Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

415: Tiên Tôn ra tay


trước sau

Edit: OnlyU

Không biết Giang Thiếu Bạch đã đi ra từ lúc nào, hắn thản nhiên nhìn cảnh tượng bên ngoài trận pháp.

Diệp Đình Vân quay đầu nhìn hắn: “Sao ngươi lại ra đây?”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Khôi phục gần xong rồi.”

Bố trí trận pháp tiêu hao rất lớn, khôi phục cũng không nhanh, nhưng vừa rồi Diệp Đình Vân giết một tốp tu sĩ, có tử khí của bọn họ bổ sung, nguyên khí trong người Giang Thiếu Bạch còn nhiều hơn trước mấy phần, thực lực lại tăng thêm không ít.

Hấp thu tử khí xong, hắn đứng ngồi không yên bèn đi ra ngoài bồi thêm một mồi lửa.

“Uy lực của trận pháp ngoài dự đoán của ta.”

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng không ngờ một khi trận pháp khởi động, nó lại như có sự sống.”

Giang Thiếu Bạch kiểm tra trận pháp, trải qua một trận kịch chiến, theo lý mà nói thì trận pháp phải có chỗ hư hỏng mới đúng, nhưng thực tế thì trận pháp không có vấn đề gì, trái lại còn mạnh hơn.

Theo lời lão thụ yêu thì trận pháp này do một vị tiền bối tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ nghiên cứu ra được.

Bên ngoài trận pháp, máu tươi chảy thành dòng, không ít thi thể tu sĩ bị nổ thành mảnh nhỏ, không khác gì Tu La trận.

Giang Thiếu Bạch nhìn ra ngoài, thầm nghĩ có lẽ tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ là một bộ tộc rất hung tàn.

Ma Huyết Đằng ra ngoài càn quét một vòng, máu thịt đầy đất lập tức được dọn dẹp sạch sẽ. Phải hấp thu quá nhiều huyết nhục, Yêu Yêu mệt mỏi giấu bản thể dưới trận pháp. Một dây leo từ lòng đất vươn lên trước mặt Diệp Đình Vân, trên dây leo là mấy chục chiếc nhẫn không gian.

Cậu vươn tay ra, lấy từng chiếc nhẫn không gian xuống.

Lúc Ma Huyết Đằng thanh lý chiến trường bên ngoài, nó tiện tay thu chiến lợi phẩm luôn, mấy chục chiếc nhẫn không gian này đều là của những tu sĩ tử vong.

Diệp Đình Vân kiểm tra một lúc, đa số nhẫn không gian thuộc về tu sĩ Hư Tiên, lúc các tu sĩ Tiên Vương chạy trốn còn không quên thu thập di vật của đồng bạn.

Tuy thu hoạch không lớn như dự đoán, nhưng dù sao có còn hơn không.

“Nhanh vậy đã có tốp đầu tiên tấn công, không biết chừng nào tốp thứ hai tới.” Diệp Đình Vân cong khóe miệng cười nhẹ, cậu có phần kích động.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Nếu mỗi ngày đều có một đợt tấn công thế này thì có lẽ không lâu nữa ta sẽ tiến giai hậu kỳ Tiên Vương.”

“Vậy ta chúc mừng ngươi trước.”

Giang Thiếu Bạch cười tươi: “Không dám.”

Đa Đa nhìn hai người, lo lắng nói: “Hai đại ca đừng có vui mừng quá sớm, lát nữa Tiên Tôn đến là toi đời đó.”

“Đúng là Tiên Tôn hơi khó giải quyết.” Có điều nếu dựa vào trận pháp, bọn họ có thể liều một phen.

***

Sau khi Bích Đan Môn treo thưởng, không ít tu sĩ tại Hắc Thạch Vực rục rịch muốn ra tay, nhưng có vết xe đổ của Xích Diễm Tiên Vương, bọn họ không dám làm liều. Nay có Lãng Dật Tiên Vương ra mặt trước, bọn họ cảm thấy vô cùng may mắn bản thân không chiếm “tiên cơ” kia.

Lãng Dật Tiên Vương tập trung đám đông tu sĩ đi giết Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, kết quả bị đánh chạy trối chết, gần như toàn quân bị diệt, chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp Hắc Thạch Vực.

Đám người vốn định đục nước béo cò nhìn thấy tình cảnh bi thảm của Lãng Dật Tiên Vương, cả đám lập tức dẹp bỏ suy nghĩ.

Thật ra trong suy nghĩ của các tu sĩ Hắc Thạch Vực, Diệp Đình Vân là luyện đan sư có thực lực không tồi, ôn tồn lễ độ, có phần thanh cao mà các đan sư thường có, đan thuật cao siêu, thực lực chỉ sợ cũng…

Sự việc Lãng Dật Tiên Vương xảy ra, trong khoảnh khắc, ấn tượng của mọi người về Diệp Đình Vân thay đổi nghiêng trời lệch đất. Mọi người chợt phát hiện Diệp Đình Vân không phải quân tử gì, mà là Tu La.

Phục Vi cực kỳ hào hứng tìm Phục Lệ: “Đại ca nghe chuyện gì chưa? Đoàn đội của Lãng Dật Tiên Vương thất bại rồi, tổn thất nặng nề.”

Phục Lệ khẽ gật đầu: “Nghe rồi, tin tức đã lan truyền khắp nơi.”

Lúc đối phó với Xích Diễm Tiên Vương, chỉ một mình Giang Thiếu Bạch ra tay, lần này nghe nói một mình Diệp Đình Vân đánh Lãng Dật Tiên Vương trọng thương. Phục Lệ lắc lắc đầu, cặp đạo lữ này thật kỳ lạ, thích đơn đả độc đấu mà không liên thủ.

Lần trước Diệp Đình Vân không ra tay khi Xích Diễm Tiên Vương đến gây chuyện, Phục Lệ còn cho rằng lực chiến của cậu yếu, hiện tại xem ra…

Y lên tiếng: “Hình như Lãng Dật Tiên Vương chết rồi.”

Tuy hắn trốn thoát khỏi tử trận, nhưng chạy trốn không lâu đã bị đối thủ trước kia theo dõi rồi giết chết.

“Chết thì chết, đại ca, chẳng lẽ đại ca đồng cảm với hắn ta?”

“Đương nhiên là không rồi.” Y chỉ cảm thán thế sự biến đổi vô thường.

Lãng Dật Tiên Vương tập trung rất nhiều người đến gây sự với Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, Phục Lệ cho rằng lần này hai người khó thoát khỏi tai kiếp, kết quả lại là Lãng Dật bị giết.

“Đại ca, tin đồn Giang Thiếu Bạch bị thương nặng là thật hả?” Phục Vi hỏi.

Phục Lệ lắc đầu: “Hẳn là giả, tên ngu Lãng Dật bị người ta chơi một vố rồi.”

Lúc Giang Thiếu Bạch giao chiến với Xích Diễm Tiên Vương, y cách đó rất gần, hầu như chứng kiến toàn bộ sự việc, Giang Thiếu Bạch dễ dàng đánh bại Xích Diễm, đối phương tử vong, chín hỏa long mà hắn ta khổ tâm cô đọng còn bị hỏa diễm của Giang Thiếu Bạch nuốt mất.

“Nhiều người đồn Giang Thiếu Bạch bị thương nặng, sắp chết rồi.”

Phục Lệ cười lạnh: “Vậy nên ta mới nói Lãng Dật bị người ta chơi một vố.”

Lúc đó không chỉ một mình y chứng kiến trận chiến, từ đầu đến cuối là Giang Thiếu Bạch chiếm thế mạnh, vậy mà còn có lời đồn hắn bị thương nặng, chỉ sợ là người nào đó cố ý loan tin đồn.

Xích Diễm Tiên Vương nổi tiếng hung ác, Giang Thiếu Bạch chỉ là tu sĩ trung kỳ Tiên Vương, nếu không phải Phục Lệ tận mắt chứng kiến, phỏng chừng y cũng tin lời đồn đó không hề nghi ngờ gì.

Phục Vi ngờ vực hỏi: “Giang Thiếu Bạch lợi hại như vậy sao? Đối đầu với đỉnh Tiên Vương mà lông tóc vô thương.”

Phục Lệ cười khổ: “Chẳng lẽ Diệp đan sư không lợi hại?”

Giang Thiếu Bạch chỉ giết một Tiên Vương, còn Diệp Đình Vân đại phát thần uy, mượn sức một trận pháp quỷ dị, giết chết tám tu sĩ Tiên Vương, tu sĩ Hư Tiên càng khỏi phải bàn. Nghe nói trong số những Tiên Vương bị Diệp Đình Vân giết chết có một người đỉnh Tiên Vương.

“Không biết Diệp Đình Vân bố trí trận pháp gì, mấy tên ngốc kia bị Thiên Tôn Đan mê muội, nộp mạng vô ích.”

Phục Lệ lắc lắc đầu: “Đó chính là Thiên Tôn Đan mà.”

Hiệu quả của Tiểu Thiên Tôn Đan vẫn kém hơn Thiên Tôn Đan, mà một bước giữa Tiên Vương và Tiên Tôn không dễ vượt qua.

Không thể nói Lãng Dật Tiên Vương không thận trọng, hắn còn tìm hai tu sĩ đỉnh Tiên Vương đến hỗ trợ, theo lý mà nói thì trận chiến này tuyệt đối không có sai sót.

Phục Vi gật gù: “Đúng vậy.”

Cô mới là sơ kỳ Tiên Vương, cách đỉnh Tiên Vương còn rất xa, thế nên cô không cần Thiên Tôn Đan lắm, nhưng cô vẫn biết giá trị của loại đan dược này. Năm xưa gia gia của cô tử vong khi đang đột phá Tiên Tôn, nếu lúc đó gia gia có Thiên Tôn Đan là có thể vượt qua rồi.

“Đại ca nghĩ Diệp Đình Vân bố trí trận pháp gì?”

“Sao ta biết được?” Phục Lệ lắc đầu.

“Các trận pháp sư tại Hắc Thạch Vực cũng rất hiếu kỳ về trận pháp này, đáng tiếc bọn họ chỉ là gà mờ, không nhìn ra đó là trận pháp gì.” Phục Vi khinh thường nói.

Phục Lệ hít sâu một hơi: “Không ngờ Diệp Đình Vân không chỉ là luyện đan sư mà còn là trận pháp sư.”

***

Giang Thiếu Bạch ở trong nhà đá, tiêu hóa tử khí hấp thu hai ngày trước.

Hắn mở mắt ra hỏi Diệp Đình Vân: “Không có ai tới sao?”

Cậu lắc đầu: “Không có.”

Hắn thở dài: “Sao lại không ai tới, tiếc quá.”

Diệp Đình Vân cười nói: “Có lẽ do ta không đúng, nếu biết trước thế này thì lúc ra tay, ta đã không giết nhiều người như vậy.”

Có khả năng cậu giết quá nhiều người, đã dọa sợ đám tu sĩ ngo ngoe rục rịch.

Giang Thiếu Bạch nhún vai: “Được rồi, không ai tới gây chuyện cũng tốt.”

“Ầm ầm!” Tiếng động thật lớn thình lình vang lên.

Diệp Đình Vân đứng lên, nhìn ra ngoài trận pháp: “Công kích rất mạnh.” Nhóm Lãng Dật Tiên Vương liên hợp lại tấn công trận pháp cũng không gây ra chấn động mạnh như vậy.

Đa Đa đột nhiên nhảy lên trên đống nguyên thạch: “Xong, tiêu đời rồi, cái miệng quạ đen nhà ngươi đưa kẻ địch tới rồi, lần này là con cá lớn.”

Đa Đa nói xong nhanh chóng chui vào trong túi linh thú.

Giang Thiếu Bạch trợn mắt, Đa Đa thật không có tiền đồ, vừa gặp chuyện là trốn tránh, không giống Yêu Yêu chút nào. Hắn nhìn sang Yêu Yêu, chỉ thấy nó đang múa may dây leo, bộ dạng rất háo hức.

Chuyện khiến hắn vui mừng là dù Đa Đa vô tích sự, nhưng Không Không lại đầy ý chí chiến đấu, rốt cuộc không phải đàn em nào của hắn cũng chết nhát sợ phiền phức.

Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Hình như là Tiên Tôn đến.”

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi: “Không ngờ nhanh vậy đã có Tiên Tôn đến, đi ra xem sao.”

Hai người đi ra ngoài, trông thấy một tu sĩ mặc trang phục màu đỏ đang tấn công trận pháp. Diệp Đình Vân nhìn người bên ngoài trận pháp, cậu cau chặt lông mày, người này hẳn là nam nhân nhưng tướng mạo lại có phần nữ tình, khó phân biệt nam nữ.

Cách trận pháp, đối phương nhìn thấy hai người, y hăng hái nói: “Hai ngươi chính là Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân phải không? Gần đây hai ngươi rất nổi tiếng đó, ta vừa tới đây, nghe rất nhiều người bán tán về hai ngươi.”

“Tiên Tôn đại nhân quá khen.” Diệp Đình Vân đáp lời.

Tường Nguyệt Tiên Tôn cười cười: “Ta không nhiều lời vô ích, hai ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, hay là chờ ta bắt hai ngươi dẫn đi?”

Diệp Đình Vân cười khổ: “Thật có lỗi, chúng ta sống ở đây khá tốt, vẫn chưa muốn đi.”

Tường Nguyệt Tiên Tôn thất vọng thở dài: “Vậy là không chịu nói chuyện rồi?”

Cậu gật đầu: “Đúng vậy.”

Y thở dài nói: “Thật sự quá đáng tiếc.”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ vị Tiên Tôn đại nhân này nói nhiều quá, trước khi đánh nhau còn lải nhải nhiều lời như vậy.

Tường Nguyệt giơ thương đánh xuống trận pháp, Diệp Đình Vân điều động trận pháp phản công, kiếm ảnh màu xanh bay tán loạn. Đối phương là Tiên Tôn, cậu không dám thả lỏng, cậu vận dụng linh lực cả người hòa làm một cùng trận pháp, vô số sát trận được kích phát.

Tất cả đòn tấn công của Tường Nguyệt Tiên Tôn đều bị sát trận cản lại.

Giang Thiếu Bạch chuyển nguyên lực vào trung tâm trận pháp, ánh chớp lập tức xuất hiện đầy trời.

Có trận pháp hỗ trợ, hai người phát huy tối đa thực lực.

Trước đó một mình Diệp Đình Vân điều khiển trận pháp, lần này có Giang Thiếu Bạch gia nhập, uy lực mạnh hơn lần trước rất nhiều.

Tường Nguyệt Tiên Tôn đối mặt với sát trận tấn công dồn dập không ngừng, y hơi chật vật, có điều Tiên Tôn vẫn là Tiên Tôn, chênh lệch với đỉnh Tiên Vương rất lớn.

Mặc dù sát trận có uy lực cực lớn, nhưng Tường Nguyệt Tiên Tôn vẫn cản được.

“Đi!” Giang Thiếu Bạch thả Tinh Không Diễm ra, Không Không bay ra khỏi trận pháp, xông về phía Tường Nguyệt Tiên Tôn. Tinh Không Diễm bổ nhào lên người đối phương, bao vây cả người y lại.

Tường Nguyệt là Tiên Tôn có thể chất mạnh mẽ, tuy Không Không đã mạnh lên rất nhiều sau khi nuốt mấy con hỏa long, nhưng muốn thiêu chết Tường Nguyệt thì hơi khó.

Tường Nguyệt vốn bực bội khi phải ứng phó sát trận tấn công không ngừng, nay bị Tinh Không Diễm quấn lấy càng thêm phiền chán. Y hét lên một tiếng, đánh bay Không Không ra ngoài.

Tinh Không Diễm có hình thái đặc biệt, bị đánh bay ra ngoài cũng không đau không ngứa.

Không Không bị đánh văng ra, nhưng quần áo của Tường Nguyệt Tiên Tôn cũng bị thiêu cháy: “Y phục của ta, lão già khốn nạn Độc Cô Dương, làm ăn không có lợi, ta không làm nữa.”

Cách màn sáng trận pháp, Tường Nguyệt hung dữ trừng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, sau đó bóng dáng y đột nhiên biến mất.

Giang Thiếu Bạch vốn chuẩn bị đại chiến một trận, kết quả đang đánh nửa chừng, Tường Nguyệt Tiên Tôn quẳng gánh bỏ đi. Trái tim treo cao của hắn thả lỏng, hắn thở phào một hơi, càng mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra.

“Y đi rồi.”

Giang Thiếu Bạch lên tiếng.

Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ, bỏ đi rồi.”

Hắn không hiểu ra sao: “Sao đột nhiên ybỏ đi vậy?” Không phải là lánh mặt, cố ý để bọn họ buông lỏng cảnh giác rồi một kích tất sát đó chứ?

Cậu lắc đầu nói: “Y đi thật rồi.” Còn bỏ đi rất dứt khoát.

“Hình như vừa nãy Không Không đốt quần áo của vị Tiên Tôn đại nhân kia.”

Thường thì quần áo của tu sĩ Tiên Tôn có chất lượng không tồi, đa số có chức năng phòng vệ, đương nhiên luôn có trường hợp ngoại lệ. Tường Nguyệt Tiên Tôn chính là một trong số đó, có lẽ y chỉ thích quần áo đẹp mắt.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Quần áo của y lòe loạt, thoạt nhìn không đáng tiền.”

Đối phương sợ bị cháy sạch quần áo nên mới chuồn nhanh sao?

Diệp Đình Vân nói tiếp: “Dù thế nào đi nữa, tránh được một kiếp là chuyện tốt.”

“Không ngờ lại có Tiên Tôn không có tiền đồ như vậy, mới đánh một hiệp đã chạy.”

Cậu quay đầu nói: “Không phải y nói không có lợi sao? Nếu làm ăn lỗ vốn, dừng tổn thất kịp thời là hợp lý.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Nói vậy không sai, nhưng Tiên Tôn có thể quyết định thật nhanh để ngừng tổn thất rất hiếm thấy.

“Không thể khinh thường Độc Cô Dương, lão ta có thể dễ dàng sai khiến Tiên Tôn ra tay.”

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, hắn hơi khinh thường sức ảnh hưởng của đan sư cấp sáu rồi, nhanh vậy đã sai khiến Tiên Tôn tới, dù Tiên Tôn này chẳng ra làm sao, nhưng rốt cuộc y vẫn có tu vi Tiên Tôn.

Diệp Đình Vân gật đầu: “Đan sư cấp sáu đúng là khó đối phó.”

Các đan sư chênh lệch một cấp bậc có sức ảnh hưởng như trời với đất, cậu là đan sư cấp năm, so với đan sư cấp sáu vẫn còn kém rất nhiều.

Hết chương 415

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây