Một người chẳng có tay nghề gì mà muốn gánh vác việc bưng trà rót nước trong cung thì đúng là hơi khó.
Nhưng dựa vào khoan dung của Hoàng Đế và mặt mũi của Lương Ngộ, cuối cùng Nguyệt Hồi vẫn được lên làm nữ quan chải đầu. Ngày ngày Hoàng Đế đều dậy từ lúc trời chưa sáng, phòng bếp Tử Cấm Thành cũng nuôi gà, khi gà gáy tiếng đầu tiên thì Hoàng Đế đã lau răng súc miệng xong, ngồi trước bàn chờ nàng. Trước đây Hoàng Đế thi thoảng sẽ cáu bẳn lúc rời giường, từ khi hai chân chạm đất là bắt đầu bực bội, bực mãi đến tận khi ngồi lên Kim Loan Điện.
Thực ra bực bội như thế không chỉ khiến thuộc hạ lo sợ, ngay cả chính hắn cũng thấy mệt.
Nhưng bây giờ tốt rồi, Nguyệt Hồi đã đến, bởi vì có nàng, hắn mở mắt ra đã có điều để chờ mong, vậy là mỗi ngày niềm vui sẽ lớn hơn cơn bực. Hắn nghiêng tai nghe tiếng dế kêu kéo dài vọng từ cửa cung tới, ngoài trọng trách chải đầu ra, nàng còn còn kiêm thêm nhiệm vụ chăm dế.
Buổi sáng cất hồ lô vào trong vải bao mây vàng, bên trong bao còn có thêm một bộ lược.
Nàng vào noãn các, vừa xuất hiện đã là dáng vẻ tươi cười, hỏi hắn: “Đêm qua chủ tử ngủ có ngon không? Đồ ăn sáng nay có ngon không?” Hoàng Đế mỉm cười với nàng: “Đều ngon.
Đêm qua trẫm còn mơ thấy ngươi.” Cung nhân hai bên mở một tấm vải ra, là dùng để hứng lấy tóc rụng lưa thưa.
Nguyệt Hồi cầm lược chậm rãi chải vuốt cho hắn, vừa cười vừa hỏi: “Mơ thấy nô tỳ làm gì thế? Chắc chắn là mơ thấy nô tỳ nuôi dế, nuôi to đến mức bằng cái mâm.” Hoàng Đế nói không phải, nhẹ nhàng liếc nàng một cái, “Trẫm mơ thấy chúng ta đến Bắc Hải Tử trượt băng, tài nghệ của ngươi tiến bộ không ít, trượt vừa nhanh vừa vững.” Nguyệt Hồi ồ một tiếng, nàng không phải kiểu cô nương giấu hết mọi chuyện vào trong bụng, nàng thích thẳng thắn, liền nói: “Chờ Hoàng Thượng được nhàn rỗi thì đem theo nô tỳ đến Tây Uyển chơi một chuyến đi, nô tỳ muốn xem Bắc Hải Tử to đến mức nào, băng ở đó tốt hơn Thập Sát Hải không.” Hoàng Đế đồng ý, “Ngày tết được nhàn, chờ văn võ bá quan nghỉ ngơi, trẫm sai người thu xếp xong sẽ đưa ngươi đi.” Dứt lời lại dừng một chút, thử thăm dò hỏi nàng, “Hôm qua đã ban bố chiếu thư sách lập Hoàng Hậu, ngươi cũng biết rồi phải không?” Nguyệt Hồi bảo biết, vẫn là biểu cảm bình thản như thường.
Hẳn là vì nàng đã sớm hiểu được tình thế, khi nghe tin thì có đau buồn một chút, nghe xong lại thấy bình thường trở lại. Hoàng Đế mà, có dăm ba hồng nhan tri kỷ, bên trong hậu cung năm mười vị sủng thiếp ái cơ, thế là bình thường mà, nàng còn cảm thấy càng đông người càng náo nhiệt.
Tuy nàng có chút thích tiểu Hoàng Đế này, nhưng nếu phải tính xem thích sâu đậm đến đâu thì hơi khó, cũng gần giống như bạn bè, bởi vì tuổi tác tương đương, lại có thể nói chuyện cùng, chơi chung với nhau cũng khá tốt.
Dù sao thì có một người bạn là Hoàng Đế cũng là việc rạng rỡ tổ tông. Nhưng mà bình thản của nàng vẫn khiến Hoàng Đế cảm thấy hụt hẫng một chút, nếu một cô nương để ý ngươi, sao nàng lại không buồn bã vì ngươi cho được. Chiếc lược chậm rãi du tẩu trên tóc hắn, Hoàng Đế do dự, có những lời không dễ nói ra miệng. Nguyệt Hồi vẫn rất chuyên tâm, nàng mím môi cuộn tóc hắn vào.
Thực ra kỹ thuật của nàng cũng chẳng được coi là cao siêu, là do Hoàng Đế khoan dung mà thôi, kiểu tóc của nam nhân không giống nữ nhân, chỉ cần búi lên là xong.
Vì thế nàng uốn éo trái phải, búi lên không cân đối, miễn cưỡng thành hình, đổi thành kẻ khác mà dám chải tóc Vạn Tuế Gia thành như vậy thì đã bị đưa đi hành hình.
Cũng may Vạn Tuế Gia rất hiền hòa, nàng nhìn chằm chằm dúm tóc bị búi rối tung, ậm ừ nói: “Trời ạ, hình như nô tỳ búi hỏng mất rồi.” Đương nhiên Hoàng Đế cũng nhìn thấy, nhưng cũng không để ý, tháo ra búi lại thì không kịp thời gian, liền nói: “Trẫm thấy khá tốt…Đưa khăn lưới lên đây.” Nguyệt Hồi đưa khăn lưới qua, hắn tự đội lên, mọi thứ đều ngay ngắn chỉ trừ búi tóc, “Dù sao cũng đội mũ, người khác không nhìn thấy đâu.” Nhưng Nguyệt Hồi vẫn rất hổ thẹn: “Nô tỳ lại làm hỏng việc rồi, hay là vẫn cứ để vị làm lúc trước hầu hạ đi.” Thái giám bên cạnh hầu hạ thay quần áo đang bưng một cái mũ dực thiện, cẩn thận đội lên cho Hoàng Đế.
Hoàng Đế đứng lên đi một vòng trước mặt Nguyệt Hồi, “Nhìn xem, búi đẹp mấy cũng bị mũ che mất, hà tất phải phí nhiều tâm tư.” Nguyệt Hồi ngượng ngùng cười, “Chờ khi Hoàng Thượng về, nô tỳ lại chải cho Hoàng Thượng một lần nữa!” Hoàng Đế đang định đáp lời thì ngoài cửa sổ phía nam vang lên giọng Liễu Thuận, nói đã đến lúc Vạn Tuế Gia lên triều.
Hôm nay là buổi nghị triều cuối cùng của năm, cũng coi như là một kết thúc viên mãn. Nguyệt Hồi vội vàng tiễn Hoàng Đế đến ngoài hành lang cùng đám cung nhân, trước bậc thang đã có kiệu chờ sẵn, Liễu Thuận xướng vang một tiếng “Vạn Tuế Gia khởi giá”, mọi người liền quỳ xuống lễ bái. Nguyệt Hồi nhìn qua khóe mắt những đôi ủng da của thái giám nâng kiệu đi qua trước mặt, đến khi ngồi dậy thì kiệu của Hoàng Đế đi ra đến tận ngoài. Trời vẫn chưa sáng, trước sau đều có thái giám cầm đèn soi đường, Hoàng Đế ngồi trên cái kiệu cao cao tại thượng trong đêm tối, mặc dù đã đi rất xa, Nguyệt Hồi vẫn nhìn thấy động tác hắn thò ngón tay vào trong mũ.
Hẳn là có chỗ bị túm chặt quá, làm da đầu cũng bị căng theo mất rồi! Ôi chao, Vạn Tuế Gia tốt tính, vì không muốn để nàng bị ăn không ngồi rồi nên mới âm thầm chịu đựng như vậy.
Nguyệt Hồi thở dài, xoay người liền thấy cái mặt mâm của Liễu Thuận ập thẳng vào tầm mắt, không khỏi dọa nàng nhảy dựng. Liễu Thuận biết ít nhiều về lai lịch của nàng, đã là họ hàng của Lương chưởng ấn lại còn được Hoàng Đế quý mến, bởi vậy thái độ của y đối với nàng khác hẳn với mọi người.
Ít nhất sẽ không có kiểu khí thế hếch đầu liếc mắt, cái mặt béo tươi cười, niềm nở nói: “Cô nương chỉ mới nhận việc, phải thức dậy sớm thế này, đã quen được chưa?” Nguyệt Hồi nói đa tạ tổng quản quan tâm, “Nhà chúng tôi chỉ là gia đình bình thường, chưa bao giờ có chuyện ngủ đến tận khi mặt trời lên cao.
Khi ở nhà vẫn phải dậy sớm, chỉ là không sớm bằng trong cung.” Nói xong lại xấu hổ cười, “Chắc là tại dậy sớm quá, đầu óc vẫn còn kẹt trong tha thản, hầu hạ Hoàng Thượng chải đầu không tốt lắm, mong tổng quản giáo huấn nhiều hơn.” Liễu Thuận ối một tiếng, “Nói thế sao được, đây là lần đầu cô nương làm việc, được như vậy đã là không tệ rồi.
Đâu có ai trời sinh đã biết chải đầu, chỉ cần tay nghề vừa đủ, chủ tử vui vẻ, thế là quá ổn.” Dứt lời lại xoay người nhìn, “Cô nương có biết tóc rụng ban nãy của Vạn Tuế Gia sẽ được xử lý thế nào không?” Nguyệt Hồi đáp: “Sẽ được thu hết vào hộp gấm, lát nữa sẽ đưa đến Hằng Thọ Trai đặt vào tráp vàng.” Liễu Thuận gật đầu, “Những thứ rơi trên người Vạn Tuế Gia xuống đều không thể qua loa, bởi vậy đành để cô nương tốn sức một chút.
Hằng Thọ Trai ở phía nam trị phòng của Kinh xưởng Tư Lễ Giám, đường đi hơi xa, cô nương lại mới tiến cung, sợ cô nương không biết đường, lát nữa sẽ sai Tất Vân đưa cô nương đi.” Nguyệt Hồi dạ vâng: “Cảm ơn tổng quản châm sóc.” Liễu Thuận vui vẻ xua tay, “Cô nương khách khí rồi, cũng là mặt mũi Chưởng ấn cả mà, nhà ta nên trông chừng cô nương nhiều hơn mới phải, đúng không?” Dù sao vẫn là nhờ có chỗ dựa vững chãi, Nguyệt Hồi hiểu đạo lý này.
Nàng coi như cũng có quen biết với Tất Vân, có Tất Vân đi cùng cũng không tệ.
Bởi vì Tất Vân là người hầu hạ thư phòng ngự tiền, Hoàng Đế lên triều thường do thái giám Chưởng ban đi theo, cho nên lúc này rất nhàn rỗi, Liễu đại tổng quản vừa lên tiếng, Tất Vân liền thuận thế nhận lời. “Cô nương, thế thì chúng ta đi thôi.” Tất Vân ấm áp nói: “Ta đưa cô nương đi cho quen đường trước đã, Tử Cấm Thành rộng quá, chờ đến khi quen rồi sẽ tiện hơn.” Nguyệt Hồi cúi người, “Làm phiền Tất công công.” Tiểu thái giám thu nhặt tóc ôm hộp gấm ra, nàng nhận lấy, đi theo Tất Vân về phía Nguyệt Hoa Môn. Cuối cùng đằng chân trời đã hiện lên chút ánh sáng, đất trời vẫn bao phủ bởi một màu mơ màng, nhưng đã đủ để nhìn ra con đường gạch xanh phía trước.
Tất Vân cầm đèn lồng đi trước dẫn đường, vừa đi vừa hỏi: “Cô nương có lạnh không? Đêm qua mặt trăng đã qua sao Tất, sợ là hôm nay có mưa.” Nguyệt Hồi hơi kinh ngạc, “Ngài còn biết xem thiên tượng?” Tất Vân cười đáp: “Khi trước chưa tiến cung ta đã thích học thiên tượng.
Nếu nhà ta đủ sống thì ta cũng lập chí vào Tư Thiên Giám, dù chỉ đứng cầm bút thôi cũng được.” Chỉ là đáng tiếc, trong nhà nhiều con như vậy, ai cũng há mồm cần ăn.
Đứa lớn thì làm lụng, đứa nhỏ thì không nỡ, thừa ra đứa giữa nửa vời không được yêu thương, đành phải tịnh thân đưa vào cung hầu hạ người. May mà được coi trọng, được ở lại ngự tiền, cũng coi như không tệ trong đám thái giám, được ăn no mà còn có tiền gửi về cho gia đình.
Còn lí tưởng trước kia đành giống như tia sáng tóe ra từ đống lửa, rực lên, bay đi liền tắt ngóm.
Mỗi khi nhớ về chỉ thấy còn tro tàn, tiếc nuối đấy, mà chẳng thể làm gì khác. Nguyệt Hồi rất hiểu nỗi chua xót của nam nhân khi chí khí chẳng thành, giống như Tiểu Tứ từng muốn khiêng cùng lúc hai bao gạo, nhưng mà gầy yếu quá, chưa bao giờ làm được.
Khi về nó còn buồn lắm, trốn trong chăn khóc nhè, khi đó nàng rất thông cảm với nó, cố ý làm cho nó đôi giày to hơn, còn ra ngoài kiếm gạo về đun cháo. Tồn tại luôn khó khăn như vậy, có đôi khi ngẫm lại thấy được tồn tại đã thật may mắn, sau này cứ nhìn một bước đi một bước là được rồi. Đã đến Long Tông Môn, đi qua cửa cấm hướng theo đường hẻm phía nam, thêm một đoạn nữa là đến Hằng Thọ Đường.
Tất Vấn đưa Nguyệt Hồi đi, ngọn đèn treo phía trước, loáng thoáng soi tỏ một mảng sáng mênh mang. Tiểu hỏa giả đứng canh mới hạ chìa khóa, đang chờ thay ca, đứng đây cả đêm đã cứng đơ hết người, thấy người của ngự tiền thì cong eo chào, bộ dạng trông như đầu thì nặng mà chân thì yếu. Tất Vân không để ý đến bọn họ, chỉ về hướng nam, “Hằng Thọ Đường cũng có quản sự, lát nữa bảo ông ta sai thêm hai người đi nhận việc.
Cung nữ không thể đi một mình trong cung, có người đi cùng sẽ tiện hơn chút.” Nguyệt Hồi gật đầu, mới định lên tiếng, khóe mắt thoáng liếc qua về phía tây thì trông thấy có hai ngọn đèn lồng đang tiến về đây.
Ban đầu nàng chẳng bận tâm, nhưng Tất Vân bỗng nhiên đè giọng nói một câu “đi mau”, tim nàng tức khắc nhảy dựng, vội vàng bước nhanh. Nhưng rốt cuộc vẫn không trốn được, hai người cầm đèn kia bảo nàng dừng bước.
Đợi đến khi đi đến trước mặt, nhìn quanh đánh giá Nguyệt Hồi hai vòng, bày ra gương mặt tươi cười mà nói: “Cô nương mới tiến cung phải không? Thái Hậu nương nương nghe nói cô nương làm việc bên cạnh Vạn Tuế Gia, nương nương có mấy câu muốn sai bảo, mời cô nương đi theo chúng ta một chuyến.” Bởi vì trước kia từng giả làm Thái Hậu, Nguyệt Hồi không khỏi có chút chột dạ, trông mong nhìn Tất Vân, không biết nên làm sao mới phải. Tất Vân đã tiến cung nhiều năm, cũng quen biết với người của Từ Ninh Cung, liền cười bảo: “Hai vị ma ma, sáng sớm nay cô nương mới hầu hạ Hoàng Thượng xong, đang định đến Hằng Thọ Đường.
Chi bằng chờ nàng làm xong nốt việc rồi lại tới Từ Ninh Cung thỉnh an Thái Hậu nương nương, có được không?” Kết quả là hai vị ma ma nhìn nhau cười gượng, “Cũng không phải Tất công công không biết, Thái Hậu nương nương đã hạ ý chỉ thì không có chuyện thương lượng.
Chúng ta biết cô nương là họ hàng của Chưởng ấn, nếu không phải vì lĩnh mệnh Thái Hậu, chúng ta cũng không tìm đến cô nương làm gì.
Tất công công đứng đây mặc cả với chúng ta, chi bằng…” Vừa nói vừa liếc một ánh mắt về phía nha môn Tư Lễ Giám, ý bảo Tất Vân nhanh chóng đi báo tin cho Lương Ngộ. Nhưng lúc này sắp sửa lên triều, Hoàng Đế và Lương Ngộ đều đang ở trên triều đường cả, không ai có thể báo tin lên đó được.
Thái Hậu chọn một thời điểm mấu chốt thế này, rõ ràng là đã có tính toán, Tất Vân không còn cách nào, chỉ đành nhận lấy cái hộp gấm trong tay Nguyệt Hồi, nhỏ giọng nói: “Cô nương đừng hoảng, để ta giúp cô làm nốt việc cho.
Thái Hậu nương nương từ ái, sẽ không cố ý làm khó đâu.
Cô nương cứ đi trước, chờ ta báo cho Hoàng Thượng và Chưởng ấn, đến lúc đó sẽ có người đến đón cô.” Nguyệt Hồi gật gật, đằng nào duỗi cổ rụt cổ cũng là một đao.
Chuyện lập Hậu lần này lừa gạt Thái Hậu, quả thực không có khả năng yên bình mà bỏ qua.
Hoàng Đế và Lương Ngộ đều không dễ xơi, Thái Hậu phải tính toán kỹ, còn bắt chẹt nàng thì chẳng phải dễ như trở bàn tay. Xem ra không chạy thoát được, cứ việc một mực nói không biết, hỏi gì cũng không biết, Thái Hậu không có bằng chứng thì làm sao giết nàng được? Nguyệt Hồi mang theo một loại cảm xúc lừng lẫy chịu tội thay người đi về Từ Ninh Cung, trời mới tờ mờ sáng, Thái Hậu cố tình tìm nàng gây hấn lúc này, xem ra dậy cũng sớm đấy. Trong Từ Ninh Cung đèn đuốc sáng trưng, nàng bị hai ma ma kia dẫn vào cửa, vừa ngẩng đầu đã trông thấy Thái Hậu ngồi ngay trên nam khang.
Trước đây nàng từng trông thấy Thái Hậu qua cái khe cửa nhỏ hẹp trong Hàm Nhược Quán, khi đó Thái Hậu mặc pháp y lễ phật, không nhìn được chính diện, cứ tưởng đã có tuổi rồi, hôm nay mới coi như thực sự gặp mặt, có lẽ là vì giữ gìn quá tốt, trông Thái Hậu chỉ như mới ba lăm ba sáu.
Mỗi khóe mắt là hơi hiện một chút nếp gấp, trên mũi có chút tàn nhang, còn làn da kia vẫn thật nhẵn mịn. Vào cung không được đứng ngây ra, cứ dập đầu là không sai đi đâu được, Nguyệt Hồi ngộ ra phương pháp giữ mạng, lập tức tiến lên quỳ xuống trước chân Thái Hậu: “Nô tỳ Nguyệt Hồi, cung thỉnh Thái Hậu nương nương vạn phúc kim an.” Nàng cố ý vặn vẹo cái lưỡi, làm cho hai chữ “Nguyệt Hồi” mù mờ hẳn đi, Thái Hậu như thể trông thấy cái gì lạ hoắc, kinh ngạc nói: “Cái bô? Tên kiểu gì thế hả?” Nguyệt Hồi giật mình, mọi người trong Từ Ninh Cung cũng giật mình.
Cuối cùng nàng đành sửa đúng lại, “Bẩm nương nương, nô tỳ tên Nguyệt Hồi, không phải cái bô ạ.” (*) Cái bô (夜壶 /yè hú/) phiên âm là “dạ hồ”, đọc lái đi khá gần với “nguyệt hồi” /yuè huái/. Nói thì nói thế, làm sao trên đời lại có người tên là cái bô được, Thái Hậu tức giận hừ giọng: “Tên là gì không quan trọng, quan trọng là làm việc phải tốt, trước đây chỉ có thái giám đảm nhận chải đầu, chẳng ngờ đến triều đại này lại xuất hiện nữ quan chải đầu cơ đấy.” Chế nhạo xong xuôi thì lại quay sang hỏi nàng: “Nghe nói ngươi là người thân của Lương Ngộ, rốt cuộc là thân thích đằng nào mà lại cho ngươi trọng trách lớn đến vậy, còn được xếp lên hẳn ngự tiền.” Mỗi câu của Thái Hậu đều mang đầy đâm chọc, theo bản năng Nguyệt Hồi cảm thấy đây không phải người tốt.
Nhưng người ta là Thái Hậu mà, quan to đã đè chết được người ta, nàng mà bị Thái Hậu dẫm cho thì chỉ có nát thành bột mịn. Vì thế nàng rụt rè thưa bẩm: “Bẩm nương nương, là thân thích trong họ ạ, cha của nô tỳ là huynh đệ họ hàng với cha của Chưởng ấn, nô tỳ và Chưởng ấn cũng miễn cưỡng coi như huynh muội.
Bởi vì quê nhà gặp nạn, nô tỳ lưu lạc ở kinh thành, sau mới đến nhờ cậy Chưởng ấn, Chưởng ấn thấy nô tỳ nhanh nhẹn, tìm cho nô tỳ một công việc, để cho nô tỳ được tiến cung.” Thái Hậu nghe xong cười lạnh liên tục, “Cô nương lớn đầu như ngươi mà không tìm nhà gả đi, lại còn tiến cung? Ta thấy làm việc là giả, mê hoặc Hoàng Đế mới là thật thì có!” Nói xong thì lại đánh giá nàng, “Nhanh nhẹn thì có nhanh nhẹn đấy, nhưng mà nhanh nhẹn quá mức thì không tốt đâu, còn chẳng bằng mấy đứa khù khờ.
Ngươi ngẩng đầu lên để ta xem xem, thế này đi, nể tình Lương Ngộ nhiều năm trung thành hầu hạ chủ ta, ta giúp ngươi tìm một nhà tốt, chỉ hôn cho ngươi.” Nguyệt Hồi sợ đến nỗi tê rần cả lưỡi, lời này của Thái Hậu không đơn giản, Lương Ngộ đã lén giấu Thái Hậu chỉ định người được chọn, bây giờ Thái Hậu muốn ăn miếng trả miếng. Thời điểm mấu chốt thế này mà không tự mình mở miệng thì chỉ còn nước chịu đựng làm cô nương oan khuất mất thôi.
Vì thế đành căng da đầu bái xuống một lần nữa: “Nô tỳ tạ Thái Hậu nương nương ân điển, nhưng nô tỳ mới tiến cung hôm qua, vẫn chưa kịp đền đáp chủ tử…” Kết quả là Thái Hậu gào một tiếng to gan, “Đồ không biết điều, bao nhiêu người còn không cầu được chuyện tốt này, ngươi lại dám cao giọng với ta! Ta thấy Lương chưởng ấn chỉ mải cho ngươi tiến cung, quên mất dạy ngươi quy củ, hôm nay ta không sợ phiền toái, ta sai người đến dạy dỗ ngươi.” Dứt lời liền to tiếng gọi người. Từ ngoài noãn các có hai cung nhân tiến vào, đều đã luống tuổi, bộ dạng lạnh băng lục thân không nhận, “Xin nghe nương nương sai khiến.” Thái Hậu hất cằm, “Lôi nàng ta xuống, phạt bản trứ, không phạt đủ một canh giờ thì không cho nàng ta đừng lên.” Thái Hậu trừng trị người ta đúng là đơn giản trực tiếp, không thèm ra vẻ chút nào.
Nguyệt Hồi không biết rốt cuộc mấy cái tên gọi đó là hình phạt kiểu gì, thầm nghĩ cùng lắm thì đánh vài roi, dù sao da thịt nàng dày, không sợ bị đánh. (*) Ờm nếu các bạn chưa biết thì 1 canh giờ = 2 giờ đồng hồ nha.