Giang Sơn Mĩ Sắc

134: Liên Tục Thăng Chín Cấp


trước sau


Vì quan vị của một Giáo Thư Lang, lại do Thánh Thượng khâm điểm, cho cả triều thương nghị, thật sự là chuyện từ khi Đại Tùy khai quốc tới nay chưa từng có.

Mọi người nhìn ra Thánh Thượng không chấp nhận đề nghị của Vũ Văn Thuật, trong lòng đã có chủ ý...!
Tiêu Bố Y cùng Phùng Nghị Trung chiến đấu trong tuyết, cũng không có ai thấy rõ được.

Tuy chỉ qua mấy chiêu vài thức, nhưng bông tuyết bay loạn, thân ảnh phập phồng xuyên qua, ai cũng thấy sự kịch liệt.

Nhìn thấy khảm đao của Tiêu Bố Y bay ra, người cũng lảo đảo lui về phía sau, rất nhiều người đều cho rằng Tiêu Bố Y tiên thắng hậu thua, dù sao cũng không địch lại Phùng Lang tướng thân kinh bách chiến.

Phùng Lang tướng người ở trong tuyết, cực lực ngăn chận khí huyết trào dâng trong ngực, chỉ sợ không lưu tâm liền sẽ phun máu ra.

Không ai so với hắn hiểu hơn được, trận luận võ này hắn đã hoàn toàn thua, hắn hoàn toàn không có đường hoàn thủ.

Hắn giết địch hung mãnh, lực tay cường hãn, nghĩ như thế nào cũng không ngờ Tiêu Bố Y lực tay càng mạnh hơn, hắn đến muộn một chút, chỉ thấy Tiêu Bố Y viết chữ, thực không biết Tiêu Bố Y khai cường cung sáu thạch, bằng không khi ra tay sẽ phi thường cẩn thận, sẽ không đánh bừa, mà sẽ cẩn thận lấy xảo phá lực.

Hắn khi ra tay thì do do dự dự, không biết làm thế nào mới để cho người ta nhìn không ra sơ hở, nhưng hắn không có nghĩ đến, hắn cho dù dốc hết toàn lực cũng không thắng được Tiêu Bố Y, chứ đừng nói là nhường.

Tiêu Bố Y mới vừa rồi một hơi xuất ra hơn mười đao, bức hắn chỉ có thể đưa đao ra đỡ, không một đường hoàn thủ nào.

Tiêu Bố Y mỗi đao đều có hậu kình vô cùng lớn, Phùng Lang tướng chỉ biết cứ tiếp tục như vậy, mình không cần so võ công gì, chỉ đỡ đao thôi cũng bị Tiêu Bố Y làm cho mệt chết rồi, đao pháp Tiêu Bố Y như sóng triều trào dâng, vô cùng vô tận, một đao chém tới đã bắt đầu một đao khác, làm Phùng Lang tướng khổ nói không nên lời.

Khi hắn thật sự có chút vô lực chống đỡ, thầm muốn buông đao nhận thua, nhưng chỉ sợ một khi buông đao, với đao pháp hung hãn của Tiêu Bố Y, nói không chừng sẽ chém bay đầu hắn, mắt thấy Tiêu Bố Y lại một đao bổ tới, hắn ra sức ngăn đỡ, chỉ cảm thấy cánh tay đã tê dại, biết một đao này đã không thể chống đỡ được nữa, đao bị đánh bay cũng nói không chừng, nhưng không ngờ đao bay đi lại chính là khảm đao của Tiêu Bố Y!
Tiêu Bố Y một đao bổ tới lần này, lực đạo cũng không mãnh liệt, chỉ là cho có mà thôi.

Đao của hắn sao lại tự văng ra, điều này sao có thể? Trong khi Phùng Nghị Trung nghi hoặc, phát hiện Tiêu Bố Y đã lảo đảo lui về phía sau, trong lòng cả kinh, chỉ nghĩ đến hắn chỉ chơi cho vui, lại lo sợ.

Lần này mình mà làm Tiêu Bố Y bị thương, đắc tội Trương Cẩn, Tô Uy cùng Đổng Trung Tướng, vậy hậu quả sẽ nghiêm trọng dị thường.

Khi còn đang nghi hoặc, Tiêu Bố Y khóe miệng hình như cười, xoay người đi về phía Dương Quảng, Phùng Nghị Trung hồ nghi bất định, đành phải thả đao đi theo, chỉ muốn nghe xem Tiêu Bố Y nói gì về mình.

Hắn đi sau Tiêu Bố Y mấy trượng, nghe được Tiêu Bố Y lớn tiếng nói: "Thánh Thượng, Phùng Lang tướng võ công cao minh, Tiêu Bố Y toàn lực ứng phó, trong vòng mười chiêu cũng không địch lại, làm cho Thánh Thượng thất vọng, mong trách phạt".

Phùng Nghị Trung sửng sờ đứng tại chỗ, trong lòng lại dâng lên ý cảm kích.

Hắn phát hiện bản thân thật sự đã xem nhẹ Tiêu Bố Y.

Hắn xem nhẹ Tiêu Bố Y không chỉ có võ công của hắn, mà còn có khí lượng của hắn.

Hắn vốn có thể thắng mình, nhưng tình nguyện chịu Thánh Thượng trách phạt, cũng không để Lang tướng hắn bị mất thể diện.


Dương Quảng không có trách phạt, chỉ mỉm cười, "Các ngươi mới vừa rồi đánh cũng rất đẹp mắt, nói vậy đều là toàn lực ứng phó, đánh ở trong tuyết ta cũng thấy không rõ.

Tiêu Bố Y, Phùng Lang tướng nếu dễ dàng bị đánh bại như vậy, thì làm sao trẫm có thể đem trọng trách bắt giặc cướp ở thành Đông Đô giao phó cho hắn?"
"Thánh Thượng anh minh" Tiêu Bố Y lại cười nói.

"Phùng Lang tướng cảm thấy võ công của Giáo Thư Lang như thế nào?" Dương Quảng cười hỏi, xem ra tâm tình rất thoải mái.

Phùng Nghị Trung trầm ngâm một lát mới nói: "Đều nói Giáo Thư Lang văn võ toàn tài, mạt tướng vốn tưởng rằng chỉ là thổi phồng, không nghĩ đến võ công của hắn so với mạt tướng tưởng tượng còn cao minh hơn nhiều, mới vừa rồi mười chiêu của Giáo Thư Lang, chiêu nào cũng phi thường mãnh liệt, mạt tướng cơ hồ muốn ngăn không được".

Dương Quảng cười nói, "Hắn cũng có chút môn đạo, ngươi cũng không nên khinh thị hắn, Phùng Lang tướng vất vả, thưởng bạc trắng năm mươi lượng, lui ra".

Đẳng Phùng Nghị Trung sau khi lui ra, Dương Quảng đưa mắt nhìn Tiêu Hoàng Hậu, mỉm cười nói với quần thần: "Hôm nay điện thí đã xong, không biết Giáo Thư Lang nên thăng chức quan gì? Tô Nạp Ngôn, ngươi nói trước đi".

Tô Uy ho khan nói, "Ba vòng thi đã qua, Giáo Thư Lang công phu cưỡi ngựa bắn tên hạng nhất, văn thơ hạng hai, võ nghệ hạng ba.

Nói vậy đều đạt chuẩn.

Lão thần cũng cho rằng võ chức so ra thích hợp với Tiêu Bố Y, đương nhiên lão thần bất quá cũng là suy đoán qua thành tích khảo hạch, nói vậy người khác có lẽ còn có đề nghị tốt hơn".

Dương Quảng gật gật đầu, "Tô ái khanh thật ra cùng trẫm nghĩ cũng không sai biệt lắm, Vũ Văn tướng quân, không biết ngươi có cao kiến gì?"
Vũ Văn Thuật khi xem Tiêu Bố Y điện thí, vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Bố Y, trong mắt hàm nghĩa vạn ngàn, nghe được Dương Quảng hỏi, cung kính đáp: "Hồi Thánh Thượng, Tiêu Bố Y Phó Cốt lập công, Tứ Phương quán chiến sứ thần ngoại quốc, cũng xem như lập công cho Đại Tùy không nhỏ, theo cái nhìn của lão thần, nếu phong cho hắn chức Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu thật ra cũng thích hợp".

Quần thần đều xao động nghị luận.

Tô Uy lắc lắc đầu, hắn tại triều đã lâu, làm thế nào mà không biết rõ chi tiết bên trong, Đại Tùy quan vị rất nhiều mức dùng thiết chế từ thời Bắc Chu, thiết lập huân vị mười một đẳng, trên nhất là Trụ Quốc, Trụ Quốc xem như là huân vị thượng đẳng trong mười một đẳng.

Loại huân vị này dùng để đền đáp người có công.

Bất quá Thánh Thượng hôm nay keo kiệt dị thường, huân vị này rất ít khi thưởng, thậm chí đối với chuyện cha hắn năm đó thưởng cho Lý Mẫn chức Trụ Quốc cũng có câu oán hận.

Đại Tùy lại đặc biệt thiết lập danh hiệu Tán quan đại phu, dùng để gia phong cho các quan viên phẩm đức cao thượng, thanh danh nổi tiếng nhưng không để ý tới chuyện trong triều, trong Đại Tùy có chức trách tên là Chức sự quan, không làm việc chỉ lấy bổng lộc nên gọi là Tán quan.

Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu này chính là một loại tán quan, địa vị so với Kim Tử Quang Lộc Đại Phu thấp hơn, bất quá so với các đại phu khác thì cao hơn một ít, nhưng cũng là quan vị hữu danh vô thực, Vũ Văn Thuật đề nghị Tiêu Bố Y chức Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, dụng ý đương nhiên cũng như chức Giáo Thư Lang của Tiêu Bố Y, có quan danh, nhưng lại hữu danh vô thực.

Không đợi Tô Uy có ý kiến gì, Tiêu Hoàng Hậu đã ấn nhẹ lên tay Dương Quảng, chậm rãi lắc đầu, trong ánh mắt rất là bất mãn.

Tiêu Bố Y nói như thế nào cũng đã làm quan ngày cũng không ngắn, đối với Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu cụ thể là cái gì cũng biết, hắn thật ra cũng không quan tâm, nhưng nhìn thấy Tiêu Hoàng Hậu vô thanh vô tức lại tranh thủ cho mình, rất là cảm kích.

Mình đối với Tiêu Hoàng Hậu cũng chưa có cảm tình gì, nhưng Tiêu Hoàng Hậu đối với hắn lại hết sức ưu ái.


Dương Quảng trầm ngâm một lát, "Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu này gác lại đó, chờ bàn bạc đã, Ngu Thị Lang, ngươi cảm thấy nên cấp cho Tiêu Bố Y chức quan nào cho thỏa đáng?"
Vì quan vị của một Giáo Thư Lang, lại do Thánh Thượng khâm điểm, cho cả triều thương nghị, thật sự là chuyện từ khi Đại Tùy khai quốc tới nay chưa từng có.

Mọi người nhìn ra Thánh Thượng không chấp nhận đề nghị của Vũ Văn Thuật, trong lòng đã có chủ ý, Ngu Thế Cơ bước ra khỏi hàng chắp tay nói: "Hồi Thánh Thượng, theo lão thần thấy, Tiêu Bố Y cưỡi ngựa bắn tên thuần thục, võ công không tệ.

Tuy không địch lại Phùng Lang tướng Vũ hầu phủ.

Bất quá Vũ hầu phủ dù sao cũng là nơi chức trách, tầm nã tội phạm, tuyển dụng đều là người có võ công cao cường.

Hôm nay chức Lang tướng Giam môn phủ cùng Hữu vệ phủ đều khuyết, bởi vì bảo vệ an toàn trong cung, cần phải là người có dũng có mưu, trí tuệ cực ca, Tiêu Bố Y tuy võ công kém một chút, nhưng suy nghĩ linh hoạt.

