Diễm Phu Nhân

15: Chém trước tấu sau lại gặp họa


trước sau

Mùa hè, trong không khí có chút khô ráo, chính là dấu hiệu mùa thu sắp tới. Trên dưới Lâm gia, cẩn thận đến độ một công nhân sửa chữa cũng bị kéo đi sân trước.

Chúng tỳ nữ rối rít chạy đến sân trước, một ngàn gia quyến xếp hàng thật tốt, ánh mắt từng người giống như tia chớp bắn tới, làm cho Lâm Triêu Hi ngồi ở trên cao toàn thân không được tự nhiên.

Chỗ ngồi bên cạnh theo thứ tự sắp hàng, bao gồm tam công tử Lâm gia.

Đại công tử Lâm Thành Trác một kiện trường y màu đen, tóc buộc lên gọn gàng không lưu một sợi, hắn ôm cánh tay, Hoàng kiếm kẹp bên trong cánh tay, đôi môi mím chặt, mày kiếm mắt sáng, lông mày hơi nhíu, càng lộ vẻ uy nghiêm lạnh lùng, hắn con ngươi đen sâu xa thâm trầm, nhìn vào trong giống như sa vào hầm băng. Hắn trầm ổn như núi, đúng như địa vị Lâm gia ở trong võ lâm không có gì để nghi ngờ, không giận mà uy, một cách tự nhiên làm cho lòng người cam tâm tình nguyện thần phục cống hiến.

Nhị công tử mi thanh mục tú, khóe môi luôn không tự chủ khẽ nhếch, giống như tô điểm một đóa hoa nhỏ, ấm áp dào dạt, làm cho người ta nhìn hết sức thoải mái dễ chịu, hắn một bộ bạch y nhàn nhạt, đuôi áo thêu một gốc lan màu mực, tăng thêm vẻ phong nhã. Bên phải hắn là ly trà luôn mang theo, tay trái hắn cầm lấy một ly trà sứ trắng, thành ly có khắc hoa văn lam nhạt, nước trà xanh biếc như có thể nhìn thấu. Vân đạm phong khinh [1], văn nhã thanh khiết, giống như vạn vật cũng sẽ không khiến tiên nhân trong bức họa kia có nửa điểm bối rối.

[1] Chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.

Tam công tử mặc một bộ áo bào tím khảm kim tuyến, hắn mắt phượng híp lại, chênh chếch về phía đuôi, hắn dựa về phía sau, chân phải chạm đất, chân trái đạp ở trên ghế dựa, một bộ dáng lười biếng lại làm cho người ta cảm thấy thưởng tâm duyệt mục (cảnh đẹp ý vui), không chút nào tà khí lưu manh côn đồ, mà là phong vận hoàn khố quý công tử (công tử quần áo lụa là). Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở giữa tán cây chiếu vào trên người mỹ nhân, tựa hồ không đành lòng trách móc nặng nề tuấn nhan kia, hắn môi mỏng nhẹ mân, một đôi ánh mắt tà mị quét qua, không khỏi đưa tới một hồi rối loạn nho nhỏ.

Lâm Triêu Hi ngồi cực kỳ mất tự nhiên, chẳng qua là tùy ý liếc qua những hạ nhân cũng không nhớ được tên, trong lúc rãnh rỗi, chỉ có thể không ngừng để cho Oanh Oanh một bên đổi trà rót nước, mỗi lần muốn ăn chút điểm tâm lại nhìn thấy Lâm Thành Trác nhíu mày, nụ cười vẫn như cũ của Lâm Đường Hoa cùng ánh mắt liếc xéo của Lâm Phượng Âm, tựa hồ cũng đang nhắc nhở tướng ăn khó có thể chấp nhận của nàng, cho nên nàng mấy lần cầm lên lại mấy lần bất đắc dĩ để xuống.

Qua một hồi lâu không có ai tới nữa, Lâm Triêu Hi trầm xuống cổ họng chậm rãi nói, “Nếu người đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu đi.”

Lâm Đường Hoa cùng Lâm Phượng Âm lơ đãng liếc mắt nhìn nhau, hai người nhìn nhau cười một tiếng trong lòng sáng tỏ, sau đó ý bảo Lâm Thành Trác bắt đầu.

Lâm Thành Trác đứng dậy đi tới trung tâm, ánh mắt sắc bén hơn người quét ngang, nói, “Hôm nay triệu khai Lâm gia hội nghị thường kỳ, là vì ba sự kiện.” Hắn dừng một chút nói, “Thứ nhất, quyền hành Lâm gia hạn định mười năm không thay đổi, toàn quyền trong tay chủ mẫu. Thứ hai, nửa tháng sau chủ mẫu đem đại biểu Lâm gia tham gia đại hội võ lâm, ta cùng với Nhị đệ đi theo hỗ trợ, sự vụ trong nhà tạm do Tam đệ xử lý. Thứ ba, ngày hôm trước chủ mẫu gặp thích khách tập kích, hung thủ đã nổi trên mặt nước, chính là nội tặc.”

Ba thông báo giống như ngũ lôi oanh đỉnh, tựa như một tòa núi lớn chợt đè lên vai Lâm Triêu Hi, nàng thiếu chút nữa nhanh như chớp từ trên ghế trượt xuống. Trước nàng cùng ba nhi tử đã thương lượng qua, ba năm sau liền đem quyền lực giao ra, hiện tại thời hạn mười năm, mình sẽ phải đảm đương cái thân phận này ít nhất hơn mười năm nữa? Nhưng mà chuyện này lại có chút kỳ hoặc, mấy ngày nay nàng ở Lâm gia náo loạn không ít truyện cười, Lâm gia trên dưới đối với nàng mất không ít tín nhiệm cùng tôn kính, bọn họ thông báo không thể nghi ngờ là khẳng định địa vị của nàng, vì nàng tạo uy tín, ngược lại là chuyện tốt. Nhưng là, điều thứ hai. . . . . . Đại hội võ lâm a, Lâm Triêu Hi ngửa mặt lên trời thở dài, chẳng lẽ nửa tháng sau sẽ phải hi sinh tính mạng ở trước mặt mọi người, trước thời hạn kết thúc cuộc hành trình xuyên thời không này? Bất quá điều thứ ba, nàng không khỏi bội phục ba nhi tử cơ trí tài hoa, chiêu gậy ông đập lưng ông này có lẽ thật có thể bắt được cái đuôi nhỏ.

Bọn hạ nhân bắt đầu hốt hoảng, nghị luận ầm ĩ. Trong sân một mảnh lửa nóng, Lâm Thành Trác mắt lạnh lẽo đảo qua, lập tức tĩnh lặng.

Mọi người không có dị nghị, vì vậy rối rít tản đi, không lâu sau liền ai về chỗ nấy, trong sân chỉ còn dư mấy người bọn họ.

Lâm Triêu Hi ho khan một cái nói, “Nhi tử a. . . . . . Quyết định này, vì sao không cùng mẫu thân thương lượng một chút liền. . . . . .”

Lâm Phượng Âm mắt phượng nhíu lại cười nói, “Nương cảm thấy ba điểm này, điểm nào không tốt đây?”

Lâm Triêu Hi cười khanh khách, quanh co nói, “Nương già rồi. . . . . . Mười năm thời hạn này không khỏi. . . . . . Ha ha, nương còn muốn bảo dưỡng tuổi thọ a. . . . . .”

Lâm Phượng Âm bật cười, nói, “Nhi tử nhìn nương hiện tại thể cốt cường tráng vô cùng, có thể cùng lần nương bế quan luyện tập võ công có liên quan, chẳng biết lúc nào mẫu thân có thể tự mình dạy dỗ tam nhi đây?”

Lâm Triêu Hi ha ha cười khan hai tiếng nói, “Ta, ta. . . . . . Trở về, nhất định có cơ hội a, vậy ta đi trước nghỉ ngơi, các ngươi trở về đi thôi ha. . . . . .”

Nói xong, nàng lôi kéo Oanh Oanh trở về phòng ngủ, ba nhi tử nụ cười nồng đậm.

“Đại ca, ngươi có nhìn thấy” Lâm Đường Hoa để xuống cái ly hỏi.

Lâm Thành Trác gật gật đầu nói, “Là hắn, chỉ có hắn không có tới.”

Lâm Đường Hoa mặc nhiên, Lâm Phượng Âm đứng lên duỗi thân hạ gân cốt nói, “Dậy sớm cũng là vì hắn, sớm một chút giải quyết thì tốt hơn.”

Lâm Triêu Hi một đường ấp úng nói nhỏ, xoa vạt áo tức giận bất bình, Oanh Oanh bị phong thái của Lâm Thành Trác làm cảm phục, một hồi lâu cũng trầm mặc không nói, không biết hồn bay đi đâu rồi.

Chợt, ngọn cây kỳ quái đung đưa một hồi, ngay sau đó đao quang kiếm ảnh chợt lóe, Lâm Triêu Hi cảm giác trước mặt đột nhiên nhiều hơn một đạo bóng dáng, thẳng đụng ngã Oanh Oanh, Oanh Oanh sợ hết hồn nhìn lại, là một người áo đen giơ một thanh kiếm đâm thẳng tới đây, ngay sau đó nàng hét lên một tiếng, hô to, “Chủ mẫu! Phía sau có người!”

Lâm Triêu Hi chợt một thân mồ hôi lạnh, người này lại dám ban ngày quang minh chính đại ám sát, thật là to gan!

Nhưng là mũi nhọn ở phía sau, nàng không thể liều mạng, không thể làm gì khác hơn là đẩy Oanh Oanh ra, sau đó chính mình hướng bên kia lăn đi, hắc y nhân kiếm rơi xuống vô ích đâm vào trên đất, ánh mắt của hắn chợt lóe, lập tức huy kiếm hướng bên phải áp sát Lâm Triêu Hi.

Lâm Triêu Hi bản năng bò trên mặt đất, trong miệng lẩm bẩm không ngừng la hét Đại La thần tiên đến cứu mạng, sợ đến mức cả người đều là mồ hôi.

Hắc y nhân giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, thu kiếm ở phía sau, sau đó một phen nhấc cổ áo của nàng dưới chân đạp một cái liền bay lên trời, sau đó vượt nóc băng tường rời khỏi Lâm gia.

“Đáng chết! Lại bị hắn vượt lên trước rồi !” Lâm Phượng Âm nghe tiếng chạy tới, nắm quyền nói.

Lâm Đường Hoa quan sát vết kiếm dưới đất, khẽ mỉm cười, Lâm Thành Trác theo sát, đi tới một bên đỡ dậy Oanh Oanh đang ngã nhào trên đất .

“Cám ơn Đại công tử.” Oanh Oanh khẽ vái, sắp khóc bắt lấy cánh tay hắn nói, “Đại công tử, mau cứu chủ mẫu a!”

Lâm Thành Trác gật đầu một cái, rụt tay lại nói, “Ngươi bị sợ hãi, trở về đi thôi.”

Oanh Oanh thân thể chấn động, chán nản gật đầu thu tay lại, cúi chào Lâm Đường Hoa, Lâm Phượng Âm, sau đó lo lắng trùng trùng rời đi.

“Ta biết hội mở qua hắn nhất định sẽ đến, không nghĩ tới hạ thủ nhanh như vậy.” Lâm Đường Hoa phụ họa nói, “Có thể dùng Lâm gia kiếm pháp, quả nhiên là tôi tớ một lòng trung thành.”

Lâm Phượng Âm hừ một tiếng nói, “Bất kể như thế nào, hắn dám đụng đến người của chúng ta, sẽ phải trả giá thật lớn.” Bàn tay hắn siết thành quyền, bên trong là ý cười xen lẫn chút sát khí cùng nhuệ khí.

Lâm Thành Trác nắm nắm kiếm nói, “Trước tiên tìm nàng quan trọng hơn, sợ rằng nàng phải chịu không ít hành hạ.”

Ba người con mắt nặng nề, hơi chút lo lắng. Chim bay xẹt qua, trong giây lát liền không thấy dấu vết.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây