Giang Sơn Mĩ Sắc

288: Minh Thệ


trước sau


Mặt trời đỏ lên cao, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên người, nhưng trên gương mặt của Thủy Tất Khả Hãn lại giống như băng sương ngưng kết.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình làm sai cái gì!
Nghe được con ruột ngay mặt mình chỉ trích, Thủy Tất Khả Hãn một khắc này lửa giận dâng cao, chỉ hận không thể tự tay chém đứa con gái mà hắn vẫn thương yêu này!
Hai quân đều im lặng, cho dù Khả Đôn trong mắt cũng kinh ngạc, nàng hiển nhiên cũng thật không ngờ, Thủy Linh lại nói với Khả Hãn như vậy! Nàng là con gái của Khả Hãn, cho dù có chút điêu ngoa ngang ngạnh, cho dù đối với Khả Hãn có bất mãn gì, thì cũng không có đạo lý gì mà đứng ra làm trò giữa hai quân!
"Cha, thu binh đi" Thủy Linh nhìn thấy Khả Hãn không nói, làm sao mà không biết tâm tình của hắn giờ phút này, nhưng nàng nếu đã đáp ứng Tiêu Bố Y, thì nàng nên làm được.

"Ngươi có biết là đang cùng ai nói chuyện, ngươi có biết là ngươi đang nói cái gì không?" Thủy Tất Khả Hãn trong thanh âm lộ ra sự lạnh lùng.

Sất Cát Thiết cũng tràn đầy vẻ xấu hổ, con ngươi chuyển động, đột nhiên cười ha hả, "Tiêu Bố Y, uổng ngươi tự xưng là anh hùng hào kiệt, cần gì phải dung chuyện áp chế như vậy? Thì ra người lúc đầu bắt Thủy Linh đi chính là ngươi! Khả Đôn, hắn vẫn thường lui tới chỗ của ngươi, có phải chứng minh hắn cùng ngươi vốn có cấu kết hay không?"
Khả Đôn cau mày, "Mã thần tới là để bảo vệ thảo nguyên, người thảo nguyên đều hữu mục cộng đổ (có mắt cùng thấy), ta cùng Tiêu Bố Y quen biết là không giả, Sất Cát Thiết, ngươi dùng hai chữ cấu kết tựa hồ cũng không chính xác".

Tiêu Bố Y mỉm cười nói, "Thật là ta đang uy hiếp nàng ta sao?"
Hắn đứng ở xa xa, cách Thủy Linh khá xa, ý bảo cũng không phải là uy hiếp.

Thủy Linh tỉnh táo nói: "Cha, thúc phụ, Thủy Linh chưa bao giờ tỉnh táo như hiện tại".

Sất Cát Thiết thay đổi sắc mặt, thế nào cũng không rõ Thủy Linh mới mất tích vài ngày, mà đã cùng Tiêu Bố Y đứng chúng một chiến tuyến.

Tô Định Phương nhìn thấy Tiêu Bố Y đi tới vốn đã rất là kinh ngạc, nghe được Tiêu Bố Y là cái gì mã thần, lấy lực bản thân cùng Khả Hãn, Khả Đôn đối chọi lại càng mơ hồ, lẩm bẩm nói: "Tiểu tử này rốt cuộc là có môn đạo gì, khi mới gặp mặt bất quá chỉ là một đạo tặc, kết quả biến thành tướng quân, tướng quân lại biến thành đạo tặc, đạo tặc lại biến thành mã thần, đâu chỉ là nước xanh hai bờ, quả thực có mặt khắp nơi".

Lưu Hắc Thát cũng thấy kỳ quái, Đậu Hồng Tuyến lại thở dài, "Người này khó có thể nắm lấy, trong loạn thế, là hạng người kiêu hùng, chúng ta… phải cẩn thận ứng đối".

Thủy Tất Khả Hãn lạnh lùng nhìn con gái, "Ta cảm thấy con đang hồ đồ trước giờ chưa từng có, Thủy Linh, vi phụ không trách con, quá nửa là Tiêu Bố Y sử dụng tà thuật gì đó, mê hoặc tâm thần con.

Con hãy lại đây, chớ bị người đầu độc…"
Thủy Linh đứng thẳng tại chỗ, cũng không di động, khẽ thở dài: "Cha, nữ nhi thật sự rất tỉnh táo.

Nhưng mấy ngày qua, ta suy nghĩ thật sự so với bất cứ lúc nào cũng nhiều hơn nhiều, Khả Đôn nói không sai, người thảo nguyên ai ai cũng đều thấy, mấy năm gần đây, chúng ta khai chiến rất nhiều, nhưng người thảo nguyên ngược lại càng thêm nghèo khổ.

Năm đó cha vây công thành Nhạn Môn cũng không dưới một tháng, chết rất nhiều, người thảo nguyên chúng ta có năng lực gì thống lĩnh Trung Nguyên? Cuộc sống trước kia không tốt sao? Khi gia gia tại vị, cha luôn nói người nhu nhược, nói người không có cốt khí.

Nhưng người có lẽ nhu nhược, nhưng là đổi lấy sự an bình của cả thảo nguyên, càng làm càng sai, con nghĩ…"
"Chớ có nói nữa, con có biết, con đang thần trí không tỉnh táo không?" Thủy Tất Khả Hãn cau mày quát lớn.

Thủy Linh lắc đầu,"Cha, ta muốn nói! Những lời này thật ra con suy nghĩ đã lâu, người vẫn nói người Trung Nguyên hèn hạ vô sỉ, phản phục vô thường, nhưng sau khi ở vài ngày với người Trung Nguyên, con phát hiện trong bọn họ cũng có kẻ đại nhân đại nghĩa, đại trí đại dũng, cùng với người thảo nguyên thật ra cũng giống như nhau.

Chúng ta vọng tưởng muốn tấn công bọn họ, lấy tài trí năng lực của bọn họ, người thảo nguyên quá nửa khó giữ được sự an bình.

Khả Đôn nói không sai, làm cũng không sai, chúng ta có bầu trời của chúng ta, cần chi đi…"
Nàng lời còn chưa dứt, chỉ nghe tiếng dây cung vang lên, xoẹt một tiếng, một mũi tên đã phóng tới.

Thế tên sắc bén, làm cho nàng cũng không kịp chuyển động suy nghĩ trong đầu.

Thủy Linh trong lòng khẽ run, đã thoáng thấy phụ thân giương cung bắn tên, muốn lấy tính mạng của nàng.

Nhưng thứ nhất tiễn này mau lẹ phi thường, thứ hai nàng chưa bao giờ nghĩ tới phụ thân muốn giết mình, trong lòng một trận mờ mịt.


Mắt thấy tên dài đã muốn xuyên thân thể mà qua, Thủy Linh đột nhiên cảm thấy trước mắt ánh sáng chợt lóe, tên dài đã bị chặt thành hai đoạn!
Tiêu Bố Y cầm đao thở dài nói: "Khả Hãn, ngươi chấp mê bất ngộ, vọng tưởng làm chuyện nghịch thiên sao?"
Thủy Linh kinh sợ toát mồ hôi lạnh, nhưng không có thống hận phụ thân, thầm nghĩ cha trọng nhất mặt mũi, mình ởtrước mặt mọi người tước bỏ mặt mũi của hắn, trong mắt người thường đã xem như bất hiếu, cho dù cha có giết nàng cũng không có người nào dị nghị.

Nàng nếu có thể đứng ra, thật ra đã biết dữ nhiều lành ít, nhưng nghĩ lại Tiêu Bố Y, lão Tam lúc đầu tự biết có thể nhiễm bệnh, nhưng vẫn dũng cảm không sợ chết, mình thân là người thảo nguyên, chẳng lẽ thua những người Trung Nguyên này sao? Sợ hãi đứng ra sao? Khuyên bảo phụ thân, cho dù chết cũng xem như không thua bọn họ.

Nghĩ tới đây, dũng khí tăng gấp bội, cũng không có bởi vì tên dài phóng tới mà khiếp đảm, Thủy Linh lớn tiếng nói: "Cha, người thu tay lại đi, bây giờ đều là người thảo nguyên đánh lẫn nhau, nếu thật sự đánh lên, không biết sẽ chết bao nhiêu, người nhẫn tâm như vậy sao?"
Thủy Tất Khả Hãn không để ý tới con gái, trong tay cầm cung, lạnh lùng nhìn Tiêu Bố Y, không nói được lời nào, nội tâm lại đang khiếp sợ.

Hắn giương cung bắn tên bất quá chỉ trong tích tắc, nhưng nằm mơ cũng không ngờ tới Tiêu Bố Y phát sau mà đến trước, một đao chém rụng tên dài, người này đao pháp chuẩn, tốc độ cực nhanh, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Như thế xem ra, Sất Cát Thiết cẩn thận cũng không phải là không có nguyên nhân.

Người thảo nguyên cũng đổi sắc, thật sự khó có thể tưởng tượng ai có thể bổ ra được một đao mạnh đến như thế.

Lưu Hắc Thát tay cầm chuôi đao, cũng kinh ngạc, thầm nghĩ cũng may Dương Quảng tự hủy trường thành, cho Trương Tu Đà đi giết Tiêu Bố Y, bức Tiêu Bố Y phản loạn, nói cách khác, người này vô cùng có khả năng trở thành một Trương Tu Đà khác, như thế thì làm sao đạo phỉ Trung Nguyên có đường sống?
Tiêu Bố Y xuất đao nhẹ nhàng, cũng đã biết Thủy Linh khuyên bảo cũng không có tác dụng gì.

Hắn cách Thủy Linh mặc dù xa, biết Thủy Linh nói như vậy đã động tới vảy ngược của Khả Hãn, mắt thấy Thủy Linh đang chậm rãi nói, Thủy Tất Khả Hãn hai hàng lông mày nhướng lên, mắt lộ sát khí, sớm đã có phòng bị.

Quả nhiên không ngoài dự tính của hắn, Thủy Tất Khả Hãn tuy bắn tên không có điềm báo trước, hắn vẫn tiến lên kịp thời một đao chặt gãy tên, nghĩ tới đối sách, thoáng qua đã cười ha hả.

Hắn vận nội kình cười ra ngoài, thanh âm ầm đùng đùng, vô luận binh sĩ Đột Quyết hay quý tộc thảo nguyên đều nhìn nhau thất sắc, rất nhiều người thảo nguyên đã thì thầm: "Không ổn rồi, không ổn rồi, Ngả Khắc Thản Thụy tức giận.

Chỉ sợ… chỉ sợ thảo nguyên sẽ có đại họa".

Tiêu Bố Y tuy chỉ lẻ loi một mình, nhưng trong mắt rất nhiều người, đã có uy vọng không thua gì Khả Hãn, Khả Đôn, càng huống chi người thảo nguyên vẫn kính trọng anh hùng, thầm nghĩ mã thần lấy lực bản thân, sắp xếp giải quyết phân tranh, là vì thảo nguyên giải nạn mà tới, Khả Hãn cố ý không nghe, chỉ sợ chọc giận mã thần, sẽ làm cho thiên tai họa loạn giáng xuống thảo nguyên, trong lòng đều lo sợ bất an.

Trong tiếng cười của Tiêu Bố Y, vẫn vang lên nhiều tiếng ho khan.

Hắn sớm nghe nói về tiếng ho khan này, trong lòng chợt lạnh, ánh mắt nhìn qua, thấy chẳng những bên phía Khả Đôn có người bắt đầu ho khan, thì trong đội ngũ của Thủy Tất Khả Hãn cũng có binh lính đang ho.

Ngọn nguồn ôn dịch cách nơi này cũng không tính là xa, Tiêu Bố Y biết, chậm trễ đã bỏ qua thời cơ phòng ngự tốt nhất, hiện tại đã có điềm báo trước ôn dịch muốn bộc phát, không khỏi cau mày.

Nhưng những người này ngu muội thâm căn cố đế, lẽ thường thật sự không thể nói cho thông.

Chỉ tưởng rằng dính vào thân chính là lệ quỷ, quỷ sợ người nhiều, người tụ càng nhiều thì càng không sợ, làm sao nghĩ tới loại tật bệnh này, chuyên môn bộc phát ở những nơi nhiều người.

Nhưng rất nhiều chuyện xưa nay đã như vậy, không có thảm bệnh giáo huấn sẽ không thể để cho bọn họ tỉnh ngộ!
Hắn trong tiếng cười dài, ánh mắt lại nhìn về phía phương xa, Thủy Tất Khả Hãn nghe được tiếng cười của hắn, có tác dụng chấn nhiếp tâm thần, trong lúc nhất thời cũng không định được chủ ý.

Khả Hãn cũng không động, Khả Đôn đương nhiên cũng không chủ động xuất kích, trong lúc nhất thời chỉ nghe tiếng cười quanh quẩn, mọi người trong lòng kích động không thôi.

Đột nhiên lại có người lảo đảo đi ra giữa hai hàng quân, chính là thủ hạ của Khả Đôn, tay ôm lấy yết hầu, kịch liệt họ, thoáng qua đã hít không nổi khí, như lúc nào cũng có thể tắt thở, té ngã trên mặt tuyết, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

Có người thấp giọng hô: "Hắn bị lệ quỷ quấn thân".


Trong thanh âm cũng tràn đầy sự sợ hãi, nhưng không ai đi ra ngoài đỡ binh lính nọ, mọi người đã bị hắn lây bệnh, hắn cảm giác được trong tiếng nói có chút phát ngứa, nhưng lại không dám họ ra, chỉ sợ một khi ho ra, mạng sẽ ra theo! Binh sĩ ấy ở cách Tiêu Bố Y không xa, đột nhiên khàn khàn kêu lên: "Mã… thần cứu… ta!"
Hắn giãy dụa hướng tới Tiêu Bố Y mà bò đến, trong lòng sợ hãi vô cùng.

Mấy ngày qua, hắn cũng gặp qua không ít đồng bạn bắt đầu khụ, bắt đầu hộc máu, bắt đầu tử vong, mỗi người khi chết trên mặt đều có màu tím đen.

Nhưng Khả Đôn chỉ nói là lệ quỷ tác nghiệt, cũng không để ý tới.

Mọi người trong lòng đều hoảng sợ, chỉ sợ bị lệ quỷ dính vào thân, cả ngày đều tụ tập cùng một chỗ, nhưng làm thế cũng là vô dụng, luôn luôn có người ho, luôn luôn có người chết.

Lúc này đến phiên ở trên người hắn, đã từng thấy đồng bạn bị chết vô cùng thê thảm, trong lòng sợ hãi không cần nói cũng biết, nhìn thấy Tiêu Bố Y đứng cách đó không xa, nghĩ đến mã thần luôn là thần của thảo nguyên, phấn khởi khí lực mà hướng tới hắn cầu cứu.

Hai quân im lặng, chỉ thấy binh lính nọ bò về phía Tiêu Bố Y, trong lúc nhất thời thỏ tử hồ bi, sớm đem chuyện tranh đấu gì gì đó đặt sang một bên.

Binh sĩ lấy tay ôm cổ, thở cũng không nổi, tựa như bị quỷ bóp cổ vậy.

Tiêu Bố Y cũng không lui về phía sau, ánh mắt chớp động, đột nhiên đưa tay ra bắt lấy cổ tay của binh lính.

Mọi người xôn xao ồ lên, trong thanh âm các loại cảm tình đều có, Thủy Tất Khả Hãn nhíu mày, Sất Cát Thiết lại đột nhiên đưa tay vuốt ngực, thần sắc bất an.

Tiêu Bố Y đưa tay cầm lấy cổ tay binh lính, trầm giọng hỏi: "Nỗi khổ binh đao, trời cũng không muốn, ngươi có bằng lòng buông binh khí, không khởi binh họa không?"
Binh lính lúc này nơi nào lo lắng nhiều như vậy, chỉ cảm thấy Tiêu Bố Y chính là cọng cỏ cứu mạng, liên tục gật đầu nói: "Mã… thần… ta… nguyện ý, vốn… Khả Đôn cũng không muốn động binh, tất cả đều là bởi vì Khả Hãn.

Ta, ta khỏe rồi sao?"
Hắn trước đó nói chuyện còn không nổi, nói như đứt hơi, đột nhiên cảm thấy thở đã thoải mái hơn rất nhiều, muốn nói cái gì thì nói cái đó, không khỏi lấy làm kỳ.

Tiêu Bố Y đưa tay sờ sờ đỉnh đầu của hắn, vỗ vỗ đầu vai hắn, mỉm cười nói, "Nào có khỏe nhanh như vậy, nhưng nếu thành tâm, chỉ nghĩ cho an nguy của người thảo nguyên, lệ quỷ này sao có thểở trên người được?"
Binh lính chậm rãi đứng lên, tay ôm ngực, cảm giác được tìm được đường sống trong chỗ chết, vẻ mặt khó có thể tin, lớn tiếng nói: "Mã thần, ta nhất định nghe theo sự phân phó của người!"
Hắn mới vừa rồi giống như bị ác quỷ quấn thân, nhưng lúc này ai xem cũng đều biết tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, mọi người lại xôn xao ồn ào lên, tiếng ho khan lại liên tiếp vang lên, thoáng qua lại có mấy người vọt ra, mặc dù ho khan không nghiêm trọng lắm, nhưng vẫn kêu lớn: "Mã thần cứu ta! Chúng ta không muốn chiến tranh!"
Trong lúc nhất thời trong hai quân hỗn loạn hẳn lên, mọi người nhìn về phía Tiêu Bố Y ánh mắt có nghi hoặc, có khâm phục, có không tin, có hoảng sợ, đủ các kiểu, loại nào cũng có…
Người khác đều khó hiểu, Tiêu Bố Y trong lòng lại biết rõ ràng, biết rõ ngọn nguồn trong đó, binh lính này đương nhiên không phải hứa là khỏi bệnh ngay được, mà là trải qua thủ pháp xoa bóp của hắn mà tạm thời làm chậm lại bệnh trạng.

Hắn ra tay cầm cổ tay của binh lính, đã dùng ngón cái, ngón trỏ xoa bóp huyệt Thái Uyên ở cổ tay, Ngư Tếở mép bàn tay của binh lính, hai huyệt này đều thuộc về Thái Âm phế kinh ở tay, một khi trì khí không đủ, nhất định sẽ thở không nổi, hắn nội kình mười phần, xoa bóp đúng phép, thoáng qua đã giảm nhẹ được bệnh trạng ho khan của binh lính.

Hắn cùng Tôn Tư Mạc ở cùng nhau bất quá chỉ vài ngày, nhưng học được tri thức y học lại quả thực không ít.

Thái Uyên huyệt vốn thuộc phế kinh nguyên huyệt, trong nội kinh có nói qua khí đều thuộc phế.

Tôn Tư Mạc nói cho hắn trị liệu ho suyễn phần lớn từ phế kinh nơi tay, Tiêu Bố Y mặc dù không tính là rành rẽ, nhưng trị liệu chứng ho do ôn dịch gây nên thì có phần nắm chắc.

Nhưng hắn lúc này chỉ có thể tạm thời giảm nhẹ bệnh trạng của binh lính.

Nếu muốn trừ tận gốc đương nhiên vẫn phải uống thuốc, hoặc giống như Tôn Tư Mạc, lấy châm cứu ngải cứu để trừ tận gốc của bệnh.

Tiêu Bố Y tâm tư vừa chuyển, ngẩng đầu nhìn về phía Thủy Tất Khả Hãn nói: "Khả Hãn, ngươi vọng động binh đao, ông trời không tha, đã làm ông trời giận dữ, giáng lệ quỷ xuống, chỉ sợ ngươi khư khư cố chấp, chẳng những là ngươi cũng bị lệ quỷ lấy mạng, cho dù là thủ hạ binh lính của ngươi cũng không may mắn thoát khỏi! Bây giờ hối ngộ còn không tính là muộn, ngươi nếu còn chấp mê bất ngộ, chỉ sợ lệ quỷ từ nay về sau hoành hành thảo nguyên, đến lúc đó ta muốn khu quỷ, cũng là không thể làm chuyện nghịch thiên!"

Các binh lính hai mặt nhìn nhau, có chút sợ hãi, Thủy Tất Khả Hãn hai hàng lông mày cau lại, sát khí bỗng nhiên sinh ra, "Tiêu Bố Y! Cái gì ông trời lệ quỷ?! Ngươi đặt chuyện yêu ngôn hoặc chúng, ta không thể tha cho ngươi được! Các binh sĩ nghe lệnh, hôm nay có người nào giết Tiêu Bố Y…"
Hắn lời còn chưa dứt, ở phương xa khói bị nổi lên, có mấy kỵ sĩ chạy vội đến.

Thủy Tất Khả Hãn nhìn qua, thấy người đến là binh sĩ trang phục Đột Quyết, không biết vì sao, trong lòng dâng lên sự bất an.

Tiêu Bố Y sắc mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói: "Khả Hãn, ngươi đến bây giờ còn vọng tưởng khởi binh sao? Ta chỉ sợ ngươi mưu đồ Trung Nguyên không được, mà ngay cả những binh lính đi theo ngươi cũng bị ông trời thu đi!"
Binh lính ở phương xa đã chạy tới, gấp giọng nói: "Khả Hãn, không ổn rồi.

Thập Bát Đạt bị lệ quỷ quấn thân, hiện đang hấp hối, xin Khả Hãn nhanh chóng định đoạt!"
Thủy Tất Khả Hãn sắc mặt khẽ biến, hắn mới vừa rồi khư khư cố chấp, chỉ vì nhìn thấy bị lệ quỷ quấn thân đa phần là binh lính tộc nhân ở phía Khả Đôn, binh lính của mình thì không có triệu chứng gì, lúc này mới không có sợ hãi, vốn định thừa dịp bên phía Khả Đôn lòng người đang hoảng sợ, mà nhất cử bình định tru diệt, nhốt Khả Đôn, sau đó mới lo tới chuyện ác quỷ, nào nghĩ đến chính con mình cũng bị lệ quỷ lấy mạng!
Công hay không công? Ý niệm trong đầu Thủy Tất Khả Hãn xoay chuyển, biết muốn cứu tính mạng của con mình, xem ra chỉ có thể hướng tới Tiêu Bố Y cầu trợ giúp, nhưng nếu cầu trợ giúp, lúc này cơ hội sẽ bỏ qua, khó tìm lại được.

Chỉ là Thập Bát Đạt lâm trọng bệnh, kế sách hai ngã giáp công cũng thất bại, nhưng trong tay mình tinh binh vô số, muốn thắng Khả Đôn cũng không khó…
Ý niệm xưng hùng trong đầu rốt cuộc vẫn hơn tình thân, Thủy Tất Khả Hãn giơ kim đao lên, chuẩn bị ra lệnh thủ hạ công kích.

Tiêu Bố Y mặc dù đao pháp như thần, nhưng hắn dù sao cũng là người, làm sao chống đỡ được thiết kỵ trùng kích? Ngay lúc chuẩn bị ra lệnh, đột nhiên một tiếng ho khan vang lên ngay ở bên tai Khả Hãn.

Thủy Tất Khả Hãn quay đầu nhìn qua, sắc mặt đại biến.

Sất Cát Thiết ho khan một tiếng, mạnh mẽức chế, cũng đã đến mức mặt đỏ bừng lên, nhìn thấy Khả Hãn nhìn qua, dùng thanh âm khàn khàn nói: "Khả Hãn không cần nghĩ đến ta".

Hắn vừa lên tiếng, nhịn không được lại ho vài tiếng, tiếng ho khan tuy rất nhỏ, vang ở bên tai Thủy Tất Khả Hãn lại kinh tâm động phách, truyền tới tai binh lính ở phía sau hắn, như là sấm động bên tai, dũng sĩ cho dù có hung hãn dũng mãnh, lúc này nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như thế, cũng không nhịn được mà hãi hùng khiếp vía, trong lúc nhất thời, quân tâm đại động.

Thủy Tất Khả Hãn trông thấy Sất Cát Thiết mặt đỏ tới mang tai, trong lúc nhất thời do dự không quyết, huynh đệ này đối với hắn rất là trung tâm, thậm chí không chịu tiếp nhận Dương Quảng sắc phong cũng muốn giúp hắn, lần này trúng bệnh nếu mất ddi tính mạng, người mà mình có thể dựa vào lại ít đi một?
Thủy Linh nhìn thấy Thủy Tất Khả Hãn ý động, hai chân quỳ xuống, cất tiếng khóc nói: "Cha, chẳng lẽ tại trong mắt người, động binh nam hạ thật sự quan trọng như thế sao, còn hơn cả nhị ca, thúc phụ, thậm chí toàn bộ tính mạng của người thảo nguyên? Lệ quỷ này thật sự là hung ác, nữ nhi đã sớm thấy, chỉ sợ hoành hành người ở thảo nguyên quá nửa sẽ bỏ mạng, đến lúc đó, có hối cũng đã muộn!"
Thủy Tất Khả Hãn cắn chặt hàm răng, nắm chặt kim đao trong tay, lời ra lệnh này như đã bị nuốt mất, rất khó phát ra.

Ở xa xa lại bụi đất bay lên, một kỵ sĩ chạy tới, lớn tiếng nói: "Khả Hãn…"
"Chuyện gì?" Thủy Tất Khả Hãn sắc mặt lại biến, biết cũng không có chuyện gì tốt.

Binh sĩ Đột Quyết nọ lớn tiếng nói: "Hồi Khả Hãn, Thập Bát Tháp Khắc ngẫu nhiên phong hàn, ho khan không ngừng… nghĩ tới Khả Hãn, chỉ mong Khả Hãn quay về…"
Thập Bát là con cưng của Thủy Tất Khả Hãn.

Hắn nhiễm bệnh nặng, binh lính cũng không dám dấu diếm, lập tức cấp báo.

Thủy Tất Khả Hãn tay nắm đao càng không ngừng run rẩy, thầm nghĩ chẳng lẽ lệ quỷ đã tới Đột Quyết cảnh nội, nếu không Thập Bát sao lại cũng sẽ nhiễm bệnh? Hắn vốn đã định chủ ý, lần này xuất binh, vô luận như thế nào, đều phải giam lỏng liễu Khả Đôn, rồi mới xâm lấn Trung Nguyên, tránh khỏi lại dẫm vào vết xe đổ Nhạn Môn; nào nghĩ đến nữ nhi cầu tình, hai đứa con trai đều nhiễm bệnh, đều bị lệ quỷ quấn thân, nếu thật sự hiệu lệnh xuống, chỉ sợ những người này đều sẽ mất mạng.

Cho dù hắn trầm ổn phi thường, thời khắc này tâm tình cũng kích động, nghe được Sất Cát Thiết cố áp tiếng ho nhẹ, rồi đột nhiên cũng cảm thấy cổ họng có chút phát ngứa, trong lòng chợt lạnh, mạnh mẽ tựức chế.

Trong lúc này, ở phương xa lại có tiếng vó ngựa vang lên, Thủy Tất Khả Hãn đã hãi hùng khiếp vía, không biết lại là người phương nào chạy tới.

Chỉ thấy được cách đó không xa lại đi tới hai kỵ sĩ, người phía trước là một trung niên nam tử gầy yếu, ở phía sau là một người bộ dáng như lão bộc.

Hai người này chỉ mặc trang phục người thảo nguyên bình thường, nhưng Thủy Tất Khả Hãn vừa nhìn thấy, trong lòng lại hoảng hốt, lại càng lạnh lẽo.

Lão bộc đi phía sau thật ra cũng tầm thường, nhưng người gầy yếu đi phía trước lại là đệ đệ A Sử Na của hắn!
Năm đó Khải Dân Khả Hãn bệnh nặng, có thể kế thừa vị trí Khả Hãn quả thực có mấy người, A Sử Này chính là một trong số đó, hơn nữa cực kỳ có uy tín, bất quá bởi vì Khả Đôn coi trọng Thủy Tất, lúc này mới cho hắn giữ vị trí Khả Hãn.

Thủy Tất Khả Hãn sau khi thượng vị, A Sử Na này vẫn bị đẩy đi phương xa, nói là thống lĩnh một phương, thật ra ở nơi đó cực kỳ bần hàn, người rất thưa thớt, muốn làm loạn cũng không được.

Lần trước Thủy Tất Khả Hãn dẫn binh nam hạ, thẳng đến Nhạn Môn, thầm nghĩ muốn bắt Dương Quảng, nhưng vẫn lo lắng có người nhân cơ hội làm loạn, lúc này mới cho thủ hạ phái người đi bắt cả nhà A Sử Na, áp giải đến Đột Quyết Nha trướng, để ngừa bọn họ thừa dịp mình không có ở đây mà làm loạn.

Sao ngờ tới nửa đường A Sử Na được người cứu đi.

Hắn còn không biết là bị Tiêu Bố Y cứu đi, nếu không lại càng thống hận.


A Sử Na sau khi được cứu, trực tiếp đi tìm Khả Đôn.

Khả Đôn biết mấu chốt trong đó, thừa dịp Lý Tĩnh nhiễu loạn Đột Quyết, cùng A Sử Na hiệu lệnh, dẫn tộc nhân Thiết Lặc đi tới Nha trướng của Thủy Tất Khả Hãn mà ứng cứu, đương nhiên nói là ứng cứu, dụng ý cũng rất khó nói cho rõ ràng, nói không chính xác là tự lập A Sử Na làm vương, phế đi Khả Hãn đang ở bên ngoài.

Thủy Tất Khả Hãn khẩn trương, lúc này mới từ Nhạn Môn quay về, thất bại trong gang tấc.

Mà A Sử Na từ sau đó, vẫn một mực ở bên cạnh Khả Đôn, thật không ngờ hôm nay đang lúc nguy cơ, hắn lại xuất hiện, sao mà không làm cho Thủy Tất Khả Hãn kinh hãi cho được?
A Sử Na cưỡi ngựa đi lại, xoay người xuống ngựa, hướng tới Thủy Tất Khả Hãn thi lễ nói: "Tham kiến Khả Hãn".

Thủy Tất Khả Hãn nghiến răng nói ra được vài chữ, "A Sử Na, ngươi tới nơi này làm gì?"
A Sử Na than nhẹ một tiếng, "Khả Hãn, ta tới đây bất quá là muốn khuyên ngươi thu tay lại".

"Ngươi cũng xứng sao?" Thủy Tất Khả Hãn lạnh giọng hỏi.

A Sử Na thở dài nói: "Ta đương nhiên không xứng, nhưng ngươi hôm nay làm cho đến trời giận người oán, trời cao trách cứ, chỉ sợ nếu không thu tay lại, thảo nguyên đều phải hủy ở trong tay ngươi.

Hôm nay Đột Quyết, Thiết Lặc, Khế Cốt, Khiết Đan, các Tù trưởng, Trưởng lão, quý tộc thảo nguyên đều ở chỗ này, chẳng lẽ đơn giản là vì ngươi khư khư cố chấp, mà khiến cho mọi người đều bị lệ quỷ lấy mạng sao?"
Hắn nói tuy nhỏ, nhưng thảo nguyên lại một trận xôn xao ồ lên, lúc này mặt trời càng nóng, lại có không ít người thảo nguyên bắt đầu ho khan, càng làm cho mọi người run sợ.

Mới vừa rồi cho dù Đặc Cần, Diệp Hộ cũng đã chết hai người, các thủ lĩnh trong lòng ai cũng hoảng hốt, biết lệ quỷ này bất luận quý tiện, bắt được người nào cũng đều không buông tha.

Phổ Thứ Ba lớn tiếng nói: "Khả Hãn, ngươi vọng động binh đao, làm cho ông trời phẫn nộ, lúc này mới trừng phạt thảo nguyên.

Hôm nay mã thần ở đây, chỉ muốn cứu thảo nguyên, ngươi nếu còn khư khư cố chấp, chỉ sợ toàn bộ người của thảo nguyên sẽ cùng ngươi là địch.

Hộc Tiết tộc chúng ta nghe theo Mã thần, Khả Đôn phân phó, liều chết cũng phải ngăn cản ngươi làm chuyện nghịch thiên".

Hắn hiện tại đã đem Mã thần xếp trước Khả Đôn, nhiều ít có chút ý lấy lòng, Đặc Mục Nhĩ cũng lớn tiếng hô, "Thổ Như Hột chúng ta cũng nghe theo Mã thần phân phó, nếu là người nào làm chuyện nghịch thiên, cũng sẽ thề chống lại đến cùng!"
Mới vừa rồi Thủy Tất Khả Hãn đại binh tới, các tộc Thiết Lặc đều im lặng, bọn họ tuy ủng hộ Khả Đôn, nhưng dù sao tính mạng cũng quan trọng hơn, thầm nghĩ vạn nhất đánh đến, binh lực không đông đảo, trước đầu hàng Khả Hãn thì tốt hơn.

Nhưng hiện nay tính mạng chỉ mành treo chuông, lại có mấy người hô lên, các Tộc trưởng đều đồng loạt hô lên, "Khả Hãn, hết thảy xin hãy bàn bạc kỹ lại".

A Sử Na mỉm cười, nhìn Thủy Tất Khả Hãn nói: "Khả Hãn, cho tới bây giờ, lòng dân hướng tới sự yên ổn! Ta chỉ hy vọng ngươi có thể ra lệnh rút quân, không động binh đao, lấy thảo nguyên làm trọng…"
"Ngươi đang uy hiếp ta?" Thủy Tất Khả Hãn trong mắt tràn đầy lửa giận.

Sất Cát Thiết lại đang ôm lấy yết hầu, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, nhưng hắn vẫn không rên một tiếng, không muốn nhiễu loạn tâm tư Khả Hãn.

Tiêu Bố Y nhìn thấy đã thủy đáo cừ thành (nước chảy ắt thành sông – ý chỉ mọi chuyện tất sẽ thành công), cũng không nói nhiều nữa, chỉ đứng ở một bên, nhìn mọi người hoặc quằn quại, hoặc ho khan, hoặc sợ hãi, phần lớn đều vô cùng thê thảm, không khỏi thở dài.

A Sử Na nghe được Thủy Tất Khả Hãn chất vấn, đột nhiên tiến lên hai bước, hai chân quỳ rạp xuống đất, dập đầu xuống tuyết, trầm giọng nói: "A Sử Na không phải uy hiếp Khả Hãn, mà là đang thỉnh cầu Khả Hãn, chỉ xin Khả Hãn lấy thảo nguyên làm trọng, không nên hưng binh!"
Thủy Tất Khả Hãn thật ra cũng sửng sốt, Thủy Linh cũng lớn tiếng nói: "Cha, con cũng cầu người, những người này cũng là tính mạng, chẳng phân biệt được quý tiện, chỉ mong Phụ thân khai ân!"
Khả Đôn vốn vẫn trầm mặc, thấy thế đột nhiên xuống ngựa, xa xa quỳ rạp xuống đất nói: "Khả Hãn, ngươi và ta cũng từng là một hồi vợ chồng, ta vẫn chưa cầu gì với ngươi, chỉ xin ngươi thuận theo thiên ý, chớ làm chuyện nghịch thiên, không động binh đao nữa".

Khả Đôn một khi quỳ xuống, các binh lính cũng hô theo rồi quỳ xuống, các bộ tộc Thiết Lặc đều như thế, Tiêu BốY trong lòng thầm nghĩ, A Sử Na cùng Khả Đôn quỳ xuống lần này, không chút nào tổn hại mặt mũi, vì tính mạng của người thảo nguyên mà quỳ xuống đất, ngược lại uy vọng tăng lên rất nhiều, chỉ là Thủy Tất Khả Hãn lúc này đây, quá nửa là mặt mũi không còn!
Người của bên Khả Đôn vừa quỳ xuống, binh lính phía sau Thủy Tất Khả Hãn đột nhiên cũng xuống ngựa quỳ xuống, nhất tề hô to: "Xin Khả Hãn khai ân, chớ động binh đao nữa!"
Thanh âm kinh thiên động địa, truyền ra xa xa, làm chim chóc kinh sợ vỗ cánh bay vô số, Thủy Tất Khả Hãn mờ mịt nhìn lại, thấy trên tuyết đã quỳ xuống một mảng, còn đứng đã không còn mấy người, ánh mắt hướng về phía Tiêu Bố Y, nhìn thấy hắn vẫn đứng im bất động, cất tiếng thở dài, "Tiêu Bố Y, ngươi thật có thể cứu tính mạng của người thảo nguyên chứ?"
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Ta sẽ làm hết sức!"
Thủy Tất Khả Hãn sắc mặt tái nhợt, chỉ cảm thấy mọi người đã xa cách, đột nhiên cảm thấy tâm tàn ý lạnh, tay vung kim đao lên, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, kim đao phản xạ ánh sáng chiếu vào trên mặt Thủy Tất Khả Hãn, ánh vàng rực rỡ uy nghiêm, nhưng lại lập lòe bất định.

"Dũng sĩ thảo nguyên nghe lệnh, bắt đầu từ bây giờ, cả đời của ta, nếu không có ngoại tộc phạm vào thảo nguyên ta, sẽ không động binh, nếu vi phạm lời thề, sẽ giống như cung này".

Kim đao huy xuống, trường cung gãy đoạn, thảo nguyên sôi trào lên, mọi người đều hô to: "Khả Hãn vạn tuế, Khả Đôn vạn tuế! Ngả Khắc Thản Thụy vạn tuế!!"
Trong tiếng hoan hô như sấm, Thủy Tất Khả Hãn nhìn về phía Tiêu Bố Y, hờ hững nói: "Tiêu Bố Y, ngươi đã thắng!"




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây