Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

75: Một đêm mê đắm (thượng)


trước sau

Lạc Thần đỡ Sư Thanh Y đến nằm trêи giường, nở nụ cười: "Buổi trưa chỉ ăn một ít, có thể không đói sao. Em ở đây nghỉ ngơi, chị mượn dùng phòng bếp, em muốn ăn gì?"

Sư Thanh Y vốn chỉ tùy tiện nói một câu để ỷ lại vào nàng một chút, cũng không phải thực sự đói bụng, hiện tại nhìn thấy Lạc Thần muốn làm thật, vội vàng nói:" Không cần, vừa rồi không phải chị nói trêи người bẩn sao, nhanh đi tắm đi. Về phần ăn gì đó, em có thể tự mình làm được."

Lạc Thần chỉ ngắn gọn lặp lại: "Muốn ăn gì?"

Mỗi lần thấy loại phản ứng này của Lạc Thần, Sư Thanh Y đều biết không lay chuyển được, nên đành phải tùy tiện nói tên một món ăn đơn giản.

Lạc Thần đi rồi, Sư Thanh Y liền ở trong phòng chờ.

Trước đó ở Lạc Thần, trong lòng nàng đột nhiên kϊƈɦ động mãnh liệt, hiện tại Lạc Thần tạm thời rời khỏi, nàng lại càng có cảm giác như bị móng vuốt cào cấu trong lòng.

Để phân tán lực chú ý, nàng miễn cưỡng dùng tay phải chống cằm, bắt đầu ngơ ngẩn mà ngắm nghía điện thoại. Qua hồi lâu, trong lúc nàng đang ngồi thất thần, đột nhiên một bàn tay từ phía sau chụp lên vai nàng, khiến nàng chút nữa thì hồn phi phách tán: "Đang nhìn cái gì."

Sư Thanh Y cả người gật thót, những suy nghĩ lung tung trong đầu cũng bị nữ nhân này chụp cho chạy đến mười tám tầng địa ngục, nàng thiếu chút nữa sẽ từ ghế trúc nhảy dựng lên.

Khóe miệng Vũ Lâm Hanh khẽ động, nhướng mày cúi đầu: "Nhìn điện thoại đi động cũng có thể nhìn đến ôm mộng xuân sao, xem đến khuôn mặt cậu cũng đỏ như vậy."

"Đừng nói bậy." Sư Thanh Y nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, một nửa xấu hổ một nửa buồn bực mà đẩy tay Vũ Lâm Hanh xuống.

Vũ Lâm Hanh nhún vai cười, tự rót cho mình một ly nước, rồi ngồi xuống bên cạnh bạn trúc, nói: "Sao trước đó cậu lại tắt điện thoại? Chị họ cậu cũng vậy, cửa của phòng hai người đều đóng, là tại sao?"

"Tớ khó chịu muốn ngủ nên tắt điện thoại. Lạc Thần đến nhà Tào Duệ tra xét, hẳn là sợ bị làm phiền nên tắt máy."

Vũ Lâm Hanh dường như rất khát nước, một hơi đã uống cạn ly nước, nói: "Vốn là muốn gọi hai người cùng đi tìm Trần Húc Đông, không ngờ cả hai đều tắt máy, tớ không có cách nào khác hơn là tự mình đi. Kết quả đang đi trêи đường, cậu đoán xem tớ đã nhìn thấy cái gì?"

"Đừng thừa nước đục thả câu." Sư Thanh Y nói.

Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng: "Tớ thấy trong làng này có người tổ chức hôn sự."

Lúc đang nói chuyện, ánh nắng chiếu qua khe cửa tạm thời bị che khuất, Lạc Thần bưng một cái khai tiến vào, đem một đĩa xào, một chén canh thịt cùng cơm trắng đặt trêи bàn.

Vũ Lâm Hanh nhìn cơm nước trêи bàn, tấm tắc nói: "Cư nhiên còn có người phục vụ cơm chiều, em họ thật có phúc."

Trêи miệng nói thế, đôi mắt hoa đào lại tỉ mỉ quan sát Lạc Thần từ đầu đến chân, trong lòng nói nữ nhân này bình thường lãnh đạm, đúng là một bộ dạng chớ đến gần, nhất là dáng vẻ lúc vun kiếm bổ cây trước đây quả thực giống như tử thần, nghĩ không ra nàng cũng có lúc dịu dàng như vậy, lại còn biết nấu ăn.

Quá không khoa học rồi, ông trời nhất định chỉ là cho nữ nhân này hưởng án treo.

Lạc Thần liếc ngang nhìn Vũ Lâm Hanh, hời hợt nói: "Nhìn đủ rồi sao?"

Vũ Lâm Hanh vội vã thu hồi ánh mắt, nói thầm: đúng là chết mặt tê liệt, tôi vừa rồi còn mang hai chữ "hiền lành" đặt lên người nàng mới là không khoa học.

Lạc Thần mặt không chút thay đổi mà ngồi xuống, rót cho Sư Thanh Y một ly nước rồi lại xới cho nàng một bát cơm.

Sư Thanh Y bắt chuyện Vũ Lâm Hanh nói: "Có muốn nếm thử tay nghề của chị họ tớ hay không? Tự mình đi lấy bát đũa."

"Không cần. Tớ đã ăn lúc trưa, cũng không giống cậu." Vũ Lâm Hanh xua tay: "Tớ nói tiếp với các cậu việc hôn sự kia."

"Hôn sự?" Lạc Thần nhìn qua, nói.

"Ân." Vũ Lâm Hanh nói: "Là thế này, khoảng hai giờ chiều tớ đến tìm Trần Húc Đông điều tra tin tức, kết quả trêи đường thấy một đám thôn dân lén lút khiên ba cỗ kiệu hoa, còn có rất nhiều nến đỏ, rất nhiều cái rương, làm giống như thời cổ đại gả con gái, hướng phía bắc mà đi. Theo lý mà nói người trong thôn kết hôn, muốn mô phỏng cổ đại cũng không thành vấn đề, thế nhưng ta nhìn thế nào cũng không hợp lý. Dọc theo đường đi cả đám người không nói lời nào, rất âm trầm, kiệu hoa kia cùng những thứ khác thoạt nhìn đều rất nhẹ, ta theo dõi ở phía sau một lúc, cuối cùng phát hiện những thứ đó căn bản đều là mô hình bằng giấy mà thôi."

Ánh mắt Sư Thanh Y trầm xuống, uống một ngụm canh, còn Lạc Thần lại chau mày, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Vũ Lâm Hanh nói tiếp: "Tớ cảm thấy kỳ hoặc, nên đi theo. Theo bọn họ đi sâu vào trong núi, vốn dĩ bọn họ đang muốn lên đỉnh núi, kết quả nửa đường lại dừng lại, ở bên cạnh một tảng đá lớn đem kiệu hoa cùng của hồi môn mô hình kia đốt sạch."

Sư Thanh Y nói: "Đây không phải hôn sự gì, rõ ràng là âm hôn. Những thứ kia chính là thiêu cho người chết dùng."

"Cho nên mới nói là tà môn." Vũ Lâm Hanh gõ ngón tay lên mặt bàn, nói: "Giữa ban ngày thiêu kiệu hoa cùng đồ cưới, nghĩ lại thật kinh khủng. Cũng không biết đây là thiêu cho con quỷ háo sắc nào, cư nhiên một lúc lấy ba người."

"Những thứ đó chẳng qua là hiến tế trước theo nghi thức mà thôi, chân chính dùng người hiến tế còn ở phía sau." Qua một lúc, Lạc Thần chậm rãi nói.

Mà Lạc Thần nói xong, trong phòng đột nhiên rơi vào vắng lặng.

"Chờ một chút, chị họ cậu, cậu nói còn có chân chính… dùng người hiến tế? Tế người sống?" Sắc mặt Vũ Lâm Hanh có chút cổ quái.

Lạc Thần nói: "Động chủ cần không chỉ là những mô hình này. Người trong thôn hôm nay đưa đi ba cổ kiệu hoa cùng đồ cưới mô hình, nửa đường hỏa thiêu, chính là muốn báo cho động chủ biết trong thôn sẽ dâng hắn ba cô dâu, xin hắn đến lúc đó đón ba cô dâu này về trong động."

Sư Thanh Y đặt bát cơm xuống, nhẹ giọng nói: "Lạc Thần, chị đang nói là thay mặt "lạc động" sao?"

Lạc Thần gật đầu.

Sắc mặt Vũ Lâm Hanh càng khó nhìn, nỉ non nói: "Lạc động, khó trách, nói như vậy thì mọi việc cũng rất đễ hiểu."

Lạc động, là một hiện tượng thập phần quỷ dị ở Tương Tây, cùng với cổ độc, cản thi xưng là "Tương Tây tam kỳ.".

Người Miêu rất nhiều tín ngưỡng, bọn họ tin tưởng vạn vật đều có linh tính, nước từ trêи núi chảy xuống, hoa cỏ, cây cối đều có linh khí, có những người đặc biệt được thần linh thủ hộ, cho nên sơn động dĩ nhiên cũng có động thần, Miêu tộc xưng tôn ngời này là động chủ.

Nữ nhân miêu tộc xinh đẹp, động thần đa tình. Nếu có thiếu nữ nhân miêu tộc nào đó đi nàng qua hang động, hoặc vào sơn động, sau khi trở về trở nên cử chỉ quỷ dị, tự nhốt mình, mê luyến khuôn mặt của bản thân, thường xuyên si ngốc cười một mình, đây chính là bị động chủ nhìn trúng, trở thành "Lạc động nữ ". Lạc động nữ si mê đến trình độ nhất định, sẽ tự mặc vào giá y, trang điểm mỹ lệ, một mình đến sơn động, rơi vào trong bóng tối không bao giờ trở ra nữa, hiện tượng như vậy được gọi là "lạc động".

Sư Thanh Y nhớ đến thiếu nữ cổ quái bên cạnh giếng, đem tình huống của nàng kể lại một lần, sau đó mói nói: "Tuy rằng tớ biết lạc động chỉ là một truyền thuyết, dựa theo miêu tả của Vũ Lâm Hanh vừa rồi, sợ rằng người trong thôn chỉ mang chuyện lạc động ra làm ngụy trang, nhưng thật ra đang tiến hành việc tế tự mờ ám nào đó, thế nhưng thiếu nữ bên cạnh giếng vừa rồi, bệnh trạng của nàng thật sự rất giống lạc động nữ. Nàng còn lẩm bẩm nói sắp được gã cho động chủ, lẽ nào thực sự là bị động thần nhϊế͙p͙ đi tâm trí? Tớ vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp. Còn có Thạch Lan kia, rõ ràng đặc biệt sợ lạc động nữ đó đi ra ngoài, dường như đặc biệt quan tâm nàng, không biết hai người có quan hệ gì."

Nàng tinh thần không tốt, lại nói chuyện một hồi, nên cảm giác thân thể lại khó chịu, vội vã uống một ngụm nước suối nhuận giọng.

Lạc Thần nói tiếp lời của Sư Thanh Y: "Nói đến lạc động nữ, rất nhiều năm trước mẹ của Tào Duệ cũng là một trong số đó. Tào Duệ từng trong lúc bị thôi miên nói mẹ của hắn bị người trong thôn kiêng trong kiệu hoa, đưa nàng đến phía bắc Thâm Vân Sơn, lúc Tào Duệ còn bé, mẹ hắn đã bị rơi động. Sau khi nữ nhân rơi động nếu như không hủy đi nơi đã từng ở để trừ tà thì cần ở bốn phía đông tây nam bắc trong góc phòng đặt bốn bình máu chó mực, vừa để trừ tà vừa để trấn hồn. Mới vừa rồi chị đi tra xét nhà Tào Duệ, trong nhà hắn mỗi phòng đều đặt bốn bình máu chó mực, chính là đã chứng minh điều này."

Sư Thanh Y liên hệ lời nói trước đó của Tào Duệ, trong lòng cũng tương đối sáng tỏ.

Vũ Lâm Hanh chợt gật đầu."Tớ rốt cuộc đã hiểu rõ Tào Duệ vì sao lại có ảm ảnh tâm lý sâu như vậy. Khi còn bé mở to mắt nhìn mẹ mình lạc động, nhìn tình thế có đến tám chín phần là bị người trong thôn ép buộc, nói trắng ra là chính là tế phẩm, quá thảm."

"Đốt ba kiệu hoa, như vậy cho thấy trong thôn sẽ có ba lạc động nữ sao?" Nàng nâng má, thuận miệng nói: "Hiện nay đã xuất hiện một lạc động nữ, nữ nhân bên giếng kia là một, vậy còn lại hai người là ai?"

Sư Thanh Y ngước mắt, liếc mắt nhìn Vũ Lâm Hanh, lại nhìn một chút Lạc Thần, sắc mặt nàng có chút cổ quái.

Vũ Lâm Hanh nói: "Cậu làm sao vậy?"

Sắc mặt Lạc Thần vẫn tẻ nhạt chăm chú nhìn Vũ Lâm Hanh: "Nếu là ba, tại sao còn phải tìm kiếm, ở đây không phải đã đủ rồi sao."

Vũ Lâm Hanh ngồi thẳng thắt lưng, thân thể nghiêng về phía sau: "Các cậu đừng nói với tớ…. Không phải đâu."

"Dĩ nhiên là phải." Lạc Thần cười như không cười nói: "Chúng ta ba người, cộng thêm vị động chủ đại nhân kia, vừa vặn đủ một bàn mạt chược, người trong thôn có thể nói là dụng tâm lương khổ."

Sư Thanh Y vẻ mặt lười biếng mà phụ họa: "Chúng ta còn có thể cùng nhau du ngoạn trêи núi."

Vũ Lâm Hanh cả giận nói: "Bây giờ là lúc sống chết trước mắt rồi, hai kẻ xấu xa các người đừng ở đây cùng tớ nói lời vô nghĩa. Nghiêm túc nói rõ a, bản tiểu thư không thích đùa dai, tớ là một người có thú vui thanh nhã, kiên quyết chống lại loại thú vui thấp kém này."


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây