Father (Phụ)

68: Sixty-seventh child


trước sau

Vừa tỉnh lại, một cô gái xinh đẹp đi tới trước mặt, đưa ra lời mời với mình.

Nei Bog cảm thấy hắn không thể tìm về xúc động mà đàn ông bình thường nên có trước kia, phản ứng của hắn chỉ là chớp chớp mi mắt, uể oải nói.

“Cô muốn chết sao?”

Nei Bog rất bình thản nói lên sự thật, nhưng dễ nhận thấy đó đã chọc giận Lanna. Mày Lanna đầu tiên là nhấc cao cao, sau đó nhíu chặt lại, cảm xúc tối đen cuồn cuộn trong mắt quả thật muốn đốt rụi kẻ không biết điều đối diện.

“Ngươi tưởng…” Lanna vươn tay, móng tay đỏ tươi cào nhẹ cằm Nei Bog, mang cảm giác thân mật nguy hiểm. “… Ta rất muốn chạm vào ngươi sao?”

Vĩnh viễn không thể quên được, lúc nàng hồi hộp được gia chủ mời đến, nghênh đón một cô gái trong lòng vui sướng vì rốt cuộc được nhà Lanna coi trọng lại là một đống dụng cụ lạnh lẽo, nàng bị ấn lên dụng cụ, thiết bị đâm kim nhọn vào ấn đường của nàng, rất đau, rất đau, còn muốn đau hơn cả khi bị các anh chị em dùng kim đâm vào mười ngón tay lúc trước. Trong tiếng kêu thảm thiết của nàng, có kẻ vô cảm lên tiếng như đang bình luận trọng lượng heo thịt trong chợ: Cô ta được!

Vậy ngài cứ mang nó đi đi! Gia chủ mỉm cười như vậy.

Thế là nàng cứ bị đưa đi như thế, ký ức sau đó vẫn luôn là một khoảng trống, đó là di chứng bị thôi miên sâu. Ờ, nàng nhầm, trong lúc đó nàng có tỉnh lại một lần, nhưng nàng lại oán hận, tại sao phải nhớ kỹ khoảnh khắc đó như vậy, tại sao không dứt khoát quên tất cả đi —— quên đi khoảnh khắc nàng bị làm nhục, quên đi gã đàn ông đã hủy hoại nàng, coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, nàng vẫn là một đứa con vợ lẽ không đáng nhìn trong gia tộc Lanna, cẩn trọng mà sinh sống.

—— Ai cũng không thể hiểu, khi một thiếu nữ khó khăn lắm mới tỉnh táo lại từ trong hỗn độn tử vong, biết được hai đứa trẻ nhuộm máu trước mặt là con của mình, sẽ mang một tâm trạng thế nào.

Người phụ nữ cười quyến rũ, ý cười lại không vào được đáy mắt.

“Ta nghĩ ngươi cần nhận ra sự thật, ngươi hiện tại là tù nhân của ta, bây giờ cũng không dễ chịu như lúc ngươi ở sao Norton, không có vô số đàn bà bị chọn ra để ngươi muốn làm gì thì làm nữa. Ta thật sự rất muốn cắt rời từng bộ phận trên cơ thể ngươi, như vậy lúc mập hợp, không chừng ta có thể giảm một phần lớn tỷ lệ chạm tới thân thể ngươi, dù sao ngươi cũng chỉ có tác dụng ở chuyện đó, đó là giá trị tồn tại duy nhất của ngươi!”

“Vậy thì đừng chạm tới tôi!” Nei Bog không màng đến cảm giác đau đớn chỗ cằm, giọng điệu bình thản mang ý đề nghị nghiêm túc. “Nếu cô đã ghét tôi như vậy, tại sao còn muốn miễn cưỡng tôi và chính mình?”

“Đó đương nhiên là vì để “tạo thần”.” Vẻ mặt Lanna trắng trợn mà tùy tiện, đáy mắt bừng bừng tham vọng. “Giống như hai đứa con Turtle Dove đáng yêu nghe lời kia của ta, tạo ra một, hai… vô số “thần” —— thần thống trị thế giới, ta thống trị thần!”

“… Cô là mẹ của Greed?” Nei Bog chằm chằm nhìn thẳng Lanna, vẻ mặt của hắn khó có thể nói bằng lời.

“Không phải, không phải, không phải! Chúng là Turtle và Dove! Đừng tự tiện đặt tên cho chúng, ngươi không có tư cách!” Một cơn đau truyền đến, Nei Bog cảm thấy chỗ nối tiếp giữa cằm và cổ chảy xuống một mảnh trơn ướt. Đầu ngón tay Lanna cắt qua da người nam, máu tươi phủ lên móng tay làm màu đỏ trên đó càng thêm sáng đẹp. “Chỉ là Turtle Dove của ta!”

Nei Bog ngẩn ngơ nhìn Lanna, Lanna trước mắt là một trong vô số những cô gái được Emerson đưa đến trước mặt hắn trước kia, nàng còn sống, phẫn nộ rõ ràng như vậy, oán hận rõ ràng như vậy, còn sống rõ ràng như vậy ——

Người nam trầm mê trong thế giới của mình, thì thào tự nói. “Cô không chết sao…”

“Thật đáng tiếc!” Lanna mỗi chữ ngừng một chút, cắn chữ trong răng, đầu ngón tay ép mạnh lên vết thương của Nei Bog, vẻ mặt từ vặn vẹo bắt đầu chuyển sang hung tợn. “Ta – còn – sống – rất – tốt, tốt đến độ thậm chí có thể mời ngươi tới làm khách ——”

“Xin lỗi!”

Lanna cứng đờ, tiếng xin lỗi kia tới đột ngột như thế, không chân thật như thế.

Nei Bog nói cực khẽ. “Tôi chưa từng có ý muốn giết các cô!”

Bất kể thế nào, thân là “hung khí”, Nei Bog chung quy là nguyên nhân trực tiếp tạo nên cái chết của các cô gái. Trốn tránh lâu như vậy rồi, hắn cuối cùng cũng đối mặt với mọi chuyện.

“… Ngươi cảm thấy như vậy có ý nghĩa gì sao?” Lanna kéo môi đỏ lên đùa cợt. “Ngươi chẳng lẽ cảm thấy nói một câu xin lỗi là có thể xóa đi mọi chuyện? Hay là, ngươi muốn nói “Thật ra tôi cũng là người bị hại, cho nên có thể thả tôi ra được không”? Phải nói ngươi quá mức ngây thơ, hay là ngươi làm ra hành vi khiến ta ghê tởm kia, rồi đổ tất cả lỗi lầm lên người kẻ khác?”

Móng tay đỏ tươi chầm chậm vạch vào vết thương, xé lớn ra, vết thương kia đỏ thắm như nét cười tươi đẹp trên khóe môi người phụ nữ.

“Nếu muốn chuộc tội đến thế, không bằng moi ruột mình ra thắt một cái nơ, thế nào?”

Người nam tóc đen đảo con mắt đen trắng rõ ràng kia của hắn, liếc nhìn Lanna một cách quái dị, sau đó lại chằm chằm nhìn thẳng khoảng không phía trên, bóng tối từng chút nhuộm lên con mắt đen như than, một chút ánh sáng cũng không thể thấm vào.

“Cô nói không sai!” Nei Bog bắt đầu cười, thoải mái, vô tâm, như thằng mập cực kỳ đáng khinh khu số bảy. “Bố chưa từng ngây thơ, lời nói vừa rồi chỉ là để làm màu cho có, mọi người đều không cần phải quá nghiêm túc, đúng không?”

Hắn nói một tiếng xin lỗi với tội lỗi tạo thành trong quá khứ, sau đó hắn sẽ ích kỷ mà đi tiếp, không quay đầu lại nữa. Bó tay, bất luận là mập khu số bảy, hay Nei Bog hiện tại, hắn từ trước tới giờ vẫn luôn là một kẻ ích kỷ hết thuốc chữa như vậy.

Sắc mặt Lanna xanh rồi lại trắng, nàng tát một cái lên mặt Nei Bog, con mắt tức giận đến mức đỏ lên. “Ngươi —— cặn bã —— chết tiệt này ——”

Mặt Nei Bog bị đánh lệch qua một bên, làn da quá trắng làm nền khiến dấu tay kia vô cùng chói mắt, tóc đen che khuất hai mắt người nam, chỉ có thể nhìn thấy bên cạnh dấu tay đỏ tươi kia, độ cong hơi nhếch lên trên khóe miệng.

Đó là độ cong bại hoại! Cha – kẻ thân là căn nguyên tội lỗi, đã bắt đầu không còn cự tuyệt sự mục nát và hủy hoại từ trong cốt tủy.

“Đúng vậy!” Người nam tái nhợt mỉm cười. “Tôi là cặn bã!”

Cứ từng bước đi về phía hư nát như vậy đi, lão Nei đã không còn có thể hút tẩu thuốc cũ mèm của lão, Aisha đã không còn có thể xoay người múa dưới ánh mặt trời, họ đều đã biến thành mộ phần lạnh lẽo mà trầm lặng, cho nên đối với hắn mà nói, trên thế giới này chỉ còn lại chính hắn là quan trọng nhất.

“Cô muốn tôi đè cô!” Câu này nối với câu trước đó, quả thật giống như đang nói “Cô muốn một thằng cặn bã tới đè mình”, Nei Bog mỉm cười nhìn Lanna phẫn nộ cực điểm, vẻ mặt vô tội mà thành thật trình bày sự thật. “Tôi bây giờ một chút hứng thú đối với phụ nữ cũng không có.”

Cổ bị hung hăng bóp lấy, Nei Bog vẫn cười vô tâm, tiếng nói có vẻ hơi đứt quãng do thiếu dưỡng khí.

“Đương nhiên… dưới… uy hiếp tính mạng, tôi sẽ cùng cô, làm tình…”

“… Như cô mong muốn, đè cô!”

“Dù… sao…”

Cuối cùng phải chết cũng không phải là hắn, không phải sao?

Nei Bog mỉm cười, bại hoại, từng chút từng chút, vặn vẹo.

[Father.by.Đồi]

Dưới đây là tiểu kịch trường

Về khống chế năm giác quan của Sloth:

Nei Bog: Sắp tới ra ngoài du lịch đi!

Sloth: ……

Nei Bog: Cắm rễ ở khu số một thêm nữa, bố đây sẽ phải mọc nấm!

Sloth yên lặng cầm lấy một quyển tạp chí du lịch.

Nei Bog: Đi đâu được đây? Sao Clem có núi tuyết, sao Laya có bãi biển, sao Phong Vân có… Hả…? (hoa mắt)

Nei Bog (nhìn khung cảnh xung quanh nháy mặt từ trong phòng chuyển thành đỉnh núi tuyết trắng tinh, đón gió ào ào): ……

Sloth (nhìn người nam lạnh run trên tuyết trắng): … (Búng tay tách một cái)

Nei Bog (cúi đầu nhìn tuyết trắng dưới đất trong nháy mắt biến thành bãi cát, mặt trời chói chang trên đầu lặng lẽ nướng người, gió biển hiu hiu thổi tới): ……

Sloth (nhìn người nam chảy mồ hôi trên bờ cát, nghĩ nghĩ): …… (Búng tay tách một cái)

Nei Bog (trần trùi trụi bảo vệ chỗ trọng điểm): … Ngươi tốt xấu gì cũng giữ lại cho ta một cái quần bơi chứ! Không, đây không phải trọng điểm! Mau thả ta ra khỏi ảo giác đi ——

Sloth (vui vẻ): Phụ thân, còn muốn đến đâu nữa?

Nei Bog: ……

Sloth: Không có, vậy ngủ thôi, phụ thân!

Trong nháy mắt quay về phòng ngủ.

Nei Bog: Ah!

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây