Nhưng mà bọn họ vào trong nói chuyện, vừa hay nàng có thể ở lại cùng Tiểu Tứ một lát.
Từ sau khi nàng nhận thân, bởi vì nhiều phen cản trở của ca ca mà cơ hội gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Vốn dĩ định đích thân đưa miếng lót giày cho Tiểu Tứ, không ngờ kế hoạch lại bị quấy rầy, cuối cùng miếng lót giày đều bị ca ca giấu đi hết, nàng chưa bao giờ tận tâm làm được gì cho Tiểu Tứ, nghĩ đến việc chung được hoạn nạn không chung được phú quý này đúng là có chút buồn rầu. Biển hôm nay sóng êm gió lặng, Nguyệt Hồi và Tiểu Tứ đứng trên mép thuyền nhìn về nơi xa.
Phía sau là xưởng vệ đi qua đi lại, song cũng không ảnh hưởng đến niềm vui được gặp lại nhau, Nguyệt Hồi cảm khái: “Ta lại nhớ về lúc chúng ta còn nhỏ đi theo thuyền hàng, khi trời mưa thì phải đi trải vải dầu che lương thực, khi trời nắng thì phải đứng trên khoang đuổi chim sẻ, chịu mệt nhọc như vậy chỉ để sống cho qua ngày.
Bây giờ ăn no mặc ấm, mỗi người có việc của mình, muốn gặp nhau một chút cũng khó, có thể thấy trên đời không có gì đẹp cả đôi đàng, phải biết đủ, nhưng có đôi khi ta lại không cam tâm.” Tiểu Tứ nhìn nàng, “Đệ muốn gắng sức bò lên trên, chính là để đến một ngày tỷ có thể tiêu tiền thỏa thích, chúng ta lại ở chung với nhau.
Tuy trước kia hơi nghèo một chút nhưng tự tại, bây giờ ai về chỗ nấy, chỉ bằng ánh mắt ban nãy của Đốc chủ mà chúng ta đã sợ đến nỗi không dám thở mạnh, ăn miếng cơm này đúng là vẫn đầy uất ức.” Nguyệt Hồi cười, duỗi tay vỗ vai nói, “Có được ắt có mất, nam nhân đại trượng phu biết nghĩ hơn rồi.
Dù sao ta cũng không phải chịu thiệt gì, hắn là ca ca của ta, không thể làm gì ta được, ở bên ngoài ta ngoan ngoãn vậy thôi, sau lưng vẫn ức hiếp ca ca suốt.
Còn đệ ấy, đến Giang Nam một chuyến, lại còn được gặp mỹ nhân như vậy, coi như mở rộng tầm mắt.” Nhắc đến vị cô nương Vũ Văn kia đúng là khiến người ta cực kỳ hâm mộ.
Nguyệt Hồi nhìn xuống những vòng xoáy nhỏ thi thoảng nổi lên mặt nước, lẩm bẩm nói: “Trước kia chỉ nghe nói Vũ Văn thị toàn là mỹ nhân, lại chẳng ngờ có thể đẹp đến vậy.
Đệ có nhìn thấy không, trong mắt nàng có vòng sáng như kim hoàn, ta chưa từng thấy ai có đôi mắt độc đáo đến thế.”
Tiểu Tứ không nói gì, vẻ đẹp Nguyệt Hồi thấy mới chỉ là bên ngoài thôi, nếu cặp mắt kia gắt gao nhìn thẳng ngươi, ngươi sẽ lọt vào một cái bẫy rập không đáy, không bò lên nổi, nguy hiểm ngập đầu. “Thực ra con gái quá đẹp cũng không tốt.” Tiểu Tứ lầm bầm, “Sắc đẹp hại người, không hại chính mình thì cũng hại người khác.” Nguyệt Hồi lại chẳng hề che giấu khát vọng với cái đẹp, “Nếu ta mà có gương mặt hại nước hại dân như vậy thì còn sợ gì hại người? Hại người, người cũng cam tâm tình nguyện.” Vừa nói vừa lườm Tiểu Tứ, “Đệ mới nhìn thấy người ta mấy lần, sao đã sinh ra bao nhiêu cảm khái vậy rồi.” Tiểu Tứ ngập ngừng thật lâu sau, cứ như lập quân lệnh trạng cho chính mình, lí nhí nói: “Tấm lòng đệ sẽ không thay đổi…Dù sao đệ đã nghĩ kỹ rồi, chờ đệ có tiền sẽ đón tỷ về, không để tỷ phải ở trong cung hầu hạ người ta, cũng không để tỷ phải đi kiếm cơm bên người Đốc chủ như thể tiểu thiếp nữa.” Nguyệt Hồi liên tục gật đầu, “Tứ Nhi nhà ta lớn rồi, biết nghĩ cho ta như vậy, không uổng công ta yêu thương.” Tiểu Tứ có chút sốt ruột, “Rốt cuộc tỷ có hiểu ý đệ không?” Nguyệt Hồi nói: “Hiểu cái gì? Gái hơn hai, ôm vàng khối?”(*) (*) Tạm hiểu: Vợ hơn chồng hai tuổi thì giàu (???) Một trong các câu chúc mừng đám cưới thời xưa, vì thời đó con trai thường cưới vợ lớn tuổi hơn mình nên có một bài thơ từ 1 -> 10 để chúc cho tiện. Thực ra nàng sao có thể không hiểu, tình cảm niên thiếu như bài thơ mà.
Sống nương tựa vào nhau lâu rồi, dần dần bồi dưỡng ra một ảo giác thề sống nguyện chết, dù sao đã nghèo đến tận mạng, một người khó cưới một kẻ khó gả. Tiểu Tứ lại đỏ mặt, bộ dạng bướng bỉnh kia rốt cuộc vẫn chỉ là trẻ con, “Tỷ cũng không phải đồ ngốc.” “Đệ mới ngốc ấy.” Nguyệt Hồi không chút khách khí vỗ lên trán nó, “Lúc đệ về với ta vẫn còn mặc quần hở đũng, ta nhìn đệ lớn lên, không có phần tâm tư kia với đệ.
Ngoan ngoãn tử tế cho ta, đừng nghĩ đến mấy thứ rối loạn bối phận nữa, chọc giận ta là ta còn đánh cho.” Tiểu Tứ nhìn nàng, trông có chút thất vọng, “Nhưng mà đệ cảm thấy mấy năm nay chúng ta sống chẳng dễ dàng, đệ nên báo đáp ân tình của tỷ.” Nguyệt Hồi trừng mắt nhìn nó, “Ngay cả niên hiệu còn sửa rồi, đệ vẫn nghĩ đến chuyện lấy thân báo đáp? Ta không cần đệ báo đáp, ta chỉ cần đệ thăng quan phát tài, sau này cưới vợ, yên ổn sống cuộc sống của mình.
Đừng nhớ thương ta, tương lai ta còn phải trèo lên cành cao nữa, chờ ta trèo xong lại kéo đệ theo.” Nàng nói như thể sắp thành sự thật, phảng phất tương lai sẽ lên làm Quý Phi.
Nhưng đùa thì đùa vậy, thực ra chỉ chính mình biết, rốt cuộc có vào cung hay không thì đợi về sau hẵng nói.
Biết đâu trên đường Nam hạ sẽ gặp được người thích hợp rồi cứ thế ở lại chưa biết chừng, dù sao nàng thực sự không có một chút ý nghĩ gì với tiểu tử đang đứng trước mắt. Tiểu Tứ sống nương tựa cùng nàng từng bấy năm, biết nàng trông thì tùy tiện nhưng thực ra vẫn luôn có chủ ý.
Đã nói đến tận mức này rồi, nàng còn không chịu hiểu thì chứng tỏ đã hết hy vọng.
Trong lòng Tiểu Tứ có một loại cảm xúc khó miêu tả, có chút khổ sở, lại dường như thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì những năm nay Tiểu Tứ luôn cảm thấy mình cần có trách nhiệm với Nguyệt tỷ không thể gả đi này, cho nên dù đã đến tình thế hiện giờ, Tiểu Tứ vẫn mong mình sẽ không dao động, ngay cả khi dụ hoặc bên ngoài càng ngày càng lớn. Đáng tiếc Nguyệt Hồi không đồng ý, nàng đã có sắp xếp cho bản thân, cũng không muốn làm trâu già gặm cỏ non, nàng vẫn muốn một tương lai sống đời khoái chí. Tiểu Tứ chầm chậm thở dài, xoay người nhìn về phía lầu khoang, thấp giọng nói: “Không biết Đốc chủ và Nhị cách cách nói chuyện gì với nhau…” Người Tiên Bi bị gọi là là người Kỳ, bọn họ xưng hô theo thói cũ, luôn luôn tuân theo quy củ của riêng bọn họ.
Giống như các cô nương nhà Vương Hầu thường gọi là “cách cách”, nam nhân hành lễ khoanh tay chạm đất gọi là “đả thiên”, dù sao bề ngoài vẫn là dùng tiếng Hán, còn kiểu cách trang điểm, thậm chí là diện mạo đều khác biệt hẳn. Nguyệt Hồi quay đầu đánh giá Tiểu Tứ, “Đệ với vị Trân Hi cách cách hình như cũng thân thuộc gớm?” Tiểu Tứ ngẩn ra, vội nói không có, “Thì là…ngày ngày đều gặp mặt, xưng hô cách cách sẽ tiện hơn chút.” Nguyệt Hồi ồ lên, “Nhập gia tùy tục đấy nhỉ.” Làm cho Tiểu Tứ ngượng ngùng. Nhưng mà không biết bọn họ đang nói chuyện gì, Nguyệt Hồi cũng rất tò mò.
Chỉ thấy ngoài cửa là người hầu Nam Uyển và Cẩm Y Vệ chia ra đứng mỗi bên, nàng ho khan một tiếng, sửa lại áo mũ nghênh ngang đi qua, chui đầu trà trộn vào đội ngũ đứng gác. Đối thoại như thần tiên với nhau, người phàm nghe không hiểu, Nguyệt Hồi chỉ nghe thấy bọn họ nói cái gì mà đại đạo tam thiên, cái gì mà thành ý như sơn hải, cảm thấy giống như lọt vào sương mù không rõ đường ra.
Cuối cùng Trân Hi cách cách nhắc đến tơ tằm Hồ Châu, yêu kiều cười nói: “Bảy dặm Nam Tầm Hồ Châu dệt lụa, vốn gọi tơ Thất Lí, bây giờ sửa tên gọi là tơ Tập.
Nơi đó có chức nương (người dệt) tay nghề hàng đầu, một năm chỉ làm ra một súc vải, ta khó khăn lắm mới tìm được ba súc, dùng hương liệu cẩn thận bảo quản, mang vào kinh tặng cho lệnh muội…” Nguyệt Hồi thầm nói cô nương Vũ Văn này không chỉ đơn giản là đẹp, còn rất biết làm việc.
Nhan sắc này mà vào cung thì đúng là đòi mạng, tiểu Hoàng Đế sẽ dẩu mông hàng đêm viết đồng sách mất thôi! Giọng nói Lương Ngộ vẫn rất điềm đạm, hắn không vướng vào nỗi bối rối của kẻ đa tình, thế nên ngay cả khi đối mặt với tuyệt sắc nhân gian vẫn chẳng hề gợn sóng.
Nói tạ ơn như thường, vui lòng nhận lấy như thường, sau đó lại là mấy lời khách sáo, thiên ngôn vạn ngữ, chỉ chờ hắn về kinh lại bàn bạc tiếp. Cuối cùng bên trong cũng nói chuyện xong, Trân Hi cách cách đích thân tiễn người ra cửa, lại cười nói: “Xưởng công thông tuệ, những lời hôm nay Trân Hi xin thụ giáo.” Lương Ngộ gật đầu, “Quận chúa khách khí rồi, trên biển sóng to gió lớn, mong Quận chúa hãy bảo trọng.
Đi thêm hai ngày nữa là đến Đại Cô Khẩu, vào qua pháo đài phòng biển là nội hà (sông trong lục địa), dòng nước sẽ hòa hoãn hơn, không còn sóng gió ngập trời như trên biển.” Trân Hi gật đầu, hành lễ cung tiễn Lương Ngộ.
Nguyệt Hồi nhìn thấy ca ca đi thì tất nhiên phải đi theo, Tiểu Tứ không nỡ, vội vàng gọi một tiếng “Nguyệt tỷ”. Nguyệt Hồi quay lại nhìn nó, sụt sịt mũi nói: “Làm tốt nhiệm vụ, đừng có lười biếng đấy.” Một màn tỷ đệ nghèo không nỡ xa nhau, Lương Ngộ quay đầu nhìn thoáng qua, lạnh mặt bước lên ván cầu nối giữa hai con thuyền. Phúc thuyền và bảo thuyền đều to đến kinh người, dừng lại song song trông như hai con quái vật kềnh càng.
Thân thuyền thẳng đứng cao mấy trượng, phía dưới là nước biển chảy siết, hắn bắt tay sau lưng bước nhanh qua, bởi vì đang không vui mà quên cả nỗi sợ say sóng. Nguyệt Hồi cũng không nỡ xa Tiểu Tứ, gặp được lần này, chẳng biết lần sau sẽ là bao giờ.
Nhưng mà ca ca đi rồi, tuy hắn chưa nói gì nhưng còn gấp gáp hơn cả thúc giục, nàng vội vàng đuổi theo, Tiểu Tứ lại trông mong nhìn nàng, cuối cùng vẫn là một tiếng “Tây Châu” kia vang lên, kéo bước chân đang dợm đuổi theo của Tiểu Tứ về. Nguyệt Hồi nhìn theo, Trân Hi cách cách vẫn đoan trang đứng đó, dáng vẻ lộng lẫy muôn phương, tuy trên mặt đang cười nhưng ánh mắt lại rét lạnh. Nghe nói cô nương này chỉ mới mười lăm tuổi, lòng dạ mười lăm mà sợ Nguyệt Hồi mười tám còn chẳng theo kịp.
Ban nãy nàng nói muốn tặng lụa cho Nguyệt Hồi, không thể nào không biết Nguyệt Hồi là muội muội của Lương Ngộ, nhưng mà căn bản không muốn kết giao, ngay cả chào hỏi cũng thấy dư thừa.
Trân Hi chỉ lẳng lặng nhìn Tiểu Tứ, thấy Tiểu Tứ không dịch bước, lại nhẹ giọng bỏ thêm một câu “Tây Châu quay về”.
Nguyệt Hồi bỗng nhiên hiểu ra con heo mình nuôi lớn đã bắt đầu biết đi tranh cải trắng, trước khi đi còn đem dao đến hỏi nàng muốn ăn thịt không, nàng nói không, nó sẽ tiếp tục đi tranh cải trắng.(*) (*) Đây là một cách nói vui trong cuộc sống hàng ngày, để chỉ việc một chàng trai thích và theo đuổi một cô gái, cô gái cao ngạo một chút gọi là cải trắng, chàng trai hơi khờ ngốc thì sẽ là heo (câu này hay được bố mẹ dùng khi con gái cưng nhà mình có người nào thích) Trong lòng Nguyệt Hồi dâng lên một nỗi phiền muộn như sắp phải gả con gái, nhìn Tiểu Tứ một cái thật lâu, lúc này mới xoay người đi về phúc thuyền. Dây thừng trên thuyền dùng để thả ván cầu dần dần thu lại, Nguyệt Hồi vội vàng vẫy tay với Tiểu Tứ, Tiểu Tứ vừa mới nâng cánh tay lên thì ván cầu kia rơi xuống, ngăn cách tầm mắt nhau. Gió thổi xoáy tới từ góc đài quan sát, tiếng hô xuất phát là âm thanh bi thương nhất trong ngày.
Hai con thuyền chiến đi ngang qua nhau, trở lại tuyến đường của mình, Nguyệt Hồi nhấc vạt áo trèo lên cao nhìn theo, chỉ trông thấy bóng người trên boong tàu đi xa dần, cờ hành mãng Cẩm Y Vệ phấp phới trong gió. Nguyệt Hồi cụp vai ủ rũ, đến lúc này mới nhớ ra đi tìm ca ca, đáng tiếc nhìn khắp boong tàu chẳng thấy hắn đâu, đành đi về phía khoang nghị sự của hắn. Còn chưa vào cửa đã nghe thấy giọng Lương Ngộ bên trong, vô tình vô tự nói: “Hùng tâm của Vũ Văn thị bất diệt, ngay cả khi đã bị ăn tươi nuốt sống túm về đây trăm năm cũng không mài đi được tính tình bọn họ.
Bây giờ đưa vị này vào cung xem ra cũng chẳng phải hiền lành, thông báo Tăng Kình cẩn thận lưu ý nàng, đừng để nàng gây ra chuyện gì.” Dương Ngu Lỗ vâng, “Vương phủ Nam Uyển này nhìn thì nghe lời thuận theo, ai ngờ ngay cả một cô nương cũng không dễ ứng phó.” Cao Tiệm Thanh đứng một bên nói: “Lần trước Hoàng Thượng lên ngôi, Nam Uyển Vương vào kinh chúc mừng, ngày đó thuộc hạ thay ca nên bỏ lỡ, không biết Nam Uyển Vương là người thế nào.”
Lương Ngộ dựa vào gối trúc lạnh lùng cười, “Lòng thủ giang sơn, sát khí ập thẳng vào mặt.” Hầu hết mọi người sẽ khó mà tưởng tượng nổi một nam nhân đẹp đẽ nhường kia lại ẩn giấu hung ác sâu như vực biển.
Trước đây Lương Ngộ từng gặp Vũ Văn Nguyên Già, đúng là mỹ nam mười phần, nhưng quá mức u ám, có một cảm giác tướng sinh từ tâm. Đại đương đầu Phùng Thản nói: “Bây giờ Nam Uyển phồn thịnh, nhưng mấy người Kỳ đó lạ lùng thực sự, thuộc hạ từng kết giao với một binh lính ở kiệt nhuệ doanh Sơn Tây, mở mồm ra là cưới ‘tát lý cam’ (thê), nạp ‘phúc thất hắc’ (thiếp), sinh con đẻ cái.” “Không lạ gì, người Kỳ chuộng nhiều con nhiều cháu.
Dân cư càng nhiều thì lực lượng càng mạnh.” Lương Ngộ liếc nhìn, con ngươi xinh đẹp chứa đầy khinh miệt, “Ngươi tưởng bọn họ là vì chơi nữ nhân nên mới sinh con? Sai rồi, bọn họ là vì sinh con nên mới chơi nữ nhân.” Phùng Thản tặc lưỡi, “Giả điên rải tà, chẳng trách người ta đều nói Vũ Văn thị là hồ ly.” Khi bọn họ bàn bạc ở bên trong, Nguyệt Hồi lại thấy buồn bực, khi trước bảo nàng giả giọng Thái Hậu triệu Vũ Văn thị vào cung, nếu sớm biết sẽ thế này thì tại sao ca ca còn làm? Sau khi mọi người rời đi hết, nàng mới sáp vào cẩn thận cầu xin ca ca giải đáp nghi hoặc.
Thần sắc Lương Ngộ vẫn bình đạm như thường, rũ mắt gảy bồ đề, du dương nói: “Người như bọn ta không sống nổi trong thái bình thịnh thế.
Lòng sông tắc nghẽn mới cần người trị thủy, thiên hạ an ổn thì bọn ta lấy gì mà ăn?” Cũng chính là một bên thống trị, một bên phá rối, đây là đạo xử thế của Tư Lễ Giám.
Nguyệt Hồi mờ mịt gật đầu, nhớ đến dáng vẻ vị cách cách kia và Tiểu Tứ, nàng lại có chút hoảng sợ.
Đứa bé Tiểu Tứ này từ nhỏ đã không biết nói dối, khi nàng nhắc đến cô nương Vũ Văn thì nó bắt đầu né tránh, đừng nói là mấy tháng ở chung sớm chiều, ở chung đến nỗi có tình với nhau rồi đấy! “Ban đầu Tiểu Tứ còn nói muốn để muội về Bắc Kinh cùng…Sao về sau lại chẳng nhắc đến nữa?” Nàng lẩm bẩm, “Thằng bé này quá hiếu thảo, gắng sức bò cao là để nuôi sống muội.
Nhưng mà…nhưng mà cách cách gì đó kia gọi nó một tiếng, nó còn chẳng tiễn muội qua thuyền…” Nói xong lại có chút âu sầu, hẳn là trong lòng Tiểu Tứ nàng đã chẳng còn quan trọng đến vậy. Đây là ghen sao? Lương Ngộ nghe nàng oán giận thì âm thầm khó chịu, nhíu mày nói: “Tình cảm giữa người với người vốn yếu ớt, muội trông cậy vào mấy thứ đó làm gì? Muội không có chân hay sao, còn chờ người ta phải tiễn? Bao nhiêu năm chạy trên kênh đào rồi, bây giờ còn so đo mấy cái kia.” Nguyệt Hồi nghe thấy ngữ khí hắn không tốt, xị mặt cáu kỉnh đáp: “Huynh còn nói muội? Muội thấy huynh còn nhìn cô nương Vũ Văn đăm đăm nữa đấy, huynh không yếu ớt, huynh chỉ bị sắc đẹp làm hoa mắt thôi.” Nàng chỉ huơu trách ngựa cũng chẳng phải lần đầu, Lương Ngộ chẳng buồn bực, ung dung như thường, khép hờ mắt nói: “Vũ Văn thị sinh ra mỹ nhân, cô nương kia trông không tồi, cũng coi như danh bất hư truyền.” “Không chỉ trông không tồi, còn ăn nói dễ nghe.” Nguyệt Hồi nổi giận, “Dễ nghe thì ai mà chẳng biết, muội cũng khen huynh cho mà xem…Mây trời bàng bạc, nước sông mênh mang, Đốc chủ oai phong, dài rộng năm tháng.” Lương Ngộ nhướng mày, “Gần đây đọc sách rồi hả? Không tệ…” Nguyệt Hồi không thèm để ý đến hắn, hãy còn ngồi bó gối trên giường lải nhải: “Muội thấy cô nương Vũ Văn không bình thường với Tiểu Tứ, muội nghe tiếng nàng gọi ‘Tây Châu’ mà lông tơ dựng đứng thẳng lên.
Một nữ nhân như muội còn thế, Tiểu Tứ là nam nhân, càng không chống đỡ nổi.” Lương Ngộ cười nhạt, “Chỉ gọi tên đã đủ cho muội ghen nửa ngày.
Xem ra lấy theo họ mẹ là sai rồi, nếu lấy họ Hạ thì lông tơ muội không dựng lên nổi đâu.” Nguyệt Hồi nghe xong thì ngây người, thế là có ý gì? Hạ Tây Châu? Cạ phân trâu?(*) Nàng hét lên, “Lương gì gì, đừng có tưởng muội không hiểu, huynh nói thế tức là bất kính với mẹ!”