Đông Phương Bất Bại Chi Bát Phong Độ

46: Trúc ốc


trước sau

Lâm Bình Chi cảm thấy tim đập nhanh mấy nhịp, người nọ cũng không chịu buông tay mà hắn tránh cũng tránh không được. Đối diện với đôi mắt đen như hắc diệu thạch của Lềnh Hồ Xung, đại não dường như đình trệ. Bất giác lại nghĩđến ngày đó, hoang đường đến chết mấy, muốn quên cũng quên không được.

Lâm Bình Chi lúc ấy hận Lệnh Hồ Xung hận đến nghiến răng nghiến lợi, tuy rằng biết khi đóđối phương là do rượu sau loạn tính. Chỉ là hắn từ khi ở nhà cho tới bây giờ luôn là một đại thiếu gia, được người phủng (nâng niu) trong lòng bàn tay. Huống chi, cho dù không phải đại thiếu gia, nhưng bị một nam tử khác áp dưới thân cũng sẽ cảm thấy vô cùng tức giận.

Lâm Bình Chi nghĩ đến lúc ấy, bản thân bị hắn chế trụ căn bản không thểđộng đậy, thân thểđau đớn khiến hắn nghĩ trực tiếp hôn mê còn tốt hơn……

Qua lâu như vậy, trong lòng ngược lại bình tĩnh không ít. Lâm Bình Chi cảm thấy bản thân rất kỳ quái, hắn muốn hận Lệnh Hồ Xung cũng hận không được. Mà người nọ cũng thực áy náy, đối hắn cũng tìm mọi cách chăm sóc. Hơn nữa bản thân hắn cũng là một đại nam nhân, việc này cũng xem như không có gìđi. Chỉ là bỗng nhiên nghĩđến ngày đó Lệnh Hồ Xung do say rượu mà nhìn lầm mình, trong lòng không hiểu sao lại chợt ảm đạm, có phải người kia đãđem hắn nhìn lầm thành sư tỷ không……

Lệnh Hồ Xung thấy hắn không lên tiếng, trầm mặc cúi đầu, gương mặt vốn hồng hồng chậm rãi trở về với sắc trắng nõn. Nghĩ hắn chán ghét mình mà sinh khi cũng không biết tại sao lại một trận bực mình, nghĩ phải buông tay nhưng lại không muốn buông tay, do dự không biết như thế nào cho phải.

“Đại sư huynh,” Lâm Bình Chi dẫn đầu mở miệng, nói:“Ngươi không phải muốn cùng bà bà trong trúc ốc cáo từ sao? Nhanh đi đi, hiện tại sắc trời cũng đã muộn.”

“…… Hảo.” Lệnh Hồ Xung vẫn có chút chần chờ, nói:“Ngươi đợi ta một lát, ta lập tức sẽ trở lại.”

“Ân.” Lúc này Lâm Bình Chi không nói gì nữa, chỉ gật đầu đáp ứng.

Lệnh Hồ Xung nhìn ngược lại cảm thấy trong lòng không thoải mái, nhưng vì sao lại không thoải mái cũng vô pháp nói thành lời. Buông tay, một cái thả người liền không thấy bóng dáng, hướng trúc ốc màđi.

Đông Phương Bất Bại cùng Địch Vân vào tiểu viện, trong viện lập tức có một lão giảđi ra. Sau khi nhìn thấy người đến sắc mặt lão giảđã ngẩn ra, lập tức nhanh chóng quỳ xuống,“Đông Phương giáo chủ.”

Địch Vân không biết lão giả này, chỉ biết tên là Lục Trúc ông, kíức cũng không nhiều lắm, tựa hồ là chỉđi theo Nhậm Doanh Doanh.

Đông Phương Bất Bại hạ mất nhìn Lục Trúc ông một lúc lâu, nhưng cũng không bảo lão đứng lên, thanh âm lạnh lùng thản nhiên nói:“Sao vậy? Dương tổng quản đứng ởđây chẳng lẽ không nhìn thấy?”

Lục Trúc ông đàng quỷ chợt run lên, còn chưa kịp hành lễ với Địch Vân liền nghe thấy thanh âm thanh linh của nữ tử từ trúc ốc:“Bên ngoài có gì sao? Có người đến?”

Thanh âm chưa tan, bên cửa đã có thêm một thân ảnh. Thân hình thon gầy, có vài phần thướt tha yểu điệu, chỉ là mang theo duy mạo (khăn che mặt) nên thấy không rõ dung mạo. Địch Vân nhíu nhíu mày, người nọ nói vậy chính là nữ nhi của Nhậm Ngã Hành – Nhậm Doanh Doanh đi?

Nhậm Doanh Doanh nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nghĩ Lệnh Hồ Xung đã trở lại, trong lòng vừa tức giận lại vừa vui mừng. Chờ hắn tiến vào hướng mình chịu tội, chỉ làđợi nửa ngày cũng không thấy có người tiến vào, chỉ phải tự mình đi ra ngoài.

Mới vừa rồi nàng đang giáo thụ cầm khúc của Lệnh Hồ Xung, ai ngờđột nhiên sưđệ hắn tìm đến. Kia Lệnh Hồ Xung nhưng cũng rất không biết tốt xấu mà không nói một tiếng đã theo người nọ rời đi.

Nhậm Doanh Doanh vạn vạn không dựđoán được, người đến không phải Lệnh Hồ Xung mà làĐông Phương Bất Bại!

“Đông Phương thúc thúc?!”

Nhậm Doanh Doanh một tay kéo duy mạo xuống, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, hai bước chạy tới. Chỉ là bỗng nhiên thân hình khựng lại, như là nghĩ tới cái gìđó, nhất thời do dự.

“Mấy năm không gặp, xa lạ rồi sao.”Đông Phương Bất Bại thấy Nhậm Doanh Doanh đột nhiên dừng chân chỉ cười cười, thanh âm không nhìn ra bi hỉ.

“Là Doanh Doanh cao hứng đến hỏng rồi.” Nhậm Doanh Doanh nhanh chóng chạy đến, nói:“Đông Phương thúc thúc mau vào trong nhà a. Doanh Doanh đi châm trà.” Nói xong nghiêng người nhường đường, miết mắt nhìn thấy Địch Vân, đầu tiên là ngẩn ra sau đó lập tức nhíu mày.

Đông Phương Bất Bại làm như không phát hiện, đối với Địch Vân nói nhỏ một câu “Vào thôi” liền bước vào trúc ốc.

Địch Vân gật đầu, đi theo vào. Đối với vẻ mặt không có hảo cảm của Nhậm Doanh Doanh cũng không cảm thấy gì, có lẽ nàng khinh thường Dương Liên Đình trước kia, cảm thấy Dương Liên Đình không có bản lãnh thực sự. Mà hiện tại Địch Vân đối với Nhậm Doanh Doanh cũng không có hảo cảm gìđáng nói.

Đông Phương Bất Bại vào trúc ốc, nhìn một vòng xung quanh. Nơi này tất nhiên thua kém sự xa hoa của Hắc Mộc Nhai, chỉ là tiểu ốc đơn giản nhưng lại có một phen phong vận khác. Gia cụ (vật dụng trong nhà) bài trí đều do gậy trúc tước thành, tựa hồ mang theo một cỗ thanh vị thản nhiên, khiến lòng người một mảnh thanh tịnh, nhẹ nhàng. Trên bàn còn xiêm áo, dao cầm, ống tiêu, như từng có người dùng qua. Nội thất tương liên bị mành trường che đi nên nhìn không rõ lắm.

“Đông Phương thúc thúc sao lại đột nhiên đến đây?” Nhậm Doanh Doanh dìu Đông Phương Bất Bại ngồi xuống, không khỏi kỳ quái nói.

Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, mới nói:“Lạc Dương nay náo nhiệt như vậy, ai lại không muốn đến xem. Biết ngươi ở chỗ này nên cũng thuận tiện đến nhìn, ngươi rời Hắc Mộc Nhai cũng đã một khoảng thời gian rồi a.”

Nhậm Doanh Doanh vừa nghe liền biết Đông Phương Bất Bại nói chính là chuyện của phái Hoa Sơn cùng Kim Đao Vương gia, chợt nghĩđến Lệnh Hồ Xung vội vàng rời đi, nói:“Phái Hoa Sơn kia là tới Kim Đao Vương gia tị nạn. Người của Kim Đao Vương gia cũng không phải thứ tốt gì, mấy ngày trước đây cường ngạnh nói khúc phổ trong tay một đệ tử phái Hoa Sơn là Tịch Tà Kiếm Phổ.”

“Nga?” Đông Phương Bất Bại nghe xong không khỏi chọn mi, hé miệng cười, nói:“Xem ra người của Kim Đao Vương gia đối với Tịch Tà Kiếm Phổ cũng là thèm đến nhỏ dãi a.”

Nói đến đây liền thấy Lục Trúc ông ở bên ngoài đột nhiên bước vào, nói:“Cô cô, Lệnh Hồ Xung đã trở lại.”

“Hắn đã trở lại?!” Nhậm Doanh Doanh đứng lên, mày liễu lập tức nhíu lại, lạnh nhạt nói:“Đuổi hắn trở về.”

Lục Trúc ông có chút do dự, nhưng cũng đáp ứng rồi đứng dậy ra ngoài.

Đông Phương Bất Bại tựa tiếu phi tiếu, chỉ là cái gì cũng chưa nói. Y không biết Lệnh Hồ Xung này vì sao lại ở này, chỉ là tâm tư hiện tại của Nhậm Doanh Doanh y cũng đoán được tám phần.

Nhậm Doanh Doanh vốn trong lòng là cao hứng, chỉ là nghĩđến Đông Phương Bất Bại ởđây, Lệnh Hồ Xung lại làđệ tử phái Hoa Sơn, sợĐông Phương Bất Bại làm hại hắn, chỉđành không gặp màđem người đuổi đi.

Lệnh Hồ Xung ở bên ngoài đợi một lát, Lục Trúc ông đi ra nói bà bà không chịu gặp, bảo hắn trở về. Không khỏi thở dài, nghĩ bà bà nhất định là sinh khí, hẳn phải lưu lại hảo hảo bồi cái gì mới đúng, dù sao cũng do bản thân đột nhiên rời đi, một câu cũng không nói. Chỉ là nghĩ tới Lâm Bình Chi vẫn còn đợi trong trúc lâm, không biết có vì nóng nảy mà một mình đi trước rồi không.

Nghĩ đến đây Lệnh Hồ Xung ôm quyền thi lễ, cao giọng nói:“Bà bà, vãn bối có chuyện quan trọng hơn, ngày mai lại đến thỉnh tội.” Dứt lời lại triển khai khinh công vội vàng chạy về.

Địch Vân nghe Lệnh Hồ Xung nói “Có chuyện quan trọng hơn” thì nghĩđến hai người trong trúc lâm vừa rồi, nhất thời xấu hổ.

Lâm Bình Chi một mình chờ trong trúc lâm, hoảng hốt một trận, nghĩđến Lệnh Hồ Xung ngày thường cợt nhả, sao có chút dáng vóc nào của đại sư huynh mà không khỏi cười nhẹ. Bất quá nếu nói đến võ công của Lệnh Hồ Xung thì quả thực rất xứng với địa vịđại sư huynh, trong phái Hoa Sơn xem nhưđứng đầu, thậm chí cùng Nhạc Bất Quần chẳng phân biệt được cao thấp.

Chỉ là rất nhiều người nói Lệnh Hồ Xung trộm Tịch Tà Kiếm Phổ cho nên võ công mới tinh tiến nhanh như vậy. Lâm Bình Chi nhíu mày, không nói võ công của Lệnh Hồ Xung là từđâu mà học được, chỉ dựa theo hiểu biết về cách làm người của hắn đối với đại sư huynh thìđã chẳng thể nào tin tưởng. Người nọ tuy rằng nhìn qua có chút lỗ mãng tùy hứng, nhưng nói đến đạo nghĩa nguyên tắc chung quy là không chịu thoái nhượng nửa bước.

Lâm Bình Chi nghĩ đến đây bỗng nhiên cả kinh, hắn sao lại tìm cớ biện hộ cho Lệnh Hồ Xung? Mặt đỏ lên, có chút ảo não, tức giận nghĩ người nọ cứ bị oan uổng như vậy đi cũng được.

“Lâm sưđệ.”

Lúc Lệnh Hồ Xung trở về thì nhìn thấy một thân ảnh lam nhạt côđộc màđứng. Người nọ vốn tuổi tác không lớn, vẫn là một hài tử, thân hình cũng có chút gầy yếu. Mặc một thân tằm ti (tơ tằm lam sắc, lại càng thêm gầy yếu đi vài phận. Mi mục không giống như người luyện võ trên giang hồ mà giống như một tiểu công tử.

Lệnh Hồ Xung vỗ hắn một chút, người nọ hiển nhiên cả kinh, lập tức phản ứng lại. Không khỏi nói:“Lâm sưđệ nghĩ cái gì a?”

Lâm Bình Chi cả kinh nhảy dựng. Nghĩ cái gì? Hắn tất nhiên sẽ không nói bản thân thất thần nửa ngày đều vì nghĩđến tên Lệnh Hồ Xung này, cóđiểm quẫn bách, nhanh chóng nói:“Không, không có gì……” Một trận lắp ba lắp bắp, dấu dấu diếm diếm nói,“Nghĩđến chuyện…Tịch Tà Kiếm Phổ.”

Lệnh Hồ Xung nghe được cái tên Tịch Tà Kiếm Phổ, bỗng nhiên nghĩđến nhắc nhở của phu thê Lâm Trấn Nam, nói trong khu nhà cổ Hướng dương hạng (*) có thứ gìđó, nhưng thật ra trong khoảng thời gian này, đầu tiên là bị phạt trên Tư Quá Nhai, sau lại phạm vào chuyện hoang đường, Lâm Bình Chi lại không chịu nói với hắn một câu nên cũng đem chuyện này quên mất. Lúc này được nhắc tới mới nhớ ra.

Lâm Bình Chi nói xong thì có điểm hối hận, nhìn thấy Lệnh Hồ Xung sửng sốt, nghĩđến đối phương hiểu lầm, bản thân đương nhiên không có hoài nghi hắn trộm Tịch Tà Kiếm Phổ, vội vàng nói:“Đại sư huynh, ta không có nghi ngờ ngươi……”

Lệnh Hồ Xung phượng mâu bán híp, không khỏi “Ha ha” mỉm cười, hiển nhiên tâm tình rất tốt, nói:“Tiểu sưđệ, ngươi thực không nghi ngờ ta?”

“Tất nhiên……” Lâm Bình Chi muốn nói tất nhiên không nghi ngờ, hắn đối với Lệnh Hồ Xung vẫn có vài phần kính trọng. Nhưng nói đến một nửa, giương mắt liền thấy một đôi mắt đều vẻ trêu chọc thì nghẹn lại…… lại bị trêu đùa rồi.

“Không nói nữa.” Lệnh Hồ Xung nhanh chóng đổi đề tài, cười nói:“Chúng ta về trước. Hôm nay sắc trời cũng đã muộn. Chờ mấy ngày nữa sư phụ hết giận sẽđi chỗ này.”

Lâm Bình Chi bị hắn nhất túm trở về, ngay cả câu “Không đi” còn chưa nói, đối phương đã tự mình tự quyết định.

Lâm Bình Chi chỉ cảm thấy vừa tức giận lại vừa buồn cười, dọc theo đường đi cũng không quá nặng nề.

“Đi chỗ nào?”

“Đi sẽ biết.” Lệnh Hồ Xung cũng không biết trong nhà cổ Hướng dương hạng có cái gì, chỉ phải nửa úp nửa mờ, cợt nhả mà nói.

(*) Nhà cổ Hướng dương hạng: Nguyên văn là Hướng dương hạng lão trạch, là một khu nhà cổ nằm trong Phúc Uy tiêu cục của Lâm Bình Chi, theo mình tra được thì nơi đó là nơi cất giữ kho tàng a.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây