Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

374: Chạy thoát thân


trước sau

Edit: OnlyU

Trong Nhật Diệu Toái Tinh Đái không hề có phương hướng, Giang Thiếu Bạch dứt khoát đi theo Tinh Không Diễm. Không Không thích những nơi có hỏa diễm dày đặc, hắn bèn đi về phía có khí tức hỏa diễm dồi dào.

Có Tinh Không Diễm dẫn đường, Giang Thiếu Bạch đi đường rất thuận lợi.

“Phía trước có một lục địa, có thể đến đó nghỉ ngơi.” Hắn lên tiếng.

Mục Đông đi ra nói: “Trong Nhật Diệu Toái Tinh Đái mà có lục địa, đúng là hiếm thấy.”

Giang Thiếu Bạch hỏi: “Tiểu trưởng lão biết nơi này sao?”

Y lắc đầu: “Trong Nhật Diệu Toái Tinh Đái có rất nhiều khu vực chưa được biết đến, tất cả mọi người thường hoạt động trong khu vực quen thuộc, ta cũng không biết rõ nơi này.”

Hắn gật đầu: “Vậy chúng ta đến đó xem sao.”

“Ừ.”

Giang Thiếu Bạch thoáng nhìn Mục Đông, thầm nghĩ tiểu trưởng lão của Đan Đỉnh Các này thật kỳ lạ, rõ ràng thân phận rất cao nhưng lại không có vẻ kiêu ngạo. Thời gian này còn khá thân quen với Diệp Đình Vân, hai người thường xuyên trò chuyện các vấn đề đan thuật với nhau. Mục Đông có kiến thức uyên bác, giúp Diệp Đình Vân giảm bớt được rất nhiều khó khăn, Giang Thiếu Bạch rất cảm kích vị tiểu trưởng lão này.

Cuối cùng ba người đáp xuống một lục địa, Mục Đông hơi ngạc nhiên nói: “Nơi này có hỏa diễm lực rất mạnh.”

Giang Thiếu Bạch thả linh hồn lực ra thăm dò bốn phía, không phát hiện được khí tức của bất kỳ sinh linh nào.

“Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một chút đi.”

Mục Đông khẽ gật đầu: “Được.”

Lục địa này không nhỏ, vừa mới đáp xuống, Giang Thiếu Bạch lập tức cảm nhận được triệu hoán của hỏa diễm. Hắn bảo Diệp Đình Vân ở lại, còn hắn lấy cớ điều tra địa hình mà tách ra hành động một mình.

Giang Thiếu Bạch phóng linh hồn lực ra tìm kiếm xung quanh, bỗng nhiên ánh sáng trước mắt trở nên chói lóa.

Tinh Không Diễm nhẹ nhàng đáp lên người hắn: “Lão đại, ngươi bị người ta truy đuổi thật thê thảm.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Hắn nhìn thoáng Tinh Không Diễm, Không Không ở Nhật Diệu Toái Tinh Đái một thời gian, tựa hồ mượt mà hơn rất nhiều, quả nhiên Nhật Diệu Toái Tinh Đái rất tốt.

“Ngươi béo lên rất nhiều.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.

Tinh Không Diễm nghe vậy hất hàm, phun một hỏa diễm về phía hắn.

Giang Thiếu Bạch có thể cảm nhận được ngọn lửa nóng bỏng phả đến mặt, nhưng khi đến gần thì biến mất không còn thấy tăm hơi.

Kế đó hắn và Không Không tìm được một hố đất, phát hiện một con yêu thú ba chân to lớn. Thi cốt yêu thú trông cực kỳ đáng sợ.

“Đây không phải là Tam Túc Kim Ô đó chứ?” Đa Đa lên tiếng.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Có khả năng.”

Có lời đồn Tam Túc Kim Ô được sinh ra trong Thái Dương, mà Nhật Diệu Toái Tinh Đái này được hình thành sau khi Thái Dương rơi xuống và thiêu cháy, vì thế có thi thể của Tam Túc Kim Ô ở đây cũng không kỳ quái. Trong thi thể yêu thú có một ngọn lửa màu vàng, Tinh Không Diễm lập tức hấp thu hỏa diễm đó.

Sau khi hấp thu xong, Tinh Không Diễm lại đột biến.

Toàn bộ thi thể yêu thú ba chân có màu vàng ròng, tựa hồ ẩn chứa nguyên khí nồng đậm.

Giang Thiếu Bạch giơ tay đè lên thi thể, năng lượng bên trong lập tức bị hắn hấp thu, hài cốt vốn đang đứng thẳng phút chốc sụp xuống.

Trước đó hắn đã hấp thu vô số tử khí và hỏa diễm lực, hiện tại có thêm năng lượng từ hài cốt, thế nên thực lực của hắn tăng mạnh, sắp tiến lên trung kỳ Hư Tiên.

Giang Thiếu Bạch ở trong hố đất điều tức một lúc, hoàn toàn hấp thu nguyên khí trong bộ hài cốt yêu thú rồi mới rời khỏi.

Lúc hắn quay lại thì trông thấy Diệp Đình Vân đốt lửa, làm thịt nướng mật ong, Mục Đông rất có hứng thú với thịt nướng, cũng ăn một chút.

Y nhìn thấy Giang Thiếu Bạch quay lại bèn thuận miệng hỏi: “Giang đạo hữu, ngươi đã đi đâu vậy?”

Hắn cười cười: “Đi dạo vòng vòng thôi.”

Mục Đông híp mắt, phát hiện thực lực của Giang Thiếu Bạch tăng vọt, dường như sắp tiến giai trung kỳ Hư Tiên, y hiểu rõ có lẽ đối phương vừa gặp được cơ duyên gì đó trên lục địa này, nhưng y không hỏi nhiều.

Giang Thiếu Bạch nhìn Mục Đông hỏi: “Tiểu trưởng lão đã liên lạc với người của Đan Đỉnh Các chưa?”

Y khẽ gật đầu: “Rồi. Nơi này rất kín đáo, chúng ta cứ chờ ở đây là được.”

“Vậy được rồi.”

Hắn phỏng đoán Mục Đông liên hệ với người thuộc phe phái của y, tiếp theo chỉ cần ở đây chờ là được. Hắn cong khóe miệng, thầm nghĩ cứu tiểu trưởng lão lập có công lớn, không biết Đan Đỉnh Các sẽ thưởng gì cho hắn. Nếu thưởng mấy trăm vạn tiên nguyên thạch thì có thể giải quyết phân nửa vấn đề tu luyện của hắn rồi.

Diệp Đình Vân hiếu kỳ hỏi: “Tiểu trưởng lão, người của ngài đại khái chừng nào tới?”

Mục Đông lắc đầu: “Ta cũng không biết.” Y đã gửi tọa độ, tổ gia gia biết y bị tập kích sẽ nhanh chóng phái người tới.

Giang Thiếu Bạch vốn nghĩ sẽ phải chờ một thời gian, không ngờ chỉ bảy ngày sau, đội cứu viện của Đan Đỉnh Các đã tới. Hắn đoán Đan Đỉnh Các vẫn luôn tìm kiếm Mục Đông từ lúc y mất tích.

Thuyền cứu viện của Đan Đỉnh Các nhỏ hơn tinh thuyền ban đầu rất nhiều, có điều tốc độ lại nhanh hơn không ít.

“Tiểu trưởng lão.” Một tu sĩ tóc trắng xuất hiện trước mặt Mục Đông.

“Lưu gia gia, không ngờ gia gia đích thân đến.” Mục Đông cười nói.

“Tiểu trưởng lão mất tích, tôn thượng lo lắng không thôi bèn phái ta đi tìm ngài.” Lưu Bành Nghị đáp.

“Để gia gia lo lắng, là ta không phải.”

Mục Đông quay qua giới thiệu với Bành Nghị Tiên Vương: “Lưu gia gia, đây là Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân. Lần này nhờ phúc của bọn họ mà chúng ta mới có thể thoát thân.”

Ánh mắt Bành Nghị Tiên Vương lướt qua Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, sau đó nhíu mày nói: “Tiểu trưởng lão quá to gan rồi.”

Giang Thiếu Bạch nhíu mày, người bình thường không thể có ánh mắt này, đại khái đối phương cho rằng vì tu vi của bọn họ quá yếu nên bị kẻ địch xem nhẹ, nhờ vậy mới may mắn sống sót.

Mục Đông cau mày: “Không phải những người khác đã chết hết sao?”

Y hít sâu một hơi, mấy ngày trước, hai viên mệnh thạch cuối cùng cũng đã vỡ vụn. Trong số mười hai người, chỉ có mình y sống sót, có thể thấy được kẻ ra tay lần này rất tàn nhẫn.

Bành Nghị Tiên Vương: “Tiểu trưởng lão, lên thuyền trước đi.”

Mục Đông gật đầu.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi theo người của Đan Đỉnh Các lên phi thuyền. Hắn lật xem ngọc giản vừa có được: “Đan Đỉnh Các khá hào phóng.”

Ngọc giản này chính là tạ lễ mà Bành Nghị Tiên Vương đưa cho họ, bên trong có một ngàn vạn tiên nguyên thạch, còn có tám viên tiên đan nhất phẩm.

Diệp Đình Vân chống cằm: “Không hổ là Đan Đỉnh Các.” Mặc dù hơi mạo hiểm nhưng thu hoạch thế này rất xứng đáng.

Giang Thiếu Bạch cười khẽ, có được số nguyên thạch này, hắn có thể tiến giai trung kỳ Hư Tiên trong thời gian ngắn.

Lần này hắn cứu Mục Đông, mặc dù được y thiếu nhân tình nhưng hắn có thể sẽ trở thành cái đinh trong mắt người khác, vì vậy phải nhanh chóng tăng thực lực, tăng năng lực bảo vệ bản thân

“Nhìn ngươi rất vui.” Diệp Đình Vân nói.

Giang Thiếu Bạch cười đáp: “Nam nhân phải có sự nghiệp riêng.” Hắn nghĩ làm người vẫn phải kiếm tiền, không kiếm được tiền là không có sức mạnh.

Diệp Đình Vân: “…”

***

Trong phòng của Mục Đông.

“Tiểu trưởng lão trốn thoát được bằng cách nào vậy?” Bành Nghị Tiên Vương hỏi.

Mục Đông bình thản nói: “Giang đạo hữu là tu sĩ tinh võ hồn, lúc bị đuổi giết, hắn đã xông vào gió lốc sao trời, mượn gió lốc bỏ rơi truy binh phía sau.”

“Sao tiểu trưởng lão không đi phi vân thoa của Bắc Lâm? Hắn cũng là tu sĩ tinh võ hồn, thực lực cao hơn Giang Thiếu Bạch rất nhiều.”

“Bắc Lâm đã chết rồi, đúng không?”

Ông khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

Mục Đông cau mày, người dẫn đường tinh thuyền vốn chỉ có một mình Bắc Lâm, Giang Thiếu Bạch chỉ là dự bị đề phòng bất trắc, lúc chạy trốn, Bắc Lâm hẳn là đối tượng bị truy kích chính.

Bành Nghị Tiên Vương cau mày, lần này phía truy sát rất tàn nhẫn, phái đến hai Tiên Vương. Tin tức đã truyền về Đan Đỉnh Các, gây ra sóng to gió lớn, mọi người đều cho rằng Mục Đông khó tránh được kiếp nạn.

“Những người kia đều đã chết, chứng tỏ lựa chọn của ta cực kỳ chính xác.” Mục Đông nói tiếp.

Bành Nghị Tiên Vương lắc đầu: “Giang Thiếu Bạch mới sơ kỳ Hư Tiên đã dám xông vào lốc xoáy sao trời, không biết do to gan hay là yên tâm có chỗ dựa, làm khó tiểu trưởng lão mạo hiểm với hắn.”

“Tình hình lúc đó rất gấp, cần phải mạo hiểm. Thôi, chuyện đã qua không nhắc lại nữa. Đã tra được kẻ ra tay với ta chưa.”

Bành Nghị Tiên Vương cau mày: “Hẳn là phái của nhị trưởng lão.”

Mục Đông lạnh lùng nói: “Gần đây bè phái của nhị trưởng lão chuyện gì cũng dám làm.”

“Lê Thanh Tiên Vương sắp tiến giai Tiên Tôn, vì thu thập số lượng lớn tài nguyên nên có khả năng làm việc hơi kích động.”

Mục Đông hít sâu một hơi: “Tiến giai Tiên Tôn nào có dễ dàng như vậy.”

“Mặc dù tiến giai Tiên Tôn không dễ, nhưng một khi thành không, e là sau này Đan Đỉnh Các sẽ do nhị trưởng lão độc đoán.”

“Vấn đề này để tổ gia gia cân nhắc đi.”

Tổ gia gia của Mục Đông là tu sĩ đỉnh Tiên Vương, có điều Tiên Vương muốn tiến giai Tiên Tôn không dễ gì.

“Ta muốn chiêu mộ Giang đạo hữu và Diệp đạo hữu gia nhập Đan Đỉnh Các.” Mục Đông nói tiếp.

Bành Nghị Tiên Vương nhìn y, hơi ngạc nhiên: “Tiểu trưởng lão xem trọng hai người họ sao?”

Mục Đông khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Giang Thiếu Bạch chỉ là sơ kỳ Hư Tiên nhưng lại có năng lực khống chế tinh tú không thua gì tu sĩ hậu kỳ như Bắc Lâm. Diệp Đình Vân thì có thuật luyện đan không tồi. Họ là nhân tài có thể đào tạo.”

Bành Nghị Tiên Vương ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nếu tiểu trưởng lão muốn thì chiêu mộ họ cũng được.”

Mặc dù Đan Đỉnh Các đầy nhân tài, nhưng thỉnh thoảng nhận người mới cũng không có gì xấu.

Tuy Mục Đông rất xem trọng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân nhưng từ đầu đến cuối, Bành Nghị Tiên Vương đều cho rằng tu vi của hai người quá thấp nên ông không để ý lắm.

***

Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân nói: “Ngươi có suy nghĩ gì đối với lời chiêu mộ của Đan Đỉnh Các?”

Diệp Đình Vân đáp: “Rất tốt.” Lưng dựa đại thụ hóng gió mát, với tu vi của bọn họ thì có chỗ dựa là chuyện tốt.

Hắn chống cằm nói: “Cũng đúng.” Tiểu trưởng lão tự đưa ra lời mời, nếu từ chối thì có vẻ không biết điều cho lắm.

“Gia nhập Đan Đỉnh Các cũng tốt.”

Gia nhập Đan Đỉnh Các sẽ thuận lợi cho việc học tập luyện đan, chỉ cần cậu trở thành luyện đan sư xuất sắc thì sau này không cần phải sầu lo vấn đề tiên nguyên thạch.

Những người đến đón Mục Đông đều có tu vi không thấp, Giang Thiếu Bạch nhận ra trong mắt bọn họ, hắn giống một tên may mắn, dựa vào quan hệ với tiểu trưởng lão sau này sẽ một bước lên mây.

Giang Thiếu Bạch không thích tiếp xúc với đại tu sĩ tự cao tự đại trong Đan Đỉnh Các bèn tu luyện cả ngày trong phòng.

Trong người hắn đang tích tụ vô số tử khí, có nguyên khí dồi dào cung ứng, hắn thành công tiến giai trung kỳ Hư Tiên.

Diệp Đình Vân nhìn hắn: “Tiến giai trung kỳ rồi nha.”

Giang Thiếu Bạch cười khẽ: “Ừ.” Có nguyên thạch đầy đủ, tu luyện rất thoải mái.

Cậu cười cười: “Tốc độ này là rất nhanh.”

Giang Thiếu Bạch tu luyện xong thì một tràng tiếng gõ cửa vang lên.

Diệp Đình Vân đi ra mở cửa, trông thấy một tu sĩ Hư Tiên: “Đạo hữu, có chuyện gì sao?”

“Hai vị, tiểu trưởng lão cho mời.”

“Ta biết rồi.”

Diệp Đình Vân quay qua Giang Thiếu Bạch: “Chúng ta đi thôi.”

“Ừ.”

Mục Đông vừa thấy hai người tới lập tức lên tiếng: “Giang đạo hữu tiến giai trung kỳ Hư Tiên rồi sao?”

Giang Thiếu Bạch cười đáp: “Nhờ có đan dược và nguyên thạch của tiểu trưởng lão, bằng không ta đã không tiến giai nhanh như vậy.”

Y cười cười: “Đan dược và nguyên thạch chỉ là ngoại vật, Giang đạo hữu có thể tiến giai trung kỳ nhanh như vậy, ta nghĩ là do tư chất tốt.”

“Tiểu trưởng lão quá khen.” Trong trận đại chiến trước đó, mặc dù bọn họ rút lui sớm nhưng hắn vẫn hấp thu được không ít tử khí, cũng nhờ đó mà thực lực của hắn mới tăng nhanh như vậy.

Giang Thiếu Bạch nghĩ nếu muốn thực lực tăng nhanh thì nên đến những nơi có tử khí dày đặc. Mà nơi có nhiều tử khí chính là nơi các bộ tộc giao tranh, có điều hai tộc giao tranh, từ trước đến nay thây phơi khắp đồng, không hề an toàn.

“Mấy ngày nữa sẽ về đến Đan Đỉnh Các.”

Giang Thiếu Bạch khá bất ngờ: “Nhanh vậy sao?”

Mục Đông gật đầu: “Ừ, có điều không phải tổng bộ mà chỉ là phân bộ. Điều kiện ở phân bộ tương đối kém, tạm thời sửa sang một chút là được.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Phân bộ Đan Đỉnh Các có điều kiện kém sao?

Tuy chỉ là phân bộ Đan Đỉnh Các nhưng các tu sĩ tộc Cổ Hùng bình thường vẫn không tiếp xúc được.

Mục Đông đưa cho Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân mỗi người một lệnh bài, nói là lệnh bài này có thể đi qua nhiều nơi của Đan Đỉnh Các. Giang Thiếu Bạch vui vẻ nhận lấy.

Hết chương 374

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây