Dưới Tán Cây Anh Đào

59: Chương 59


trước sau

Nhỏ mặc đồ, cài tóc xong thì đeo contact len đổi màu mắt. Tôi búi tóc lên cao, mái trước vuốt tí keo cho phần giữa chụm lại với nhau rồi để một ít hai bên (giống tóc của Tooka Takanashi trong Chunnibyo í). Tôi mặc quần jean trắng, áo tank top đen và single trắng. Tôi trát một ít phấn lên mặt làm cho mặt xanh xao và gầy gò hơn mộ chút rồi nhanh chóng dùng chì kẻ lông mày đậm hơn và tô môi đỏ. Vì không có nhiều thời gian và cũng sốt ruột, tôi đeo kính đen để che màu mắt rồi rồi sẽ đeo len sau.

Nó cùng nhỏ rời nhà trước, tôi ở lại, đi sau. Chọn một đôi cao gót, tôi vội vàng lên chiếc porche của nhóc và đến quán cofee ấy. Hắn đến trước tôi khoảng vài phút, nhóc cùng Huy đến ngồi bàn sau họ ngay sau khi vừa đến nơi. Quán cũng kha khá khách và chắc cũng vì không muốn ở lại lâu, hắn chẳng thèm chuyển đổi bàn gì cho mất công vì ngồi đâu cũng có người xung quanh nên chỗ đó chắc ít người qua lại nhất.

– Một li capuchino! – tôi ngoắc tay với cô hầu bàn sau khi yên vị được chỗ ngồi sau người con gái đó.

– Xin quý khách chờ một chút!

Cô hầu bàn vừa đi khuất, tôi có thể cảm nhận được hắn đang liếc nhìn tôi nghi ngời. Tôi vội đứng dậy, đi thẳng vào nhà vệ sinh. Hắn không nhìn thấy mặt tôi vì nhà vệ sinh trong góc và tôi đi thẳng đến đó, không quay mặt lại nên hắn chỉ nhìn được lưng tôi. Gắn len lên mắt rồi đi ra, tôi cảm nhận được con mắt của hắn vẫn đang nhìn tôi chằm chằm. Hắn không mặc đồng phục, chỉ mặc quần jean, áo thun cùng áo khoác đơn giản.

” … Rẹt … Tỉ tỉ không sao chứ … Rẹt …”

” … Ừ …”

Nhóc nói chuyện với tôi qua tai nghe. Tai nghe này dùng sóng não, mình nghĩ gì thì nó sẽ gửi cho người kia như vậy. Nó đi ra bê theo nước uống cho hai người rồi cúi đầu đi ra. Hắn nhìn thấy mặt tôi rồi đổi mục tiêu qua tụi nhóc ở phía sau.

– Ê! Chơi game cho vui đi mày! Suốt ngày đọc đọc, không chán à? – nhóc lên tiếng với Huy đang ngồi đối diện, trên mặt là đôi kính dày cộm không độ, trên tay là quyển sách dày không kém.

– T … Tao chuẩn bị có kiểm tra! – Huy giở giọng mọt sách nói.

– Kiểm … Kiểm cái con khỉ mốc! Chơi tí đi, học nhiều quá loạn não đấy! – nhóc ném qua cái playstation rồi rút điện thoại ra, chuẩn bị đọc đoạn hội thoại sắp lên.

– Ờ … Ờ! – Huy loáy hoáy lụm cái máy lên, lò dò tìm cách chơi.

Hắn có vẻ đỡ nghi ngờ bọn nó hơn, tôi thở phào nhẹ nhõm. Đỡ thật!

Kouta POV*

Tôi nhìn cô gái mới bước vào, rất giống Thy chỉ có khác tóc mái. Chờ lúc cô ấy gọi đồ uống, tôi dỏng tai lên nghe giọng nói “vàng oanh” của cô ta.

– Một li Capuchino! – giọng của cô ta chua chát chứ không ngọt ngào như giọng Thy. Vả lại Thy đâu có uống được Capuchino.

Hai thằng nhóc phía sau tôi thì im lặng đến lạ thường, như thể nghe lén tôi. Tôi nhướn người nhẹ về phía sau, một thằng nhóc lên tiếng, không phải Huy hay nhóc, thế thì tôi yên tam rồi! Cơ mà … còn nhỏ và nó? Hai đứa đó không có vẻ gì là xuất hiện nên có lẽ bọn họ chưa biết chuyện tôi gặp con nhỏ làm tiền rắc rối này.

Không được, phải giải quyết chuyện lằng nhằng với nhỏ này rồi mau chóng về với Thy để cô ấy khỏi nghi ngời tôi!

Tác giả POV*

Cô ngồi đó, dỏng tai lên nghe cuộc hội thoại giữa hắn và con nhỏ ấy. Nhóc và Huy ở sau cũng nín thở, nhóc ấn tai nghe vào sâu hơn như thể cố gắng nghe cho rõ.

– Cô muốn gì? – hắn nói, khinh khỉnh nhìn người con gái trước mặt.

– Anh nỡ lòng nào nói với mẹ con em như vậy? – ả giả lả khóc lóc khiến hắn giật mình.

Cô ngồi sau ả, nghe ả nói mà tim nhói lên từng nhịp. Nhóc ngồi cùng cậu, cả hai đều giật mình khi nghe từng chữ từ tai nghe, mà giật mình, quay lại nhìn cô, hi vọng cô không khóc. Cô cắn môi cắn lợi tự nhủ không được khóc để lộ ra bí mật. Cô húp ngụm capuchino đắng nghét như lòng mình để làm bản thân bình tĩnh lại.

– Cô lảm nhảm cái gì thế? – hắn tạt gáo nước lạnh vào mặt ả.

– Anh vô tâm vậy ư? – ả thút thít, lôi ra tờ giấy ném lên mặt bàn – Đây này … anh đọc đi!

– Thời đại nào rồi mà cô còn dùng cái trò cũ rích này nữa chứ? – hắn nhìn tờ giấy rồi cười mỉa mai.

– Đã vậy chúng đi siêu âm, vậy là được rồi! – ả vênh mặt lên giọng – Anh dám không?

– Cô muốn gì? – hắn lạnh lùng. Nếu ả đến nước này mà vẫn còn nhây thì hắn cũng chắc chấp nhặt gì nữa – Tiền? Hay là cái gì khác?

– Em muốn con em có cha anh à! – ả ổng ẹo nũng nĩu hắn.

Cô nghe đến câu này, tim nhói lên đau đớn. Nhưng cô im lặng chờ câu trả lời của hắn. Nhóc nhìn cô vai run run, nhóc ra hiệu cho Huy rồi cả hai im lặng.

– Đi siêu âm, nếu có thật, tôi sẽ bồi thường cho cô, giữ hay bỏ tuỳ cô! Nếu cô giữ nó, chúng ta sẽ thử DNA! – hắn nói chắc nịch.

– Anh nhớ đấy! – ả cười mãn nguyện.

Cô đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh. Nhóc đưa kí hiệu cho nó, nó theo sau cô vào trong. Cô ở trong, khóc, nấc lên từng tiếng đau đớn. Nó vào, ôm cô nhẹ nhàng. Đã khá lâu kể từ khi cô khóc nhiều như thế này, vì một thằng con trai mà cô yêu. Khi nghe hắn nói như thế, cô có cảm giác như mình xa hơn hắn một chút, chần chừ, do dự và … lo lắng. Cô khóc vì sợ mất hắn, mất hắn cho một đứa không ra gì. Tưởng chừng như cô gục ngã ở đó nhưng không, cô trả tiền đồ uống rồi nhanh chóng lao trên đường đên Hoa Lệ, một mình.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây