Nghe được những lời này, đầu óc Cố Cửu Tư nhanh chóng đảo qua những lời nói của Tần Nam một lần, lặng lẽ suy nghĩ tất cả mọi chuyện. Còn Giang Hà vẫn bình thản phe phẩy chiếc quạt nhỏ trong tay mình, lẳng lặng nhìn Tần Nam, Tần Nam nhìn thẳng vào ánh mắt Giang Hà, không hề lùi bước. Phạm Ngọc nhìn Giang Hà một cái, sau lại nhìn về phía Tần Nam, khẽ ho nhẹ một tiếng: “Đây không phải là chuyện nhỏ đâu, ngươi có chứng cứ không?’’
“Bệ hạ,’’ Lúc này Diệp Thanh Văn bỗng nhiên lên tiếng, cắt đứt lời của Phạm Ngọc: “Thần cho rằng, một vụ án lớn như thế này không nên chỉ tra hỏi xét xử tại công đường, cần phải giao cho Ngự Sử Đài phá án, thu thập chứng cứ, sau khi ra được kết quả cuối cùng mới công khai thẩm vấn.’’ “Ồ, vậy…’’ “Bệ hạ!’’ Tần Nam quỳ trên mặt đất, lớn tiếng nói: “Giang đại nhân là trong thần triều đình, có mối quan hệ dây mơ rễ má với Ngự Sử Đài, nếu như không thẩm án trước công đường, e rằng những chứng cứ của thần sẽ biến mất.’’ Hắn vừa dứt lời, sắc mặt của Diệp Thanh Văn trở nên rất khó coi, Phạm Ngọc gật gật đầu nói: “Trẫm cảm thấy ngươi nói rất có lý, vậy chứng cứ của ngươi là gì?’’ “Vi thần nguyện làm chứng cho Tần đại nhân.’’ Phạm Ngọc vừa mới đặt câu hỏi, Lạc Tử Thương đã lập tức quỳ xuống đất, cung kính nói: “Vi thần là cô nhi của Lạc gia, năm đó lúc xảy ra chuyện vi thần cũng có mặt ở đó, chỉ là vì tuổi con nhỏ, bị kinh sợ, hôm nay gặp lại Giang đại nhân mới nhớ lại chuyện đau lòng trong quá khứ.’’ “Vậy tại sao ngươi không nói sớm?’’ Diệp Thanh Văn nhíu mày, Lạc Tử Thương thấp giọng nói: “Vi thần không dám, lần này là do vô tình gặp được Tần đại nhân ở Hoàng Hà, được trưởng bối khích lệ mới quyết định đứng ra thay Lạc gia đòi lại công đạo. Giang đại nhân một tay che trời, sao vi thần dám đứng ra tùy tiện xác nhân như thế chứ?’’ “Vậy Lạc đại nhân lấy lập trường gì đứng ra xác nhận chuyện này?’’ Cố Cửu Tư chậm rãi mở miệng, khóe miệng lộ ra ý cười nghiền ngẫm trào phúng: “Lạc đại công tử?’’ Lạc Tử Thương trầm mặc. Trong lòng Cố Cửu Tư và Lạc Tử Thương đều biết rõ, hắn không phải là đại công tử của Lạc gia, bản thân chỉ là một tên ăn mày trên đường, một người mạo danh thay thế thân phận đến đây thay Lạc gia minh oan, quả thực là chuyện buồn cười nhất thế gian. Lạc Tử Thương ngẩng đầu nhìn về phía Cố Cửu Tư, một lát sau, hắn mới lên tiếng nói: “Vậy không bằng chúng ta nghiệm chứng chứng minh một phen?’’ Nói rồi, hắn vén tay áo lên, vẻ mặt vô cùng chắc chắn: “Nhỏ máu nhận thân, năm đó Tần đại công tử là do Lạc tiểu thư sinh ra, trong người ta mang huyết mạch của Lạc gia, dĩ nhiên sẽ huyết mạch hòa hợp với Tần đại công tử. Hôm nay Tần đại công tử đã chờ ở ngoài điện, nếu Cố đại nhân nghi ngờ, không bằng thử một lần.’’ “Ngươi…’’ Cố Cửu Tư đang muốn mở miệng thì bị Giang Hà đè lại, Cố Cửu Tư khó hiểu quay đầu lại nhìn về phía Giang Hà, Lạc Tử Thương đúng là huyết mạch của Lạc gia, chẳng qua hắn không phải là Lạc đại công tử mà là huyết mạch của Lạc Y Thủy.
Chuyện này Cố Cửu Tư đã sớm biết, nếu như hôm nay Lạc Tử Thương muốn nghiêm chứng thì hắn sẽ để cho hắn nghiệm thoải mái. Hắn không tin sau khi nghiệm xong rồi Lạc Tử Thương còn có thể đứng ở đây tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói chuyện hoang đường với hắn. Nhưng Giang Hà lại đè hắn xuống, Cố Cửu Tư ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó trầm mặc, Giang Hà nhìn Tần Nam, tiếp tục nói: “Tần đại nhân còn có những chứng cứ khác nữa không?’’ “Tất cả đều ở đây.’’ Tần Nam dâng sổ con lên, cung kinh nói: “Mười một năm trước, phu nhân Lạc Y Thủy của ta bệnh nặng qua đời, sau khi nàng qua đời chưa được một năm thì Giang Hà đã đến Lạc gia lấy ngọc tỷ rồi sát hại cả nhà Lạc gia, sau khi cầm được ngọc tỷ trong tay hắn lập tức dâng lên cho Lương Vương, vì thế Lương Vương mới có niềm tin mãnh liệt, khổ tâm mưu đồ, ba năm sau bắt đầu khởi binh tạo phản dồn Đại Vinh vào bước đường cùng, chiến tranh liên miên đã khiến trăm họ lầm than ly tán.’’ “Hôm nay được cô nhi Lạc gia năm đó chỉ ra điều uẩn khúc phía sau, hơn nữa vi thần cũng đã tra được trong bản ghi ghép quan viên Đông Đô mười năm trước của Giang đại nhân, lúc Lạc gia bị diệt môn lại nằm trong khoảng thời gian Giang đại nhân xin nghỉ vì bệnh, kéo dài chừng một tháng. Rồi sau đó vi thần cũng tra ra năm đó mấy người hầu hạ thân tín bên cạnh Lương Vương cũng thường xuyên đến thăm hỏi, điều này có thể chứng minh ngọc tỷ đúng là do Giang đại nhân giao có Lương Vương. Móc nối từng chuyện từng chuyện với nhau, còn chưa đủ để chứng minh hung thủ gây nên vụ án đau thương của Lạc gia lúc trước chính là Giang đại nhân sao?’’ “Giang Hà giết cả nhà Lạc gia, không chỉ sát hại hơn trăm người mà sau đó hắn còn giật dây Lương Vương tạo phản, một loạn thần tặc tử như thế sao có thể xưng vị? Nhưng tặc tử đó...’’ Hốc mắt Tần Nam rưng rưng, đứng dậy, chỉ vào người đang ngồi trên cao gầm lên: “ Bây giờ lại ngồi trên cao, dưới một người trên vạn người, cho dù là thiên tử cũng không dám đắc tội, Đại Hạ nghiêm minh càn khôn, thế nhưng cũng có thể dung chứa một loạn thần tặc tử ngông cuồng như vậy sao?’’ Nghe đến nay, trong lòng Cố Cửu Tư bỗng nhiên trở nên nặng nề, văn võ cả triều tất cả đều không ai dám lên tiếng, Cố Cửu Tư lẳng lặng nhìn Tần Nam đang quỳ trên mặt đất, nghiêm túc chăm chú nhìn vào hắn. Trong khoảnh khắc đó, dường như hắn được trở lại bên bờ Hoàng Hà, ánh mắt bách tính nơi đó cũng nhìn vào hắn như thế. “Cố đại nhân.’’ Tần Nam thấp giọng, kiềm chế nước mắt đang chực chờ nơi đáy mắt, “Ngài có thể thay trăm họ Hoàng Hà làm chủ, ngài dám mạo hiểm liều chết để mang lại công đạo cho Huỳnh Dương, thế nhưng hôm nay ở cao đường Đông Đô, ngài lại cong lưng luồn cúi, bởi vì hắn là cữu cữu của ngài, bởi vì hắn là Hữu tướng Giang Hà, phải không?’’ Cánh tay Cố Cửu Tư khẽ run rẩy, Giang Hà quay đầu nhìn hắn, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu. “Nếu triều đình Đại Hạ không công chính liêm minh,’’ Cố Cửu Tư khó khăn mở miệng, “Vậy xin hỏi Tần đại nhân, sao ngài có thể đứng ở chỗ ngày nói những lời như thế?’’ Hắn vừa mở miệng, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía này. Bây giờ không có người nào dám đứng ra nói chuyện, nếu giúp Giang Hà, vậy hoàn toàn không thể nào nói nổi, những chứng cứ rành rành bày ra phía trước, Tần Nam tố cáo hắn trước mặt mọi người, không ai có thể phá vỡ quy củ như thế. Còn giúp Tần Nam? Chỉ với một Tần Nam nhỏ nhoi sao có thể quật ngã được một đại thần kỳ cựu như Giang Hà? Sau này để cho Giang Hà ghi hận, chẳng có lợi ích gì cả. Lúc này e rằng cũng chỉ có cháu trai của Giang Hà, cũng chính là một trong các đại thần phụ chính Cố Cửu Tư mới có thể lên tiếng mà thôi. Sau khi Cố Cửu Tư bật thốt ra những lời này cũng đã tỏ rõ thái độ của hắn, vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh: “Đại Hạ sẽ không bao giờ vì bất cứ người nào mà phá hỏng phép tắc, nếu Tần đại nhân không yên tâm giao vụ án này cho Ngự Sử Đài, vậy thì cứ giao cho Hình Bộ thượng thư Lý đại nhân, ngài thấy thế nào?’’ Lý Ngọc Xương nổi danh là người công chính ngay thẳng, Tần Nam cũng hiểu rõ con người Lý Ngọc Xương, nghe được những lời này, hắn cung kính nói: “Hạ quan không có điều gì dị nghị.’’ Cố Cửu Tư đứng dậy, cung kính hành lễ với Phạm Ngọc nói: “Bệ hạ, chuyện này xử lý như vậy đã thỏa đáng chưa ạ?’’ Phạm Ngọc chống cằm, cười nói: “Thảo đáng rồi, những chuyện các ngươi định đoạt, trẫm đều cảm thấy rất thỏa đáng.’’ Cố Cửu Tư giả vờ như không nghe ra hàm ý trào phúng trong miệng Phạm Ngọc, bảo Lý Ngọc Xương bước ra khỏi hàng tiếp nhận vị án này, rồi hắn quay đầu lại nhìn Giang Hà, bình bĩnh nói: “Giang đại có còn có gì để nói nữa không?’’ Giang Hà nhún vai một cái: “Không có, cứ để cho bọn họ tra đi.’’
Cố Cửu Tư đưa tay làm ra một tư thế “mời”, nói: “Vậy mời Giang đại nhân cởi áo quan.’’ Nghe được những lời này, Giang Hà cười khổ một tiếng, nhưng hắn cũng không làm khó Cố Cửu Tư, nhanh chóng cởi áo quan xuống, đi theo binh lính, tư thái ung dung bình thản đi ra ngoài. Làm xong tất cả chuyện này, Cố Cửu Tư quay đầu nhìn về phía Tần Nam, vẻ vẻ bình tĩnh nói: “Tần đại nhân đã cảm thấy vừa lòng chưa?’’ Tần Nam quỳ trên mặt đất, khàn khàn giọng nói: “Vi thần tạ ơn Bệ hạ, cảm tạ chư vị đại nhân.’’ Xử lý xong chuyện của Giang Hà, Phạm Ngọc cũng không còn hứng thú với cái gì gọi là lân triều nữa, ngáp dài một cái, lập tức tuyên bố bãi triều. Sau khi bãi triều, Cố Cửu Tư từ trên đài cao đi xuống, hắn đi đến trước mặt Tần Nam, Tần Nam lẳng lặng nhìn Cố Cửu Tư, hai người đều ăn ý im lặng không nói một lời, một lát sau, Cố Cửu Tư mới gượng cười một tiếng: “Trước đó ngài nói với ta ngài muốn ở lại Huynh Dương, nhưng sau đó lại đột nhiên muốn theo ta trở về Đông Đô, ta còn tưởng là chuyện gì, hóa ra lại là chuyện này.’’ Tần Nam cúi đầu, giọng nói khàn khàn: “Xin lỗi.’’ “Lạc Tử Thương nói cho ngài biết?’’ Tần Nam không nói gì, Cố Cửu Tư rũ mắt: “Ngài không sợ hắn lừa gạt ngài sao?’’ “Hắn có lừa ta hay không,’’ Tần Nam cười khổ, “Ta nghe con không hiểu sao?’’ Cố Cửu Tư không nói gì, hắn im lặng một lúc lâu, nghe Tần Nam tiếp tục nói: “Nếu như Lý đại nhân điều tra được được thực sự là cữu cữu của ngươi, ngươi định thế nào?’’ “Ta còn có thể thế nào được nữa.’’ Cố Cửu Tư nghe vậy, cười khổ lên tiếng nói. Hắn quay đầu nhìn về phía ngoài đại điện, thở dài nói: “Tần đại nhân, thứ lỗi không tiễn.’’ Nói rồi, hắn lập tức xoay người đi ra ngoài. Cố Cửu Tư vừa mới ra khỏi cửa đã bị Diệp Thế An bắt lấy, Diệp Thế An kéo hắn ra ngoài, phẫn nộ nói: “Tại sao hôm nay ngươi lại không vạch trần Lạc Tử Thương?’’ “Vạch trần chuyện gì?’’ Có cửu tư biết Diệp Thế An đang tức giận, cứ để mặc hắn kéo đi, vẻ mặt bình thản: “Vạch trần chuyện hắn không phải là đại công tử Lạc gia?’’ “Đúng vậy.’’ Diệp Thế An lập tức nói, ‘’Rõ ràng hôm nay hắn bày ra cục diện này để vu cáo cho Giang đại nhân, ngươi còn không thể nhìn ra được sao? Ngươi cứ để hắn gọi Tần công tử đi vào, hắn nói như thế chỉ hù dọa mọi người, hắn thực sự dám nghiệm thân sao?’’ Nghe Diệp Thế An nói vậy, Cố Cửu Tư chỉ cười khổ không nói gì. Hắn đột nhiên rất hâm mộ Diệp Thế An, hắn không biết chuyện gì đang xảy ra cả, trong lòng hắn, tất cả bằng hữu thân tín bên cạnh đều là người tốt, còn Lạc Tử Thương là kẻ xấu xa, hắn không cần phải suy nghĩ bất cứ thứ gì cả, chỉ cần đứng về phía này vô điều kiện là được rồi. Cố Cửu Tư không đành lòng ảnh hưởng đến phần ngây thơ này của Diệp Thế An, chỉ có thể đưa tay vỗ vỗ vào bả vai Diệp Thế An một cái, ôn hòa nói: “Ta có lý do riêng của mình, Thế An, ngươi đi về trước đi, ta đi xem cữu cữu một chút.’’ Diệp Thế An mím môi, dường như hắn hơi bất mãn, Cố Cửu Tư ngẫm nghĩ một lát, lại nói tiếp: “Chờ tất cả mọi chuyện rõ ràng, ta sẽ nói cho ngươi biết.’’ “Cửu Tư,’’ Diệp Thế An nhìn Cố Cửu Tư, ánh mắt khẽ dao động, “Ngươi thay đổi rồi.’’ Cố Cửu Tư ngẩn người, một lát sao, hắn mệt mỏi bật cười: “Có lẽ vậy.’’ Sau khi Cố Cửu Tư nói xong, nhanh chóng xoay người đi về phía thiên lao, trên đường đi, dường như hắn đã hiểu ra rất nhiều chuyện… Thân thế của Lạc Tử Thương, vụ án diệt môn của Lạc gia, bầu không khí khác thường trong lần đầu tiên Lạc Tử Thương và Giang Hà gặp nhau, cảnh tượng Giang Hà và Tần Nam lần đầu chạm mặt, nguyên nhân Giang Hà có được di chiếu… Hắn vừa đi vừa suy nghĩ, chờ đến khi thông suốt tất cả mọi chuyện, Cố Cửu Tư bỗng nhiên bình tĩnh trở lại. Hắn đi vào thiên lao, nhìn thấy Giang Hà đang ngồi trong nhà lao, bên cạnh hắn là một đống sổ con đang chờ phê duyệt, có vẻ như nơi này cũng chẳng khác phòng nghị sự là bao. Cố Cửu Tư đứng trước cửa, Giang Hà nhìn thấy hắn, nhướn mày nói: “Đứng ở đây nhìn ta làm gì? Còn không về nhà đi!’’ “Về nhà sao?’’ Cố Cửu Tư cười khổ, “Nương sẽ đánh chết ta mất.’’ “Vậy sao lúc giao ta cho Lý Ngọc Xương không sợ bị nương ngươi đánh chết đi, bây giờ còn đến đây tỏ vẻ mèo khóc chuột?’’ Giang Hà ngồi xếp bằng trong ngục, chống cằm, nhìn hắn nói: “Ngươi đến đây là muốn hỏi ta sao? Nếu có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi!’’ “Nếu ta hỏi, ngài sẽ trả lời sao?’’ Giang Hà thờ ơ trả lời: “Còn phải xem tâm trạng như thế nào nữa.’’ Cố Cửu Tư cười cười, nhưng vẫn không nói gì.’’ Giang Hà trầm mặc trong chốc lát cuối cùng nói: “Ngươi đứa nhỏ nay, ngươi có biết hôm nay ta sợ hãi đến nhường nào không hả?’’ “Người nên sợ hãi không phải là cữu cữu,’’ Cố Cửu Tư vỗ vỗ vào mặt đất bụi bặm một cái, từ từ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Hà, bình tĩnh nói: “Người nên sợ, phải là ta mới đúng.’’ “Ngươi sợ cái gì?’’ “Càng hiểu cữu cữu, càng hiểu các người, càng cảm thấy sợ hãi.’ Cố Cửu Tư hơi mệt mỏi, chậm rãi nói: “Trước kia ta luôn cho rằng, thiện là thiện, ác là ác, mũi kiếm của ta mãi mãi chỉ hướng về kẻ thù, nhưng hôm nay ta bỗng nhiên phát hiện ra rằng, có lẽ người vẫn luôn có chấp với cái gọi là thiện áo này, chỉ có một mình ta mà thôi.’’ Giang Hà im lặng không nói lời nào, Cố Cửu Tư giương mắt nhìn hắn: “Tại sao hôm nay ngài không cho ta nói?’’ Nghe được những lời này, Giang Hà cúi đầu cươi cười, chiếc quạt nhỏ trong tay đóng mở liên tục, hắn làm như hơi xấu hổ nói: “Ngươi không biết sao?’’ “Ta không biết.’’ Cố Cửu Tư lập tức mở miệng, “Ta không biết, rõ ràng có một con đường sống nhưng tại sao ngài lại không đi, chẳng phải lúc trước ngài đã đồng ý với ta rồi sao, chuyện đó sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến thế cục.’’ Trước đó khi hắn ám chỉ quan hệ của Giang Hà với Lạc Tử Thương, Giang Hà đã từng khẳng định chắc như đinh đóng cột với hắn rằng, hắn mãi mãi nhớ mình là người của Giang gia. Nghe Cố Cửu Tư nói vậy, Giang Hà chỉ rũ mắt không nói, Cố Cửu Tư dựa vào bức tường bên cạnh, mệt mỏi nói: “Người của Lạc gia là do ngài giết sao?’’ Giang Hà không trả lời, Cố Cửu Tư ngước mắt nhìn khe hở nho nhỏ trong hành lang lao ngục. Phòng giam này của Giang Hà là phòng giam đặc biệt trong thiên lao, xung quanh không một bóng người, hành lang dài trống rỗng, mặc dù Cố Cửu Tư đã cố ý nói rất nhỏ nhưng cũng đủ để người khác nghe rõ ràng. “Ngài không nói ư?’’ Cố Cửu Tư quay đầu nhìn hắn, “Ngài có muốn ta giúp ngài nói không?’’ Nghe hắn nói như thế, Giang Hà nở nụ cười khổ: “Cần gì phải như thế?’’ Hắn nhìn Cố Cửu Tư, trong ánh mắt mang theo sự chua xót: “Ngươi cứ xem như mình không biết bất cứ chuyện gì không được sao?’’ “Ta cũng muốn vậy lắm chứ.’’ Trong giọng nói của Cố Cửu Tư tràn ngập bất đắc dĩ, “Nhưng cữu cữu, ta thực sự không thể giả vờ được, ta biết, chính là đã biết, ta đã giả vờ câm điếc rất lâu rồi, lúc đầu ta nghĩ đây là chuyện của ngài, là quá khứ của ngài, không liên quan đến ta. Nhưng hôm nay người khác đã phơi bày tất cả chuyện này ra trước mặt ta, ta không thể làm như không nghe thấy không hỏi han được nữa.’’ “Cho nên thế nào?’’ Giang Hà dựa vào tường, “Ngươi đã biết cái gì, lại muốn biết từ ta chuyện gì?’’ “Năm đó là ta giết cả nhà Lạc gia, là ta cầm ngọc tỷ giao cho Lương Vương, xúi giục Lương Vương khởi binh tạo phản, cho nên thế nào?’’ Giang Hà nhìn Cố Cửu Tư: “Ngươi muốn để cho Lý Ngọc Xương chém ta sao?’’ “Ngài chưa nói hết.’’ Cố Cửu Tư nhìn thẳng vào mắt Giang Hà, nghiêm túc nói: “Ngài muốn ta bổ sung cho ngài không?’’ “Hai mươi hai năm trước, ngài đến Dương Châu, tự ước định chung thân với Lạc Y Thủy, rồi sau đó ngài giả mạo tên phụ thân ta, khiến Lạc Y Thủy tưởng rằng nàng yêu một người đã có thể tử, nàng không muốn làm thiếp, dứt khoát chặt đứt quan hệ với ngài, ngài rời khỏi Dương Châu. Nhưng lúc đó ngài không thể ngờ được rằng, Lạc Y Thủy đã mang thai đứa nhỏ.’’ Nghe được cái tên của cố nhân, cuối cùng Giang Hà cũng mất đi vẻ thong dong bình thản thường ngày, hắn lẳng lặng nghe Cố Cửu Tư nói: “Ngài trở lại Đông Đô, tiếp tục đấu tranh tranh giành quyền lực của mình, còn Lạc Y Thủy cuối cùng cũng quyết định hạ sinh đứa nhỏ này, nhưng Lạc gia không muốn, lúc Lạc Y Thủy sinh con xong, bọn họ đã cưỡng ép ôm đứa nhỏ đi vứt bỏ ở miếu Hoàng thành, Lạc Y Thủy cho rằng đứa nhỏ này đã chết, vì thể nàng gả cho Tần Nam, để Tần Nam dẫn nàng rời khỏi Dương Châu, cũng quyết định cả đời này sẽ không bao giờ đặt chân vào Dương Châu một lần nào nữa.’’ “Mười hai năm sau, đứa nhỏ ấy đã mười hai tuổi, vì muốn lấy ngọc tỷ ngài lại đến Lạc gia một lần nữa, đứa nhỏ ấy nói với ngài, nếu ngài giết toàn bộ Lạc gia, hắn sẽ nói cho ngài biết vị trí của ngọc tỷ, vì thế ngài đồng ý với hắn, giết toàn bộ Lạc gia, hắn thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, giả mạo tên của Lạc đại công tử đến bái sư làm học trò của Chương Hoài Lễ, còn ngài vờ như không biết đến sự tồn tại của hắn.’’ “Sáu năm sau, ngài giựt dây Lương Vương khởi binh tạo phản, một năm sau, ngài và Phạm Hiên trong ứng ngoại hợp, làm nội gián giúp Phạm Hiên chiếm được Đông Đô.’’ “Từ lúc mới bắt đầu, ngài chính là người của Phạm Hiên, ngài vì Phạm Hiên mới đi lấy ngọc tỷ, ngài vì Phạm Hiên mới xúi giục Vương Lương mưu phản, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể đổ hết tội danh khiến thiên hạ đại loạn lên người Vương Lương chứ không phải là Phạm Hiên, chỉ có như vậy, mới có thể khiến Lương Vương hỗn giao chiến với các chư hầu trong thiên hạ, sau khi đã làm tiêu hao lực lượng của từng vây cánh, lúc này Phạm Hiên với phá vòng vây.’’ Cố Cửu Tư bình tĩnh nhìn hắn: ‘Thực ra lúc đó ngài không cần ta cứu giúp, ngài ở trong tù, chẳng qua cũng chỉ là chờ đợi một thời cơ thích hợp mà thôi.’’ Giang nam im lặng lắng nghe, không hề phản bác, một lúc lâu sau, hắn nói nhàn nhàn nói: “Nếu ngươi đã biết hết, vậy còn hỏi làm gì nữa?’’ “Ngài có biết các ngài đã làm chuyện gì không?’’ Trong lời nói của Cố Cửu Tư mang theo ác ý, hắn lảo đảo đứng lên, nhìn Giang Hà, bàn tay siết chặt cọc gỗ trong lao ngục, không thể kiềm chế được cảm xúc, giọng nói run rẩy: “Ta còn tưởng rằng Phạm Hiên là một hoàng đế tốt.’’ “Ta còn tưởng rằng Phạm Hiên một lòng vì nước vì dân…’’ Âm thanh hắn càng run rẩy: “Ta còn tưởng rằng mặc dù ngài làm việc ngông cuồng, nhưng cũng sẽ có giới hạn của mình…’’ “Ta còn tưởng rằng tất cả các ngươi đều là người tốt, ta cho là trên đường này có rất nhiều người công chính liêm minh như các người! Nhưng mấy người và Lạc Tử Thương, cùng với những hạng người kéo bè kết cánh xu nịnh kia có gì khác nhau chứ? Thẳng làm vua làm giặc, bách tính muôn dân trong mắt các ngươi mà nói cũng chỉ là quân cờ, đúng không?’’ “Phạm Hiên vì muốn xưng đế mà không tiếc để cho ngài lựa chọn việc khiến thiên hạ đại loạn, còn ngài vì quyền thế, không hề có cái gì gọi là ranh rời cuối cùng mất trí!’’ Cố Cửu Tư kích động gầm lên, sau đó từ từ suy sụp. Giang Hà lẳng lặng nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Cho nên thế nào?’’ Cố Cửu Tư không thể nói thành lời, hắn nhìn chằm chằm vào Giang Hà, nghe Giang Hà nói: “Ngươi định làm thế nào, để Lý Ngọc Xương chém ta, thay Lạc gia, thay bách tính thiên hạ đòi lại công đạo?’’ “Ta không hiểu.’’ Cố Cửu Tư đỏ mắt, “Ngài vẫn luôn nói với ta rằng, ngài là người của Giang gia, ngài nhớ rõ chúng ta nhà người một nhà. Nhưng lúc ngài làm tất cả những chuyện này,” Cố Cửu Tư nhỏ giọng, chậm rãi nói: “Ngài có nghĩ đến Cố gia không? Ngài có nghĩ đến ta, nghĩ đến tỷ tỷ của mình không?’’ “Dĩ nhiên là nghĩ đến.’’ Giang Hà lên tiếng nói: “Ta phái người đi tiếp ứng các ngươi, trên đường đi gặp phải những người khác ngăn cản.’’ “Cửu tư,’’ Giang Hà mệt mỏi nói, “Mỗi một trận chiến đều mang tính mạng của mình ra đánh cược. Ta không phải là thần tiên, ta cũng chỉ là một tay cờ bạc. Tình huống năm đó khắc nghiệt giằng co hơn rất nhiều so với những gì ngươi tưởng tượng, Lương Vương cũng tốt, Huệ Đế cũng tốt, không bao giờ có chuyện bởi vì họ thua mà trở thành kẻ ngốc.’’ “Lúc đó ta phái người đi tiếp ứng các ngươi thì lại bị người của Huệ Đế ngăn cản, mà ta cũng không thể ngờ được rằng Lạc Tử Thương sẽ ủng hộ Vương Thiện Tuyền,’’ Giang Hà xoa xoa trán, nhỏ giọng nói, “Năm đó ta đã đánh giá quá thấp hắn.’’ Huệ Đế là vị hoàng đế cuối cùng của triều đại Đại Vinh, đã từng đánh giá rất cao Giang Hà. Cố Cửu Tư nhìn Giang Hà, tâm trạng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn nói: “Năm đó ngài đã ngồi lên chức Lại bộ thượng thư, nếu chỉ là vì quyền thế, hà tất phải làm như vậy?’’ “Quyền thế?’’ Giang Hà cười khẽ, hắn quay đầu lại, ánh mắt mông lung, một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Ta sẽ kể cho ngươi nghe một chút chuyện cũ.’’ Cố Cửu Tư đáp lời, Giang Hà nhìn trăng sáng bên ngoài ô cửa nhỏ, ôn hòa nói: “Rất nhiều năm trước, khi Huệ Đế còn chưa phải là Hoàng Đế, lúc đó hắn là Tam hoàng tử, phía trên hắn còn có một vị Thái tử Đông cung.’’ “Thái tử hiền đức, nhưng không có mẫu tộc chống đỡ, vì vậy Tam hoàng tử một lòng một dạ nhìn chằm chằm vào vị trí ấy, lúc đó ca ca ta, cũng chính là cữu cữu Giang Nhiên của ngươi đang đảm nhiệm chức vị Hộ bộ thị lang trong triều đình. Hắn cũng giống như ngươi bây giờ vậy, chính trực lỗi lạc, chưa vào giờ để chuyện riêng tư của mình ảnh hưởng. Tam hoàng tử thông đồng với người của Hộ bộ định dùng tiền trong quốc khố để hãm hại Thái tử. Bởi vì huynh ấy không có chỗ dựa phía sau, không kéo bè kết cánh, vì thế Hộ bộ đẩy hắn ra ngoài, trở thành một quân cờ để bọn họ hãm hại Thái tử.’’ “Bọn họ muốn hắn khai cung ra Thái tử, nói rằng nếu như vậy thì có thể miễn tội chết cho hắn. Nhưng một người công chính như huynh ấy, cho dù phải chết cũng không bao giờ liên lụy đến người vô tội. Cũng may Thái tử cảm động trước hành động của hắn, dưới sự sắp xếp của phụ thân và Thái tử, hắn không bị tuyên tử hình, chỉ bị xử lưu đày.’’
Cố Cữu Tư nghe vậy, tiếc hận nói: “Ta nghe nói Đại cữu cữu chết trên đường đi lưu đày.’’ “Không phải,’’ Giang Hà quả quyết cắt đứt lời hắn, Cố Cửu Tư hơi nghi hoặc, Giang Hà tiếp tục nói, “Ý định lúc đầu của phụ thân ta là, sau khi huynh ấy đi lưu đày, đợi thêm mấy năm nữa sẽ nghĩ cách đưa hắn trở về. Nhưng chờ đợi mấy năm sau, lúc ta và phụ thân đến nơi lưu đày tìm người thì lại phát hiện người kia căn bản không phải là hắn. Ta tìm đại ca rất nhiều năm, cuối cùng cuối cùng cũng biết được thông tin hài cốt của hắn từ trong miệng một vị thái giám bên cạnh Huệ Đế.’’ “Đại cữu cữu chết như thế nào?’’ Cố Cửu Tư vô cùng kiếp sợ, Giang Hà cười cười, “Tam hoàng tử lợi dùng hắn hãm hại Thái tử những việc không thành, Tam hoàng tử trút giận lên người hắn, vì thế trên đường Đại ca từ nơi lưu đày trở về Đông Đô đã cho người tra tấn đến chết.’’ “Ta và phụ thân đến khắp các bãi tha ma tìm hài cốt của cố nhân, nhưng chuyện đã qua rất nhiều năm, cuối cùng vẫn không thể tìm được.’’ Nói đến đây, giọng điệu Giang Hà bỗng trở nên nhẹ bẫng, âm thành hơi khàn khàn: “Huynh ấy là một người rất tốt, rất ôn nhu, tên của ngươi cũng được đặt lúc hắn còn sống, hắn nói quân tử có Cửu Tư, cửu tư vì quân tử, lúc đó nương của ngươi vẫn còn chưa xuất giá đâu.’’ Giang Hà bật cười, trong ánh mắt mang theo hoài niệm không nguôi: “Lúc đó ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày mình sẽ làm quan.’’ Cố Cửu Tư trầm mặc, một lúc lâu, sau, hắn khàn khàn giọng nói: “Cho nên, bởi vì chuyện này nên ngài muốn lật đổ Huệ Đế?’’ “Ta và phụ thân không tìm được hài cốt của hắn ở bãi tha ma, chỉ có thể nhận được di vật của hắn từ trong tay vị thái giám kia. Sau khi trở về, ta vẫn một mực muốn báo thù, nhưng phụ thân lại ngăn cản ta, ngài nói rằng Huệ Đế là quân vương của một quốc gia, ta không thể giết hắn, không thể vì ân oán cá nhân của Giang gia chúng ta mà kéo theo bách tính muôn dân xuống nước, như vậy chỉ khiến Giang gia của chúng ta hổ thẹn, khiến đại ca chết không nhắm mắt.” “Thực ra con người ta cũng chẳng phải phân biệt thiện ác gì, chẳng qua là ta cảm thấy, đại ca vì giữ đạo nghĩa của bản thân mà chết, ta không thể chà đạp lên những thứ mà hắn dùng tính mạng để bảo vệ, cho nên nếu như chỉ một mình đại ca thì có lẽ thôi đi, nhưng sau đó thì sao?’’ Giang Hà khẽ cười: “Ta ở trong cung đã chứng kiến quá nhiều sự hoang đường, ngươi cho rằng tại sao ta có thể leo lên chức Lại bộ thượng thư? Là bởi vì ta cũng đủ hoang đường. Đại Vinh vốn dĩ đã mục rỗng bấp bênh trong gió, vùng Dương Châu thịnh vượng sung túc, nhưng còn các nơi khác thì sao?’’ Giang Hà giương mắt nhìn hắn, giọng điệu dồn dập: “Lương Vương khởi binh tạo phản, không phải chỉ vì một cái ngọc tỷ truyền quốc là có thể thúc đẩy hắn, ngươi có biết trước khi hắn tạo phản, Thương Châu đã đại hạn ba năm, binh tướng U Châu không có quần áo, Vĩnh Châu lũ lụt liên miên, Ích Châu tham quan không ngừng vơ vét của cải của bách tính. Chẳng có một quốc gia nào sẽ mất trong tay một người, một chuyện và một cái ngọc tỷ! Ngươi hỏi ta vì sao lại xúi giục Lương Vương khởi binh tạo phản, bởi vì nếu Lương Vương không làm như vậy, kho lương thực Thương Châu sẽ bao giờ mở, binh tướng U Châu mãi mãi phải chống chọi với quân địch tứ phía, mà Cố Cửu Tư ngươi cũng chắc chắn không bao giờ có chuyện đi đến Vĩnh Châu tu sửa Hoàng Hà!’’ “Ngươi cho rằng vì sao con đường thăng quan tiến chức của mình có thể quang minh bằng phẳng như thế?’’ Giang Hà đi đến gần hắn, “Ngươi cho rằng Lạc Tử Thương trời sinh đã ác độc như thế sao, hay ngươi cho rằng mấy gia tộc giống như Vương gia ở Vĩnh Châu kia người người sinh ra đều đã là những kẻ xấu xa? Cái gì gọi là thủy thổ bồi dưỡng nhân cách con người, chính là bùn lắng Đại Vinh như vậy mới có thể sản sinh ra những quái thai như thế! Ta, Phạm Hiên, Chu Cao Lãng… Thậm chí còn có Tần Nam, Phó Bảo Nguyên, những người như chúng ta đã dùng cả cuộc đời mình để thanh lọc tất cả lớp bùn ô uế ấy. Loại bỏ sạch sẽ những miếng thịt thối rữa kia, người như ngươi,’’ Giang Hà bình tĩnh nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo ánh nước long lanh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hề rơi xuống, hắn siết chặt nắm đấm, nhìn Cố Cửu Tư, tựa như xuyên thấu qua Cố Cửu Tư nhìn một người nào đó rất xa xôi, ‘’Những người như ngươi, như Lý Ngọc Xương, như đại ca ta, như Lạc Y Thủy… Mấy người mới có thể bình yên sống tốt ở thế giới này.’’ Cố Cửu Tư ngơ ngẩn nhìn Giang Hà, một lát sau, hắn mới tìm lại được suy nghĩ của chính mình, nhỏ giọng nói: “Nếu… Ngài đã muốn tốt cho Lạc Y Thủy như thế… Vậy tại sao… Lại đối xử như thế với nàng, với lạc gia?’’ Giang Hà nghe được cái tên quen thuộc này, trong ánh mắt hắn xẹt qua chút hoảng hốt, một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Ta không muốn.’’ “Thực ra ta và nàng,’’ Giang Hà rũ mắt, “Vốn dĩ không nên có bắt đầu.’’ “Lạc gia nhúng tay vào chuyện của đại cữu cữu, phải không?’’ Cố Cửu Tư dựa vào tường, Giang Hà nhỏ giọng nói: “Năm đó người đưa ra chủ ý đối phó với Thái tử chính là Lạc thái phó, sau đó người đưa Huệ Đế lên ngôi cũng là hắn.’’ “Sau khi Huệ Đế đăng cơ, ta đến Dương Châu, lúc đầu là muốn tìm nhà bọn họ gây phiền toái, thăm dò ngọn nguồn câu chuyện.’’ “Sau đó cữu cữu gặp được Lạc Y Thủy.’’ Cố Cửu Tư khẳng định mở miệng, Giang Hà trầm mặc không nói gì, trong đầu hắn chậm rãi tái hiện lại cảnh tượng lần đầu tiên hai người bọn họ gặp mặt, trong tết Nguyên Tiêu, dòng người đông đúc chen chúc nhốn nháo, người đẩy người, bên tai tất cả đều là tiếng hét chói tai. Nàng mặc một bộ váy trắng, đứng trên cổng thành, theo tiết tấu nhịp nhàng của tiếng trống vang lên, chỉ hướng cho dòng người. Hắn mười sáu tuổi đứng giữa đám người ngẩng đầu nhìn lên, tựa như đang nhìn thấy một tiểu nữ dưới ánh trăng. “Thực ra lúc đó ta cũng không biết nàng là ai,’’ Giang Hà chậm rãi mở miệng, “Nàng cũng không biết ta là ai. Nàng nữ giả nam trang có mặt khắp mọi nơi, thường xuyên tỉ thí võ đài cùng với ta, đánh mười mấy lần nhưng chưa một lần thắng.’’ Nhắc đến chuyện xưa, Giang Hà khẽ mỉm cười: “Lần đầu tiên ta gặp được một cô nương như thế, sảng khoái thẳng thắn, nàng cảm thấy bản thân không giống với các nữ tử khác, nàng cảm thấy mình có thể nắm giữ được vận mệnh của mình. Hai chúng ta ngày ngày ở bên cạnh nhau, sau đó trong một lần say rượu chúng ta đã tự ước định suốt đời. Lúc ấy ta rất vui vẻ cao hứng, ta trở về nói với tất cả mọi người trong nhà, ta thích một tiểu cô nương, muốn đi cầu hôn nàng. Ta đã bảo mẫu thân chuẩn bị đầy đủ sinh lễ sẵn sàng đến nhà nàng cầu hôn. Nhưng cũng lúc đó ta mới biết được tên thật của nàng, Lạc Y Thủy.’’ “Ta không thể cưới nàng.’’ Giang Hà dựa vào tường, hơi mờ mịt: “Ta cũng không muốn nàng liên quan đến những chuyện này, ta không thể tha thứ cho phụ thân nàng là Lạc thái phó, ta nhất định sẽ giết hắn. Cuối cùng ta rời bỏ nàng.’’ “Cữu cữu lừa nàng ngài là phụ thân của ta.’’ “Không phải.” Giang Hà bình tĩnh mở miệng, “Ta chỉ rời khỏi Dương Châu.” “Lạc Y Thủy không tìm được ta, lập tức hỏi thăm khắp nơi, bên ngoài ta dùng tên giả bảo mình họ Cố, cho nên nàng mới tưởng rằng ta là phụ thân ngươi. Lúc ta rời khỏi Dương Châu đã tự nhủ với chính mình rằng, chỉ cần nàng còn sống trên đời này một ngày, thì ta sẽ tha cho Lạc gia một ngày. Chỉ là lúc đó ta thực sự không thể ngờ được rằng nàng lại mang thai đứa nhỏ. Ta vẫn một mực không biết chuyện này, ta chỉ biết nàng rời khỏi Dương Châu, gả cho Tần Nam. Sau đó trước khi chết, Tần Nam có sai người đến Cố gia tìm cha phụ thân ngươi, phụ thân người nhìn thấy tín vật ấy là đồ của ta, lập tức đến hỏi ta, ta đã đi thăm nàng.’’ “Nàng nói với ta rằng, nắm đó nàng tưởng rằng ta là phụ thân ngươi nên đã tức giận rất lâu, sau đó nàng mới phát hiện ta chính là Giang Hà. Nàng bảo rằng thực ra nàng biết rõ tất cả mọi chuyện, trong lòng nàng cũng hiểu rõ, nàng chỉ cầu xin ta, có thể buông tha cho người nhà của nàng được không?’’ “Nhưng ta đã bỏ qua cho Lạc gia lâu lắm rồi.’’ Giang Hà bình thản nói, “Ta không đành lòng nhìn nàng đang mang bệnh nặng vẫn phải đau lòng, nên đã đồng ý với nàng.’’ “Sau khi nàng chết, Phạm Hiên muốn ngọc tỷ, ta lại đi đến Lạc gia thay Phạm Hiên lấy ngọc tỷ, ngày hôm đó ta gặp được Lạc Tử Thương, chỉ cần liếc mắt một cái ta cũng nhận ra được, ngoại hình của hắn giống hệt Lạc Y Thủy. Nhưng tính tình lại không giống nàng chút nào, hắn giống ta,’’ Giang Hà khẽ cười, “Khi đó hắn mới mười hai tuổi đã biết dùng ngọc tỷ để yêu cầu ta giết người, còn bày mưu tính kế với ta, kéo dài thời gian cho đến khi Chương Hoài Lễ đến, còn mình thì nhảy vào giếng thoát chết.’’ “Lúc đó ta có thể giết hắn,’’ Giang Hà nhàn nhạt nói, “Nhưng cuối cùng ta vẫn bỏ qua cho hắn.” “Tại sao?’’ Cố Cửu Tư không hiểu, Giang Hà im lặng một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Có lẽ bởi vì hắn rất giống Lạc Y Thủy, hơn nữa hắn đã là người của Chương Hoài Lễ, cũng tiện xuống tay, ta cần gì phải hao tâm tổn sức đi làm khó một đứa nhỏ.” “Ta tưởng rằng hắn ở bên cạnh Chương Hoài Lễ sẽ rất tốt,” Giang Hà ngửa đầu nhìn trần nhà, “Chương hoài lễ là một người tốt, nhưng chẳng ai có thể ngờ được rằng...” Giang Hà bật cười: “Có lẽ bản chất xấu xa của ta đã ăn sâu vào tận xương tủy.” “Hắn chẳng giống Lạc Y Thủy chút nào.” Giang Hà quay đầu lại nhìn Cố Cửu Tư, nghiêm túc nói, “Thực sự không giống chút nào.” Cố Cửu Tư trầm mặc, một lúc lâu sau hắn nói nói: “Nếu như năm đó ngài mang hắn trở về dạy dỗ thật tốt, có lẽ hắn sẽ không thành ra thế này.” “Không thể nào.’’ Giang Hà thở dài, “Cửu Tư, thực ra ta rất hèn nhát, lúc ta căn bản ta không dám đối với với tất cả, vì ta mà Lạc Y Thủy đã làm rất nhiều chuyện như thế. Sau khi gặp được Lạc Tử Thương ở Đông Đô, ta đã biết không thể mặc kệ hắn được nữa rồi, ta cho người đi điều tra, xác nhận thân phận của hắn xong, mọi chuyện đi đến nước này, âu cũng là do từ trước đến nay ta không thể dạy dỗ hắn thật tốt, cũng không đối xử tốt với hắn, tương lai có lẽ sẽ còn tự tay giết hắn, vậy thì cứ để hắn không biết mình là ai, không biết ta là ai, lại chính là điều tốt nhất.” “Vốn dĩ lúc đầu cũng không nên có bất cứ liên quan nào.” Giang Hà nhẹ nhàng mở miệng: “Cần gì lại nói ra những lời tổn thương người khác?’’ “Đó chính là lý do hôm nay ngài không chịu mở miệng?’’ Cố Cửu Tư bình tĩnh lên tiếng: “Nếu hôm nay ngài nói ra sự thật rằng hắn không phải là Lạc Tử Thương chân chính, vậy thì hắn sẽ phải nhỏ máu nghiệm thân ngay lúc đó, còn ngài để chứng minh hắn không phải là Lạc Tử Thương chân chính sẽ phải nói ra tất cả mọi chuyện năm đó, nhận hắn trở về.” Giang Hà im lặng không nói gì, hắn lẳng lặng nhìn vách tường: “Lạc Y Thủy đã đi rồi, cần gì phải làm bẩn danh tiết của nàng. Năm đó là ta không cưới nàng, sau đó còn tàn sát mẫu tộc của nàng, hôm nay còn phải quấy nhiễu giấc ngủ bình yên của nàng, cần gì phải làm thế chứ?’’ “Dù sao đi nữa thì những chuyện nên làm ta đã làm xong rồi, cuộc sống của ta hôm nay chẳng qua cũng chỉ chờ chết mà thôi, đi sớm một chút hay muộn một chút thì có gì khác nhau?’’ Hắn vừa dứt lời, lại là một bầu không khí yên tĩnh kéo dài, Cố Cửu Tư nhìn Giang Hà, một lúc lâu sau mới nói: “Có lẽ nương vẫn còn đang đợi chúng ta trở về ăn cơm, ta về trước đây.” Nói rồi, Cố Cửu Tư đứng dậy, Giang Hà rũ mắt, lắng nghe tiếng bước chân Cố Cửu Tư ra ngoài. Cố Cửu Tư đi được vài bước, Giang Hà gọi hắn lại: “Cửu Tư.” Cố Cửu Tư không lên tiếng, Giang Hà chậm rãi nói: “Ta thực sự hy vọng đại cữu cữu ngươi vẫn còn sống cho đến tận bây giờ, nếu như lúc này huynh ấy vẫn còn sống, huynh ấy cũng sẽ như ngươi vậy.” “Ta cũng được, Phạm Hiên cũng được, Lạc Tử Thương cũng được, thời đại của chúng ta đã đi qua, mà thời đại của ngươi, làm một quan viên trong triều đình, nhất định phải sống quang minh lỗi lạc, dựa vào chiến tích và năng lực thực tế đi lên.” Giang Hà ngừng lại một chút, chậm rãi nói: “Ta hy vọng ngươi có thể sống như thế.” Cố Cửu Tư nhắm chặt hai mắt, một lát sau, hắn hít một hơi thật sâu, cuối cùng nói: “ Ta về đây.” Nói rồi, hắn sải bước đi ra ngoài, nhưng lúc ra đến cửa lại nhìn thấy Lý Ngọc Xương đang đứng ở đó. Cố Cửu Tư dừng bước, một lát sau, hắn cười cười: “Ngài đứng ở đây làm gì vậy?’’ Lý Ngọc Xương không nói gì, hắn xoay người, cứng ngắc nói: “Ta tiễn ngươi một đoạn đường.” Cố Cửu Tư gật gật đầu. Lý Ngọc Xương cầm trong tay ngọn đèn lồng, dẫn Cố Cửu Tư đi, hai người bọn họ đi được vài bước, Lý Ngọc Xương mới nói: “Ta sẽ không vì niệm tình riêng mà ảnh hưởng đến việc chung.” “Ta biết.” “Xin lỗi.” “Không sao,’’ Cố Cửu Tư lắc lắc đầu, “Luật pháp sẽ không bao giờ chỉ vì một mình cữu cữu ta mà thay đổi, ta hiểu mà, ngài cứ tra xét đi.” Cố Cửu Tư nói xong, lên xe ngựa, Lý Ngọc Xương nhìn hắn lên xe, Cố Cửu Tư ngồi ở trong xe ngựa, vẫn một mực im lặng không nói gì. Chờ hắn về nhà, cả nhà đang cười nói vui vẻ ăn cơm, nhìn thấy Cố Cửu Tư đi vào, Giang Nhu ngẩng đầu lên, cười nói: “Cữu cữu ngươi đâu?’’ Cố Cửu Tư ngẩn người, hắn do dự một lát mới nói: “Cữu cữu có một số việc phải giải quyết, sắp tới có lẽ sẽ không về nhà.’’ Giang Nhu ngây ngẩn cả người, nàng và Cố Lãng Hoa liếc mắt nhìn nhau một cái, Liễu Ngọc Như đang ôm con, nàng làm như đã biết tất cả, bình thản nói: “Chàng ngồi xuống ăn cơm trước đi.’’ Cố Cửu Tư gật gật đầu, lúc này hắn không có khẩu vị ăn uống gì, vội vàng ăn một chút rồi lập tức đứng dậy nói: “Ta đi nghỉ ngơi trước.’’ Tô Uyển nhìn thấy cảnh tượng này, hơi do dự nói: “Cửu tư làm sao vậy?’’ “Để con đi xem một chút.’’ Liễu Ngọc Như đưa con cho Tô Uyển, chào Giang Nhu và Cố Lãng Hoa xong lập tức đứng dậy đuổi theo Cố Cửu Tư về phòng. Sau khi vào phòng lại thấy Cố Cửu Tư đang bày một bàn cờ trước mặt, tự mình hạ cờ. Từ trước đến nay hắn không thích chơi cờ, nhưng giờ phút này lại lẳng lặng nhìn bàn cờ, mái tóc tán loạn rơi xuống che khuất khuôn mặt hắn, Liễu Ngọc Như đi vào phòng thì nghe Cố Cửu Tư nói: “Tối nay nàng thu dọn một chút, nàng mang theo mọi người trong nhà rời khỏi phủ đi.’’ Liễu Ngọc Như ngẩn người, sau đó mới kịp thời phản ứng lại, trong lòng nàng hơi hoảng hốt nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như cũ: “Đã xảy ra chuyện gì?’’ “Hôm nay Tần Nam cáo trạng cữu cữu là hung thủ giết cả nhà Lạc gia, đã nhốt cữu cữu vào thiên lao rồi.’’ Cố Cửu Tư đặt quân cờ lên bàn cơ, bình thản nói: “Một vụ án thế này chắc chắn không thể nào quật ngã được cữu cữu, Lạc Tử Thương cũng không thể không nghĩ đến chuyện này, hôm nay hắn nhốt cữu cữu vào lao ngực chẳng qua cũng chỉ để thuận tiện thực hiện những toan tính khác mà thôi. Chúng ta cần phải sớm chuẩn bị.’’ Không hiểu tại sao trái tim lại hốt hoảng đập rộn lên, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng Liễu Ngọc Như lại vô cùng bình tĩnh, nàng tỉnh táo nói: “Ta hiểu rồi, tối nay ta sẽ dẫn người nhà rời đi, ban ngày ta vẫn tiếp tục hoạt động bên ngoài, đột nhiên rời đi tất cả thế này sợ sẽ thu hút sự chú ý của người khác, ta sẽ ở lại trong thành với chàng. Đường hầm ở vườn hoa bên kia cũng đã đào xong rồi, chờ đến khi thực sự xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ đi từ đường kia.” Cố Cửu Tư đáp lại một tiếng, không nói gì thêm nữa, Liễu Ngọc Như biết trong lòng hắn không chỉ đang băn khoăn đến chuyện này, nàng đi về phía trước, ngồi xuống trước mặt Cố Cửu Tư, cần quân cờ bên kia. Cố Cửu Tư giương mắt nhìn nàng, Liễu Ngọc Như không nói gì, nàng hạ quân cờ lên bàn cờ, bình tĩnh nói: “Để ta chơi cùng chàng một ván.’’ Cố Cửu Tư vẫn không lên tiếng, hắn im lặng đánh giá nàng, một lúc lâu sau mới chậm rãi nở nụ cười. “Ngọc Như,’’ Hắn ôn hòa nói, “Nàng thực sự không thay đổi chút nào cả.’’ Liễu Ngọc Như nghe hắn nói như vậy, cũng mỉm cười. “Sao có thể không thay đổi được chứ? chỉ là tính tình của ta và chàng không giống nhau,’’ Liễu Ngọc Như cúi đầu nhìn quân cờ Cố Cửu Tư đặt trên bàn cờ, “Những cảm xúc vui buồn ta đều để rong lòng, còn chàng lại viết rõ lên mặt.’’ “Không phải ta nói đến chuyện này.’’ Cố Cửu Tư lắc đầu một cái, hắn giương mắt nhìn nàng, giơ tay lên che kín mặt nàng. Ánh mắt hắn khẽ chớp động, nhưng vẫn chăm chú nhìn nàng, một lúc sau hắn khẽ mỉm cười: “Cho dù xảy ra bao nhiêu chuyện đi chăng nữa, nàng vẫn là Liễu Ngọc Như của ta.’’ Liễu Ngọc Như nghe được những lời này, rũ mắt, như thể hơi xấu hổ quẫn bách, nàng nhìn những quân cờ trên bàn cờ, nhỏ giọng nói: “Đến lượt chàng đi rồi.’’
Hai người đang hạ cờ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng thông báo của Liễu Ngọc Như, hắn đi vào cung kính nói: “Công tử, người trong cung đến, nói mời ngài vào.’’ Cố Cửu Tư đáp một tiếng, đứng dậy, bảo ngọc như đi lấy quan phục cho mình, nhàn nhạt nói: “Đã trễ thế này, cho mời ta vào cung để làm gì?’’ “Nói là chuyện của Giang đại nhân.’’ Mộc Nam nói cũng xem như hợp lý, Cố Cửu Tư gật đầu một cái, lại không nhịn được nói: “Gấp như vậy sao? Bây giờ đã muộn thế này rồi…’’ Sau khi nói xong, trong lòng hắn lập tức cảm thấy hơi bất an. Lúc trước bọn họ ở Dương Châu, cũng vì đủ loại nguyên nhân mà chậm trễ mấy ngày, cuối cùng mới xảy ra chuyện. Bây giờ đã rõ ràng lạc tử thường sẽ hành động gì đó, hắn không thể để người nhà ở lại được lâu thêm được nữa. Cố Cửu Tư suy nghĩ một chút, nhanh chóng nói với Liễu Ngọc Như: “Bây giờ nàng mang theo người nhà lập tức rời khỏi Đông Đô đi.’’ Liễu Ngọc Như ngẩn người, sau đó vội vàng nói: “Ta hiểu rồi, vậy còn người của Diệp gia thì sao?’’ “Ta cũng sẽ tìm người thông báo cho Diệp phủ và Chu phủ.’’ Cố Cửu Tư thấp giọng nói: “Trước tiên các nàng hãy nhanh chóng đi ra ngoài từ cửa sau, trực tiếp đi từ mất đạo rời thành.’’ “Chàng…’’ Liễu Ngọc Như vừa bật thốt ra khỏi miệng Cố Cửu Tư đã biết nàng đã muốn nói đến chuyện gì, hắn ôm chặt nàng, không ngừng hôn lên mặt nàng trấn an nói: “Yên tâm đi, ta sẽ trở về.’’ Liễu Ngọc Như đáp lời, cũng không hỏi nhiều nữa. Cố Cửu Tư thay quan phục xong rồi nhanh chóng đi ra ngoài, hắn vừa đi vừa dặn dò Mộc Nam: “Bây giờ ngươi phái người tạo ra một vết rách rơi bánh xe ngựa, sau đó sai người lập tức đi ra ngoài tìm ba vị đại thần phụ chính báo cho bọn họ biết để bọn họ cẩn thận chú ý một chút, lại thông báo cho người của Diệp phủ nhanh chóng rời khỏi thành, rồi lấy lệnh bài của ta điều động đội quân Nam Thành thứ năm và thứ bảy đến canh giữ ở cửa thành, cuối cùng dẫn một đội người đến Lạc phủ, một khi có tín hiệu bên này của ta, lập tức thiêu rụi Lạc phủ cho ta. Đội trưởng đội quân thứ năm và thứ bảy Nam Thành đều là người hắn đề bạt lên, hắn phân phó sắp xếp lần này, mặc dù Mộc Nam không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng biết tình hình đại khái. “Vậy còn người của Chu phủ?’’ Mộc Nam nghi ngờ mở miệng, Cố Cửu Tư mím môi, sau đó nói: “Theo luật mấy người bọn họ không thể rời khỏi Đông Đô, cho nên không thể tùy ý đánh động, ngươi phái người qua đó, nếu tối nay nhìn thấy tín hiệu của ta, lập tức để cho bọn họ bất chấp tất cả lao ra Đông Đô, còn nếu không có vậy thì thôi.’’ Mộc Nam lĩnh mệnh rời đi, Cố Cửu Tư phân phó mọi chuyện xong, đi ra cổng, người đến thông báo cho Cố Cửu Tư là một tiểu thái giám, hắn cười híp mắt nhìn Cố Cửu Tư nói: “Cố đại nhân đã chuẩn bị xong?’’ “Làm phiền công công đợi lâu rồi.’’ Cố Cửu Tư cung kính mở miệng. Mà lúc này, Liễu Ngọc Như cũng đã kiểm kê nhân số trong phủ xong, nàng chọn ra mấy người có dáng người tương tự với mình, Cố Lãng Hoa, Giang Nhu, Tô Uyển tạo thành ba nhóm, sau khi Cố Cửu Tư ra ngoài, nàng nhanh chóng để cho mấy người này mặc y phục của bọn họ, lợi dụng bóng đêm mang theo thị vệ từ cửa sau lên xe ngựa ra đã chuẩn bị sẵn. Rồi sau đó lại để nhóm thứ hai đi ra từ cửa trước, nàng và mấy người Cố Lãng Hoa, Giang Nhu, Tô Uyển ôm theo Cố Cẩm thay quần áo của hạ nhân trà trộn vào trong đám người đó. Ba nhóm vừa đi ra ngoài chưa được bao lâu đã lập tức bị người cản đường đi. “Thánh thượng có lệnh,’’ Tên binh lính cầm đầu ngăn ở phía trước, quát lên, “Tối nay giới nghiêm cấm đi lại ban đêm, tất cả mọi người không được ra khỏi nhà, người nào vi phạm chiếu theo tội phạm thượng xử chém.” Nghe được những lời này, Liễu Ngọc Như hô to một tiếng: “Chạy.” Nói xong, người của Cố phủ lập tức tỏa ra khắp nơi chạy trốn, Liễu Ngọc Như ôm theo Cố Cẩm, mang theo mấy người khác nhân lúc hỗn loạn lập tức chạy như điên về phía vườn hoa. Trong lúc Cố gia đang kinh hoàng chạy trốn, Cố Cửu Tư còn đang trên đường đi vào cung, hắn ngồi trong xe ngựa, hỏi vị thái giám đang ngồi ở đối diện mình: “Công công, xin hỏi Bệ hạ triệu ta vào cung gấp như thế là vì chuyện gì?’’ “Còn không phải là vì chuyện của Giang đại nhân sao?’’ Thái giám cười nói: “Thân phận của Giang đại nhân như thế, hôm nay trong lúc lâm triều lại xảy ra chuyện này, Bệ hạ cũng rất sầu lo, ngài nói làm dĩ nhiên không thể làm, nhưng nếu không làm thì phải làm sao bây giờ?’’ “Việc này không thể để ngài mai bàn bạc được sao?” Cố Cửu Tư cười nói, “Ngài xem bây giờ đã trễ thế này, lúc ta ra ngoài nữ nhi còn đòi ta đấy.” “Chuyện này cũng chẳng còn cách nào khác,’’ Thái giám thở dài, “Chúng ta phụng lệnh của Bệ hạ, đêm nay nếu phải khiêng cũng phải mời ngài vào cung cho bằng được.” Cố Cửu Tư không lên tiếng, hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào vị thái giám kia, một lúc lâu sau lại đột nhiên nói: “Ngài quen Lưu công công không?’’ “Ý ngài là Lưu thiện công công sao?’’ Vị thái giám hơi thấp thỏm, Cố Cửu Tư gật đầu một cái, hắn cười rộ lên, “Dĩ nhiên là quen rồi.’’ “Ngài thân với hắn không?’’ “Quan hệ cũng không tệ lắm,’’ Thái giám cười nói: “Vốn dĩ đêm nay đích thân ngài ấy đến thông báo cho ngài, nhưng sau đó lại đổi với ta, nói rằng đến chỗ ngài xa quá, hắn không thích nên đã đến mời Trương đại nhân rồi.’’ “Vậy sao,’’ Cố Cửu Tư cúi đầu khẽ dịch chuyển ngọc ban chỉ trên tay, thờ ơ nói: “Tính tình này của Lưu công công cùng thật à. Trước đó hắn đến tìm ta ta còn thưởng hắn hai nén vàng đấy.’’ “A, đúng rồi.’’ Vị thái giám kia lập tức nói, “Lưu công công nói ngài rất hào phòng, chỉ cần nhìn thấy người đều sẽ thường hai lượng một đồng đấy.’’ “Hai lượng một đồng?’’ Cố Cửu Tư giương mắt nhìn về vị thái giám đối diện mình, dường như vị thái giám kia không hiểu tại sao Cố Cửu Tư lại nhìn hắn như thế, Cố Cửu Tư cười cười, cầm túi tiền ra giao cho đối phương: “Lưu công công xem thường ta rồi, sao ta chỉ cho hai lượng một đồng chứ.’’ Thái giám cầm được túi tiền, ước lượng sức nặng trong đó, cười cười. Nhưng đúng vào lúc này, chiếc xe ngựa đột nhiên răng rắc một tiếng rồi đột ngột dừng lại giữa đường, vị thái giám kia nhíu mày, ló đầu ra ngoài, rốt ruột nói: “Chuyện gì xảy ra vậy?’’ “Xe ngựa bị hỏng rồi.’’ Phu xe dường như hơi hốt hoảng, lập tức nói: “Nô tài sẽ sửa ngay.’’ Thái giám nghe được những lời này, tỏ ra hơi bất mãn, Cố Cửu Tư khuyên nhủ: “Hư thì hư, tìm một người vào cung thông báo là được.’’ Vị thái giám kia gật gật đầu, thò đầu ra ngoài sai người vào cung thông báo. Nhưng hắn vừa quay lại, còn chưa kịp phản ứng đã bị Cố Cửu Tư nắm chặt cổ, không thể nói được tiếng nào đã bị bẻ gãy cổ. Cố Cửu Tư nhanh chóng đổi quần áo với hắn, thừa dịp phu xe vẫn còn đang đổi bánh xe mới, lập tức nhảy xuống xe ngựa, để lại một âm thanh kỳ lạ “đi tiểu” sau đó trực tiếp xông vào con ngõ, hắn vội vàng chạy ra sau ngõ hẻm, nhanh chóng đốt đạn ra hiệu rồi chạy như điên về phía cửa thành. Lúc này, hai người Trương Ngọc và Diệp Thanh Văn đang đi về phía Hoàng cung. Hai người bọn họ đã vào cung vô số lần, nhưng không hiểu tại sao lần này trong lòng Trương Ngọc lại trào dâng cảm giác sợ hãi, trên đường đi, hắn hơi lo lắng nói: “Bệ hạ tuyên chúng ta vào cung trễ như thế này, ngài nói có phải…’’ “Không cần nghĩ nhiều.’’ Diệp Thanh Văn cắt đứt suy nghĩ của trong Trương Ngọc, bình tĩnh nói: “Chúng ta là trọng thần trong triều, nếu như muốn động thủ, cũng cần phải có một tội danh nào đó, không thể hành động lỗ mãng như thế.’’ “Hơn nữa,’’ Diệp Thanh Văn nhỏ giọng nói, “Trong cung cũng không có tin tức gì.’’ Hai người bọn họ đều cài người của mình ở trong cung, không thể nào một chút tin tức đều không thể truyền ra được. Trương Ngọc nghe hắn nói như vậy lập tức yên tâm hơn, bọn họ đi đến ngự thư phòng, còn chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng ca múa mừng cảnh thái bình vang lên bên trong, hai người nhíu mày, nhưng vẫn đi vào, quỳ trên mặt đất, cung kính nói: “Khấu kiến bệ hạ.’’ Phạm Ngọc ngồi trên cao, trong ngực ôm một mỹ nhân, dựa vào người một người khác, trên chân còn một người nữa. Một ngự thư phòng vốn dĩ chỉ dùng để nghị sự việc nước, vào trong tay hắn hoàn toàn bị đổi thành một nơi ăn chơi trụy lạc. Diệp Thanh Văn nhíu mày, không khỏi nói: “Bệ hạ, bây giờ còn trong thời gian quốc tang, Bệ hạ cứ tùy hứng làm bậy như thế sợ là không ổn.’’ “Quốc tang?’’ Phạm Ngọc quay đầu lại, trào phúng nói: “Phụ hoàng của trẫm cũng đã hạ thổ rồi còn muốn quốc tang cái gì nữa? Sinh thời hắn nuông chiều hy vọng ta được tốt, sao có thể nhẫn tâm để trẫm mặt ủ mày chau, áo trắng ăn chay chứ? Hai vị đại nhân không cần câu nệ, đến đây, ngồi xuống đi.’’ “Bệ hạ?’’ Diệp Thanh Văn tức giận, nói thẳng: “Thần đến đây để nghị sự chứ không phải là để hưởng lạc, nếu Bệ hạ không muốn nghị sự, vậy chúng thần xin cáo lui.’’ “Diệp Thanh Văn, ngươi thật to gan!’’ Phạm Ngọc phẫn nộ gầm lên, đứng dậy bước nhanh xuống dưới, các vũ nữ đồng loạt tránh đường cho hắn, Phạm Ngọc đi đến trước mặt Diệp Thanh Văn, tức giận quát: “Trẫm ra lệnh cho người ngồi xuống!’’ Diệp Thanh Văn cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi, Phạm Ngọc lập tức túm chặt lấy Diệp Thanh Văn, đột nhiên kéo hắn về phía sau một cái. Diệp Thanh Văn đã gần năm mươi, Phạm Ngọc vừa kéo như vậy đã khiến hắn ngã trên mặt đất, Diệp Thanh Văn phẫn nộ đứng dậy, nhưng nghênh đón hắn lại là mũi kiếm của Phạm Ngọc. Phạm Ngọc nhìn Diệp Thanh Văn, lạnh lùng nói: “Trẫm ra lệnh cho ngươi ngồi xuống!’’ Ngoài cửa ngự thư phòng, Lạc Tử Thương đứng trước cửa bậc thang nhìn tín hiệu đạn pháo bay trên không trung. Minh nhất đi đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: “Người của Cố gia đã chạy, đang truy bắt, xe ngựa của Cố Cửu Tư bị hỏng giữa đường, Bệ hạ chờ không kịp, bây giờ đã làm ồn ào lên rồi.’’ Lạc Tử Thương nghe được những lời này, gật gật đầu, bình tĩnh nói: “Cố Cửu Tư sẽ không đến đâu, nhưng mà cũng không quan trọng.’’ Hắn quay đầu đi về phía ngự thư phòng, hai tay đặt sau lưng, trên mặt mang theo ý cười nồng đậm, ôn hòa nói: “Đóng cửa điện, khai tiệc đi.’’