Đừng Một Mình Nữa Yêu Thôi!

24: Người Đàn Ông Tên Bevis


trước sau


Los Angeles!
"Lúc nãy, Bevis có gọi cho mình than vãn, nói gọi cho cậu mãi chả được".

"Có được tin tức gì sao?"
"Để chính miệng cậu ta nói thì hơn".

Bevis nổi tiếng là một nhà nghiên cứu tài giỏi ở Los Angeles, bọn họ tình cờ gặp được nhau lần đầu ở quán bar, vì được Lâm Gia Kiệt giúp đỡ trong một lần quên mang theo tiền.

Bevis đã ngỏ ý muốn làm bạn với anh, thế là bọn họ thân nhau cho đến bây giờ.

"Gọi cậu ta đến đây đi".

"Được thôi"
Chốc sau cánh cửa đột nhiên mở ra, đi theo sau là người đàn ông nhìn sơ qua thì chắc cũng cùng độ tuổi với Lâm Gia Kiệt, chiều cao và gương mặt đều nổi bật.

Trên người anh ta đang mặc một chiếc áo sơ mi hiệu Gucci, hai ống tay được xoắn lên tận khuỷu, thêm cái quần tây đen ôm theo đôi chân dài cao lớn, đi kèm là đôi giày da bóng loáng bước vào, quả là xứng với cái tên Bevis- anh chàng đẹp trai, lãng tử.

"Hi".

Đôi môi mỏng mấp máy, nở nụ cười lụy tim, đưa bàn tay lên vẫy vẫy cà rỡn với Lâm Gia Kiệt.

Được ba mẹ đặt cho cái tên hết sức ý nghĩa nhưng Bevis lại thuộc típ người hoà đồng, nhanh nhẹn hay pha trò.

Cũng có đôi khi đi "bán nước đá" chung với anh nhà.


"Cậu tìm tôi?"
Lâm Gia Kiệt đưa cặp mắt lạnh lẽo nhìn Bevis, khiến nụ cười chết người của cậu ta ngay tức khắc biến mất.

"Chỉ là có chút thông tin mới thôi"
Anh ta vừa đi vừa nói, ngồi xuống cùng chiếc sopha với Trần Minh, hai ngón tay đưa lên day day thái dương, làm lộ ra vẻ mệt mỏi.

Nói trắng ra thì từ trước khi Lâm Đức Nguyên mất vì căn bệnh quái lạ đó, Lâm Gia Kiệt anh luôn tìm kiếm những bác sĩ giỏi nhất ở Mỹ để chữa trị cho ba, nhưng không còn kịp nữa.

Cho đến bây giờ anh vẫn quyết tâm tìm hiểu rõ mọi nguồn gốc của nó, nhờ tất cả vào cánh tay đắt lực Bevis.

"Nói đi!"
Lâm Gia Kiệt đi lại quầy bar nhỏ gần đó lấy thêm chiếc ly, sẵn tay cầm thêm chai vang 1986 trở lại bàn.

"Bình tĩnh đã.

.

"
Việc mà Bevis nói rành rọt được tiếng Trung cũng không có gì lạ, đơn giản vì từ nhỏ cậu ta đã được phổ cập một giáo trình đa ngôn ngữ.

"Trông cậu mệt mỏi vậy?"
Nguyễn Trần Minh xoay xoay ly rượu trên tay, nhấp môi rồi mở miệng hỏi.

"Không sao.


.

"
"Giờ thì nói đi!" _Lâm Gia Kiệt
"Mình thật sự bất ngờ về căn bệnh hiếm gặp đó".

"Đã tìm được nguyên nhân?"
"Ừm, căn bệnh đó chỉ di truyền theo gen trội của người bố sang con, nó nguy hiểm thật".

"Nhưng cậu đừng bận tâm, mình và các giáo sư vẫn đang nghiên cứu, sẽ tìm ra sớm thôi"
Bevis vừa nói dứt câu, bên ngoài liền có tiếng có gõ cửa.

"Vào đi"
Là thư ký Alan, cũng là cánh tay trái đắt lực của Lâm Gia Kiệt, cậu ta năm nay chỉ ngoài hai mươi tư, tuy không phải người Mỹ chính gốc nhưng cậu ta được thừa hưởng trọn vẻ đẹp từ mẹ nên rất Tây.

"Chào chủ tịch, chào các ngài".

Alan nghiêm túc cuối đầu chào, nói chung thì những ai liên quan đến Lâm Gia Kiệt đều không tầm thường, đặc biệt là nhan sắc.

"Báo cáo chủ tịch, có Lâm phu nhân gọi đến".

Cũng do Lâm Gia Kiệt không muốn bị ai làm phiền nên đã tắt điện thoại quăng đi một xó rồi, vì vậy mà Lý Thúy Anh gọi mãi không liên lạc được nên mới tìm đến Alan.

"Thôi hết việc rồi, tôi cút đây"
"Vậy thì tôi cũng xéo đây, bye"
Trần Minh đặt ly rượu xuống, giọng điệu châm chọc nói, Bevis cũng nhanh lẹ đứng lên đi theo sau.

Nhận điện thoại từ tay Alan, Lâm Gia Kiệt nói qua loa vài câu rồi tắt máy, quay sang ra lệnh cho cậu ta chuẩn bị hành lý cùng anh trở về nước.

_____.




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây