Tiêu Bố Y khi nghe được Việt vương chủ động đề cập gia phong quan chức cho hắn, cũng có chút kinh ngạc.
Hôm nay Đại Tùy mưa gió phiêu diêu, danh xưng Lương Quốc Công gì gì đó bất quá chỉ là hư danh, đại biểu do Việt vương tôn sùng dựng lên, muốn nói thực quyền thì không có, nhưng nói tới tổng quản bách quan, thì có thể nói chính là đem đại quyền Đông Đô giao lên trên tay hắn.
Việt vương làm như thế có thể nói là tín nhiệm, nhưng cũng hết sức lớn mật.
Hơi trầm ngâm chút, Tiêu Bố Y chối từ nói: "Nghĩ đến ta có tài đức gì mà ước thúc bách quan Đông Đô, Việt vương tuy ưu ái, nhưng thật ra ta nghĩ Lô đại nhân, Trương đại nhân đều đức cao vọng trọng, cũng có thể đảm nhận vai trò này".
Tiêu Bố Y dù sao cũng trầm ổn, vô luận hắn có nghĩ đến cao vị như thế nào, thì khiêm nhường vẫn tốt hơn.
Hơn nữa nói vậy cũng là muốn xem thái độ của Lô Sở, Trương Trấn Chu một chút.
Hai người này coi như là trọng thần trong triều, đại biểu quá nửa thế lực của Đông Đô.
Lô Sở trầm giọng nói: "Lão phu tuổi đã cao, không gánh nổi trách nhiệm".
Trương Trấn Chu lại cười rộ lên, "Tiêu tướng quân, muốn nói lĩnh quân, ta chưa chắc đã phục người, nhưng nói tới uy vọng tại Đông Đô, mười Trương Trấn Chu so ra cũng kém người.
Ngươi tới hộ vệ Đông Đô, ta yên tâm".
Tiểu Lưu Lương Đễ cũng mỉm cười nói: "Tiêu tướng quân là niềm hy vọng của mọi người, cũng mong vạn lần chớ từ chối".
Nàng đứng dậy yêu kiều thi lễ, dường như khẩn cầu, Tiêu Bố Y vội vàng đứng dậy hoàn lễ nói: "Vương mẫu làm vậy là giết chết thần rồi".
Việt vương khẽ thở dài: "Tiêu tướng quân… thật ra người khi ban đầu đến đây, ta đối với người… Bổn vương vô tri, không biết năng lực của Tiêu tướng quân, cho nên mới hy vọng người cùng Hoàng Phủ tướng quân hòa thuận sống chung, cùng bảo vệ Đông Đô.
Nhưng lúc này bổn vương mới biết… ài…" Hắn thở dài một tiếng rồi mới nói: "Thật ra Tiêu tướng quân có lẽ còn không biết, cục diện hôm nay, Bùi tiểu thư ngày đầu tiên đi tới Đông Đô đã nói với bổn vương rồi".
Tiêu Bố Y cau mày nói: "Không biết nàng nói gì với Việt vương?" Việt vương cười khổ nói: "Sự tình cho tới bây giờ, bổn vương cũng không cần kiêng kị gì.
Bùi tiểu thư nói Thánh thượng đã không còn lòng dạ nào quay về, muốn ở tại Giang Nam kiến đô, Đông Đô này… Thánh thượng quá nửa sẽ không quản tới".
Hắn nói tới đây thì mặt mày buồn bã, Lô Sở, Trương Trấn Chu hai người cũng thở dài, nói vậy cũng đã nghe qua, nhưng khi nghe Việt vương đề cập tới, cũng khó tránh khỏi trong lòng thương cảm.
Lô Sở, Trương Trấn Chu hai người đều là danh thần của Đại Tùy, thân thấy Đại Tùy phát triển cường thịnh, lại thấy Đại Tùy thịnh cực lại suy, trong đó bất quá cũng chỉ hơn mười năm quang cảnh.
Bọn họ được quân chủ tín nhiệm, hiển nhiên đối với Đại Tùy một lòng trung thành, nhưng hôm nay là Dương Quảng từ bỏ bọn họ, bọn họ làm sao mà không cảm khái vạn nghàn.
Hai người đều là lương thần, ởtại Đông Đô đã lâu, hiển nhiên đối với Đông Đô cũng tràn đầy cảm tình, lúc này thấy Dương Quảng buông bỏ giang sơn, chỉ có thể vì bản thân mà mưu đồ, lúc này đây Việt vương đề cập để cho Tiêu Bố Y chưởng quản bách quan Đông Đô, hai người cũng không có dị nghị.
Việt vương liếc mắt thấy sắc mặt của mọi người, than nhẹ nói: "Nghĩ tới bổn vương cũng dốc cạn tâm lực, vì Thánh thượng, vì Đông Đô, vì dân chúng mà suy nghĩ, nhưng thật sự năng lực có hạn, khó làm cho kẻ dưới phục tùng, lúc này mới có suy nghĩ để cho Tiêu tướng quân vì bổn vương mà phân ưu trong đầu.
Bùi tiểu thư lúc đầu có nói, Lô đại nhân trầm ổn có thừa, bá lực không đủ.
Trương đại nhân lĩnh quân có thừa, thống trị khiếm khuyết.
Nguyên đại nhân đao bút đều không được, Đoạn đại nhân khí lượng nhỏ hẹp…" Hắn thao thao bất tuyệt nói ra ưu khuyết của mọi người.
Lô Sở, Trương Trấn Chu chỉ gật đầu, thầm nghĩ Bùi Minh Thúy phân tích cũng tinh tường.
Tiêu Bố Y nhìn thấy hai người thái độ thong dong, cũng không có tức giận, thầm nghĩ nếu đã có cơ hội, hắn cũng nên cùng hai người này thân cận nhiều hơn.
Việt vương chỉ tìm hai vị đại nhân này tới đây, nói vậy biết bọn họ khí lượng khoan dung độ lượng, nếu là đám người Nguyên Văn Đô, Đoạn Đạt ở đây, tuy không có nổi giận, nhưng quá nửa cũng có chút bất mãn.
"Bùi tiểu thư còn nói, Hoàng Phủ… Vô Dật này dục vọng quyền lực quá nặng, nếu có người động tới, quá nửa sẽ không từ thủ đoạn để diệt trừ.
Hắn là người tâm cơ rất sâu, nhưng có khuyết điểm là dục vọng về quyền lực quá sâu.
Còn Tiêu tướng quân…" Việt vương do dự rồi nói: "Bởi vì từ thị tỉnh lập nghiệp, nên có nhiều phần hiệp khí, lại qua nhiều năm qua lịch lãm rất nhiều, vô luận tại thảo mãng, miếu đường hay chiến trận đều có tôi luyện, cộng thêm nhuệ khí đầy đủ, có thể cùng Lý Mật đánh một trận".
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Ta thật giống như người hoàn hảo vậy".
Việt vương mỉm cười, trong lòng lại nhớ tới Bùi Minh Thúy lúc ấy nói với mình, Tiêu Bố Y này khuyết điểm lớn nhất là trọng tình trọng nghĩa, nhưng bởi vì có khuyết điểm như thế, nếu như Việt vương trọng dụng, mặc dù không nhất thiết sẽ bảo vệ được vương vị không mất, nhưng ít nhất có thể bảo toàn tính mạng không lo.
Được mất được mất, có được có mất, nếu hiện tại nắm chặt quyền lợi không tha, chỉ sợ sau này sẽ có họa sát thân… Nghĩ tới đây, Việt vương nhìn về phía mẫu thân, khóe miệng tươi cười nhiều ít có chút cay đắng.
Tiểu Lưu Lương Đễ lại nhẹ giọng nói: "Tiêu tướng quân, hôm nay Đông Đô mưa gió phiêu diêu, vô luận là cho ta, hay là vì dân chúng Đông Đô, cũng mong Tiêu tướng quân nhận lây công việc khó khăn này".
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Đã như vậy, vi thần cung kính không bằng tuân mệnh".
Mọi người trong Trình Tường đều thở phào một hơi, có thư thái, cũng có mất mác, biết kể từ thời khắc mà Tiêu Bố Y đáp ứng này, Đông Đô sẽ mở ra một trang giấy mới.
Chỉ là trên trang giấy này rốt cuộc sẽ viết như thế nào, kết cuộc như thế nào, còn phải dựa vào thời gian để nghiệm chứng.
Việt vương nghe được Tiêu Bố Y đám ứng chưởng quản bách quan Đông Đô, một khắc nọ vẻ mặt phức tạp vạn nghàn, nhìn như muốn khóc, lại như muốn cười.
Mọi người thoáng thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng lại dâng lên cảm giác thương xót, hắn thật sự đã thừa nhận những chuyện vượt quá lứa tuổi của hắn nhiều.
Đợi khi Việt vương phục hồi tinh thần lại, thần sắc ngược lại trầm tĩnh, rồi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ngưng trọng nói: "Tiêu tướng quân có lẽ còn chưa biết, Hổ Lao đã bị Bùi Nhân Cơ hiến cho Lý Mật!" Tiêu Bố Y mặc dù đã nghe Hoàng Xá nhân nói qua, nhưng lại vẫn lộ ra vẻ khiếp sợ, "Không biết Bùi Nhân cơ vì cớ gì mà hiến thành?" Lô Sở cười khổ nói: "Ài… nói đến cũng dài, bất quá… nói tóm lại chính là, Bùi Nhân Cơ cùng giám quân Tiêu Hoài Tĩnh bất hòa".
Tiêu Bố Y nhíu mày, "Tiêu Hoài Tĩnh?" Lô Sở gật đầu, "Không sai, người này mặc dù cùng họ với Tiêu tướng quân, nhưng xử sự lại cách biệt một trời một vực.
Nếu là Tiêu tướng quân ở tại Hổ Lao, ta nghĩ cùng Bùi tướng quân liên thủ, nhất định sẽ làm cho Ngõa Cương sợ hãi.
Nhưng Tiêu Hoài Tĩnh lại bụng dạ hẹp hòi, tự thị thân phận Giám quân, vô cùng hà khắc.
Căn cứ lời binh sĩ trốn từ Hổ Lao về nói, Bùi tướng quân cũng không tham tài, sau mỗi lần đánh bại tặc quân, đều lấy được quân tư thưởng cho binh sĩ, nhưng Tiêu Hoài Tĩnh lại nhất định không chịu, hai người bởi vậy sinh ra mâu thuẫn.
Tiêu Hoài Tĩnh chung quy chỉ thích thu thập sai sót của Bùi tướng quân báo cáo lên triều đình, Việt vương khoan dung độ lượng, vẫn bỏ qua.
Lần trước Lưu Trường Cung suất quân đi đoạt Lạc Khẩu, vốn yêu cầu Bùi tướng quân cùng đánh Lý Mật, tiếc rằng tin tức tiết lộ, Lưu Trường Cung lại tham công liều lĩnh, đại bại mà về.
Bùi tướng quân tiến thối lưỡng nan, chỉ sợ Thánh thượng trách cứ.
Tiêu Hoài Tĩnh lần này lại không có báo lên Đông Đô, mà là viết tấu chương trực tiếp bẩm báo Thánh thượng, Bùi tướng quân nghe theo một người tên là Cổ Nhuận Phủ đầu độc, chỉ sợ đại họa lâm đầu, dưới sự giận dữ giết Tiêu Hoài Tĩnh, mở thành đầu hàng Ngõa Cương".
Tiêu Bố Y cau mày, thầm nghĩ một Tiêu Hoài Tĩnh này thật ra được việc không đủ mà bại sự có thừa, "Cổ Nhuận Phủ là ai?" "Cổ Nhuận Phủ vốn là con của Cổ Vụ" Lô Sở giải thích: "Cổ Vụ vốn là Thiên tướng của Trương tướng quân, Cổ Nhuận Phủ vốn là thủ hạ của Dương Thái phó, sau Dương Thái phó bị Thánh thượng triệu hồi, Cổ Nhuận Phủ đi theo đại quân vào Hổ Lao, nhưng thật không ngờ…" Lô Sở than nhẹ một tiếng, tràn đầy tiếc hận.
Tiêu Bố Y cũng cười khổ.
Trương Trấn Chu vốn trầm mặc ít lời, đột nhiên hỏi: "Tiêu tướng quân, hôm nay Hổ Lao rơi vào tay giặc, Ngõa Cương thế lực cường đại chưa từng có, đã không có Hổ Lao uy hiếp, Huỳnh Dương đã như một khối thép, không biết Tiêu tướng quân có gì diệu kế gì để đánh giặc?" Hắn hiển nhiên có mùi khảo cứu, Tiêu Bố Y hôm nay uy danh hiển hách, nhưng trong mắt Trương Trấn Chu thì vẫn còn khá trẻ, chỉ bằng một trận Hồi Lạc, cũng khó có thể làm cho Trương Trấn Chu hoàn toàn tín nhiệm.
Tiêu Bố Y đột nhiên hỏi: "Chỗ Vương Quận thừa có động tĩnh gì?" Lô Sở trả lời: "Vương đại nhân hiện đã qua Yển Sư, vượt qua Lạc Thủy, hạ trại tại Hắc Thạch, bằng vào địa thế Lạc Thủy, Thạch Tử Hà cùng Ngõa Cương đối kháng, tùy thời tập kích Lạc Khẩu Thương.
Bất quá căn cứ theo Vương đại nhân nói.
Ngõa Cương thế lớn, hắn tạm thời không thể coi thường vọng động".
Trương Trấn Chu ở một bên nói: "Hổ Lao vừa mất, Ngõa Cương đã không còn lo ở phía sau.
Lạc Khẩu Thương, Nguyệt thành hiện nay đã được Ngõa Cương gia cố, có trọng binh phòng ngự, Vương Quận thừa bằng vào địa thế đối kháng thật ra cũng không còn cách nào tốt hơn".
Tiêu Bố Y gật đầu, "Vương Quận thừa dụng binh rất tinh, bách chiến bách thắng, sớm có minh chứng.
Nhưng theo ý ta, lúc này chúng ta lại cần phải chú ý tới một điểm".
Lô Sở hỏi: "Không biết Tiêu tướng quân có cao kiến gì?"
Tiêu Bố Y nghe Hoàng Phó Giang nói về chuyện Hổ Lao, đã sớm trên đoạn đường cân nhắc, thời khắc này đã có tính trước.
"Cao kiến thì không dám nhận, chỉ là thô thiển phân tích, nếu có gì không ổn, cũng mong Việt vương, hai vị đại nhân chỉ điểm" Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Khác với trước đây, sách lược của chúng ta hiện tại đương nhiên cũng phải tùy cơ ứng biến.
Thật ra đã có rất nhiều cơ hội đánh bại Ngõa Cương cũng đã bị bỏ qua.
Thánh thượng đưa ra năm lộ đại quân, hôm nay chỉ còn lại có hai lộ.
Hổ Lao mất đi, Ngõa Cương cho trọng binh canh giữ Lạc Khẩu, muốn đoạt lại Lạc Khẩu Thương theo ý ta, đã là một nhiệm vụ cực khó".
"Vậy ý của Tiêu tướng quân là gì?" Trương Trấn Chu hỏi.
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Chúng ta hiện tại nội loạn đã bình, Ngõa Cương khí thế hung mãnh, chúng ta thế lại yếu, không thể cầu một trận mà thắng, lúc này nên lấy giằng co nhau là chính.
Hổ Lao mặc dù về Ngõa Cương, nhưng Ngõa Cương hiện tại lại có hai nhược điểm trí mạng lớn khó có thể trừ tận gốc.
Chúng ta chỉ cần nắm lấy hai điểm này, thì cũng sẽ có ngày đánh bại được chúng".
Việt vương hết sức hứng thú, "Không biết Ngõa Cương có nhược điểm trí mạng gì?" "Điểm thứ nhất đương nhiên chính là vấn đề cung ứng lương thảo" Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Ngõa Cương quân đông, toàn bộ dựa vào hai kho lúa Lạc Khẩu, Lê Dương, lương thảo hai nơi này ít nhất cung ứng được cho hơn trăm vạn người ăn trong hơn mười năm.
Trời đất bao la, miếng ăn là lớn nhất, đây là ưu thế của Ngõa Cương, đương nhiên cũng là nhược điểm.
Bọn họ cố thủ Lạc Khẩu, Lý Mật có lẽ có hùng tài dã tâm, nhưng thủ hạ lại không phải như thế.
Chỉ cần chúng ta để cho Vương Thế Sung không ngừng mà tạo áp lực cho Lạc Khẩu Thương, đạo phỉ nhất định trong lòng lo lắng, không lòng dạ nào rời xa.
Nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền, Lạc Khẩu Thương có thể làm cho Ngõa Cương lớn mạnh, nhưng cũng làm cho Ngõa Cương tự trói tay chân!" Trương Trấn Chu tán thành nói: "Nói rất đúng, bất quá cho dù Vương Thế Sung cùng Lý Mật giằng co, chúng ta bất quá cũng chỉ là cục diện không thắng không bại, ta nghĩ Tiêu tướng quân tuyệt không muốn có kết quả này".
Tiêu Bố Y cười nói: "Trương đại nhân nói không sai, thật ra nếu muốn giải vây Đông Đô tuyệt không thể trông cậy vào cố thủ thành trì, Đông Đô chúng ta hiện nay còn có hơn mười vạn tinh binh, huấn luyện đầy đủ, cũng không phải Ngõa Cương có thể so sánh được.
Nếu chủ động xuất kích, vây của Đông Đô không giải cũng tự giải!" "Chủ động xuất kích?" Lô Sở, Trương Trấn Chu đều kinh hãi, Lô Sở trầm ổn, do dự nói: "Tiêu tướng quân, theo lão phu thấy, Ngõa Cương thế mạnh, Đông Đô còn chưa tới lúc chủ động xuất kích".
Tiêu Bố Y mỉm cười, "Nhu không thể thủ, cứ chờ người đánh tới, thì sẽ luôn luôn thua.
Hiện tại Ngõa Cương thế mạnh, chúng ta xuất kích không phải trông cậy vào có thể đánh bại Ngõa Cương, mà là muốn tiến công vào nhược điểm thứ hai của bọn chúng".
"Nhược điểm thứ hai của bọn chúng là gì?" "Nội loạn" Tiêu Bố Y nghiêm nghị nói: "Lý Mật là tu hú chiếm tổ, Ngõa Cương sớm có họa ngầm, hôm nay thế mạnh, thật ra cũng nhìn không ra điều gì.
Nhưng theo ta được biết, Địch Nhượng vốn không có chí tranh đoạt thiên hạ, chỉ cần chúng ta xuất binh tập kích đánh thắng mấy trận, tạo thành thế trận phản công, Ngõa Cương quân tâm không yên, nhất định sẽ phân rã, đến lúc đó sẽ là cơ hội của chúng ta!" Lô Sở, Trương Trấn Chu đều gật đầu, tinh thần đại chấn.
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Nhưng xuất binh như thế nào thì còn cần phải cùng hai vị đại nhân thương nghị rõ chi tiết".
Lô, Trương hai người gật đầu, mơ hồ nhìn thấy hy vọng.
Việt vương nhìn thấy ba người phân tích tình thế, mình cũng không thể mở miệng, cũng không muốn làm nhiễu loạn suy nghĩ của ba người, đứng dậy cáo từ.
Tiểu Lưu Lương Đễ theo sau quay về nghỉ ngơi, ba người không tiện ở tại Trình Tường điện thương nghị, Lô Sở đề nghị: "Làm việc thì phải nhân lúc còn nóng, hôm nay tới phủ của ta thương nghị, không biết ý của hai vị tướng quân thế nào?" Tiêu Bố Y cùng Trương Trấn Chu đều gật đầu, ba người sóng vai rời đi, trong lúc nhất thời rất là hăng hái.
*** Việt vương quay về hậu cung, lại ngồi yên một lúc lâu, nghe được phía sau có tiếng bước chân vang lên, quay đầu nhìn lại thì thấy mẫu thân, vội vàng đứng lên, chỉ là trong lúc xoay người, lau đi nước mắt ở khóe mắt.
Cố gượng tươi cười, Việt vương miễn cưỡng nói: "Mẫu thân, người tìm con có việc?" Tiểu Lưu Lương Đễ nhìn thấy nước mắt trên khóe mắt của con mình, than nhẹ nói: "Đồng nhi, con khóc sao?" Dương Đồng một hồi lâu mới nói: "Mẹ, con có chút thương cảm mà thôi, mẹ không cần đểở trong lòng".
Tiểu Lưu Lương đễ kéo con mình qua ngồi ở bên người, đưa tay vuốt lên khuôn mặt của con mình, muốn cười lên, nhưng miệng lại mếu đi, nước mắt đã như những viên ngọc từ trên gương mặt chảy xuôi xuống.
Dương Đồng có chút luống cuống tay chân, muốn quỳ xuống để bồi tội, Tiểu Lưu Lương Đễ đã kéo Dương Đồng lại, rưng rưng nói: "Đồng nhi, , mẹ biết… đã khổ con.
Con không biết… khi con nói không muốn sinh ra trong gia đình đế vương, lòng lòng mẫu thân khó chịu như đao cắt vậy".
Dương Đồng vội vàng nói: "Mẹ, hài nhi chỉ là thuận miệng nói thôi, làm cho mẫu thân không hài lòng, thật sự là hài nhi không đúng".
Tiểu Lưu Lương Đễ đưa tay vuốt ve mái tóc của Dương Đồng, cười khổ nói: "Đồng nhi, con luôn hiểu chuyện như vậy, nhưng càng là như thế, mẫu thân càng cảm thấy khó chịu.
Cha con mất sớm, cũng may Thánh thượng đối với con vẫn thương yêu, nhưng mẫu thân từ trước đến nay đều phải cẩn thận mà làm người, chưa từng suy nghĩ cao xa…" Nàng muốn nói lại thôi, nước mắt lại ào ào rơi xuống, "Mẹ vốn tưởng rằng mẹ con chúng ta sau này áo cơm không lo là tốt rồi, nào nghĩ đến Thánh thượng lại đi Giang Nam, lại còn đem Đông Đô này để lại cho con.
Bùi tiểu thư nói không sai, thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Đồng nhi tuổi còn quá nhỏ, lại không có hùng tâm, lại trấn thủ Đông Đô, không thể nghi ngờ sẽ dẫn lối cho đạo tặc trọng thần dòm ngó.
Mẫu thân thật ra vẫn luôn run sợ, Hoàng Phủ Vô Dật tuyệt đối sẽ không có ý tốt…" Dương Đồng thở dài nói: "Cũng may hắn rốt cục cũng vào ngục, nếu không mỗi ngày vào triều, hài nhi đều cảm thấy như có mũi nhọn sau lưng.
Thật ra hài nhi cảm thấy sớm giết hắn để miễn trừ hậu hoạn, nhưng lại không rõ Tiêu tướng quân vì sao lưu lại hắn.
Mẹ… mẹ cảm thấy Tiêu Bố Y này có tin được hay không… con chỉ sợ…" Tiểu Lưu Lương Đễkhẽ thở dài: "Đồng nhi, vô luận như thế nào, con nếu quyết định đã hợp tác cùng Tiêu tướng quân, thì toàn bộ phải tin tưởng vào hắn, không nên quản tới những chuyện không nên lo, để tránh rước lấy họa sát thân.
Tiêu tướng quân vô luận như thế nào cũng đều là một người khiêm tốn, so với Hoàng Phủ Vô Dật thì có thể tin hơn nhiều.
Mẹ mặc dù đối với hắn cũng không hiểu gì nhiều, nhưng Bùi tiểu thư nói đây là cơ hội của chúng ta, Đạo Tín cao tăng cũng nói Tiêu tướng quân nhân hậu, chúng ta cô nhi quả mẫu đương nhiên sẽ không đi nghĩ tới cao vị gì, con ngẫm lại từ xưa đến nay, địa vị như chúng ta, tiến thối lưỡng nan, kết quả đều vô cùng thê lương, mỗi ngày khi mẹ nghĩ tới điều này, đều run sợ vô cùng.
Hôm nay chúng ta muốn có quyền lợi, muốn làm chủ, nếu bị người đoạt đi, thì cũng không có nhà để mà về.
Hiện tại mẹ chỉ cầu cho con bình an, nếu bởi vậy mà làm cho con chịu ủy khuất gì, con cứ trách cứ mẹ là được rồi!" Dương Đồng không thể kềm được, oa một tiếng khóc lên, nhào tới trong lòng mẫu thân, nghẹn ngào không nói gì.
Tiểu Lưu Lương Đễ cũng lệ rơi đầy mặt, chỉ ôm lấy con mình, "Đứa nhỏ mệnh khổ".
"Mẹ, con không trách mẹ, chưa từng trách mẹ" Dương Đồng nghẹn ngào nói: "Muốn trách, cũng chỉ có thể trách mẹ con chúng ta rơi vào gia đình đế vương, không thể tự chủ được.
Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con biết sau này làm như thế nào".
Tiểu Lưu Lương Đễ thương tâm không thôi, sau khi an ủi con mình thì đứng dậy hồi cung.
Cô đơn ngồi ở trong cung, rồi đi tới trước một bàn thờ Phật quỳ xuống, rơi lệ thấp giọng cầu nguyện: "Cầu Phật phù hộ, Đồng nhi tuổi nhỏ, không thể tự chủm, xuất thân gia đình đế vương, nhưng vận mệnh lại không thể gánh được.
Nếu thật sự có tội nghiệt rơi vào trên người nó, con nguyện bản thân gánh chịu, không cầu Đồng nhi phú quý vinh hoa, chỉ cầu con của con sau này bình an vui vẻ, tính mạng không lo…" Nàng nói tới đây, nước mắt từng dòng như hạt châu chảy xuôi không ngừng, chỉ cầu Phật Tổ có thể thấy được thành ý của nàng.
Nhưng nàng quỳ gối trước Phật cầu khẩn, cũng không biết con mình cũng đang cầu khẩn.
Dương Đồng quỳ rạp xuống trước bàn thờ Phật, hai tay chắp lại, cũng rơi lệ nói: "Cầu Phật phù hộ, Dương Đồng vô năng, không thể bảo vệ mẫu thân bình an, xuất thân gia đình đế vương, không tự chủ được.
Thánh thượng chậm chạp quay về, đã muốn buông tha giang sơn ngàn dặm của Đại Tùy , cũng buông tha cho cô nhi quả mẫu chúng con.
Dương Đồng vô tri, biết tội nghiệt sâu nặng, nhưng nếu thật có tai nạn, Dương Đồng nguyện ý một vai gánh chịu, chỉ cầu Phật Tổ phù hộ gia mẫu bình an, sống lâu trăm tuổi…" Gió thu khởi, lá vàng rơi, nước mắt rơi ở trong cung điện kim bích huy hoàng, chỉ càng thêm thê lương… *** Tiêu Bố Y từ Lô phủ giục ngựa quay về, đưa tay bắt lấy lá rụng, đưa mắt nhìn, lẩm bẩm nói: "Trời thu đã tới, cuộc sống trôi qua thật nhanh…" Nữ tử áo đen đi theo phía sau hắn, cũng nhìn lá rụng, lẩm bẩm nói: "Trời thu đã tới, cuộc sống trôi qua thật chậm…" Hai người tâm tư khác nhau, Tiêu Bố Y bật cười nói: "Ăn cơm trắng, cô cả ngày chỉ biết ăn cơm trắng, nhàm chán cực kỳ, đương nhiên sẽ cảm thấy cuộc sống qua chậm.
Cô nếu công việc lu bù, thì sẽ cảm thấy cuộc sống trôi qua như nước chảy vậy".
Nữ tử áo đen lạnh nhạt nói: Bề bộn làm gì? Lá sinh lá rơi lại một thu, lá cây khi rơi xuống, có từng nghĩ đến sinh ra là để rơi xuống không?" "Sinh ra là để rơi xuống?" Tiêu Bố Y cười lắc đầu, "Ta không đồng ý quan điểm này của cô".
"Ồ?" Nữ tử áo đen cũng không hỏi tới, tựa hồ Tiêu Bố Y nói cũng thế, mà không nói cũng không sao.
Tiêu Bố Y lại vung roi ngựa lên, chỉ lên bầu trời nói: "Lá cây sinh ra đương nhiên sẽ rơi xuống, nhưng sinh ra tuyệt đối không phải là vì rơi xuống.
Ít nhất nó thấy được ánh nắng mặt trời, cảm nhận được nhu tình của mưa gió, kinh qua phong sương lịch lãm, lúc này mới rơi vào trong bụi đất, bởi vì cảm thụ ông trời chiếu cố, lúc này mới hóa thành bùn đất để sinh ra những lá cây mới.
Chẳng phải từng nói than củi cũng không phải là vật vô tình, hóa thành bùn xuân để hộ hoa! Hoa rơi như thế, lá rụng cũng như thế, làm người càng nên như thế, đây mới là dụng ý của ông trời khi giao cho chúng ta tính mạng.
Chờ cô lĩnh ngộ được điểm ấy, cô mới biết được thời gian không đợi chúng ta, chờ khi cô quay đầu lại nhìn, mới có thể cảm thấy cuộc đời không uổng, trôi qua cùng dòng thời gian!" Tiêu Bố Y nói tới đây, cười ha hả, rồi vung roi đi trước.
Hắn biết nữ tử áo đen có lẽ không biết, nhưng hắn ít nhất cũng đã làm một ít việc mà hắn muốn làm.
Nữ tử áo đen lại ghìm ngựa lại, nhìn vào bóng lưng tràn đầy hào tình kia, lẩm bẩm nói: "Than củi cũng không phải là vật vô tình, hóa thành bùn xuân để hộ hoa? Tiêu Bố Y… có lẽ… ngươi đúng".
Nàng cũng giục ngựa đi theo phía sau Tiêu Bố Y, mặt trời lặn tỏa ra dư quang, kéo ra hai cái bóng thật dài dưới ánh sáng nhè nhẹ.
Tiêu Bố Y khi quay về phủ tướng quân, thì màn đêm đã buông xuống.
Biển Bức vội vã bẩm báo, "Tiêu lão Đại, có người đang chờ, là người của Bùi tiểu thư" Tiêu Bố Y trong lúc nhất thời không nghĩ rõ ràng là Bùi tiểu thư nào, "Bùi Bội?" "Không phải, là Bùi Minh Thúy".
Tiêu Bố Y sửng sốt một hồi lâu, "Dẫn ta đi gặp cô ta".
Trong khách phòng có một nữ tử áo đen đang lẳng lặng ngồi, dung mạo tầm thường, vẻ mặt bình thản.
Nhìn thấy Tiêu Bố Y đến, chậm rãi đứng lên, hai tay trình một phong thư, "Tiêu tướng quân, ta là Ảnh tử, tiểu thư cho ta đem phong thư này tự tay giao cho người".
Tiêu Bố Y tiếp nhận thư rồi hỏi: "Không biết Bùi tiểu thư còn có chuyện gì khác không?" Ảnh tử lắc đầu, "Tiêu tướng quân… nếu không có chuyện gì, ta đi đây".
Tiêu Bố Y nhìn thấy nàng vẻ mặt lạnh nhạt, không biết tại sao, đột nhiên nhớ tới Bùi Bội, mỉm cười nói: "Vậy… cô cẩn thận".
Ảnh tử sửng sốt, rốt cuộc xuất hiện nụ cười, "Đa tạ" Nàng ta sau khi nói xong, xoay người rời đi, Tiêu Bố Y lấy thư ra đọc, xem một lúc lâu, khẽ nhíu mày.
Chậm rãi ngồi xuống, Tiêu Bố Y lại đọc thư một lần nữa, nhìn thấy bên cạnh có ngọn đèn, liền đưa qua đốt thư đi, chỉ trong chớp mắt ánh lửa bùng lên, lá thư đã thành tro bụi.
Biển Bức lần nữa tiến vào bẩm báo, "Tiêu lão Đại, đêm nay có người mời tiệc rượu, không biết người có đi dự không?" "Trường Tôn Thuận Đức sao?" Tiêu Bố Y lạnh nhạt hỏi, Biển Bức ngược lại sửng sốt, đưa thiếp mời qua nói: "Tên đầu danh sách đích thực là Trường Tôn Thuận Đức.
Nhưng… Tiêu lão Đại làm sao biết được?" Tiêu Bố Y lẩm bẩm nói: "Lý Huyền Bá quả nhiên lợi hại, cho dù chết, cũng còn có người cam tâm tình nguyện vì hắn làm việc" Biển Bức nghe cũng không hiểu Tiêu Bố Y nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là hỏi, "Tiêu tướng quân, có muốn dự tiệc hay không, hay là… ta từ chối bọn họ".
Tiêu Bố Y lắc đầu, "Bọn họ muốn mời ta, cuối cùng cũng phải gặp mặt, mua bán cũng không thành nhân nghĩa mà".
Biển Bức dở khóc dở cười, "Tiêu lão Đại, người cùng bọn họ có mua bán gì?" Tiêu Bố Y nhìn lên mầu trời màu xám, lạnh nhạt nói: "Mua bán nhân tình!" Tiêu Bố Y khi tới Lâu ngoại lâu, trong quen thuộc có chứa sự xa lạ.
Nơi này hắn đã tới, nhớ tới Hồng Phất nữ lúc đó hét năm uống sáu, không khỏi lại nghĩ tới Lý Tĩnh.
Khi nghĩ đến Lý Tĩnh, khóe miệng Tiêu Bố Y lộ ra nụ cười ấm áp, Nhị ca rốt cuộc đã rời khỏi Thái Nguyên, nơi đó cũng không phải chỗ hắn lưu lại, nơi này mới là sân khấu để cho hắn thi triển tài hoa! Hắn cũng không phải là lẻ loi một mình, cũng dẫn theo Ăn cơm trắng tới dự tiệc rượu.
Vốn biết Tiêu Bố Y võ công cao cường, đối với an nguy của hắn cũng không thèm để ý.
Nhưng từ khi Phù Bình Cư xuất hiện, nữ tử áo đen khẩn trương chưa từng có, luôn đi theo bên cạnh Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y biết là ý tốt của nàng, cũng không cự tuyệt.
Lâu ngoại lâu sớm đã có bốn người đón chào, Trường Tôn Hằng An, Trường Tôn Vô Kỵ hắn cũng đã gặp qua, Lý Thải Ngọc không ngoài dự liệu cũng ở đó, người ở giữa phong nghi tuấn lãng, râu ba chòm phấp phới, nho nhã chững chạc, đúng là Trường Tôn Thuận Đức trụ cột của Trường Tôn gia.
Nhìn thấy Tiêu Bố Y đi tới, Trường Tôn Thuận Đức bước tới vài bước thi lễ nói: "Tiêu tướng quân nể mặt đại giá quang lâm, tại hạ cảm kích không kịp.
Chỉ nghe thấy Tiêu tướng quân ngọc thụ lâm phong, nhân trong long phượng, chỉ hận vô duyên gặp mặt, hôm nay nhìn thấy, mới biết được nổi tiếng không bằng gặp mặt, Tiêu tướng quân thần thái phong lãng, quả thật là tại hạ bình sinh mới thấy".
Hắn vỗ mông ngựa bang bang rung động, nhưng cử chỉ thong dong, lại làm cho người ta cảm thấy như là thật tình thật ý.
Tiêu Bố Y thoạt nhìn cũng như cây gặp gió xuân, ôm quyền nói: "Đều nói Trường Tôn tiên sinh phong lưu hào sảng, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Có thể được Trường Tôn tiên sinh mời, quả thật là tam sinh hữu hạnh".
"Tiêu tướng quân nói như vậy, thật sự là giết chúng ta.
Đến… đến đây, trước hết mời lên trên lầu" Trường Tôn Thuận Đức cười ha hả, lại nắm tay Tiêu Bố Y, bộ dáng thân thiết đi về phía tửu lâu.
Hắn mặc dù cùng Tiêu Bố Y lần đầu gặp mặt, nhưng lại có có bản lĩnh trời sinh cùng người hòa thiện.
Tiêu Bố Y cũng không chối từ, chậm rãi đi lên lầu, nhưng mới cất bước, đột nhiên trong lòng quái dị, quay đầu nhìn sang một bên, thấy một bóng người hiện lên, rồi biến mất không thấy.
Trường Tôn Thuận Đức cảm thấy Tiêu Bố Y khác thường, khó hiểu hỏi: "Tiêu tướng quân… có chuyện gì vậy?" Tiêu Bố Y nở nụ cười, lắc đầu nói: "Không có gì, muốn nhìn một chút có rượu ngon thức ăn ngon gì không thôi!".