Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

499: Ảo Thuật


trước sau

Chương 499: Phương Hướng

#Edit: Culi

Vì để nói chuyện thuận tiện với nhau, Sư Thanh Y, Ngư Thiển, Trạc Xuyên ba người cùng nhau tiến vào bọt khí.

Thời điểm Trạc Xuyên mới vừa đi vào, đại khái là nhớ đến vừa rồi cùng Ngư Thiển ở trong bọt khí làm đủ chuyện, thần sắc vẫn còn có chút khẩn trương, ánh mắt mơ hồ đảo quanh.

Thỉnh thoảng đôi mắt của nàng lướt nhìn khuôn mặt của Ngư Thiển, cùng Ngư Thiển liếc mắt, mặt lại đỏ bừng lên, nhanh chóng liếc đi nơi khác.

Trái lại trêи mặt Ngư Thiển trước sau đều lộ vẻ mỉm cười, một bộ dáng tâm tình rất tốt.

Tuy rằng còn chưa đủ thoả mãn, nhưng trong bọt khí cuối cùng nàng cũng đã nếm được vài phần tư vị của A Xuyên, đúng là thời điểm cá gặp việc vui tinh thần sẽ dễ chịu.

Mà Sư Thanh Y cũng đã hiểu biết qua điểm thần kỳ của bọt khí này, nào dám tiếp tục kéo dài thời gian, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề bắt đầu giải thích nguyên nhân với Trạc Xuyên: “Ngươi vừa mới hỏi vì sao phải phủ một tầng rêu mạch tinh phía trêи bọt khí, là bởi vì có người một mực dòm ngó hành động của chúng ta, nghe trộm lời nói của chúng ta. Vì vậy lời chúng ta nói nhất định phải thật cẩn thận, che lại bọt khí, là để tránh bị kẻ đang trốn trong bóng tối đọc ra khẩu hình, đề phòng để lộ bí mật.”

Thời điểm bốn người các nàng cùng nhau đắp người tuyết, Trạc Xuyên cũng đã nhìn ra ám hiệu của Sư Thanh Y.

Chỉ là lúc ấy các nàng cũng không còn cơ hội nào để nói chuyện nữa, cho nên tuy rằng Trạc Xuyên hiểu được không thể cùng Ngư Thiển ở bên ngoài biểu hiện quá mức thân mật, nhưng đối mặt với nguyên nhân sâu xa hơn thì vẫn còn có chút mơ hồ.

Hiện tại rốt cuộc nghe được Sư Thanh Y cho biết rõ ràng, Trạc Xuyên đã sớm chuẩn bị tâm lý từ trước, cũng không quá mức kinh ngạc, chỉ lo lắng nói: “Sư Sư ngươi luôn luôn cẩn thận, ngươi nói có người đang dòm ngó chúng ta, ta đương nhiên tin ngươi. Có điều từ lúc đó đến nay, dọc theo đường đi ta cũng đã quan sát tình hình xung quanh, nhưng không thấy bất kỳ dấu hiệu nào, đối phương rốt cuộc làm sao có thể ẩn nấp được như vậy? Chính là dùng cách thức đặc biệt gì khó có thể phát hiện sao?”

Sư Thanh Y hơi ngưng mi.

“Lỗ tai” và “Con mắt” đều chỉ có ở mộng tràng, chỉ là hiện tại nàng không thể đề cập với Trạc Xuyên bất cứ chuyện gì liên quan đến mộng tràng. Dù sao hiện thực rất tàn khốc, nàng không biết nên mở lời như thế nào, nếu có thể, nàng thật hy vọng có thể vĩnh viễn che giấu bí mật này.

Nhưng đoàn người các nàng rồi sẽ phải rời khỏi mộng tràng.

Trước khi rời đi, bí mật này có thể được trì hoãn một đoạn thời gian, như vậy Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên ít nhất sẽ không rơi vào đau đớn quá nhanh.

Tuy rằng Trạc Xuyên chỉ là nửa chủ, nhưng bên trong mộng tràng, nàng có hỉ nộ ái ố của chính nàng. Nếu nàng biết chân tướng về bản thân, Sư Thanh Y gần như không thể tưởng tượng được Trạc Xuyên sẽ lấy loại tâm tình gì để đối mặt.

Sư Thanh Y đắn đo một lát, kín đáo nói: “Kỳ thật ta cũng chỉ mới nhận ra một bộ phận, chưa nắm giữ đầy đủ bằng chứng, nhiều khả năng cũng chỉ là đoán mà thôi, nhưng chắc chắn có người đang âm thầm theo dõi chúng ta, cũng có thể nghe thấy lời chúng ta nói, từ giờ nhất cử nhất động của chúng ta ở Triệu mạch, đều phải cực kỳ thận trọng.”

Tuy rằng Trạc Xuyên vẫn có nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng nói: “Được, đa tạ Sư Sư đã nhắc nhở, ta cùng Ngư sẽ luôn luôn chú ý.”

Ngư Thiển hỏi: “Vậy rốt cuộc phải đợi đến khi nào, chúng ta mới có thể tự do trò chuyện với nhau, cũng không cần lo lắng bị người khác nghe thấy? Sư Sư lúc trước khi đắp người tuyết, ngươi từng nói đợi đến khi rời đi mạch tỉnh mới có thể, nhưng khi các ngươi đắp người tuyết đã rất cẩn thận, có thể đoán kẻ theo dõi không những có mặt ở dưới mạch tỉnh, mà bên ngoài cũng có. Nếu đúng như vậy, cho dù đến lúc chúng ta ra khỏi mạch tỉnh, chẳng phải vẫn không an toàn sao?”

Trạc Xuyên có chút lúng túng khó xử, lại vẫn thành thật nói với Ngư Thiển: “Ngư, lúc trước nói đợi sau khi kết thúc hạ mạch mới có thể, là sợ ngươi… nhịn đến khó chịu, an ủi ngươi thôi.”

Đáy lòng Ngư Thiển hiểu rõ, cũng không để ý, cười nói: “Hóa ra là như vậy. Được rồi, ta thừa nhận ngay sau khi được an ủi, ở thời khắc đó cũng càng mong muốn rời khỏi mạch tỉnh, nhưng mà trước mắt xem ra mong muốn này cuối cùng đã tan vỡ.”

Sư Thanh Y cũng cúi đầu cười, nàng rất thích nói chuyện cùng Ngư Thiển và Trạc Xuyên, cả hai đều là người tính tình rộng rãi, vô luận tán gẫu cái gì, đều thoải mái dễ chịu, không một chút áp lực.

Cho dù một số thời điểm bởi vì một ít nguyên nhân bất đắc dĩ, tạm thời không thể giải thích được rõ ràng, nhưng hai người vẫn như cũ luôn luôn tín nhiệm nàng, phối hợp đến vô cùng thích hợp.

Nàng cũng rất tin cậy các nàng ấy, luôn có thể yên tâm mà kề sát lưng mình với hai nàng.

“Chỉ cần bắt được kẻ trốn ở chỗ tối, chúng ta liền an toàn.” Sư Thanh Y nói: “Đây cũng là mục đích quan trọng nhất của việc chúng ta hạ mạch.”

“Vậy rốt cuộc phải làm gì mới có thể bắt được đối phương? Chúng ta ở ngoài sáng, đối phương ở trong tối, chúng ta hoàn toàn không biết gì về hắn cả.” Trạc Xuyên nói: “Sư Sư ngươi có thượng sách gì sao?”

“Đối phương hành tung lúc ẩn lúc hiện, trước mắt ta cũng còn đang quan sát bên trong, chưa chắc chắn, ngay cả đối phương là nam hay là nữ, dáng vẻ diện mạo, tuổi lớn hay nhỏ, mọi thứ một chút cũng không rõ.” Sư Thanh Y lắc đầu, nói: “Nhưng gần nửa canh giờ sau, sẽ có một loại tiếng chuông vang lên. Khoảnh khắc tiếng chuông vang lên, các ngươi nhất định phải cẩn thận nghe rõ, lấy các ngươi là trung tâm, nhớ kỹ tiếng chuông kia truyền đến từ hướng nào.”

Tiếng chuông mộng linh, mộng chủ nhất định sẽ nghe được.

Sư Thanh Y biết nếu đến lúc đó Trạc Xuyên cùng Ngư Thiển nghe được tiếng mộng linh, tuyệt đối sẽ cảm thấy nghi hoặc, cho nên trước đó, nàng phải đem chuyện mộng linh nói rõ ràng cho các nàng ấy.

Kẻ bố mộng đang quá mức tự do, cũng có được nhiều quyền hạn nhất, từ cấp bậc nào đó nói lên, kẻ bố mộng nắm trong tay mộng tràng cơ hồ là cấp bậc nghiền ép, người bình thường vào mộng tràng, chỉ biết đã bị kẻ bố mộng mê hoặc, cổ tay bị điều khiển, không hề có sức phản kháng.

Nhưng vạn vật tương sinh tương khắc, trêи đời này không có ai là không có nhược điểm.

Mộng linh chính là một trong những nhược điểm của kẻ bố mộng.

Cho dù kẻ bố mộng không mong muốn mộng chủ nghe được tiếng mộng linh, nhưng cũng không thể ngăn cản đươc mộng linh vang lên, đây là quy tắc của mộng tràng. Cho dù đối phương là kẻ bố mộng, cũng không có thể thoát khỏi quy tắc này.

“Cụ thể là tiếng chuông kiểu nào?” Trạc Xuyên vẻ mặt nghiêm túc, hỏi lại.

“Leng keng linh linh.” Sư Thanh Y đại khái mô phỏng lại, nói: “Có chút giống tiếng chuông gió.”

Ngư Thiển phỏng đoán nói: “Tiếng chuông này sẽ chỉ ra phương hướng của đối phương sao? Tiếng chuông từ nơi nào truyền đến, cũng có nghĩa là người nọ cũng ở hướng đó?”

“Cũng không hẳn là như vậy.” Sư Thanh Y nói: “Tiếng chuông mỗi người chúng ta nghe được đều có điểm khác nhau, tất nhiên sẽ đến từ phương hướng khác nhau, những tiếng chuông đó là để gây nhiễu loạn. Chẳng hạn như bốn người chúng ta, đến lúc đó sẽ nghe được ít nhất bốn hướng tiếng chuông, người nọ sẽ ở bên trong một trong những hướng đó, chúng ta cần tiến hành phỏng đoán lựa chọn trong những tiếng chuông đó, mới có thể biết được đối phương từng đợi ở hướng nào, trong đó chỉ có một phương hướng là chuẩn xác. Nhớ kỹ, dù là phương hướng tiếng chuông vang lên, cũng không thể lập tức giúp chúng ta phán đoán được phương hướng đối phương, nhưng có thể thu nhỏ lại phạm vi phán đoán, điều này rất quan trọng.”

“Ít nhất?” Trạc Xuyên nắm được trọng điểm, hỏi.

“Đúng, ít nhất bốn loại, nếu đối phương bất động, chúng ta có bốn người, sẽ có bốn loại.” Sư Thanh Y nói: “Nhưng vì đối phương là người sống, không có khả năng liên tục duy trì bất động, rất có thể lúc tiếng chuông vang lên, đối phương đang đi lại. Nếu đối phương đúng lúc đi dọc theo phương hướng tiếng chuông, hướng tiếng chuông cũng sẽ không thay đổi nhiều, nhưng loại ngẫu nhiên này là cực ít xảy ra. Trêи thực tế nếu đối phương đi lại không có quy luật, vậy vị trí đối phương đương nhiên cũng sẽ có thay đổi, mà tiếng chuông sẽ liên tục trong một đoạn thời gian ngắn, phương hướng tiếng chuông vang lên cũng sẽ thay đổi theo, sẽ xuất hiện rất nhiều phương hướng.”

Kẻ bố mộng biết tiếng chuông mộng linh có thể sẽ để lộ phương hướng của mình, cho nên khi mộng linh vang lên, mỗi kẻ bố mộng đều sẽ có phản ứng, nhất định sẽ di chuyển rất nhanh, nhằm tăng thêm sự nhầm lẫn về phương hướng của tiếng chuông.

Sư Thanh Y vừa nói, một bên nâng lên cánh tay, lấy khuỷu tay làm trục tâm, làm mẫu khi mộng linh vang lên, quỹ đạo phương hướng của linh âm sẽ thay đổi.

Nàng vốn định lấy kim giây trong đồng hồ để giải thích, mỗi một phương hướng mộng linh vang lên, đều có thể gọi là một đường định hướng, đường định hướng là một đường thẳng kéo dài vô tận, kẻ bố mộng có thể ở bất kỳ vị trí nào dọc theo đường định hướng, mà theo hướng dịch chuyển của kẻ bố mộng, đường định hướng của mộng linh cũng sẽ theo đó mà biến động.

Đường định hướng dùng để chỉ ra một hướng nhất định, giống như là chung một hướng năm giờ, hoặc hướng ba giờ, đơn giản giống như là làm những bài toán hình học giống nhau, chỉ cần đem những đường định hướng này kéo dài, cuối cùng sẽ phát hiện chúng đều hội tụ ở một trung tâm, trung tâm này chính là vị trí của mộng chủ.

Phương hướng của kẻ bố mộng có giới hạn, cuối cùng tự nhiên sẽ hình thành một cái diện tích hình quạt, nếu lấy quỹ đạo di chuyển là kim giây của đồng hồ, tiến hành tương tự với trục trung tâm của kim giây, sẽ đặc biệt thấy những giới hạn này biểu diễn ra hình quạt.

Nhưng đáng tiếc chính là hiện tại thân ở mộng tràng, Trạc Xuyên cùng Ngư Thiển còn đang đắm chìm trong ký ức ở cổ đại không thoát ra được, hai người các nàng tạm thời không thể hiểu được đồng hồ là gì, Sư Thanh Y chỉ có thể đổi một cách nói khác tiến hành giải thích.

“Giống như một cái la bàn, các ngươi đều là trung tâm của la bàn này, cũng tức là phía cuối la bàn chước.” Sư Thanh Y chỉ đành phải lấy la bàn thường được sử dụng để chỉ phương hướng ở thời cổ đại để giải thích: “Người nọ thay đổi vị trí phía sau màn, phương hướng tiếng chuông cũng thay đổi theo, các ngươi nhớ kỹ quỹ đạo hướng của những tiếng chuông này là được. Chúng ta không thể biết được vị trí cụ thể, trước tiên chỉ có thể xác định phương hướng đối phương.”

Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên lần lượt gật đầu, biểu hiện đã hiểu.

“Ta biết các ngươi chắc chắn có rất nhiều nghi hoặc, tiếng chuông này rốt cuộc từ đâu mà đến, vì sao sẽ để lộ phương hướng của đối phương, vì sao ta lại biết được, vân vân những điều như vậy.” Sư Thanh Y tuy rằng không thể giải thích được rõ ràng, nhưng vẫn đang thẳng thắn thành khẩn nói: “Chỉ là rất nhiều nguyên nhân, tạm thời ta không tiện nói rõ, nhưng điểm quan trọng trong đó, ta muốn nói rõ với các ngươi, để các ngươi chuẩn bị sẵn sàng.”

Trạc Xuyên cảm giác nàng khó xử, càng nhìn ra sự chân thành của nàng, nói: “Yên tâm, ta cùng Ngư đều có thể hiểu được, chúng ta tin ngươi. Nhưng có cần chúng ta làm chuyện gì khác không?”

Sư Thanh Y mỉm cười: “Đa tạ các ngươi, vẫn còn một ít chi tiết, hiện giờ ta sẽ nói rõ.”

Nói rồi, nàng lại xin lỗi mà bổ sung một câu: “Đợi khi bắt được kẻ đứng sau, giải quyết được mọi thứ trước mắt, ta sẽ giải thích tỉ mỉ với các ngươi, chỉ là hiện nay thời cơ chưa tới.”

Hai tròng mắt Trạc Xuyên trong suốt, ôn hòa nói: “Không ngại, đợi khi ngươi thuận tiện, lại nói cho chúng ta biết là được rồi. Chúng ta sẽ chờ ngươi.”

Trong lòng Sư Thanh Y cảm động không thôi, nhưng tưởng tượng đến lúc sau phải đối mặt với chân tướng, lòng lại không ngăn được chua xót. Trước mặt Trạc Xuyên, chỉ có thể làm bộ như không có việc gì.

Trạc Xuyên lại nhắc nhở nói: “Sư Sư, chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ trò chuyện với nhau lên một chút, không thể ở trong bọt khí quá lâu.”

Trong lòng Sư Thanh Y cũng khẩn trương vô cùng, sợ chính mình nói chậm, cổ nàng đều đã đẫm mồ hôi, mặt ngoài giả bộ không rõ ràng lắm, nói: “Đúng rồi, ngươi còn chưa nói cho ta biết về bọt khí này, vì sao không thể ở trong bọt khí quá lâu?”

Hai gò má Trạc Xuyên nóng bỏng, nhưng vẫn thành thực nói: “Đây là thôi tình bọt khí của Ngư, bạch giao đặc biệt dùng nó để hoan hảo, hơn nữa ảnh hưởng đối với phàm nhân cực lớn. Nếu ở lại lâu, sẽ… sẽ khó kìm lòng.”

“Còn có việc này sao?” Mặt Sư Thanh Y lộ vẻ “kinh ngạc”, thậm chí còn lui từng bước về sau, nói: “Ngư Thiển, ngươi tại sao lại không nói cho ta biết?”

Ngư Thiển hổ thẹn nói: “Xin lỗi, ta nghĩ ngươi rất muốn cùng Lạc Thần nói chút chuyện riêng tư, lại cảm thấy hai người các ngươi chuyện riêng tư cũng không nói nhiều lắm, rất nhanh có thể trở ra, hẳn là sẽ không bị bọt khí ảnh hưởng. Cơ hội hiếm có này, nếu nói trước cho ngươi, đoán chừng ngươi sẽ ngượng ngùng cùng Lạc Thần nói chuyện riêng tư, liền chưa từng đề cập với ngươi.”

Sư Thanh Y lúc này mới hiểu được nguyên nhân Ngư Thiển đưa bọt khí cho hai người các nàng, cũng không nói ra chân tướng của bọt khí, không nhịn được cười. Tuy rằng chính nàng cùng Lạc Thần bị bọt khí giày vò đến rất thảm, nhưng thật ra nàng rất cảm kϊƈɦ Ngư Thiển, huống chi ước nguyện ban đầu của Ngư Thiển cũng là vì muốn giúp các nàng.

“Không quan trọng.” Nhớ tới tình hình lúc trước bên trong bọt khí, trong lòng Sư Thanh Y vừa khô nóng lại có chút chột dạ, trêи mặt cười rộ lên: “Dù sao ta cùng Lạc Thần rất nhanh đã đi ra, vẫn chưa có cái gì, nếu không phải các ngươi cho ta biết, chúng ta thậm chí cũng không biết bọt khí này huyền diệu như vậy.”

Trạc Xuyên thấy toàn bộ quá trình sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh, liền tin là thật, nói: “Thật tốt là các ngươi đã đi ra đúng lúc.”

Tâm tình Sư Thanh Y chợt phức tạp.

Chuyệniên quan đến mộng tràng tuy rằng không thể nói, nhưng Sư Thanh Y có thể cho các nàng ấy biết những điểm cần chú ý tiếp theo, đều nói đến rành mạch. Chỉ là xuất phát từ kiêng kị đối với bọt khí, tốc độ nói chuyện của nàng nhanh lên rất nhiều, Trạc Xuyên cũng không dám ở trong bọt khí quá lâu, tốc độ nói chuyện cũng theo đó mà nhanh dần.

Ngư Thiển phát hiện, cười nói: “Hai người các ngươi sợ hãi bọt khí của ta như vậy sao?”

Sư Thanh Y: “…”

Trạc Xuyên: “…”

“Sư Sư sợ hãi thì thôi đi, nhưng A Xuyên ngươi lại cũng sợ sao?” Ngư Thiển ủy khuất nói: “Ta nghĩ ngươi sẽ thích.”

Trạc Xuyên: “…”

Nàng sợ Ngư Thiển thương tâm, nhanh chóng lắp bắp bổ sung nói: “Ta… ta thích chứ, nhưng… hiện giờ không tiện.”

Sư Thanh Y cũng gần như giải thích xong xuôi, cười khanh khách mà nói: “Ta nói xong rồi, ra ngoài trước, các ngươi chậm rãi trò chuyện.”

Nói xong, lập tức chuẩn bị rời đi.

“Ngư, chúng ta cũng mau… mau đi ra.” Trạc Xuyên sợ đến hoảng loạn, nhanh kéo cánh tay Ngư Thiển, dẫn Ngư Thiển cũng đi ra ngoài.

Ba người lần lượt từ trong bọt khí đi ra, Sư Thanh Y vừa ngẩng đầu, đã thấy Lạc Thần đứng yên ở trước mặt nàng, nhìn bộ dáng này của Lạc Thần, dường như đã chờ bên cạnh bọt khí một lúc lâu.

Sư Thanh Y quan sát vẻ mặt Lạc Thần, phát hiện vẻ mất tự nhiên lúc trước của nàng đều đã bị che giấu, có điều trong mắt vẫn có một tia lo lắng, lông mày còn mơ hồ nhíu lại, liền hỏi nàng: “Không phải tạm nghỉ sao, tại sao lại ra đây?”

Lạc Thần nói: “…Ta đến nhìn một lát.”

“Ngươi ở đây chờ bao lâu rồi?” Sư Thanh Y thật ra đã đoán được, lại vẫn cười hỏi.

“Vừa mới tới.” Lạc Thần nói.

“Thật sao?” Sư Thanh Y chớp mắt nhìn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Sư Sư ngươi ở trong bọt khí nếu không nói nhanh lên, nhìn xem A Lạc bị dọa sợ tới mức nào 【.


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây