Đông Cung Kiều Tước

55: Chương 55


trước sau

Âm thanh kia vừa dứt, cả A Yên và Bảo Trân đều ngây người.

Trưởng công chúa?

Ánh mắt A Yên đầy nghi hoặc, một lát sau quay sang hỏi Bảo Trân: “Hầu gia vẫn chưa thành thân, trong phủ cũng không có chủ mẫu, vậy trưởng công chúa qua đây làm gì?”

Hơn nữa, dù là có Hầu phu nhân thì với thân phận cao quý của công chúa cũng không thể hạ mình đến thăm.

Trong lòng Bảo Trân cũng đầy bất ngờ, chưa kịp nói thì bên ngoài đã có tiếng bước chân, ngay lập tức, tấm rèm được vén lên, một người phụ nữ với vẻ ngoài sang trọng vội vã bước vào cửa, theo sau còn có một ma ma.

A Yên nhìn vị ma ma kia thì hơi sững sờ, nửa ngày mới nhớ ra là hôm đó có gặp qua ở Pháp Thanh tự.

Ánh mắt nàng lại nhìn về phía trưởng công chúa, còn chưa kịp nói chuyện, công chúa đã tiến lên mấy bước, ôm lấy nàng rồi bật khóc: “Chiêu Chiêu của ta, nương cuối cùng cũng tìm được con rồi!”

Ngay khi nói xong, vẻ mặt của những người đứng trong phòng đều thay đổi rõ rệt.

Người trong thành ai ai cũng đều biết trưởng công chúa và Trấn Quốc Công sinh hạ được một tiểu quận chúa, nhưng lúc hai tuổi đã bị lạc trong hội hoa đăng, bây giờ nghe trưởng công chúa nói vậy, trong lòng ai nấy kinh hãi, lẽ nào chủ tử của bọn họ chính là tiểu quận chúa bị thất lạc năm đó sao?

Trưởng công chúa khóc đến nỗi thở không ra hơi, còn A Yên thì đứng đơ người không biết phải làm như thế nào, chỉ cảm thấy trên vai ướt át, cả người đều ướt đẫm nước mắt.

Lúc này, Hoắc ma ma tiến lên khuyên nhủ: “Công chúa đừng khóc nữa kẻo dọa tiểu quận chúa sợ, tiểu quận chúa vẫn còn chưa biết chuyện gì xảy ra.”

Nghe Hoắc ma ma nói vậy, trưởng công chúa vội lấy lại tinh thần.

Bà buông A Yên ra, nhưng ánh mắt vẫn nhìn nàng đầy lưu luyến.

“Chiêu chiêu của ta.” Trưởng công chúa nghẹn ngào nói.

Nha hoàn trong phòng đều bị đuổi ra ngoài, chỉ còn trưởng công chúa, Hoắc ma ma và A Yên bên trong.

Trưởng công chúa kéo A Yên ngồi xuống ghế, rồi mới nghẹn ngào kể lại cho nàng chuyện năm đó.

“Đều tại ta không tốt, không trông chừng con, những năm nay để con phải chịu nhiều ấm ức rồi.”

“Con yêm tâm đi, giờ ta đã tìm được con rồi, sau này nhất định sẽ bù đắp cho con gấp trăm nghìn lần, sẽ không để con phải chịu dù chỉ một chút ấm ức.”

Trưởng công chúa vừa nói, nước mắt vừa chảy, bà đưa đôi tay run run lên ôm lấy má A Yên: “Ta đã phái người đến Hoài An đón Cầu ma ma đến kinh thành, bà ấy vẫn giữ bộ y phục con mặc khi nhặt được con, còn nói trong tay có miếng ngọc bội, đó chính là miếng ngọc bội tổ mẫu để lại cho con khi con mới ra đời.”

“Những năm qua là ta có lỗi với con, nghe Cầu ma ma kể lại những chuyện con phải trải qua ở Giang gia mà lòng ta đau xót, là ta không bảo vệ con tốt.”

Trưởng công chúa khóc không thành tiếng, lại một lần nữa đưa tay ôm A Yên vào lòng.

Cơ thể A Yên bị siết chặt lại, nàng dường như cũng hiểu được nỗi thống khổ của trưởng công chúa, nàng đưa tay lên ôm lấy bà.

Bà khóc run cả người, khóc càng ngày càng nhiều, suýt nữa thì ngất đi.

“Công chúa người đừng khóc nữa, đây là chuyện tốt, người nên vui mừng mới phải.”

“Lúc này lão phu nhân và lão gia chắc cũng đã nhận được tin tức, chúng ta nên sớm đưa tiểu quận chúa hồi phủ thì hơn, đừng để lão phu nhân và lão gia nóng lòng chờ đợi.”

Nghe lời này của ma ma, trưởng công chúa mới ngừng rơi nước mắt, nói với A Yên: “Đi, chúng ta về nhà thôi.”

A Yên bị trưởng công chúa kéo đứng dậy, ánh mắt nàng đầy bất an và do dự.

Nàng không hề lên tiếng, đôi chân cũng không nhúc nhích, tim thì đập thình thịch, nàng đang rất mong chờ Tạ Thận Chi đến đây.

Trưởng công chúa dẫu sao cũng là nữ tử, lại là một người mẹ, nhìn thấy A Yên như vậy cũng đoán được một chút tâm tư của nàng, lẽ nào là nàng không nỡ rời xa Tạ Thận Chi?

Vừa nghĩ như vậy, bà liền cảm thấy rất khó chịu. Chiêu Chiêu của bà vốn nên là cành vàng lá ngọc tôn quý lớn lên ở Quốc Công phủ, vậy mà lại phải lưu lạc bên ngoài làm thiếp thân của Tạ Thận Chi, thận chí vì thân phận hèn mòn mà đến cả thiếp thân cũng không được Khấu lão phu nhân chấp thuận.

Biết bao nhiêu tủi nhục? Một hầu tước như Tạ Thận Chi, lại là thứ tử, sao có thể xứng với Chiêu Chiêu? Chưa kể, còn để Chiêu Chiêu làm thiếp của hắn sao?

Dù từ Cầu ma ma biết được ngày đó là Tạ Thận Chi đã cứu Chiêu Chiêu của bà, nếu không để Châu Hiển Vinh kia có được nàng thì e là phải đi nộp mạng. Nhưng cho dù là như vậy, trong lòng bà vẫn cảm thấy biệt khuất.

Con gái của bà, cô nương của Trấn Quốc Công phủ, nếu như năm đó không xảy ra chuyện thì tất cả đều không phát sinh.

Song dù là đã xảy ra, nhưng với thân phận của bà thì tất cả chuyện quá khứ của Chiêu Chiêu đều có thể biến mất, đời này sẽ không có ai dám nhắc đến một chữ trước mặt bà. Càng đừng nói đến chuyện làm thiếp.

Nhưng nhìn Chiêu Chiêu lúc này dường như đã động lòng với Tạ Thận Chi, bà biết nếu như lúc này mà làm quá cứng rắn ngược lại khiến Chiêu Chiêu càng rời xa mình.

Nhưng ngay cả như vậy, có một số điều mà người làm mẹ như bà phải nói. Dù sao Chiêu Chiêu cũng có thân phận cao quý, ngày đó lại vì không có nơi nương tựa để người khác mặc sức xỉ nhục, cứ như vậy ở trong Bình Tuyên Hầu phủ, người bên ngoài không biết sẽ dị nghị ra sao, cho dù là mẫu hậu biết chuyện này cũng sẽ tức giận.

Nghĩ vậy, trưởng công chúa bước lại kéo A Yên ngồi xuống, ôn nhu nói: “Hôm nay hãy cùng nương hồi phủ trước đi, còn phía Hầu gia sẽ có người đến thông báo, nếu sau này A Yên muốn gặp hắn thì ta sẽ tự có sắp xếp.”

“Chỉ có điều, không nên là thân phận như này. Con là nữ nhi của a nương, ngoại tổ con là thái hậu cao quý, cữu cữu là đương kim Thánh thượng, phụ thân là Trấn Quốc Công. Dù Tạ Thận Chi kia có ơn cứu mạng con, nhưng chuyện của hai người vẫn nên suy nghĩ lại.”

“Con không nghĩ cho mình, cũng nên nghĩ cho Tạ Thận Chi, nếu bây giờ con tiếp tục ở lại đây thì cũng không có lợi gì cho hắn.”

A Yên nghe hiểu ý của trưởng công chúa, đôi môi khẽ run lên, gò má hơi tái đi.

Trưởng công chúa không đành lòng, nhưng cũng không thể không khiến nàng hạ quyết tâm.

Một lúc lâu sau, A Yên mới gật đầu, nói: “A Yên cùng người về.”

Trưởng công chúa nhìn A Yên nhu thuận hiểu chuyện như vậy, trong lòng càng thêm thương xót.

Nghĩ đến Chiêu Chiêu thật sự thích Tạ Thận Chi như vậy, bà cũng muốn Tạ Thận Chi đến cưới hỏi đoàng hoàng đưa A Yên về Bình Tuyên hầu phủ. Với thân phận bây giờ của A Yên, Tạ Thận Chi cũng không dám tùy ý khó dễ.

Vì lần đầu nữ nhi đến Trấn Quốc Công phủ, nên bà đã kêu Bảo Trân đi cùng, vì vậy Chiêu Chiêu cũng có một người quen thuộc bên cạnh.

Thế nên, Bảo Trân còn chưa kịp lấy lại tinh thần sau cú sốc, nàng ấy đã cùng chủ tử ra khỏi phủ, lên xe rồi lập tức đến phủ Trấn Quốc Công.

Trong vòng chưa đầy nửa giờ sau khi trưởng công chúa rời đi, sự việc đã lan ra khắp kinh thành.

Ở phủ Ngụy Quốc Công lại càng gây sóng lớn.

Khấu lão phu nhân, đại phu nhân Thích thị, nhị phu nhân Phương thị cùng đại cô nãi nãi Tạ Vân Tương, còn có trong phủ mấy vị cô nương đều tập trung trong phòng lão phu nhân.

Trong khoảng thời gian ngắn, A Yên thay đổi từ một người hèn mọn, thân phận thậm chí không được công nhận làm thiếp thân giờ thành tiểu quận chúa thất lạc nhiều năm của trưởng công chúa. Sự thay đổi này nào ai nghĩ đến, tiểu quận chúa kia chính là A Yên.

Khấu lão phu nhân sắc mặt khó coi, Tạ Vân Tương cũng vô cùng sửng sốt, nghĩ đến những lời bọn họ làm nhục A Yên năm xưa, bây giờ như quay lại đánh vào mặt bọn họ.

Khấu lão phu nhân lại càng khó chịu, cảm thấy thứ tử của mình sao lại có vận khí tốt như vậy, nếu như bám víu được trưởng công chúa thì chẳng phải càng phong quang hơn sao, sẽ càng không coi đích mẫu là bà ta ra gì?

Dựa vào cái gì chứ, hắn cũng chỉ là một đứa con của ngoại thất. Dựa vào cái gì mà bọn họ đều bị đè đầu?

Lão phu nhân sắc mặt khó coi, hồi lâu không nói lời nào.

Những người trong phòng đều đoán ra suy nghĩ của bà ta nên cũng không ai dám lên tiếng.

Cuối cùng, vẫn là Tạ Vân Tương không kìm được mà nói: “Mẫu thân, chuyện như vậy trưởng công chúa và Trấn Quốc Công giấu còn không kịp chứ đừng nói là có liên quan đến tam đệ. Theo con thấy, với tính tình của trưởng công chúa, nếu đã tự mình đón quận chúa về phủ thì sẽ chẳng có sau đó gì đâu. Quận chúa thân phận cao quý, tam đệ lại là thứ tử, mẫu thân hắn cũng chỉ là ngoại thất, trưởng công chúa sao có thể coi trọng để hắn làm con rể của mình được?”

Khấu lão phu nhân nghe vậy gật đầu: “Đúng vậy, đổi lại là ta, bao nhiêu năm mong nhớ không dễ gì tìm được người trở về, cũng nên che đậy vết nhơ này lại.”

Khấu lão phu nhân nói vậy, sắc mặt cũng có chút chuyển biến: “Vẫn là ta không nghĩ đến, có trách thì cũng chỉ trách tam lão thân phận thấp hèn, không đủ phúc khí lấy được quận chúa.”

Khi bà ta nói lời này, đại cô nương Tạ Thư quay sang nhìn, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến tính tình lão phu nhân lại không lên tiếng.

Phủ Trấn Quốc Công.

Khương Uyển bông đứng bật dậy, vì quá gấp nên cánh tay va vào cạnh bàn gần đó, chén trà vì thế mà rơi xuống đất, phát ra tiếng lanh lảnh.

“Sao cơ, không thể nào, làm sao có thể!”

Sắc mặt nàng ta tái nhợt, thân thể khẽ run lên, trong mắt hiện lên một chút kinh hoảng không thể che giấu.

Bùi Chiêu sao lại có thể trở về? Nhiều năm như vậy rồi sao có thể còn sống?

Thấy chủ tử nhà mình sắc mặt tái nhợt đi, nha hoàn bên cạnh vội vàng giải thích: “Đều là thật, tiểu quận chúa vốn là nữ tử A Yên mà Bình Tuyên hầu đưa về từ Hoài An. Bây giờ trưởng công chúa và Hoắc ma ma đang đón người về phủ, sẽ đến thẳng chỗ lão phu nhân, Quốc Công gia cũng ở đó, quận chúa người cũng mau qua đó đi.”

Nghe được lời này của nha hoàn, sắc mặt Khương Uyển càng thêm khó coi, trên trán lấm tấm mồ hôi.

A Yên, chính là tiện nhân kia? Tại sao, tại sao sau bao nhiêu năm ngươi vẫn xuất hiện, lại còn muốn cướp Tạ Thận Chi?

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây