng nảy như vậy chứ.”

Ánh mắt Giang Trừng liếc qua, nhìn Dịch Nghiêu tức giận nói: “Cô còn nói tôi, tôi cũng không tin hai người các cô có thể lừa gạt cả đời. Nhà của Tiểu An khẳng định không tốt nói chuyện giống trong nhà của cô rồi, đến lúc đó cô có bị đuổi ra ngoài, cũng đừng có tìm tôi khóc.” Dịch Nghiêu không lên tiếng, Thời Ngộ An giương mắt nhìn Giang Trừng, nghiêm trang nói: “Cái này cũng không cần chị lo lắng, em sẽ không để cho người nhà của em tổn thương đến A Nghiêu.”

“Ôi chao, mấy người khoan hãy nói.” Giang Trừng nâng cằm, hơi có chút đắc ý: “Mặc dù cha mẹ vợ cũng không phải rất muốn nhìn thấy tôi, nhưng mà tôi đã nhìn ra, bà chính là nói năng chua ngoa tâm đậu hủ. Huống chi, tôi còn có một cha vợ hiểu rõ lý lẽ đây. Mấy người liền nhìn xem đi, trước khi Dịch Nghiêu từ Anh quốc trở lại, tôi khẳng định có thể giải quyết xong.” Dịch Nghiêu để thực đơn xuống, báo tên vài món thức ăn, giọng nhẹ tênh: “Mỏi mắt mong chờ.”

Ăn cơm xong, Giang Trừng khó được nghiêm chỉnh một chút: “Dịch Nghiêu, sau khi cô đi thì những hợp tác của chúng ta có thể toàn bộ giao cho anh cô sao.” Dịch Nghiêu gật đầu: “Yên tâm đi, anh hai tôi cũng không để ý đến chút ít chỗ tốt đó của cô đâu.” Giang Trừng hừ một tiếng, trợn mắt nói: “Dịch Kính Viễn cũng không phải là người hiền lành gì, họ Dịch mấy người đều là bọn người lòng dạ hiểm độc.”

“Hiện tại trong lòng cô có bao nhiêu oán niệm a?” Dịch Nghiêu cũng mắt trợn trắng giống như vậy, Giang Trừng khoát khoát tay: “Không có không có, chính là mỗi lần tôi vừa có động tác cô sẽ tới sáp một cước, tôi rất không cao hứng.” Dịch Nghiêu mặc kệ Giang Trừng, lôi kéo Thời Ngộ An đứng lên, lễ độ mỉm cười: “Đa tạ Giang tổng khoản đãi, không có chuyện gì tôi xin cáo từ trước.”

“Đi thôi đi thôi, thời gian hai người tú ân ái cũng không được bao lâu đâu.” Giang Trừng nhìn có chút hả hê, Dịch Nghiêu nhướng mày, nhìn như rất tùy ý nói: “Đúng rồi, mấy ngày trước tôi đụng phải Giang Tịnh, tình nhân cũ của cô, nàng hỏi thăm tôi về Giang tổng cô. Giang tổng diễm phúc không cạn a, cô đã cướp đi hết thảy của nàng, nhưng người ta đối với cô vẫn là nhớ mãi không quên đây.” Dịch Nghiêu nói xong, không nhìn sắc mặt Giang Trừng đang tối lại, tâm tình rất tốt lôi kéo Thời Ngộ An rời đi.

Dịch Nghiêu dắt tay Thời Ngộ An, không có đón xe, từ từ đi ở trên đường. Đi hồi lâu, Thời Ngộ An đột nhiên nói: “Ngày mai là chị đi rồi, nếu như con đường này vĩnh viễn đều đi không xong thì thật tốt.” Dịch Nghiêu nắm thật chặt tay của Thời Ngộ An, dừng bước lại kéo cô đến trước mặt mình: “Sẽ có một ngày như vậy, chúng ta cùng đi trên một con đường không có đoạn cuối, vĩnh viễn đi tới.”

Thời Ngộ An cúi đầu, khóe mắt có chút ướt át, cô vội vàng nói sang chuyện khác: “Những gì chị mới vừa nói với Giang Trừng là thiệt hay giả?” Dịch Nghiêu nhếch lên khóe miệng: “Nửa thật nửa giả. Tôi quả thật có gặp Giang Tịnh, bất quá Giang Tịnh không có hỏi thăm Giang Trừng, chỉ hỏi tôi một câu, Giang Trừng chết chưa.” Thời Ngộ An nghiêng đầu, thoạt nhìn có chút khổ não: “Nàng đối với Giang Trừng, rốt cuộc có phải là có tình cảm như vậy không?”

“Có lẽ vậy.” Dịch Nghiêu nhún vai: “Với đầu óc của Giang Tịnh, không thể nào một chút cũng không nhìn ra được những động tác nhỏ kia của Giang Trừng. Có lẽ là khinh thường, có lẽ do thiên ý, hoặc giả trực tiếp chính là phóng túng.” Thời Ngộ An không hiểu lắm, Dịch Nghiêu lắc lư tay của cô: “Tôi đã nói ba đi đón Sướng Sướng, em theo tôi đi đại học X xem một chút, như thế nào?”

Thời Ngộ An gật đầu, hé miệng cười: “Nhớ năm đó, em cũng từng làm sinh viên ở đây một tháng nha.” Dịch Nghiêu nhéo mũi cô: “Từ tiểu học cho đến đại học, chúng ta đều là cùng một trường học. Thời Ngộ An bạn học, em phải kêu tôi bao nhiêu tiếng học tỷ đây?”

Hai người thuê xe đi đại học X, thời gian buổi trưa đang giờ tan học, rất nhiều sinh viên lục tục từ trong trường học ra ngoài. Có người mắt sáng thấy được Dịch Nghiêu, càng lúc càng đưa tới nhiều hơn sinh viên chú ý.”Dịch học tỷ, chị rốt cục tới trường học, chúng em thật là cao hứng!” Một nam sinh la hét, Dịch Nghiêu cười: “Xin lỗi mọi người, công việc của tôi khá bề bộn, bởi vì ngày mai sẽ đi Anh quốc tham gia một nghiên cứu, có thể thật lâu mới trở về, cho nên trước khi đi tới trường học xem một chút.”

“A! Không sao, công việc của học tỷ tương đối quan trọng hơn!” Các bạn học rối rít bày tỏ hiểu, Dịch Nghiêu giảo hoạt nháy mắt mấy cái: “Mọi người muốn gặp được tôi rất đơn giản a, cố gắng học tập, tương lai đến Dịch thị công tác, liền có thể ngày ngày đều nhìn thấy tôi.” Thời Ngộ An len lén bĩu môi, quả nhiên vô gian không thương, lúc này liền bắt đầu lôi kéo nhân tài. “Nếu học tỷ cũng nói như vậy chúng ta nhất định sẽ cố gắng!” Một nữ sinh nắm quả đấm, lời thề son sắt nói, những người khác đi theo phụ họa.

Dịch Nghiêu hài lòng gật đầu một cái, hướng bọn sinh viên khoát khoát tay: “Cũng đã trễ thế này, mọi người mau đi ăn cơm đi.” Bọn sinh viên không thuận theo không buông tha tìm đề tài, muốn cùng nàng nhiều tán gẫu mấy câu: “Học tỷ, mỹ nữ bên cạnh học tỷ là ai a?” Có người hỏi một câu, Dịch Nghiêu nghiêng đầu nhìn lên Thời Ngộ An, cong khóe mắt cười: “Vị mỹ nữ này, em là ai a?”

Thời Ngộ An trợn mắt nhìn Dịch Nghiêu một cái, Dịch Nghiêu cười híp mắt giơ lên hai người mười ngón tay đan vào nhau ở trước mặt quơ quơ: “Đây là người đặc biệt quan trọng của tôi.” Bọn sinh viên tựa hồ có chút hiểu, trong lúc nhất thời trầm mặc, sau đó một nam sinh cười hỏi Dịch Nghiêu: “Học tỷ bây giờ cùng người thương ở cùng một chỗ sao?” Dịch Nghiêu gật đầu một cái, người nam sinh kia ôm ngực làm ra một bộ dáng vẻ rất thụ thương: “A, vậy chúng em không phải là không có cơ hội nữa rồi?”

“Hy vọng các vị niên đệ học muội, cũng có thể cùng người mình thích ở chung một chỗ.” Dịch Nghiêu vân đạm phong khinh cười, người nam sinh kia nhìn lướt qua nàng cùng Thời Ngộ An tay trong tay, chân thành nói: “Chúc học tỷ cùng người thương vĩnh viễn hạnh phúc. Còn có, hai người rất xứng đôi.” Dịch Nghiêu thu hồi vui vẻ, chăm chú nhìn nam sinh trước mắt: “Cám ơn em.”

Những sinh viên khác cũng phản ứng kịp, lại bắt đầu líu ríu: “Tôi đã nói mà, căn bản là không có nam nhân nào có thể xứng với học tỷ nha.” “Suy nghĩ một chút còn vô cùng kích động, học tỷ yên tâm, chúng ta sẽ không nói lung tung!” “Nhìn thế nào Dịch học tỷ cũng có vẻ công, quả nhiên a quả nhiên.” “Không không không ta cảm thấy học tỷ có vẻ thụ hơn...” Mắt thấy thảo luận càng ngày càng quá trớn, Dịch Nghiêu dở khóc dở cười mở miệng: “Tốt lắm tốt lắm, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên trở về nhà thì về nhà, chớ thảo luận vấn đề lung tung linh tinh.”

Ồn ào đủ rồi, bọn sinh viên cũng nghe lời giải tán đi, Dịch Nghiêu lôi kéo tay Thời Ngộ An đi vào đại học X, trong trí nhớ tiếng ve kêu còn ở bên tai. Thời Ngộ An đá hòn đá nhỏ, thoạt nhìn tâm tình không tệ: “Bọn họ đều là người rất tốt a.” Dịch Nghiêu gật đầu, khóe miệng hơi giơ lên: “Có thời điểm tôi cũng cảm thấy mình rất may mắn, ông trời đối đãi với tôi tốt như vậy. Cho tôi người nhà tốt như vậy, bạn bè, bạn học, thậm chí còn có người xa lạ. Còn có một người yêu nguyện ý cả đời dắt tay tôi cùng đi.”

“A Nghiêu.” Thời Ngộ An dừng bước lại, quay đầu nhìn Dịch Nghiêu, ánh mắt sáng trong suốt mang theo ý cười: “Chị tuyệt đối là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời này của em.” Dịch Nghiêu nhìn cô, trong lòng có chút ngứa ngáy, không nhịn được dán qua đẩy cô tựa vào một thân cây bên đường. “Chị muốn làm gì?” Hai tay Thời Ngộ An để ở trên vai Dịch Nghiêu, nghiêm trang nhìn thẳng vào mắt nàng: “Nơi này chính là trường học, không thể làm loạn.”

Dịch Nghiêu nháy mắt mấy cái, đưa tay tháo mắt kiếng xuống, tiến tới hôn lên mặt Thời Ngộ An: “Như vậy cũng coi là làm loạn sao?” Thời Ngộ An kéo lấy cổ áo nàng, như có chuyện lạ gật đầu một cái: “Tư thế quá mức. Như vậy thấy thế nào cũng không giống như là một loại bạn bè đâu.” “Tôi và em, vốn không phải là bạn bè.” Dịch Nghiêu cúi đầu hôn môi của cô, nhẹ nhàng cọ mấy cái: “Yên tâm đi, thời gian này ở đây sẽ không có người tới.”

“Ai nói không sẽ có người tới?” Sau lưng chợt truyền đến thanh âm, Dịch Nghiêu cau mày quay đầu lại nhìn, chính là cô gái cùng đi công viên trò chơi với Khang Từ hôm trước, đang đứng cười khanh khách ở cách đó không xa. “Lúc trước tôi liền đoán, quan hệ của hai người không đơn giản như vậy.” Tịch Cẩn Chi chậm rãi đi tới, cảm thấy vô cùng thú vị quan sát Dịch Nghiêu: “Quả nhiên là để tôi đoán trúng.”

Dịch Nghiêu xoay người, đeo mắt kiếng lên, cũng quan sát Tịch Cẩn Chi: “Cô là?” Tịch Cẩn Chi cười, thoạt nhìn cực kỳ vô hại: “Tôi tên Tịch Cẩn Chi, là một luật sư. Ngô, tôi còn là bạn học thời đại học của Khang Từ nữa, bất quá quan hệ của tôi với nàng cũng không tốt lắm, Dịch đại tổng tài cũng không cần phải đề phòng tôi. “Dịch Nghiêu nhìn ra Tịch Cẩn Chi cũng không có âm mưu hoặc là ác ý gì, mà bản thân cũng không sợ nàng có âm mưu hay ác ý gì, thuận miệng nói: “Tôi đã không phải là tổng tài gì.”

Tịch Cẩn Chi “Nga” một tiếng, hướng Dịch Nghiêu đưa tay ra, mỉm cười nói: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ánh sáng của đại học X.” Dịch Nghiêu cầm tay của nàng, cười lại “Cũng ngưỡng mộ đại danh đã lâu, Tịch đại luật sư.” Tịch Cẩn Chi thu hồi tay, có chút kinh ngạc: “Ôi chao? Cô biết tôi?”

“Ba tôi phái người cố ý đi mời cô về Dịch thị, mặc dù không có chính thức ra mắt, cũng không đến nổi không có nghe nói đến.” Giọng nói Dịch Nghiêu nhàn nhạt: “Tịch luật sư thật là tuổi trẻ tài cao, hy vọng cô cùng Dịch thị hợp tác vui vẻ.” Tịch Cẩn Chi cười cười: “Ở chức vị kia, tôi đối với công việc cũng không dám lười biếng.”

Dịch Nghiêu đối với thái độ của Tịch Cẩn Chi có chút hài lòng, mỉm cười hỏi: “Tịch luật sư tới đại học X có việc sao?” Tịch Cẩn Chi buông tay ra “ Hiệu trưởng của đại học X là giáo sư đại học của tôi, giáo sư bảo tôi tới gặp ông ấy một chút. Tôi mới từ phòng làm việc của giáo sư ra ngoài, vốn là muốn đi dạo một lát, thế nào không biết lại đúng lúc như vậy, gặp được... hai người. Ôi chao, Dịch tổng, Khang Từ nói chị dâu của nàng nhất định là ở bên ngoài có tình nhân, chính là cô rồi?”

“Cô muốn nghĩ như vậy cũng không phải là không được.” Mặt Dịch Nghiêu thờ ơ: “Nhưng cô ấy là người yêu của tôi, không phải là tình nhân cái gì.” Tịch Cẩn Chi vén tóc qua vành tai, hắc hắc cười hai tiếng: “Tôi cũng không có nghĩ như vậy. Đúng rồi, Thời tiểu thư, mặc dù chủ lực của tôi là những vụ án kinh tế, nhưng các vụ ly hôn tôi cũng có thể đánh, không thắng, không thu tiền nga.”

Tịch Cẩn Chi cười híp mắt lấy ra tấm danh thiếp, vòng qua Dịch Nghiêu nhét vào trong tay Thời Ngộ An: “Phong cảnh của đại học X cũng không tệ lắm, tôi tiếp tục đi dạo đây, hai vị, xin tùy ý.” Tịch Cẩn Chi chắp tay sau lưng, tiêu sái bước đi, Thời Ngộ An cúi đầu nhìn một chút danh thiếp trong tay, như không có chuyện gì bỏ vào trong túi.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây