Triệu Giản đỡ Cố Trường Đình đi xuống lầu, lúc ở trong thang máy Cố Trường Đình đã có vẻ hơi mê man, so với vừa rồi còn nghiêm trọng hơn.
Có thể nhìn ra, trước đó Cố Trường Đình đều là miễn cưỡng chính mình giữ vững tinh thần. Triệu Giản ôm cậu nói: "Cố tiên sinh, có tôi ở đây, nếu cậu cảm thấy không ổn thì cứ ngủ đi, không sao đâu." Cố Trường Đình lắc đầu, tuy rằng không muốn cứ như vậy ngất đi, nhưng trong đầu lại một mảnh hỗn độn, lắc đầu một cái, vậy mà thật sự ngủ thiếp đi. Triệu Giản dứt khoát ôm người ngang lên, còn không quên đem áo khoác đắp trên người Cố Trường Đình, còn che luôn mặt cậu. Lúc đi là Cố Trường Đình lái xe chở Triệu Giản đến.
Bây giờ Triệu Giản vội vàng ôm Cố Trường Đình xuống hầm để xe, sờ vào trong túi quần cậu, quả nhiên là chìa khóa xe ở đó.
Hắn động tác nhanh nhẹn, đem Cố Trường Đình đặt ở ghế sau, để cậu nằm thoải mái, lúc này mình mới chạy đến vị trí lái xe. Xe phóng đi rất nhanh, rất êm. Nếu Cố Trường Đình lúc này tỉnh dậy chắc chắn sẽ bị doạ nhảy dựng, dù sao Triệu Giản, một người đến từ nông thôn, đến máy kéo cũng chưa từng nhìn thấy, lúc này lại đang lái xe. Nhưng mà Triệu Giản lái xe rất trôi chảy, rất thuần thục.
Đáng tiếc Cố Trường Đình đã hôn mê, không thể nhìn thấy cảnh này. Triệu Giản nhanh chóng lái xe trở về biệt thự của Cố Trường Đình.
Lúc Triệu Giản lái xe vào tiểu khu, bảo vệ chỉ liếc mắt nhìn một cái, thấy là xe của Cố Trường Đình liền mở cửa cho hắn lái vào, Triệu Giản vội vàng đậu xe, sau đó bế Cố Trường Đình đi vào phòng ngủ trong nhà. Cố Trường Đình chỉ là trúng thuốc mê mà thôi, cũng may không có thứ khác, chỉ cần ngủ một giấc, dược hiệu qua đi là tốt. Triệu Giản vươn tay sờ mặt Cố Trường Đình, thấy cậu lần này ngủ yên ổn, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nghĩ đến cha Cố Trường Đình cha cùng vị mẹ nhỏ kia, trên mặt Triệu Giản lại lộ ra thần sắc hung hãn. Triệu Giản không biết đang suy nghĩ gì, sắc mặt càng ngày càng âm trầm. Cố Trường Đình ở trên giường trở mình, nhấp môi không biết đang nói mơ cái gì. Triệu Giản cúi người xuống, đang muốn cẩn thận lắng nghe, nhưng khi vừa cúi đầu xuống, lại thấy từ cổ áo Cố Trường Đình lộ ra thứ gì đó. Triệu Giản vươn tay khều, Cố Trường Đình trên cổ có một sợi dây nhỏ, có xâu một cái gì đó, luôn đeo bên người, hóa ra là một chiếc nhẫn nhỏ. Chiếc nhẫn nhỏ rất đơn sơ, được vặn bằng dây kẽm, xem ra là đồ thủ công, cũng không được đẹp gì, bên ngoài đã loang lỗ, lớp mạ đều đã rơi, tuổi đời hẳn là không ngắn lắm. Chiếc nhẫn quá nhỏ, đeo ngón út cũng không được, dường như nó được đặc biệt làm cho trẻ em, có lẽ vì vậy, Cố Trường Đình mới xâu chiếc nhẫn nhỏ lại đeo vào cổ mình. Dây của chiếc nhẫn được xoắn không đồng đều, có gờ và góc, Cố Trường Đình đeo trên cổ khó tránh khỏi bị cọ xát, chỗ cổ áo bị hắn mở ra có vài vết đỏ, là bị chiếc nhẫn cọ xát ra. Lúc Triệu Giản nhìn thấy chiếc nhẫn nhỏ này, cả người đều sững sờ, xem xét thật lâu, vẻ mặt u ám của hắn mới có chút thả lỏng, sau đó cười thầm. Triệu Giản cúi đầu, động tác cực kỳ chậm rãi, vậy mà nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn nhỏ.
Nếu Cố Trường Đình lúc này tỉnh lại, chỉ sợ sẽ bị động tác thành kính của hắn làm cho đỏ mặt, tim run. Triệu Giản hôn lên chiếc nhẫn nhỏ, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên chỗ đỏ trên cổ Cố Trường Đình. Cố Trường Đình lại lẩm bẩm, không biết chuyện gì xảy ra. *********** Bên kia sau khi Triệu Giản cùng Cố Trường Đình rời đi, Phó Tranh cũng mang theo thư ký và vệ sĩ đi, chỉ còn lại Cố tiên sinh đang vô cùng tức giận, cùng Đào Yến Cần và bác hai của cô ta. Đối mặt với vị đại Phật Phó Tranh này, Cố tiên sinh cũng không dám nói gì, bất quá khi người vừa đi, lửa giận của Cố tiên sinh liền bùng phát. Trên tay ông ta không có gì để đập, vì vậy dứt khoát đem điện thoại di động của mình ném xuống đất, "chát" một tiếng, nháy mắt nó đã vỡ tan tành. Đào Yến Cần hô lên một tiếng: "Tiên sinh, ngài đừng tức giận." "Đừng tức giận?!" Cố tiên sinh hét lên, "Tên Phó Tranh này, khinh người quá đáng, ỷ mình có tiền có thế liền không coi ai ra gì.
Chuyện của Cố gia ta, hắn thì tính là cái gì? " Đào Yến Cần nũng nịu thêm dầu vào lửa: "Tiên sinh nói phải, thế nhưng mà ...!Ai, cũng không cái tên nhà quê kia đã giúp Phó tiên sinh cái gì, lần này làm sao bây giờ? Bởi vậy em nói, Cố Trường Đình càng ngày càng không để tiên sinh vào mắt.
" Cố tiên sinh nghe được lời của cô ta, càng tức giận đến trên đỉnh đầu bốc khói: "Được, nó không để tôi vào mắt, tôi cũng không muốn nhận nó là con trai! Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ đoạn tuyệt quan hệ với nó.
" "Tiên sinh ..." Đào Yến Cần kỳ thật ước gì Cố tiên sinh và Cố Trường Đình đoạn tuyệt quan hệ cha con, nhưng có một vài thứ, Đào Yến Cần không thể không kiêng kị. Đào Yến Cần nói: "Tiên sinh, ngài không thể xúc động được.
Ngài ngẫm lại a, trong tay Cố Trường Đình có 30% cổ phần của công ty, nếu ngài làm như vậy, Cố Trường Đình chó cùng rứt giậu, chúng ta......!Chúng ta coi như..." . Cô ta nói vậy, sắc mặt Cố tiên sinh càng khó coi hơn, nhưng cũng không biết nên nói gì cho phải. Công ty thuộc về nhà họ Cố, ông nội của Cố Trường Đình từng là người đứng đầu Cố gia, từ khi ông ra nước ngoài dưỡng lão, nhà họ Cố không ai phục ai, cũng không gia chủ mới đảm nhiệm, tất cả đều tự mình kinh doanh riêng. Cố tiên sinh ban đầu có 35% cổ phần trong công ty, tính ra cũng khá nhiều, những người khác trong Cố gia chỉ có 10% hay 5%, lời nói cũng không có trọng lượng. Cố Trường Đình bởi vì nguyên nhân thân thể, không được Cố tiên sinh ưa thích, cho nên Cố tiên sinh chưa từng cho Cố Trường Đình cổ phần, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ để cậu tiến vào công ty.
Cố tiên sinh cảm thấy, bản thân Cố Trường Đình đã đủ xấu hổ rồi, không thể để cậu tiến vào công ty nữa. Chẳng qua, Cố Trường Đình sau này vẫn tiến vào công ty, cậu biết cha cậu coi thường cậu, nhưng cậu không muốn cứ để mặc như vậy, cậu muốn để những người ghét cậu, khinh thường cậu, phải nhìn cậu làm sao từng bước một leo lên. Cố Trường Đình dùng thực lực của mình thu mua được 30% cổ phần trong công ty từ những người khác, thuận lợi tiến vào hội đồng quản trị, cực kỳ có tiếng nói trong công ty. Cố tiên sinh nghe nói có mấy người trong Cố gia đem cổ phần bán cho Cố Trường Đình, trong lòng tức giận đến không biết làm thế nào, chẳng qua ông ta cũng không thể phản đối chuyện này. Đào Yến Cần suy nghĩ, làm thế nào cũng phải đem cổ phần của Cố Trường Đình cướp về tay, cho dù sau này Cố tiên sinh và cô ta có trở mặt, hoặc cho dù không có được cổ phần của Cố tiên sinh, cô ta cũng có thể trong công ty có tiếng nói riêng của mình.
Đào Yến Cần nói: "Tiên sinh cũng đừng sốt ruột, Cố Trường Đình chẳng phải là con trai của ngài sao? Nào có chuyện con trai không nghe lời cha? Cố Trường Đình sẽ sớm lo liệu chuyện tổ chức hôn lễ, tiên sinh đến lúc đó chuẩn bị một phần hậu lễ đi tham dự, nhất định có thể cùng Cố Trường Đình hoà hoãn quan hệ.
Đến lúc đó...!" Cô ta còn chưa nói xong, đã bị Cố tiên sinh quát: "Cái loại hôn lễ mất mặt như của nó, tôi sẽ không tham gia! Mặt mũi Cố gia đều bị nó làm mất hết, năm đó nó sinh ra, tôi nên bóp chết nó mới đúng." "Tiên sinh..." Cố tiên sinh quát xong, liền sải bước rời đi, Đào Yến Cần vội vàng đuổi theo ông ta. ********** Đám cưới của Cố Trường Đình được tổ chức vào hai ngày sau, thật ra cậu cũng mong cha cậu đừng tham dự, dù sao hai mươi năm qua, cậu đối với cha đã không còn ôm ấp bất kỳ ảo tưởng gì. Cố Trường Đình một mực ngủ mê man, cũng không biết ngủ bao lâu, thân thể cũng sắp nhũn ra, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra. Cậu vừa mở mắt ra liền phát hiện trước mặt là một bóng người đen kịt, trong phòng mờ mịt không thể nhìn rõ là gì. Cố Trường Đình giật nảy mình, đột ngột ngồi dậy, nhưng đầu choáng váng, suýt chút nữa lại ngã xuống. Triệu Giản vội vàng đỡ lấy cậu, hóa ra nằm trước mặt Cố Trường Đình là Triệu Giản. Cố Trường Đình nói: "Sao anh lại ở đây?" Triệu Giản cười ngây ngô nói: "Cậu ngủ đã lâu, tôi sợ cậu không thoải mái, cho nên tôi liền ở đây trông coi." "Tôi không sao." Cố Trường Đình nói. Cố Trường Đình nói xong mới cảm giác trên cổ lạnh lẽo, đưa tay sờ thì phát hiện cổ áo bị mở ra, dây và nhẫn quanh cổ đều không còn. Cố Trường Đình lập tức giật mình, vẻ mặt có chuý bối rối nói: "Đồ của tôi ...!Đồ của tôi đâu rồi." Cậu nói định xuống giường đi tìm, nhưng lại bị Triệu Giản ngăn lại. "Cố tiên sinh, đừng có gấp, nó ở đây." Triệu Giản đem một vật đặt vào lòng bàn tay Cố Trường Đình. Cố Trường Đình cúi đầu xem, là nhẫn nhỏ của cậu, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Triệu Giản nói: "Cổ của Cố tiên sinh bị nó cọ đỏ, cho nên tôi giúp cậu quấn lên đó một vòng dây thừng, như vậy khi mang lên sẽ không bị thương." Cố Trường Đình cản thận nhìn xem, quả nhiên trên chiếc nhẫn nhỏ có quấn một vòng dây thừng, đem các cạnh và góc giấu đi.
Cố Trường Đình nhanh chóng đeo chiếc nhẫn nhỏ lên cổ, sau đó cẩn thận nhét lại vào áo. Triệu Giản nghiêng đầu nhìn động tác của cậu: "Cố tiên sinh, cái này là ai cho cậu?" Động tác của Cố Trường Đình dừng lại, ánh mắt lung lay, nhìn thoáng qua Triệu Giản, lại quay đầu đi, qua loa nói: "Một người bạn." Triệu Giản nói: "Cậu rất thích?" Cố Trường Đình vô thức nhìn xuống chiếc nhẫn nhỏ, Triệu Giản lại nói: "Ý tôi là, cậu rất thích người tặng nhẫn sao?" Cố Trường Đình nghe vậy, vẻ mặt nhất thời có chút mất tự nhiên, cũng không trả lời Triệu Giản, cắt ngang hỏi: "Tôi ngủ bao lâu rồi?" Nhưng Triệu Giản dường như phi thường chấp nhất vấn đề này, tiếp tục nói: "Người phụ nữ kia nói Cố tiên sinh trong lòng có thích một người.
Là hắn đưa cho cậu sao?" Sắc mặt của Cố Trường Đình càng thêm mất tự nhiên, vô cớ đỏ bừng lên, ngay cả tai và cổ cũng đỏ. Triệu Giản nhìn thấy Cố Trường Đình đỏ mặt, nhịn không được cười nói: "Cố tiên sinh, cậu thật đẹp." Cố Trường Đình bị hắn trêu chọc, lại nghe hắn nói như vậy, lập tức vừa xấu hổ vừa tức giận, nghiêm mặt trừng mắt nhìn hắn. Triệu Giản thấy cậu tức giận, vội vàng nói: "Cố tiên sinh, cậu ngủ gần cả ngày rồi." "Cái gì?" Cố Trường Đình bây giờ cũng không thể tiếp tục tức giận nữa, liếc mắt nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài loé lên ánh sáng đèn Neon, quả thật là buổi tối.
Cố Trường Đình còn cho là cậu mới ngủ mấy tiếng, từ buổi chiều ngủ đến buổi tối, cậu đâu ngờ mình ngủ cả ngày, vậy mà còn ngủ đến buổi tối ngày thứ hai. "Ôi không!" Hôn lễ của Cố Trường Đình còn không tới mấy ngày, hiện tại ngủ cả ngày, thời gian cũng không còn nhiều. Cố Trường Đình nhanh chóng từ trên giường đứng dậy, nói: "Không được, đi với tôi, tôi dẫn anh đi thử quần áo." Triệu Giản hỏi: "Quần áo gì?." Cố Trường Đình chê hắn hỏi nhiều, động tác chậm chạp liền vô thức nắm lấy tay hắn, kéo hắn ra khỏi phòng ngủ, bước sang phòng bên cạnh, vừa đi vừa nói: "trong hôn lễ phải mặc đồ vest, Tôi không biết có phù hợp hay không.
Nhanh đi thử xem, nếu không vừa thì ...!Ai, nếu không vừa thì cũng không kịp đổi, thật là đau đầu.
" Triệu Giản bị cậu kéo tay, miệng cười đến tận mang tai, thuận tay cầm lấy tay Cố Trường Đình, mà Cố Trường Đình bởi vì sốt ruột chuyện hôn lễ cho nên căn bản không phát hiện ra khác thường .