Giang Sơn Mĩ Sắc

150: Thần Toán Thiên Cơ


trước sau


Đạo nhân đột nhiên nghiêm trọng nói: "Theo nốt ruồi dưới hàm mà nói, công tử năm trước ứng có một nạn, thậm chí sẽ có nguy hiểm tới tính mạng.

Bất quá hai mắt của công tử hóa giải không ít lệ khí, hôm nay xem ra, tuyệt không phải là người đoản mệnh, hơn nữa về sau xem ra, quý không thể tả"...!
Sau khi Tiêu Bố Y từ biệt Vương Thế Sung, mới phát giác ra bản thân cho dù muốn tự hạ thấp mình cũng không thể.

Tuy chỉ lần đầu gặp mặt, nhưng biểu hiện của Vương Thế Sung đã thuyết minh, ở Đông Đô hiện tại, Tiêu Bố Y hắn chính là vạn người để ý, vô luận là Vương Thế Sung ở cách xa tại Giang Đô, hay là Vũ Văn Hóa Cập trước đây vẫn tính kế với hắn, thậm chí nguyên lão hai triều Lý Hồn, Lý Mẫn hoặc là Vũ Văn Thuật, đều không muốn đối mặt giao phong với hắn, cho nên còn vụng trộm hao hết tâm tư muốn tính kế với hắn hay không thì là chuyện ai cũng không thể biết được.

Nhớ tới lần ám sát khi ra khỏi Bùi trạch, Tiêu Bố Y có chút bất đắc dĩ, hắn không phải không lo còn ai đến ám sát hắn nữa, nhưng cẩn thận ngẫm lại, người muốn giết hắn đích xác là không ít, ít nhất Vũ Văn gia, Lý phiệt đều muốn trừ hắn cho nhanh, nên Tô Uy, Trương Cẩn, Ngu Thế Cơ đều là dạng lão gian cự hoạt, cũng khó mà sống chung, hôm nay lại tới một Vương Thế Sung, hèn hạ vô sỉ phát huy đến mức tận cùng, Vũ Văn Hóa Cập so với hắn, quả thực còn kém mấy cấp.

Thái Phó Thiếu Khanh tuy là một mã quan, không nắm thực quyền, ngó vậy cũng không dể làm, Tiêu Bố Y có chút cười khổ, nhưng vị trí Thái Phó Thiếu Khanh này lại rất có tiền đồ, ít nhất trong mắt người bên ngoài, Tiêu Bố Y hắn chỉ ngắn ngủi trong mấy tháng đã có thể ngồi ở vị trí Thái Phó Thiếu Khanh, đó chuyện thực sự khủng bố.

Cho nên mấy năm sau Tiêu Bố Y rốt cuộc có thể bước lên tới đâu, đó là chuyện cũng có người đang lo lắng, Tiêu Bố Y cảm thấy bản thân hiện tại nên lo lắng nhất không phải hướng đi thế nào, mà là lợi dụng quan chức ngàn năm một thuở này để làm ra lợi ích lớn nhất.

Thời gian ngắn trước đó hắn tại mục trường hoàng gia lập uy, Mã Hành Không đến bây giờ còn chưa có động tĩnh, Tiêu Bố Y biết lão tiểu tử này bị mình đạp cho một cước khó tránh có sự bát mãn, bất quá hắn cũng không quan tâm, lại còn chuẩn bị cấp cho Mã Hành Không một chút áp lực nữa.

Miếng mai rùa của Lý Huyền Bá ghi lại là Lý thị đương vi thiên tử, vậy hai khối trong tay mình ghi lại cái gì, Tiêu Bố Y cũng rất tò mò, thầm nghĩ sớm trở về xao dập mai rùa để tìm thử, có lẽ lời tiên đoán trong đó bất quá cũng là những điều hắn đã biết, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn làm cho hắn muốn xem.

Nhìn quanh mới phát hiện mình đang đi qua Thiên Tân Kiều, Tiêu Bố Y dở khóc dở cười.

Thái Phó phủ của hắn ở tại Lý Thuận phường, phía nam Lạc Thủy, vốn nên theo Đông thành đi ra là gần nhất, nhưng hắn sau khi cùng huynh đệ Lý Huyền Bá cáo biệt, lại đi ra hướng Thái Vi thành phía nam, qua Thiên Tân kiều, đã là phía bắc Lạc Thủy, muốn về Thái Phó phủ thì phải đi một vòng lớn.

Cũng may hắn làm người cũng không nóng nảy, đối với sự thần bí của Thiên thư cảm giác kém xa người thường, cho nến cứ để ngựa dọc theo Lạc Thủy mà đi.

Nhìn Đông Đô lụa là trang sức, Lạc Thủy như một con rồng uốn khúc, Tiêu Bố Y áp lực tại Phúc Thuận điện không khỏi đã giảm đi rất nhiều.

Tuy nói sáu chữ Lý thị đương vi thiên tử này cũng không quan hệ gì với hắn, nhưng đối với Dương Quảng, cũng không phải là chuyện hay ho gì.

Các phường ở Đông Đô đều tuyết trắng bao phủ, bầu trời âm u, không thấy ánh mặt trời, phảng phất như khuôn mặt của Dương Quảng vậy.

Khi nhìn thấy bầu trời âm u, Tiêu Bố Y trong lòng đột nhiên nghĩ tới cái gì, trầm tư suy nghĩ, mày cau lại.

Đối với An Già Đà kia, hắn có chút bán tín bán nghi.

Mới đầu dựa theo suy nghĩ của hắn, An Già Đà chỉ là một kẻ lừa thần bán quỷ, nhưng hiện tại khi gió lạnh thổi qua, đầu của hắn chợt tỉnh táo dị thường, không khỏi nghĩ ra rất nhiều điểm nghi vấn.

Đầu tiên An Già Đà này bất quá chỉ là một phương sĩ, hắn nếu ở Đạo Huấn phường, thì cũng nên hiểu rõ đối với tình thế tại Đông Đô, sáu chữ Lý thị đương vi thiên tử nhìn như đơn giản, nhưng cũng làm cho Lý Huyền Bá cùng Lý Thế Dân bị dọa không ít, nhưng nói lời thật, theo tình thế trước mắt, Lý Uyên thực chưa tính là gì, ít nhất trong mắt các đại thần, Lý Uyên nhiều nhất chỉ có thể xem như người bên ngoài của Lý phiệt, hắn có muốn kéo quan hệ xâm nhập vào Lý phiệt chỉ sợ Lý Mẫn cũng không nhận thân thích.

Sáu chữ Lý thị đương vi thiên tử đả kích rất rộng, nhưng muốn nói tại Đông Đô trước mắt, bởi vì lời đồn này mà bị lâm vào tình thế bất lợi nhất chính là Lý Hồn cùng Lý Mẫn, còn có Lý phiệt mà bọn họở sau lưng chống đỡ!
Khi nghĩ vậy Tiêu Bố Y trong lòng chợt sáng bừng, An Già Đà là Vũ Văn Thuật đưa tới, An Già Đà đề nghị Dương Quảng giết tất cả người họ Lý trong thiên hạ có phải là ý của Vũ Văn Thuật?
Bất quá nghe nói Lý Hồn có một tiểu thiếp chính là muội muội của Vũ Văn Thuật, hai người quan hệ nên là không tệ, chiêu này của Vũ Văn Thuật rõ ràng là nhằm vào Lý Hồn, chẳng lẽ hai người hiện tại đã có điều gì đây?
Tiêu Bố Y khi nghĩ như vậy cũng thầm lắc đầu, lại cảm thấy không có khả năng nhiều quá, bởi vì chuyện này sự tình trọng đại, giết tận người họ Lý trong thiên hạ không phải là chuyện đùa, con của Vũ Văn Thuật mới bị tước chức làm dân, hiện tại sao lại dám gây thêm cường địch? Nhưng An Già Đà đích thực là do hắn đưa tới, điều này làm sao giải thích?
Một trận gió lạnh, Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, đột nhiên nghĩ tới một khả năng, vẫn nói Vũ Văn Thuật rất hiểu tâm ý của Dương Quảng, lúc này mới có thể thường xuyên ở bên cạnh Dương Quảng, ý diệt sạch những người họ Lý chẳng lẽ chính là tâm tư của Dương Quảng?
Khi nghĩ như vậy Tiêu Bố Y nhịn không được mà lạnh người, Độc Cô Cơ cùng Đổng Kỳ Phong đều thủ vệ tại Đông Đô, nếu lời đồn kia thực truyền ra, bọn họ không có lý do gì không biết, bọn họ không biết, là bởi vì lời đồn này là Vũ Văn Thuật dưới sự sai bảo của Dương Quảng mà phát tán ra, Tư Mã Trường An biết lời đồn, vậy có phải hắn cùng Vũ Văn Thuật có sự qua lại?
Nghĩ đây Tiêu Bố Y trong lòng cười khổ, thầm nghĩ mình ngoài cuộc thì tỉnh táo, phân tích ra nhiều chuyện như vậy, cũng không biết có đúng hay không.

Bất quá Dương Quảng thực muốn giết Lý Hồn Lý Mẫn mà làm ra nhiều chuyện như vậy, phỏng chừng có nằm mơ cũng không thể tưởng được, hắn nghĩ ra mấy chữ này là trùng hợp với Thiên thư, hay là thiên ý?
"Vị công tửnày, muốn tính một quẻ không?"
Một thanh âm trầm thấp cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y lập tức quay đầu nhìn lại, phát hiện ven đường có một bàn xem bói ở dưới mái hiên, trên lá cờ có viết một chữ Bói, có một đạo sĩ ngồi ở đó, sắc mặt gầy gò, tiên phong đạo cốt, hai mắt rất có thần, trên bàn có chụp một miếng vải đen, có vẻ thần bí, ngoài ra còn có một nghiêm mực, bên cạnh là ống trúc chứa các thẻ tre.

Nếu như bình thường, Tiêu Bố Y đối với mấy cái này cũng chỉ cười mà bỏ đi, chỉ là hôm nay nhiều ít cũng có chút khác biệt.

Hắn phát hiện mình bất tri bất giác đã đến gần Đạo Huấn phường, đạo nhân này chắc cũng là từ Đạo Huấn phường đi ra.

Xuống ngựa đi đến bàn bói toán, đạo nhân đã sớm đứng dậy, phủi tuyết đọng trên ghế đối diện, cười nói: "Công tử mời ngồi".

Tiêu Bố Y ngồi xuống, có chút tò mò nhìn đạo nhân này, đạo nhân ho khan nói, "Ta thấy công tử cốt cách thanh kỳ, tam đình ôn hòa, tướng này, từ từ, công tử đừng động".

Tiêu Bố Y đành phải bất động, đạo nhân khuôn mặt áp sát tới, như là nghiên cứu bàn bát quái mà nhìn mặt Tiêu Bố Y, thật lâu sau đạo nhân mới ngồi thẳng lên, "Tướng của vị công tử này quả thật bần đạo bình sinh mới thấy".

Tiêu Bố Y cười nói: "Tại hạ thực không có huynh đệ tỷ muội, càng không có huynh đệ sinh đôi, đạo trưởng mới thấy lần đầu cũng là bình thường".


"Công tử hiểu lầm rồi" Tiêu Bố Y thì có vẻ đùa cợt, đạo nhân lại rất nghiêm trang nói: "Bần đạo không phải là đại ngôn khinh người, tất cả đều là từ tướng mạo, trước phải xem cốt cách, sau mới tới ngũ hành.

Lượng tam đình dài ngắn, sau mới tới khuôn mặt thiếu đủ.

Công tử thiên đình tràn đầy, thần khí mười phần, hai mắt có thần, âm dương cân bằng, thực chính là người lâu nay bần đạo rất hiếm thấy.

Phải biết rằng mặt người đều có phân thiếu đủ, thịnh suy, thô sơ, vui buồn, công tử tam đình cân bằng, vốn nốt ruồi dưới hàm có chứa sát khí cùng tai họa, lại bị hai mắt lấn áp, công tử từ khi sinh ra vốn số phải gặp tai họa, ngày nay phải nói là quý không thể tả".

Tiêu Bố Y sửng sốt, hồi lâu mới hỏi: "Ngươi nói ta sẽ đoản mệnh?"
Đạo nhân lại nhìn Tiêu Bố Y hồi lâu, hơi chút do dự nói, "Theo tướng thì đích thật là như vậy".

Tiêu Bố Y lúc này mới thật sự nhìn đạo nhân nói: "Vậy dám đạo trưởng, ta khi nào sẽ chết?"
Đạo nhân đột nhiên nghiêm trọng nói: "Theo nốt ruồi dưới hàm mà nói, công tử năm trước ứng có một nạn, thậm chí sẽ có nguy hiểm tới tính mạng.

Bất quá hai mắt của công tử hóa giải không ít lệ khí, hôm nay xem ra, tuyệt không phải là người đoản mệnh, hơn nữa về sau xem ra, quý không thể tả".

Tiêu Bố Y thầm nghĩ đạo nhân này cũng có chút môn đạo, nếu nói năm trước có một nạn, đó nên là mình là con của một thổ phỉ, người này thực có tài, hay là trùng hợp? Hắn cũng biết có rất nhiều thầy tướng số đều nói lời hàm hồ, bản thân mình nếu không có nạn mà hỏi cũng sẽ có lý do khác.

Còn quý không thể tả cũng không cần nói nhiều, thân quan phục này chỉ cần có chút kiến thức, đều biết không đơn giản.

"Đa tạ đạo trưởng đã có lời may mắn, xin hỏi đạo trưởng tên gì?" Tiêu Bố Y hỏi.

"Bần đạo là Viên Thiên Cương" Đạo trưởng khẽ cười nói: "Công tử nếu có ý, không ngại để cho bần đạo xem một quẻ, ta thấy công tử tuy phúc tướng, nhưng trên trán có mây đen bao phủ, chỉ sợ sẽ có huyết quang tai ương, nếu không ứng phó cho tốt, quá nửa sẽ gặp họa.

Công tử, người làm sao vậy?"
Đạo nhân nhìn thấy Tiêu Bố Y ngẩn ra đứng ở đó, có chút xuất thần, nhịn không được hỏi.

"Ngươi nói ngươi tên là Viên Thiên Cương?" Tiêu Bố Y hỏi.

Đạo nhân gật đầu, "Đích xác là như thế, công tử chẳng lẽ đã nghe nói qua tên của bần đạo?"
Tiêu Bố Y lắc lắc đầu, "Cũng chưa".

Hắn nói vậy là trái với lương tâm, trên thực tế hắn biết Viên Thiên Cương, trong ấn tượng người này hình như cũng là một nhân vật rất trâu bò, đều nói hắn am hiểu tướng số, bất quá nổi danh cũng là ở triều Đường.

Nghe nói hắn am hiểu xem tướng, nghiên cứu không mệt mỏi, vốn tưởng rằng là nhân vật trong truyền thuyết, không nghĩ đến hôm nay lại được gặp.

Trứng gà rơi xuống đất, tiếng kêu trầm trầm như đá vậy, Tiêu Bố Y tay khẽ dùng sức, phát hiện thì ra đúng là tảng đá, hơn nữa là đá màu trắng, không khỏi dở khóc dở cười.

Hắn cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy có người tặng trứng đá bao giờ, người gọi là Thuần Phong này rốt cuộc là muốn điều gì đây?...!
"Tránh ra, tránh ra" Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, một người chạy đến bên cạnh Tiêu Bố Y, nhìn thấy đạo nhân liền kêu to lên một tiếng, "Đạo trưởng, ta đã tìm được người".

Người nọ sắc mặt ngăm đen, tuổi không tính là quá lớn, dáng người hơi gầy yếu, mang theo một cái rổ đặt mạnh lên trên bàn, "Đạo trưởng, người thật đúng là thần tiên sống, người nói nương tử nhà ta hôm nay sẽ sinh, lại là con trai, thật sự là chuẩn.

Ta đi xung quanh tìm đạo trưởng chính là muốn cảm tạ, một rổ trứng gà này, người nhất định phải nhận lấy mới được".

Viên Thiên Cương sắc mặt có chút khác thường, liếc nhìn Tiêu Bố Y, ho khan nói: "Thì ra là như thế, vậy chúc mừng ngươi.

Rổ trứng gà này ngươi cứ mang về đi, đứa nhỏ cần mấy thứ này hơn".

"Làm sao mà có thể đem về? Điều này không thể được? Đạo trưởng, người đừng chê ít, đây là chút tâm ý của ta" Người nọ có chút sốt ruột, chỉ muốn nhanh chóng trao cái rổ trứng.

Tiêu Bố Y thầm nghĩ trời tuyết lớn thế này mà đem một rổ trứng ra ngoài, dù sao cũng là tâm ý của người ta, đạo trưởng này xem ra cũng là thầy tướng số có chút môn đạo, chẳng những có thể tính tử, còn có thể tính sinh, nhưng sao làm người lại cứng nhắc như thế?
Viên Thiên Cương thiếu chút tiêu sái, có chút thô lỗ, "Không phải vấn đề ít nhiều, mà thật sự không thể thu, Thuần Phong, ngươi đem rổ trứng thu trở về đi".

Người gọi là Thuần Phong kiên trì muốn đưa, Viên Thiên Cương kiên quyết không thu, hai người hơi chút giằng co, rổ đã rơi cái thịch xuống dưới đất.

Tiêu Bố Y bị người gọi là Thuần Phong che ở phía trước, cho dù là thân thủ nhanh nhẹn, cũng không kịp đỡ lấy, khi nghe thịch một tiếng, thầm kêu đáng tiếc, thầm nghĩ tuy trứng gà không đáng tiền, nhưng rớt bể hết thì cũng đáng tiếc.

Ra ngoài dự kiến chính là, rổ rơi trên mặt đất, những quả trứng gà lục cục lăn ra, người gọi là Thuần Phong cùng Viên Thiên Cương đều sững sờở tại đương trường, nhất thời không nói gì.

Tiêu Bố Y thấy vậy thiếu chúy nữa là ngất đi.


Nhìn thấy những quả trứng như trứng sắt hoàn hảo không tổn hao gì, còn có một quả lăn tới dưới chân mình, Tiêu Bố Y thật sự nhịn không được tò mò, cúi người nhặt lên thầm nghĩ dựa theo độ cứng rắn của trứng, phỏng chừng chỉ có Thiết Công Kê mới có thể đập vỡ ra được.

Trứng gà rơi xuống đất, tiếng kêu trầm trầm như đá vậy, Tiêu Bố Y tay khẽ dùng sức, phát hiện thì ra đúng là tảng đá, hơn nữa là đá màu trắng, không khỏi dở khóc dở cười.

Hắn cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy có người tặng trứng đá bao giờ, người gọi là Thuần Phong này rốt cuộc là muốn điều gì đây?
Ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Thuần Phong vẻ mặt đỏ bừng, Tiêu Bố Y cũng có chút đồng tình, chỉ nghĩ hắn không có gì tặng, lúc này mới dùng trắng đá để thay thế cho tâm ý? Từ từ nhặt mấy quả trứng đá lên đặt vào trong rổ.

Tiêu Bố Y vỗ vỗ tay đứng lên cười, "Cũng may trứng gà còn chưa vỡ".

Người gọi là Thuần Phong kinh ngạc há to miệng, giống như mới nuốt năm sáu quả trứng vào, khi tỉnh ngộ lại, nhanh tay nhanh chân đem trứng đá nhặt trở về, chỉ nói tiếng cảm ơn công tử, sau đó như một làn khói đã không thấy bóng dáng.

Viên Thiên Cương sắc mặt lúc này mới tốt lên một chút, lắc đầu nói: "Hắn là một người dân mà ta trước kia xem bói qua, trong nhà nghèo khổ, cầu mẹ con bình an, xem tướng không tính tiền, chỉ có thể xử dụng trứng gà để thay thế tâm ý".

Hắn có thể xem sinh tử, hình như lại nhìn không thấu trứng gà thật giả, Tiêu Bố Y cũng gật đầu nói: "Thì ra là như thế, đạo trưởng thực có tâm Bồ Tát".

Viên Thiên Cương có chút đỏ mặt, "Còn chưa thỉnh giáo đại danh của công tử?"
Hắn nói vừa mới dứt lời, một thanh âm lại vang lên, "Viên đạo trưởng, ta đã tìm được ngươi".

Tiêu Bố Y quay đầu nhìn lại, thấy một lão giả đang lập cập đi tới, mặt giận dữ, có chút không rõ chuyện gì, thầm nghĩ mình thật ra cũng có số hút khách, Viên Thiên Cương này tính mệnh một ngày, cũng không náo nhiệt như giờ khắc này.

Lão giả kia cầm quải trượng, đi đến trước mặt Viên Thiên Cương cười lạnh nói: "Đạo trưởng, chúng ta lại gặp mặt".

Viên Thiên Cương trên mặt có vẻ kinh ngạc, trong giây lát mỉm cười, "Lão nhân gia thì ra vẫn còn khỏe mạnh, đáng mừng đáng mừng".

"Đương nhiên vẫn còn sống, nếu không còn sống, thì làm sao vạch mặt được tên lừa đảo như ngươi?" Lão giả râu nhếch lên, xem muốn huy quải trượng lên đánh, Viên Thiên Cương cũng đưa tay gạt ra, đỡ lão giả, lại cười nói: "Lão nhân gia chớ có tức giận, cho dù ta là một kẻ lừa đảo, người cũng không cần tức giận như thế, có chuyện gì thì cứ từ từ nói là được".

Lão giả quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Bố Y nói: "Vị công tử này, ngươi ngàn vạn lần đừng để cho hắn xem tướng, hắn chính là một kẻ lừa đảo, nói như hoa bay đầy trời, nhưng một chút cũng không chuẩn.

Dựa theo cách nói của hắn, ta qua năm là phải chết, nhưng ngươi nhìn xem, ta đến bây giờ còn không phải sống tốt sao?"
Tiêu Bố Y không biết nên khóc hay cười, thầm nghĩ để nghe Viên Thiên Cương trả lời thế nào.

Viên Thiên Cương khẽ cười nói: "Lão nhân gia, ta còn nhớ rõ bát tự sinh nhật của người" Hắn thuận miệng liền đem bát tự sinh nhật của lão nhân nói ra, lão giả trợn mắt há hốc mồm, chỉ nói, "Tên lừa đảo này nhớ cũng kỹ thật, nhưng tính toán cũng không chuẩn".

Viên Thiên Cương bấm ngón tay tính hồi lâu, lắc đầu nói: "Lão nhân gia, ta tính không sai".

"Vậy ngươi nói ta hiện tại là người chết sao?" Lão giả đột nhiên giận dữ, Tiêu Bố Y đỡ tay lão giả nói: "Lão nhân gia, cứ nghe đạo trưởng giải thích cũng không muộn mà".

Viên Thiên Cương liếc nhìn Tiêu Bố Y, mỉm cười nói với lão giả: "Ta nhớ khi mới gặp người, người lúc ấy tính cách nóng nảy, không chịu nghe bất cứ ai nói, ta nhớ lúc ấy có nói qua, lão nhân gia nếu không thay đổi, chỉ sợ sống không qua năm, lại cũng không nói là lão nhân gia nhất định sống không quá nổi năm".

Lão giả tuy vẫn mân mê râu, trên mặt cũng đã dịu đi.

"Lão nhân gia phải biết rằng, mệnh là do mình tạo, phúc là do tâm sinh.

Làm việc thiện hắn sẽ gặp may mắn" Viên Thiên Cương cảm khái nhìn lão giả nói: "Người hành thiện, khó theo thiên định, lại càng không theo ta tính toán.

Ta nghĩ lão nhân gia sau khi gặp ta, tuy biểu hiện không nói, nhưng sau khi ta đi nhất định là đã hành thiện, tâm tư phóng khoáng, chỉ đơn giản nói về nếp nhăn trên trán lão nhân gia, đã ít đi rất nhiều, nói vậy mấy năm nay lão nhân gia vui vẻ hơn nhiều, cũng ít tức giận so với trước.

Lão nhân gia ngũ hành khuyết thủy, năm trước mệnh trung khuyết thủy nên khó qua, lần này hành thiện cũng như những luồng nước chảy, đã sớm vô thanh vô tức hóa giải ải khuyết thủy này, tự nhiên sẽ không chết.

Thật ra lão nhân gia đã sớm lòng dạ rộng rãi, cho tới bây giờ cho dù là tìm ta, ta nghĩ cũng là cùng ta đùa giỡn một chút mà thôi".

Lão giả vẻ giận dử đã hết, ý khâm phục càng đậm, lại chống quải trượng, rung run thi lễ nói: "Viên đạo trưởng, người thực là ân nhân cứu mạng của ta, lão hủ cũng không nghĩ đến báo đáp, điểm tâm ý này, người nhất định phải thu lấy mới được".

Lão lấy từ trong tay áo ra hai xân tiền, kiên trì đưa cho Viên Thiên Cương, Viên Thiên Cương lần này cũng không từ chối, chỉ cười chắp tay nói: "Thế nào thì cũng phải cảm ơn thiện tâm của lão nhân gia, trời đông giá rét, mong đi đường cẩn thận".

Lão giả gật gật đầu, chống quải trượng rời đi, Viên Thiên Cương thu hồi ánh mắt cười nói: "Bần đạo tính sai, cũng làm công tử chê cười".

Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Viên đạo trưởng khuyên người hướng thiện, làm sao có thể cười? Hôm nay trời đông giá rét, không bằng thu don quán, ta mời đạo trưởng đi uống chút rượi làm nóng người có được không?"

Viên Thiên Cương ánh mắt sáng ngời: "Lời ấy rất tốt".

Hai người nhìn nhau cười, Tiêu Bố Y giúp Viên Thiên Cương thu thập quán, dẫn ngựa đi đến một quán rượu mua chút rượu, lại thêm chút thịt nhắm, Tiêu Bố Y thấy Viên Thiên Cương có chút nghèo khó, nói vậy làm ăn cũng không tốt, chủ động mua rượu gọi thịt, Viên Thiên Cương cũng không từ chối.

Viên Thiên Cương tuy là đạo nhân, chẳng không kiêng rượu thịt.

Hai người đi vào Đạo Huấn phường, chỉ thấy chung quanh sương mù tràn ngập, mơ hồ có vẻ quỷ dị, Viên Thiên Cương tự giễu nói: "Bọn họ cầu thần, ta là người, đạo bất đồng".

Tiêu Bố Y đi theo Viên Thiên Cương đến trước một đại viện, Viên Thiên Cương đẩy cửa đi vào, cửa cũng không khóa.

Tiêu Bố Y vốn nghĩ Viên Thiên Cương cảm thấy tiền tài là vật ngoài thân, cho nên cũng không khóa cửa, sau khi đi vào mới phát hiện trạch viện này nghèo rớt mồng tơi, có mời trộm vào thì trộm cũng lắc đầu mà đi ra.

Hai người đặt lò ở giữa đình viện, khi rượu đã ấm, thịt đã chín Viên Thiên Cương khẽ cười nói: "Mời công tử đợi một chút, còn có một người nữa lập tức sẽ đến".

Tiêu Bố Y cũng không hỏi ai, chỉ gật đầu.

"Còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh của công tử," Viên Thiên Cương có vẻ khâm phục hỏi, "Lần đầu quen biết chỉ vì tướng của công tử hấp dẫn, giờ lại cảm thấy công tử phong độ không tầm thường, thật không phải phàm phu tục tử có thể sánh bằng".

"Tệ nhân Tiêu Bố Y" Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Ta thấy Viên đạo trưởng tiên phong đạo cốt, mới thật là người thường không thể sánh bằng".

Viên Thiên Cương nghe được ba chữ Tiêu Bố Y, rất kinh ngạc, "Chẳng lẽ công tử chính là Thái Phó Thiếu Khanh Tiêu Bố Y Tiêu đại nhân danh chấn kinh đô sao?"
Tiêu Bố Y biết mình hiện tại rất là nổi danh, nhưng không nghĩ đến ngay cả Viên Thiên Cương cũng biết, chắp tay nói: "Tệ nhân được là Thái Phó Thiếu Khanh đã là xấu hổ, nói cái gì danh chấn Đông Đô, lại càng hổ thẹn.

Viên đạo trưởng, ngươi cùng ta bình thủy tương phùng, mới gặp như đã quen, cũng không có đại nhân thần tướng gì, chỉ có Bố Y cùng đạo trưởng thôi được không?"
Viên Thiên Cương ánh mắt chớp động, chậm rãi gật đầu nói: "Như thế cũng tốt, chỉ thứ cho bần đạo bất kính".

Tiêu Bố Y cười cười: "Cái gì kính với bất kính, ta mấy tháng trước bất quá cũng chỉ là dân chân lấm tay bùn mà thôi, ta tìm đến đạo trưởng, ngoài trừ cùng đạo trưởng ý hợp tâm đầu ra, thật ra là muốn hỏi đạo trưởng một chuyện".

Viên Thiên Cương còn chưa kịp trả lời, cánh cửa bên ngoài đã ‘phành’ một tiếng, một người hấp tấp chạy vào, lớn tiếng nói: "Sư phụ, có thịt nướng cũng không gọi ta, người hôm nay…"
Hắn lời còn chưa dứt, nhìn thấy Tiêu Bố Y ngồi ở một bên, sợ thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, "Ngươi sao lại ở đây?"
Người nọ rõ ràng chính là người gọi là Thuần Phong mới vừa rồi tặng trứng kia, trong tay vẫn còn cấm cái rổ, bên trong rổ đương nhiên chính là trứng đá nọ.

Tiêu Bố Y cũng không ngoài ý muốn, chỉ cười nói: "Những lời này nên là ta hỏi ngươi mới đúng".

Người gọi là Thuần Phong vỗ đầu, làm ra vẻ giật mình, "Ngươi nói rất đúng, ngại quá, ta đi nhầm chỗ rồi, sư phụ ta nhà ở cách vách, ta lại chạy nhầm qua chỗ của đạo trưởng".

Tiêu Bố Y không hề do dự, buông Lý Thuần Phong ra, chỉ điểm mũi chân đã nhẹ nhàng vọt lên đầu tường, lăng không nhảy lên, đã như chim phóng về phía lầu các, đợi khi Lý Thuần Phong nhìn lên, phát hiện Tiêu Bố Y đã lẩn vào trong lầu các, không khỏi hoảng sợ nói: "Má ơi, đây là người sao?"...!
"Nương tử của ngươi hôm nay mới sinh con, ngươi lại chạy đông chạy tây, không ở bên cạnh nàng, không sợ nàng ta nói sao?" Tiêu Bố Y khẽ cười hỏi.

"Ta chỉ muốn nhờ sư phụ đặt tên cho con ta" Nói tới đây Thuần Phong nhìn về phía Viên Thiên Cương, nhìn thấy hắn đưa qua một khối thịt nướng, nuốt nước miếng, bất chấp quá nhiều, đi tới tiếp nhận nói: "Sư phụ, vị công tử này biết hết rồi sao?"
"Thuần Phong, đây là chúng ta có mắt mà không nhìn được thái sơn," Viên Thiên Cương rót đầy một ly kính Tiêu Bố Y, "Vị công tử này chính là là người mà ngươi vẫn nhắc tới, thông minh tuyệt đỉnh, ngọc thụ lâm phong Thái Phó Thiếu Khanh Tiêu đại nhân, kỹ xảo của chúng ta làm sao có thể qua mắt được Tiêu đại nhân?"
Thuần Phong đang hung hăng ăn thịt, đột nhiên cắn trúng đầu ngón tay, "Sư phụ, người nói cái gì?"
"Ta nói vị này chính là Tiêu Bố Y Tiêu đại nhân mà ngươi vẫn kính ngưỡng, Tiêu đại nhân, đây là tiểu đồ Lý Thuần Phong, nhất thời cùng đại nhân bày trò, mong đại nhân thứ tội" Viên Thiên Cương sắc mặt nghiêm túc, "Bất quá Tiêu đại nhân, liệt đồ tuy bày trò, nhưng bần đạo cùng hắn cũng không thẹn với lương tâm…"
Tiêu Bố Y gật gật đầu, "Mệnh do mình tạo, phúc do tâm sinh.

Tích thiện chi gia, tất hữu dư khánh (Làm việc thiện sẽ gặp may mắn).

Chỉ bằng mười sáu chữ này, đã đáng để Bố Y cùng đạo trưởng uống chén rượu này".

Hiện tại tất cả chân tướng đều đã rõ ràng, thì ra thầy tướng số Viên Thiên Cương sợ làm ăn không tốt, khách cũng không hạ quyết tâm, lúc này mới cho đồ đệ làm bộ như tặng trứng gà để tăng thêm niềm tin là Viên Thiên Cương tính chuẩn.

Dùng cách nói hiện đại, thì Lý Thuần Phong này chính là một tay cò mồi.

Bất quá Viên Thiên Cương tuy cùng đồ đệ diễn trò, rất nhiều chỗ thật ra tính toán cũng không kém, hơn nữa khuyên người hướng thiện điểm ấy càng đáng để Tiêu Bố Y khâm phục, hắn cũng không vạch trần Viên Thiên Cương, chỉ vì điều này cũng không ảnh hưởng gì đến toàn cục.

"Ta nói, Tiêu đại nhân đại nhân đại lượng, làm soa mà so đo với chúng ta" Lý Thuần Phong đặt mông ngồi xuống, uống rượu ăn thịt, chắc là ôm rổ trứng đá đi trong tuyết cũng đói rồi, trong miệng hàm hàm hồ hồ nói: "Tiêu đại nhân, ta đời này chỉ bội phục hai người, một là sư phụ ta, người kia chính là người.

Người xem ra tuổi cũng như ta, nhưng địa vị cùng ta quả thực là một trời một vực, hơn nữa ta nghe nói người cũng xuất thân áo vải, bởi vậy càng làm cho tiểu nhân vật như ta kính ngưỡng".

Tiêu Bố Y thầm nghĩ, ngươi thật ra giọng điệu chẳng khác gì Vương Thế Sung, chỉ là thấy Lý Thuần Phong linh hoạt, cũng không làm cho người ta phản cảm.

Viên Thiên Cương lại hỏi: "Mới vừa rồi người nói có chuyện hỏi ta, không biết là chuyện gì?"
"Đạo trưởng trừ xem tướng người ta, có quan sát thiên tượng không?" Tiêu Bố Y hỏi.

"Ta gần đây thật ra thường xuyên nghiên cứu thiên tượng, đáng tiếc là trời đầy mây" Lý Thuần Phong đầu cũng không ngẩng lên.

"Thuần Phong, không cần nói bậy" Viên Thiên Cương đem miếng thịt nướng đánh vào đầu Lý Thuần Phong, Lý Thuần Phong đưa tay bắt lấy rồi hiểu ý cười.

Hai thầy trò có vẻ rất vui vẻ ung dung, Tiêu Bố Y cũng mỉm cười.

"Bần đạo vẫn chỉ nghiên cứu phong giám (xem tướng)," Viên Thiên Cương có chút áy náy nói: "Công tử, tướng học là một môn bác đại tinh thâm, bần đạo nghiên cứu đã cảm thấy vô cùng vô tận, cho nên chuyện thiên cơ thật ra chưa bao giờ đề cập tới".


"Sư phụ ta hiện tại trừ Phong Giám thuật, còn nghiên cứu phép Xưng Cốt (xem xương cốt)" Lý Thuần Phong ngẩng đầu lên cười nói: "Bất quá xem cho người còn chưa no bụng, xem bầu trời mà nói, chỉ sợ chỉ còn có cách uống gió Tây Bắc mà sống".

Tiêu Bố Y đột nhiên hỏi, "Thuần Phong mấy ngày nay hàng đêm đều xem thiên tượng?"
Lý Thuần Phong gật đầu, "Tiêu đại nhân, người hỏi cái này làm gì?"
"Ngươi nói mấy ngày nay đều có mây, vậy có phải không thấy được trăng sao?" Tiêu Bố Y lại hỏi.

"Mây nhiều đương nhiên là không trăng không sao, Tiêu đại nhân hỏi cũng buồn cười," Lý Thuần Phong bật cười nói.

Tiêu Bố Y ồ một tiếng, lại nghĩ đến An Già Đà nói cái gì mấy ngày nay đêm xem thiên tượng, một khi đã là trời đầy mây, thì xem cái quỷ gì?
"An Già Đà không biết các ngươi có biết hay không?" Tiêu Bố Y hỏi.

"Người nói đạo nhân chuyên nói bây kia à?" Lý Thuần Phong lộ ra vẻ khinh thường, "Tiêu đại nhân, hắn thật ra nói tinh thông tính toán thiên cơ, chỉ là rất ít người chịu nghe".

"Hắn cũng ở tại Đạo Huấn phường?" Tiêu Bố Y lại hỏi.

"Cách chỗ này cũng không xa" Lý Thuần Phong quay đầu muốn chỉ, đột nhiên sắc mặt đại biến nói: "Nhà ai phát hỏa, sao lại khói lớn như vậy?"
Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, đã dự cảm đến cái gì, một tay kéo lấy Lý Thuần Phong, "Dẫn ta đi tìm An Già Đà".

Lý Thuần Phong ái một tiếng, chân đã không chạm đất mà lăng không bay lên, không khỏi mặt không còn chút máu, đợi khi trấn định lại, đã phát hiện người đã ra bên ngoài nhà.

Tiêu Bố Y xem ra văn nhã lịch sự, vậy mà nhấc bổng hắn cũng không chút cố sức.

Cũng may Lý Thuần Phong coi như linh hoạt, đưa tay chỉ hướng, Tiêu Bố Y đã chạy như bay về phía trước, Lý Thuần Phong chỉ cảm thấy gió bay cát chạy, phía trước cảnh vật đập vào mặt mà đến, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, chỉ sợ đụng vào tường, hắn bị Tiêu Bố Y dẫn theo chạy vậy mà so với ngồi ngựa còn muốn mau hơn, không khỏi hoảng sợ sức mạnh cùng tốc độ của Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y không hỏi nhiều, một hơi thẳng đến bên cạnh khu nhà mới dừng lại, nơi đây tường cao ngất, ẩn hiện lầu các, Lý Thuần Phong lúc này mới có thể lấy hơi nói: "Đại, đại, đại nhân, đây là chỗ An Già Đà ở".

Tiêu Bố Y không hề do dự, buông Lý Thuần Phong ra, chỉ điểm mũi chân đã nhẹ nhàng vọt lên đầu tường, lăng không nhảy lên, đã như chim phóng về phía lầu các, đợi khi Lý Thuần Phong nhìn lên, phát hiện Tiêu Bố Y đã lẩn vào trong lầu các, không khỏi hoảng sợ nói: "Má ơi, đây là người sao?"
Tiêu Bố Y người vọt lên trên lầu các, đã thấy rõ tình thế, trên lầu một lửa đang bừng bừng, tuyết đang tan rã, nhìn thấy ghê người.

Chỗ An Già Đà ở là lầu hai, đều làm bằng gỗ, cháy như thế này chỉ sợ sẽ không chừa một chút gì.

Cũng may hỏa thế tuy mạnh, lại bị tuyết tan chảy ngăn chận, trong lúc nhất thời chưa lên được lầu hai.

Tiêu Bố Y tài cao gan lớn, trực tiếp nhảy lên lan can lầu hai, đẩy cửa nhìn vào, nhịn không được lạnh người.

Trong phòng có một người đang nằm trên sàn, ngực máu tươi đầm đìa, rõ ràng chính là An Già Đà.

Nhìn thấy ngực hắn còn khẽ phập phồng, Tiêu Bố Y trong lòng chợt mừng, hẹ nahfng nhảy tới đưa tay thăm dò hơi thở của An Già Đà.

Hắn khẩn trương như thế, trong lòng lại có cảm giác kỳ quái, cảm thấy An Già Đà này nhất định cùng chuyện mà hắn nghĩ có quan hệ rất lớn, hắn vừa mới đưa tay thăm dò hơi thở An Già Đà, An Già Đà đã rên rỉ nói: "Là ai?"
Tiêu Bố Y mừng rỡ, "Ta cứu ngươi ra ngoài" Hắn mới định ôm An Già Đà xuống lầu, lại bị An Già Đà chụp lấy cổ tay hắn, yếu ớt nói: "Không cần, ta phải chết".

Tiêu Bố Y ngẩn ra, cũng không tiện rút cổ tay lại, An Già Đà miễn cưỡng mở hai mắt, khóe miệng lại lộ ra vẻ cười cổ quái, "Ta tính mình hôm nay hẳn phải chết, xem ra quả nhiên không sai".

Tiêu Bố Y không biết nên cười hay là nên khóc, hiện tại mới biết được thầy tướng số bản lĩnh chỉ sợ so với Viên Thiên Cương còn muốn cao minh hơn, ít nhất hắn có thể tính ra sinh tử của bản thân.

"Ngươi là Tiêu, Bố, Y?" An Già Đà nhìn thấy rõ Tiêu Bố Y, có chút kinh ngạc.

Tiêu Bố Y không nghĩ đến hắn có thể nhận ra mình, chỉ gật đầu, "Ai muốn giết ngươi?"
"Thiên cơ" An Già Đà cố hết sức nói ra hai chữ này, đứt quãng nói: "Ta tiết lộ thiên cơ, đã sớm nghĩ tới hôm nay".

Tiêu Bố Y cau mày nhìn vết thương của hắn, biết hắn bị một thanh bảo kiếm cực kỳ sắc bén đâm xuyên qua tim, hắn bây giờ còn có thể nói chuyện, đã là một kỳ tích.

"Ngươi đã bị người ra giết chết, không phải thiên cơ" Tiêu Bố Y trầm giọng nói.

An Già Đà khóe miệng cười chua xót, "Thiên cơ chính là người, người chính là thiên cơ, có gì khác nhau?" Tiêu Bố Y mơ hồ nghĩ tới điều gì, chỉ là cũng không kịp nghĩ, chỉ nói: "Đừng nói nhiều, ta trước tiên đưa ngươi đi gặp y sinh".

"Vô dụng" An Già Đà hai mắt đã trởnên vô thần, "Ta tiết lộ thiên cơ, nhất định phải chết, ai cũng không thể cứu sống ta.

Ngươi gặp ta, tức là có duyên, mấy quyển sách trên bàn hãy lấy đi, nhưng đối với ngươi quá nửa là vô dụng".

Hắn nói thật ra rất bình tĩnh, nhưng hô hấp càng ngày càng yếu, hai mắt thất thần, xem ra đã sắp chết rồi, chỉ là một lát sau, cổ tay đột nhiên căng thẳng, trong hai mắt thần quang bùng nổ, Tiêu Bố Y hoảng sợ, cảm thấy cổ tay giống như bị kềm thép kẹp lại, đang muốn dùng lực tránh thoát, An Già Đà ngực máu tươi phun ra, ánh mắt cũng lộ ra vẻ cuồng nhiệt, từng từ một nói ra: "Thì ra ngươi là một người chết!"
Tiêu Bố Y ngạc nhiên, không hiểu là gì.

An Già Đà ngón tay bấm lên trên cổ tay Tiêu Bố Y, khẽ rung động, một lát cười ha hả, "Ngươi thực chính là một người chết!"
Tiêu Bố Y thấy hắn không phải ám toán mình, nghe được tiếng lửa lụp bụp, đã muốn lan tới tầng lầu này, cũng không bối rối, nghĩ tới cái gì, trầm giọng hỏi: "Ta là người chết thì thế nào?"
An Già Đà giãy dụa muốn ngồi dậy, lại không đủ sức, chỉ nắm chặt tay của Tiêu Bố Y không buông, trong mắt hiện ra một loại hào quang dị thường quỷ dị, lại nói: "Ngươi là người chết, ngươi chính là thiên cơ!"
Tiêu Bố Y trong lòng rùng mình, đã biết An Già Đà nhất định có quan hệ với Thiên thư, chỉ đáng tiếc là, hắn đã sống không bao lâu nữa! An Già Đà sau khi nói xong ngươi chính là thiên cơ, khóe miệng đột nhiên cười quỷ dị, phun ra một ngụm máu rồi nói: "Bọn họ nhất định sẽ tìm được ngươi, nhất định!"
An Già Đà vừa nói xong, đôi mắt chợt đờ ra nhìn về phía Tiêu Bố Y, đã không còn tiếng động, ánh lửa hừng hực, Tiêu Bố Y không biết là lo hay nóng, cả người đã đổ mồ hôi đầm đìa, nhìn An Già Đà mắt đã như cá chết, trong đầu chỉ xoay chuyển một suy nghĩ, ta là người chết, ta là thiên cơ, bọn họ nhất định sẽ tìm được ta, nhưng bọn họ là ai?




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây