Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

30: Chương 30


trước sau

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

...

Bởi vì nửa đêm bị Nguyên Dịch đánh thức, sáng hôm sau Nhan Khê ngáp dài ngáp dài suốt đường đi tới đài.

"Chị Nhan, hôm qua không phải ngày nghỉ của chị sao, sao nhìn mệt mỏi như vậy, chẳng lẽ lại có tin tức đột ngột?" Tiểu Dương giúp Nhan Khê rót một tách cà phê đặt lên bàn, thời gian phát sóng trực tiếp《Tin tức buổi trưa》là từ trưa thứ hai đến thứ bảy, chủ nhật phát sóng chương trình vệ tinh, thời gian phát sóng 《 Chuyện quanh ta 》 là tối thứ hai đến thứ sáu, thứ bảy chủ nhật phát lại chương trình thứ hai và thứ ba hàng tuần, cho nên sau khi nhận được công việc chỉ trì 《Tin tức buổi trưa》 , mỗi tuần cô chỉ có thể nghỉ ngơi một ngày, điều kiện tiên quyết vẫn là không có tình huống bất ngờ cần cô tăng ca.

"Hôm qua chị cùng Anh Triệu quay clip tài liệu, ngày nghỉ cũng đem đi ngâm canh." Nhan Khê nằm sấp trên bàn, hai mắt ngơ ngác vô thần, "Sáng nay thiếu chút nữa không thể rời giường."
Tiểu Dương có chút đồng tình nhìn cô, lúc nhàn rỗi thì quá nhàn rỗi, lúc bận rộn là coi đàn ông như trâu ngựa, coi phụ nữ là đàn ông. Hậu kỳ như cô còn tốt, nghe nói vào mùa đông dù phóng viên có đang nằm trên giường ngủ, nửa đêm nhận được thông báo cũng phải dậy đi lấy tin tức.

"Chị xem ra vẫn còn tốt." Nhan Khê uống một ngụm cà phê lớn để lấy lại tinh thần, "Chị có một người bạn học trước kia làm phóng viên giải trí, vì chụp được tài liệu hữu ích, phải ngồi xổm trong nhà dưới thời tiết nóng nực 3 ngày."

Khi đó cô còn là sinh viên, nghe được bạn học này trong nhóm WeChat kể khổ, vừa buồn cười vừa có chút đồng tình.

Về sau đại khái hắn thật sự chịu không nổi nữa, hiện tại mở một quán lẩu, cuộc sống còn rất thoải mái.

Trời nắng nóng ba ngày không tắm rửa, ở trong phòng còn đầy muỗi, Tiểu Dương chỉ nghĩ một chút đã cảm thấy chịu không nổi, cô đối với nghề phóng viên giải trí này, nghiêm túc kính trọng.
Hoàn toàn quên mất cách đây không lâu, còn mắng to phóng viên giải trí chụp ảnh riêng tư của thần tượng nhà cô.

"Tiểu Nhan, " Trần Bội đẩy cửa tiến vào, thấy Tiểu Dương cũng ở trong phòng làm việc của Nhan Khê, "Hai người các em chuẩn bị một chút, trong đài muốn mở một cuộc họp khẩn cấp."

Chờ sau khi Trần Bội rời đi, Tiểu Dương nhỏ giọng nói: "Sắc mặt chị Trần khó coi như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Nhan Khê lắc đầu, sắc mặt Trần Bội tuy rằng nghiêm túc, nhưng không thấy tức giận, có thể là xảy ra chuyện gì, nhưng không liên quan nhiều đến bọn họ.

Đến phòng họp, Nhan Khê thấy các đồng nghiệp khác thưa thớt ngồi lười biếng, Kim đài trưởng cùng mấy lãnh đạo còn chưa tới. Cô và Tiểu Dương ngồi xuống bên cạnh Trần Bội, trước mặt Trần Bội nghiêm túc bày sổ ghi chép hội nghị, nhưng Nhan Khê nhớ rõ, lần trước họp, Trần Bội cũng bày sổ ghi chép như vậy, cầm một cây bút cũng không thấy viết mấy chữ.
"Chị Trần," Nhan Khê tới gần Trần Bội, "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Trong đài có MC lén lút tiếp nhận hợp đồng đại ngôn với diễn viên, còn cùng tổng đài náo loạn" Trần Bội nhỏ giọng đáp, "Lần này họp, tám phần 10 là nói chuyện này."

"À" Nhan Khê nhất thời lấy lại tinh thần, nhất ca nhất tỷ trong đài đều là bảo bối trong đài, có thể khiến đài tức giận đến không lưu lại nửa điểm mặt mũi, xem ra là muốn trở mặt với nhà đài.

"Lý Giai Ngữ" Trần Bội nghe được chút chuyện của cấp cao, "Từ sau bữa tiệc giao thừa, đã có tin đồn Lý Giai Ngữ có mâu thuẩn Thẩm Tinh Nhan, còn nói các cô ấy vì tranh vị trí nhất tỷ mà đánh cho đầu chảy máu."

Mặc kệ lời đồn là thật hay giả, chuyện này náo loạn ra, Lý Giai Ngữ nhất định sẽ bị đuổi việc, Thẩm Tinh Nhan chính là nhất tỷ xứng đáng ở đài, các nữ MC khác trong đài căn bản không tranh nổi cô ấy. Luận tâm cơ, từ dưới lên trên Lý Giai Ngữ vẫn không thể so sánh với Thẩm Tinh Nhan.
"Vị trí càng cao, cạnh tranh càng quyết liệt." Trần Bội thấy Nhan Khê chỉ cảm thấy hứng thú với bát quái, một chút xúc động cũng không có, cảm giác giờ phút này trong tay các cô còn thiếu một đĩa dưa hấu, đây mới là tư thế chính xác của bát quái, "Nhưng phong cảnh cũng tốt hơn."

Nhan khê gật đầu cảm khái: "Không đúng, là kiếm được nhiều tiền hơn chúng ta."

"Thân là phú nhị đại, trong đầu em sao lại chỉ nghĩ đến kiếm tiền." Trần Bội hận rèn sắt không thành thép nói, "Có lý tưởng một chút, được không?"

"Nổ lực kiếm tiền, lý tưởng cao quý như vậy, có chỗ nào không đúng?" Nhan Khê tiện tay vẽ một kim nguyên bảo tròn trịa trong quyển sổ ghi chép: "Cho dù em là phú nhị đại, em cũng không ngại có thêm nhiều tiền."

"Thật là yêu tiền, kiếm tiền cũng rất nhiều con đường." Trần Bội tựa tiếu phi tiếu nhìn Nhan Khê, "Sao em không làm?"
《 Chuyện quanh ta 》dần dần có danh tiếng ở địa phương, nếu Nhan Khê thật sự thấy tiền mà sáng mắt, chỉ cần lúc làm chương trình bỏ chút tâm tư, sẽ không thiếu kênh đến tìm.

"Không phải còn có câu nói quân tử yêu tiền, thủ chi hữu đạo sao." Nhan Khê vẽ một nguyên bảo cuối cùng biến thành một đống nguyên bảo, "Có thể thấy được em là một phú nhị đại có tiết tháo, có lý tưởng."

/Đại khái câu nói là người quân từ yêu tiền đến mức nào cũng sẽ có chừng mực/

(Truyện được dịch và đăng tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)

Trần Bội bị khí phách không biết xấu hổ của nhan khê cảm động, thiếu chút nữa cười ra tiếng, may mắn nghĩ đến không khí hội nghị hôm nay hẳn là nghiêm túc ngưng trọng, nàng mới cố nén ý cười.

Cuối cùng sau khi Kim đài trưởng cùng mấy lãnh đạo quản sự tới, liền bắt đầu truyền đạt cho mọi người văn kiện mới ban hành, quả nhiên là cấm chủ trì lén tiếp hợp đồng thương mại và các loại chuyện khác, văn kiện từ ngữ rất nghiêm khắc, mọi người lại đều rất bình tĩnh.
Cho dù đài cho phép bọn họ lén lút nhận hợp đồng thương mại, phát ngôn quảng cáo, cũng không có thương hiệu nào đi tìm bọn họ, chuyện này cùng bọn họ có thể có bao nhiêu quan hệ?

Loại hội nghị này, nếu như không phải có người tổng đài phái tới ở đây, bọn họ ngay cả lễ phép nghiêm túc cũng không làm được.

Hội nghị kết thúc, chờ tổng đài an bài xong rời đi, tất cả mọi người phải làm gì? Quay đi liền quên việc này ở sau đầu.

Trong phòng trang điểm, chuyên gia trang điểm vừa trang điểm cho Nhan Khê, vừa nói đùa: "Tiểu Nhan, tối hôm qua em có hẹn hò với soái ca hay không, quầng thâm hơi sâu."

"Soái ca không có, hơn nửa đêm gọi điện thoại cho em ngược lại có một người" Nhan Khê có chút khẩn trương mở to hai mắt, "Nhìn rất rõ ràng sao?"

"Yên tâm, có chị ở đây, cho dù em là mắt gấu trúc, chị cũng có thể làm cho em đẹp rạng rỡ trước ống kính." Chuyên gia trang điểm mang theo ý cười, "Tính tình em cũng khá tốt, nếu ai không có việc gì nửa đêm đánh thức chị, ngày hôm sau chị nhất định sẽ đánh chết anh ta."
"Chị nghĩ em không muốn đánh?" Nhan Khê vẻ mặt bất đắc dĩ, "Người ở nước ngoài, muốn đánh cũng không tìm được anh ta."

Vừa nói xong câu đó, điện thoại di động vang lên, Nhan Khê vừa nhìn thấy màn hình hiển thị, ấn nút trả lời.

Chờ Nhan Khê kết thúc cuộc điện thoại, chuyên gia trang điểm mới cười đến mập mờ: "Xem ra ngày mai em có hẹn với soái ca."

"Không phải, là thiếu đánh tự dân đến tận cửa" Nhan Khê hung hăng nhét điện thoại di động vào túi xách, có chút kinh ngạc nghĩ, trên thực tế, cho dù Nguyên Dịch thật sự đưa tới cửa, cô cũng không dám đánh.

Cầm thông cáo báo chí, cô có chút tuyệt vọng nghĩ, đây là thực tế tàn khốc cỡ nào.

Đi vào phòng thu, Trương Hạo đã ngồi trước đài chủ trì, người quay phim vẫn đang chuẩn bị. Nhan Khê chào hỏi Trương Hạo rồi mới ngồi xuống. Nội dung tin tức cũng không có gì mới mẻ, một phần ba nói tin tức quốc tế, một phần ba nói tin tức quốc gia, còn lại một phần ba nói Đế Đô đã xảy ra chuyện gì, hai phần trước đều là những đài truyền hình khác phát sóng qua, tin tức Đế Đô phần lớn cũng là lãnh đạo nào đó đi thăm hỏi ai, nơi nào đó có dự án phát triển mới, nếu cô là khán giả bình thường, sẽ không có hứng thú với loại tin tức này.
Nhưng tính chất của chương trình  《 Tin tức buổi trưa 》 khác với chương trình《 Chuyện quanh ta 》 người dẫn chương trình như cô chỉ cần làm tốt công tác dẫn chương trình là được, những thứ khác không phải cô thứ nên quan tâm. Thay vì nghĩ về điều này, tốt hơn là suy nghĩ làm thế nào để tránh nói sai, sai một từ phải khấu trừ tiền.

《 Tin tức buổi trưa 》  phát sóng trực tiếp kết thúc, Nhan Khê đã có thể bình tĩnh thu thập bản thảo tư liệu trên bàn, thuận tiện nói chuyện cười với Trương Hạo vài câu, sau đó chào hỏi đồng nghiệp, xách túi về nhà ngủ.

Nhưng mà cô vừa nằm trên giường, sắp chìm vào mộng, điện thoại di động liền vang lên, người gọi lại là Nguyên Dịch.

"Thiếu gia, đại thiếu gia, Nguyên đại thiếu gia" Nhan Khê cầm điện thoại di động sắp khóc, "Ngài có chuyện gì muốn nói?" Buổi sáng không phải mới gọi điện thoại sao?
"Tôi..." Nguyên Dịch ngồi trong phòng chờ sân bay, nhìn ánh đèn trong sân bay, "Tôi vừa nhìn thấy bài đăng trong vòng bạn bè của cô, xin chúc mừng."

"Hả?" Đầu óc Nhan Khê không khác gì bột nhão, mơ mồ đáp vài tiếng, khàn khàn nói: "Vậy tôi ngủ được rồi sao?"

"Được." Nguyên Dịch cúp điện thoại, trong lòng trống rỗng một mảnh, không biết là cảm giác gì.

Ngay cả một người phụ nữ như Nhan Khê cũng đã biết yêu?

Cúi đầu nhìn ghi chú tên liên lạc di động, Nguyên Dịch sửng sốt thật lâu, đổi "Nhan cẩu độc thân" thành "Nhan Khê", khóa màn hình điện thoại lại, anh nhắm mắt lại bắt đầu dưỡng thần.

Hắn không thích quan hệ nam nữ chán ngấy, chán ghét phải hao tổn tâm tư đi lấy lòng phụ nữ, cũng đối với tình yêu không có hứng thú.

Tình yêu khiến đàn ông xem nhẹ mọi thứ, thậm chí đối xử lạnh nhạt với người nhà của mình, tình cảm như vậy thực sự rất kinh khủng, anh không hiểu sao nhiều người lại muốn tìm đến loại chuyện này.
"Ông chủ, sắc mặt của ngài không tốt lắm, có phải thân thể không thoải mái không?” Trợ lý chú ý tới sắc mặt Nguyên Dịch tái nhợt, cho rằng hắn bệnh dạ dày tái phát, "Tôi có mang theo thuốc dạ dày, ngài uống trước hai viên đi."

"Không sao " Nguyên Dịch mở mắt ra, giọng điệu bình tĩnh, "Tôi rất tốt."

Ngoại trừ trong lòng có chút khó chịu, trên người có chút lạnh, hết thảy đều bình thường.

Điều kiện khoang hạng nhất rất thoải mái, nhưng Nguyên Dịch ngủ không yên, ngắn ngủi mấy giờ tỉnh lại vài lần, ngay cả hắn cũng không biết loại cảm giác ngột ngạt lại không có chỗ phát tiết này, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Chẳng lẽ... Bản thân anh không có hứng thú với chuyện yêu đương, cũng không muốn để Nhan Khê yêu đương sao?

Nguyên Dịch ý thức được loại tâm tính này của mình rất không có đạo lý, cũng là đối với người khác không tôn trọng, hắn nhíu chặt mày, chẳng lẽ tâm lý hắn không khỏe mạnh?
(Truyện được dịch và đăng tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)

Nhan Khê thoải mái ngủ một hồi, lúc từ trên giường đứng lên, cảm thấy cả thế giới đều tốt đẹp lên, cô mở cửa, ngửi thấy mùi thức ăn trong phòng, cô nghiên người trên hàng rào hành lang, lớn tiếng hỏi: "Ba, hôm nay ba về sớm như vậy sao?"

"Tỉnh rồi?" Tống Hải từ phòng bếp đi ra, cởi tạp dề bên hông ra, "Ba thấy gần đây công việc của con tương đối vất vả, muốn nấu cho con chút canh, đến nếm thử hương vị."

"Cảm ơn ba," Nhan Khê đi xuống lầu, vừa nhấm nháp món súp tình yêu của bố, vừa tiện tay mở vòng bạn bè ra, bỗng nhiên nhớ tới cuộc điện thoại Nguyên Dịch gọi cho cô vào buổi chiều.

Anh ta muốn chúc mừng cô vì điều gì? Chúc mừng cô ấy làm chủ trì 《 Tin tức buổi trưa 》  Chuyện này đã rất lâu nhiều ngày nay rồi, không thể lâu như vậy mà bây giờ mới nói?
Nhìn lại vòng bạn bè, tại sao nhiều lượt thích và bình luận như vậy? Cô hoảng sợ, nhìn lời chúc mừng cô và nửa kia đầy đầu dưới phần bình luận, nửa kia là ai? Đầu óc có chút ngốc, đây là hiểu lầm nên mới như vậy?

Đại Hà, tôi là Tiểu Khê: Đây là tình yêu 【 Hình ảnh 】

Nhan Khê nhìn chằm chằm vào vòng bạn bè này thật lâu, bài đăng này thế nhưng lại làm nhiều người hiểu lầm như vậy? Cô nhìn bạn bè trong khu bình luận nhảy lên nhảy xuống, bình tĩnh đăng một bài mới.

Đại Hà, tôi là Tiểu Khê: Tôi hôm nay, vẫn là một kẻ độc thân nạm vàng xinh đẹp và đáng yêu, bài đăng trước là cảm khái tình yêu của người khác, còn người đàn ông của tôi không biết là bị lạc đường hay đã phạm tội ngu ngốc nào, cho đến bây giờ vẫn chưa đến tìm tôi.

Nguyên Dịch xuống máy bay, lúc qua hải quan, bởi vì bộ son môi thật sự quá mức rõ ràng, hắn còn nộp một khoản thuế quan, mới đem bộ son này thành công mang đi.
"Ông chủ..." Trợ lý nhìn chằm chằm vào bộ son môi này, cảm thấy bên trong không phải là son môi, mà là tiền.

"Anh giúp tôi đưa cái này qua đó." Nguyên Dịch dừng bước, giao son môi cho trợ lý, "Nói là tôi chọc cô ấy tức giận nên bồi thường."

"Cái này... Ngài tự mình đưa qua có phải phù hợp hơn không?"  Trợ lý có chút khó xử, "Dù sao cũng là ngài tự tay chọn, vì mua bộ sản phẩm này, ngài đã đi mấy quầy hàng."

Ông chủ, thái độ của ngài như vậy, sau này đối phương thực sự chỉ có thể là bạn bè khác giới bình thường.

"Tôi là một người đàn ông đi không thích hợp, cô ấy có bạn trai, tôi sợ người sẽ khác hiểu lầm." Nguyên Dịch không khỏi nhét son vào tay trợ lý, "Hiện tại cậu đi đưa." Càng cảm thấy không thoải mái.

Trực giác nói cho hắn biết, trạng thái tâm lý hiện tại của hắn không thích hợp đi gặp Nhan Khê.
"Ông chủ, tôi cũng là một người đàn ông," Trợ lý vẫn cô chấp về vấn đề này, "Những người khác nhìn thấy cũng sẽ hiểu lầm."

Nguyên Dịch nhìn mặt hắn: "Yên tâm, nếu như là anh đưa, người khác nhiều nhất sẽ chỉ hoài nghi anh, sẽ không hoài nghi cô ấy."

Trợ lý: ...

Giao lưu hữu nghị không được sao? Sao lại phải công kích người khác?

Nguyên Dịch về đến nhà, nhìn thấy ba mẹ đang ngồi trên sô pha thân mật nói cái gì đó, vẻ mặt anh bình tĩnh đi tới trước mặt hai người, "Ba mẹ, con chuẩn bị dọn ra ngoài ở một thời gian, phòng ốc đã thu dọn xong."

Từ Nhã mày khẽ nhíu lại: "Sao lại dọn ra ngoài ở?"

Nguyên Á Sâm nhìn vợ, lại nhìn con trai thứ hai: "Con vừa mới trở về, trước tiên đi lên nghỉ ngơi, những chuyện khác sau này nói sau."

"Tiểu nhị, trong nhà không có người khác, người một nhà ở cùng nhau, cũng có thể nhộn nhịp một chút." Từ Nhã vươn cách tay được bảo dưỡng cực tốt, rót cho Nguyên Dịch một chén trà, "Con muốn dọn ra ngoài ở, chẳng lẽ là có bạn gái?"
Nguyên Dịch không nói với Từ Nhã, hai giờ trước khi đi ngủ hắn không thể uống trà, nhận lấy chén trà tùy ý nhấp một ngụm, đặt ở trên bàn: "Không, chính là không muốn quấy rầy thế giới hai người, dọn ra ngoài cũng rất tốt."

"Đứa nhỏ này, nói cái gì vậy?" Từ Nhã nhìn thanh niên cao lớn trước mắt này, năm đó còn khóc muốn bà ôm, ôm cái gối nhỏ nói muốn ngủ cùng bọn họ, tựa hồ lúc bà không biết, hắn đã cao lớn như vậy.

Nguyên Á Sâm nhìn chén trà bị Nguyên Dịch đặt trên bàn, nước trà cơ hồ không nhúc nhích chút nào, hắn nhíu mày, "A Nhã, nó có suy nghĩ của mình, cứ theo nó đi."

"Có thể..."

"Ba mẹ con đi tắm trước." Nguyên Dịch xoa xoa huyệt thái dương, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai vợ chồng, "Mấy ngày nay chênh lệch giờ, không ngủ ngon."

"A, được." Từ Nhã khẽ gật đầu, nói không nên lời phản đối.
Tắm rửa xong nằm trên giường, Nguyên Dịch cầm lấy điện thoại di động đặt ở đầu giường, thuần thục mở vòng bạn bè.

Bỗng nhiên hắn ngồi thẳng người, gọi điện thoại cho trợ lý.

"Trợ lý Mạnh, anh đã đến nơi chưa, nếu như chưa tới thì về nhà nghỉ ngơi, son tự mình đi tặng là được, ngại quá làm phiền anh rồi."

Tay trái cầm điện thoại di động, tay phải cầm son, đứng ở cửa lớn Tống gia, mặt đối mặt với Tống Hải.

Trợ lý Mạnh: ...

...

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây