Trước mắt cô là khách sạn hàng đầu của thành phố, khách sạn Hồng Hoa. "Cho tôi hỏi, Mạc Tuệ ở phòng số mấy vậy?" Tiếp tân dò xét danh sách, nói: "À cô là Mạc Hy đúng không? Cô ấy có nói, nếu như cô đến cứ bảo cô lên phòng vip số 1001 của khách sạn, nằm ở tầng cao nhất thưa cô." "Cảm ơn cô." Mạc Hy đi lên thang máy, tầm một hai phút liền lên tầng cao của khách sạn.
Cô vừa đi vừa nghĩ, mặc dù Mạc Tuệ gọi cô đến để nói lời xin lỗi nhưng cô vẫn cảm thấy bán tín bán nghi.
Nhanh chóng đã đến căn phòng đã hẹn, cô mở cửa đi vào. Bên trong, Mạc Tuệ đã ngồi chờ cô. "Bà đâu?" "Cô nói xem năm đó lão phu nhân tuyệt tình đuổi cô đi, thử hỏi bây giờ bà ấy còn muốn gặp cô hay không?" - Mạc Tuệ tựa người vào ghế, cười ranh mãnh - "Haizz, đáng tiếc, chừng ấy năm như vậy, mà cô vẫn không thông minh lên được chút nào hay sao?" "Chị bớt nói nhảm đi! Nếu bà không ở đây, vậy tôi không có nhiều thời gian để nói chuyện cùng chị, tôi đi đây." Khi thấy cô chuẩn bị ra khỏi phòng, thì Mạc Tuệ níu tay: "Em họ, cần gì phải gấp gáp quá vậy, cứ ngồi xuống đi đã." Mạc Hy bắt buộc phải ngồi xuống, một ly rượu đưa lên: "Uống cùng chị một ly đi." Mạc Tuệ uống hết ly rượu của mình, nói: "Đây xem như chị chuộc lại lỗi lầm năm đó, đã khiến em bị đuổi đi, chị xin lỗi." Cô nhìn ly rượu kia, cười khinh, năm đó cũng vì ly rượu cô ta đưa mà đã khiến đời cô bị hủy hoại, lần này, vẫn cách đó. Cũ rích! "Em không uống chính là chưa tha thứ cho chị, vậy chị chỉ còn cách quỳ xuống để tạ lỗi." Mặc dù biết trong đó có thuốc, cộng thêm cô ta cố chấp, Mạc Hy đành nhấp môi một chút, xem như để qua mặt cô ta. Đã đến lúc cô diễn xuất rồi! Ngồi nói chuyện tầm chừng hai ba phút, Mạc Hy giả vờ ngất đi.
Mạc Tuệ gọi cô mấy tiếng, sau đó mỉm cười nham hiểm, nói: "Mạc Hy ơi là Mạc Hy, cô ngu ngốc lắm!" Đoạn, Mạc Hy nghe thấy cô ta gọi điện cho ai đó.
Một lát sau, cô nghe có tiếng bước chân đi vào, khẽ hí mắt, một người đàn ông béo mỡ đang đứng nói chuyện với cô ta trông rất vui vẻ.
Đến đoạn, cô ta nói: "Chúc ông một đêm vui vẻ cùng cô ta, đồ ngon đó." "Ngon thật! Ha ha." Ông béo đến gần cô, còn cô ta đứng khoanh tay hả hê nhìn, nhưng chưa đụng được vào cơ thể cô, ông ta đã bị cô cho một cước vào hạ thân dưới.
Đau đớn ngã lăn ra sàn, vì cơ thể nặng nề, nên không cách nào đứng nhanh lên được. Mạc Tuệ ngạc nhiên: "Cô, cô không bị hôn mê sao?" "Mạc Tuệ, cô nói tôi ngu ngốc, nhưng tôi thấy, hai từ đó dành cho cô thì đúng hơn, cô nghĩ, bốn năm qua, tôi vẫn để cô dắt mũi nữa ư! Chỉ là muốn cùng cô diễn xuất một chút cho vui, bây giờ đến lượt cô làm diễn viên chính rồi." Câu nói vừa hết, Mạc Tuệ vẫn chưa hiểu gì, chỉ thấy Mạc Hy kiềm chế hai tay cô ta ghì xuống bàn, rồi cô cầm ly rượu có thuốc vừa nãy, đổ vào miệng cô ta rất thô bạo.
Mặc cho Mạc Tuệ vùng vẫy.
Bốn năm ở nước ngoài, Mạc Hy vừa làm, vừa học võ để phòng vệ bản thân.
Cũng xem như lúc này đã hiệu dụng rồi. Cơ thể Mạc Tuệ bắt đầu nóng lên, gương mặt cũng đỏ ửng, đi đứng không vững nữa. "Chúc cô một đêm thật thăng hoa." Nói xong, cô mỉm cười thích thú, đóng cửa lịch sự mới đi khỏi.
Ai nào ngờ, đi được mấy bước, đầu cô lại quay cuồng. Thuốc này mạnh nhỉ! Cô nhấp môi thôi đã khiến bản thân lâng lâng rồi! Mạc Hy vừa đi, vừa để tay vịn lên tường, để có thể trụ vững cơ thể, đột nhiên, một cánh tay cứng cáp, săn chắc, nhấc bổng cô lên, đi thẳng vào phòng.
Cô chỉ nghe tiếng đóng cửa rất mạnh. Vài giây sau, cả cơ thể cô bị ném lên giường một cách mạnh mẽ.
Căn phòng tối om, cô không thấy được gương mặt của người đàn ông kia: "Anh, anh muốn làm gì?" "Tôi cần cô giúp." Giọng nói trầm ấm pha lẫn chút hơi thở nặng nề, phả vào gương mặt cô. "Giúp? Ưm… ưm… buông, buông, tôi…." Câu nói đứt quãng không thành lời.
Đôi môi cô bị người đàn ông xa lạ gặm chặt, hôn ngấu nghiến, khó thở vô cùng. Số cô xui thật, tránh được vỏ dưa, lại gặp vỏ dừa! Mặc cho Mạc Hy dùng hết sức vùng vẫy khỏi anh, đánh, rồi lại bấu móng tay vào da thịt của anh, nhưng hình như bao nhiêu hành động đó của cô chỉ làm anh thêm kích thích hơn.
Lục Hàn thô bạo cởi đồ cô ra, vô cùng thuần thục. Chết tiệt! Mạc Hy chửi thầm trong lòng, cô không thể chống cự lại người đàn ông này rồi.
Cơ thể cô lúc đầu có ngấm vào chút thuốc, nên bây giờ dần nóng lên.
Do căn phòng tối, không thấy được sự nóng rực trên gương mặt kia.
Nhưng lại, cảm giác được. "Á…" Tiếng hét của cô vang lên, pha lẫn giữa đau và giật mình, cô mải suy nghĩ, không ngờ người đàn ông này đã ngông cuồng chiếm lấy bên dưới.
Bốn năm trôi qua, cảm giác vẫn như lần đầu.
Khiến cô rất đau. Trong mơ hồ, Mạc Hy ôm chặt tấm lưng săn chắc kia.
Cảm giác vừa đủ, lại rất thỏa mãn.
Từng nhịp ra vào, đôi lúc rất mạnh mẽ thô bạo, đôi lúc lại nhẹ nhàng từ tốn.
Làm cho Mạc Hy không thích ứng kịp. Trán cô bắt đầu lấm tấm vài giọt mồ hôi, cửa miệng cũng không ngừng phát ra những âm thanh rên rỉ ma mị, khiến cho anh càng nghe càng kích thích.
Tấn công như bão chiến. Sau ngần ấy thời gian trôi qua, hình như người đàn ông này đã thấm mệt và thỏa mãn, nên ngủ thiếp đi.
Chỉ có cô, thuốc đã tan, cô bây giờ vô cùng tỉnh táo.
Nhớ năm đó, cô cũng bị như này, đến hiện tại, lần nữa xảy ra, cô cảm thấy, ghê tởm cơ thể này.
Mạc Hy ngồi dậy, bật đèn, sau đó nhặt đồ của mình lên, tắm rửa rồi mặc vào, trước khi đi, đứng lại, lấy điện thoại chụp hình gương mặt kia lại.
"Cũng đẹp trai phết nhỉ! Nhưng mà, là tra nam, tra nam, tôi nhớ kỹ mặt anh rồi, thù này không trả không phải là Mạc Hy." Mặc dù nhan sắc này có khiến cô động tình, nhưng mà, không phải vì vậy mà cô bỏ qua việc hôm nay, Mạc Hy giận dữ đi khỏi phòng. Vô tình, để Mạc Tuệ nhìn thấy.
Cô ta len lén đứng trước cửa phòng vừa rồi: "Thì ra cô vui vẻ với người khác? Lại tỏ ra thanh cao, tôi khinh!" Tính tò mò trỗi dậy, cô ta đẩy cửa bước vào, nhìn thấy một tấm lưng gầy, cao, đang mặc áo, cái áo sơ mi phẳng lỳ, chứng tỏ, người này rất trao chuốt bản thân. Anh quay người lại, bốn mắt nhìn nhau. "Tôi tưởng cô đã đi rồi!" âm thanh lạnh nhạt vang lên, phát ra từ miệng của Lục Hàn.
Vừa nói, anh vừa cài lại cúc áo của mình. Đây không phải là Lục Hàn sao? Mạc Hy vậy mà lại ngủ cùng Lục Hàn! Hình như Lục Hàn không nhớ ai là người đã ngủ cùng, đây chính là cơ hội của mình rồi! "Không có, thấy hơi ngột ngạt nên ra ngoài một chút." Lập tức, khuôn mặt Mạc Tuệ trở nên ngại ngùng, e thẹn, nhìn có vẻ như vừa trải qua một đêm tình xuân sắc.
Lục Hàn cũng không nghi ngờ gì. "Chuyện lúc nãy, do tôi không kiểm soát được bản thân, xin lỗi cô.
Chuyện này xem như tôi nợ cô đi, nếu khó khăn việc gì, cứ đến tìm tôi." Nói xong, Lục Hàn rời đi.
Hương thơm nam tính xộc vào mũi. Mạc Tuệ nhắm mắt ngửi mùi hương thoáng qua, khóe miệng kéo dài đầy ngạo nghễ. Lần này, cô ta không làm cũng có được hố vàng rồi, à không phải vàng, mà là kim cương!.