Dưỡng Long

42: Giải cứu


trước sau

Sau khi trở lại tẩm điện của mình, Dung Sâm phân phó bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào quấy rầy y, lập tức đóng chặt cửa phòng, sau đó nằm xuống giường, y như đang ngủ. Một lát sau, một làn khói đen như rắn tới sát cửa sổ, yên lặng thoát ra ngoài.

Từ lúc y cắn nuốt Yểm Mị, liền có thể đem nguyên thần hóa thành làn khói, không có chỗ nào là không thể đi. Làn khói tới trước tẩm điện Huyễn Ma, lặng lẽ lướt qua ma tốt canh giữ ngoài cửa, theo khe cửa lẻn vào, sau đó lẳng lặng hòa hợp nhất thể cùng chỗ hắc ám trong phòng mà ánh sáng không chiếu tới.

Huyễn Ma đang nâng cái lọ kia, mặt mang mỉm cười, đưa đến trước mặt Lăng Hoa.

Mùi máu tươi nồng đậm xông vào mũi, Lăng Hoa tức thì biến sắc.

“Ta biết sư huynh lo lắng cho hảo hữu, vì vậy cố ý cho người lấy chút máu của hắn lại đây, để sư huynh nếm thử, cũng giúp ngươi an tâm.” Huyễn Ma cười dài, lấy chén trà trên bàn, rót đầy máu tươi, sau đó nắm cằm Lăng Hoa, cưỡng bức hắn uống hết, trên mặt vẫn cười ôn nhu,“Như thế nào, tư vị thực mới mẻ đi? Ta cũng không lừa ngươi, hắn còn sống tốt nha, sư huynh.”

Lăng Hoa liều mạng giãy dụa, lại vẫn bị bắt uống hơn phân nửa, miệng đầy huyết, thê thảm nói không nên lời.

Huyễn Ma cũng không chịu buông tha hắn, như trước cười đầy ôn nhu:“Hôm nay chỉ lấy chút máu của hắn, nếu sư huynh vẫn không chịu nói, ngày mai ta liền lấy mắt hắn đưa cho sư huynh, như thế nào?”

Lăng Hoa suy yếu mở miệng:“Ngươi thả hắn…… Ta lập tức nói cho ngươi.”

“Hừ.” Huyễn Ma cười lạnh một tiếng,“Thả hắn? Sư huynh cho ta là ngốc tử sao? Nếu ta thả hắn, càng không thể cạy miệng sư huynh.”

Gặp Lăng Hoa thở dốc không nói, Huyễn Ma chậm rãi buông lỏng tay, không nhanh không chậm nói:“Không sao, sư huynh cứ việc chậm rãi suy nghĩ. Một ngày nghĩ không ra, ta sẽ đưa ngươi một phần đại lễ. Một đôi mắt không đủ, vậy rút đầu lưỡi hắn, bẻ gãy tứ chi hắn…… Cũng không biết vị hảo hữu kia còn có thể cầm cự được bao lâu, ha ha ha……”

Huyễn Ma sung sướng cười ha hả, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Hoa, căn bản không chú ý tới chỗ hắc ám trong phòng, làn khói mờ nhạt vô thanh vô tức tiêu tán.

Trong lao ngục, âm phong cuồn cuộn, ánh nến chợt hiện chợt tắt, lộ ra bóng người trên tường.

Yến Chỉ Hoài không biết mình bị nhốt tại nơi này đã bao lâu, từ lúc tên ma tốt kia lấy máu hắn rời đi, sau đó không có ma tốt tiến vào gian lao ngục này. Mà hắn không có pháp lực, trốn không thoát, cho dù có lo lắng Lăng Hoa, cũng không biết làm gì. Khối thân thể phàm nhân này suy yếu hơn so với hắn tưởng tượng, ma khí theo bốn phía từng chút xâm nhập cơ thể hắn, hắn không biết mình còn có thể cầm cự bao lâu.

Làm sao chạy trốn đây…… Ánh mắt Yến Chỉ Hoài vô thức dừng trên tường đối diện, bỗng nhiên nhìn đến hắc ám nơi góc tường, một làn khói đen đang từ từ lan rộng ra. Hắn không nhịn được hai mắt trừng lớn, nhìn nó chậm rãi quấn quanh thiết liên khóa tay chân hắn, trong giây lát, xiềng xích đứt đoạn, mà hắn cũng bị làn khói kia bao lấy, kéo về phía bóng tối.

Đợi cho khói tan hết, lúc mở mắt, mới phát giác mình đang nằm trên giường lớn hoa lệ.

Nam tử ngồi ở mép giường đưa lưng về phía hắn, bóng dáng rất quen thuộc.

“Dung…… Sâm?”

“Câm miệng.” Thanh âm lạnh lùng truyền tới,“Muốn bị người khác phát hiện ngươi ở trong này sao?”

Khóe miệng Yến Chỉ Hoài nhịn không được hơi hơi nhếch lên. Hắn không biết Dung Sâm làm sao điều tra được chỗ của mình rồi cứu ra. Nhưng…… Dung Sâm luôn mồm nói không muốn tái kiến hắn, phẩy tay áo bỏ đi, lại vào lúc mình rơi vào hiểm cảnh, vội vàng tới cứu giúp — tính tình mạnh miệng giận dỗi, cho dù thành ma vật, cũng chưa từng thay đổi a.

Một lát vui sướng qua đi, Yến Chỉ Hoài nháy mắt lại ảm đạm, mở miệng nói:“Dung Sâm, ngươi có biết Lăng Hoa bị giam ở đâu không?”

Dung Sâm rốt cục quay đầu, cười lạnh nói:“Ngươi ngay cả bản thân cũng không tự lo được, còn lo lắng cho hảo hữu? Sao ta biết hắn đang ở nơi nào.”

Yến Chỉ Hoài không khỏi quýnh lên:“Ta có thể không lo lắng ư? Nếu Lăng Hoa bị Huyễn Ma……”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên bị bịt miệng. Dung Sâm thấp giọng nói:“Đừng lên tiếng!” Lập tức đẩy hắn vào trong, thả màn giường xuống. Yến Chỉ Hoài ngẩn ra, liền nghe được tiếng đập cửa nhẹ nhàng truyền đến, cùng một thanh âm chần chờ:“Long quân, thuộc hạ có thể tiến vào không?”

Dung Sâm xuống giường, ngồi vào bên cạnh bàn, mở miệng nói:“Vào đi.”

Người đẩy ra cửa phòng đúng là tên ma thị có bộ mặt giống Yến Chỉ Hoài. Gã thật cẩn thận bước vào trong, đi đến bên Dung Sâm, kính cẩn cười nói:“Nghe nói thân thể Long quân không khoẻ, nằm trên giường nghỉ ngơi, phân phó không cho ai quấy rầy. Thuộc hạ có chút lo lắng……”

Còn chưa nói xong, gã đột nhiên nhíu mày, nghi hoặc nhìn quanh phòng vài lần, thì thào:“ Sao lại…… có hơi thở phàm nhân……”

Ánh mắt dừng màn giường đã hạ xuống, ma thị biến sắc, quay đầu vừa muốn mở miệng, đối diện hai mắt lạnh lùng của Long quân, còn không kịp phản ứng, liền bị đè lại thân mình, không thể động đậy.

Ma thị quá sợ hãi, môi bị bịt chặt, không phát ra một chút thanh âm. Dung Sâm xoay mặt gã lại, chăm chú nhìn một lát, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm chứa hàm ý không rõ:“Quả nhiên bộ dạng thập phần giống nhau…… Như thế, đành ủy khuất ngươi.”

Tên ma thị kia chưa nhận ra lời của Long quân có ý gì, liền trơ mắt nhìn ngực mình bị xuyên qua trong nháy mắt. Dung Sâm lấy tay nhập vào cơ thể gã, cương quyết lấy ma đan ra, sau đó buông tay, gã liền ngã xuống, lập tức biến thành sương khói, tiêu tán về hư vô.

Dung Sâm niết khỏa ma đan, xốc màn lên. Yến Chỉ Hoài kinh nghi bất định nhìn về phía y, sau một lúc lâu mới nói:“Ngươi…… giết gã?”

Dung Sâm lạnh lùng nói:“Chỉ là ma vật cấp thấp, ăn tinh khí của con người mà sống, trước kia ngươi chém giết không ít ma vật sao? Nay tới phiên gã thì thấy đáng thương?”

Yến Chỉ Hoài im lặng không nói, cách một lát, mở miệng nói:“Ngươi giết gã như vậy…… nếu Huyễn Ma hỏi, ngươi trả lời thế nào?”

Dung Sâm thản nhiên nói:“Chỉ là một ma thị, ngươi cho là Ma tôn nhàn rỗi tới hỏi gã sống hay chết?”

Huyễn Ma đã nhiều ngày không bước ra cửa, canh giữ trong tẩm điện hắn, tất cả tâm tư đều dùng để tra tấn sư huynh hắn, trong Vạn Hư cung thiếu một ma thị không quan trọng gì, hắn không quan tâm. Nhưng thiếu một ma thị không quan trọng, mà địa lao thiếu Yến Chỉ Hoài, Huyễn Ma tất nhiên là muốn nổi trận lôi đình. Chỉ sợ sau một lát, sẽ chứng kiến truy lùng bốn phía trong Vạn Hư cung, tám chín phần sẽ nghi ngờ đến trên đầu y mà tìm tới cửa.

Dung Sâm cười khẽ một tiếng, cổ tay vừa nhấc, kéo thân mình Yến Chỉ Hoài lại đây, không chút do dự đưa khỏa ma đan vào trong cơ thể hắn.

Yến Chỉ Hoài cả kinh, liền nghe Dung Sâm lạnh lùng nói:“ Khỏa ma đan này có thể che dấu khí tức phàm nhân trên người ngươi, nếu ta tính không sai, Ma tôn rất nhanh sẽ tới đây, xem xét coi ngươi có được ta giấu ở đây không. Nếu không muốn chết, liền câm miệng đừng lên tiếng, ta đều có biện pháp ứng phó hắn.”

Yến Chỉ Hoài ngẩn ra, lúc này mới hiểu được vì sao Dung Sâm phải giết tên ma thị kia, còn lấy ma đan. Lập tức nhẫn nhịn cảm giác thiêu đốt trong cơ thể, nhắm mắt gật đầu. Đột nhiên trên người chợt lạnh, quần áo bị lột ra, rồi bị áp đảo trên giường.

“Dung Sâm, ngươi……”

Chưa dứt nói thì đôi môi nháy mắt bị ngăn chận. Mà dần dần tiếng động truyền đến, đã tới ngoài cửa.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây