Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình Tàn Khốc

103: âm mưu khác


trước sau

"Không có gì." Giọng cô lãnh đạm lại có chút lạnh lẽo, Kiều Tâm Du đánh rơi bàn tay đang duỗi ra của hắn, tự mình tựa lên cành cây khô, khó khăn đứng lên.

"Dây chuyền của em......bị cướp rồi ư?" Nhâm Mục Diệu ngưng mắt nhìn chiếc cổ ứ hồng, trống trơn của cô.

Kiều Tâm Du thờ ơ nhìn hắn, "Dây chuyền ở đây." Cô giơ lên bàn tay mảnh mai, xương ngón tay rõ ràng, cô mở tay ra, "MISS" bị nắm chặt trong tay, dây kim loại trong bàn tay cô còn lưu lại dấu vết màu đỏ tươi như máu, dường như chỉ cần chạm sâu hơn vào bàn tay cô, máu tươi lập tức sẽ có thể tuôn ra.

"Tâm Du......" Nhâm Mục Diệu đau lòng đem cô ôm vào trong lòng, "Thật xin lỗi...... Anh không nên rời khỏi em......"

"Không sao." Cô giống như một người máy không có hồn phách, cứng đờ mà trả lời.

Cô không thể không đối mặt với sự thật kia, trong lòng của hắn vẫn không có vị trí dành cho cô, ngay trước đó hắn còn cam kết với cô, vừa quay lưng hắn đã lập tức có thể quên ngay lời hứa. Một chút ấn tượng cũng không còn tồn tại.

Tim của hắn giống như những đám mây trên trời, dù cô có cố gắng đưa tay chạm vào, cứ nghĩ là mình sẽ chạm đến, nhưng kết quả chỉ trong tích tắc lập tức —— tiêu tán.

Đúng vậy, không sao nữa rồi, đối với một người xa lạ như cô, thì cô cũng không nên yêu cầu quá đáng gì với hắn, cũng không có gì đáng để có thể tha thứ.

Nhâm Mục Diệu rất không hài lòng với phản ứng "quá mức hiền lành" này của Kiều Tâm Du, cảm giác giống như hắn có thể chạm được vào người cô, nhưng khoảng cách đến lòng của cô càng ngày càng xa, "Em vẫn còn trách cứ anh sao?"

Người của cô lạnh quá, giống như khối băng, toàn thân không nhịn được run lẩy bẩy. Lớp vỏ ngoài cứng ngắc cũng không cách nào ngăn được sợ hãi nơi nội tâm của cô.

"Không có." Cô không có tư cách trách cứ hay oán giận hắn. Kiều Tâm Du biết rõ sự thực đau lòng này, cô chỉ là một Con Búp Bê nhỏ nhoi không đáng kể mà thôi, chỉ biết làm theo tâm tình của hắn, vẫy tay là tới, bảo đi là đi. Chỉ cần nghe lời là tốt rồi.

"Rốt cuộc là sao?" Nhâm Mục Diệu hướng về phía cô lớn tiếng gầm thét, "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"

Kiều Tâm Du sững sờ ánh mắt không có tiêu cự, đem chuyện mới vừa rồi nói hết một lần. Cô cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, nhưng nhớ đến tình cảnh lúc bọn người lưu manh kia muốn nhào tới phía cô, cảm giác sợ hãi lần nữa ập tới, con ngươi bỗng nhiên nhắm chặt, không thấy dù chỉ một chút ánh sáng.

"Anh bảo đảm chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa." Nhâm Mục Diệu nghe xong chuyện vừa rồi, cả người hắn bốc lên một tầng khí tức giận cùng với lạnh băng, hắn nắm chặt tay thành hình quả đấm tới mức gân xanh nổi lên, hắn thật muốn bóp chết tất cả bọn chúng, chặt đứt tay chân của bọn chúng. Hắn không thể tin được, lỡ như người đàn ông Trung Quốc kia không xuất hiện, Kiều Tâm Du sẽ xảy ra chuyện gì.

"Vậy sao?". Giọng nghi vấn, không phải cảm động, mà là không chút tín nhiệm.

Hai chân Kiều Tâm Du mềm nhũn, cảm giác mê mang lập tức tập kích đến, thoáng chốc trước mắt cô tối đen như mực, bay vào một khoảng không đen tối vô tận, ý thức hoàn toàn mơ hồ...

"Tâm Du!" Nhâm Mục Diệu lập tức đón lấy thân thể mềm mại vô lực của cô.

————

Trong một con hẻm nhỏ tối đen tại Thánh Thác Lý Ni, một con mèo dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng nhàn nhã tản bộ.

Từ hẻm nhỏ đột nhiên truyền đến giọng nói ——

"Này! Tuồng vui này diễn cũng được đấy chứ!" Chính là những tên lưu manh vừa rồi, hắn xoa xoa vết thương trên khóe miệng, mắt liếc nhìn người đàn ông áo đen, vươn tay ra, "Tiền của bọn này đâu?"

"Diễn tốt lắm, đây là tiền của bọn bay." Hắn từ trong túi lấy ra mấy tờ giấy mệnh giá lớn, tiện tay ném vào mặt bọn chúng.

Tên lưu manh cầm đầu cúi người xuống đất lượm lên, "Sao ít vậy? Mày có biết sợi dây chuyền lúc nãy rất đáng tiền không, nếu không phải là vì yêu cầu của mày, nói không chừng tao đã có một số tiền lớn rồi."

"Sợi dây chuyền đó toàn thế giới chỉ có một cái, nếu bọn mày thật sự đem đi bán, ngay lập tức sẽ bị cảnh sát bắt được, chừng đó chỉ có ngồi chồm hổm trong tù thôi." Hắn không hề nói quá sự việc lên, mà là hắn hiểu rõ với năng lực của Nhâm Mục Diệu muốn làm chuyện này, dễ như trở bàn tay.

"Không nói nữa! Coi như xong việc!" Tên lưu manh bị hắn dọa sợ hãi, bốn người lập tức lấy tiền rồi rời đi.

Người đàn ông áo đen không quên cho bọn hắn một lời khuyên: "Tao khuyên bọn mày tốt nhất nên rời Athen một thời gian đi, tao đoán chừng chồng của vị tiểu thư kia sau khi biết chuyện xảy ra sẽ lập tức phái tổ chức Ám tới tìm bọn bây đó. Một khi rơi vào trong tay hắn, tao không chắc bọn mày sẽ bị gãy tay gãy chân, hay là khó giữ được cái mạng nhỏ này."

"Được, được, được!" Bốn tên lưu manh chuyên bắt nạt kẻ yếu kia, vừa nghe đến tổ chức Ám hai chân lập tức như nhũn ra.

Tổ chức Ám Dạ Tuyệt này có thế lực rất lớn ở nước ngoài, hiện giờ đã ngang hàng với gia tộc Mafia Emerson ở Ý rồi. Chỉ cần nhắc tới hai tổ chức hắc đạo kia, họ lập tức có tật giật mình.

Bốn tên lưu manh hốt hoảng chạy mất, khẩn trương đến mức đánh rơi cả dép, xem dáng vẻ sợ chết của bọn hắn, không chừng sẽ lập tức trốn ra nước ngoài ngay.

————

Trong một gian nhà trọ trang hoàng hoa lệ, ánh đèn trên trần nhà chiếu sáng cả phòng khách, giống như một bầu trời đầy sao.

"Két ——" Tiếng cánh cửa được mở ra.

Bên trong truyền đến giọng nói nũng nịu, "Dịch Tuấn, anh về rồi à? Em đang tắm, xong ngay đây."

Người đàn ông áo đen cởi bộ đồ Tây trên người xuống, treo lên móc áo. Vài nút cài làm bằng da của chiếc áo sơ mi được cởi ra, lộ ra lồng ngực to lớn. Hắn đi về phía quầy bar, lấy một chai rượu bran-đi, uống thả cửa.

"Dịch Tuấn, sao hôm nay anh về muộn vậy?" Cô gái xinh đẹp, trên người quấn quanh một cái khăn tắm ngắn ngủn, miễn cưỡng có thể che lại bộ phận quan trọng. Cô vừa dùng khăn lông lau mái tóc ướt đẫm, vừa lắc lắc vòng eo mảnh khảnh đi tới bên Nhâm Dịch Tuấn. Cảm giác như hai quả đào tròn sẽ phải lập tức thoát khỏi trói buộc của khăn lông, trong khi đã thoát ra ngoài một nửa. Mà cái khăn tắm rộng rinh kia cũng sắp rớt xuống tới nơi rồi.

Nhâm Dịch Tuấn đưa tay nhẹ nhàng lôi kéo cô, lập tức đem thân thể mềm mại kia kéo vào trong ngực của mình, bởi vì động tác rất mạnh bạo, khiến khăn tắm rơi nhanh xuống đất. Lẽ dĩ nhiên cô khỏa thân ngay, điều này khiến cho con ngươi của Nhâm Dịch Tuấn nhanh chóng dính vào một tầng dục tình, "Tử Ngưng, việc hôm nay thế nào?"

Cô cũng không cảm thấy ngượng ngùng vì chính mình không có một mảnh vải che thân, chủ động đưa ra cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ của hắn, "Đúng như anh dự đoán, anh ta vừa nhìn thấy bóng lưng của em là lập tức đuổi theo, miệng vẫn còn gọi tên chị. Sau đó đến một ngã tư em lập tức quẹo cua, lúc đó anh ta chộp được một bóng lưng gần giống em......" Khóe miệng đỏ thẫm của cô cong lên, vẽ ra một nụ cười nhạo cùng với châm chọc.

Nhâm Dịch Tuấn không nói lời nào, chân mày hắn khóa chặt, đồng tử lóe lên ánh mắt u tối, sau đó uống rượu.

Hiển nhiên, Lương Tử Ngưng ghét loại cảm giác bị hắn xem nhẹ này, cô giơ cao ngực của mình, dùng bộ ngực mềm mại chống đỡ lên lồng ngực của hắn, nũng nịu nói: "Dịch Tuấn, em cũng muốn uống!"

...


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây