Trong căn phòng quần áo rãi rác khắp nơi, Ân Tố Như mệt mỏi quấn chăn quanh người,ngồi dậy dựa lưng vào thành giường đưa mắt nhìn Tô Triết đang ngồi ở sopha nốc từng ly rượu mạnh.
.
Tối qua cô ta nhận được điện thoại của Tô Triết nghe qua giọng liền biết anh ta đã say.
Ân Tố Như đến nơi đưa anh ta về khách sạn, vừa vào cửa Tô Triết như hổ đói vồ vập lấy cô ta hành hạ cả đêm.
.
Tên khốn này càng ngày càng xem cô ta chẳng khác gì công cụ ấm giường, ngoài những lúc anh ta cần mới gọi đến.
Còn những lúc cô ta muốn gặp, Tô Triết luôn tìm cách tránh né.
.
Không sao cả, đối với người như cô ta đủ sức để chơi lớn với mẹ con hai người họ.
Thật ra trong mắt Ân Tố Như người như Tô Triết không đáng sợ mà người đáng sợ thật sự chính là Tô Tuyết Giao.
Tuy cô ta chưa nắm được bằng chứng tội ác nào của Tô Tuyết Giao nhưng chỉ cần nhìn sự chỉ điểm đứng sau của Tô Tuyết Giao đối với Tô Triết cũng khiến cho cô ta phải phòng bị.
- Anh sao thế?có chuyện gì thì tâm sự với em.
Anh cứ uống rượu như thế không tốt cho sức khỏe đâu.
Tô Triết không ngừng mà càng rót thêm vào đầy ly.
- Mặc kệ anh, em ngủ thêm đi.
.
Ân Tố Như lườm anh ta một cái sắc bén.
.
- Anh có phải là đang nhớ đến Lạc Băng đúng không? Đêm qua l@m tình với em mà miệng anh không ngừng gọi tên cô ta đấy.
Tô Triết hơi sựng người, đúng vậy anh ta mỗi lần ân ái với Ân Tố Như trong đầu anh ta luôn tưởng tượng ra người nằm dưới mình chính là Lạc Băng.
Cảm giác mơ tưởng đó khiến anh ta đạt đến kh0ái cảm dục tiên dục tử.
.
Tô Triết không trả lời, mà chỉ lờ đi uống rượu tiếp.
Thái độ của anh ta khiến Ân Tố Như cảm giác mình bị xem thường.
.
Cô ta tức giận hét lên.
.
- Tô Triết anh im lặng là sao? Là thừa nhận đúng không? Anh yêu Lạc Băng rồi đúng không? Tô Triết day trán có chút mệt mỏi.
- Em có im lặng hay không, trong cơn say thì anh làm sao nhớ mình đã nói gì.
.
Tô Triết vẫn là lấp li3m sự thật, dù là rõ lòng nhau nhưng ít nhất câu trả lời của anh ta vẫn phần nào làm dịu đi cơn nóng giận của Ân Tô Như.
.
Cô ta mím môi muốn nói thêm thì tiếng chuông điện thoại vang lên là của Tô Triết.
.
Tô Triết đi đến nhặt chiếc áo dưới đất, móc điện thoại trong túi ra nhìn dãy số rồi có chút chần chừ.
Nhưng vẫn là bấm bút nghe.
.
- Mẹ.
.
- ! ! ! Không rõ Tô Tuyết Giao nói chuyện gì mà Tô Triết nhìn Ân Tố Như rồi lẵng lặng kéo cửa bước ra ngoài sân thượng nghe điện thoại.
.
Chưa được năm phút sau anh ta quay vào mặc quần áo lại chỉnh tề, có chút vội vàng cầm trên tay áo khoác,võn vẹn để lại với Ân Tố Như một câu.
- Em nghỉ ngơi đi, anh có việc đi trước.
.
- Anh có việc gì? anh muốn đi đâu.
.
? Tô Triết nhíu mày.
.
- Chuyện riêng của anh.
.
Nói rồi anh ta sãi bước mở cửa phòng rời đi, để lại Ân Tố Như chật vật ngồi trên giường với sắc mặt vô cùng khó coi.
.
!.
Đến ngày thứ ba Lạc Băng thật sự đã khỏe hẳn, cô quyết định mè nheo muốn An Tử Song đưa mình đi ngắm nhìn cảnh quan hùng vĩ, đẹp hơn tranh vẽ của dãy Apls.
Đặc biệt là Lạc Băng muốn trãi nghiệm di chuyển bằng tàu hỏa.
.
Lúc đầu An Tử Song nào đồng ý nhưng Lạc Băng lăn qua lộn lại trong lòng anh làm nũng thì dù trái tim An Tử Song có làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi.
.
Anh đành gật đầu và chọn phương án là bao trọn chuyến tàu với loại vé Swiss Family Card là loại vé dành cho gia đình.
Và chuyến tàu xuất phát đến dãy Apls ngoài nhân viên của trực trên tàu thì chỉ có cô và anh cùng một số vệ sĩ của An Tử Song.