Độc Thủ Tịch Mịch

27: Chương 27


trước sau

Tin Phác Xán Liệt và Từ Nhã Nghiên muốn kết hôn một lần nữa leo lên các trang báo mạng lẫn tạp chí, đối với cuộc hôn nhân của đôi trai tài gái sắc này người người tán thưởng.

Nhìn tấm ảnh kết hôn ngọt ngào trên tạp chí của Phác Xán Liệt và Từ Nhã Nghiên, Bạch Hiền có chút ai oán nhè nhẹ. Hai người trên mặt mỉm cười hạnh phúc như vậy, Xán Liệt ôm thắt lưng Từ Nhã Nghiên, phối hợp với bối cảnh xán lạn tựa như một bức tranh hoàn mỹ.

Nhớ lại ngày mình kết hôn, lúc ấy chẳng có lấy một bức ảnh, quả nhiên trong lòng Xán Liệt quan trọng nhất vẫn là Từ Nhã Nghiên.

Hôn lễ được tổ chức tại một nhà hàng cao cấp bậc nhất của thành phố, rất nhiều ngôi sao là bạn của Từ Nhã Nghiên cũng đến tham gia, thêm vào đó là những doanh nhân ông chủ trên thương trường bạn của Phác Xán Liệt. Toàn bộ hôn lễ như một buổi trao giải hào quang lấp lánh, từng đoàn xe kéo nhau nườm nượp đến chúc mừng.

Rất nhiều phóng viên cũng tìm cách đến tham dự, có khi là chụp tuấn nam mỹ nữ, có khi là đến xem khách quý. Bạch Hiền từ sơn viên đi ra quay đầu lại nhìn khách sạn sáng như ngọc kia, trong đầu không kìm được lại nhớ về ngày kết hôn của mình.

Thực sự khác biệt a. Lúc ấy bọn họ chỉ đi đăng kí kết hôn, buồn cười hơn chính là ảnh trên giấy đăng kí kết hôn lại là ảnh ghép. Ngay cả một bữa tiệc cũng không có, chỉ có một mình cậu qua đêm trong căn phòng giá lạnh.

Trong phòng nghỉ, Xán Liệt mặc một bộ tây trang có thắt nơ, nghiễm nhiên trở thành một chàng hoàng tử đẹp trai, mà hôm nay chàng hoàng tử sẽ kết hôn.

Xán Liệt nhìn đồ trang điểm mà đờ ra, mở chiếc hộp đỏ lộ ra chiếc nhẫn màu bạc lấp lánh. Đây chính là chiếc nhẫn năm ấy hắn định dùng nó cầu hôn Từ Nhã Nghiên, cuối cùng bởi vì Phác mẫu ra tay nên mới đưa cho Biện Bạch Hiền.

Người phục vụ nói là có một người nam nhân mang tới, Xán Liệt không cần nói cũng biết là ai.

Chiếc nhẫn bỗng hóa băng ở lòng bàn tay, lạnh buốt truyền vào con tim. Là chiếc nhẫn đang thương tâm hay bản thân hắn đau lòng.

Hắn ly hôn với Biện Bạch Hiền lại lập tức kết hôn với Từ Nhã Nghiên. Thế nhưng thỉnh thoảng đáy lòng Xán Liệt vẫn nhớ tới Bạch Hiền, nhớ tới nổi xấu hổ của mình.

Thế nhưng hiện tại hai người đã đi ngược lối, một lần nữa đi trên hai con đường khác nhau.

Buổi tối Bạch Hiền nhận được điện thoại của công ty Ngô thị báo đến phỏng vấn, Bạch Hiền nằm ở trên giường cảm giấc rất hồi hộp, giống như lần đầu tiên đi phỏng vấn, lo lắng đến ngủ không được.

Hôm sau Bạch Hiền dậy rất sớm, ăn xong bữa sáng chạy đến tiệm cắt tóc, chăm chút bề ngoài một chút, nhìn qua càng thêm tinh thần hưng phấn, sau đó mang theo sơ yếu lý lịch và tác phẩm của mình đến công ty.

Bạch Hiền chưa từng nghe qua tên công ty Ngô thị, thế nhưng khi nhìn thấy tòa nhà sừng sững ở giữa trung tâm thành phố thì phát hiện công ty này có sức ảnh hưởng rất lớn đến nền kinh tế quốc dân.

Đi tới bộ phận nhân sự trên tầng mười, vừa ra khỏi thang máy Bạch Hiền đã thấy có hơn mười người đang đứng trước phòng làm việc, ai cũng đều quần áo chỉnh tề, trên tay cầm túi mỏng túi dày chờ phỏng vấn. Bạch Hiền đột nhiên hoảng sợ, không ngờ công ty này lại có nhiều người đến như vậy.

Ngồi ở hàng sau cùng, Bạch Hiền an tĩnh nhìn bốn phía, hai tay có điểm gấp gáp đặt ở trên đùi chờ được gọi tên.

Nhìn những người đi ra từ phòng làm việc, trên mặt không có nụ cười khi được nhận, hiển nhiên rất nghiêm ngặt khiến Bạch Hiền rất mất tự tin.

Rốt cục cũng đến lượt mình, Bạch Hiền đứng dậy sửa soạn y phục sau đó mang theo nụ cười cầm văn kiện đi vào.

Cũng như những công ty khác, phỏng vấn là hai nam một nữ của bộ nhân sự, khuôn mặt biểu tình rất nghiêm túc khiến bầu không khí trong phòng làm việc có vẻ khẩn trương.

Bạch Hiền cúc cung cúi người, sau đó tiến lên đưa sơ yếu lý lịch cùng tài liệu liên quan cho ba vị quản lí.

“Tự giới thiệu đi.” Quản lí nữ đeo kính gọng đen sau khi nhận lí lịch thì nói.

“Vâng.” Bạch Hiền gật đầu, thanh âm nhẹ nhàng, sau đó chậm rãi giới thiệu bản thân.

Bạch Hiền tự tại nói, tâm tình lo lắng cũng biến đâu mất, khiến ba vị quản lí nghe xong cũng cười nhè nhẹ.

Bạch Hiền như trước mỉm cười nhìn ba vị quản lí, chờ đợi bọn họ đặt câu hỏi.

Lúc này cửa sau phòng làm việc mở, một nam nhân mặc đồ công sở tiến vào, mang theo khí chất của một vị hoàng tử u buồn ngồi phía sau, tựa hồ như là đến thị sát.

“Trong lý lịch nói cậu trước đây làm ở Phác thị, Phác thị điều kiện rất tốt, sao lại muốn từ chức?” Vị quản lí bên phải đặt câu hỏi.

Bạch Hiền do dự một chút, sau đó mới nói, “Công ty trước đây xác thực rất tốt, thế nhưng từ chức là nguyên nhân riêng tư của tôi, xin lỗi cái này tôi không thể trình bày.”

“Thật không, tôi nghĩ cậu chê Phác thị nên mới đến công ty tôi làm.” Quản lí bên trái nghe xong Bạch Hiền nói thì đùa giỡn vài câu.

Bạch Hiền xấu hổ cười, nếu như không phải gặp nỗi đau lớn như vậy cậu sẽ không rời Phác thị, dù sao làm việc ở đó điều kiện rất tốt, ai có thể hiểu rõ nổi khổ của Bạch Hiền a.

“Xem qua bản thiết kế của cậu, vẽ không tồi, nhưng thiếu cái gì đó.” Nữ quản lí ở giữa có điểm hiếu kỳ nghĩ, “Xin hỏi, nếu như công ty cho cậu dùng thiết kế để dùng vào mục đích khác, cậu sẽ làm như thế nào?”

“Tôi sẽ cự tuyệt!”

Bạch Hiền trả lời không chút do dự khiến ba vị quản lí ngạc nhiên, đồng thời cũng khiến cho nam nhân ngồi phía sau cảm thấy giật mình, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ lạ.

“Bản thiết kế của tôi được vẽ từ cảm xúc chân thực, dùng những chi tiết chân thực nhất để khách hàng thỏa mãn, chứ chẳng phải dùng để lừa dối họ.”

Bạch Hiền dùng ngôn từ giải thích thế khiến ba vị quản lí có điểm buồn cười, còn không thì cười lắc đầu, tựa hồ rất thích tính cách của Bạch Hiền.

“Ok, không cần phải nói nữa, cầm đồ về chờ thông báo.”

Nữ quản lí cắt đứt lời Bạch Hiền nói, khiến Bạch Hiền có điểm trở tay không kịp, sau đó cũng có chút thất lạc tiến lên cầm đồ đi ra khỏi phòng.

“Tiếp theo.”

“Không cần, hôm nay đến đó kết thúc.”

Lúc này nam nhân ngồi phía sau mới lên tiếng.

“Chủ tịch, sao ngài lại ở đây a.” Nữ quản lí nói.

“Là thuận đường vào xem một chút, xem thành quả hôm nay thế nào.”

“Không biết vì sao những người đến xin việc đủ yêu cầu ngày càng giảm.” Nữ quản lí khổ não nói.

Chủ tịch cười trừ, “Là yêu cầu của các ngươi quá cao, đừng lấy tiêu chuẩn của quốc tế so sánh với bọn họ, bằng cấp cao không nhất định làm việc khiến ta thỏa mãn.” Chủ tịch ý vị thâm trường nói, sau đó cười cười đi ra khỏi phòng làm việc.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây