Đương nhiên ngay sau khi tiếng pháo vang lên, các phiên tử đã nhanh chóng dùng lá chắn sắt đen dựng lên một mặt tường, nhưng Nguyệt Hồi cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ an toàn. Nàng lập tức bò xuống dưới gầm ghế, mình nằm bò thì thôi, còn nằng nặc muốn túm Lương Ngộ bò cùng. “Ca ca, dưới này vẫn còn chỗ, mau vào đây trốn đi.” Nàng dùng hết sức lực túm tay áo hắn, “Đánh nhau rồi, đao súng không có mắt, chẳng may bị bắn trúng là không đùa đâu.” Súng lửa phía dưới bắn liên tục, thi thoảng lại truyền đến tiếng đạn xé gió gầm rít.
Trước khi đến Nguyệt Hồi cũng có chuẩn bị tinh thần, cùng lắm thì đao kiếm chạm nhau, không ngờ hai bên lại đánh nhau nghiêm túc đến vậy, người một nhà đối đầu lẫn nhau, thế mà còn dùng đến binh khí Tây Dương. Mùi thuốc súng khuếch tán trong không khí, khi nàng thò đầu ra xem chỉ thấy được bên dưới sương khói mịt mù, quân lính và quan viên tan tác như chim vỡ tổ.
Lương Ngộ đúng là quật cường, dường như thể diện còn quan trọng hơn cả tính mạng, mặc cho Nguyệt Hồi lôi túm thế nào hắn cũng không chịu trốn ra sau ghế cùng nàng, thậm chí còn cao giọng kêu gọi xuống phía dưới khi tiếng súng tiêu bớt: “Tổng đốc Lưỡng Quảng Diệp Chấn, cãi lời thánh dụ, hành thích Tuần phủ, tội không thể tha.
Chúng tướng nghe lệnh, ai bắt sống Diệp Chấn thưởng một ngàn, lấy đầu thưởng năm trăm.
Nếu còn kẻ nào nối giáo cho giặc, liên lụy gia đình, xử tội cùng Diệp Chấn.” Tiếp theo lại là màn đánh nhau túi bụi, không biết phát súng hơi vừa rồi là do ai bắn ra, những binh khí Tây Dương cần nạp đạn lại lần nữa, đó là một việc cực kì phiền toái, phải thêm thuốc súng rồi thêm bi thép, còn phải dùng que thọc vào, không phù hợp trong tình huống tác chiến quy mô lớn, chủ yếu là do quá tốn công sức.
Người Đại Nghiệp vẫn chuộng dùng đao thật kiếm thật chém giết, lúc cần xông lên là linh hoạt cơ động hẳn, còn có đám tử sĩ Diệp Chấn nuôi đang bắt đầu leo lên trên đài.
Thậm chí ở rào chắn rất lớn phía sau lưng cũng có người Phù Tang bò lên bằng dây thừng, xông thẳng đến bức tường sắt phiên tử dựng lên. Lương Ngộ rút kiếm ra, một tay bảo vệ Nguyệt Hồi lui về sau, các phiên tử bị phá trận hình thì ném khiên đi quay lại chiến đấu.
Nguyệt Hồi vẫn luôn cho rằng Dương Ngu Lỗ và Tần Cửu An đều là Tùy đường chạy vặt, không ngờ bọn họ cũng biết đánh nhau, giương đao múa kiếm thiện chiến không kém gì phiên tử. Chỉ là khi đánh nhau thì dù cực lực phòng vệ cũng có lúc không thể chú ý được hết.
Nguyệt Hồi đang cân nhắc nên trốn vào thì chợt nghe tiếng “vèo”, một mũi đoản tiễn không biết từ đâu bay đến bị Lương Ngộ chém đứt giữa đường, rơi xuống trước chân Nguyệt Hồi.
Nàng còn chưa kịp nhìn kĩ thì đã bị Lương Ngộ đẩy một chưởng vào góc tường, sau đó đá một tấm khiên bay thẳng về phía nàng.
Khiên chắn phiên tử dùng rất lớn, cao bằng một người, Nguyệt Hồi thầm kêu đập trúng thì toi, ngồi xổm xuống ôm đầu theo bản năng.
Không ngờ cái góc nhọn của tấm khiên chỉ đập nhẹ lên đỉnh đầu nàng, sau đó lại gục xuống vì sức nặng, hình thành nên một góc nghiêng chuẩn xác che chắn nàng lại. Nguyệt Hồi thở phào, kinh ngạc thì ra thân thủ ca ca lại tốt như vậy, nàng còn tưởng hắn luyện võ từ nhỏ thân thể cường kiện thì cùng lắm là tự bảo vệ mình được thôi…Lần này thì biết rồi, một thân cơ bắp kia cũng không phải vô ích.
Vẻ thong dong của hắn khi giết người, vẻ tàn nhẫn khi lật cổ tay lướt kiếm ngang qua cổ, hoàn toàn tương phản với điệu bộ trăng thanh gió mát của hắn thường ngày. Có lẽ nam nhân đều hào hứng chờ mong được vung kiếm giang hồ, Nguyệt Hồi nép vào tấm khiên thò ra ngoài xem, trông thấy một thân cẩm y trắng ngà xoay chuyển giữa đao quang kiếm ánh, ngay cả đánh nhau cũng vẫn đẹp như vậy. Nhưng những tử sĩ áo đen này thực sự không còn màng sống chết, mỗi chiêu tung ra đều hung hiểm hòng lấy mạng người, Nguyệt Hồi nhìn mà lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh. Cũng may lập trường của Dương tổng binh kiên định, trong lòng đã tính toán kĩ càng một phen, thuận theo Lương Ngộ là thuận theo triều đình, thuận theo Diệp Chấn thì chỉ còn đường tạo phản.
Rốt cuộc thiên hạ Đại Nghiệp này vẫn chưa tới lúc quần hùng cát cứ, chẳng nhẽ Lưỡng Quảng còn muốn thoát ly triều đình xưng vương? Thôi thôi đừng làm người si nói mộng! Dương tổng binh vung thanh đao trong tay lên, “Xông lên cho ta! Bắt lấy phản tặc, Tuần phủ đại nhân có thưởng hậu hĩnh!” Cuối cùng vòng đánh giết càng ngày càng nhỏ, binh lính trong tay Diệp Chấn thấy tình thế không ổn, có người đã chùn bước nhìn lên trên đài.
Trước khi triều đình phái người đến thì Tổng đốc là quan lớn quyền khuynh một phương, bây giờ khâm sai triều đình tiếp nhận công việc Lưỡng Quảng, Tổng đốc và khâm sai đánh nhau rồi, ngay cả Tổng binh cũng phản Tổng đốc, nên đứng về bên nào, có lẽ không cần nghĩ nhiều nữa. Mấy vị Đương đầu giết chết một loạt tham tướng và du kích của Diệp Chấn, Diệp tổng đốc dần dần trở thành người cô độc, chỉ còn mấy tử sĩ cuối cùng hộ vệ ông ta.
Phóng mắt nhìn lên đài cao, Lương Ngộ và hai vị Thiếu giám đang khoanh tay đứng nhìn, số tử sĩ chỉ còn lại chưa đến năm người, dư dả cho phiên tử giải quyết. Đại thế đã mất, vốn tưởng Lương Ngộ từ trong kinh ra, luận về thế lực lẫn nhân mạch mình đều ở thế thượng phong, không ngờ đám Cẩm Y Vệ này đều có súng hơi, ngay phát pháo đầu tiên khai hỏa xưởng vệ đã liên tiếp bắn chết mấy chục tinh nhuệ của ông ta.
Thậm chí ngay cả binh lính mai phục xung quanh bến thuyền từ trước dường như biến mất trong nháy mắt, không biết là bị giết chết hay bị xúi giục. Anh hùng một đời, cuối cùng bại trong tay một tên thái giám, đúng là thời cũng hết mà vận cũng hết.
Diệp tổng đốc thở dài một tiếng, nhìn người xung quanh càng ngày càng ít, có lẽ con đường cuối cùng còn đi được chính là thanh trường kiếm trong tay. Trận chiến dần dần bình ổn, Nguyệt Hồi mới bò từ sau tấm khiên ra.
Nhìn khắp bốn phía, khắp mặt đất hỗn độn xác người, nơi nơi đều là máu me.
Tiếng hô giết chóc rung trời đã tiên tán, điều khiến mọi người cảm thấy trào phúng nhất trong phút cuối cùng chính là phó tướng hộ vệ cuối cùng bên cạnh Diệp tổng đốc vung đao chặn ngang nhát kiếm tự sát của ông ta.
Trong ánh mắt khiếp sợ của Diệp Chấn, phó tướng túm lấy hai tay Chế đài đại nhân bẻ quặt ra sau lưng, lớn tiếng kêu gọi về phía đài cao: “Tuần phủ đại nhân, mạt tướng đã bắt sống phản tặc Diệp Chấn, xin giao cho Tuần phủ đại nhân xử lý.” Khi thời điểm sinh tử tồn vong đã đến, đừng nhắc đến cái gì mà nghĩa với chẳng bất nghĩa, đây chính là nguyên nhân Lương Ngộ không tin tưởng bất cứ kẻ nào. Diệp Chấn bị áp giải tới trước mặt Lương Ngộ, Lương Ngộ vẫn là bộ dạng dễ thân, cảm khái nói: “Chế đài đại nhân hà tất phải vậy, nếu Lương mỗ có chỗ nào chưa chu toàn thì Chế đài đại nhân cứ việc nói.
Hôm nay là ngày kiểm duyệt thủy quân, thủy quân diễn luyện ngoài cảng, Chế đài đại nhân lại vung kiếm với nhà ta trong cảng…Chuyện này bị truyền ra thì đúng là đảng Hồng La được một trận cười rớt răng, người một nhà đánh người một nhà, khác gì lũ lụt tràn vào miếu Long Vương?” Hắn nói rất đường hoàng, Diệp Chấn biết thừa lòng dạ tiểu nhân của hắn.
Thái giám vốn dĩ nham hiểm, ngoài miệng một vẻ, ra tay một vẻ khác.
Cẩm Y Vệ đã sớm thông đồng với tham tướng của ông ta lấy được bản đồ bố trận, cho nên hắn mới nắm chắc thắng lợi, không chút hoang mang. “Cờ này ta thua một chiêu, không còn gì để nói, liên tiếp khiến bốn người trong hậu trạch ta đều chết, ngươi không khỏi quá ác độc rồi.” Diệp Chấn chật vật bị áp giải, đến lúc này vẫn còn muốn đấu tranh, quyết đứng thẳng lưng. Lương Ngộ nghe xong thì quét đuôi mắt liếc Diệp Chấn, “Đáng nhẽ chúng ta đều có thể hòa bình, chờ nhà ta tiêu diệt đảng Hồng La xong thì cảnh cáo Chế đài một chút, chuyện này cũng cứ thế mà qua, thế nhưng Chế đài lại không muốn.
Ngươi giết đứa bé hầu hạ ta ngay đêm đầu tiên ta đặt chân đến, nhà ta đã nói rồi, người bên cạnh nhà ta chết một, các ngươi phải đền mạng gấp mười, đáng tiếc Chế đài không để lời ta vào lòng.” Hắn quay lại, mỉm cười nhìn Diệp Chấn, sau đó vươn tay vỗ vỗ trên mặt ông ta hai cái, “Làm đại quan biên giới lâu quá, quên cả lượng sức mình, muốn đấu với nhà ta? Vẫn còn kém lắm!” Xưởng vệ áp giải người đi, Dương Ngu Lỗ bước lên xin chỉ thị, “Lão tổ tông định xử lí lão Diệp Chấn này thế nào ạ?” Lương Ngộ quay lại nhìn Dương Ngu Lỗ, “Xứ lí thế nào nữa? Lột da nhồi cỏ, lấy làm răn đe.
Diệp tổng đốc là nghĩa sĩ trong lòng đảng Hồng La, là quan tốt trên dưới triều đình Đại Nghiệp hiếm có.
Truyền tin tức ra ngoài, buổi trưa ngày mai sẽ cho Diệp Chấn hành hình thị chúng tại quảng trường.
Hạ lệnh cho các phường ngày mai đóng chặt phường môn, điểm một trăm xưởng vệ cái trang thành dân thường đến xem hành hình, đến lúc đó bắt cá trong rọ, ta muốn diệt sạch một lượt đảng Hồng La.” Dương Ngu Lỗ vâng, giữ chặt mũ vội vàng đi xuống thu xếp. Tần Cửu An chắp tay cong eo, “Xưởng vệ hãy còn đang thống kê thương vong, lão tổ tông mệt rồi, chúng ta về trước thôi ạ.” Vừa nói vừa quay lại nhìn Nguyệt Hồi, cười bảo, “Hôm nay cô nương cũng bị sợ hãi theo, không đi ngay từ đầu lại hơn.” Nguyệt Hồi lại lắc đầu, “Mọi người liều mạng ở ngoài, một mình tôi núp phía sau, quá là không nghĩa khí!” Nghĩa khí của nàng cũng không giúp ích được gì, nhưng nàng không gây thêm phiền toái đã là công lao lớn nhất. Trên đường về nàng đòi xem kiếm của Lương Ngộ, vỏ kiếm này được điêu khảm bằng tơ vàng và bạch ngọc, lưỡi kiếm bên trong lóe sáng lấp lánh, nàng túm một sợi tóc thổi qua, quả nhiên tóc đứt làm đôi, lập tức tấm tắc: “Thổi lông đứt tóc, đúng là thổi lông đứt tóc.” Lương Ngộ thấy nàng có hứng thú, liền đẩy chuôi kiếm ra cho nàng xem, chỉ nghe “cạch” một tiếng, nơi chuôi kiếm dỡ ra có một thanh kiếm khác càng nhẹ nhàng hơn, hắn đưa kiếm cho nàng xem, “Đây là kiếm Mẫu Tử, kiếm ngắn nấp bên trong kiếm dài, giống như người mẹ ôm con, cho nên cũng gọi kiếm Từ Bi.” Người tâm cơ thủ đoạn như hắn mà dùng loại kiếm này thì có vẻ rất không tương xứng, nhưng trên đời chẳng có gì là tuyệt đối, trong tàn nhẫn chưa chắc không có từ bi, trong từ bi cũng chưa chắc không có bạc bẽo thấu xương. “Chờ về kinh ta cũng làm cho muội một thanh theo dáng kiếm Tử.” Hắn duỗi tay xoa đầu nàng, “Vừa rồi máu thịt tứ tung, dọa sợ muội rồi.” Nguyệt Hồi lắc đầu, “Muội chẳng sợ gì hết, muội chỉ sợ bọn họ làm huynh bị thương.
Trước kia muội cảm thấy huynh làm quan thảnh thơi dễ dàng, bây giờ được chứng kiến mới biết không phải.
Huynh mới thực sự là lên được phòng khách xuống được phòng bếp, vừa có quyền vừa có võ.
Muội muội này phục huynh sát đất.” Lương Ngộ bật cười, “Còn chưa đến lúc cho muội phục sát đất đâu.” Dứt lời vứt sang một ánh mắt, “Cứ chờ xem.” Nguyệt Hồi ngu ngơ cười, sóng mắt hắn lay chuyển, chứng tỏ trong đầu lại đang nghĩ đến mấy thứ bát nháo.
Thực ra nàng cũng thích bát nháo cùng hắn, hiềm nỗi mới bắt được Diệp Chấn, muốn moi được hang ổ và danh sách đảng Hồng La từ mồm ông ta ra thì còn phải tốn chút tay chân. Lương Ngộ trở về hành dinh rửa mặt thay áo, đã đến giờ lên đèn, dặn dò Nguyệt Hồi đi ngủ sớm, còn mình thì đi đến đại lao nha môn Tổng đốc. Có lẽ Diệp Chấn nằm mơ cũng không ngờ sẽ có một ngày mình lại trở thành tù nhân của lao ngục này.
Khi Lương Ngộ đến, hai cánh tay ông ta bị treo trên giá hành hình, bộ quan bào đã bị lột đi từ lâu, trung y dính vài vết máu.
Đúng là xương cốt rất cứng, mặc cho ai hỏi cũng không chịu mở miệng, hễ mở miệng là chỉ có một câu: “Bổn đốc là Tổng đốc Lưỡng Quảng, các ngươi dám thiết ngục tra tấn mệnh quan triều đình!” Lương Ngộ thong thả ngồi xuống ghế, “Chế đài, nhà ta vẫn gọi ngươi một tiếng Chế đài không phải vì Hoàng Thượng chưa bãi miễn chức vụ của ngươi, mà là nhà ta nhìn ngươi đã có tuổi, chừa lại cho ngươi chút thể diện.
Xem xem, ngươi đã đến chỗ cùng trời cuối đất, không còn đường lui, hà tất phải căng mình lên đối nghịch với triều đình, đối nghịch với nhà ta.
Chỉ cần ngươi giao danh sách đảng Hồng La ra đây, nhà ta chắc chắn sẽ không gây khó dễ đến già trẻ trong nhà, sáng mai sẽ sai người đưa mẹ già vợ con ngươi về quê cũ, thế nào?” Diệp Chấn nghe đến mẹ và vợ con, cũng có một khắc lung lay, nhưng mà ông ta biết, bất kể ông ta có nói hay không, người nhà đều khó lòng thoát chết.
Nếu đã thế thì chẳng bằng làm cái đầu cứng.
Ông ta cười lạnh với Lương Ngộ, “Đảng Hồng La không phản lại triều đình, là phản ngươi.
Ngươi đuổi tận giết tuyệt đảng Hồng La cũng chỉ là trả thù riêng, hà tất phải quang minh chính đại.
Diệp Chấn ta cả đời làm quan, chuyện tốt đã làm, mắc nợ cũng không ít, giờ đây thay dân làm nốt một việc thiện, sau này đến điện Diêm Vương cũng coi như tích công tích đức.” Ông ta nói xong những lời này thì mím chặt môi im lặng.
Thậm chí còn nhắm mắt lại, chợp mắt bình chân như vại, làm cho phiên tử xung quanh căm hận siết chặt quyền sắn tay áo, muốn xông lên dùng đại hình ngay lập tức. Lương Ngộ nhấc tay, bảo nhưng phiên tử như sói như hổ đó lùi lại, dựa vào tay vịn cười nói: “Nhà ta hãy còn chưa mệt, Chế đài đã mệt trước rồi? Người đâu…” Hắn gọi một tiếng, “Đến chỗ Chế đài phu nhân mượn hai cây ngoáy tai về đây giúp Chế đài căng mắt, đêm nay không được để ông ta ngủ.” Người chọc ghẹo người quả đúng là thành thạo bậc nhất, bởi vì biết ngươi sợ cái gì, hắn có thể bất ngờ đem đến cho ngươi cái đó. Phiên tử chọn được hai cây ngoáy tai từ chỗ những nội quyến run rẩy co cụm về, một vàng một bạc, vừa hay thuộc về một thê một thiếp của Diệp tổng đốc.
Cầm đến so lên mặt Diệp tổng đốc, chiều dài vừa hợp.
Thế là ngón tay thô ráp của phiên tử nhấc mí mắt Diệp tổng đốc lên, giống như đẩy cái cửa sổ chi trích, một đầu nhét vào hốc mắt, một đầu chống lên mí mắt.
Diệp tổng đốc đau đến nỗi rít gào, phiên tử hớn hở cười nói: “Chế đài chớ kêu, ngài phải cảm ơn hai vị phu nhân của mình mới phải, nếu không nhờ hai cây ngoáy tai này ngắn dài vừa đủ thì chỉ sợ còn đâm thủng mí mắt ngài ra, thế thì chịu khổ nhiều lắm!” Diệp tổng đốc bị lăng nhục, đường đường một quan viên lại bị làm cho chẳng khác gì Dạ Du Thần, đám phiên tử hả hê đứng cưới, mùi vị nhục nhã này thực sự còn khó chịu hơn cả chết. Không chỉ đơn giản thế, nỗi khổ không thể nháy mắt đúng là người thường khó lòng hiểu nổi.
Mí mắt bị căng ra mãi, tròng mắt mất nước vừa xót vừa khô, Diệp tổng đốc kiên trì được nửa canh giờ, cuối cùng cũng phải gào thét, chửi bới Lương Ngộ ầm ĩ. Mắng chửi người ta thì lấy đâu ra được lời dễ nghe cơ chứ, cái gì mà thằng thiến mọn, cái gì mà đoạn tử tuyệt tôn, toàn chọn thứ thái giám kiêng kị mà mắng. Lương Ngộ mở mắt ra, cúi đầu xoay cái nhẫn trên tay, nhàn nhạt ném xuống một câu: “Gõ vào miệng lão cho ta.” Vì thế ba cái bản sắt to quật thẳng vào miệng Diệp tổng đốc, một bản đập xuống là miệng sưng lên, răng cũng nát, máu chảy ròng ròng ra ngoài. Lương Ngộ chán ghét đứng lên nói: “Xem ra không mong chờ Diệp tổng đốc nói chuyện được nữa, đã thế thì khâu mồm lại, để lão đến điện Diêm Vương cũng đừng hòng cáo trạng.” Không nói được gì cũng có chỗ tốt của nó, khi lên pháp trường sẽ không thể gào “chạy mau”, hòng báo tin cho đám đảng Hồng La chuẩn bị chui đầu vào lưới. Đại Nghiệp vẫn kế tục quy chế phường viện từ đời trước, những gác đường bình thường thùng rỗng kêu to, một khi cần dùng thì cũng dễ bề quản chế vô cùng.
Khi Diệp Chấn bị đưa lên quảng trường thị chúng, dưới sân đã tụ tập rất nhiều xưởng vệ cải trang ngư dân, bọn họ ai ai cũng quen thuộc diện mạo lẫn nhau. Dần dần, trong đám người xen lẫn vào một vài gương mặt xa lạ, đi giày vải đội mũ tơi, bên dưới vạt áo lộ ra chuôi kiếm trúc. Trong lòng đảng Hồng La lúc này, Diệp tổng đốc không khác gì thần phật.
Bọn họ chăm chú nhìn người trên giá hành hình, đôi mắt ai cũng chứa đầy bi phẫn.