Edit: Yuhan Beta: Lia _______________________________ Trên đường tới nhà hàng, Thời Dược nói ra mục đích chân chính cho bọn họ biết.
Nghe xong nguyên nhân và chân tướng khiến Phòng An Duyệt cùng Tần nguyệt đều ngỡ ngàng.
Phòng An Duyệt nói: "Không nhận ra hai người các cậu hoá ra có một đoạn chuyện xưa như vậy luôn đó?" Tần Nguyệt: "Cho nên nói cách khác, dì cũng không biết tình hình hiện tại của tình hình hiện tại của các cậu, còn tưởng rằng hai người đều độc thân nên mới giới thiệu bạn gái cho Thích đội trưởng?" "Ừ" Thời Dược gật gật đầu.
Phòng An Duyệt hỏi: "Vậy sao không nói với dì đi?" Thời Dược buông tiếng thở dài, "Cậu chưa biết hoàn cảnh nhà tớ như thế nào — mẹ tớ vẫn luôn yêu quý Thích Thần như con trai, lúc trước anh ấy mới tới nhà tớ, cha mẹ liền dọn dẹp phòng ngủ chính nhường cho anh ấy.
Hơn nữa mấy năm nay, các cô, các bác và những người khác trong nhà đều đối xử với anh ấy như người thân......!Nếu tớ đột nhiên nói với mẹ, tớ và Thích Thần............" Thời Dược chưa nói xong, chỉ một buông tay, "Cậu nghĩ mẹ tớ có thể chấp nhận sao?" "Con nuôi biến thành con rể, tốt quá còn gì?" Phòng An Duyệt trêu ghẹo nói.
"Thôi thôi......Cậu cho rằng bọn họ có thể cùng suy nghĩ với những người trẻ tuổi như chúng ta sao?" Tần nguyệt hỏi: "Vậy cậu tính làm sao bây giờ? Vẫn tiếp tục giấu giếm như vậy á?" Thời Dược nghe xong nhíu mày, "Tớ làm sao đủ dũng khí chứ? Mới có mấy ngày mà mẹ liền đưa Thích Thần đi xem mắt....!Nhưng cũng không vội được, phải tính toán kỹ đã." Phòng An Duyệt bên cạnh bật cười: "Nếu muốn tính toán kỹ đã, vậy cậu đem bộ dạng hùng hổ như sắp đánh nhau này đi tới nhà hàng Thích Thần xem mắt bắt gian làm gì?" "Ai nói muốn đánh nhau đâu" Thời Dược hơi hơi mỉm cười, ưỡn thẳng lưng một chút, "Tớ có thể lấy danh nghĩa em gái quang minh chính đại mà đi ngang qua." "......" Phòng An Duyệt cùng Tần nguyệt liếc mắt nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
— Nửa giờ sau, nhà hàng "Tháp Eiffel" ở thành phố Q.
Vừa bước chân vào nhà hàng liền có người mặc đồ phục vụ tươi cười đi tới chào hỏi: "Xin chào, các bạn có mấy người?" "Ba người." Thời Dược thất thần mà lên tiếng, ánh mắt quét qua nửa không gian xung quanh, nhưng cũng không thấy bóng dáng Thích Thần đâu cả.
"Vâng, mời mọi người đi theo tôi." Người phục vụ xoay người đi ở phía trước, dẫn ba người theo hành lang dài hình chữ L đi vào bàn ăn.
Ngồi xuống một vị trí bên cạnh góc tường, Thời Dược không giống như hai người đang hí hửng lấy thực đơn món ăn và đồ uống.
"Các cậu gọi trước đi." Thời Dược nói, đôi mắt hơi nheo lại một lần nữa rà soát toàn bộ nhà hàng.
Bên cạnh Phòng An Duyệt xem đến buồn cười, trực tiếp vẫy vẫy tay với anh chàng phục vụ đứng bên cạnh, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Cho tôi hỏi, anh có nhìn thấy một chàng trai rất đẹp, khoảng 24 tuổi tuổi không?" Người phục vụ sửng sốt, sau đó dường như hiểu ý mà cười rồi quay sang nhìn lại một cái, "Có đấy, còn đi cùng một cô gái nữa,........Là ở bàn bên kia." Người phục vụ xoay người ý chỉ tới một góc nào đó của nhà hàng.
Lập tức ánh mắt lạnh lẽo của Thời Dược phóng đến bên đó, thoáng chốc đã phát hiện ra Thích Thần đang quay lưng về phía bên này, còn ghế đối diện là một cô gái trang điểm xinh đẹp.
Thời Dược cảm thấy răng mình đau hai giây.
Phòng An Duyệt nhịn không được cười: "Ai da, Dược Dược à, dì cũng thật biết tìm cho cậu một đối thủ cạnh tranh." Tần Nguyệt lại bình tĩnh quan sát hai giây, xua xua tay, "Đừng lo lắng, tớ nghĩ là họ không có gì đâu —— nhất định nãy giờ Thích Thần chỉ một mặt lạnh lùng, nhìn biểu cảm của cô gái kia như thế muốn nói Nếu không phải vì anh đẹp trai thì tôi đã sớm đi rồi." Phòng An Duyệt: "Ha ha ha ha ha, phân tích này quá hợp lý, quá thuyết phục.
Dược Dược, cứ bình tĩnh nào." Thời Dược không nói nên lời: "......!Các cậu đến đây chính là để cười nhạo tớ đấy à?" Cô mới vừa cầm lấy thực đơn, chuẩn bị thu hồi ánh mắt, liền thấy chàng trai ngồi ở bàn bên kia như linh cảm được bị ai đó theo dõi, ngoái đầu nhìn sang.
Thời Dược ngây người 0.1 giây, gần như là theo phản xạ có điều kiện mà nhanh chóng lấy thực đơn che lên bên cạnh mặt.
Cô hít một hơi thật sâu, còn chưa kịp định thần lại thấy hai người đi cùng mình vô cùng thân thiện mà vẫy tay chào.
Thời Dược: "............" Cô kìm nén đến không dám nói đàng hoàng: "Hai bà cô của tôi ơi, các người đừng nghịch ngợm được không? Chúng ta đang đi rình rập thăm dò tình địch đó, không phải ngẫu nhiên gặp đâu." Phòng An Duyệt cười cười: "Vừa lúc nãy cậu nói quang minh chính đại tới đây mà?" Thời Dược: "Ý tớ không phải——" Cô còn chưa nói hết đã cảm thấy thực đơn đang che trên mặt truyền đến một áp lực, ngay sau đó không cánh mà bay —— "......" Thời Dược thấy chết không sờn chậm rãi ngẩng đầu.
Quả nhiên cô thấy Thích Thần đứng ở bên cạnh bàn, đôi mắt đào hoa rũ xuống, vẫn bình tĩnh như cũ nhìn cô.
"Dì bảo em đến đây?" "......!Không phải." Thời Dược rầu rĩ lên tiếng, đứng dậy, "Em tự đến." "......" Đáy mắt Thích Thần lóe lên ý cười.
Hắn duỗi tay xoa xoa mái tóc cô gái thấp hơn mình một cái đầu, "......!Lo lắng cho anh à?" Thời Dược bĩu môi, "Còn giấu em đi xem mắt, ai mà không lo được chứ......" Thích Thần mỉm cười, "Em thừa hiểu anh chỉ không muốn em vì việc này mà suy nghĩ." "......" Thời Dược nhịn nhịn không được khóe miệng khẽ cong lên, nhưng vẫn bướng bỉnh nói: "Thôi đi.
Anh cái gì cũng không nói, quỷ mới biết trong lòng anh thế nào." Thích Thần có ý trả thù mà thuận tay vò loạn mái tóc mượt mà buông xõa, nhìn chúng lộn xộn rủ trên má của cô gái——
"Đừng ghen, anh vừa ngồi xuống đã nói mình có bạn gái rồi." Hai mắt Thời Dược sáng lên, nhưng vẫn thoáng nhìn sang cô gái ngồi ở đằng kia cũng đang ngẩng đầu quan sát bên này, cô lại có chút bực: "Sao trông cô ấy như thể chẳng quan tâm chuyện đó tí nào thế?" Lần này không đợi Thích Thần mở miệng, Phòng An Duyệt cướp lời nói trước, "Ôi không, trời ạ," nàng biểu cảm khoa trương, giả vờ run rẩy mà ôm lấy hai cánh tay —— "Thích đội trưởng, anh mau đem cái bình giấm chua nhà anh đi đi, bọn tôi không muốn ăn đồ Tây có mùi giấm đâu." Thời Dược mặt đỏ lên, quay lại nói: "An Duyệt cậu là cái đồ cỏ mọc đầu tường (*), rốt cuộc cậu ở phe nào đó?" (*cỏ mọc đầu tường: chỉ người lập trường không kiên định, gió chiều nào theo chiều đó.) "Đúng rồi, tớ quên mất hôm nay cậu mời bọn tớ tới đây ăn cơm "xem kịch", không thể đắc tội, càng không thể tùy tiện đuổi ra bên ngoài, đúng không Nguyệt tỷ?" Thời Dược: "......" Bị bán đứng một cách triệt để, cô cực kỳ ngượng ngùng quay đầu lại xem phản ứng của Thích Thần.
Sau đó, cô liền nghe thấy tiếng nói quen thuộc ở trước đỉnh đầu cô vang lên, mang theo chút ý cười —— "Anh phục vụ, hóa đơn bàn này gộp cho tôi sang bên kia, lát nữa sẽ thanh toán một thể." Sau đó cổ tay Thời Dược bị túm lấy, không kịp phản ứng liền cảm giác mình đã bị người ta kéo đi, "Hai người cứ thong thả, thỏ con nhà tôi......!Tôi mượn trước đã." Đi ra ngoài vài bước Thời Dược còn nghe thấy Phòng An Duyệt phía sau cười nói: "Lấy đi lấy đi, không cần trả lại." Thời Dược: "............" Chọn nhầm bạn chơi rồi......! "Anh đưa em đến đây làm cái gì ——" Thời Dược ý muốn giãy giụa.
Thích Thần tăng thêm chút lực kéo cô về phía bàn của mình, đồng thời thấp giọng cười, "Không phải không yên tâm sao? Cách xa như vậy giám sát không tiện lắm, bố trí cho em khoảng cách gần nhất." Thời Dược: "......" Cô còn muốn phản kháng, đáng tiếc lúc này đã bị lôi tới trước mặt đối tượng xem mắt của Thích Thần.
"Anh Thích, vị này......" Nhạc Dĩnh đứng lên, biểu tình phức tạp mà nhìn về phía Thời Dược, "Không phải chính là......!bạn gái của anh đó chứ?" Thích Thần chưa kịp mở miệng, Thời Dược lại như bị ấn vào công tắc nào đó đột nhiên ngẩng đầu, "Không phải không phải đâu, anh ấy là anh tôi—— tôi là con gái của Quan Tuệ, chính là người giới thiệu......" Nhạc Dĩnh phản ứng trở lại, tươi cười trên mặt lập tức tự nhiên hơn rất nhiều, "À, hóa ra em chính là Thời Dược con gái của cô Tuệ, trước đó chị có nghe cô kể vài lần, chỉ là bây giờ mới có cơ hội gặp —— Đúng thật là một mỹ nhân xinh đẹp." "Cảm ơn, chị cũng thật xinh đẹp." Thời Dược khen thật lòng, nhưng cũng không quên lạnh lẽo mà liếc mắt nhìn Thích Thần một cái.
Nhưng có điều trước khi cô hành động, Thích Thần cũng đã đem ghế ngồi bên cạnh mình kéo ra, đồng thời đỡ lưng ghế cười như không cười mà nhìn Thời Dược đang xấu hổ lúng túng, "Thỏ con, ngồi đây.
Cất tai thỏ đi, đừng để nó rủ xuống mặt bàn.." Thời Dược: "............??" Làm trò trước mặt Nhạc Dĩnh, cô lại không thể tại đây so đo, đành phải mặc hắn trêu chọc mà ngồi xuống.
Thích Thần duỗi tay ra hiệu người phục vụ mang thực đơn và đồ uống mới đến.
"Muốn gọi súp gì? Súp bơ nấm hay là súp hải sản?" Thời Dược nghĩ nghĩ, "Súp hải sản đi, súp nấm của họ hơi béo." Thích Thần gật gật đầu, "Gọi thêm gì nữa nào." Thời Dược nhìn thực đơn la liệt một mặt rối rắm, "Em mắc chứng sợ lựa chọn......" Nhạc Dĩnh ở đối diện vừa rồi có chút xấu hổ nhân cơ hội này chen vào nói, "Tôm chiên chanh cũng rất ngon, em có thể nếm thử một chút." Thích Thần mỉm cười, "Cái này dù muốn thử cũng không được, cô ấy là người cuồng đồ ngọt, đồ chua và cay dường như không chạm vào." Thời Dược mấp máy môi, nghẹn nghẹn nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm: "......Anh mới cuồng đồ ngọt." Thích Thần: "Ồ, vậy để anh gọi tôm cho em." Thời Dược: "............!Hay là thôi, đổi món khác đi vậy." Thích Thần trầm giọng cười.
Chờ gọi món xong, người phục vụ ghi nhớ, lúc sau lại cúi người hỏi câu, "Vị tiểu thư này muốn gọi rượu gì không?" Thời Dược ánh mắt sáng lên: "Mọi người muốn uống gì?" Nhạc Dĩnh cười cười, "Rượu vang đỏ, giúp tôi mang cho Thời Dược một cái ly, uống một chút sẽ tốt cho cơ thể." Người phục vụ vừa muốn đáp lời, Thích Thần liền mở miệng, "Lấy cho cô ấy một cốc trà hoa đi." Phục vụ nhận lại thực đơn rồi rời đi, mà Thích Thần thì nhìn về phía Nhạc Dĩnh, xem như giải thích: "Cô ấy không được đụng vào đồ uống có cồn, uống hai ba ngụm đã say." "Em đâu có tệ như vậy......!Đó là trước kia thôi." Thời Dược kháng nghị, "Hiện tại, ít ra có thể kiên trì một ly không ngã." Thích Thần nghiêng người đảo mắt nhìn lại, hài hước mà nhìn Thời Dược, "Ừm, một ly mới gục, là tiến bộ rất lớn đó." "............" Thời Dược nhịn không được, biên độ rất nhỏ âm thầm trừng mắt với hắn một cái.
Nhạc Dĩnh ở đối diện không khỏi xuýt xoa: "Anh em hai người tình cảm tốt thật đó.......!Thời Dược à, vừa nãy em chưa tới đây, chị còn tưởng anh của em không biết cười cơ....!Không biết ở trước mặt bạn gái thì thế nào?" "Khụ......" Mới vừa uống một ngụm nước chanh, Thời Dược nghe thấy lời này liền suýt chút nữa bị sặc, sau đó chột dạ mà nhìn về phía Thích Thần..