Gắn Kết Bên Em

77: Ngoại Truyện 10


trước sau



“Ba ba, ma ma chưa rời giường ạ?” Bạn nhỏ Mai Cửu làm tổ trong ngực ba, một bên xoa đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, một bên hỏi.

“Ừm.” Mai Lương Giác đang cầm lược chải mái tóc mềm mại của bé, sau đó chia thành hai bím tóc, anh cười, “Ma ma nói một lát nữa ma ma sẽ rời giường.”

Bạn nhỏ giống như thấy cảnh này nhiều nên không trách, “Ma ma là con heo đại lười.” Tiếng Trung của bé không quá tiêu chuẩn, một câu hỗn loạn mấy từ tiếng Nga, vì để biểu đạt chính xác, bé còn giơ hai cánh tay nhỏ, vẽ một vòng tròn rất lớn, “Lớn như vậy nè!”

Mai Lương Giác buồn cười, hôn một cái lên gương mặt mềm mại của con gái, ngón tay thon dài cuốn vài vòng, hai bím tóc đã được cột chắc.

“Ba ba,” bạn nhỏ quay đầu, ngón tay nhỏ nhéo hai cái cặp tóc thủy tinh xinh đẹp, lắc lắc cánh tay anh, “Con muốn kẹp cái này,” cô nghiêng đầu cười cười rất đáng yêu trong gương, “Đẹp!”

Sự tự luyến này không biết là di truyền từ ai, dù sao nghe người ta nói, khi anh còn nhỏ rất nghiêm túc, không quá nhiều chú ý với vẻ bên ngoài của mình.

Cặp tóc xong, rốt cuộc cô bé vừa lòng, nhảy từ trên đùi ba ba xuống, xung phong nhận việc, “Con đi gọi ma ma rời giường.”

Mấy ngày nay Mát-xcơ-va rơi mấy đợt tuyết, rừng cây gần như bị bao phủ, đa số con đường bị che mất, từ trong phòng trông ra, khắp nơi là một mảnh trắng xoá, đơn điệu và sạch sẽ.


Mai Lương Giác một lần nữa kéo con gái trở về, nhìn thời gian, phỏng đoán người trong phòng còn ngủ, cũng trách anh, lăn lộn hơi quá, nhưng mà, hiếm khi chống đỡ được sự nhiệt tình của cô.

“Bảo bối, để ma ma ngủ thêm một lát,” Anh giúp bé đi tất vào, “Ngày hôm qua không phải ba dạy con ghép vần Hán ngữ à? Hiện tại đọc được bao nhiêu?”

Bạn nhỏ dụi dụi mặt vào ngực anh, cọ cọ, “Ba ba, hôm nay chúng ta ăn cái gì vào bữa sáng ạ?”

Mai Lương Giác nơi nào không nhận ra tâm tư nhỏ của bé, cũng không nói ra, chỉ cưng chiều cười hỏi, “Bảo bối muốn ăn cái gì?”

Nhưng mà, anh vẫn hơi đau đầu. Ở phương diện này, con gái thật sự giống ma ma, nhớ trước đây, vì để vợ mình học được tiếng Trung, không biết anh tiêu phí bao nhiêu thời gian và tinh lực……

“Muốn ăn rất nhiều đồ vật nha,” Bạn nhỏ Mai Cửu bẻ ngón tay đến, “kaшa (cháo), bánh sừng bò, bánh tàng ong kẹp trứng gà……”

“Bây giờ bảo bối đọc ghép vần một chút, ba ba đi làm bữa sáng cho con, được không?” Người đàn ông hơn ba mươi tuổi dỗ con gái, giọng nói dịu dàng gần như có thể chảy nước.

Bạn nhỏ bĩu bĩu cái miệng nhỏ, “…… Được ạ.” Bé chán nản cầm quyển sách nhỏ màu đỏ, lật xem.

Mai Lương Giác sờ sờ tóc bé, đứng dậy vào phòng bếp.

Nửa giờ sau, anh bê bữa sáng nóng hổi ra ngoài, bóng người nho nhỏ trong phòng ăn không còn nữa, sách ghép vần còn mở ra đúng trang cũ. Anh đặt bữa sáng xuống, ngựa quen đường cũ trở về phòng ngủ.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, hai mẹ con một lớn một nhỏ nằm gần nhau trên giường, ngủ rất say, tư thế ngủ giống nhau như đúc, anh cười, ngồi xuống mép giường.

Tuyết ngoài phòng vẫn rơi, bữa sáng cũng từ từ lạnh lẽo.

“Giác.”

Mai Lương Giác cầm cánh tay vươn ra ngoài ổ chăn, vừa mềm lại ấm, anh cúi người hôn một cái trên trán cô, “Tỉnh.”

Triệu Du “ưm” một tiếng, đang chuẩn bị ôm anh, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện trong ngực còn có một bé con đang ngủ. Bởi vì động tác ban nãy của cô, trong lỗ mũi bé phát ra tiếng “Hừ hừ” hơi bất mãn, ôm chặt lấy mẹ hơn, cô không nhịn được nhoẻn miệng cười.

Thấy thế, Mai Lương Giác vươn cánh tay dài, ôm cả hai mẹ trong ngực anh, anh thuận thế nằm lên giường, “Anh ngủ cùng hai mẹ con một lúc.”

Buổi sáng hôm nay, cả phòng ấm áp, an tĩnh đến mức chỉ còn tiếng tuyết rơi.


Chờ bữa sáng hoàn toàn lạnh mất, một nhà ba người mới bắt đầu có động tĩnh, từng người đâu vào đấy rửa mặt, Mai Lương Giác một lần nữa hâm nóng bữa sáng, ăn xong, lại ngồi ở phía trước cửa sổ bện tóc cho hai mẹ con.

Lại nói thêm, tài năng này vẫn là do vợ anh luyện cho anh.

Anh còn nhớ rõ cô năm mười bảy tuổi, ấn tượng sâu nhất chính là cặp mắt trong trẻo thuần khiết, gương mặt còn mang theo vài phần trẻ con chưa nảy nở hết. Cố tình cô còn học đòi người ta trang điểm tô son, nhưng mà, thật ra cô khá xinh đẹp.

Nhưng mái tóc vừa dài vừa đen kia, đa số thời gian đều là rối tung, nếu không chính là dùng buộc tóc tùy tiện cột lại.

Lúc ấy anh chỉ là giáo viên tiếng Trung của cô, danh không chính ngôn không thuận, cũng không dám nói ra tới, chỉ là anh cảm thấy trong lòng, mái tóc đẹp như thế bị cô đối xử tùy ý như vậy, có chút phí phạm của trời.

Sau này anh mới biết, mẹ cô mất sớm, cha cô một mình nuôi lớn cô, còn kinh doanh một quán rượu nhỏ việc làm ăn rất tốt, tự nhiên không chăm sóc cô chu đáo ở phương diện nào đó. Sau này hai người ở bên nhau, anh tự nhiên tiếp nhận mái tóc dài đó, sau này sinh con gái, càng là……

“Ba ba,” bạn nhỏ bĩu môi, “Ba kéo đau tóc con.”

Mai Lương Giác lấy lại tinh thần, “Xin lỗi bảo bảo, ba ba sẽ chú ý hơn.”

Anh vừa ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt mềm mại của vợ, không cần phải nói cái gì, không cần một chữ, họ đã hiểu suy nghĩ trong lòng lẫn nhau.

Triệu Du cũng nhớ lại những ngày tháng yêu đơn phương thấp thỏm mà ngọt ngào. Cô nhất kiến chung tình với người thầy dạy tiếng Trung của mình, học cách trang điểm, mùa đông còn mặc váy xinh đẹp là mình lạnh cóng, còn bị anh nói, sau đó cô vụng trộm trốn trong ổ chăn khóc không biết bao nhiêu lần.

Tâm sự của thiếu nữ, không phải tự mình trải qua, sẽ có bao nhiêu người hiểu? Nhưng cho dù trong miệng không nói, người khác hơi lưu tâm một chút, liếc mắt một cái đã có thể dễ dàng nhìn ra, muốn giấu cũng không giấu được.

Sau đó cô lấy hết can đảm tỏ tình, không ngờ lại bị anh giành mất chọc thủng tầng giấy kia. Chứng tỏ tình cảm như có như không nảy sinh khi ở bên nhau, đâu phải chỉ có mình cô…… rung động.

“Chuyện tỏ tình này nên giao cho đàn ông.”

Mối tình đơn phương cô vốn cho rằng sẽ chết yểu, phải dùng dũng khí thấy chết không sờn mới có thể thổ lộ, vậy mà được anh đáp lại, đối với cô mà nói, đại khái là chuyện tốt đẹp nhất trên đời này.

Giống như đa số cặp nam nữ khác, yêu đương, kết hôn, sinh con, dọc theo quỹ đạo bình thường của cuộc đời, bởi vì người làm bạn cả đời là anh, thế nên cô cảm thấy mình hạnh phúc hơn rất nhiều người.

Hồi ức đặt dấu chấm tròn.


Ánh mắt hai người vẫn dính lấy nhau không rời.

Bạn nhỏ Mai Cửu thấy ba ba lại không có động tĩnh, khóe miệng cong lên sắp tới mức treo được cái chai, “Ba ba……”

Có chút oan ức.

Buổi sáng ba ba ngủ với ma ma, giữa trưa ngủ với ma ma, buổi tối cũng ngủ với ma ma. Còn bé thì sao, chỉ được nghe kể chuyện xưa trước khi ngủ, nhưng mà mỗi lần chỉ nghe được một nửa —— giọng kể của ba ba quá dễ nghe, nghe một lúc bé đã ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại, trên giường lại chỉ có một mình bé.

Bé thật sự muốn có, muốn có một em trai nhỏ để chơi cùng!

Tưởng tượng như vậy, trong lòng bé càng ủy khuất, “Ba ba, khi nào con mới có em trai nhỏ ạ?”

Mai Lương Giác cười liếc mắt nhìn vợ, “Ba ba đang cố gắng, nhanh thôi.”

“Nhanh thôi là nhanh cỡ nào?”

“Cái này,” Ánh mắt Mai Lương Giác trở nên ý vị thâm trường, thẳng đến người bị anh nhìn chằm chằm mặt từ từ đỏ lên, anh mới cong môi cười, “Chờ đến khi con học xong toàn bộ ghép vần Hán ngữ?”

Bạn nhỏ Mai Cửu không nhịn được, “Oa” một tiếng nhào vào trong ngực ma ma.

(Hết toàn văn)






trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây