[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

70: Dưới đôi cánh thiên sứ


trước sau

“Anthony, em muốn mang Baby trở về.” Nhìn máy bay đã bay xa, Hall nói với người bên cạnh.

“Hall, chúng ta đã đáp ứng em ấy rồi, nếu đổi ý Baby sẽ rất buồn.” Tuy rằng cũng cực kì không muốn em trai đi nhưng Anthony không muốn cậu thất vọng vì mình, “Hall, tối đa bốn tháng nữa, chúng ta cố gắng nhẫn nại thêm bốn tháng nữa.”

“Bốn tháng ư... dài đằng đẵng như vậy sao Anthony?” Hall lấy ra một điếu thuốc, vừa định bật lửa rồi lại cất đi, Baby ghét nhất họ hút thuốc.

Không nói gì, Anthony ngửa đầu nhìn lên bầu trời, mây trên trời thật giống khuôn mặt tươi cười của em trai.

Xuống khỏi máy bay, sau khi báo bình an với gia đình xong, ngồi trên xe tới đón mình Ogihara cảm thấy hưng phấn lấy ra điện thoại di động gửi một tin nhắn.

“Ryoma, đang ăn sao?” Bên này giờ đang là buổi trưa, tên kia chắc là đang ăn cơm đi.

Rất nhanh, đối phương nhắn tin trở lại. “Ừ, đang ăn trưa, cậu còn chưa ngủ à?”

Ogihara “Hì hì” cười một tiếng, trả lời lại, “Vẫn chưa, Ryoma, tớ muốn ăn cơm mà Rinko-san làm, tối nay tớ đến nhà cậu được không?”

Ryoma ngồi trên sân thượng vừa ăn bánh mì vừa đọc tin nhắn, cái miệng đang nhai chợt ngừng một chút. Cho rằng Ogihara đang nói đùa, Ryoma trả lời. “Được, tối tớ sẽ bảo mẹ làm vài món ăn ngon, khi nào thì cậu tới vậy?” Ryoma cũng đùa lại.

“7 giờ đi, 7 giờ cậu về nhà rồi nhỉ?” Ogihara vừa nghĩ đã thấy đói bụng, mặc dù khi trên máy bay cậu đã ăn không ít.

“OK.” Ryoma cười bấm phím nhắn lại, người này cứ không ngủ được là lại muốn ăn như vậy. Cuối cùng cũng ăn xong bánh mì, thấy Ogihara không nhắn lại nữa, Ryoma đặt túi tennis của mình xuống đất gối đầu lên, trước cứ ngủ trưa đã.

“Hắc hắc” cười xấu xa một chút, Ogihara lại bắt đầu quấy rầy người khác.

“Fuji senpai... Cây tiên nhân chưởng của tôi không chết chứ?”

“Itsuki-chan?” Nhìn tin nhắn, Fuji tính tính thấy bên kia giờ hẳn đã là đêm khuya rồi, sao người này còn chưa ngủ? “Itsuki-chan, làm sao vậy? Không ngủ được à?” Fuji lo lắng nhắn tin hỏi.

“Ừ, không ngủ được, các anh nhanh như vậy đã đi về, một mình tôi thật là buồn chán nha.” Trong xe, Ogihara vừa nhắn tin vừa cười, khiến tài xế cứ nhìn cậu không ngừng.

“Ha ha, Itsuki-chan này, khi nào thì cậu trở về?”

“Không biết nữa, chắc phải đợi vài tuần nữa.” Ogihara nghĩ mình bị nhị ca làm hư rồi.

“Tốt, khi nào cậu trở về thì điện thoại sớm một chút, tôi đến sân bay đón cậu.”

“Ừ.”

“Ha ha ha.” Ogihara khẩn cấp muốn xem vẻ mặt của bọn họ thế nào khi thấy mình xuất hiện trước mặt.

“Seiichi, muốn ăn cái gì? Ngày mai tôi làm cho anh.” Thấy tin nhắn của Ogihara, Yukimura nở nụ cười, nghĩ Itsuki-chan muộn như thế không ngủ lại nhắn tin đùa anh. Hùa theo Ogihara, Yukimura nhắn lại, “Chỉ cần là Itsuki-chan làm tôi đều thích ăn.”

“Vậy... ngày mai dù tôi làm cái gì, Seiichi đều phải ăn bằng hết nhé.” Ogihara bắt đầu nghĩ chút nữa đi siêu thị mình nên mua cái gì.

“Được, ngày mai Itsuki-chan nhất định phải tới, tôi đợi được ăn cơm trưa Itsuki-chan làm đấy.” Gửi tin nhắn đi, Yukimura nhìn ảnh chụp trong điện thoại di động, trong mắt là nhớ nhung...

Khép lại điện thoại, Ogihara quyết định tạm thời không liên lạc với Tezuka và Atobe... Cậu vậy mà lại thiếu họ một bữa cơm đấy.

Mở cửa, Ogihara “Oa” một tiếng, rời đi nhiều ngày như vậy mà phòng ốc vẫn quá sạch sẽ! Sờ sờ sàn nhà, một chút bụi cũng không có. Trực tiếp đi chân trần tới, Ogihara buông hành lý đi xem khắp các phòng, giống như cậu không hề đi vậy, chỗ nào cũng rất sạch sẽ. Trên sân thượng, có người đã đem đệm chăn của cậu ra phơi nắng, quần áo ngủ trước lúc đi cũng được giặt sạch gấp bỏ vào tủ.

“Tôi còn tưởng cho các anh bất ngờ chứ, không ngờ các anh lại cho tôi bất ngờ trước rồi.” Ogihara nhìn cây tiên nhân chưởng đã nở hoa trên bệ cửa sổ, ngoại trừ bọn họ thì ai sẽ giúp cậu dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ như vậy, “Tôi phải cảm ơn các anh thế nào đây?” Ogihara ngửi mùi vị ấm áp trên tấm chăn, “Vậy cho các anh một bất ngờ lớn hơn nữa đi.”

“Echizen, đi ăn Hamburg đi.” Tập luyện xong, Momoshiro cưỡi xe đạp chạy đến bên cạnh Ryoma nói.

“Ông già tôi vừa gọi điện thoại bảo tôi tối nay về nhà ăn.” Ryoma khó hiểu vì hành động hiếm thấy này của ông già mình.

“Như vậy à, thế tôi đi trước.”

“Ừ, hẹn gặp lại, Momo senpai.”

Đẩy cửa ra, Ryoma cúi đầu tháo giày, “Con về rồi đây.” Cất giầy vào tủ, tim Ryoma nhảy lên một cái. Đây là... giầy thể thao của ai... Nhớ tới tin nhắn lúc trưa nhận được, Ryoma quăng túi tennis, cấp tốc chạy vào phòng khách.

“Backy?!”

“Hì hì, Ryoma, tớ nói rồi mà, tối nay sẽ tới nhà cậu ăn.”

Ngồi trên tràng kỷ, Ogihara giương vẻ mặt đắc ý vì âm mưu được thực hiện nhìn Ryoma đứng ở cửa kinh ngạc đến ngây người. Ông chú bất lương đứng một bên thấy vẻ mặt của con trai thì cười haha, “Ê, thiếu niên, sợ đến choáng váng rồi?”

“Oyaji!” Ryoma hổn hển gào lên với ông già mình, dám lừa cậu như vậy!

“Nanjiro-san, xem ra con đã cho Ryoma một sự kinh hãi chứ không phải kinh hỉ rồi.” Ogihara xấu xa nói, ha ha, rất ít khi thấy Ryoma như vậy, chơi vui thật.

“Ừ, sau này có cơ hội như vậy nhất định đừng quên nói cho ta biết.” Ông chú bất lương gật đầu phụ họa.

“Backy, cậu về từ lúc nào? Sao không nói để tớ đi đón?” Tự động bỏ qua ông già mình, Ryoma ngồi bên cạnh Ogihara nhìn cậu, người này...

“Lúc nhắn tin cho cậu đã đến rồi, muốn dọa các cậu một chút nên không nói cho các cậu tôi đã trở về, Ryoma, có bị dọa không nào?” Dựa sát vào Ryoma, Ogihara trêu tức nói.

“Không có.” Giọng nói Ryoma dù mang theo buồn bực nhưng trong mắt cũng không giấu được nỗi vui mừng.

“Ryoma... Cậu định lừa ai chứ...”

Nằm trên giường, Ogihara xoay sang nhìn người bên cạnh, “Ryoma, cậu phải giữ bí mật cho tớ nha, không được nói cho những người khác tớ đã trở về.”

“Đã biết.”

Ngửi hương thơm dường như đã trở nên nồng đậm trên người Ogihara, Ryoma vươn tay ôm lấy Ogihara. Sửng sốt vài giây, Ogihara cũng đưa tay ôm lại Ryoma. Một chuyến về Anh đã làm Ogihara coi mấy người kia là những người bạn thân thiết ngoài người thân của mình. Vậy nên giống như đối với các anh trai, Ogihara cũng thân thiết mà vươn tay. Ánh mắt Ryoma lóe lên một chút, dựa sát vào Ogihara, chợt thấy đối phương nở nụ cười.

“Cười cái gì?”

“Ha ha... Ryoma, cậu có lẽ sẽ mãi thấp hơn tớ nha.” Động động chân, Ogihara nghĩ mình so với Ryoma “dài hơn” cũng không ít.

“Không thể nào, tớ sẽ vượt qua cậu thôi.” Ryoma có chút mất hứng, chiều cao của mình là điều khiến cậu để ý nhất.

“Ryoma, hai năm trước cậu thấp hơn tớ, bây giờ vẫn thấp hơn tớ, tương lai nha, cậu chắc chắn thấp hơn tớ.” Ogihara cọ cọ chân Ryoma, nói cho đối phương biết cậu thấp hơn mình bao nhiêu.

Đôi mắt mèo màu hổ phách của Ryoma tỏa sáng, “Backy, nếu như tớ cao hơn cậu thì sao?”

“Cao hơn?” Vẻ mặt Ogihara là không tin, thuận miệng nói, “Nếu như cậu lớn lên cao hơn tớ, tớ tùy cậu xử trí đấy.” Căn cứ vào góc độ di truyền học, cậu chắc chắn có thể cao được như các anh đi, Ogihara cực kỳ tự tin.

“Tùy tớ xử trí?”

“Ừ, tùy cậu xử trí.”

Người nào đó không biết sống chết cứ như vậy đem mình bán luôn.

Nửa đêm, Ryoma đang ngủ say thì bị người đánh thức, mở mắt ra đã thấy một người đang lui vào ngực mình nhưng vì mãi không tìm được vị trí thích hợp nên vẻ mặt khó chịu. Nằm thẳng về phía trước, Ryoma làm người nọ thuận lợi lui vào lòng mình. Duỗi tay ôm lấy khối thân thể thơm thơm, Ryoma không buồn ngủ. Backy, tớ lớn lên sẽ cao hơn cậu, mạnh hơn cậu, sẽ giống như bọn họ để cậu có thể dựa vào. Nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mình đã từng hôn qua, Backy, cậu đã quên, nhưng tớ... vĩnh viễn sẽ không quên.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây