Độc Chiếm

12: Tôi không muốn


trước sau

Tôi giúp Lưu Yến mời một thím giúp việc tháng, sắp xếp cho cô ấy ngủ xong rồi tôi mới yên tâm rời đi.

Tôn Hạo Chí đã đưa Điểm Điểm về nhà trước, lúc này chắc Điểm Điểm đã ngủ rồi. Không biết anh ta có giúp kiểm tra bài tập của Điểm Điểm không.

Tôi ngồi trên xe, phát hiện chỗ ngồi dịch ra sau rất nhiều, lúc này mới nhớ là ban ngày lúc Diệp Phi ngồi chỗ này lái xe đã dịch chỗ ngồi đi.

Tôi lắc đầu, xua đuổi hình ảnh của Diệp Phi trong đầu.

Vì Điểm Điểm, cũng vì Diệp Phi, tôi nhất định phải khống chế bản thân.

Tôi quá hiểu rõ Tôn Hạo Chí, một màn hôm nay ở bệnh viên, nhất định sẽ khiến cho anh ta hiểu lầm. Lòng dạ độc ác của anh ta tôi sớm đã biết, mà thế lực của anh ta ngày nay càng vượt xa sức tưởng tượng của tôi.

Tôi hiểu rất rõ, nếu như anh ta muốn một người biến mất không dấu vết, hoàn toàn có khả năng làm được.

Thế nhưng, tôi vẫn không dự định giải thích cho anh ta.

Thứ nhất, tôi không có cái gì để giải thích.

Thứ hai, nếu như tôi giải thích, ngược lại giống như đang che giấu điều gì.

Cho nên khi tôi về đến nhà lúc đẩy cửa phòng vào, tôi đã chuẩn bị xong giống như thường ngày, lấy bất biến ứng vạn biến.

Trong phòng khách đèn tắt, ti vi lại được mở, chỉ có hình ảnh, không có âm thanh.

Tôi thay dép xong đi về phía trước mấy bước, nhìn thấy có một đôi chân để trên bàn trà, là Tôn Hạo Chí.

Hình như đã ngủ rồi……

Tôi rón rén đi tới, lấy điều khiển ti vi trên ghế sofa bên tay anh ta, tắt ti vi đi.

Phòng khách nhất thời chìm vào một mảng tối đen.

Đột nhiên, một cánh tay kéo cánh tay của tôi, chỉ kéo một cái liền thuận lợi kéo tôi vào trong ngực của anh ta.

Anh ta vẫn còn tỉnh.

Tôi không muốn đánh thức Điểm Điểm, chỉ có thể im lặng cố gắng giãy giụa.

Anh ta càng dùng sức vây hãm tôi, trong nháy mắt liền đè tôi phía dưới.

Tôi hạ thấp giọng phẫn nộ nói: “Tôn Hạo Chí, anh làm cái gì vậy?”

Tôn Hạo Chí ở bên tai tôi không nhanh không chậm nói: “Em không nhìn thấy Điểm Điểm thích trẻ con như vậy sao, chúng ta giúp bé sinh thêm một em trai nữa đi?”

Anh ta vừa nói, vừa dò tay vào trong áo của tôi.

Tôi không ngừng giãy giụa, anh ta lại thuần thục một chốc liền mở khóa áo trong của tôi ra.

“Anh mau buông tôi ra!” Tôi nóng nảy.

Anh ta không đếm xỉa tới, bàn tay to đã đặt lên, trong miệng vẫn chậm rãi nói: “Em không biết anh vẫn luôn muốn có một đứa con trai sao, không phải em vẫn rất thích trẻ con sao?”

“Tôi không muốn! Tôi sinh một đứa là đủ rồi! Anh đừng mơ tưởng muốn tôi sinh thêm đứa nữa!”

“Thật không? Em thật sự không muốn sinh con? Hay là, em chỉ là không muốn……con của tôi?” Thanh âm của anh ta trầm thấp mà nguy hiểm, lực trên tay càng lúc càng lớn.

“Mặc kệ anh muốn nghĩ như thế nào! Dù sao tôi cũng không muốn sinh con nữa!” Tôi chẳng thèm cãi nhau với anh ta, chuyên tâm chống đỡ sự xâm phạm của anh ta.

Đột nhiên anh ta dừng lại, chống tay lên người nhìn chằm chằm vào mắt tôi: “Nếu như là Diệp Phi, cô cũng không muốn sao? Cô không muốn sinh cho hắn một đứa con sao?”

Trong bóng tối, ánh mắt của Tôn Hạo Chí giống như một loại đao kiếm, cắt trên mặt tôi.

Tôi cảm thấy một trận đau đớn.

Có lúc, Tôn Hạo Chí nhạy cảm sắc bén ngoài dự đoán, luôn có thể dễ dàng chọc phá tôi không muốn thừa nhận phải đối mặt với sự thật.

Đây quả thật là đang giày vò tôi.

Tôi cắn răng, bắt đầu phản kích: “Cái này là anh muốn con trai sao? Tại sao không tìm phụ nữ khác sinh con cho anh? Bên ngoài người muốn sinh con cho anh, e rằng không chỉ có một hai người!”

Tôn Hạo Chí căn bản không phủ nhận, dứt khoát thừa nhận: “Đúng! Vậy thì thế nào? Tôi nói rõ cho em biết, người khác sinh tôi không thích! Tôi chỉ muốn ‘em’ sinh cho tôi!”

Anh ta lại để lên, thô bạo vuốt ve thân thể của tôi.

“Buông tôi ra!” Nhiệt độ cơ thể tôi bắt đầu nóng lên, trong dạ dày sôi trào từng đợt buồn nôn. Tôi không muốn, hôm nay bất luận thế nào tôi cũng không muốn!

Tôi càng phản kháng, anh ta càng dùng sức mạnh, xé rách áo tôi, cúi xuống ở phía trên ngặm cắn.

“Biến thái! Tôi không muốn!” Thanh âm của tôi bắt đầu mất khống chế.

Tôn Hạo Chí vô liêm sỉ uy hiếp tôi: “Kêu đi! Em không sợ đánh thức con thì kêu đi!”

Tôi tỉnh táo lại, ý thức được phản ứng của bản thân chỉ làm cho anh ta hưng phấn hơn.

Để anh ta buông tay, chỉ có thể tàn nhẫn đả kích anh ta.

Tôi suy nghĩ cẩn thận điều này, lập tức cười lạnh: “Tôn Hạo Chí, anh thật đáng cười! Anh biết anh đang làm cái gì không? Anh đang sợ hãi! Anh đang tự ti! Anh cảm thấy bản thân không bằng Diệp Phi đúng không? Vì vậy anh muốn chiếm lấy tôi, để chứng minh rằng anh mạnh hơn anh ta!”

Tôn Hạo Chí bị tôi chọc giận, nắm lấy cổ tay tôi lay động: “Nói xằng! Tôi có cái gì thua kém hắn?”

Tôi nhướng mày cười lạnh: “Đúng! Anh ta có những thứ anh có, thậm chí so với anh còn nhiều hơn. Nhưng mà, bởi vì anh ngu muội, bởi vì trong lòng anh biến thái, anh không thể bỏ qua những khuất mắt trong lòng có phải không? Qua nhiều năm như vậy, anh thủy chung để ý chính là, vợ của mình không phải là can tâm tình nguyện gả cho anh, thậm chí ngay cả lần đầu tiên cũng không phải cho anh! Vì thế, anh vẫn không sung sướng, anh vẫn luôn cảm thấy kém người khác một bậc! Cảm thấy bản thân thật mất mặt, giá trị làm đại cả bị giảm xuống! Có đúng không?”

Tôn Hạo Chí hầu như cực kỳ tức giận hỏi: “Ai nói?”

“Còn cần người khác nói sao? Cử chỉ của anh không phải phản ánh lại suy nghĩ của anh sao? Hôm nay bất quá anh chỉ nhìn thấy tôi nói chuyện với Diệp Phi, anh liền đố kị thành như vậy! Anh vội vả như vậy muốn mình hơn anh ta bằng việc chiếm lấy thân thể tôi, chỉ có thể nói rõ trong lòng anh có rất nhiều sợ hãi!”

Rốt cục thì anh ta cũng bộc phát, vung xuống một quyền.

Tôi nhắm mắt lại, không tránh không né. Đánh tôi xong rồi, tôi vẫn còn nhiều lời chưa nói đây!

Thế nhưng, “rầm” một tiếng, quả đấm của anh ta nện ở bàn trà.

Sau đó, anh ta buông tôi ra, đứng dậy. Qua một lúc lâu, anh ta mới dùng một thanh âm cực kỳ lãnh khốc nói: “Giang Tiểu Tây, cô rất thông minh, chỉ tiếc là, cô tự cho là mình thông minh!”

Nói xong, anh ta xoay người cầm chìa khóa xe, mở cửa đi ra ngoài.

Gió lạnh ban đêm từ cánh cửa mở rộng thổi vào, tôi kéo quần áo xong, xoa cổ tay bị đau, yên lặng ngồi trong phòng khách rất lâu, mới đứng dậy đi đóng cửa.

Cuộc sống như thế này, lúc nào mới có thể kết thúc…

Sáng ngày thứ hai, sau khi tôi đưa Điểm Điểm đến trường, liền trực tiếp lái xe đến bệnh viện phụ sản thăm Lưu Yến. Tinh thần của cô ấy không tệ, nhìn thấy tôi đến liền nói tối hôm qua lần đầu đã thành công cho ăn bằng sữa, hôm nay chín giờ đứa nhỏ mới được đưa trở về phòng bệnh.

“Như thế nào? Cảm giác làm mẹ như thế nào?” Tôi hỏi cô ấy.

“Hạnh phúc!” Cô ấy trả lời ngay: “Còn có chính là, tại sao lâu rồi mà vẫn khó nhìn như vậy, có hơi thất vọng.”

Tôi bật cười: “Chớ nói lung tung, trẻ sơ sinh mới sinh ra đều như vậy, một thời gian nữa sẽ đẹp thôi.”

Lưu Yến nói: “Nào có, Điểm Điểm mới sinh ra mi thanh mục tú, hơn nữa khi còn nhỏ em cũng rất xinh đẹp mà, tại sao con em lại chẳng giống em chút nào, nhất định là giống Hổ Tử.”

Tôi hỏi cô ấy: “Em nghĩ đến Hổ Tử à?”

Cô ấy không thừa nhận: “Không có, bây giờ em có con vạn sự sung túc, Hổ Tử á, anh ta muốn làm sao thì làm!”

“Còn mạnh miệng! Chị định nói với em việc này rồi, cũng là tự chị chủ trương, nếu các người không vui, chị không nói nữa.”

Lưu Yến lắc đầu nói: “Chị Tiểu Tây, chị nói đi, nhất định là muốn tốt cho tụi em, em biết mà.”

“Được rồi.” Tôi dứt khoát nói: “Chị đã sắp xếp cho Hổ Tử một công việc, ở tiệm của Hải Ba, chờ sau khi Hổ Tử bình phục để cho cậu ta đến báo danh với Hải Ba, Hải Ba sẽ sắp xếp cho.”

Lưu Yến có chút ngượng ngùng: “Chị Tiểu Tây, em không biết nói gì bây giờ, thật sự đã nợ chị quá nhiều.”

“Không có nợ nần gì cả, cũng không cần nói gì, hai người sống thật tốt vào, để chị yên tâm là được rồi.”

“Dạ, chúng em sẽ sống tốt, sau này tuyệt đối không gây họa nữa.”

Viền mắt của cô ấy ngấn lệ, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười.

Tôi đưa khăn giấy cho cô ấy: “Thật là, cũng đã có con rồi.”

Lưu Yến nhận lấy, lau mắt nói: “Chị Tiểu Tây, thật ra sáng sớm hôm nay anh Diệp Phi đã đến, anh ta nói công ty đã sắp xếp cho anh ấy đi công tác, phải qua mấy tháng nữa mới có thể trở về, vậy nên vội vã đến sớm thăm em một chút. Anh ta hỏi tình hình của em và Hổ Tử, cũng nói sẽ sắp xếp cho Hổ Tử một công việc. Nhưng mà, em cảm thấy nơi đó của Diệp Phi là công ty lớn, Hổ Tử lại không có học vấn, cái gì cũng không hiểu, đi đến cũng gây thêm phiền toái cho anh ta.”

Tôi cười: “Anh ta cũng nhớ đến hai người, suy cho cùng thì anh ta và Hổ Tử cũng là anh em tốt.”

Lưu Yến thở dài: “Em và Hổ Tử, thật mang không ít phiền phức đến cho mọi người. Lại nói, nếu không phải tính tình của Hổ Tử thối kia, có thể anh Diệp Phi cũng không đến nổi…Ai, dù sao nghĩ tới chuyện năm đó, em và Hổ Tử thật không có mặt mũi nhìn mọi người.”

Tôi vỗ tay cô ấy: “Đừng có đoán mò nữa, đã qua nhiều năm như vậy rồi. Coi như lúc đó Hổ Tử đi vắng, Diệp Phi cũng có thể thất thủ. Huống chi, Hổ Tử cũng không phải là vì giúp chị sao! Chị đã sớm nghĩ thông suốt, đây là số mệnh đã định trước sự việc sẽ xảy ra. Bọn chị ở cùng nhau nhiều năm như vậy chính là định mệnh, cuối cùng lại xa nhau cũng chính là định mệnh.”

“Ôi! Nói thì nói như thế, nhưng vẫn đáng tiếc! Tình cảm của chị và anh Diệp Phi tốt như vậy, xứng đôi như vậy. Ngày hôm qua hai người đứng trước mắt em, em liền cảm thấy thời gian giống như đảo ngược lại vậy. Hai người đều không thay đổi, giống bảy năm trước như đúc.”

Tôi lắc đầu: “Còn nói những chuyện này làm gì nữa, Điểm Điểm đã lớn như vậy, anh ta chắc cũng đã kết hôn rồi.”

“Em hỏi rồi, anh ta nói chưa. Em lại hỏi anh ta, vậy đã có bạn gái chưa, anh ta cũng chỉ cười trừ không trả lời.”

Tôi không lên tiếng, Châu Ý Hàm chẳng lẽ không phải là bạn gái của anh ta? Coi như không phải, thì cũng không khác bao nhiêu đâu, thoạt nhìn bọn họ thân mật như vậy. Bất quá những chuyện này cũng chẳng liên quan đến tôi.

Lưu Yến thấy tôi không nói lời nào, tưởng rằng tôi đang buồn, tới an ủi tôi: “Em nhìn ra được, anh Diệp Phi vẫn còn thương nhớ chị, vẫn hỏi em về cuộc sống của chị như thế nào.”

Tôi nhàn nhạt cười: “Vậy em nói như thế nào?”

Lưu Yến nhìn vẻ mặt của tôi, thử thăm dò tôi nói: “Em, em đã nói em đã tận mắt thấy tình hình của chị, anh Tôn đối với đứa nhỏ rất tốt, đối với chị cũng rất tốt. Ừ, mặc dù không tốt bằng anh Diệp Phi, nhưng nói chung cuộc sống vẫn rất an ổn.”

“Ừ” Tôi không trách cô ấy nhiều chuyện, thật ra tôi cũng hy vọng Diệp Phi nghĩ như vậy.

Lưu Yến nói tiếp: “Anh Diệp Phi nói như thế này, nguyên lời của anh ta là, “Ừ, cuối cùng Tôn Hạo Chí vẫn là một người đàn ông!”

Tôi theo bản năng rụt tay lại, giấu cổ tay bị Tôn Hạo Chí bóp vào trong áo, đổi chủ đề: “À, đúng rồi, Lưu Yến, chị mang canh gà đến cho em, chị đi hâm lại cho em uống.”

Tôi đứng lên, đang lúc mang canh gà đi tìm nước nóng.

Đĩa quay của lò vi sóng từ từ xoay tròn, tôi xoa cổ tay, thở dài.

Bất kể như thế nào, Diệp Phi cũng không trách tôi rời xa anh ta. Anh ta vẫn quan tâm đến tôi, tôi cũng nên hài lòng rồi.

Nhưng mà, còn chỗ trong lòng tôi, tôi vẫn có một thắc mắc nhỏ, nếu anh ta đã không trách tôi, tại sao từ trước tới giờ chưa từng đến tìm tôi? Chẳng lẽ anh ta cho rằng tôi ở bên Tôn Hạo Chí sẽ hạnh phúc?

Tôi đi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, lối đi bộ bên ngoài bệnh viện là dòng xe qua lại không ngớt cùng với đám người rộn ràng.

Mặc dù chúng tôi ngồi trong thành phố nhỏ này, mỗi ngày gặp thoáng qua mọi người, thì cũng không đếm hết.

Trong chớp mắt, mọi người sẽ quên nhau, tôi và Diệp Phi, chung quy cũng sẽ trở thành người đi đường thôi.

Bản thân tôi đã đi xa như vậy, như thế nào lại yêu cầu người khác vẫn giậm chân tại chỗ đây……

Lò vi sóng phát ra một tiếng ‘ding’, tôi lấy canh ra, trở về phòng bệnh.

Lưu Yến mỉm cười nhận lấy: “Cám ơn chị, chị Tiểu Tây, hì hì.”

“Cẩn thận nóng!”

Cô ấy để canh trên bàn nhỏ thổi thổi, chợt ngẩng đầu lên nói: “Thật ra, anh Diệp Phi vẫn còn nói một câu. Anh ta nói, chị đã có con tuyệt đối không li hôn, anh ta hy vọng chị có cuộc sống bình yên……”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây