Đương Nữ Vương Gặp Phúc Hắc

30: Chương 30


trước sau

à quên. lịch up. thay vì đánh du kích đều đều 2 ngày 1 c, mỗi tuần ta sẽ đánh bom 1 lần thường là vào tối đầu tuần, mỗi truyện sẽ cố gắng up 2- 3

———–

Edit: Chuông Cỏ

Beta: Trangki

“Trong két có cái gì?” Tô Lê nhìn Tô Vị Nhiên đang loay hoay với két sắt trước mặt, hỏi.

Tô Vị Nhiên khẽ nhếch khóe miệng: “Cậu cho là cái gì?”

“Nếu tôi đoán không sai, hẳn là văn kiện quan trọng nào đó.” Tô Lê khoanh tay, ung dung nói.

Tô Vị Nhiên mở khoá, kéo cửa két ra, tranh thủ liếc mắt nhìn Tô Lê: “Cậu đoán không sai, là một văn kiện rất quan trọng.”

Tô Vị Nhiên lấy di chúc ra, nhìn một lượt, nhẹ nhàng nở nụ cười quả nhiên là thế. Cảm nhận được ánh mắt tò mò của Tô Lê, Tô Vị Nhiên đưa di chúc trong tay cho hắn.

Tô Lê lơ đãng nhìn lướt qua di chúc, kế đó sắc mặt lập tức ngưng trọng, nhưng vẫn có chút không xác định: “Đây là thật?” Tuy rằng khi Tô lão gia tử còn sống, Tô Lê chưa tới Tô gia, nhưng tình hình của Tô gia, thông qua tư liệu Tô Nguyên đưa cho cũng biết một phần. Vô luận là Tô gia hay ngoại giới đều biết Tô lão gia tử qua đời quá đột ngột, thậm chí còn không kịp lập di chúc.

“Cậu nói thử đi?” Tô Vị Nhiên mỉm cười.

Tô Lê hút một ngụm lãnh khí. Có thể khiến Tô Vị Nhiên coi trọng như vậy, tuyệt đối không thể là giả. Như vậy năm đó Tô Lại Nam đã lừa Tô gia, truyền ra một lời nói dối. Mà đằng sau lời nói dối này, còn thu về không ít lợi ích. Thậm chí, cái chết bất đắc kì tử năm đó của Tô lão gia tử cũng có thể do hắn làm.

“Rất kỳ quái phải không?” Tô Vị Nhiên lấy di chúc từ tay Tô Lê: “Gia quy Tô gia con riêng không được nắm quyền, về điểm này lão gia tử cũng không thể làm gì.”

Ánh mắt của hắn quét qua di chúc, khẽ cười nói: “Nhưng lão gia tử quá yêu thương Tô Tuấn Vũ, cho nên thay đổi một cách khác để hắn có thể nắm quyền.”

“Không sai, khi đó, ngài hẳn vẫn còn rất nhỏ đi.” Tô Lê nói. Tô lão gia tử chết chín năm trước. Phần di chúc này lại là viết từ mười năm trước. Tô lão gia tử cảm giác mình sắp không được nên mới vội vàng lập di chúc. Mười năm trước, Tô Vị Nhiên mới mười bốn tuổi.

Trong di chúc, Tô lão gia tử bỏ qua Tô Lại Nam, trực tiếp để Tô Vị Nhiên kế thừa gia sản. Nhường Tô Lại Nam và Tô Tuấn Vũ trợ giúp Tô Vị Nhiên xử lý sự vụ trong Tô gia. Như vậy cũng không tính là làm trái gia quy.

Bất quá nếu di chúc chỉ nói như vậy, thì Tô Tuấn Vũ cũng sẽ không muốn tìm phần di chúc này như vậy. Bởi vì hiện tại Tô Vị Nhiên đã trưởng thành, căn bản không cần Tô Tuấn Vũ trợ giúp. Phần di chúc này chỉ có lợi cho Tô Vị Nhiên.

Trong di chúc của Tô lão gia tử điều thứ hai viết, sau khi Tô Vị Nhiên trưởng thành muốn hoàn toàn kế thừa Tô gia, thì nhất định phải đem nghiệp vụ vũ khí đạn dược ở châu Nam Mĩ giao cho Tô Tuấn Vũ xử lý. Nếu không thì xem như tự từ bỏ quyền thừa kế.

“Tô lão gia tử thiên vị trắng trợn quá rồi.” Tô Lê nhìn bản di chúc trong tay Tô Vị Nhiên, khẽ cười nói.

Chỉ cần Tô Vị Nhiên muốn kế thừa gia sản thì nhất định phải chia nghiệp vụ vũ khí đạn dược Nam Mĩ cho Tô Tuấn Vũ. Thị trường vũ khí đạn dược của Tô gia tập trung chủ yếu ở Bắc Mĩ, Nam Mĩ và khu Trung Đông. Nam Mĩ chính là một trong ba nơi quan trọng. Nói cách khác, ý trong chuyện này chính là phân một phần ba Tô gia cho Tô Tuấn Vũ.

“Nếu cậu là một trong mấy lão già còn sống của Tô gia, khi nhìn thấy bản di chúc này cậu có tin hay không?” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói.

“Tôi sẽ nghi ngờ.” Tô Lê nở cười: “Bởi vì bản di chúc này quá cảm tính. Không phù hợp với hành vi của Tô lão gia tử.” Tô lão gia tử thiên vị không phải giả, này là chuyện cơ hồ cả Tô gia đều biết. Nhưng Tô lão gia tử luôn khôn khéo tự chủ, tuy bất công, nhưng Tô Lại Nam cũng được chia không ít. Cho nên nếu nói trước khi lâm chung hắn lại đi lập loại di chúc này thì quả thực khiến người khác phải giật nảy.

Tô Lại Nam chỉ biết Tô lão gia tử lập di chúc, nhưng chưa từng thấy, nên tự nhiên cũng không biết nội dung cụ thể trong đó. Mà Dung Uẩn qua đời mười một năm trước, nên Tô Lại Nam không tìm được ngọc bội long phượng, cũng không lấy được di chúc. Ngoài ra nếu ngọc bội long phượng mất tích, vậy Tô Lại Nam cũng không cần lo lắng di chúc sẽ bị người khác lấy được.

Tô Vị Nhiên mỉm cười: “Vậy thì đúng rồi. Nhìn thấy phần di chúc này, nếu không giám định chữ viết, như vậy ai cũng sẽ không tin nội dung bên trong.”

Mí mắt Tô Lê giật một cái, đột nhiên có một dự cảm xấu.

“Biết vì sao tôi dẫn cậu tới đây không?” Tô Vị Nhiên cười đến ôn nhu, mặc dù là câu hỏi nhưng hiển nhiên hắn cũng không cần Tô Lê trả lời: “Nhớ kỹ mật mã chưa?”

“Đã nhớ kỹ.” Tô Lê nhìn Tô Vị Nhiên, muốn thông qua biểu tình suy đoán mục đích của hắn một chút.

“Tốt lắm, địa chỉ và vị trí két sắt cũng biết rồi phải không?” Tô Vị Nhiên mỉm cười, sau đó xoay người rời khỏi phòng, vẫy Tô Lê: “Đi thôi.”

“Tôi có thể hỏi nguyên nhân không?” Tô Lê đứng bất động, mỉm cười nói: “Bằng không tôi cho là mình sắp bị bán còn muốn giúp người ta đếm tiền.”

“Cũng không phải chưa từng bị bán, cậu phải là đã quen rồi chứ.” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói.

Tô Lê đến gần Tô Vị Nhiên: “Nhưng tôi muốn nghĩ cách giúp ngài có thể kiếm nhiều hơn a? Thiếu gia thân ái.”

“Chúng ta có thể đến phòng ngủ rồi nói tiếp. Ở đây khắp nơi đều lạnh như băng, thật không có không khí.” Tô Vị Nhiên vỗ nhẹ mặt Tô Lê, ôn nhu nói.

Trở lại Tô gia, Tô Vị Nhiên thấy chiếc Bentley đen của Tô Lại Nam đậu trong ga ra, liền thuận miệng hỏi một người làm vườn đang chăm sóc hoa: “Cha tôi đã về?”

“A… Vâng. Vừa… vừa về.” Đại khái đây là lần đầu tiên bị Tô Vị Nhiên chủ động hỏi, người làm vườn nọ lắp bắp trả lời.

“Đã biết.” Tô Vị Nhiên nói xong, ôm eo Tô Lê đi đến phòng khách.

“Sao vậy? Đột nhiên yêu tôi sao?” Tô Lê cũng vòng tay qua eo Tô Vị Nhiên, cả người gần như dán vào hắn.

“Sao lại là đột nhiên?” Tô Vị Nhiên nhéo nhéo eo Tô Lê, trêu đùa: “Tôi luôn rất yêu cậu a.”

Hai người lấy tư thế thân mật như vậy đi vào phòng khách. Vào phòng liền thấy Tô Lại Nam và Tô Sùng Hoa mới trở về từ tiệc mừng thọ của Tào Chính Hải.

“Bớt phòng túng một chút cho ta!” Tô Lại Nam chứng kiến Tô Vị Nhiên ôm Tô Lê tiến vào, trầm giọng nói.

“Con đã thu liễm kiên trì đợi về đến nhà rồi mới làm mà, vốn định chơi trong xe đấy.” Tô Vị Nhiên vô tội nói.

“Cút!” Tô Lại Nam không nhịn được nữa mắng.

Tô Vị Nhiên nhún vai: “Được rồi, con cút ngay đây.” Nói xong vừa đi vừa ôm Tô Lê lên lầu hai.

Vào phòng ngủ, Tô Vị Nhiên lập tức buông Tô Lê ra. Nhưng Tô Lê lại không buông Tô Vị Nhiên ra, ngược lại còn tăng thêm khí lực trên tay. Một bàn tay đã theo vạt áo sơ mi Tô Vị Nhiên, dọc theo bụng từ từ thăm dò lên. Tô Vị Nhiên mỉm cười chặn tay Tô Lê lại: “Bảo bối, chờ cậu phẫu thuật mặt thành Phương Quân Dục, tôi nhất định sẽ làm với cậu.”

Khi Tô Lê nghe đến tên Phương Quân Dục, con ngươi tối sầm, nhưng rất nhanh liền che dấu, mỉm cười vòng tay qua cổ Tô Vị Nhiên: “Làm tình trong bóng tối sẽ không thấy mặt đối phương. Có phải mặt Phương Quân Dục hay không đâu can hệ gì? Chỉ cần hưởng thụ khoải cảm *** mang đến là đủ rồi.”

Tô Vị Nhiên đẩy Tô Lê treo trên người mình ra, khẽ cười nói: “Thân ái, đợi đến ngày nào đó cậu có thế để làm tôi khó kìm lòng nổi, tôi sẽ lên giường cùng cậu.” Hắn đi đến giá rượu, lấy ra một cái ly chân cao, rót nửa ly rượu đỏ.

“Không phải cậu muốn biết vì sao tôi lại mang cậu đến ngân hàng J sao?” Tô Vị Nhiên ngồi xuống, dựa vào lưng ghế uống một ngụm rượu.

Tô Lê đi tới ngồi cạnh Tô Vị Nhiên, nghe vậy mỉm cười nói: “Tôi đúng là rất tò mò.”

Tô Vị Nhiên vươn tay, từ trong một ngăn kéo nhỏ bên hông giá rượu lấy ra một chiếc bật lửa Givenchy, bật nắp. Rút bản di chúc trong túi ra, châm lửa, vứt vào gạt tàn thuỷ tinh trên bàn.

Tô Lê chờ Tô Vị Nhiên nói tiếp. Nếu mục đích chính của Tô Vị Nhiên là tiêu hủy bản di chúc này, vậy hắn không cần phải làm phức tạp như vậy, còn đặc biệt dẫn hắn đến ngân hàng J.

“Ngày mai…” Tô Vị Nhiên chậm rãi lên tiếng: “Tôi sẽ có một bản di chúc giống hệt thế này cho cậu.”

“Giống hệt?” Tô Lê lặp lại.

“Đúng vậy. Trước khi mang cậu đến ngân hàng J, tôi đã cho người làm nhái bản di chúc.” Tô Vị Nhiên mỉm cười. Sau khi đem toàn bộ nội dung làm giả và bút tích cần thiết cho bên kia, Tô Vị Nhiên đã đem bản di chúc thật sự trả lại ngân hàng J.

“Mục đích của ngài chính là mang tôi đến ngân hàng J một lần?” Trong lòng Tô Lê đã mơ hồ đoán ra.

“Không sai.” Tô Vị Nhiên cười: “Bởi vì tôi cần cậu nhớ con đường này.”

“Ngài là muốn tôi…” Tô Lê chỉ nói một nửa, giương mắt nhìn Tô Vị Nhiên, sau một lúc lâu thì phá lên cười: “Quả nhiên tính toán rất hay, bẫy chết người không đền mạng. Tôi có phải nên mặc niệm cho đối thủ của ngài một tiếng không đây?”

Một lát sau, hắn ngưng cười, nói với Tô Vị Nhiên: “Có lẽ có một ngày, tôi sẽ chết trong tay ngài cũng không chừng…” Tô Lê nhẹ nhàng cười nói, ánh mắt mang theo mê luyến: “Bất quá tôi lại thích. Tôi chính là thích ngài như vậy.”

“Thật thông minh.” Tô Vị Nhiên gõ nhẹ lên mặt bàn một chút. Hắn đem chìa khoá tủ sắt và ngọc bội long phượng đặt trên bàn, đẩy cho Tô Lê: “Mấy ngày nữa, tôi sẽ cho cậu biết nơi ẩn thân của Tô Tuấn Vũ. Sau đó cậu nghĩ cách lừa lấy tín nhiệm của hắn. Cò thể dùng cách gì cũng được.”

Tô Lê mỉm cười nói: “Cách gì cũng được?” Hắn nhìn Tô Vị Nhiên. Tô Vị Nhiên gật đầu: “Tùy cậu. Có lẽ giường của hắn so với tôi còn thoải mái hơn.”

“Lúc này lên giường của ngài mới có tính khiêu chiến nhất.” Tô Lê đùa nghịch ngọc bội long phượng trong tay, mỉm cười nói.

“Sau khi lấy được tín nhiệm của hắn, ‘trộm’ ngọc bội long phượng và chìa khóa từ phòng tôi…” Tô Vị Nhiên cười một tiếng: “Với lại thừa dịp tôi say lộ ra mật mã, dẫn hắn đi tìm bản di chúc hắn luôn nhớ mong.”

“Tôi có lẽ nên bi ai cho Tô Tuấn Vũ một chút?” Ánh mắt Tô Lê dời khỏi ngọc bội long phượng, dừng trên mặt Tô Vị Nhiên: “Bởi vì trực tiếp lấy từ tủ bảo hiểm trong ngân hàng, Tô Tuấn Vũ tất nhiên sẽ yên tâm, cũng không cần nghiệm chứng thật giả. Mà cho dù có nghiệm chứng, ngài cũng sẽ giở trò trong quá trình. Tô lão gia tử hẳn là đã nói nội dung cho Tô Tuấn Vũ. Nếu không Tô Tuấn Vũ sao lại sẽ khẳng định có phần này di chúc này như vậy. Chỉ cần xác thực nội dung, sau đó Tô Tuấn Vũ cầm phần di chúc giả này đi thuyết phục các nguyên lão và ra điều kiện với Tô gia… cuối cùng là bị vạch trần. Thật đáng thương.” Tô Lê khẽ cười nói: “Thật sự là một đứa con hoang si tâm vọng tưởng không biết trời cao đất dầy, phải không thiếu gia?”

Tô Vị Nhiên ôn nhu đáp lại: “Cũng chỉ có cậu hiểu tôi.”

————-

Tk: Hai đứa này, đứa nào cũng độc ác như nhau, đúng là ….. =..=

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây