Dụ Dỗ

37: Chương 37


trước sau

Edit+Beta: Selbyul Yang

“Muốn ôm chặt lấy cô.”

Lương Chi Ý nhìn thấy cậu thì ngẩn ra:

“Bùi Thầm? Chẳng phải cậu đi ăn khuya với mấy cậu ấy sao?”

Chàng trai đi tới bên cạnh cô, thản nhiên nói: “Không muốn ăn, định về nhà nghỉ ngơi.”

Mặt mày cô gái vui vẻ, đôi mắt sáng lên: “Sao mình lại cảm thấy là do cậu muốn tới tìm mình vậy nhỉ?”

Bùi Thầm khẽ ho hai tiếng, sau đó cậu kéo cổ tay cô, dẫn cô đi về phía trước, “Nếu còn không đi thì sẽ qua đèn xanh đấy.”

Hai người băng qua lối qua đường dành cho người đi bộ.

Lương Chi Ý cười khanh khách ngước mắt nhìn cậu, đáy lòng mềm mại.

Khi qua đường, cô ngạo kiều khẽ hừ một tiếng: “Bạn Bùi à, lý do của cậu đúng là vụng về quá đấy.”

“…”

Thật ra thì sau khi cô đi, Bùi Thầm vốn chưa nói được mấy câu với cô sau khi trận đấu kết thúc có cảm giác cả trái tim trống rỗng.

Sự thôi thúc trong lòng đang kêu gào đi tìm cô.

Vì vậy khi đi với đám Tuyên Hạ bọn họ chưa được mấy bước thì cậu đã kiếm cớ rời đi, định qua đây tìm cô, tất nhiên là cũng bị bọn họ đoán được, trêu chọc mấy câu.

Chàng trai không thể phản bác được, bèn đánh trống lảng: “Cậu về nhà bằng cách nào vậy?”

“Mình đi tàu điện ngầm, cậu thì sao?”

“Tôi cũng thế.”

Cô gái cong mày, “Thế thì tụi mình đi thôi.”

Hai người chậm rãi đi trên đường. Lương Chi Ý hỏi cậu: “Bùi Thầm này, bây giờ chân cậu có đau không?”

Bùi Thầm nói vẫn ổn, không muốn làm cô lo lắng.

“Được, thế thì xem thử xem lúc nào rảnh, mình lại đi cùng cậu tới bệnh viện kiểm tra lại.”

Bùi Thầm đồng ý, một lúc lâu sau thì mở miệng: “Chi Ý à, xin lỗi cậu.”

“Hửm?”

Cậu dừng lại, rồi đưa mắt nhìn cô: “Một tuần trước ở bệnh viện, tôi nói hy vọng cậu giấu chuyện chân tôi bị thương giúp tôi, tôi không nên để cậu đưa ra một quyết định khó xử như thế.”

Lương Chi Ý nghe thấy thế thì sự áp lực trong lòng hóa thành nỗi ấm ức tuôn trào ra, cô cúi đầu lẩm bẩm: “Cậu cũng biết là cậu sai à?!”

Sống mũi cô cay cay, rồi nói với giọng nhẹ nhàng: “Bùi Thầm à, cậu có biết là lúc đó mình đã lo lắng cho cậu đến mức nào không?”

Chàng trai nhìn cô chăm chú, giọng khàn khàn:

“Xin lỗi cậu.”

Đây vốn nên là chuyện mà cậu cần phải trao đổi với phía nhà trường, chứ không nên mang đến cho cô một áp lực như thế. Dù cô có nói cho phía nhà trường, thì cũng là vì muốn tốt cho chân của cậu.

Sau một hồi lâu, Lương Chi Ý ngước mắt lên nhìn về phía cậu: “Bùi Thầm, mình đã nói rồi, mình sẽ luôn ở bên cậu, thế nên dù cậu có quyết định như nào thì mình cũng ủng hộ cậu.”

Cậu kiên trì chơi bóng rổ, dù cô có lo lắng nhiều đến đâu, thì cuối cùng cô vẫn lựa chọn ủng hộ cậu.

Cô hy vọng chàng trai mà cô thích có thể tỏa sáng rực rỡ ở phương diện mà cậu yêu thích.

Cô mỉm cười: “Vậy nên cậu không được lừa mình như thế nữa, chăm sóc chân của bản thân cho tử tế thì mình sẽ tha thứ cho cậu.”

Bùi Thầm đồng ý với cô: “Ừm.”

Lương Chi Ý nhìn cậu, rồi ngạo kiều than thở: “Bùi Thầm à, hôm nay cậu giành chức vô địch, rất nhiều người ôm ấp chúc mừng cậu, mình còn chưa ôm đâu đấy.”

Cô hơi giang hai cánh tay ra với cậu. Bùi Thầm nhìn cô, đáy mắt như mực tàu cuồn cuộn, sau đó cậu giơ tay ôm cô vào lòng.

Trong thoáng chốc, trái tim đập rất nhanh.

Đầu ngón tay của cậu thoáng nhúc nhích, gắng hết sức kiềm chế, không thể ôm chặt cô được.

Cô gái dựa vào lồng ngực của cậu, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của cậu, mặt mày cong lên, một lúc lâu sau thì mở miệng: “Bùi Thầm à, từ nhỏ cậu đã thuộc về sân bóng rổ, cậu nên tỏa sáng như hôm nay, hơn nữa phải vẫn luôn tỏa sáng như thế nhé.”

Chàng trai nghe thế, đôi mắt ngẩn ra, trái tim chấn động.

Trước đây, cậu chỉ cảm thấy bản thân hèn mọn thấp kém, bước đi ở nơi tăm tối nhất, cô đơn lẻ loi, nhưng cô lại nói, cậu vốn nên là một người tỏa sáng.

Cho dù cậu cảm thấy bản thân có kém cỏi đi chăng nữa, thì trong mắt cô, dường như cậu luôn luôn là người tốt nhất.

Cô không biết rằng, cậu trở nên càng ngày càng tốt hơn là bởi vì cô.

Vì cô mà cậu mới có thể có thêm một chút ít mong chờ và yêu thương thế giới này hơn.

***

Sau giải đấu bóng rổ, ngoài việc trường THPT Số 1 giành được niềm vinh dự lớn lao ra, thì cả đội đã giành được số tiền thưởng mười vạn tệ cho chức vô địch, chia cho các thành viên mỗi người ba nghìn tệ.

Ngoài điều đó ra, bởi vì Bùi Thầm giành được MVP, ban tổ chức sự kiện phát riêng cho cậu số tiền thưởng hai nghìn tệ.

Ngày hôm sau, trường THPT Số 1 tổ chức một buổi tiệc chúc mừng quy mô lớn, ngoài các cầu thủ thì các nhân viên thuộc đội hậu cần cũng nhận được lời mời.

Tại bữa tiệc chúc mừng, hiệu trưởng Giang cầm ly rượu, vừa phấn chấn vừa vui vẻ nói với các thành viên của đội: “Các em à, vô cùng cảm ơn các em đã mang niềm vinh quang tới cho trường THPT Số 1, giành được chức vô địch đầu tiên trong lịch sử của trường chúng ta. Ban đầu trường THPT Số 1 không được người ta đánh giá cao, nhưng thầy đã thấy được sự cố gắng và kiên trì của các em, trên suốt chặng đường các em thật sự rất giỏi, thầy mời các em một ly.”

“Cảm ơn hiệu trưởng Giang ạ!”

Hiệu trưởng Giang nhìn người ngồi tại những bàn khác ở xung quanh, rồi cười nói: “Còn cả những bạn nhân viên hậu cần, huấn luyện viên và các giáo viên thuộc bộ môn thể dục nữa, trong khoảng thời gian này mọi người đều đã vất cả rồi, chúng ta hãy cùng nâng ly, cụng ly vì niềm vinh dự chung của chúng ta.”

Mọi người vui vẻ chạm cốc: “Cụng ly!”

“Đây là niềm vinh dự chung của chúng ta!”

Sau khi hiệu trưởng Giang phát biểu xong, Tuyên Hạ cũng kích động đứng lên nói: “Em đại diện cho đội bóng rổ trường ta, cũng kính hiệu trưởng Giang, các giáo viên và các nhân viên hậu cần một ly, vất vả rồi ạ!”

Các thành viên của đội cười: “Đương nhiên rồi, bây giờ đội bóng rổ trường chúng ta đã ngẩng cao đầu rồi!”

“Phải rồi, sau cùng, mình cảm thấy mình phải cực kì cảm ơn một người, đó là Bùi Thầm. Trong tình trạng bị thương mà cậu ấy vẫn kiên trì muốn chơi trận thứ ba, giúp đội chúng ta xoay chuyển tình thế! Công lao không hề bé nhỏ chút nào!”

“Nào, chúng ta mời Bùi Thầm một ly!”

“Bùi thần đúng là rất trâu bò!”

Mấy chàng trai cụng ly với Bùi Thầm, Lương Đồng Châu ôm vai Bùi Thầm: “Bùi Thầm à, ban đầu mình không phục cậu, nhưng sau đó mình biết cậu đúng là rất giỏi, nhất là lúc cậu kiên trì muốn chơi trận thứ ba, mình kính nể cậu từ tận đáy lòng. Thưa mọi người, mình tuyên bố, Bùi Thầm chính là anh em tốt của mình cả đời này!”

Bùi Thầm nở nụ cười, cuối cùng cậu nhìn về phía các thành viên của đội, rồi ấm áp mở miệng:

“Thật ra phải là mình cảm ơn các cậu mới đúng. Hồi cấp hai sau khi bị thương, mình vốn cũng cho rằng cuối cùng bản thân đã không thể chơi bóng rổ được nữa, mình rất may mắn vì đã có thể gia nhập đội bóng rổ của trường, quen biết nhiều người bạn như thế. Chơi bóng rổ cùng các cậu mới là niềm vui của mình.”

Trong lòng cậu, việc có thể chơi bóng rổ một lần nữa khiến cậu rất vui, nhưng điều càng vui hơn chính là trong cuộc sống vẫn luôn đơn điệu và cô đơn của cậu đã có thêm nhiều sắc màu. Trong những năm tháng thanh xuân ấy, có hăng hái phấn đấu cùng những người anh em thì mới không còn phải tiếc nuối điều gì.

Tuyên Hạ cảm động, giơ ly rượu lên: “Mấy người anh em tốt chúng ta, phải tiếp tục chơi cùng nhau đấy nhé!”

“Chơi bóng rổ cả đời!”

Cuối cùng, các thành viên của đội cùng nâng ly, nở nụ cười: “Nào nào nào, cụng ly!”

***

Sau buổi tiệc chúc mừng, chuyện giải đấu bóng rổ chính thức kết thúc, đội bóng rổ của trường cũng nghỉ ngơi một khoảng thời gian, không sắp xếp huấn luyện nữa.

Hai ngày sau, vào chiều thứ hai, vừa tan học thì Lương Chi Ý kéo Bùi Thầm tới bệnh viện lần nữa, định kiểm tra lại vết thương ở chân.

Trên hành lang dài của bệnh viện, hai người chờ trước cửa phòng khám. Lương Chi Ý nhìn về phía chàng trai ở bên cạnh: “Bùi Thầm này, còn một tháng nữa là nghỉ đông, mình đã liên lạc với bệnh viện rồi, đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ cho cậu. Sau khi nghỉ thì cậu hãy tới làm phẫu thuật, chân của cậu có thể lành hẳn rồi.”

Bùi Thầm nghe thế, một lúc lâu sau thì nói:

“Xin lỗi cậu, Chi Ý, tôi không thể thực hiện cuộc phẫu thuật này được.”

Cô sững ra: “Tại sao?”

Bùi Thầm cụp mi, thấp giọng nói: “Cuộc phẫu thuật này sẽ tốn không ít chi phí, tôi biết với nhà cậu mà nói điều này chẳng là gì, nhưng dù thế nào thì tôi cũng không thể để nhà cậu giúp tôi chữa trị cái chân này được.”

Không phải là cậu bướng bỉnh, cũng không phải là không quý trọng cơ thể của mình, nhưng sao cậu có thể để gia đình của Lương Chi Ý chi trả phí phẫu thuật cho cậu được.

Cô gái nghe thế thì tưởng rằng cậu không muốn để bố mẹ cô biết được, nên vội vã giải thích một cách ngây thơ: “Không phải, không liên quan gì tới bố mẹ mình cả, mình lấy thẻ tín dụng của mình chi trả, bọn họ không biết đâu.”

Bùi Thầm: “…”

Cậu bất đắc dĩ, nói với giọng khàn khàn: “Tôi cũng sẽ không để cậu chi trả.”

Lương Chi Ý nghe thấy cậu nói không đồng ý thì cắn môi, tức giận nói: “Quả nhiên lúc đó cậu đã lừa mình.”

Chàng trai thấy cô tức giận, tim thắt lại, vừa định giải thích thì y tá đứng trước cửa phòng khám gọi: “Số 114, Bùi Thầm, có ở đây không?”

“Có ạ.” Bùi Thầm trả lời.

“Vào đi.”

Tạm thời bỏ qua đề tài này, cô gái chỉ có thể kiềm chế cơn tức, đi vào phòng khám với Bùi Thầm.

Hôm nay Trọng Tâm Nhu có việc không ngồi khám mà là một bác sĩ khác khám lại cho Bùi Thầm. Ông kiểm tra chân của Bùi Thầm một lần, rồi nói về cơ bản thì vết thương do va chạm lần này đã gần lành hẳn rồi.

Lương Chi Ý hỏi: “Thưa bác sĩ, nếu bây giờ cậu ấy không làm phẫu thuật sụn chêm thì có được không ạ?”

Sau khi bác sĩ biết được nguyên nhân đại khái thì nói: “Nếu không cân nhắc tới những vấn đề khác thì tất nhiên là tôi sẽ đề nghị mau chóng phẫu thuật, tránh việc sau này đầu gối lại bị thương nữa. Bị tổn thương lần thứ hai thì sẽ khó xử lý hơn, nhưng vết thương của cháu cũng không ảnh hưởng tới việc đi lại, nếu không thể làm trong một khoảng thời gian ngắn thì phải bảo vệ đầu gối của mình cho tốt, cố hết sức không tham gia những hoạt động thể thao mạnh.”

“Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ.”



Sau khi tái kiểm tra xong, hai người rời khỏi phòng khám.

Họ tới hiệu thuốc lấy thuốc. Dọc đường đi, cô gái không nói gì, Bùi Thầm thấy cô không để ý tới cậu, biết là cô đang tức giận, nhưng cậu lại không biết phải dỗ dành như thế nào.

Cuối cùng khi lấy thuốc xong, Lương Chi Ý đi ra ngoài, rồi chợt nhìn thấy Bùi Thầm đi tới trước mặt, chặn đường cô.

Bùi Thầm cụp mắt nhìn cô, yết hầu lên xuống, giọng bặt tiếng:

“Chi Ý, xin lỗi cậu, cậu đừng giận.”

Cô gái cúi đầu không nói gì, rồi chợt nghe giọng cậu vang lên trên đỉnh đầu: “Bây giờ chân của tôi không nghiêm trọng đến vậy, dù có tạm thời không làm phẫu thuật đi chăng nữa thì cũng sẽ không có vấn đề gì lớn, vả lại tôi vẫn luôn tích góp tiền, khi nào dành đủ tiền rồi thì tôi sẽ làm phẫu thuật, trước lúc đó tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt cho chân của mình.”

Cậu nhìn chăm chú vào đôi mắt ngấn nước trong veo của cô gái, có chút luống cuống, rồi thấp giọng nói: “Đừng giận nữa được không?”

Sống mũi Lương Chi Ý hơi cay, nghe thấy thế thì vừa đau lòng vừa tức giận.

Thật ra cô cũng đoán được đại khái là với tính cách của cậu, cậu sẽ không đồng ý việc cô chi tiền giúp cậu làm phẫu thuật, nhưng cô vừa mới bắt đầu ấp ủ hy vọng, cảm thấy có một chút ít khả năng, rằng cậu sẽ đồng ý để cô bỏ tiền.

Chỉ là cô hy vọng cậu có thể chữa khỏi chân, khỏe mạnh mà chơi bộ môn bóng rổ mà cậu thích, nhưng cô cũng biết chuyện như thế không thể ép buộc được. Trước đây Trọng Tâm Nhu cũng đã nói với cô là giúp đỡ người khác thì phải lựa chọn cách thức phù hợp.

Cô gái ngước mắt lên nhìn cậu, khẽ lẩm bẩm: “Thế thì khoảng thời gian này cậu khoan hãy chơi bóng rổ, cậu vừa nói với bác sĩ là chân cậu vẫn hơi đau đấy.”

“Ừm.”

Cậu đồng ý với cô là tạm thời nghỉ ngơi một khoảng thời gian, đúng lúc cậu cũng muốn tập trung vào việc học.

Im lặng mấy giây, Lương Chi Ý ngạo kiều lẩm bẩm: “Mình muốn ăn dâu tây ngào đường…”

“Dâu tây ngào đường ư?”

Cô đưa mắt nhìn về phía căng tin bệnh viện ở bên cạnh: “Trong đó có bán đấy, hồi nhỏ mình thích ăn lắm.”

Bùi Thầm hiểu ý ngay lập tức: “Cậu chờ ở chỗ này nhé, tôi vào mua.”

Chàng trai đi tới căng tin, Lương Chi Ý nhìn bóng dáng cậu, thoáng cong khóe môi. Lúc này một giọng nữ vang lên ở sau lưng:

“Lương Chi Ý?”

Cô quay đầu lại, thế mà lại thấy được cô em họ đã lâu không gặp, Trương Hân Hân.

Tuy Lương Chi Ý chuyển tới trường THPT Số 1, cùng học chung một khối với Trương Hân Hân, nhưng bởi vì học sinh của khối bọn họ rất nhiều, bọn họ lại học ở các tầng khác nhau, nên từ lúc khai giảng tới nay họ chỉ gặp nhau có vài lần ở trường hoặc ở nhà bà ngoài thì mới có thể gặp phải.

Trương Hân Hân nhìn thấy cô, nhớ tới bữa tiệc mừng thọ bà ngoại trước khi khai giảng, cô ta đàn khúc piano rồi bị Lương Chi Ý đột ngột đi vào cướp đi sự nổi bật thì vẫn rất là khó chịu.

Cô ta đi tới trước mặt Lương Chi Ý, cô thấy túi thuốc to trong tay cô ta thì tiện miệng hỏi: “Tới khám bệnh à?”

“Hơi cảm một chút, em tới khám bệnh,” Trương Hân Hân nhớ tới cảnh vừa nhìn thấy thì có chút ngạc nhiên, “Em mới nhìn thấy chị và cái cậu Bùi Thầm của lớp các chị đi với nhau, có phải vậy không?”

Bùi Thầm vừa là học sinh giỏi vừa là người đẹp trai nhất trường, gần đây đội bóng rổ trường THPT Số 1 lại giành chức vô địch giải đấu liên trường, cực kì nổi tiếng, sao Trương Hân Hân lại không biết cậu được.

“Sao vậy, có chuyện gì à?”

Trương Hân Hân nhớ tới tin đồn trong khoảng thời gian gần đây thì khó có thể tin nổi: “Em nghe bạn nói chị lại đang theo đuổi Bùi Thầm, không phải là chị nghiêm túc đấy chứ?”

Lương Chi Ý nhướng mày, “Có vấn đề gì sao?”

Trương Hân Hân không ngờ rằng Lương Chi Ý tỏa sáng như một nàng công chúa ở trước mắt này lại theo đuổi một chàng trai như thế, đáy mắt của cô ta ánh lên vẻ châm chọc: “Chị họ à, em vốn còn không tin đâu đấy, mắt nhìn của chị bị gì mà lại đi thích loại người này vậy?”

Khuôn mặt Lương Chi Ý trở nên lạnh lùng: “Loại người này ư?”

Trương Hân Hân thấy sắc mặt cô thay đổi, đầu tiên là ngạc nhiên vì cô lại không nói đùa, rồi lại cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của Lương Chi Ý, cô ta hơi chột dạ:

“Em nói sai ư? Tuy rằng Bùi Thầm học hành cũng được, dáng dấp cũng rất đẹp trai, nhưng không phải là chị không biết nhà cậu ta rất nghèo đấy chứ? Với cái kiểu giàu có như nhà chúng ta, em thấy khó hiểu, sao chị lại thích cậu ta vậy…”

Trương Hân Hân lẩm bẩm: “Dù sao thì nếu là em, chắc chắn em sẽ thấy gai mắt.”

Cô gái nghe thế thì lửa giận bùng cháy.

Bình thường Trương Hân Hân cà khịa cô, cô thấy dù sao thì cũng là em gái cô nên lười phản ứng, nhưng cô tuyệt đối không cho phép bất cứ ai nói Bùi Thầm.

Lương Chi Ý nhìn cô ta, rồi ‘diss’ lại với giọng lạnh lùng:

“Cậu ấy là loại người gì thì liên quan tới em à? Còn cần em chú ý tới sao? Xin hỏi em là ai? Trương Hân Hân à, không phải em cho rằng nhà các em làm ăn lời được chút tiền thì tài trí hơn người đấy chứ?”

Cô gái nghẹn họng, “Chị…”

“Cậu ấy học hành cũng được, thế thì chị xin hỏi, em thi được hạng mấy của khối vậy? Em lấy tư cách gì mà đánh giá người khác?”

Lương Chi Ý vén tóc ra sau tai, khóe môi cong lên, nở một nụ cười vừa thẳng thắn vừa bất cần với cô ta: “Nếu thật sự bàn tới tiền, thì chị còn khinh thường em đấy.”

Thật vậy, tập đoàn Lương thị có thể đè bẹp bao nhiêu nhà họ Trương rồi.

“…”

Trương Hân Hân-người trước giờ luôn cảm thấy bản thân đã thành tiểu thư nhà giàu nghe thấy lời này, lại nhìn cô tiểu thư nhà giàu cao quý thật sự đang ở trước mắt này thì tức bể phổi.

Lương Chi Ý: “Sao nào, chị nói sai à?”

Cuối cùng Trương Hân Hân tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng, cô ta lườm cô một cái rồi xoay người rời đi.

Lương Chi Ý đứng tại chỗ, tiêu hóa cơn tức. Cô quay đầu thì thấy Bùi Thầm đi ra khỏi căng tin.

Khi tới trước mặt cô, chàng trai đưa đồ đã mua cho cô, cô ngạc nhiên: “Sao mà nhiều thế?”

Yết hầu của cậu lên xuống, “Chẳng phải cậu thích ăn sao? Tôi đã mua thêm một xiên dâu tây ngào đường, cậu có thể mang về nhà ăn. Lát nữa ra khỏi bệnh viện, bên ngoài hơi lạnh, nên tôi lại mua thêm một cốc trà sữa nóng cho cậu.”

Cậu không biết phải dỗ người ta như nào, cậu chỉ muốn cố hết sức dỗ cô vui.

Lương Chi Ý nhận lấy, cô cảm thấy ấm lòng.

Một người não ngắn như Trương Hân Hân sao có thể hiểu được Bùi Thầm tốt cỡ nào chứ…

Lúm đồng tiền của Lương Chi Ý lộ ra, cô ngước mắt nhìn cậu: “Bùi Thầm à, mình không giận nữa rồi.”

Cô thừa nhận là cô rất dễ dỗ.

Chỉ bởi vì là cậu, nên cô không giận nổi nữa.

Bùi Thầm sững ra, khi thấy cô cười thì sự dịu dàng dần ngập tràn đáy mắt, “Đi thôi.”

Lương Chi Ý đi ra khỏi bệnh viện cùng cậu.

“Bùi Thầm à, cậu ngốc thật đấy, ăn dâu tây ngào đường rồi thì trà sữa sẽ không ngọt nữa đâu…”

“Thế thì cậu dùng để làm ấm tay đi?”

“Được rồi, hôm nay thời tiết cũng lạnh quá thể…”

***

Một tuần thoắt cái đã trôi qua, tới thứ sáu.

Mùa đông rất lạnh, sau buổi trưa ánh mặt trời hiếm khi khiến người ta cảm thấy ấm áp một chút.

Lúc này, vào một giờ rưỡi chiều, có mấy cô gái học lớp 10 đứng bên ngoài lớp chín của khối 11. Họ ló đầu vào từ phía cửa sổ, vui vẻ tung tăng thấp giọng bàn luận:

“Bùi Thầm đã tới chưa?”

“Mình chưa tìm thấy anh ấy, có phải là anh ấy chưa tới lớp không…”

Ở trong lớp, mấy học sinh đang nghỉ trưa bị đánh thức. Bọn họ quay đầu nhìn ra bên ngoài, khi nhận ra là tìm lớp trưởng thì cực kì bất đắc dĩ, cũng đã quen từ lâu rồi.

Kể từ lúc Bùi Thầm dẫn dắt đội bóng rổ của trường giành được chức vô địch giải đấu liên trường thì cậu lại chiếm được trái tim của một số lượng lớn các học sinh nữ, trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường. Rất nhiều cô gái biết rằng Bùi Thầm có tiếng là lạnh nhạt, không dám tặng quà, chỉ có thể lén tới đây liếc nhìn một cái.

Vào lúc này, mấy cô gái đứng bên ngoài lớp ríu rít, Tang Tầm Lăng đang ngồi tại chỗ đọc sách đảo tròng mắt nhìn về phía họ, hàng mày mảnh dẻ hơi nhíu lại.

Mấy giây sau, cô ta đứng dậy, ra khỏi lớp tìm mấy người họ.

“Xin hỏi mấy em có việc gì à?”

Vẻ mặt của mấy cô gái thẹn thùng: “Không ạ, tụi em tới ngắm người…”

Tang Tầm Lăng cong môi mỉm cười, nói thẳng: “Bùi Thầm vẫn chưa tới lớp đâu, vả lại cậu ấy không thích người khác tới làm phiền cậu ấy. Học sinh của lớp bọn chị cũng đang nghỉ trưa, mấy em có thể vui lòng đừng đứng trước cửa làm ầm ĩ không?”

Nhóm người cảm thấy xấu hổ, rất nhanh thì đã chuồn mất.

Một lát sau, Bùi Thầm đi vào lớp.

Chàng trai ngồi vào chỗ, chiếc áo khoác dày màu đen được choàng bên ngoài chiếc áo sơ mi trắng lạnh lẽo, tóc đen mắt lạnh, đường nét khuôn mặt được ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ đâm xuyên qua có vẻ góc cạnh sắc bén.

Tang Tầm Lăng thấy cậu, cô ta cầm mấy tập tài liệu của lớp ở trên bàn lên, rồi nhanh chóng đi tới.

“Bùi Thầm à, chủ nhiệm lớp bảo mình đưa mấy thứ này cho cậu.”

Cô ta nở nụ cười dịu dàng với cậu.

Bùi Thầm nhìn tài liệu rồi đáp lại. Tang Tầm Lăng nhìn về phía cậu, bất đắc dĩ mỉm cười: “Hồi nãy lại có mấy cô gái ở lớp khác tới lớp ngắm cậu đấy, nhưng mà cậu yên tâm đi, mình đã nói là cậu không thích bị người khác làm phiền, bảo họ đi về rồi.”

Bùi Thầm lạnh nhạt nói: “Cảm ơn.”

“Không có gì, mình biết có lẽ là cậu thấy họ phiền phức lắm.”

Cô ta nói xong thì đáy lòng bộc lộ sự kiêu ngạo.

Mấy cô nàng đó đúng là ngu xuẩn, cũng không biết bản thân ở vị trí nào mà lại chạy tới nhìn Bùi Thầm, Bùi Thầm vốn còn chẳng thèm nhìn mấy người đó lấy một cái.

Bùi Thầm không trả lời, cậu nhìn cô ta một cái: “Còn có việc gì khác à?”

Tang Tầm Lăng ngớ ra, vẻ tươi cười trên khuôn mặt thoáng phai nhạt: “Hết rồi.”

Cô ta nói xong, đảo tròng mắt thì thấy Lương Chi Ý đeo cặp trên lưng đi vào lớp. Cô ngồi xuống bên cạnh Bùi Thầm, nằm úp sấp xuống bàn, khóc thút thít: “Bùi Thầm ơi, mình mệt quá…”

Bùi Thầm quay đầu nhìn cô: “Sao vậy?”

Cô gái nghiêng đầu nhìn cậu, hai má bị áp cho mềm ra: “Hồi nãy suýt nữa thì mình đã ngủ thiếp đi ở hiệu sách Tân Hoa rồi, mình đã chạy chậm suốt cả quãng đường đấy…”

Tang Tầm Lăng nhìn thấy Lương Chi Ý-người luôn chủ động bám lấy Bùi Thầm gần đây thì đáy mắt ánh lên sự không vui, cô ta cảm thấy buồn nôn.

Lúc này Đồng Tư Tư đi tới, Tang Tầm Lăng bèn đi về phía WC với cô ta, còn có ba bốn cô gái hay chơi chung đi cùng bọn họ tới phòng nước sôi ở bên cạnh lấy nước nữa.

Lúc đang rót nước, một cô gái trong đó bùi ngùi: “Thứ bảy tuần trước mấy cậu tới trung tâm thể dục thể thao của tỉnh xem trận chung kết rồi chứ? Lớp trưởng chơi bóng rổ đẹp trai quá.”

Đồng Tư Tư gật đầu: “Mình và Tầm Lăng cũng tới xem, sao hôm đó không thấy mấy cậu vậy?”

“Đông lắm, bọn mình tới hơi muộn, cũng không còn chỗ nữa…”

“Bây giờ lớp trưởng có nhiều fan lắm, trưa hôm nay lại có con gái tới lớp ngắm cậu ấy đấy.”

Đồng Tư Tư nở nụ cười, “Chuyện này thì có gì mà phải ngạc nhiên, chẳng phải bên cạnh cậu ấy vẫn luôn có một người bám dai như đỉa đó sao?”

Mấy cô gái hiểu ra ngay, ai cũng nở nụ cười: “Cậu ta đúng là bất chấp thủ đoạn, vì theo đuổi người ta mà còn chạy đi tham gia cả đội hậu cần vất vả như thế.”

“Ấy, mấy cậu nói xem liệu Lương Chi Ý có theo đuổi được Bùi Thầm không?”

“Sao có thể chứ! Lớp trưởng chỉ muốn học tập, căn bản là không có lòng dạ mà đi yêu đương.”

Có người nói một câu đầy ẩn ý: “Nhưng nhà Lương Chi Ý giàu lắm mà, liệu Bùi Thầm có vì nhà cậu ta giàu mà…”

Tang Tầm Lăng chợt lên tiếng: “Bùi Thầm không phải là người như thế.”

Một người có khí phách như Bùi Thầm sao có thể thích Lương Chi Ý vì nhà cô giàu được? Thậm chí cậu còn ghét cái loại tiểu thư nhà giàu tự cho là đúng như Lương Chi Ý nữa đấy.

“Lương Chi Ý cũng tự tin lắm đấy, cảm giác cậu ta có vẻ chắc chắn lắm.”

Đáy mắt Tang Tầm Lăng trào dâng nét cười, cô ta vừa cảm thấy nực cười đồng thời cũng càng mong chờ hơn.

Cô ta thật sự muốn xem thử xem sau này một người kiêu ngạo tự tin như Lương Chi Ý sẽ bị sự thật vả mặt như nào.

Đến lúc đó, Lương Chi Ý-người bị Bùi Thầm từ chối thẳng thừng, khỏi phải nói sẽ đáng thương cỡ nào.

***

Sau khi học xong hai tiết, tiết ba chính là tiết thể dục mà mọi người thích nhất.

Nhưng giai đoạn này càng lúc càng gần kỳ thi cuối kì, bọn họ phải bắt đầu tiến hành kiểm tra thể chất, tiết thể dục không hề tốt đẹp một chút nào.

Tuần trước các bạn nam đã kiểm tra chạy 1000m, tuần này bọn họ chỉ cần kiểm tra dung tích sống* và nhảy xa không lấy đà là được, mà tuần này các bạn nữ sẽ vất vả, bởi vì đến lượt bọn họ kiểm tra chạy 800m.

(*)

Sau khi bắt đầu chạy, Lương Chi Ý duy trì ở tầm giữa của đội ngũ.

Nhiệt độ không khí của hôm nay chỉ ở con số hàng đơn vị, gió ở sân thể dục rất to, thổi vào mặt lạnh thấu xương. Hơn nữa vào mùa đông tay chân trở nên cứng đờ, lúc chạy cực kỳ khó khăn.

Tuy rằng môn thể dục của Lương Chi Ý cũng ổn, nhưng đã lâu rồi cô không chạy bộ, mới chạy một vòng thì đã cảm thấy mệt rã rời.

Cuối cùng Lương Chi Ý cắn răng chạy qua vạch đích lần thứ bảy, cô mệt đến mức thở hổn hển, không dám dừng lại, chỉ có thể chậm rãi đi về phía trước.

Hôm nay Quý Phỉ Nhi thấy cơ thể không thoải mái nên xin nghỉ, cô gái đi một mình một lát, cuối cùng ghi thành tích xong thì tới khán đài nghỉ ngơi.

Một lát sau, cô ngẩng đầu lên thì thấy Tang Tầm Lăng được mấy cô bạn dìu, hốc mắt đỏ bừng, chậm rãi đi lên khán đài.

“Lăng Lăng à, cậu chậm chút…”

“Lăng Lăng à cậu ngồi một lát đi đã, có bạn đã đi lấy băng cá nhân rồi, xắn ống quần của cậu lên xem thử xem vết thương có nghiêm trọng không đã…”

Lương Chi Ý nhớ lại hồi nãy lúc đang chạy bộ, cô thấy hình như Tang Tầm Lăng bị té ngã, lúc ấy có mấy cô gái dừng lại dìu cô ta.

Mấy cô gái đi lên khán đài, liếc nhìn Lương Chi Ý một cái với vẻ lạnh nhạt ghét bỏ, sau đó ngồi xuống ở vị trí cách cô hơn ba mét ở chếch phía sau.

Mấy cô nàng vây quanh Tang Tầm Lăng, ai cũng quan tâm cô ta.

Lương Chi Ý lười phải liếc nhìn, bản thân lặng lẽ nghỉ ngơi, có cảm giác đầu bị gió quật cho đau đớn.

Cùng lúc đó, ở một bên khác của sân thể dục, các chàng trai kiểm tra dung tích sống xong, tiếp theo có thể hoạt động tự do.

Có anh chàng ôm bả vai Bùi Thầm: “Lớp trưởng à, tụi mình đi chơi bóng rổ nhé, bây giờ mình rất muốn chơi bóng rổ với cậu.”

“Đúng vậy, tụi mình tới sân bóng rổ đi?”

Bùi Thầm nhớ tới chuyện đã đồng ý với Lương Chi Ý lúc trước, “Tôi đi xem mấy cậu chơi thôi, khoảng thời gian này tôi vẫn đang dưỡng thương.”

“Cũng phải ha.”

Bùi Thầm đi về phía sân bóng với bọn họ, Tuyên Hạ ở bên cạnh bỗng chỉ về phía khán đài, rồi trêu cậu:

“Bên nữ mấy cậu ấy mới kiểm tra chạy 800m xong đấy. Cậu xem, Lương Chi Ý ngồi một mình ở đó, thoạt nhìn có vẻ khó chịu lắm, cậu không qua xem thử à?”

Bùi Thầm đưa mắt nhìn, rồi thấy cơ thể cô gái hơi cuộn lại, ngồi trên khán đài, cô đơn lẻ loi một mình.

Ấn đường của cậu thoáng nhíu lại.

Trên khán đài, Lương Chi Ý mở bình giữ nhiệt uống chút nước. Ở chếch phía sau, Tang Tầm Lăng cũng đã lau sạch nước mắt, cô gái ở bên cạnh đang dùng nước rửa vết thương cho cô ta.

“Lăng Lăng à, hơi đau đấy, cậu chịu đựng một chút nhé.”

Tang Tầm Lăng cắn môi chịu đựng, cô ta vừa ngước mắt lên, bất ngờ nhìn thấy Bùi Thầm đang đi lên khán đài thì ngẩn ra.

Bùi Thầm biết được cô ta bị ngã nên tới xem cô ta sao?!

Có cô gái nhìn thấy Bùi Thầm, gọi một tiếng. Bùi Thầm đưa mắt nhìn, thoáng thấy rất nhiều bạn nữ đang đứng trước mặt Tang Tầm Lăng, xuất phát từ trách nhiệm của một lớp trưởng, cậu bèn đi về phía họ.

Vết thương của Tang Tầm Lăng đã được rửa sạch, hốc mắt cô ta đỏ bừng, khóc nức nở nói: “Đau quá…”

Bùi Thầm đi tới trước mặt, “Có chuyện gì vậy?”

“Lớp trưởng ơi, hồi nãy Tầm Lăng bị té.”

“Đầu gối của Tầm Lăng bị ngã chảy máu rồi…”

Bùi Thầm nhìn về phía Tang Tầm Lăng, rồi lạnh nhạt nói: “Không sao đấy chứ?”

Tang Tầm Lăng nghe thế, nước mắt trượt xuống từ khóe mắt. Cô ta khẽ lắc đầu, õng ẹo nói: “Không sao đâu…”

Ở bên cạnh có cô bạn thở dài: “Lăng Lăng đáng thương quá, chủ yếu là do hôm qua trời mưa, mặt cỏ hơi trơn, nên bất cẩn trượt chân.”

Đồng Tư Tư hỏi bóng gió Bùi Thầm: “Lớp trưởng à, cậu nói xem, Tầm Lăng bị ngã nghiêm trọng như thế, hay là bọn mình đưa cậu ấy tới phòng y tế xem thử xem?”

Bùi Thầm nghe thế thì mặt mày vẫn bình tĩnh không dao động, cậu gật đầu: “Mấy cậu dìu cậu ấy tới phòng y tế xem thử đi.”

Đồng Tư Tư:?

Tang Tầm Lăng đờ người ra.

Sao Bùi Thầm lại có thể lạnh lùng như vậy chứ…

Cô ta muốn kêu Bùi Thầm giúp đỡ, nhưng có nhiều bạn nữ đang đứng bên cạnh như thế, cô ta rụt rè, không nói nên lời.

Hốc mắt cô ta ướt át, khẽ nghẹn ngào: “Hôm nay mình nên chạy chậm một chút mới phải, không thì đã không ngã đau như thế rồi.”

“Đúng đó Lăng Lăng à, lần sau cậu phải chậm một chút đấy…”

Những cô bạn ở bên cạnh đáp lại cô ta, ai ngờ cô ta đưa mắt nhìn thì thấy Bùi Thầm căn bản không tính nghe cô ta nói, mà xoay người rồi đi xuống dưới khán đài.

Cô ta ngẩn ra, vẫn chưa phản ứng được, rồi chợt thấy chàng trai đi tới hàng thứ ba trên khán đài rồi dừng lại, sau đó xoay người đi sang phía bên phải.

Lương Chi Ý đang ngồi ở hàng ghế thứ ba.

Mấy cô bạn ở bên cạnh Tang Tầm Lăng cũng quay đầu nhìn qua với vẻ tò mò.

Thật ra Lương Chi Ý đã chú ý tới việc Bùi Thầm đi lên khán đài từ lâu, chỉ là mấy cô nàng nhóm Tang Tầm Lăng gọi cậu đi, cô không nghĩ nhiều, đành phải quay sang chỗ khác.

Lương Chi Ý đang cúi đầu nghỉ ngơi, ai ngờ có một giọng nam trẻ tuổi trầm thấp chợt vang lên trên đỉnh đầu: “Khó chịu lắm à?”

Cô ngẩng phắt lên, rồi thấy Bùi Thầm với hàng mày đen đang nhíu lại.

Cô cười thản nhiên: “Mấy cậu kiểm tra dung tích sống xong rồi à?”

“Ừm.”

Cậu hỏi: “Chạy xong vẫn ổn đấy chứ?”

Lương Chi Ý lắc đầu: “Hơi mệt, thời tiết lạnh quá, chạy bộ đúng là khó chịu…”

Bùi Thầm cụp mắt, thấy hai má cô gái đỏ bừng, môi hơi trắng, tóc mái dính mồ hôi dán vào sườn mặt, dáng vẻ rất đáng thương, khiến tim cậu thắt lại.

Hàng mày của chàng trai cau lại, cậu thoáng cúi người xuống đối diện với ánh mắt của Lương Chi Ý: “Không thoải mái ở đâu vậy?”

Cô gái thấy cậu quan tâm cô như thế thì nói với giọng nhẹ nhàng: “Không sao, không có vấn đề gì to tát đâu, mình ngồi đây một lúc là được rồi.”

“Ừ.”

“Kế tiếp cậu muốn làm gì vậy?”

“Đám Trương Triển bọn họ nói muốn đi chơi bóng rổ, tôi qua xem thử.”

“Cậu nhớ đấy nhé, cậu không thể chơi bóng rổ đâu đấy.”

Bùi Thầm đồng ý, Lương Chi Ý chợt thấy Tri Miên đi về phía cô, “Chi Chi ơi..”

Lương Chi Ý vẫy tay với cô ấy, sau đó mỉm cười nói với Bùi Thầm: “Thế thì cậu tới sân bóng đi, Tri Miên tới tìm mình rồi.”

Bùi Thầm nói: “Nếu thấy không thoải mái thì hãy báo ngay cho giáo viên, hoặc là tới tìm tôi.”

Tri Miên đi tới bên cạnh nghe thế thì cười đến mức mắt cong thành vầng trăng khuyết: “Lớp trưởng à, cậu cứ yên tâm 100%, mình nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Chi Ý thay cậu.”

Bùi Thầm bị trêu chọc đến mức sắc mặt căng cứng.

Sau khi cậu đi, Lương Chi Ý không nhịn được mà bật cười: “Tiểu Cửu à, sao mà gần đây cậu cũng trở nên nghịch ngợm như thế vậy?”

Tri Miên mỉm cười ngồi xuống cạnh cô: “Lớp trưởng đúng là không nên tiêu chuẩn kép quá, cậu ấy tốt với cậu như thế…”

Hai cô gái trò chuyện, mà ở cách đó không xa, rất nhiều người thuộc nhóm Tang Tầm Lăng nhìn thấy cảnh Bùi Thầm và Lương Chi Ý nói chuyện với nhau hồi nãy. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt ngập tràn khiếp sợ.

Tuy rằng họ không nghe được Bùi Thầm và Lương Chi Ý đang nói gì, nhưng hồi nãy Bùi Thầm chủ động tới tìm Lương Chi Ý, dường như còn tới quan tâm cô nữa?!

Tang Tầm Lăng nhớ lại vẻ mặt dịu dàng của Bùi Thầm mà mình vừa nhìn thấy, cô ta nghi ngờ mắt của mình đã mờ rồi.

Một Bùi Thầm trước giờ luôn lạnh nhạt với mọi cô gái, gần như hoàn toàn thờ ơ với những thiện cảm mà con gái dành cho cậu, lại có một mặt như thế sao?!

Chân cô ta bị ngã ra nông nỗi này, khóc nức nở như thế, cậu lại chỉ lịch sự quan tâm mấy câu xuất phát từ trách nhiệm của một lớp trưởng, vừa quay đầu thì đã chủ động tìm Lương Chi Ý!

Tang Tầm Lăng tức giận đến mức hốc mắt đỏ bừng.

Không thể nào, đây nhất định không phải là sự thật…

***

Dù Tang Tầm Lăng có khó chịu như nào thì cũng không thể thay đổi tình hình hiện tại.

Một lúc sau, sau khi các cô gái nghỉ ngơi đủ rồi, giáo viên thể dục gọi mấy cô đi kiểm tra dung tích sống và nhảy xa không lấy đà.

Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, mọi người đeo cặp lên lưng ra khỏi cổng trường.

Lương Chi Ý, Tri Miên và nhóm Bùi Thầm, Tuyên Hạ đi cùng nhau. Bọn họ đi một mạch tới cổng, cuối cùng từng người tạm biệt nhau.

Chỉ còn lại Lương Chi Ý và Bùi Thầm.

Khóe mắt cô gái cong lên, nhìn về phía Bùi Thầm, rồi nói bóng gió:

“Hôm nay mình không bảo tài xế trong nhà tới đón mình.”

Bùi Thầm thoáng ngơ ra, một lúc lâu sau thì không nhịn được mà thấp giọng hỏi: “Thế cậu về bằng cách nào?”

Cô nhớ tới một chuyện, “Bùi Thầm này, cậu có vội về nhà không? Mình bỗng muốn ăn ‘Quán mì Lão Lâm’ quá.” Bát mì chân giò lần trước và đôi vợ chồng giả nhiệt tình vẫn còn khiến cô ấn tượng sâu sắc.

“Cậu không về nhà ăn tối à?”

“Mình có thể nói một tiếng với người nhà, không về cũng được, nhưng chẳng phải là cậu phải về chăm sóc chú Bùi sao?”

Bùi Thầm do dự một lát, rồi gọi điện thoại cho Bùi Vĩnh Hạ.

Bùi Vĩnh Hạ ở đầu bên kia biết được việc này thì bảo Bùi Thầm không cần về nhà vội, có thể ăn cơm ở bên ngoài rồi hẵng về. Chiều nay mấy tình nguyện viên cộng đồng tới nhà thăm ông, vừa mới đi xong, còn giúp ông chuẩn bị cả bữa tối nữa.

Sau khi cúp máy, Bùi Thầm nhìn về phía Lương Chi Ý: “Tôi có thể về muộn một chút, đi thôi.”

“Được.”

Hai người đi thẳng tới trung tâm thành phố. Lúc này thành phố Lâm đang là giờ cao điểm buổi tối, xe cộ như nêm, sắc trời đã có phần tối sầm.

Lúc đi ngang qua một cửa hàng hoa quả, Lương Chi Ý khát nước, bèn đi vào mua một hộp dưa lưới đã cắt sẵn, sau khi đi ra thì mở hộp ra ăn.

Cô cúi đầu ăn, rồi có cảm giác cánh tay bị kéo nhẹ, chàng trai chắn ở hướng có dòng xe cộ qua lại, giọng nói vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ vang trên đầu cô gái: “Chờ lát nữa rồi ăn, qua đường trước đã.”

Cô gật đầu, ngoan ngoãn trả lời.

Lúc băng qua đường, cô xiên một miếng rồi đưa cho cậu: “Bùi Thầm à, cậu có muốn nếm thử không?”

“Không ăn.”

“Hừ, hôm nay dưa lưới ngọt lắm đấy.”

“Lát nữa cậu có ăn được mì nữa không?”

“Hì hì, mì bình thường thì không, nhưng mì chân giò thì có…”

Dòng xe cộ tụ lại thành một dải sáng, thắp sáng màn đêm.

Dưới ánh đèn đường, Lương Chi Ý và Bùi Thầm đi trên con phố, lúc này bọn họ không chú ý tới một chiếc Bentley màu đen chạy qua ở bên cạnh.

Trong xe Bentley, Lương Thiên Minh ở hàng ghế sau nhìn thấy Lương Chi Ý với ánh mắt đang dán vào chàng trai thì thoáng sững ra.

Tài xế ở phía trước cũng chú ý tới: “Ấy, đó chẳng phải là cô Chi Ý sao ạ? Chúng ta có cần dừng lại không ạ?”

Qua mấy giây, hàng ghế sau có âm thanh vang lên: “Chưa cần đâu.”

Lương Thiên Minh nhìn mấy lần, rồi quay đi, trên khuôn mặt là khí chất chững chạc nghiêm túc, ông thản nhiên nói: “Thoạt nhìn tuổi tác của cái cậu đó và Chi Ý có vẻ xấp xỉ nhau.”

Tài xế thường phụ trách đón đưa Lương Chi Ý, ông nói: “Hình như chàng trai đó là bạn cùng lớp với cô Chi Ý ạ.”

Ông nghĩ tới điều gì đó, do dự một lát, rồi chủ động báo cáo: “Thưa chủ tịch, lúc tôi đón cô Chi Ý tan học thì thường xuyên thấy cô ấy và chàng trai này đi với nhau, hai người họ…có vẻ thân thiết lắm ạ.”

Lương Thiên Minh nghe thế thì ngước mắt lên, mặt mày thoáng sa sầm:

“Thế à?”

Hết chương 37.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây