Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

70: Chương 70


trước sau

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

....

Nhị thiếu Nguyên gia cùng nữ MC đài Đế Đô yêu nhau, cho rằng trưởng bối trong nhà không đồng ý, cuối cùng còn bị tước bỏ quyền quản lý Trường Phong, lúc trước náo loạn oanh oanh liệt liệt, tuy rằng sau đó dư luận bị đè xuống, nhưng phần lớn cư dân mạng trong lòng đối với chuyện này còn có ấn tượng.

Rất nhiều người thỉnh thoảng trong lúc rảnh rỗi sẽ đi hít drama của một số nghệ sĩ, người trong hào môn. Sau khi chuyện này bùng nổ lên lại bị đè xuống, cư dân mạng tuy rằng không dám trắng trợn thảo luận nữa, nhưng vẫn hay dùng từ thay thế để nói bóng gió về nhân vật chính, vẫn cứ thế tiếp tục bát quái. Có một số cư dân mạng đa sầu đa cảm còn tiếc nuối đôi tình nhân này, có thể là bởi vì trưởng bối trong nhà không đồng ý mà chia tay, không nghĩ tới Weibo của Nguyên nhị thiếu được chứng nhận từ "Quản lý bộ phận Trường Phong" biến thành "Chủ tịch công ty Ân Thái", cũng không có tin nào truyền ra rằng hai người đã chia tay.
Cư dân mạng lúc này mới biết, mấy năm gần đây công ty Ân Thái có đà phát triển tốt, thì ra ông chủ là nhị thiếu Nguyên gia, trong điện thoại của rất nhiều người không ít cài đặt trò chơi do Ân Thái nghiên cứu phát hành. Có cư dân mạng nói đùa, sáu năm trước hắn đã từng chơi game của Ân Thái, khi đó Nguyên Dịch hẳn là mới hai mươi tuổi, cho nên thiên tài chính là thiên tài, nhất định khiến người ta ngưỡng mộ.

Bài đăng trên Weibo của Nguyên Dịch không nhiều lắm, danh sách  bạn bè hắn theo dõi cũng chỉ trên đầu ngón tay, nhưng điều này cũng không thể xua tan sự tò mò của đông đảo cư dân mạng đối với giới hào môn.

Vì vậy, sau 12:30 sáng, đám cú đêm đang ôm điện thoại di động, Nguyên Dịch bất thình lình đăng một Weibo khoe ân ái, làm vô số cẩu độc thân bất mãn.

Bàn tay nắm chặt, bánh ngọt làm hình nền, ánh nến ấm áp, như tuyên bố với cư dân mạng một chuyện, vị Nguyên nhị thiếu đối với đoạn tình cảm này là nghiêm túc, hắn thà rằng bị đá ra khỏi Trường Phong, không kế thừa tài sản của Nguyên gia, cũng phải ở cùng một chỗ với người phụ nữ mình chọn.
Đây là một chậu thức ăn cho chó có giá trị dinh dưỡng cực cao, thêm giấm thêm đường, vô số cẩu độc thân đêm đến không thể ngủ được vừa ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi, chia sẻ Weibo này lên trang chủ của mình.

Tôi thấy bạn cũng phải thấy, tôi bị nhét cẩu lương, bạn cũng phải bị nhét cẩu lương.

Vì thế bài Weibo ân ái này, rất nhanh đã trở nên hot.

Nguyên Dịch một lòng chỉ nghĩ đến chuyện thể hiện tình cảm, không quan tâm người trên mạng sau khi nhìn thấy Weibo này trong lòng có khó chịu hay không, anh và Nhan Khê chia bánh sinh nhật, bởi vì bánh ngọt là thức ăn có hàm lượng calo cao, dạ dày Nguyên Dịch không tốt lắm, bị Nhan Khê nghiêm khắc lôi kéo không cho ngủ, để cho anh tiêu thực nửa giờ.

Chương trình truyền hình sau 12 giờ tối cũng không dễ xem lắm, Nhan Khê ôm gối, tựa vào người Nguyên Dịch ngáp.
Áo khoác lông vũ trên người cô đã cởi ra, áo len mỏng dán vào áo ngủ Nguyên Dịch, Nguyên Dịch thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô dưới lớp quần áo.

"Buồn ngủ?" Nguyên Dịch đưa tay đỡ bả vai cô.

"Không..." Nhan Khê lắc đầu, lập tức ngáp hai cái, "Anh nói chuyện với em là được rồi."

Nguyên Dịch:...

Thân thể Nhan Khê trượt xuống, nằm trên đầu gối của Nguyên Dịch, mái tóc thật dài buông xuống bắp chân anh, ngọn tóc quét qua không chỉ làm chân anh ngứa ngáy, ngay cả tim cũng bắt đầu ngứa.

"Nói chuyện gì?" Nguyên Dịch ôm eo cô, vuốt tóc bên mặt cô ra phía sau.

"Vậy kể một chút chuyện thời trung học của anh đi." Nhan Khê đặt tay lên đùi anh, "Anh nói xem, khi đó chúng ta học chung một trường, rất có khả năng từng lướt qua nhau, chỉ là không quen biết nhau thôi?"
Nguyên Dịch hơi dừng tay nghịch tóc cô, sau đó như không có chuyện gì xảy ra nói: "Không biết, khi đó anh không quá quan tâm đến học sinh học lớp dưới."

"Cũng đúng, khi học đại học anh đã bắt đầu điều hành công ty của mình, lúc còn học trung học nhất định là học bá." Nhan Khê có chút tiếc nuối, "Nếu như em không chuyển trường, có lẽ chúng ta đã có cơ hội quen biết nhau sớm hơn."

Nguyên Dịch cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy khi đó Nhan Khê chuyển trường, kỳ thật cũng không tệ lắm.

"Lúc em mới chuyển trường đến Hải Thành, nghe hiểu tiếng địa phương nhưng không nói được, may mắn bạn học đều nói tiếng phổ thông, nếu không em cũng không biết sẽ làm quen với họ như thế nào." Nhan Khê liên miên lải nhải nói chuyện lúc nhỏ ở Hải Thành, nhưng Nguyên Dịch lại có thể nghe ra cuộc sống của Nhan Khê và mẹ cô thật ấm áp.
"Chuyện hối hận nhất của em, là sau khi vào đại học, không thể ở bên mẹ nhiều hơn." Nhan Khê cười cười, cũng không muốn vào ngày sinh nhật Nguyên Dịch, nhắc tới những nuối tiếc trong lòng, khiến hai người mất hứng, "Không đề cập đến chuyện của em nữa, cũng không có nhiều thăng trầm, anh nói với em một chút đi, sao anh dám khởi nghiệp trong khi còn đang đi học chứ?"

"Bởi vì anh có tiền" Nguyên Dịch nói, "Ông nội anh để lại cho anh một khoản tiền rất lớn, sợ anh không biết kinh doanh, cho nên ông nội trước khi qua đời, tạo cho anh một quỹ tài sản, cam đoan cả đời này anh sẽ không chết vì nghèo."

Nhan Khê: Lý do này nằm ngoài dự liệu, nhưng rất thuyết phục.

"Anh có một khoảng thời gian rất hứng thú với game, nhưng mà..." Ngữ khí Nguyên Dịch hơi dừng lại, "Sau đó khi anh rảnh rỗi ở trường đại học không có việc gì làm, tự mình nghiên cứu phát triển một trò chơi nhỏ, nhưng người mua bản quyền ra giá quá thấp, nên anh tự mình mở một công ty nhỏ. Lúc đó là do anh may mắn, lượt tải trò chơi này cao bất ngờ, công ty vì vậy cũng trở nên có tiếng."
"Khi đó anh vốn chỉ định góp vui, tìm chút chuyện gϊếŧ thời gian, không nghĩ tới lại có thể kiếm được tiền." Giọng Nguyên Dịch rất thoải mái, phảng phất hắn chỉ khom lưng nhặt lên một đống tiền, không tốn chút tinh lực nào, "Dựa vào danh tiếng của trò chơi nhỏ này, công ty của anh càng mở càng lớn, sau đó lại đầu tư một ít hạng mục khác, vụn vặt cũng kiếm được một ít."

Nhan Khê cảm thấy mình không nên hỏi "một ít" đó rốt cuộc là bao nhiêu, nhất định sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của người khác.

Nguyên Dịch nói với Nhan Khê về những chuyện nhỏ nhặt trong thương trường, Nhan Khê nghe xong liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, giọng nói của Nguyên Dịch thành khúc ca ru ngủ.

Thấy Nhan Khê cứ như vậy dựa vào anh ngủ, Nguyên Dịch thở dài cười: "Còn bảo ngủ không được."
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)

Ngủ như một con lợn, ngay cả khi anh ta bế cô đi, cô chắc chắn sẽ không biết.

Nhận mệnh cúi người ôm lấy người, Nguyên Dịch hít sâu một hơi, vừa rồi không cảm thấy, hiện tại mới phát hiện, Nhan Tiểu Khê thoạt nhìn rất gầy, ôm lên còn rất có trọng lượng.

Ôm người vào phòng dành cho khách, Nguyên Dịch nhìn chằm chằm mặt Nhan Khê có chút khó xử, nghe nói phụ nữ không tẩy trang, da rất dễ bị tổn thương, anh nên gọi cô dậy rửa mặt, hay là để cho cô ngủ như vậy đây?

Hắn suy nghĩ một lúc lâu, vẫn là toilet vắt một cái khăn lau mặt cho Nhan Khê, sau đó hắn hoảng sợ phát hiện, phần quanh mắt Nhan Khê càng lau càng đen, quầng đen trên mắt có thể sánh ngang với gấu trúc.

Nghe được Nhan Khê hừ hừ hai tiếng, bất quá còn chưa tỉnh lại, Nguyên Dịch vụиɠ ŧяộʍ thở phào nhẹ nhõm, nếu để cho Nhan Tiểu Khê biết hắn biến mặt cô thành như vậy, đại khái anh sẽ... Bị mắng?
Không hiểu sao Nguyên Dịch có chút chột dạ cúi đầu, phát hiện trên khăn cũng đen một mảng nhỏ, hắn chậm chạp rời khỏi phòng, quay đầu thấy dì Lý đứng ở hành lang cười tủm tỉm nhìn hắn.

"Dì Lý, hơn nửa đêm sao không ngủ, dì làm gì vậy?" Hắn giấu khăn mặt ở phía sau, tuyệt đối không thể để cho người khác biết, hắn đi rửa mặt cho một nữ nhân đang ngủ.

"Người lớn tuổi rất nhạy cảm, nghe thấy bên ngoài có tiếng động, liền đi ra xem một chút" Dì Lý cười nói, "Vừa rồi hình như nghe được thanh âm Nhan tiểu thư?"

"Dạ, cô ấy biết hôm nay là sinh nhật con, cho nên tới đây chúc mừng" Thấy dì Lý không phát hiện ra chuyện hắn rửa mặt cho nữ nhân, Nguyên Dịch trở nên thoải mái, "Bảo cô ấy không cần đến, cô ấy lại không nghe, tự mình lái xe tới, trời lạnh như vậy, cũng không ngại lạnh đến hoảng."
"Nhan tiểu thư là vì trong lòng có con, yêu thương con, mới không ngại gió lạnh đến chúc mừng sinh nhật con." Nụ cười trên mặt dì Lý càng thêm hiền hòa, "Cô gái tốt như vậy, nhị thiếu con phải đối xử tốt với cô ấy."

"Dì yên tâm, ai bảo cô ấy thích con như vậy. Nếu con không đối xử tốt với cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ trốn một góc mà khóc." Nguyên Dịch nói được một câu liền không nhịn mà tiếp tục, "Làm đàn ông không thể để cho nữ nhân của mình khóc, con hiểu được."

"Nhị thiếu con hiểu là tốt rồi." Dì Lý cười gật đầu, "Vậy dì đi ngủ, con cũng đi ngủ sớm một chút."

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)

Nguyên Dịch cầm khăn mặt trở về phòng mình, sau khi dùng điện thoại di động tìm kiếm, mới biết được phụ nữ khi tẩy trang, chỉ dựa vào nước sạch rửa mặt sẽ không sạch, cần có nước tẩy trang.
Trang điểm mất không ít thời gian, tẩy trang cũng thật phiền phức, làm phụ nữ... Cũng không phải là dễ dàng.

Sử dụng app mua sắm tìm kiếm các cửa hàng gần đó, Nguyên Dịch mua một chai nước tẩy trang và sữa rửa mặt đắt nhất, còn có kem dưỡng da... Lần đầu tiên hắn biết rằng có rất nhiều nhãn hiệu nước tẩy trang, trong nước tẩy trang còn chia ra làm nhiều loại khác nhau.

Phụ nữ đến tột cùng là dựa vào cái gì nhớ kỹ các loại thương hiệu này vậy, còn muốn mua mấy loại sản phẩm khác nhau nhưng chỉ dùng cho một bộ phận?

Khi Nhan Khê mơ mơ màng màng ngủ, cảm giác có khăn mặt ấm áp lau tới lau lui trên mặt mình, nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, mắt cố gắng mở ra một khe hở, ý thức mơ hồ nói cho cô biết, người bên cạnh là Nguyên Dịch, cô yên tâm nhắm mắt lại.

"Anh lau mặt giúp em, em cứ ngủ đi."
Rửa... Rửa mặt?

Nhan Khê xoay người, để mặt mình hướng ra ngoài. Nhiệt độ khăn mặt không lạnh không nóng, động tác lại nhẹ nhàng, Nhan Khê cảm thấy đối phương không phải đang rửa mặt cho mình, mà là đang xoa bóp mặt cho cô, rất nhanh vô tâm ngủ say.

Sáng hôm sau, Nhan Khê từ trên giường đứng dậy, bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua trước khi đi ngủ, hình như quên tẩy trang. Cô vội vàng nhảy xuống giường, chạy đến toilet nhìn, trang điểm trên mặt bị tẩy sạch bảy tám phần, tuy rằng không sạch sẽ như bình thường, ít nhất vẫn tốt hơn là không rửa sạch.

Tối hôm qua Nguyên Dịch hình như có nói giúp cô rửa mặt?

Sau đó, cô nhìn thấy nước tẩy trang và sữa rửa mặt trên bàn, không phải là những thứ cô thường sử dụng.

Cúi đầu lấy sữa rửa mặt lần trước cô để ở đây ra, rửa mặt thật nghiêm túc một lần, thay quần áo, Nhan Khê đi xuống lầu, trực tiếp vào phòng bếp.
"Nhan tiểu thư, sao con dậy sớm vậy?" Dì Lý nhìn thấy Nhan Khê đi vào phòng bếp, có chút ngạc nhiên. Tối qua, cặp đôi này có vẻ ngủ khá muộn.

"Chào buổi sáng, dì Lý" Nhan Khê xắn tay áo lên, "Con muốn làm cho Nguyên Dịch một bát mỳ, có quấy rầy dì không?"

"Không quấy rầy, không quấy rầy, phòng bếp con cứ dùng." Dì Lý vui vẻ nhường phòng bếp đi ra ngoài.

Lúc Nguyên Dịch không ngủ ngon, không thích người khác quấy rầy mình, nhưng khi hắn nhìn thấy người gõ cửa là Nhan Khê, lúc nãy còn đang tức giận rời giường nhất thời biến mất sạch sẽ, "Em chờ anh một chút, anh đi thay quần áo."

"Đừng thay." Nhan Khê nắm lấy anh, "Mỳ để lâu không ngon."

Nguyên Dịch mặc đồ ngủ mang dép lê bị Nhan Khê kéo xuống lầu, sau đó đặt ở trên ghế, bày ở trước mặt anh, là một bat mỳ nóng hổi.

"Em không biết làm sợi mỳ thủ công, trước kia đều mua mỳ làm sẵn trực tiếp nấu lên, tiếc là chỗ của anh không có mỳ trường thọ, em cũng chỉ có thể dùng tay kéo mỳ làm cho anh một bát." Nhan Khê mặt có chút đỏ, vỗ vỗ đầu Nguyên Dịch, "Chúc mừng sinh nhật, sức khoẻ dồi dào, sống lâu trăm tuổi."
Trong mắt Nguyên Dịch, bát mỳ này có một chút xấu, tuy rằng kéo được sợi mỳ dài, nhưng độ dày không đồng nhất, sợi mỳ chỉ chiếm không đến một phần tư diện tích, trong bát hơn phân nửa diện tích dựa vào hai quả trứng chống đỡ.

"Anh mau ăn đi, đừng chỉ nhìn chằm chằm như vậy." Nhan Khê ngồi đối diện anh, hai tay nâng má: "Ngoại hình tuy kém một chút, nhưng hương vị chắc sẽ không tệ lắm đâu."

Cầm lấy đũa, Nguyên Dịch ăn sợi mỳ vừa xấu vừa dài nhưng mang theo lời chúc tốt đẹp vào miệng, ăn thêm hai quả trứng gà lột vỏ, uống thêm một ngụm canh.

Thấy anh ăn xong, Nhan Khê cười tủm tỉm nói: "Anh đi ngủ tiếp đi, em đi làm..."

Nguyên Dịch vẫn trầm mặc ăn mỳ bỗng nhiên đứng dậy, vòng qua bàn đi tới trước mặt cô, ôm cô vào trong ngực.

"Nhan Tiểu Khê." Giọng nói Nguyên Dịch có chút khàn, "Mỳ rất ngon."
Anh đã phải tích lũy hơn hai mươi năm may mắn, ước chừng là để gặp được cô.

"Nếu thích, ngày này năm sau em lại làm cho anh ăn." Nhan Khê bổ sung một câu, "Lần sau em sẽ tranh thủ làm đẹp một chút."

Nguyên Dịch buông cô ra, nhìn đôi mắt của cô sáng long lanh, hôn nhẹ lên trán cô.

"Cảm ơn em."

Cảm ơn em đã đến tặng cho anh một ngày sinh nhật bất ngờ.

"Anh ngốc sao, cảm ơn cái gì chứ." Nhan Khê vòng qua cổ anh, nhón chân hôn lên mặt anh: "Ở nhà nghỉ ngơi một lát, buổi trưa sau khi bản tin kết thúc, em sẽ trở về với anh."

Nguyên Dịch: "Đến lúc đó anh đón em tan tầm."

"Được" Nhan Khê nhìn đồng hồ, "Em sắp trễ rồi, em đi làm đây."

Bảo tài xế đưa Nhan Khê đi làm, Nguyên Dịch lấy điện thoại di động ra chụp một bát mỳ rỗng.

Đăng lên nhóm bạn bè trên WeChat

Nguyên Dịch: Tiểu Khê làm cho tôi một bát mỳ trường thọ tình yêu, hương vị rất ngon, nhưng trước khi ăn quên chụp ảnh. 【 Hình ảnh: Một bát mỳ rỗng】
Trương Vọng: ...

Kiều Sinh: ...

Kiều Sinh: Anh Dịch, xem ra hôm nay chúng em không cần tổ chức sinh nhật cho anh. 【 Bái bai 】

Nguyên Dịch: Buổi tối anh mời.

Nguyên Dịch vừa buông di động xuống, liền nghe thấy giọng nói của dì Lý ở ngoài cửa vang lên.

"Ông Nguyên, bà Nguyên?"

.....

Tác giả có lời muốn nói:

Các chàng trai nhỏ: Trên thực tế, những gì chúng tôi muốn gửi không phải là ... nhưng ha ha.

Ngủ ngon ~

----

8/10/2021

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây