“Cô dâu của anh.”
Lương Chi Ý bị người đàn ông ôm trong lòng. Dưới cơ thể ấm áp cường tráng, hai má trắng nõn nà của cô gái bị hun cho đỏ ửng lên, tựa như trái đào mật vừa mới được hái xuống, trong trẻo ngon miệng, đẫm nước.
Lúc này cô gái không nhận ra Bùi Thầm đang từ từ lại gần như thợ săn, mày cô thoáng nhíu lại, mắt hạnh ướt át khó chịu cụp xuống. Cô khẽ khàng độc thoại, muốn đẩy anh ra:
“Nóng quá.”
Bùi Thầm nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt ướt át óng ánh nước của cô, sau đó giúp cô cởi bỏ những thứ vướng víu dư thừa trên người. Làn da trắng như sữa của cô gái hiện ra trước mắt, tựa ngọc trai sáng ngời dưới ánh đèn màu da cam.
Vóc dáng cô vốn mảnh mai, cộng thêm việc được Bùi Thầm ‘tưới tắm’ không ít lúc bình thường nên càng mềm mại uyển chuyển, người đàn ông nào nhìn vào mà không đỏ mắt cho được.
Bùi Thầm nhìn cô chăm chú, nơi đáy mắt là sóng ngầm mãnh liệt: “Bây giờ có còn nóng nữa không?”
Lương Chi Ý chú ý tới ánh mắt của anh, nơi bị quét qua như có lửa đốt, cô nóng đến mức khuôn mặt đỏ hơn, giơ tay muốn che đi chính mình, định xoay người thì lại bị anh cản lại.
“Sao vậy?”
Hai má cô gái đỏ bừng, hàng mi chớp chớp, một giọt lệ trong suốt sắp rơi xuống. Cô chớp mắt, ngập ngừng một cách vừa ngốc nghếch lại vừa mềm mại:
“Anh đừng nhìn Chi Chi, xấu hổ lắm xấu hổ lắm…”
Ai có thể chịu đựng được cô của giờ phút này chứ.
Đôi mắt Bùi Thầm càng thêm tăm tối, mày nhíu lại, khó chịu tới đau đớn, nội tâm kêu gào, chỉ ước gì có thể đánh chiếm thành trì ngay bây giờ.
Từng nụ hôn bé nhỏ của anh in lên. Sau một lúc lâu, đôi môi nóng bỏng lại dán lên tai cô, giọng nói khàn đặc: “Cả người Chi Chi đều là của anh, không cần phải thẹn thùng.”
Cô lẩm bẩm một tiếng, đôi mắt ướt át.
Anh cắn vành tai cô, cơn nghiện xấu xa tận xương bị khơi lên, hoàn toàn tháo bỏ chiếc mặt nạ lạnh lùng chín chắn ra, từng chữ chọc cho người đỏ mặt tim đập nhanh: “Chi Chi là để cho anh ăn, có biết không?”
Cô khẽ rên rỉ một tiếng.
“Anh ơi…”
Sau khi say, Lương Chi Ý hoàn toàn tan chảy, ngoan ngoãn mềm mại để mặc cho anh làm.
Sau một lúc lâu, tình yêu bỏng cháy như lửa của anh ập tới, Lương Chi Ý có chút không quen, bám chặt lấy bờ vai anh, giọt nước mắt trong suốt nhẹ nhàng chảy xuống, ấm ức khiến người ta yêu thương.
Anh dỗ dành cô. Sau một lúc, cô khó chịu thúc giục anh, anh nhếch khóe môi, thấp giọng đùa với con ma men là cô: “Chi Chi à, chúng ta chơi một trò chơi được không?”
Cô tò mò: “Trò chơi ư…”
“Chi Chi đếm số, từ một đến một trăm, chỉ cần đếm tới bội số của tám thì anh sẽ cho em, nhé?”
Nội tâm cô gái như có con kiến nhỏ đang bò, sốt ruột nói không muốn, nhưng Bùi Thầm lại cứ không vội vã không hấp tấp, cứ phải chờ cô đếm đến mới tiếp tục.
Anh thừa nhận bản thân hơi hư, lại bắt nạt cô như thế nhân lúc cô uống rượu.
Lương Chi Ý khó chịu khóc thút thít, nhưng sau khi uống rượu đại não chết máy, trúc trắc đếm rất chậm, lại còn hay đếm sai. Sau mấy vòng, Bùi Thầm không ngờ người bị tra tấn lại là bản thân mình.
Sau một lúc lâu, đuôi mắt của anh đỏ lên, bóp chặt eo cô.
Hàng mi đen nhánh của anh rung lên, nói với giọng khàn khàn: “Không chơi nữa, anh trai không chịu đựng nổi nữa.”
Sau đó, gió táp mưa sa ập tới.
Hoàn toàn chìm vào hoang đường.
Cô gái ôm chặt lấy anh, không thốt nổi thành lời. Trong men say, cô ngây thơ như một tờ giấy trắng, từng giọt lệ rơi xuống.
Cô khóc thút thít, không ngừng gọi anh là ‘Anh’. Cuối cùng, màn đêm sâu thẳm, ý thức cô mơ hồ, chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn thầm thì của của Bùi Thầm văng vẳng bên tai:
“Không phải anh.”
“Phải gọi là chồng mới đúng.”
…
Một đêm trôi qua. Lúc bình minh, mặt trời ló dạng, xua tan sương mù ẩm ướt, tia nắng ban mai rực rỡ ánh vàng tỏa khắp muôn nơi.
Sau khi dần tỉnh táo, cô mơ màng ở mắt ra, đang còn buồn ngủ thì giọng nói dịu dàng trong trẻo của anh vang lên trước tiên:
“Tỉnh rồi à?”
Cô quay người, rồi được anh ôm vào lòng. Tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, cô đối diện với Bùi Thầm nằm nghiêng và đôi mắt đang nhìn chăm chú vào cô: “Có đau đầu không?”
“Hơi hơi, vẫn ổn…”
Anh xoa đầu cô, “Sau này không được uống nhiều rượu như vậy nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Ừ…”
Tầm nhìn cô dần rõ ràng hơn, cô nhìn anh.
Tối qua cô uống say mèm, lúc này rất nhiều hình ảnh chậm rãi lắp ráp lại trong đầu.
Ai ngờ đang nhớ lại thì anh như đoán được suy nghĩ của cô, lời nói đúng lúc ám chỉ tới chuyện đó, anh mỉm cười đặt câu hỏi: “Chi Chi à, em có còn nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không, không nhớ…”
Cô vùi mặt vào gối, “Chắc là em uống nhiều quá rồi ngủ thiếp đi nhỉ.”
“Ngủ thiếp đi ư?” Bùi Thầm khẽ cười một tiếng, “Thế ai cứ mở miệng là lại gọi ‘anh ơi’ thế?”
“…”
Khuôn mặt Lương Chi Ý nóng bừng, trong lúc xấu hổ lúng túng lại có phần hùng hồn, cô khó chịu ấp úng: “Chẳng phải người nào đó nghe được còn vui vô cùng đó sao?”
Cô dần dần nhớ tới những tội ác của Bùi Thầm vào tối qua, tức giận tố cáo anh: “Không để ý tới anh nữa, lợi dụng lúc em uống rượu đi bắt nạt em…”
Anh kéo cô vào lòng, dỗ cô: “Đừng giận mà, chủ yếu là do tối qua Chi Chi đúng thật là đáng yêu quá.”
“Hừ…”
Chỉ là cô không thể không thừa nhận rằng, dẫu có đang say thì cô cũng bị anh làm cho cực kỳ thoải mái, cơ thể như ngâm trong nước ấm, giãn nở ra.
Bùi Thầm của bây giờ không hề ngây thơ không có kỹ thuật như hồi trước, ở mặt này, người đàn ông trưởng thành đã vô cùng thành thạo từ lâu, năng lực tất nhiên là không thể nghi ngờ.
Cô thật sự rất thích ấy ấy với anh hu hu hu…
Cô gái bị anh giam trong lồng ngực, quấn quít thân mật nói chi tiết về chuyện tối qua. Mấy lời bậy bạ của Bùi Thầm vang lên bên tai, chọc cho cô đỏ mặt, che miệng anh lại:
“Bùi Thầm, anh đừng nói nữa…”
Sao bây giờ người này lại trở nên hư hỏng như này vậy!
Đôi mắt anh nhuốm nét cười, không trêu cô nữa, cuối cùng xoa đầu cô: “Có muốn ngủ thêm một lúc nữa không?”
“Ừm, em vẫn hơi buồn ngủ…”
“Không sao, anh ngủ tiếp với em thêm một lúc.”
Mặt mày cô cong lên, yên tâm dựa vào lồng ngực anh dần dần thiếp đi lần nữa.
Đến khi tỉnh lại lần thứ hai thì mặt trời đã lên cao, Bùi Thầm đã tỉnh từ lâu, anh đang ngồi đọc sách ở cạnh giường.
Cô đứng lên rửa mặt xong, hai người ra khỏi phòng đi xuống dưới tầng, đều đã sắp tới giờ ăn trưa.
Trọng Tâm Nhu nhìn thấy cô thì lải nhải sao cô lại thích ngủ nướng thế, Lương Chi Ý không có mặt mũi nào mà phản bác, âm thầm tức giận lườm tên đầu sỏ một cái.
Buổi trưa ăn ở nhà bà ngoại, buổi chiều Lương Chi Ý và Bùi Thầm về nhà họ Bùi. Hôm nay là 30 Tết, tối nay bọn họ định ăn cơm tất niên cùng Bùi Vĩnh Hạ và Củng Cầm Tâm.
Năm nay là năm đầu tiên Lương Chi Ý ăn Tết ở nhà với thân phận con dâu, Bùi Vĩnh Hạ và Củng Cầm Tâm đều cho cô một bao lì xì rất lớn. Trước giờ cô gái rất được quý mến, khéo ăn khéo nói mở miệng là kêu bố mẹ khiến hai người lớn cười mà mặt như nở hoa.
Bữa cơm tất niên này cực kỳ ấm áp sôi nổi.
Buổi tối, Lương Chi Ý xem Gala năm mới chán chê, nói muốn đi bắn pháo hoa. Bùi Thầm đã đoán được từ trước, anh đã mua xong xuôi, mang theo pháo hoa dẫn cô tới sân thượng ở tầng cao nhất.
Sau khi đốt kíp nổ, pháo hoa bay vụt lên trời, từng chùm nở rộ rực rỡ trên bầu trời.
Lương Chi Ý ngước mắt lên nhìn, Bùi Thầm đứng bên cạnh, ôm lấy cô vào lòng sưởi ấm.
“Bùi Thầm à, anh có còn nhớ lần đầu tiên tụi mình cùng ngắm pháo hoa vào Tết Âm Lịch năm đó không?” Cô cười hỏi.
Anh gật đầu, “Ừ, là vào năm học 12 ấy, anh biết em quay về thành phố Lâm, chạy tới quảng trường Hưng Dương tìm em.”
Lúc ấy hai người sống ở hai thành phố khác nhau, trải qua một năm dày vò đau khổ nhất đó, mà thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó mà bây giờ họ cũng đã kết hôn rồi.
Cô gái mỉm cười, ngước mắt đối diện với ánh mắt anh, đôi mắt sáng lên bởi những chùm pháo hoa rực rỡ: “Bùi Thầm à, sau này chúng mình đều phải đón mỗi một đợt Tết Âm Lịch cùng với nhau nhé, chúng mình sẽ bên nhau cả đời, đúng không anh?”
Bùi Thầm nhếch môi, cúi người dịu dàng hôn môi cô:
“Đương nhiên rồi.”
Cho dù thời gian trôi đi, đầu bạc răng long.
Thì họ cũng sẽ không bao giờ chia xa.
***
Sau Tết, đám cưới của hai người cũng chính thức bước vào giai đoạn chuẩn bị.
Tập đoàn Lương Thị có địa vị hiển hách ở thành phố Lâm, Lương Chi Ý là viên ngọc quý trên tay chủ tịch tập đoàn Lương Thị nên tất nhiên là đám cưới cực kỳ long trọng, đã bắt đầu được chuẩn bị từ sớm.
Vào tháng ba, mùa xuân về hoa nở, hai người đi chụp ảnh cưới trước.
Hai người chụp ở trong nước một lần trước. Biết được cô gái thích những thứ mang tính kỉ niệm, người đàn ông cưng chiều cô, lại dẫn cô bay tới mấy nước Bắc Âu chụp một lần, cho cô chọn lựa ảnh cần dùng cho đám cưới.
Đồng thời cũng có nhà thiết kế riêng tới đo kích cỡ của Lương Chi Ý và Bùi Thầm, bởi vì cần phải mau chóng tiến hành may trang phục sẽ mặc trong đám cưới.
Váy cưới để chụp ảnh cưới được mua về từ những nhãn hiệu hàng đầu quốc tế, mà trang phục kết hôn của hai người, nhất là lễ phục của Lương Chi Ý đã có hơn mười bộ. Váy kiểu Tây và áo khỏa kiểu Trung Quốc, áo long phượng, sườn xám vân vân, đủ loại đủ kiểu, đều phải tìm những người thợ thủ công nổi tiếng may.
Từ đo kích cỡ, lựa chọn chất liệu, cắt thành hình, đính viền cho tới bày biện hoa, thêu thùa vân vân đều được chế tác phức tạp tinh xảo, cần tốn một lượng lớn nhân lực và vật lực, vì thế nên cũng phải bắt đầu chuẩn bị từ sớm.
Ngoài những thứ đó ra, tại nơi tổ chức hôn lễ, hộp kẹo cưới, món ăn trong tiệc cưới, danh sách khách mời, trang trí phòng cưới vân vân, tất cả mọi thứ cần chọn lựa từ lớn tới nhỏ đều phải chuẩn bị ổn thỏa, ngay cả việc nhỏ nhặt cũng không thể qua loa được.
Cả một quá trình chuẩn bị tỉ mỉ, từ xuân tới hè. Tới tháng mười đầu thu, thời tiết chuyển từ nóng bức sang mát mẻ.
Trong sự mong chờ, cuối cùng hai người cũng bước vào ngày cưới.
Sáng sớm, mặt trời mới lên, ánh nắng ban mai vàng óng ấm áp tỏa khắp muôn nơi.
Trời xanh quang đãng, bầu trời xanh thẳm tựa đại dương mênh mông. Trời trong nắng ấm, dự báo thời tiết cũng báo rằng hôm nay là một ngày nắng.
Tại biệt thự nhà họ Lương, đèn đuốc sáng trưng suốt cả đêm, mà khi trời sáng thì cực kỳ nhộn nhịp.
Nhóm các nhân viên trang điểm, nhà tạo mẫu, ekip tổ chức đám cưới hết nhóm này tới nhóm khác, bận rộn một cách có trật tự.
Ở trong phòng, nhân vật nữ chính quan trọng nhất của ngày hôm nay ngồi trước gương trang điểm, người của đội tạo mẫu vây quanh cô, có người làm tóc cho cô, có người trang điểm tỉ mỉ cho cô.
Sau khi trang điểm xong, cô đứng dậy, nhà tạo mẫu chỉnh lại váy cưới cho cô.
Một lát sau, Quý Phỉ Nhi và Tri Miên đi tới. Hôm nay các cô ấy đều thuộc nhóm phù dâu, tuy Tri Miên đã kết hôn, nhưng Lương Chi Ý không mê tín, chỉ hy vọng hai người bạn thân nhất đều có thể ở bên cô vào một ngày quan trọng như hôm nay.
Ngoài những điều đó ra, nhóm bạn chơi thân hồi cấp ba, cô nàng đeo kính Cao Giai và cô gái cột tóc đuôi ngựa Tống Hảo cũng được mời tới làm phù dâu, còn có một người là cô bé trợ lý trong công ty cô, một người là đối tác thân thiết của công ty.
Quý Phỉ Nhi và Tri Miên nhìn thấy dáng vẻ của Lương Chi Ý thì hai mắt sững ra.
Cô gái mặc trên người chiếc váy cưới một màu trắng, váy cưới được khâu thủ công từng đường kim mũi chỉ suốt bảy tháng mới hoàn thành, từng đóa hoa sơn chi được thêu nổi bằng thủ công trên làn váy, từng đóa từng đóa nhỏ tựa biển hoa, nhuốm ánh vàng dưới sự chiếu rọi của những tia nắng, ánh sao lay động.
Những dây ren tua rua mềm mại tinh tế ở phần viền của làn váy hình lá sen bồng bềnh màu trắng, những tấm vải mỏng như cánh ve xếp chồng đan xen vào nhau, tạo ra các đường lượn sóng nhẹ, đường cong uốn lượn phức tạp.
Phần đuôi váy đính kim cương và hạt sequins trải thật dài, ảo mộng tựa làn mây lúc ẩn lúc hiện, lại như con sóng tản mạn.
Ở trên làn váy, đường cong bó sát phác hoạ ra phần eo nhỏ hơn một vòng tay, đường cong uyển chuyển, sử dụng chất liệu tơ lụa hạng nhất. Phần hoa sơn chi ở bên trên cũng được thêu vô cùng tinh xảo, phủ chất liệu đặc biệt ở bên ngoài, chìm trong ánh nắng mặt trời, ánh sáng vụn vỡ long lanh, tựa như những con bướm đậu trên chiếc váy.
Cổ áo cúp ngực để lộ phần vai trắng như tuyết và xương quai xanh, đường viền cổ áo trải xuống, một đôi mềm mại áp vào nhau tạo ra khe rãnh sâu trắng nõn, vốn đã xinh đẹp tươi tắn, nay lại chói lóa như mặt nước trong veo.
Từ chiếc cổ trắng trẻo lên trên, khuôn mặt của Lương Chi Ý được che phủ bởi một chiếc khăn voan mịt mờ tựa mây. Hai má cô gái mềm mại tựa tuyết, tóc đen mày liễu, đôi mắt hạnh sáng rực rỡ, trên khóe môi là nét cười thấp thoáng.
Ai nhìn dáng vẻ này mà không bị choáng ngợp chứ.
“Đờ mờ, Chi Chi à, hôm nay cậu cũng đẹp quá rồi! Đúng là tuyệt mỹ!”
Lương Chi Ý như một nàng công chúa, đứng bên cửa sổ ngập tràn ánh nắng. Cô đưa mắt nhìn về phía mấy cô ấy, chiếc cổ thiên nga mịn màng như tuyết, đôi môi đỏ cong lên, đôi mắt gợn nước trong veo.
“Có đẹp không?”
“Đẹp cực kì!”
Lúc này, Cao Giai và Tống Hảo đi tới cũng bị choáng ngợp: “Chi Chi à, ai mà cưới được cậu thì đó chắc chắn là may mắn lớn nhất của người ấy, lớp trưởng đúng là quá hạnh phúc!”
Lương Chi Ý mỉm cười, Quý Phỉ Nhi đi tới trước mặt kéo tay cô, kích động cảm thán: “Hồi nhỏ mình đã từng bảo là lúc cậu kết hôn thì mình phải làm phù dâu cho cậu, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như thế, Chi Chi à, nhìn thấy cậu đi lấy chồng trong sự hạnh phúc như này mình vui lắm!”
Tri Miên cười đáng yêu: “Phải đấy phải đấy, hồi trước khi mình kết hôn, Chi Chi đã nói là rất mong chờ ngày mà mình mặc váy cưới, bây giờ chẳng phải cuối cùng cũng đã tới lượt cậu rồi đó sao.”
Lương Chi Ý mỉm cười.
Tuy cô luôn mong đợi, nhưng khi ngày này rốt cuộc đã tới, cô lại thấy như một giấc mơ.
Những cũng may là, giấc mơ này đẹp như thế, có những cô bạn thân ở bên, có được sự chúc phúc của người thân, người cô lấy cũng là người đàn ông mà cô muốn lấy nhất đời này.
…
Đón mặt trời, ánh nắng càng lúc càng rực rỡ.
Hơn chín giờ sáng, cùng với từng chùm pháo hoa được bắn lên, những chiếc Rolls-Royce xếp thành hàng dài chạy trên đường phố, vừa xa xỉ vừa long trọng.
Một lát sau, chiếc xe đầy khí thế chạy thẳng đến cửa biệt thự nhà họ Lương.
Theo tập tục của địa phương, khâu quan trọng đầu tiên của hôm nay chính là đón dâu.
Bùi Thầm xuống xe. Người đàn ông mặc một bộ âu phục được cắt may tỉ mỉ, thân hình cao lớn nhã nhặn, đường nét khuôn mặt tuấn tú như đao khắc, khí chất nghiêm nghị trong trẻo tựa núi xa.
Người đàn ông và nhóm phù rể đi vào biệt thự nhà họ Lương. Nhóm phù rể cũng có sáu người, do Tuyên Hạ, Phàn Cao, còn có Lam Chí từng thuộc đội bóng rổ thời cấp ba, cả mấy anh chàng thuộc nhóm nghiên cứu phát triển của công ty, đều là những người bạn thân thiết với Bùi Thầm lúc bình thường.
Sau khi vào biệt thự, bọn họ bị bạn bè và người thân bao vây chặn đánh, nhưng mấy người đàn ông ra tay hào phóng, vung tiền lì xì không hề keo kiệt, mọi người lấy được lì xì thì mỉm cười cho qua hết.
Cuối cùng, Bùi Thầm đi tới trước căn phòng của Lương Chi Ý.
Anh đang định mở cửa ra thì lại phát hiện cửa bị khóa, ngay sau đó có tiếng cười của mấy cô gái trong nhóm phù dâu của Quý Phỉ Nhi truyền tới từ bên trong:
“Bùi Thầm à, cậu tưởng là có thể đón được cô dâu một cách nhẹ nhàng đơn giản như thế sao? Mấy cái hồi nãy toàn là trò trẻ con, cửa của tụi này không dễ qua như vậy đâu!”
Ngoài cửa phòng, nhóm phù rể nghe thấy lời đó thì nhanh chóng nhét một đống lì xì vào kẹt cửa, Phàn Cao cười gọi với vào trong: “Muốn từng nào lì xì, thỏa mãn rồi chứ hả!”
“Ê, từng này đủ chưa!”
“Bọn mình nhét thêm một ít nữa đi, nhét thêm chút nữa!”
Một chiếc camera được lắp tạm thời trước cửa phòng, lúc này mọi hành động ở bên ngoài đều bị nhóm phù dâu trong phòng nhìn thấy hết.
Các cô gái nhìn dáng vẻ lúng ta lúng túng nhét lì xì vào của bọn họ thì cười vui vẻ, Quý Phỉ Nhi mỉm cười nói với ra: “Mấy cậu được rồi đấy, đừng lấy lì xì ra nữa, tiền của mấy cậu mua chuộc được người khác nhưng không mua chuộc được tụi này đâu, Bùi Thầm phải vượt qua thử thách của tụi này thì mới có thể đón cô dâu.”
Bùi Thầm cũng đã đoán được từ sớm là không đơn giản như thế, nét tươi cười thấp thoáng trong đôi mắt, anh hỏi: “Thử thách gì vậy?”
“Thử thách mà bọn mình đưa ra cho cậu là ‘Ba cái một’, nhưng mà trước khi chính thức bước vào thử thách này, cậu phải làm nhóm phù dâu tụi này hài lòng trước đã.”
“Phải làm hài lòng như thế nào vậy?”
Mấy cô gái suy nghĩ, Cao Giai đề nghị: “Thế cậu nói ra ưu điểm của mỗi một phù dâu thử xem, không được trùng lặp! Muốn gặp cô dâu thì phải nói một vài lời hay ý đẹp cho tụi này nghe chứ?”
“Được đấy được đấy ha ha ha…”
Nhóm Tuyên Hạ ở bên ngoài trêu đùa: “Bùi Thầm à, đến lúc thử thách năng lực ngôn ngữ của một học sinh giỏi là cậu rồi đấy!”
Khen bạn thân của bạn gái, đúng là bắt chẹt người ta.
Bùi Thầm nở nụ cười, suy nghĩ một lúc, rồi cố gắng tổ chức ngôn ngữ mở miệng: “Ưu điểm của Tri Miên là dịu dàng điềm tĩnh, ưu điểm của Cao Giai là hoạt bát cởi mở, ưu điểm của Phỉ Nhi là thích giúp đỡ bạn bè không tiếc tính mạng, rất trung thành…”
Mấy cô gái ở bên trong nghe thấy thì cười không dứt, Quý Phỉ Nhi bất đắc dĩ cười mãi: “Xin lỗi nhé, câu hỏi này đúng là làm khó một đầu gỗ như Bùi Thầm, ngay cả từ trung thành này mà cũng nói ra, mình là Quan Phi* sao ha ha ha…”
(*)
Cuối cùng vất vả lắm Bùi Thầm mới khen xong, anh tưởng rằng đã hết rồi, ai ngờ bên trong lại tung ra một câu hỏi chết người:
“Bùi Thầm, thế cậu nói xem, hôm nay nhóm phù dâu tụi này đẹp hơn, hay là Chi Ý đẹp hơn?”
Cao Giai cười nói: “Bùi Thầm à, cậu phải trả lời câu hỏi này cho cẩn thận, nếu cậu không khiến tụi này vui vẻ thì coi chừng ngay cả gặp mặt cô dâu tụi này không cho cậu gặp đâu đấy.”
Bùi Thầm cụp mắt nhếch môi, mỉm cười mở miệng:
“Chi Ý đẹp nhất.”
“Úi chà chà…”
“Có cần phải thiên vị trắng trợn vậy không…”
Mấy cô gái ở bên trong mỉm cười, Quý Phỉ Nhi cố ý hoạnh họe: “Thôi được, tuy rằng cậu đã nói thật, nhưng tụi này nghe lại thấy không vui, có phải là cậu nên nhận một chút trừng phạt, để tâm trạng tụi này vui vẻ chút không?”
Tất nhiên là Bùi Thầm vui lòng đồng ý: “Trừng phạt gì vậy? Mình nhận.”
“Thế thì phạt cậu…hít đất đi, các chị em, mỗi người chúng ta phạt cậu ấy làm mấy lần đây?”
“Năm mươi lần!”
“Ha ha ha ha mỗi người năm mươi lần, thế chẳng phải sẽ là ba trăm lần sao?”
“Bùi Thầm à, phải hít đất ba trăm lần tất cả, có làm không?”
Bùi Thầm đồng ý, Tuyên Hạ và mấy chàng trai đã cười ầm lên ở bên ngoài: “Nhóm phù rể tụi này phải đứng ra! Tụi này hỗ trợ, mỗi người năm mươi lần!”
“Không được! Chỉ có Bùi Thầm được làm thôi!”
Mọi người nở nụ cười, Bùi Thầm không cò kè mặc cả, bắt đầu hít đất thật.
Một lát sau, bên trong có tiếng cười của mấy cô gái vọng ra: “Được rồi được rồi, cô dâu đau lòng, đã có cô dâu nói đỡ cho, thế thì không cần phải làm nữa.”
Quý Phỉ Nhi nói: “Được rồi, qua được mấy cửa đầu tiên này, thử thách thực sự mà tụi này đưa ra cho cậu kế tiếp là ‘Ba cái một”, cậu vượt qua thì mới có thể đón cô dâu.”
Tri Miên cười mở miệng: “ ‘Một’ đầu tiên là một bài hát, cậu hãy chọn một bài hát làm Chi Ý cảm động đi.”
Mấy người đàn ông ở bên ngoài bắt đầu bày mưu hiến kế, nhao nhao hát tình ca với bên người bên trong: “Mình biết,
(*)
Mọi người cười như điên: “Đờ mờ, cậu quê mùa quá đấy ha ha ha…”
Lam Chí giơ tay: “Để mình để mình! Thế thì
(*)
“Cả bài
(*)
Bên ngoài kích động như mở buổi hòa nhạc, bên trong có tiếng cười truyền ra: “Không được không được! Tất cả đều không được! Cô dâu nói là không thấy cảm động!”
Mọi người buồn rầu, Bùi Thầm suy nghĩ một hồi lâu rồi dịu dàng nói:
“
Đúng là tình yêu cần có dũng khí
Để đối mặt với những lời ác ý thị phi
Chỉ cần một ánh mắt khẳng định của em
Thì tình yêu của anh liền tràn đầy ý nghĩa
Cả hai ta đều cần có dũng khí
Để tin rằng đôi ta sẽ mãi mãi bên nhau
Dù trong dòng người đông đúc anh vẫn có thể cảm nhận được em
Anh sẽ đặt trái tim chân thành của em trong lòng bàn tay anh*
(*)
Bài hát này phản ánh rõ nhất tâm thế thẳng tiến không lùi của Lương Chi Ý trong mối tình này. Nếu thời gian quay ngược trở lại, Bùi Thầm cũng sẽ nói với bản thân trong quá khứ rằng cần phải có dũng khí. Tựa như ca từ trong bài hát này, dẫu cho dòng người đông đúc, những lời đồn đại ác ý lan rộng, thì bọn họ vẫn có thể bên nhau một cách kiên định.
Khi Bùi Thầm hát xong, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên ở xung quanh, mấy cô gái nói: “Cô dâu nghe xong thì cực kì cảm động, qua ải. ‘Một’ thứ hai chính là một bài thơ, cậu phải đọc một bài thơ khiến tụi này hài lòng, đương nhiên là không được đọc ‘Tằng kinh thương hải nan vi thủy’!”
Mấy chàng trai ở bên ngoài cười ầm ầm:
“Đệt mợ, hôm nay chúng ta đi thi đại học đấy à!”
“Toang rồi Bùi Thầm à, cái này tụi mình không giúp được cậu rồi.”
Bùi Thầm suy nghĩ một lúc, bài
(*)
Tuy rằng bài thơ này thể hiện tình yêu chỉ có thể trông mong mà không thể có được, nhưng với Bùi Thầm mà nói, cuối cùng anh vẫn tìm được ‘người ấy*’.
(*)
Giải thích xong, bên trong tỏ vẻ đã qua ải, mà ‘một’ cuối cùng, chính là một câu, một câu nói có thể làm cô dâu cảm động.
Bùi Thầm cụp mắt, dịu dàng mở miệng:
“Chi Ý, cảm ơn em đã cho anh dũng khí ngược dòng mà đi, để anh có thể có được cơ hội được bầu bạn bên em cả đời. Anh không rành nói lời âu yếm cho lắm, hãy để anh dùng cả đời nói cho em nghe những lời đó nhé.”
Mấy giây sau, cánh cửa bỗng mở ra.
Nhóm phù dâu ở bên trong cười xinh đẹp: “Bùi Thầm, chúc mừng cậu đã qua ải.”
Người đàn ông đi vào, đầu tiên là nhìn thấy Lương Chi Ý đang ngồi trên giường.
Cô gái mặc chiếc váy cưới trắng muốt, đầu đội khăn voan, xinh đẹp rực rỡ rung động lòng người, không gì sánh nổi. Ánh nắng bên ngoài cửa sổ rọi vào, đôi mắt cô đỏ ửng vì cảm động, ướt át nhìn về phía anh, cặp mắt trong veo sáng long lanh.
Từ lúc ban đầu khi cô gái mặc đồng phục, nằm bò ra bàn nhìn anh.
Mà hôm nay, tựa như vô số giấc mơ mà anh đã từng mơ, người con gái mà anh yêu nhất khoác lên mình chiếc váy cưới vì anh.
Bầu không khí ở xung quanh như ngưng đọng, thời gian như dừng lại vào khoảnh khắc này.
Trong mắt anh chỉ còn lại mỗi mình cô.
Tình yêu cuồn cuộn trong đôi mắt Bùi Thầm, anh chậm rãi đi tới trước mặt cô, nhìn nét mặt tươi cười của cô, anh hé miệng, mỉm cười nói:
“Con đường vào đây rất không dễ dàng, thử thách gian nan.”
Người đàn ông ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng vén khăn voan che mặt của cô lên, ngón tay dịu dàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt cô, ánh mắt lưu luyến chỉ tập trung nơi cô:
“Nhưng dẫu cho có gian nan hơn nữa cũng không hề gì, cuối cùng thì anh đã cưới được cô dâu của anh rồi.”
Hết ngoại truyện 10.