Lão thần cho rằng hắn thích hợp với chức Vệ phủ Lang tướng".

Ngu Thế Cơ lời vừa nói xong, quần thần lại nghị luận, có lắc đầu, có gật đầu, chỉ là đều cảm thấy Tiêu Bố Y thật sự gặp vận may.

Bởi vì chức Giáo Thư Lang bất quá chỉ là quan cửu phẩm, Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu là bổng lộc lục phẩm, mà chức Lang tướng trực tiếp tới ngũ phẩm, tính ra thì nếu Tiêu Bố Y thực nhận chức Lang tướng, thì phải là liên tục thăng tám cấp.

Từ khi Đại Tùy khai quốc tới nay, người có được kỳ ngộ như hắn cũng xem như là đầu tiên.

Dương Quảng gật gật đầu, "Ngu Thị Lang nói cũng rất có đạo lý".

Lúc này tất cả mọi người đều hiểu được.

Thánh Thượng đối với Tiêu Bố Y này rất là coi trọng, vốn đã muốn cho hắn một chức quan tốt, chỉ là bản thân không tiện phong thưởng, cho nên để quần thần nói ra là tốt nhất.

Hơn nữa hiện ở trong triều đã truyền ra, Tiêu Bố Y này vốn là con cháu họ xa của Tiêu Hoàng Hậu, quan vị lần này không tính là Bùi phiệt tiến cử, cũng là do Tiêu Hoàng Hậu cầu cho Tiêu Bố Y.

Thánh Thượng tuy hậu cung ba ngàn, đối với Tiêu Hoàng Hậu vẫn đều là ân ái có thừa, Tiêu Hoàng Hậu rất ít khi cầu, cho dù là đệ đệ Tiêu Vũ của nàng, cũng bất quá là làm một Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, hữu danh vô thực mà thôi, Tiêu Hoàng Hậu lần này xem ra cũng thiết tha vì Tiêu Bố Y tranh thủ một chức quan có thực quyền.

"Bùi Ngự Sử, ngươi cảm thấy Tiêu Bố Yứng được với chức gì?" Dương Quảng nhìn về phía một người, có chút chờ mong.

Quần thần nhìn nhau, cũng không tiện nói cái gì, hôm nay Thánh Thượng, Hoàng Hậu, Khả Đôn, Bùi phiệt đều muốn thăng quan cho Tiêu Bố Y.

Dưới loại uy thế này, chỉ sợ cho dù Lý phiệt Vũ Văn gia đều khó có thể ngăn cản...!
Tiêu Bố Y trong lòng khẽ rung động, quay đầu nhìn lại, thấy một người sắc mặt gầy gò, bộ dáng chính khí lẫm nhiên, thầm nghĩ chẳng lẽ người này chính là Ngự Sử đại phu Bùi Uẩn? Bùi Uẩn Bùi Củ đều là trọng thần tại triều đình của Bùi phiệt, hắn tuy được Bùi phiệt tiến cử, cũng chưa từng gặp mặt nhị Bùi này, nghe nói Bùi Củ còn ở tại Trương Dịch, Ngự Sử đại phu này cũng xem như là lực lượng nòng cốt của Bùi phiệt tại Đông Đô hiện nay.

Bùi Uẩn tiến lên, nghiêm mặt nói: "Hồi Thánh Thượng, nếu như từ quan cửu phẩm đề bạt lên đến Lang tướng, liên tục thăng tám cấp, thật sự theo lý thì không hợp".


Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, thầm nghĩ Bùi Uẩn này trong hồ lô đang dấu thuốc gì, Tiêu Bố Y vốn chính là người của Bùi phiệt, chẳng lẽ ngươi tiến cử hắn, lại còn muốn chèn ép hắn sao?
Bùi Uẩn nhìn thấy quần thần ngạc nhiên, khẽ cười nói: "Bất quá Thánh Thượng phá cách đề bạt, thật sự là bởi vì công lao hiển hách của Tiêu Bố Y.

Nghĩ đến Tiêu Bố Y đi Phó Cốt, nổi danh thảo nguyên, cho dù Khả Đôn cũng rất thưởng thức.

Hắn lực cầm Mạc Cổ Đức, hóa giải nguy cơ xung đột giữa Bạt Dã Cổ cùng tộc Phó Cốt, tuy xem ra không có quan hệ tới Đại Tùy, nhưng ai cũng có thể biết, Bạt Dã Cổ Phó Cốt đều là các bộ tộc lướn nhất tại Thiết Lặc, tuy xem ra cùng Thủy Tất Khả Hãn một đường, cũng lại thật tình ủng hộ Đại Tùy, Tiêu Bố Y lần này có thể thành công, làm cho hai bộ lạc không tạo nên xung đột, công lao thực sự không kém đại tướng đóng tại biên thùy".

Mọi người đều im lặng, mới biết được Bùi Uẩn này lùi một bước tiến ba bước.

Dương Quảng khép nhẹ hai mắt, khóe miệng mỉm cười, ngón tay khẽ gõ lên trên án, có chút hài lòng.

"Tiêu Bố Y đi tới Đông Đô, lấy công lao của hắn, cho dù phong tán quan Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu cũng là không đủ" Bùi Uẩn nhìn thấy Dương Quảng khẽ nhíu mày, lại cười nói: "Nhưng Thánh Thượng chỉ sợ hắn xuất thân thảo dân, bỗng nhiên quan tới lục phẩm, cũng khó tránh cư công kiêu ngạo, mà làm hỏng đi khổ tâm của Khả Đôn tiến cử.

Thánh Thượng cho hắn làm một tiểu quan Giáo Thư Lang, chẳng qua là để tôi luyện nhuệ khí của hắn, Thánh Thượng dụng tâm lương khổ, chỉ sợ ít người biết được".

Dương Quảng trong lòng vui vẻ, không khỏi mặt mày phơi phới.

Quần thần đều nói thầm, bộ ngươi cho chúng ta đều là kẻ ngốc sao? Tiêu Bố Y là do các ngươi tiến cử, hôm nay triều đình nội đấu, Lý phiệt Vũ Văn gia đều đối với hắn kiêng kị, lúc này mới tạo áp lực với Thánh Thượng, chỉ cho làm một Giáo Thư Lang mà thôi.

Ngươi nói thành như vậy, ngược lại biến thành Thánh Thượng dụng tâm lương khổ.

Chỉ là nhìn thấy Thánh Thượng rất hài lòng, đều biết lúc này mà động tới cái vảy ngược (ý nói là nghịch ý) của Thánh Thượng, thật sự là một chuyện ngu ngốc.

Dương Quảng rốt cuộc có tâm ý như vậy hay không, đều không ai dám truy cứu, Bùi Uẩn lại tiếp tục nói: "Tiêu Bố Y thân là một Giáo Thư Lang nho nhỏ, cũng tuyệt không lời oán hận, tận lực làm việc, thậm chí suy nghĩ phát minh ra thuật điêu bản ấn loát.

Phép này một khi thành, ta chỉ sợ người đọc sách trong toàn thiên hạ đều khen ngợi Thánh Thượng anh minh.

Thâm ý của Thánh Thượng cũng có thể lưu danh ngàn năm, vạn năm xưng tụng".

Tiêu Bố Y cũng không hiểu vì cái gì mà mình phát minh ra thuật điêu bản ấn loát, lại lưu danh Hoang Thượng.

"Giáo Thư Lang phát minh điêu bản ấn loát, cũng không cư công mà kiêu ngạo, Tứ Phương quán đối đáp với sứ thần nước ngoài, nhìn như việc nhỏ, nhưng thần thấy cũng là chuyện lớn dương oai hải ngoại.

Thánh Thượng vẫn nói nhật nguyệt chiếu rọi, mưa gió thấm nhuần, ai không xưng thần, chí hướng cao xa man di làm sao không biết, lần này sứ thần nước ngoài trở về, quá nửa đều là tâm sinh kính ý, tuyên truyền ra bốn biển uy danh của Thánh Thượng.

Có thể nói chuyện Tứ Phương quán, Giáo Thư Lang đã đem vể cho Đại Tùy ta thể diện cùng uy nghiêm".

Tiêu Bố Y không có uy nghiêm, chỉ có xấu hổ, Bùi Uẩn tiếp tục nói: "Quần thần đều nghĩ đến lần này điện thí sau khi khảo hạch, lấy Tiêu Bố Y cưỡi ngựa bắn tên hạng nhất, văn thơ hạng hai, võ nghệ hạng ba phong làm Lang tướng là cực kỳ không ổn, nhưng lại không biết khảo hạch từ mấy tháng trước đã được tiến hành, hôm nay Giáo Thư Lang thể hiện xuất sắc, trung quân chi tâm có thể sánh với ánh mặt trời.

Ta lại cho rằng, làm chức Lang tướng cũng có chút khuất tài".

Quần thần nhìn nhau, cũng không tiện nói cái gì, hôm nay Thánh Thượng, Hoàng Hậu, Khả Đôn, Bùi phiệt đều muốn thăng quan cho Tiêu Bố Y.

Dưới loại uy thế này, chỉ sợ cho dù Lý phiệt Vũ Văn gia đều khó có thể ngăn cản.


"Vậy theo ý của Bùi ái khanh nói, cho Tiêu Bố Y làm chức quan gì thì thích hợp?" Dương Quảng hỏi.

Bùi Uẩn cung kính nói: "Lão thần nghe nói Tiêu Bố Y nổi danh Phó Cốt, điểm quan trọng nhất chính là hắn thuần phục được long mã, được người thảo nguyên địa phương tôn làm mã thần.

Căn cứ theo lão thần quan sát, Tiêu Bố Y này nuôi ngựa hay thuần ngựa đều rất có kinh nghiệm, hôm nay chức Thái Phó Thiếu Khanh còn trống, theo vi thần thấy, Tiêu Bố Y công lao hiển hách, mục đích phong thưởng Tiêu Bố Y là sử dụng được tài năng mới là chỗ anh minh của Thánh Thượng.

Thái Phó Thiếu Khanh vốn là trông coi chuyện chăn nuôi gia súc, Tiêu Bố Y rất hợp với yêu cầu của chức vị này, vi thần cả gan hiểu rõ thánh ý, cảm thấy chức vị Thái Phó Thiếu Khanh này mới là chức vị chân chính mà Thánh Thượng muốn phong thưởng cho Giáo Thư Lang".

Hắn tiếng nói vừa dứt, Vũ Văn Thuật sắc mặt đã tái xanh, quần thần đều im lặng, đều biết Vũ Văn Hóa Cập mới bị tước chức thành dân, Bùi Uẩn ngươi lại vì Tiêu Bố Y mà cầu chức Thái Phó Thiếu Khanh này, xem như là rõ ràng đối nghịch, cái này liên quan đến môn phiệt chi tranh, thật ra cũng không ai phát biểu phản đối hay đồng ý gì.

Chỉ là Thái Phó Thiếu Khanh là quan tứ phẩm, còn hơn Lang tướng một bậc, Tiêu Bố Y với chức quan cửu phẩm, lại leo lên tới tứ phẩm, liên lục thăng chín cấp, nếu có thể thành thì xem như là trường hợp trước giờ chưa từng có của Đại Tùy.

Dương Quảng liếc nhìn Vũ Văn Thuật, trong lòng cũng có chút do dự, Bùi Uẩn lần này vỗ mông ngựa làm cho hắn rất vừa lòng, huống chi phong Tiêu Bố Y làm quan là chuyện chắc rồi, chỉ là chuyện quan chức lớn nhỏ, cho dù hắn cũng cảm thấy, tiểu tử này có đôi khi nói chuyện không biết nặng nhẹ, nhưng có đôi khi nói chuyện lại cực kỳ đúng ý hắn, làm cho hắn rất có cảm giác tri kỷ.

Nhưng Vũ Văn Thuật xem như là lão thần, quan hệ với mình cũng tốt, chức Thái Phó Thiếu Khanh đối với Tiêu Bố Y mà nói, trước mắt đã xem như là cực điểm, nhưng nếu thưởng cho Tiêu Bố Y mà nói, bởi vì Vũ Văn Hóa Cập nên Vũ Văn Thuật quá nửa sẽ không cao hứng.

Hắn cao cao tại thượng, cũng cực kỳ tịch mịch, mọi chính sự nghiệp lớn đều do hắn tự mình làm, các đại thần chỉ là gia giảm thêm bớt mà thôi.

Hắn không cảm thấy có ai có ý tưởng có thể cao hơn hắn, bằng không hắn cũng sẽ không mặc kệ quần thần nói cái gì.

Nhưng bởi vì như vậy, mọi đề nghị trong mắt hắn đều không đáng nhắc tới, hoặc tầm nhìn có hạn.

Hắn khai kênh đào, hùng tâm bừng bừng, vậy mà ai cũng đều nói hắn làm cho mệt dân hao tài, không ai xưng tụng, hắn tu bổ trường thành, vô số người kiệt lực phản đối, vì thế hắn đem chém Thái Thường Khanh Cao Dĩnh, hắn làm mọi việc cũng đều vì thiên hạ, nhưng thiên hạ lại không có ai hiểu hắn.

Quân vương trên đời thành nghiệp lớn, người nào mà không kiến lập ở trên mồ hôi xương máu của dân chúng.

Tần Thủy Hoàng nếu không làm chết dân vô số, thì làm sao có thể xây được Trường thành, Hán Vũ đế chinh phạt Hung nô, người chết so với mình bộ ít hơn chắc? Chiến tích của quân vương trong lịch sử, cũng là từ xương cốt của dân chúng mà thôi.

Hắn nhiều lần giảm miễn thuế cũng là đã xem như bù đắp, làm sao quản được nhiều.

Tiêu Bố Y nói ra tâm tư của hắn, nói trúng tâm tư của hắn, nói rõ tâm tư của hắn, Tiêu Bố Y này, công lao gì cũng không bằng công lao hiểu được tâm ý của hắn.

Hắn đương nhiên còn chưa nghe được nhất tướng công thành vạn cốt khô của Tiêu Bố Y, bằng không quá nửa lại càng xem là tri kỷ.

Vũ Văn Thuật mất hứng thì mất hứng, Hoàng Hậu cả đời vì mình, hơn mười năm chưa từng cầu một cái gì, lần này rốt cuộc cầu mình một lần, mình làm sao có thể làm cho nàng không được vui?
Nghĩ như vậy Dương Quảng nhìn về phía Lý Hồn nói: "Thân Minh Công, ngươi cảm thấy Bùi khanh gia nói như thế nào?"
Giờ phút này hắn đã sớm định chủ ý, vô luận là ai phản đối, đều không để cho thể diện, lão tử dù sao cũng là Thiên tử, chẳng lẽ phong một người làm quan cũng phải nghe các ngươi sao? Ta mặc kệ các ngươi lớn tới đâu, nhưng thiên hạ là lão tử lớn nhất, hỏi các ngươi là cho các ngươi thể diện mà thôi.

Hắn hỏi Thân Minh Công là thâm ý sâu sắc, biết Lý phiệt Bùi phiệt bất hòa, Thân Minh Công này quá nửa sẽ phản đối, được, ngươi nếu phản đối, lão tử sẽ tước thể diện của ngươi, cho các ngươi biết ai mới là Thiên tử.

Vũ Văn Thuật cùng Thân Minh Công tuy đều phản đối Bùi phiệt, những cũng bất hòa, nhìn thấy mình tước đi thể diện của Thân Minh Công, nói vậy trong lòng cũng sẽ thoải mái một ít.

Không ngoài dự tính của Dương Quảng, Lý Hồn ngồi trên ghế thi lễ nói: "Hồi Thánh Thượng, lão thần nghĩ, Bùi Ngự Sử nói có chút không ổn".






trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây