[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

84: Thỏa hiệp


trước sau

“Thiên tài Fuji, quả nhiên danh bất hư truyền.” Yukimura ngồi trên ghế Tezuka gọi người đưa đến, cảm thán nói, “Tezuka, cậu nghĩ hai người họ ai sẽ thắng?”

“Không biết.” Tezuka trả lời thay mọi người, một người là thần đồng, một người là thiên tài, rốt cuộc thắng bại thế nào ai cũng không đoán được.

“Backy.” Câu trả lời của Ryoma khiến cho những người khác chú ý, “Backy sẽ thắng.” Ryoma nói một câu.

“Vậy sao? Echizen, sao cậu lại cho rằng Ogihara sẽ thắng?” Oishi hiếu kỳ hỏi.

“Cảm giác.” Ryoma vừa nói xong thì hai bên trái phải đều vang lên âm thanh bất mãn.

“Echizen, cái này có thể cảm giác sao?” Horio nhụt chí nói.

“Chúng ta xem là được rồi.” Ryoma nhìn chằm chằm hình bóng kia, Backy, tớ chưa từng thấy cậu vui vẻ như vậy, cũng từ chưa thấy trạng thái này của cậu.

Quả bóng vừa phát biến mất, Fuji dẫn trước 30-0. Nhìn người trước sau vẫn mang gương mặt tươi cười cực kì vui vẻ, Fuji lại càng thêm nghiêm túc, bóng trên tay xoáy càng thêm kịch liệt, quả phát bóng biến mất bay ra lần thứ hai.

“A! Mau nhìn!” Ngoài sân có người hô to, chỉ thấy Ogihara nhắm hai mắt lại, thân thể đứng thẳng, bóng rơi ra phía sau cậu, ngay khi tất cả vì đường bóng này của Fuji mà nắm chặt tay, Ogihara bỗng nhiên biến mất trước mắt mọi người.

“Bốp!” Bóng bị Ogihara chẳng biết xuất hiện từ đâu đánh trở lại, mà cậu vẫn nhắm hai mắt, trên mặt đã không còn nụ cười hưng phấn vừa rồi mà chỉ còn là nét cười nhàn nhạt yếu ớt. Quả bóng trong nháy mắt lại bị Fuji đánh trả, vẫn là một đường bóng bổng, Ogihara cũng không mở mắt, lại tiếp tục biến mất, xung quanh lưu lại một làn sương tím mỏng manh.

Lần nữa xuất hiện, Ogihara lại ở giữa không trung, cậu không mất nhiều sức mà đập bóng thật mạnh, sau đó như một làn gió mà bay lại phía sau. Thấy cú đập bóng, Fuji không chút do dự mà dùng “Higuma Otoshi”. Mà Ogihara dù nhắm mắt nhưng dường như thấy được tất cả, khi bóng còn chưa rơi xuống đất thì chặn lại. Lần này cậu không đập bóng mà là để bóng dừng trên vợt tennis của mình một chút, rồi cậu đột nhiên mở hai mắt, bóng bay đi rất nhanh.

Toàn trường lặng yên không một tiếng động, bóng mà Ogihara đánh ra... cũng biến mất như vậy, khi bóng xuất hiện trở lại thì nảy nhẹ bên chân Fuji vài cái rồi dừng lại, mà Ogihara đúng lúc đó cũng hạ chân chạm đất.

“Shusuke... bóng sẽ không biến mất, trừ phi... nó có thể bay.” Ogihara nói rất chậm, trên mặt vẫn là nụ cười nhợt nhạt, tiếng nói cũng không trong trẻo như bình thường mà là ôn hòa trung tính.

“I... Itsuki...?” Đột nhiên Fuji nghĩ người trước mặt thật xa lạ.

“Shusuke, phát bóng đi.” Thân thể tùy ý đứng, vợt cũng đặt bên người, bị bao phủ trong một tầng sương tím nhàn nhạt, ánh mắt Ogihara giống như sóng nước nhẹ nhàng lay động.

Đè xuống rung động trong đáy lòng, Fuji lại sử dụng “bóng biến mất”. Lần này, Ogihara không nhắm lại hai mắt mà cứ nhìn như vậy, sau đó, khi bóng bay thật mạnh tới tận khi biến mất, cậu mới di chuyển. Thân hình bay nhanh sang phải vài bước, Ogihara trở tay đỡ bóng rồi đánh trở lại, Fuji bên đối diện giơ tay phải lên cao, đó là tư thế của “Tsubame Gaeshi”.

Bóng rơi xuống đất rồi bay hướng ra ngoài, Ogihara rũ mắt thấy bóng đã chấm đất thì lùi về phía sau rất nhanh, ngay khi bóng sắp ra ngoài cậu liền đổi vợt tennis sang tay phải để đỡ bóng. Chỉ thấy bóng xoay tròn trên mặt vợt của Ogihara, tay phải Ogihara lắc nhẹ, bóng bị cậu đánh trả. Mà lần này, bóng không nảy lên nữa, “Rumba hai trong một” đã phát huy đến tận cùng, bóng vốn phải lăn một vòng rồi ra ngoài thì lại lăn hai vòng quanh chân Fuji rồi ngừng lại.

…....

“Game won by Ogihara, six... six to two.” Trọng tài là một cầu thủ năm hai, không thể tin được thiên tài của bọn họ, Fuji Shusuke senpai lại có thể thua trận với tỷ số 6: 2.

Thắng trận nhưng dường như Ogihara không bị xung quanh ảnh hưởng, thậm chí cũng không bị giọng của trọng tài ảnh hưởng. Cậu nhìn Fuji, một lát sau thì nhắm hai mắt lại, đến tận khi làn sương tím trên người cậu dần tan đi thì cậu mới mở hai mắt, trong mắt còn mang theo vài phần mê man và uể oải.

“Shusuke... Sau này tôi không tháo Power Ankle nữa, vừa rồi cảm giác thật kì lạ.” Đi tới trước mặt Fuji, Ogihara cau mày nói, vừa rồi cậu cảm thấy không còn là mình nữa, hoàn toàn không thể khống chế sức lực của chính mình.

“Itsuki-chan... Khó chịu sao?” Fuji ngửi mùi hương tràn ngập trên sân đấu mà lo lắng hỏi, trận đấu vừa rồi anh thua tâm phục khẩu phục.

“Không phải, chỉ là... dường như không phải chính mình nữa, đại não hoàn toàn không thể khống chế hành động của thân thể.” Ogihara lắc lắc đầu, sau đó tóc dài gục trên vai Fuji, “Shusuke... Tôi muốn ngủ...”

“Lạch cạch” vợt tennis rơi xuống đất, Ogihara vừa dựa vào vai Fuji thì ngủ luôn.

Sân bóng lặng ngắt như tờ, mọi người thấy người kia vẫn không nhúc nhích, Tezuka là người đầu tiên tỉnh táo lại, đi vào sân nói nhỏ với Fuji vài câu rồi ôm người đang ngủ lên. Lúc này HLV Ryuzaki đã đi tới, bên cạnh bà là giám sát Sakaki của Hyotei.

“Tezuka, trước đưa Ogihara đến phòng y tế đi, tôi có chuyện muốn nói với các cậu.”

…...

“Huấn luyện viên!” Trong phòng làm việc, tất cả mọi người sốt ruột nhìn Ryuzaki, màn vừa rồi thật quá chấn động.

“Huấn luyện viên, có phải Ogihara đạt đến cánh cửa thứ ba của ‘cảnh giới Vô ngã’ ── Tenimuho no Kiwami?” Inui kích động hỏi, ngoại trừ cái này, anh nghĩ không ra còn có cái gì có thể giải thích cho tình huống vừa rồi được.

“Không phải.” Ryuzaki nói khiến mọi người giật mình không ngớt, “Hiện nay người đạt được Tenimuho no Kiwami mà tôi biết chỉ có Samurai Nanjiro thôi, trạng thái vừa rồi của Ogihara cũng không phải là Tenimuho no Kiwami.”

“Vậy là cái gì?” Những người khác lớn tiếng vấn.

“Không biết...” Ryuzaki cũng là cực kì ngạc nhiên mà lắc đầu, “Nanjiro, cậu biết không?” Theo câu hỏi của Ryuzaki, những người khác cấp tốc nhìn ra phía cửa, Ryoma càng kinh ngạc nhìn ông già nhà cậu.

“A... Tôi cũng không biết đâu...” Chẳng biết chui ra từ đâu, Echizen Nanjiro lắc lư đi tới bên Ryuzaki dựa vào bàn, “Trước đây tôi từng đánh với Ogihara, lúc đó tôi cũng cho rằng thằng bé đã đạt được Tenimuho no Kiwami, nhưng hôm nay xem ra thực sự là kỳ quái...” Ngữ điệu của Echizen Nanjiro mặc dù có vẻ biếng nhác nhưng cơ trí tràn ngập trong mắt hắn thì không dễ dàng bỏ qua được, “Kỳ thực... phải hay không thì có quan hệ gì đâu? Ogihara... vốn chính là ‘thần đồng tennis’ mà, thần đồng dù ít dù nhiều cũng có chút gì đó khác người... Ừm, coi như đó là... một loại trạng thái “Vô ngã” khác là được rồi ── dù sao thì rốt cuộc trạng thái “Vô ngã” là cái gì chúng ta cũng không biết.” Với Echizen Nanjiro thì đó cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn.

“Một loại trạng thái “Vô ngã” khác...” Fuji hồi tưởng điều mình vừa thấy... “Vừa rồi Itsuki-chan nói cậu ấy có hơi không khống chế được lực lượng của mình...” Fuji nhìn Echizen Nanjiro, “Echizen-san, có thể có liên quan đến Power Ankle không, khi Itsuki-chan không tháo Power Ankle thì tất cả đều rất bình thường. Lần trước lúc đấu với chú thì cậu ấy đã tháo Power Ankle, sau đó cũng xuất hiện một ít làn sương như vậy. Hôm nay cậu ấy tháo xuống tất cả Power Ankle, trạng thái này cũng hoàn toàn bộc lộ.”

“Không biết... Các cậu từng đánh bóng với Oghihara hẳn là biết khi Ogihara chơi bóng thì suy nghĩ rất đơn giản, chỉ là đánh bóng tới sân của đối thủ, cho nên nếu như đối thủ rất mạnh thì nó cũng sẽ trở nên rất mạnh. Nhưng dù đối thủ có mạnh đến thế nào thì trước sau gì thực lực tận cùng của nó cũng không thể phát huy toàn bộ được, cho dù hôm nay nó xuất hiện trạng thái này, thực lực của nó vẫn đang bị chôn giấu... Đây không phải thằng bé cố ý đâu, mà là một loại chôn giấu vô thức.” Echizen Nanjiro nói xong thì đột nhiên nở nụ cười, “Ha ha, nói như vậy, ta hẳn là người có thể khiến cho Ogihara có thể phát huy toàn bộ thực lực của mình nhỉ... Hoho, các cậu còn Mada mada dane lắm.” Echizen Nanjiro nói khiến cho vài người cực độ bất mãn, kể cả con hắn, Echizen Ryoma.

“Ê ê, thiếu niên, vẻ mặt của con nói rõ là con không phục lắm nha.” Echizen Nanjiro trêu chọc thằng con mình, “Vừa rồi mấy đứa có phát hiện không, phía sau lưng Ogihara hình như thực sự có cánh nha... Ha ha... Không sai không sai, xem ra Ogihara thật là thiên sứ rồi, không bằng... gọi trạng thái này là ‘Đôi cánh thiên sứ’ đi, thế nào? Có phải rất đẳng cấp không?” Echizen Nanjiro càng nói càng nghĩ mình rất tài năng.

” ‘Đôi cánh thiên sứ’... Rất chuẩn xác, cảm ơn Echizen-san.” Yukimura thấp giọng dịu dàng nói, vừa rồi ánh sáng màu vàng bên trong làn sương tím nhàn nhạt thật giống như đôi cánh... Itsuki-chan... Cậu sẽ bay đi sao?

“OK, ở đây không còn chuyện của tôi nữa.” Echizen Nanjiro ngáp một cái, sau đó nói với con trai, “Thiếu niên, hôm nào đưa Ogihara về nhà ăn cơm đi, ta đi trước.” Cong cong cái cổ, Echizen Nanjiro ra khỏi phòng làm việc.

“Tezuka, phiền cậu đưa Ogihara về nhà vậy, tôi và giám sát Sakaki còn có chút việc muốn thương lượng.” Nhìn đồng hồ, Ryuzaki định bảo những người khác về trước.

“Vâng.” Tezuka trả lời một tiếng, cúi đầu chào Ryuzaki rồi đi ra ngoài, những người khác cũng rời khỏi phòng làm việc.

“Tezuka, ngồi xe tôi về đi.” Đi tới cửa, Atobe nói, “Ngồi xe tiện hơn.”

“Vậy phiền phức Atobe rồi.” Trên đường đi tới phòng y tế, mấy người có vẻ đều có chút tâm sự nặng nề.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây