Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

480: Rừng Mưa


trước sau

*Edit: Dạ Vũ Lạc Âm

“Điểm này thật là kỳ quặc.” Lạc Thần còn đang vuốt ve trụy sức của Sư Thanh Y, nói: “Nếu là nửa chủ, sau khi tiến vào ngưng đọng thời không của Tiểu Thế Giới sẽ vẫn ở trạng thái thi thể, không thể nào đứng thẳng, chờ ngưng đọng thời không đi qua, thân thể mới có thể chính thức sống lại, trở thành Hoạt Tử Nhân. Nhưng Trạc Xuyên ở trong một la dự ngưng đọng thời không kia lại hiển nhiên có thể đứng thẳng.”

Hai gò má Sư Thanh Y nóng lên, liên hệ với tình huống lúc trước, nói tiếp: “Đúng, sau khi ngưng đọng thời không qua đi, chúng ta bắt đầu có thể nghe thấy Triệu Nghiễn nói chuyện, sau đó quay đầu lại thấy được Trạc Xuyên. Ở bên trong ngưng đọng thời không, thi thể Trạc Xuyên đáng lẽ phải ở trạng thái nằm, mà Trạc Xuyên lại cùng những nửa chủ khác bất đồng, ở bên trong Tiểu Thế Giới này nàng thậm chí có được ý thức của riêng mình. Nếu như nàng từ trêи đất đứng lên, chính nàng nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái, tuyệt đối sẽ không có thần thái tự nhiên như vậy, cho nên lúc ấy Trạc Xuyên không phải là nằm, mà là giống như chúng ta, đều là đứng ở trong nền tuyết. Sau khi ngưng đọng thời không qua đi, nàng cũng khôi phục ý thức giống như chúng ta, nhìn xuống mặt đất, phát hiện Mặc quỷ trường tán bị che lấp trong đống tuyết, cho nên mới ngồi xổm trêи đất để đào Mặc quỷ trường tán lên, đây là phản ứng vô cùng tự nhiên của nàng.”

Nàng phát hiện một cái bí mật cổ quái, nhưng lại không thể giải thích rõ được nguyên do của nó, khiến trong lòng như bị trăm trảo cào lấy: “Trong nháy mắt tiến vào Tiểu Thế Giới đó, kỳ thật Trạc Xuyên cũng đã cùng chúng ta không có bất kỳ khác nhau gì, thế nên ở thời điểm ngưng đọng thời không cũng có thể đứng thẳng, mà không phải là một một cỗ thi thể tạm thời chỉ có thể nằm trêи mặt đất. Ta thật sự không rõ, vì cái gì… có thể như vậy?”

Lạc Thần giật giật chân, nói: “Đối phương đem Trạc Xuyên từ trong Rương Tróc yêu ôm ra, tất nhiên cũng sẽ nhìn ra điểm này.”

Nàng lần này khẽ động, thân thể Sư Thanh Y ngồi ở trêи đùi nàng cũng lập tức căng chặt, thở hổn hển hỏi nàng: “Ngươi cảm thấy… Đối phương đã sớm biết rõ, hay là ở lúc ôm Trạc Xuyên ra, mới… Ngẫu nhiên phát hiện?”

“Cái này không biết được.” Tay Lạc Thần ở bên hông Sư Thanh Y dao động, tìm được đai váy vũ nương, nói khẽ: “Ta cởi bỏ… một chút, được không?”

Sư Thanh Y: “…”

Loại váy vũ nương thấp eo này, toàn bộ đều nhờ vào đai váy buộc chặt mới có thể ổn định mà mặc trêи người. Chỉ cần hơi lỏng hơn một chút, váy liền sẽ rơi xuống, lộ đến càng thấp hơn.

“… Được” Sư Thanh Y gật đầu, lúng túng nói: “Nhưng ngươi không được mở đến quá rộng, bằng không thì toàn bộ váy… đều phải… rớt xuống.”

“Ừ, ta sẽ… chú ý đúng mực.” Lạc Thần nói.

Trong lòng Sư Thanh Y bỗng dưng có chút ngũ vị tạp trần.

Kỳ thật nàng mới không muốn để cho Lạc Thần chú ý đúng mực, nếu như đây là đang ở trong nhà, Lạc Thần muốn cởi ra đai váy của nàng như thế nào, nàng đều theo tâm ý của Lạc Thần. Nhưng hết lần này tới lần khác, hiện tại vẫn đang ở bên trong bọt khí, thời gian cùng địa điểm đều không thích hợp, chỉ có thể lướt qua liền ngừng.

Lạc Thần hơi mở ra đai váy của Sư Thanh Y, Sư Thanh Y chỉ cảm thấy bên hông được buông lỏng, váy nhỏ vũ nương lập tức rớt xuống một đoạn.

Sư Thanh Y có chút sợ hãi, vô thức muốn đè lại, Lạc Thần lại nhanh hơn nàng một bước, đưa tay khoác lên bên hông nàng, nhẹ nhàng vân vê, đồng thời nói: “Chớ sợ, sẽ không… rớt xuống hết.”

Sư Thanh Y buông lỏng một chút.

Lạc Thần nhìn qua hồng sa trêи mặt nàng, hô hấp lúc sâu lúc ngắn, nhưng lại không quên tiếp tục di chuyển lực chú ý của nàng: “Ngươi tiếp tục … nói đi, vừa rồi phân tích rất có lý.”

Sư Thanh Y đã chiếm được khẳng định của nàng, càng có chút hưng phấn, đem thân thể hạ thấp xuống một chút, để tay của mình có thể càng tự nhiên mà vây quanh vuốt ve trêи lưng Lạc Thần, ngoài miệng nói: “Tiểu Thế Giới này, cần một đoạn thời gian cùng tình cảnh ở sâu trong trí nhớ của chúng ta để bắt đầu, chỉ có ký ức cùng thời gian, tình cảnh ở trước mắt nhất trí với nhau, khi chúng ta xuyên qua khoảng không tiến vào trong đó, mới sẽ không sinh ra hoài nghi. Bốn người chúng ta sau khi từ phủ Tô Châu trở lại Hoàng Đô, có một lần từng hẹn nhau ra ngoài đạp tuyết, cấu trúc hiện tại của nó chính là tình cảnh ngày đó bốn người chúng ta đi đạp tuyết, lúc ấy chúng ta đã ở Hoàng Đô đã mấy ngày.”

“Ngày ấy đạp tuyết, đúng là ngày thứ bảy chúng ta trở về Hoàng Đô.” Lạc Thần giúp Sư Thanh Y xác nhận rõ ràng.

Ngón tay lại ở bên dưới tiếp tục di động.

“… Đúng, ngày thứ bảy.” Làn váy bên hông Sư Thanh Y nới lỏng, vốn hẳn phải là trở nên mát lạnh, hiện tại lại tựa như bị phỏng, nàng miễn cưỡng chịu đựng, nói: “Tiểu Thế Giới này giống như một sân khấu đã được dựng lên thật tốt, thời gian là ngày đi đạp tuyết đó, tình cảnh cũng là ở Hoàng Đô, mà vị trí chúng ta đứng lúc ở bên trong ngưng đọng thời không, chính là lúc chúng ta mới bắt đầu. Ở bên trong ngưng đọng thời không, tư duy của bốn người chúng ta đều lâm vào ngưng trệ, vũ khí và đồ vật mang theo bên người đều bị mang đi, quần áo cũng bị ngụy trang thành trang phục cổ đại, giống như là… diễn viên đứng ở sau màn được an bài hết thảy chỉ đợi lên sân khấu. Chờ 2,4 phút trong ngưng đọng thời không trôi qua, chúng ta khôi phục ý thức, có thể tự chủ hoạt động, nhưng vừa nhìn thấy tình cảnh quen thuộc ở bốn phía…, sẽ căn cứ vào chỗ sâu trong ký ức, nghĩ lầm rằng chính mình còn đang ở quá khứ, là ngày đạp tuyết kia.”

Ngón tay Lạc Thần chậm rãi dời xuống, mang theo hỏa diễm nóng bỏng dịch chuyển đến khe rãnh hoặc người giữa bụng và đùi của Sư Thanh Y, nhẹ nhàng qua lại.

Thậm chí bởi vì đầu váy nới lỏng, có một sợi dây chuyền mà lúc trước Lạc Thần nghịch ngợm lật ra, hiện tại đang nhẹ nhàng cọ lấy khe rãnh kia.

Xúc cảm từ dây chuyền lạnh buốt, cùng nhiệt hỏa hình thành rõ nét đối lập.

“A…. ân.” Sư Thanh Y cúi thân thể xuống: “Ý thức của chúng ta… chúng ta lúc đó bị mê hoặc, còn có chỗ sâu trong ký ức, một đoạn chuyện cũ đã phát sinh lúc trước được tái hiện, làm cho chúng ta cảm thấy….. càng thêm tự nhiên, khó có thể phân biệt thật giả. Ta có thể nhớ rất rõ ràng những sự tình mà chúng ta đã trải qua tại phủ Tô Châu, những chuyện đáng sợ đã chứng kiến tại Thanh Vân Trang, trong trang gặp phải những kẻ mang mặt nạ kia, kể cả sự tình sau khi quay về Hoàng Đô mấy ngày, đều… rõ mồn một ở trước mắt. Ngày trở về Hoàng Đô đó, cô cô rất tức giận, ta phải mất rất lâu mới dỗ dành được nàng.”

Ngón tay Lạc Thần thoáng chốc dừng lại, thanh âm khẽ run lên: “Sự tình phát sinh từ phủ Tô Châu về đến Hoàng Đô, một kiện không bỏ sót sao?”

“Một kiện đều không bỏ sót, sau khi chúng tại ta tiến vào Tiểu Thế Giới, liền tự ở trong đầu của ta hiện lên, rõ ràng đến tựa như vừa phát sinh ở ngày hôm qua. Ngươi cùng…… Ngư thiển, Trạc Xuyên khẳng định cũng là như vậy, nếu như chúng ta không cách nào kỹ càng nhớ rõ được những việc phát sinh ở trước ngày đạp tuyết, mà chỉ có ấn tượng về ngày đạp tuyết đó, liền sẽ cảm thấy cổ quái, không thể tiếp nhận, Tiểu Thế Giới này liền không còn tác dụng để lừa gạt.”

Sư Thanh Y cảm giác được trong lời nói của Lạc Thần khó có thể che dấu gợn sóng phập phồng, nhưng trong lòng nàng lại vô cùng chua xót.

Nói đến đoạn sau, thanh âm càng ngày càng thấp.

Bởi vì nàng không dám nói cho Lạc Thần biết đó là, dù cho Tiểu Thế Giới có huyền diệu đến mức làm cho một đoạn ký ức có thể rõ ràng như ngày hôm qua, nhưng có một người, nàng thủy chung vẫn thấy không rõ bộ dáng của nàng ấy, vẫn luôn chỉ là một đoàn sương mù mờ ảo.

Đoàn sương mù kia nói chuyện với nàng cũng là mơ mơ hồ hồ, tựa như đã rời đi cực kì xa xôi, thậm chí nàng cũng rất khó phân biệt ra thanh âm của nàng ấy.

Nhưng nàng biết rõ, người kia tất nhiên người trọng yếu nhất trêи đời này của nàng.

Đối với nàng mà nói, người này, khẳng định chỉ có thể là Lạc Thần.

“Cụ thể là từ… khi nào bắt đầu rõ ràng?” Lạc Thần hỏi.

Sư Thanh Y cẩn thận cân nhắc nói: “Chính là chạng vạng tối ngày mà chúng ta từ Mặc Nghiễn Trai đi ra, trêи đường gặp được A Oánh cùng một đám tiểu hài tử, hơn nữa nửa đường còn gặp được vị… Vu đại nhân kia dẫn đầu một đội nhân mã. Ngươi là từ lúc nào bắt đầu, cũng là từ nơi đây sao? Dù sao ký ức cũng đã lâu như vậy, hiện tại không có khả năng từng chi tiết nhỏ đều nhớ rõ. Nhưng bên trong Tiểu Thế Giới đem tình cảnh đã 'đi qua' ngụy trang thành 'hiện tại', nó tất nhiên sẽ đem một đoạn ký ức ở sâu bên trong kia một lần nữa tỉnh lại, hơn nữa còn là chi tiết đến từng chuyện.”

Lạc Thần gật đầu: “Ta cũng… như thế, bắt đầu từ ngày ở trêи đường gặp được đội nhân mã kia, đến ngày đạp tuyết này, đoạn ký ức ở giữa kia là rõ ràng nhất, phảng phất giống như hôm qua.”

“Có lẽ bốn người chúng ta đều là như vậy, Tiểu Thế Giới chỉ biết tái hiện một đoạn ký ức cố định trong trí nhớ.” Trong lòng Sư Thanh Y ngóng trông Lạc Thần vui vẻ tự tại, cũng không dám đem một đoàn sương trắng mơ hồ kia nói cho Lạc Thần, nói: “Nhưng mà, đối với ký ức sau ngày đạp tuyết, Tiểu Thế Giới này cũng không tiến hành bất luận đổi mới nào, thậm chí sẽ tận lực mà che dấu nó, dù sao thì để cho một người thân ở ngày đạp tuyết lại có thể biết rõ chuyện sau này sẽ xảy ra, ý thức thời gian bị hỗn loạn, sẽ bắt đầu hoài nghi tính chân thật của Tiểu Thế Giới này.”

Nàng nói đến đây, có chút than tiếc: “Ngư Thiển giống như trong tiềm thức đã cảm giác được điều gì, Tiểu Thế Giới đối với ký ức sau ngày đạp tuyết đó của nàng che dấu càng lúc càng yếu, nếu như nàng nhớ tới một ít sự tình phát sinh ở hiện đại, Tiểu Thế Giới cũng sẽ không lừa gạt được nàng, nàng rất nhanh sẽ minh bạch Trạc Xuyên kỳ thật đã……”

Lạc Thần trầm mặc, nhưng vì ảnh hưởng của bọt khí, ngực vẫn phập phồng kịch liệt.

Sư Thanh Y xoa gương mặt nàng, tựa như đang an ủi.

Lạc Thần cảm giác được vuốt ve của nàng, có chút run rẩy, đem thân thể nàng ôm càng gần một chút, hầu như đã muốn vân vê tiến vào trong ngực, ôm chặt lấy nàng.

Sư Thanh Y mặt đỏ tới mang tai, ở dưới loại động tác thế này lại lo lắng váy của chính mình sẽ thật sự muốn rớt xuống, cuống quýt tóm lấy váy, ghé vào trêи người Lạc Thần.

Lúc này Lạc Thần mới có chút buồn cười: “Túm lấy làm gì.”

Sư Thanh Y nhắm mắt lại, vội vàng trả lời: “Đợi đến lát nữa ngươi còn ôm ta như vậy, phải cùng ta nói sớm một chút, váy của ta…… đều muốn rớt.”

“Không sao, ta giúp ngươi che.” Lạc Thần đem áo lông cáo của nàng lấy xuống, giống như một chiếc chăn che ở trêи chân của mình, cũng kéo về trêи người Sư Thanh Y, nói: “Vạn nhất thật sự rơi xuống, ngươi cũng… không cần phải lo lắng, còn có thể ấm áp một chút.”

“Ta không cần quá ấm áp.” Sư Thanh Y lúng túng nói: “Ta… ta nóng quá.”

Lạc Thần nhìn qua hàng mi hầu như đã có chút ẩm ướt của nàng, hô hấp dồn dập, nói: “Hiện tại rốt cuộc cũng đã vào đông, bên ngoài còn có tuyết rơi, mặc dù bên dưới Triệu mạch không lạnh giống bên ngoài, cũng nên đắp.”

“…… Được rồi.” Sư Thanh Y ngoan ngoãn nghe lời nàng.

Lạc Thần dán qua, hôn lên gò má được che đậy bởi lớp hồng sa kia, hàm hồ nói: “Ngươi tiếp tục… phân tích, ta nghe.”

Sư Thanh Y: “……”

Thế này…… thế này còn có thể phân tích sao?

Đột nhiên tiến đến hôn nàng như vậy, nàng đều sắp nhịn không được.

“Thanh Y, ta muốn nghe ngươi… nói tiếp.” Ngữ khí Lạc Thần mềm mại, tựa như một cọng lông vũ phớt qua lòng nàng.

Sư Thanh Y nghe xong, lập tức cảm thấy xương cốt đều muốn mềm nhũn, đành phải vừa ở một bên hơi ngửa đầu, nghênh hợp với động tác hôn của Lạc Thần, lại vừa tiếp tục lời nói ban nãy: “Vừa rồi nói đến ký ức, cũng… cũng chính bởi vì Tiểu Thế Giới tái hiện đoạn ký ức này quá mức chân thực tỉ mỉ, người ở phía sau màn kỳ thật … cũng sẽ cảm giác được khó giải quyết. Giống như ngày đạp tuyết kia, trong ký ức của chúng ta Trường Sinh đúng là đã đi tế điện tìm cô cô, nhưng chân chính Trường Sinh cũng không ở chỗ này, nơi đây chỉ có bốn người chúng ta, đối phương phải nhằm vào điểm ấy làm ra một ít ứng đối.”

Cách một tầng khăn che mặt hôn lên, phảng phất như so với trực tiếp hôn càng thêm kϊƈɦ thích, dẫn theo một chút ɖu͙ƈ vọng che che lấp lấp, càng khiến người ta ngứa ngáy.

Sư Thanh Y thở gấp càng nặng: “Vốn dĩ lúc ta nhìn thấy tình cảnh là ngày đạp tuyết kia, khi đó Trường Sinh đã ở Hoàng Đô, liền cho rằng Trường Sinh cũng theo chúng ta đi vào trong này, nhưng khi thời gian dần dần trôi qua, ta phát hiện ra không cách nào thấy được thân ảnh Trường Sinh, lúc đó ta mới xác định, Trường Sinh cũng không ở chỗ này. Nếu như Trường Sinh không ở chỗ này…. hiện thân, đối phương chỉ có thể giả tạo ra một cái Trường Sinh hư giả ảo ảnh. Nhưng đối với mức độ quen thuộc của chúng ta với Trường Sinh, hơi có một chút che dấu chúng ta đều có thể nhìn ra, cho nên đối phương căn bản là không có ý định để cho Trường Sinh hiện tại xuất hiện trước mắt chúng ta. Ảo ảnh của Cô Cô cùng Mười Bốn cũng sẽ không cho chúng ta… nhìn thấy, cái này quá dễ dàng bị bại lộ. Chúng ta càng không thấy Trường Sinh, lại càng chân chính nói rõ Trường Sinh không ở nơi này.”

Lạc Thần hôn nàng hôn đến sâu hơn một chút, ngón tay thậm chí còn trượt vào bên trong váy đỏ của nàng, phủ lên vị trí bên dưới eo.

Sư Thanh Y lúc này hầu như đã xụi lơ, đầu gác bên trêи bờ vai Lạc Thần, đứt quãng nói: “Bởi vì ký ức vô cùng chân thật, đối phương sẽ băn khoăn, kỳ thật còn… còn có vũ khí. Lúc trước trêи đường đi đạp tuyết, chúng ta không mang theo vũ khí, đối phương phải đem vũ khí của chúng ta lấy đi mới được…… Mà trong ký ức, vũ khí của chúng ta đều đặt ở Hoàng điện, đối phương cố tình dẫn chúng ta…. tiến về Triệu mạch, phía dưới mạch tỉnh rất nguy hiểm, chúng ta nhất định sẽ đi Hoàng điện lấy vũ khí… vũ khí phải chân thật, giả tạo sẽ bại lộ, nhưng ngụy trang của đối phương đối với Hoàng điện lại không cách nào có thể đúng, đi vào sẽ lòi đuôi, đành phải giả tạo xảy ra hoả hoạn, xả ra khói đặc, cuối cùng từ một tên thần quan chuyển giao đến trong tay chúng ta. Như vậy vũ khí đã… đã… a… ân… Chính thức đặt ở Hoàng điện, phù hợp với trong trí nhớ, chúng ta sẽ không cần… tiến vào Hoàng điện. Từ vị trí đặt vũ khí, đều có thể nhìn ra đối phương thật sự đã tính toán từng bước một.”

Lạc Thần nhẹ nhàng cắn lấy cằm của nàng, cũng hướng xuống phía dưới đi tiếp.

Chiếc cổ thon dài của Sư Thanh Y nâng lên, lộ ra một đường cong cực kì hấp dẫn, cổ họng theo thanh âm nói chuyện mà khẽ động, nàng nhẹ thở ra nói: “Vũ khí có thể… đặt ở Hoàng điện, nhưng đao quân dụng của ta đâu… Đối phương sợ ta thấy được vũ khí hiện đại như đao quân dụng, cho nên tuyệt đối không thể làm cho đao quân dụng xuất hiện, còn có điện thoại của chúng ta…..”

Nàng lầm bầm: “Cũng không biết điện thoại của ta giấu đi nơi nào.”

So về quan tâm đao quân dụng, nàng càng quan tâm điện thoại của nàng.

Dù sao trong điện thoại của nàng cất giấu rất nhiều ảnh chụp Lạc Thần, đại đa số là chụp trong những khoảnh khắc vô tình gặp được, tuy rằng nàng đã có sao lưu, nhưng nếu như điện thoại bị vứt, nàng vẫn có thể tức chết.

Lạc Thần tạm thời dời đi môi mình, dụ dỗ nói: “Ta giúp ngươi tìm về, còn có điện thoại của ta.”

Sư Thanh Y hô hấp tán loạn, lại lo lắng: “Ngươi nói… Vũ Lâm Hanh, Thiên Thiên, Âm Ca các nàng…. sẽ ở bên trong loại Tiểu Thế Giới nào, cũng không biết các nàng có thể nhận ra được hay không…. Nếu như các nàng ở cùng một nơi thì tốt, còn có thể trợ giúp lẫn nhau, ta chỉ sợ các nàng có người bị lạc…. làm sao bây giờ… Còn có…… còn có Trường Sinh, lúc ấy cách quá xa, lại đứng ở bên cạnh Tân Đồ, ta không biết nàng có bị mộng dẫn ảnh hưởng hay không……”

Lạc Thần nói: “Mấy người chúng ta đều là ở trêи đồng cỏ xuyên qua khoảng không, chỉ là xuyên qua mộng môn khác nhau, nhưng vị trí mộng môn tất nhiên là lần lượt, lúc ấy chúng ta cũng không phân tán. Thêm việc mộng dẫn giống nhau, đều là một mảnh sương mù tím, lúc này chúng ta đang ở cùng một Tiểu Thế Giới, chỉ là hoàn cảnh không giống nhau. Chỉ cần chúng ta tìm được mộng hạch, liền có thể cùng các nàng liên lạc, nhắc nhở các nàng, làm cho các nàng tiến về phía mộng môn.”

“…… Mộng hạch sẽ ở đâu…. Đồ vật trọng yếu như vậy, chắc chắn sẽ không đặt ở trêи thân người kia, hắn cũng không có bản lĩnh này.”

“Nhưng có thể dựa vào hắn để… Bắt được kẻ đã bố trí hết thảy những thứ này.” Lạc Thần dứt lời, ánh mắt rơi vào trêи đùi Sư Thanh Y, trêи đó đang quấn lấy vài vòng dây tơ hồng.

Dây tơ hồng ở trêи da thịt tuyết trắng mang đến một loại đối lập huyết mạch sôi trào.

Ánh mắt Lạc Thần hơi sâu, đưa tay, nhẹ nhàng giật lấy một chút dây tơ hồng trêи đùi nàng.

Một giật này, những trang sức thật nhỏ bên trêи dây tơ hồng cũng đi theo di chuyển, rung động.

“…… A….” toàn thân Sư Thanh Y run lên: “Ngươi…… Ngươi đừng loạn kéo nơi này a….”

Cái này… Cái này cũng quá thế nào.


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây