Diêm Vương Canh Ba

20: tự sát


trước sau

Những ngày tiếp theo, trời mưa rả rích không dừng. Tâm trạng của Nhan Duật càng lúc càng tồi tệ. Hắn bắt đầu không quan tâm Cảnh Uyên có đến hay không, không đến càng tốt, thậm chí hắn đã nghĩ bản thân không sống tiếp nữa càng tốt hơn. Vì thế, trong một đêm mưa, Nhan Duật dùng Linh Tê thổi khúc tiêu cuối, sau đó ăn lá Tử Cốt Linh tự sát. Vào giây phút đó, hình như hắn mơ màng nghe thấy tiếng đẩy cửa, có điều vì quá mệt mỏi, hắn vẫn chọn nhắm mắt lại hơn là cố gắng suy nghĩ xem rốt cuộc thì ai đã đến.


Nhan Duật ngủ một giấc, cứ nghĩ là giấc vĩnh viễn, không ngờ mạng của hắn vẫn còn rất lớn. Chỉ là, đến khi mở mắt ra, hắn mới ngỡ ngàng nhận thức được. Cái mà lão thiên gia muốn lấy là đôi mắt hắn. Hắn tự sát không thành, còn trở thành phế nhân. Hắn không khóc, không kích động. Lần đầu tiên trong đời, Nhan Duật cảm thấy hắn thật dũng cảm, bởi vì hắn cơ hồ không còn cảm giác để biết đau. Bạch Cơ dùng thuốc tẩm vào dải lụa trắng bảo hắn mang mỗi ngày. Còn về Cảnh Uyên, từ sau khi tỉnh lại đã không còn gặp được nữa. Hắn chỉ biết đêm đó, người đến chính là Cảnh Uyên. Bạch Cơ không trách cứ gì hắn tự sát, chỉ nói thật may vì Cảnh Uyên đến kịp lúc. Hắn lại nghĩ thầm, đó là may mắn hay xui xẻo? Hắn vốn không hề muốn sống tiếp.


Được khoảng vài hôm tự nhốt mình trong phòng, Nhan Duật chống cây gậy nhỏ cùng Bạch Cơ ra ngoài sân tản bộ. Có lẽ Cảnh Uyên sợ hắn tự sát lần nữa, vậy nên dù không ai nói gì, hắn cũng hiểu Bạch Cơ cứ ở suốt bên cạnh hắn là để canh chừng. Đi được một lúc, từ xa vọng lại tiếng gào khóc rất thảm thiết của Lãm Bân. Hắn quên mất đôi mắt không thấy gì, vừa nghe Lãm Bân khóc liền nhanh chân chạy lại, suýt nữa bị vấp ngã nếu Bạch Cơ không nhanh tay giữ kịp.


"Bân Bân bị sao vậy?"


"Chắc là thiếu chủ lại nghịch ngợm gì đó nên bị lão sư trách phạt thôi. Chúng ta nên quay về."


Nghe ra giọng của Bạch Cơ lãnh đạm khác hẳn ngày thường, Nhan Duật sinh nghi: "Có phải ngươi đang giấu ta chuyện gì đó không?"


"Chuyện này..." Bạch Cơ lộ vẻ khó xử.


"Bạch Cơ, ở Vu Hàm Cung này, trước nay chỉ có ngươi là đặc biệt chiếu cố ta nhất. Nếu đã xảy ra chuyện gì, xin ngươi nói cho ta biết. Úp mở thế này khiến cho ta càng lo lắng hơn."


Bạch Cơ thở dài, yên lặng rồi lại nói: "Chất độc của Tử Cốt Linh không phải là thứ dễ dàng chữa trị. Trong lúc cấp bách, cung chủ đã dùng đến phương pháp đổi máu cho Nhan công tử. Mỗi người giữ một nửa lượng máu độc. Nhan công tử bị tổn hại đến đôi mắt, còn cung chủ đã liên tục thổ huyết nhiều ngày. Thiếu chủ sợ cung chủ xảy ra mệnh hệ gì nên khóc suốt. Xích Linh đã đi tìm Lăng ca xin thuốc, trong hôm nay có thể huynh ấy sẽ đến."


Nhan Duật lọ mọ chống chống cây gậy không phương hướng: "Đi...đưa ta đi tìm Cảnh Uyên."


Bạch Cơ dìu tay áo Nhan Duật đưa đến căn phòng Cảnh Uyên nằm tịnh dưỡng. Tuy nhiên, cả hai vừa đến gần cửa, Nghiêm Bội Lăng ôm một hộp cẩm cùng Xích Linh cũng đúng lúc bước tới. Cung nhân đã đưa Lãm Bân về phòng, không gian trở lại yên tĩnh như tờ, thế nhưng ánh mắt Nghiêm Bội Lăng nhìn về Nhan Duật lại tràn trề địch ý:


"Ta muốn nói chuyện riêng với Cảnh Uyên, kẻ không liên quan đừng làm phiền." Nghiêm Bội Lăng tự nhiên đẩy cửa đi thẳng vào.


Nhan Duật rất muốn được là người đầu tiên đi gặp Cảnh Uyên, nghe vậy lại cảm thấy đôi chân tê rần. Hắn có lẽ là kẻ không liên quan mà y ám chỉ.


Bạch Cơ giải thích: "Nhan công tử đứng đợi một lúc. Lăng ca và cung chủ chơi thân từ nhỏ, nay cung chủ bị vậy thì tâm trạng huynh ấy cũng không dễ chịu là bao, lời nói khó tránh có chút gay gắt."


Nghiêm Bội Lăng vào không lâu thì trở ra. Cảnh Uyên đã ngủ say. Nghiêm Bội Lăng không muốn đánh thức Cảnh Uyên, chỉ đành để hộp cẩm lại, rồi đem mọi tức giận đổ lên người Nhan Duật: "Ngươi tốt nhất đừng vào. Ngươi hại hắn còn chưa đủ sao?"


"Lăng ca!" Bạch Cơ lập tức nhắc nhở. Trách nhiệm này nào có thể đổ lên người Nhan Duật? Nàng hiểu đều là do Cảnh Uyên tự nguyện cả. Chứng kiến người mình yêu thương gặp nguy hiểm, ai cũng sẽ chấp nhận hy sinh.


"Lẽ nào huynh nói không đúng sao?" Nghiêm Bội Lăng nhìn nàng hỏi lại. Nàng định lên tiếng thì Nhan Duật xen vào thừa nhận:


"Phải, là lỗi của ta!"


Cánh cửa phòng bỗng dưng mở nhẹ ra. Cảnh Uyên sắc mặt tái nhợt, đứng dựa vào một bên cửa. Ồn ào thế này thì y làm sao ngủ tiếp được? Y nói với giọng trầm tĩnh: "Nhan Duật ngươi là người mà Cảnh Uyên ta dùng lễ nghi để cưới về. Nếu ngươi sai, ta chắc chắn cũng có phần trách nhiệm trong đó."


"Ta chưa làm gì hắn mà ngươi đã vội bao che?" Nghiêm Bội Lăng cáu gắt nói.


"Trên đời này, người ta muốn bao che cũng chỉ có y. Ngươi đưa nhân sâm tới rồi thì còn ở đây làm gì?"


Nghiêm Bội Lăng cầm mũi quạt chỉ vào Cảnh Uyên: "Ngươi được lắm, nhờ vả xong lại đuổi ta đi. Ta cứ không thích đi coi ngươi làm được gì?" Nghiêm Bội Lăng quay ngoắt người đi thẳng. Xích Linh bất lực nhìn về phía Cảnh Uyên. Cảnh Uyên khẽ gật một cái nên Xích Linh bèn chạy theo sắp xếp phòng cho y.


"Đỡ Nhan Duật vào đây." Cảnh Uyên nói với Bạch Cơ.


Bạch Cơ giúp Nhan Duật vào phòng, ngồi xuống rồi ôm lấy hộp cẩm đựng nhân sâm đặt sẵn trên bàn, hướng Cảnh Uyên nói: "Để ta đi sắc thuốc."


Cảnh Uyên chấp thuận. Nàng vội vàng ra ngoài khép chặt cửa lại.


Cảnh Uyên vất vả đến gần giường, cả người vô lực, vừa dựa lưng được vào gối thì nghe Nhan Duật rụt rè hỏi: "Ngươi thế nào rồi? Ta nghe Bạch Cơ nói ngươi nhiều lần thổ huyết, có phải rất nặng không?"


Cảnh Uyên chỉ lẳng lặng nhìn hắn mà không nói gì. Nhan Duật khẩn trương, tự chống gậy đứng dậy quờ quạng khắp nơi.


"Ngươi ở yên đó đi." Cảnh Uyên trầm thấp nói.


Nhan Duật đương nhiên không nghe lời y, khó khăn lắm mới tới được gần giường, lại vấp phải bục gác chân ngã nhào vào lòng Cảnh Uyên. Cảnh Uyên rên khẽ vì đau. Nhan Duật không nhìn thấy gì, hấp ta hấp tấp sờ soạng hắn hỏi: "Ta đụng trúng ngươi rồi sao? Đau chỗ nào vậy?"


Cảnh Uyên tóm tay Nhan Duật. Hắn mà cứ sờ mó lung tung thì Cảnh Uyên làm sao chịu đựng được?


"Ngươi khiến ta không thể nào giận được, bởi vì quá giận rồi, nên chẳng thể giận hơn nữa. Đêm đó nếu không phải ta nghe tiếng tiêu mà tìm tới thì bây giờ ngươi đã là cái xác, còn lo nghĩ được cho ta sao?"


"Xin lỗi. Là ta suy nghĩ nông cạn, còn liên lụy ngươi."


Cảnh Uyên bất ngờ ôm Nhan Duật lại. Má hắn đập vào lồng ngực y liền đỏ ran lên. Y vuốt tóc hắn, có chút xót xa, lại như có chút hối lỗi nói: "Đừng làm chuyện dại dột đó lần nữa. Lúc trước là do ta sai rồi. Nhan Duật, tính tình ta không tốt, ta cũng không thể nào trở thành người tốt được, thế nhưng ta vẫn muốn ở cùng ngươi. Nếu như khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, vậy thì để ta bước đến bên cạnh ngươi là được."


"Cảnh Uyên, ta là một người không có tự tin. Ta sợ rằng ngày nào đó sẽ khiến ngươi chán ghét và từ bỏ, do đó ta mới rời đi. Ta hoàn toàn không phải vì ai khác. Ta thật sự...thật sự..."


Nhan Duật chưa kịp nói "rất thích ngươi" thì đã bị Cảnh Uyên ngoạm chặt lấy bờ môi. Lúc nào cũng thế, khi Cảnh Uyên hôn hắn, đó là khoảnh khắc mà hắn rối bời nhất, nhưng cũng dần dần thấy ngọt ngào nhất.


Cảnh Uyên rời môi hắn, còn âu yếm cắn nhẹ một cái dưới cằm, có chút kích động mà vẫn rất chân thành nói: "Ta sẽ mãi mãi ở cạnh ngươi. Tin tưởng ta."


"Cảnh Uyên!" Nhan Duật gọi tên y thật khẽ. Hắn tin, và cả đời cũng chỉ muốn tin tưởng mỗi mình người này.


"Gọi là Trường Quân."


"Hả?" Nhan Duật ngây ngốc.


"Ngươi gọi tên tự của Công Tôn Ngạc được, lại không muốn gọi tên tự của ta sao?" Cảnh Uyên có chút ghen tị nói.


Nhan Duật bất đắc dĩ đằng hắng: "Hm....Trường Quân...ta cứ thấy...có gì đó không quen..."


"Gọi nhiều lần thì sẽ quen thôi."


Nhan Duật gật gật, lại sờ tay vào trước ngực Cảnh Uyên: "Còn đau lắm không?"


Cảnh Uyên nghi ngờ. Y từ nhỏ đã tiếp xúc với nhiều loại dược liệu, khả năng kháng độc vốn cao hơn người thường. Cho dù có trúng phải cùng một loại chất độc với Nhan Duật thì cũng không tới nỗi mất mạng. Bạch Cơ rốt cuộc đã nói những gì?


"Bạch Cơ nói ta bị rất nặng sao?"


Nhan Duật thật tình đáp: "Phải, ta rất lo lắng."


"Bân Bân không biết gì nên mới làm ầm lên, Bạch Cơ lẽ nào lại không biết? Ta chỉ ói ra máu độc thôi. Nếu giữ máu độc đó trong người mới thực sự là nguy hiểm."


"A..." Nhan Duật kinh hô một tiếng. Bạch Cơ lừa hắn sao? "Nhưng vẫn còn may..."


"Còn may?"


"Vì ngươi bình an. Khi nãy nghe Bạch Cơ nói, ta sợ hãi vô cùng. Ta không dám nghĩ đến điều tồi tệ, sợ rằng nó sẽ thành thật, lại không thể ngăn bản thân không nghĩ. Ta..."


Cảnh Uyên lấy tay che ngang miệng Nhan Duật: "Được rồi, ta hiểu. Không nhắc chuyện quá khứ. Ta hiện tại vẫn rất tốt." Rồi sờ lên dải băng quanh mắt hắn: "Đợi ta thêm một thời gian, ta nhất định tìm được cách chữa khỏi mắt ngươi."


Đúng lúc này, Bạch Cơ gõ cửa mang vào hai chén thuốc. Cảnh Uyên cầm một chén ngửi sơ qua, thấy độ thuốc vừa phải thì đút cho Nhan Duật. Đút xong còn cẩn thận giúp hắn lau khoé môi rồi cầm chén còn lại tự uống cạn.


Bạch Cơ nhận chén thuốc từ tay Cảnh Uyên xong đi thẳng ra cửa, không nhịn được nữa mà cười khẽ một tiếng. Cảnh Uyên ho lên trách ngầm. Nàng liền che miệng khép nhanh cửa lại.


"Có chuyện gì sao?" Nhan Duật thấy lạ hỏi.


Cảnh Uyên vuốt eo hắn, cười nhỏ: "Không nhận ra là vừa nãy ngươi uống thuốc cũng ngồi trên đùi ta mà uống sao?"


Nhan Duật thẹn chín người, mò mò định leo xuống nhưng Cảnh Uyên nắm tay hắn kéo nằm cạnh bên y, lại nói: "Có gì phải ngượng? Chúng ta đã thành thân rồi. Trời không còn sớm, ngủ đi thôi."


Nhan Duật nghĩ cũng phải, ừ nhẹ rồi nằm trong lòng Cảnh Uyên mà thiếp đi.


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây