Triệu Giản vội vã từ công ty chạy tới, vừa xuống xe taxi đã nhìn đồng hồ, tới đây chỉ cần hai mươi lăm phút, thời gian vẫn nằm trong kế hoạch, không bị chậm trễ. Triệu Giản cảm thấy rất hài lòng, bước nhanh tiến vào nhà hàng đã hẹn.
Hắn vừa vào cửa, liền thấy Giang Tam thiếu đã ngồi ở bàn bên cửa sổ, Giang Tam Thiếu còn vẫy tay chào hắn. Triệu Giản đi qua, ngồi xuống trước mặt Giang Tam Thiếu, một câu nói dư thừa đều không nói : "Tôi muốn những tấm ảnh kia." Giang Tam Thiếu cùng Triệu Giản cùng tuổi, trước kia cũng có quen biết, chỉ là khi còn bé thì gặp tương đối nhiều, lớn lên lại chưa gặp qua mấy lần.
Thế nhưng đến khi gặp lại, dáng dấp Giang Tam Thiếu so với khi còn bé vẫn rất giống, cặp mắt đào hoa kia chính là đặc trưng của hắn ta, dáng vẻ thì phi thường thân thiện, phi thường vô hại, chẳng qua Triệu Giản biết, Giang Tam Thiếu chính là người thể chọc đến nhất ở Giang gia. Giang Tam Thiếu nói : "Tôi đây muốn hẹn được Đường tiên sinh rất khó khăn, xem ra lần này, tôi cầm át chủ bài trong tay rồi." Triệu Giản nhìn thoáng qua thời gian, nói : "Tôi có việc gấp, chúng ta nói ngắn gọn, anh đưa ảnh chụp cho tôi, anh muốn tiền hay là muốn tôi giúp anh việc gì?" Giang Tam Thiếu cười, hắn ta cười lên, cặp mắt đào hoa kia quả thực khiến người kinh diễm: "Tiền đương nhiên là không muốn, chỉ là muốn mời Đường tiên sinh giúp tôi làm một việc." Triệu Giản nghe xong, trong lòng nói một câu quả nhiên: "Chuyện gì?" Giang Tam Thiếu nói: "Đường tiên sinh hẳn cũng biết ý tứ của Đường lão gia, Đường lão gia muốn Đường gia cùng Giang gia liên hôn, như vậy hai nhà nhất định có thể từ đó thu hoạch không ít lợi ích." Đường gia cùng Giang gia, đây chính là hai nhà môn đăng hộ đối, đều là người đứng ở đỉnh cao giới thương nghiệp.
Hai nhà cũng xem như có giao tình, Đường lão gia cùng Giang lão gia là bạn bè đã từng hợp tác, quan hệ rất không tệ, vẫn muốn hai nhà kết thân, như vậy có thể thân mật hơn. Triệu Giản tự nhiên biết, ông nội đã nói với hắn, về công về tư đều hi vọng Đường gia cùng Giang gia liên hôn. Triệu Giản nói : "Tôi cùng Cố Trường Đình đã kết hôn rồi." Giang Tam Thiếu cười, cặp mắt hoa đào đến là đẹp mắt, chẳng qua lại khiến người ta rùng mình : "Đường tiên sinh hiểu lầm, tôi cũng không có ý chia rẽ hạnh phúc hôn nhân của người khác.
Dù sao tôi cũng được xem là người có mặt mũi, chuyện này nếu truyền ra, thì thật không dễ nhìn." Triệu Giản nói : "Tam thiếu có thể hiểu rõ thì tốt.
Vậy ý của Tam thiếu là.
.
." Giang Tam Thiếu bưng cà phê trong tay lên uống một ngụm : "Lần trước Đường lão gia đến Giang gia làm khách, đã hỏi tôi có nguyện ý cùng Đường gia liên hôn không, lúc ấy tôi đã đáp ứng Đường lão gia." Triệu Giản nghe xong, đau hết cả đầu, ông nội quả nhiên thích Giang Tam Thiếu. Giang Tam Thiếu nói tiếp : "Chẳng qua Đường lão gia có thể là đã hiểu lầm, cho nên cực lực tác hợp hôn sự của tôi cùng Đường đại thiếu." Triệu Giản ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái : "Ý của anh là.
.
." Giang Tam Thiếu cười nói : "Cũng may Đường tiên sinh anh bây giờ đã kết hôn, Đường lão gia cũng không nhắc lại chuyện để tôi và anh kết hôn nữa.
Có điều, tôi đích xác là rất muốn cùng Đường gia kết thân, về công về tư đều có trợ giúp, không phải sao?" Triệu Giản tự cho là nghe không hiểu, nhưng thật ra là hắn không dám nghĩ tới : "Anh là muốn.
.
." Giang Tam Thiếu nói : "Đường tiên sinh là người thông minh, Đường Quý Khai là em trai anh, nghe nói anh em hai người tình cảm không tồi, thật là khiến người ta ao ước.
Như vậy Đường tiên sinh anh nhìn xem, tôi cùng Đường Quý Khai kết hôn thì như thế nào? Hi vọng Đường tiên sinh có thể giúp giúp đỡ một chút." Triệu Giản nghe xong, mồ hôi lạnh đều tuôn ra, nguyên lai Giang Tam Thiếu muốn cùng Đường Quý Khai kết hôn. Hắn nhịn không được dò xét Giang Tam Thiếu thêm vài lần, dáng dấp bên ngoài tuyệt đối là bạch mã vương tử trong mắt người khác.
Nhưng Triệu Giản biết, Giang Tam Thiếu giỏi nhất là giả vờ, phía sau cặp mắt đào hoa kia cất giấu thủ cổ ngoan độc không phải chuyện đùa, hắn sợ Đường Quý Khai căn bản sẽ không chịu nổi mà bị đùa giỡn xoay quanh. Triệu Giản cảm thấy, mình nếu đáp ứng hỗ trợ, chuyện này nhất định có thể thành.
Dù sao ông nội cũng rất hi vọng Đường gia cùng Giang gia liên hôn, Triệu Giản tùy tiện nói một câu, ông nội tuyệt đối sẽ đồng ý, nhưng như vậy không phải là đem Đường Quý Khai đẩy vào trong hố lửa sao? Triệu Giản nói : "Chuyện này, tôi cần suy nghĩ một chút." Giang Tam Thiếu nói : "Đường tiên sinh kỳ thật không cần lo lắng, tôi thật lòng thích Đường Quý Khai cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, là một tấm chân tình a." Triệu Giản : ".
.
." Triệu Giản nhìn hắn ta cười tủm tỉm, một chút cũng không phát giác được cái gì là chân tình, chỉ cảm thấy toàn đại âm mưu. Kỹ thuật diễn xuất này của Giang Tam Thiếu mới gọi là dày công tôi luyện, lúc này bên trong cặp mắt đào hoa đều tràn ngập thâm tình, người không biết còn thật sự cho rằng hắn ta cùng Đường Quý Khai là Ngưu Lang Chức Nữ lưỡng tình tương duyệt, khắc cốt ghi tâm. Triệu Giản đang muốn nói gì, dư quang lại vừa vặn nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, vừa nhìn đã làm Triệu Giản bị dọa sợ, lập tức vụt đứng lên. Đào Kỳ phát hiện Triệu Giản vụиɠ ŧяộʍ chạy đến đây, còn cùng một người đàn ông dáng dấp đẹp mắt "Hẹn hò", chuyện này thật sự không được. Đào Kỳ cảm thấy, Cố Trường Đình đối với mình đặc biệt tốt, cho nên chuyện này tuyệt đối không thể giấu diếm Cố đại ca, giấu diếm chính là vô trách nhiệm đối với hai người bọn họ. Thế là Đào Kỳ lập tức kéo cửa xe Cố Trường Đình, nói : "Cố đại ca, anh mau xuống đây, nhanh lên." Cố Trường Đình hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, còn tưởng rằng Đào Kỳ gặp phiền toái gì, nói : "Làm sao vậy Đào Kỳ?" Đào Kỳ nói : "Cố đại ca, anh nhìn xem, người bên kia có phải là đại ca của em không?"
Cố Trường Đình nghe Đào Kỳ đột nhiên nói đến Triệu Giản, thực sự rất kinh ngạc, liền thuận theo ngón tay của Đào Kỳ nhìn sang. Lúc này người vốn là nên ở trong siêu thị mua đồ, Triệu Giản, lại ngồi trước một bàn ăn bên cạnh cửa sổ thủy tinh, đối diện còn có một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ vét. Đào Kỳ nói : "Vừa rồi em nhìn thấy đại ca em đi vào, hai người kia còn cười cười nói nói." Nếu như Triệu Giản biết Đào Kỳ nói cái gì, hắn nhất định oan uổng đến khóc.
Từ đầu đến cuối, Triệu Giản căn bản không có cười, đều là Giang Tam Thiếu một mình cười, hơn nữa còn là nụ cười giả tạo, cười đến phía sau lưng hắn nổi hết da gà. Cố Trường Đình nhìn qua, kinh ngạc trợn to mắt, bởi vì người kia thật sự là Triệu Giản, quần áo cách ăn mặc đều giống, làm sao có thể nhận không ra? Cố Trường Đình vội vàng xuống xe, sau đó đem xe cho khóa lại, liền lôi kéo Đào Kỳ bước nhanh qua nhà hàng kia. Hai người bọn họ đi đến trước cửa sổ thủy tinh, Triệu Giản còn đang cùng Giang Tam Thiếu thương lượng, ai ngờ nhìn thoáng phía dưới liền thấy bảo bối nhà mình, còn có em ba nữa a. Triệu Giản đờ đẫn, Đào Kỳ còn kéo lấy Cố Trường Đình khoa tay múa chân, không biết đang nói cái gì, cách cửa gương không nghe được, nhưng Triệu Giản đã não bổ ra một đống lớn, cảm thấy hai người kia chính là tới bắt gian. Giang Tam Thiếu cũng phát giác được, nghiêng đầu nhìn, cười nói : "Hai vị này là.
.
." Triệu Giản nào có thời gian giới thiệu với hắn ta, vội vàng nói : "Tôi có việc gấp, phải đi trước." Giang Tam Thiếu cũng không ngăn cản, chỉ nói : "Đường tiên sinh xin cứ tự nhiên, hi vọng Đường tiên sinh có thể dành chút thời gian cho tôi một câu trả lời." Triệu Giản cảm thấy, mình thật sự là bị Giang Tam Thiếu hại chết rồi, vội vàng chạy ra khỏi nhà hàng, hấp ta hấp tấp. Đào Kỳ đã lôi kéo Cố Trường Đình ngăn ở cửa nhà hàng, nhìn thấy Triệu Giản đi ra, Đào Kỳ là người đầu tiên hỏi : "Đại ca, anh không phải nói là đi siêu thị sao? Sao lại ở chỗ này? Người đàn ông nói chuyện với anh là ai?" Triệu Giản vội ngăn cản bọn hắn, hắn cũng không muốn để Đào Kỳ cùng Cố Trường Đình gặp Giang Tam Thiếu, Giang Tam Thiếu đã cầm ảnh chụp mà nhân lúc cháy nhà đi hôi của, vạn nhất thấy Cố Trường Đình, lại viết thêm một bút, Triệu Giản sợ mình sẽ táng gia bại sản mất. Triệu Giản trong đầu thật nhanh xoay chuyển : "Vợ, vợ, em nghe anh giải thích." Cố Trường Đình ngược lại là rất bình tĩnh : "Anh sao lại ở chỗ này?" Cố Trường Đình nói chuyện vẫn rất ôn nhu, nghe không ra là đang tức giận, nhưng Triệu Giản nghe xong, lập tức liền có chút sợ hãi, vội vàng chạy tới, giống như con chó lớn, vây quanh Cố Trường Đình, nói : "Vợ à, anh sai rồi, em đừng nóng giận, anh cam đoan, anh không có làm chuyện gì xấu xa cả." Giang Tam Thiếu nhìn Triệu Giản đi rồi, bất quá hắn ta cũng không có gấp trở về, vẫn bưng cà phê lên uống từ từ.
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, vừa vặn có thể nhìn thấy mấy người đang đứng trước cửa nhà hàng. Giang Tam Thiếu đột nhiên cảm thấy thật buồn cười. Triệu Giản bên này sứt đầu mẻ trán, Đào Kỳ còn ở bên cạnh quấy rối. Đào Kỳ ngay thẳng chính trực nói : "Đại ca, nói dối là không tốt." Triệu Giản rất muốn trừng Đào Kỳ một cái, tên nhóc chỉ sợ thiên hạ không loạn này. Triệu Giản cái khó ló cái khôn, vội vàng nói : "Là như vậy vợ à, là Đường tiên sinh gọi điện thoại cho anh.
Em vừa rồi đang họp, anh liền nghĩ đi siêu thị một chuyến, mua chút đồ ăn.
Ai ngờ vừa ra khỏi công ty, liền nhận được điện thoại của Đường Quý Khai tiên sinh, nói là chuyện ảnh chụp đã xử lý tốt, nói anh đi lấy ảnh chụp về, cho nên anh liền đến đây, anh là tới lấy ảnh chụp, không có làm cái gì khác." Đào Kỳ nửa tin nửa ngờ, Cố Trường Đình biểu lộ vẫn là bình tĩnh như cũ, bình tĩnh đến mức Triệu Giản toàn thân run rẩy, không biết vợ có phải là nhìn ra sơ hở gì không. Triệu Giản một bên trong lòng lẩm bẩm, một bên đột nhiên có loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ. Đường lão gia cùng Triệu Giản có một cái ước định, kỳ hạn một năm.
Kỳ thật Đường lão gia đơn giản cũng chỉ là muốn để Triệu Giản cùng Giang Tam thiếu liên hôn mà thôi.
Triệu Giản đột nhiên nghĩ đến, nếu như Đường Quý Khai cùng Giang Tam Thiếu kết hôn, như vậy cho dù mình bị lộ ở trước mặt Cố Trường Đình, cũng không có cách nào cùng Giang Tam Thiếu kết hôn, như vậy là nguy cơ cũng liền được giải trừ. Triệu Giản mới vừa rồi còn do dự, có nên đẩy em trai ruột thịt vào trong hố lửa hay không, kết quả hiện tại phi thường kiên định muốn đem Đường Quý Khai "gả" cho Giang Tam Thiếu. Cố Trường Đình nhìn Triệu Giản vẻ mặt nóng nảy, chỉ nhàn nhạt nói : "Trời nóng, trước tiên đừng đứng ở chỗ này, lên xe rồi nói." Triệu Giản vội vàng chạy theo bên người Cố Trường Đình, lại vòng quanh hai vòng : "Vợ nói đúng, thời tiết quá nóng, vợ em có đổ mồ hôi không? Có muốn uống nước đá không, an mua tới cho em." Ba người lên xe, Cố Trường Đình dứt khoát lái xe về nhà, lúc này không cần về công ty cho nên đường xá ngược lại rất gần.
Dọc theo đường đi, tâm tình Triệu Giản thật sự là thấp thỏm. Sau khi về nhà, Cố Trường Đình cũng không nói gì, chỉ vào phòng bếp nấu cơm. Triệu Giản trong lòng càng bất an, Đào Kỳ lại vẻ mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép, cản đường Triệu Giản, nhỏ giọng nói : "Đại ca, Cố đại ca tốt như vậy, anh nhất định phải biết trân quý đó!" Triệu Giản đau đầu nói : "Tôi đương nhiên trân quý vợ mình rồi." "Vậy mà anh còn chạy tới hẹn hò cùng cái đồ hồ ly tinh kia!" Đào Kỳ xụ mặt. Triệu Giản : ".
.
." Triệu Giản nghe xong, thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, bé thỏ trắng một mét tám đột nhiên biến thành hồ ly tinh, cái này nếu Đường Quý Khai nghe được, khẳng định cười lăn ra đất. Triệu Giản bất đắc dĩ nói : "Đào Kỳ, cậu nói cho tôi biết, cậu gần đây ở công ty được dạy cái gì vậy? Cái gì mà hồ ly tinh, người đại diện của cậu định cho cậu đóng phim Hàn sao? Cái đó không có tương lai đâu." Đào Kỳ nói : "Đại ca, em đang nói vấn đề của anh đó." Triệu Giản nói : "Tôi thật sự không làm gì cả, tôi muốn đi tìm vợ." Triệu Giản vội chạy vào phòng bếp tìm Cố Trường Đình, không biết Cố Trường Đình có còn tức giận không. Cố Trường Đình đang nấu cơm, rửa xong đồ ăn đang chuẩn bị cắt, Triệu Giản liếc mắt liền thấy một củ cà rốt cực lớn, hắn ghét nhất là ăn cà rốt a. Cố Trường Đình giơ tay chém xuống, nước chảy mây trôi, "xoạt" một tiếng, cà rốt liền bị chặt đứt làm hai, vết cắt trơn nhẵn, nhìn qua là biết tay nghề vô cùng thành thục. Triệu Giản bỗng nhiên cảm thấy hạ thể ẩn ẩn đau nhức. Triệu Giản lặng lẽ chạy tới, từ sau lưng không một tiếng động ôm lấy eo Cố Trường Đình, lặp lại chiêu cũ ôm Cố Trường Đình nũng nịu ăn vạ : "Vợ ơi, buổi tối hôm nay ăn cái gì?" Cố Trường Đình nói : "Cà rốt." Triệu Giản gương mặt khổ qua : "Cà rốt rất khó ăn." Cố Trường Đình một bên cắt cà rốt, một bên nhíu mày nói : "Vậy anh nói nên ăn cái gì?" Triệu Giản cười một tiếng, nói : "Ừm.
.
.
Đương nhiên là món ngon nhất của vợ anh." Hắn nói xong, cúi đầu ở trên phần gáy trắng nõn của Cố Trường Đình, nhẹ nhàng cắn một cái. Cố Trường Đình không kịp chuẩn bị, đột nhiên bị cắn, cũng không đau, nhưng cảm giác tê tê dại dại, khiến cả người cậu run rẩy, dao trong tay thiếu chút không cầm nổi. Triệu Giản cảm giác Cố Trường Đình trong ngực run lên, cực kỳ thoả mãn, nói : "Vợ, em thật mẫn cảm, cổ của em đều đỏ." Cố Trường Đình tức giận đến trừng lớn mắt, "xoạt", lại dùng sức cắt một củ cà rốt, sau đó liền đem dao giơ lên : "Mau buông tay, nếu không em liền cắt trúng anh." Triệu Giản cảm giác con dao kia đung đưa, thiếu chút xượt qua cổ mình, vội vàng lui lại một bước : "Vợ, em đừng xúc động, quá nguy hiểm, không bằng trước bỏ đao xuống đi." Cố Trường Đình không để xuống, tay trái còn cầm một nửa củ cà rốt, nói : "Anh đi ra ngoài cho em." "Không đi." Triệu Giản nói : "Vợ, em có phải là tức giận không? Hay là em ghen?" Cố Trường Đình sững sờ, liền vội vàng xoay người đi : "Ghen cái gì?".