Điền Viên Cốc Hương

120: Trợ Trụ vi ngược* cũng không thể buông tha


trước sau

Bạch cô cùng nương nàng đã bàn tính qua, bên này mang theo một đám người tới “nhận lỗi”, đến lúc đó nàng mang theo vài thợ mộc tới náo, cửa hàng hư thanh danh về sau sẽ khó khăn. Nàng thật vất vả mới tìm ra người, nhanh đuổi chậm đuổi đi tới đã muộn, nhìn thấy tình huống trước mắt không giống như dự tính, còn chưa hoàn toàn làm rõ tình huống, đã bị một cái tát, còn không biết chính mình sai ở nơi nào.

Vẻ mặt Hà Đại Mãn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thậm chí nghiến răng nghiến lợi hận không thể lập tức bít miệng của nàng, nhưng nhiều người ngoài có mặt như vậy, hắn nhịn xuống. Trong lòng như gương sáng, sự việc hôm nay đều do một mình đại tẩu gây ra, nhưng cháu gái cũng không thoát khỏi quan hệ, tức giận nói: “Giờ phút này còn ở đó có tâm tư ra oai, ngươi cũng không nhìn xem nương ngươi đi đến nước này còn không phải bởi vì ngươi, đi đỡ nương ngươi đi.”

“Quan... Đâu có liên quan gì tới ta chứ? Ta bất quá là muốn giúp mọi người lấy lại công đạo.” Bạch cô có chút khiếp sợ Trần Vĩnh Ngọc, thật vất vả gạt được vài đương gia, đâu thể nào dễ dàng buông tha cơ hội này.

Những người phía sau chợt hiểu, lúc trước là Bạch cô lừa bọn họ nói là cửa hàng kia ngang ngược ỷ vào cửa hàng lớn, đoạt sinh ý nhà bọn họ, liên tưởng gần đây việc làm của mình ít đi rất nhiều, vì vậy đều nguyện ý đến xem, ai ngờ nơi này náo thành bộ dáng này. Lại nghe chung quanh líu ríu, có người khen người trong cửa hàng, người thì đếm lỗi của lão phụ nhân, tuy không đầy đủ như An Cẩm Hiên nói, nhưng cũng đem sự tình từ đầu đến cuối sửa sang lại một phen. Vài người thợ mộc nghe được sắc mặt trắng bệch, suýt nữa bọn họ trở đồng lõa bị Bạch cô sai sử, sao có thể không giận.

“Bạch cô, tình cảm nhiều năm như vậy, ngươi lại lừa chúng ta, muốn chúng ta xả giận cho ngươi, ngươi giỏi lắm...”

Một người tóc hoa râm nói: “Còn có gì để nói, bằng bản sự ăn cơm, người ta không có nửa điểm sai lầm, chúng ta còn ngốc ở trong này làm cái gì.”

Sắc mặt Bạch cô lúc đỏ lúc trắng, rốt cục vẫn không phục, ngụy biện, “Vậy thì thế nào? Bọn họ không giành, các ngươi nhìn đi biến thành cửa hàng như vậy, rồi cái gì đàn mộc khắc hoa gì đó, giá cả thấp hơn, làm lại mau, cứ như thế này các ngươi ngay cả cơm cũng không có mà ăn ở đó còn có tâm tư thay người ta nói tốt. Chờ ta xử tên xấu xa này, nếu thành công chẳng phải lúc đó với các ngươi là chuyện tốt sao? Không thành thì các ngươi nói mát, ta xem như mở mắt.”

Người Tiểu Hà trang sao có thể không giận, náo với một cái cớ không thể để lên mặt bàn, mình cũng bị tính kế đính vào, kết quả là dù không chịu thiệt cũng vì người khác mà may áo cưới, đừng nói còn bị thương, “Bạch cô ngươi giỏi lắm! Vì người đàn ông của mình không có bản sự, cũng dám ép buộc như vậy, người xấu do chúng ta làm, ngươi còn có mặt mũi ở đây!”

Bạch cô dứt khoát không để ý, chỉ nhìn vài người thợ mộc nàng mang đến. Sau khi nàng gả ra ngoài, Tiểu Hà trang có liên quan gì đến nàng chứ.

Một người đàn ông tráng kiện vẫy tay muốn đi, “Chúng ta đây cũng nhận lỗi! Kỹ thuật không bằng nhân có cái gì để nói.”

Ánh mắt Bạch cô nhìn kỹ bọn họ, mặc kệ người mẹ già còn nằm trên mặt đất kiệt lực, muốn cổ động khuyên bảo, “Các ngươi cam tâm như vậy sao? Thôn trang nào không có vài người thợ mộc, nước giếng không phạm nước sông tường an vô sự nhiều năm như vậy, các ngươi muốn trở về làm ruộng sao? Trồng cấy đủ ăn đủ uống sao? Dựa vào cái gì chỉ một cửa hàng bọn họ phá hỏng đường sống của chúng ta, không cố ý hại người vậy là cái gì? Mệt cho các ngươi đầu óc bình thường rõ ràng, ngay cả ai tốt ai xấu đều phân không rõ ràng!”

Bọn họ nhìn nhau. Bạch cô nói những lời này tuy có chút cực đoan nhưng cũng không phải sai, hiện nay nếu đềi mua đồ ở đây, về sau công việc của bọn họ càng ngày càng ít, tương lai chắc chắn sẽ không dễ chịu. Nhưng có năng lực lại như thế nào? Chẳng lẽ huỷ đi cửa hàng của người ta, không nói có thể ra tay được hay không, dù làm được sao có thể an tâm? Học nghề không phải vì đồng môn hỗ trợ sao.

Hiểu rõ đạo lý này, bọn họ cảm thấy không có gì để nói, “Tay nghề của chúng ta có thể kiếm tiền thì kiếm, kiếm không xong cũng thôi, phải làm chuyện như vậy, chúng ta làm không được! Không tiếp đãi!”

Nhấc chân muốn đi.

Lí Đắc Tuyền lúc này cũng không dễ chịu, cảm giác như ta không giết người, người vì ta mà chết, đủ loại ý niệm nhoáng lên trong đầu. Ngày đó sau khi Bạch cô đương gia tới trong lòng hắn đã không dễ chịu, bây giờ còn tới năm sáu người, càng thêm không thoải mái, mình muốn kiếm tiền, nhưng vì như vậy chặt đứt đường sóng của người ta, hắn rất băn khoăn, không chút nghĩ ngợi mở miệng giữ người, “Xin dừng bước!”

Tiếng kêu quá mức đột ngột, người chung quanh, ngay cả vài người thợ mộc coi như thông tình đạt lý đều ngạc nhiên, bọn họ có thể chịu đựng không tìm cửa hàng gây phiền toái, nhưng đều thú nhận bị cửa hàng ảnh hưởng, không kết thù cũng thôi, không nghĩ còn cùng cửa hàng có quan hệ.

Lí Đắc Tuyền giật mình, cũng không nói thêm gì, “Thỉnh các vị đại ca dừng bước, ta là Đào trang Lí Đắc Tuyền, chúng ta tính ra đều cùng nghề, khó có dịp đến đây, thỉnh vào bên trong ngồi, chờ xử lý tốt chuyện bên ngoài xong có việc thương lượng, bình thường muốn tìm các ngươi cũng khó.”

Mấy người kia có chút bất đắc dĩ, nhưng nghĩ vốn do mình đến tìm người ta gây phiền toái, người ta nói khéo giữ lại, đành hờn dỗi đi vào. Để Lí Đắc Tuyền bọn họ ở bên ngoài náo, một hàng đi vào xem bên trong ngay ngắn chỉnh tề các loại gia cụ, trừ bỏ cảm thấy cảm thấy không bằng, đó là thật sâu hâm mộ.”Ai, khó trách người ta tới nơi này mua đồ có sẵn.” “Nếu ta cũng mở một cái cửa hàng như vậy, đời này không biết chừng...”

Rốt cục Hà Đại Mãn thuận theo một nàng dâu đưa lão phụ nhân trên đất đi trấn trên. Thừa lại những người bị thương, cũng không biết giải quyết như thế nào. Người Đào trang bên này, người Tiểu Hà trang bên kia, không ai nhường ai, tranh cãi nhưng rõ ràng Đào trang chiếm thượng phong.

Người Tiểu Hà trang cúi đầu, Hà Đại Mãn không cho bọn họ ầm ĩ, vốn là bọn họ sai thái quá, nếu còn náo lớn, đối với toàn bộ thôn trang không có lợi gì, trong lòng âm thầm cảm thấy hôm nay quá mức uất ức, lại không biết nói gì.

Sự tình náo thành như vậy, may mắn người bên cửa hàng không bị thương quá nặng, nhưng nếu thả người đi, bọn họ không rộng lượng như vậy, thương lượng vài biện pháp, đều không thể thực hiện được, ai cũng không phục ai, làm cho kia Hà Đại Mãn sứt đầu mẻ trán.

Cuối cùng, một người nha dịch đến, không nói nhiều, hỏi qua nói đem những người gây sự đi. Còn tưởng muốn dẫn Nhị thúc công bọn họ đi, người Đào trang bên này không chịu, cuối cùng đành nói đến lúc đó sẽ truyền đến hỏi chuyện, có thế mới giải tán.

Đợi người bên kia đi gần hết, Đào trang già trẻ lớn bé lại ngây người một lúc lâu, xác định không có gì mới giải tán. Lí Đắc Tuyền bọn họ ngay cả một tiếng cảm ơn cũng chưa kịp nói, nhưng cho dù là kịp nói ra lại cảm thấy quá mức xa cách.

Trần Vĩnh Ngọc cảm khái rất nhiều muốn đỡ Nhị thúc công đi vào, bị Nhị thúc công bỏ ra, “Thằng nhóc con, Nhị thúc công của ngươi còn có thể đi, đến mười người tám người cũng không thành vấn đề, còn để ngươi đỡ sao!”

Trần Vĩnh Ngọc bị mắng cũng không khó chịu, thuận miệng nói tiếp, “Đúng vậy, hôm nay nếu không có Nhị thúc công ngài ở đây, cửa hang của chúng ta đã bị người ta hủy đi!”

Lí Đắc Giang vài người cười ha ha, cười xong nghĩ lại mà sợ, nếu người thôn trang lí đến chậm chút nữa, còn không biết có hậu quả gì, trở về phải bày tiệc mời người toàn trang ăn mới được.

Lí Đắc Tuyền tại kia cùng đám thợ mộc câu được câu không nói chuyện, rất nhanh đã quen thuộc, hỏi chuyện khắc hoa, hỏi đầu gỗ, cảm khái nói làm việc này không dễ dàng.

Hắn làm việc cũng không nhìn thời cơ, lại thấy đều là người biết chuyện, đặc biệt vừa rồi lúc Bạch cô khiêu khích cũng không nhân cơ hội làm khó, lại có chút áy náy đoạt sinh ý người ta. Khi đó vì đẩy nhanh tốc độ, hắn và Đại Lâm vội ngày đêm không ngừng, nếu có thể thỉnh vài người giúp đỡ, hắn dĩ nhiên vui lòng.

“Vài vị lão ca các ngươi cũng thấy, cửa hàng mở thành như vậy, làm mấy thứ này phải hao chút tinh thần, chỉ bằng hai người chúng ta có chút khó khăn, nếu các ngươi không ghét bỏ, có thể tới hỗ trợ, chẳng qua không phải hàng năm đều có việc làm, chỉ là lúc vội mọi người bận rộn một chút, lúc nhàn thì rãnh rỗi, cũng không khác gì bình thường.”

Lời này ra khỏi miệng, các sư phụ thợ mộc mới biết dụng ý của Lí Đắc Tuyền, chẳng qua lúc này không phải là lúc nói chuyện này, nhất thời vui sướng lại thở dài.

Lí Đắc Tuyền vừa nói xong mới nghĩ ra còn có rất nhiều chỗ không chu toàn, hỗ trợ thì tính tiền công như thế nào, theo tháng hay theo thành phẩm? Điều này đưa ra thấy có đủ loại vấn đề, hơn nữa Cốc Vũ tới băng bó miệng vết thương cho hắn liền sửng sốt không biết nói sao.

Vừa vặn người bên kia không tiện ở lâu, ước định ba ngày sau tới cửa hàng bên này thương lượng việc làm.

Cốc Vũ thấy bọn họ đi, cười thầm Lí Đắc Tuyền quá mức nóng vội, chuyện bên này vừa kết thúc, còn chưa thu thập xong, đã muốn kéo người nhập bọn. Chẳng qua trong lòng nàng rõ ràng, quyết không thể kết phường, chỉ có thể thuê, nói trắng ra là thỉnh sư phụ cùng nhau tới, lúc có việc để bọn họ làm, thước có cái ngắn tấc có cái dài, đến lúc đó làm ra thành phẩm dĩ nhiên phải so sánh chất lượng, việc này cần không gian thương lượng, tiền công như thế nào phải rõ ràng để tránh hậu hoạn, ba ngày sau không thể tốt hơn.

Huống hồ bên này những người đó tuy đi, nhưng vẫn còn có một ít chuyện đáng ghét phải kết thúc.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây