Vũ Văn Hóa Cặp chưa bao giờ nghĩ tới quyết đấu tại Kỳ Thủy lại biến thành lựa chọn.
Hắn xua nay khi đụng phải Tiêu Bổ Y.
đều không có sức phản kháng gì, lẩn này đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Nhìn thấy Tiêu Bố Y bắn ra một mũi tên, hắn chi có thể lui về phía sau, nghe được Tiêu Bố Y cho bọn họ nhanh chóng đưa ra lựa chọn, trong lòng âm thẳm hổi hặn.
Hắn vốn không nên ra mặt.
vốn không nên đến đâv.
vốn không nên cùng với khắc tinh của mệnh minh nói cho dù là một càu! Nhưng mà hắn lại không thể không đến.
hắn là thống soái ba quân, hắn sợ không đến thì Bùi Củ sẽ giết hắn, lặp ra tướng quán khác.
Đối mặt với lựa chọn, trong não hắn như là tương hồ vậy, trong lúc nhắt thòi khôngbiết nhưthế nào cho phải.
Vũ Văn Hóa Cập ngây ra như phồng, Vũ Vãn Sĩ Cập lại giận dữ hét: “Tiêu Bổ Y, ngươi chỡ có kiêu ngạo, hươu chết về tav ai.
còn chưa biết được.
Chúng tướng sĩ nghe lệnh, ai lắy được đẩu của Tiêu Bố Y, thường trăm lượng hoàng kim”.
Ba quán im lặng, trong lúc nhất thòi không một ai lẻn tiếng.
Vũ Văn Sĩ Cặp thay đồi sắc mặt.
đang tính đề cao giải thường, đột nhiên có một tướng cười ngựa đi ra nói: “Mạt tướng nguyện ra đánh!” Vũ Văn Sĩ Cặp nhận ra ngưỡi nọ là Ưng Dương Lang tướng Mạnh Binh, không khòi trong lòng thầm vui.
Thẳm nghĩ dưới trọng thưởng, tất có dũng phu.
Như đại ca.
trước sợ sói, sau sợhồ, cả đời đểu ờ dưới cái bóng của Tiêu Bố Y, thật sự không có tiền đồ.
Mạnh Binh trường thương vung lên.
dẫn thủ hạ trong quán xông ra, trong lúc nhất thòi chi thấv bọt nước vãng khắp nơi.
thiết kỵ tung bav.
Quán Giang Đô vẫn im lặng, thậm chí cũng không có thanh âm kích trống hò hét.
Tiêu Bổ Y ờ bỡ bên này cười nói: “Thoạt nhìn, muốn lấy đầu chúng ta thật không ít” Hắn nhin quen đại chiến, nhin thầy kỵ binh đối phương lao thắng tới.
khoảng chừng mấv ngàn người, nhưng lại hoàn toàn không sợ.
Có binh sĩ thúc mà đuổi tới.
“Khởi bẩm Tây Lương vương, Trương đại nhản mỡi ngưỡi quay lại bén trong”.
Trương Trấn Chu làm người ổn thòa.
không muốn Tiêu Bổ Y lấy thân phạm hiểm.
Tiêu Bổ Y không đành lòng cự tuvệt.
Hắn tuv là Tâv Lương vương, nhưng lình quán dù sao cũng là Trương Trần Chu.
lâm trận khoa tav múa chân, khách át giọng chù.
hắn cùng không muốn.
Vòng ngựa chậm rãi quay lại.
Trương Trấn Chu ở trong quán gò trống.
Ba quán nghe thấv tiểng trông, đột nhiên lùi lại.
lưu lại chiền địa ỡ phía trước Kv Thủv.
Tôn Thiếu Phương một mực dùng thân phận Lang tướng đi theo sau Tiêu Bố Y, thấy thế lấy làm kỳ nói: “Tây Lương vương.
Không phải binh pháp có câu, nên đánh ngav khi đang qua sông giữa chừng sao? Trương đại nhân không thùa dịp quân địch qua sông đội hình không chinh tề mà đánh ngav, ngược lại nhượng ra chút không gian, có phải có chút không ồn hay không?” Tiêu Bổ Y lại cười nói: “Hiện tại chúng ta cần làm.
không phải hoài nghi, mà là tin tưởng.
ít nhất ta biết Trương Trần Chu này đà lâu.
chưa bao giỡ thấy hắn làm việc gì mà không ổn”.
Hai ngưỡi trong khi nói chuyện, Mạnh Binh đà dẫn binh đến giữa Kv Thủy, quán Tãv Lương vẫn lui lại.
chi là hai cánh ky binh lại hơi tiến lên.
Quán Tâv Lương hình thành nửa vòng tròn lòm vào.
thuẫn bài thủ đám thuẫn bài trên mặt đất.
cắu thành một đạo phòng tuyền.
Cung tiến thủ cũng đã giương cung kéo.
chi chờ một tiếng hiệu lệnh.
Tôn Thiếu Phương thấv vậy, thờ hắt ra.
‘‘Những người này...!không thể nghi ngờ là thiêu thân lao đầu vào lửa” Hắn mặc dù đã trải qua không ít trận chiến, nhưng thấy được Tùy quán trận địa sẵn sàng đón địch, kỷ luật nghiêm minh, vẫn nhịn không được phấn chấn, hiểu 1ẳng loại đội hình này.
ẩn chứa lực tấn công vô cùng mạnh mẽ.
Trương Trấn Chu quả nhiên danh bắt hư truyền! ở sau tường thuẫn, hàn quang lập lòe.
Tiêu Bố Y khóe miệng vẫn mang theo nụ cười.
Tôn Thiếu Phương kinh ngạc nói: “Tây Lương vương, người quả thực chưa bao giờ khẩn trương sao?"’ “Khẩn trương khôngthể cho chúng ta thắng lợi.
khẩn trương để làm gì?” Tiêu Bố Y nhìn sang ky binh Giang Đò nói: “Thiểu Phương, nếu như ngươi thật dụng tám nhìn, sẽ phát hiện, bọn họ chi là quy tám tự tiễn (mong ước được quay về) mà thòi’.
“Quy tâm tự tiễn?” Tôn Thiếu Phương kinh ngạc không thòi.
Quản Giang Đô lúc này đà vọt tới bờ bắc Kỳ Thủv.
quán Tâv Lương tiếng trống tạm nghi, trong hai quân, chi còn lại tiếng vó ngựa ẩm ẩm.
đột nhiên, Mạnh Binh trường thương vung lên.
ky binh dưới tav đà tụm năm tụm ba dừng lại, do do dự dự.
Mọi người ngơ ngẳn.
không hiểu nồi Mạnh Binh muốn làm chuvện gì! Ngav sau đó Mạnh Binh đà làm một chuyện khién cho mọi người lại càng không thể hiểu rò, hắn xoay người nhảy xuống ngựa ! Vũ Văn Sĩ Cặp tròng mắt thiếu chút nữa phát nồ ra.
cách bỡ nghiêm nghị quát: “Mạnh Binh, ngươi muốn cái gi?” Mạnh Binh không để ý tới Vũ Văn Sĩ Cặp.
chi vứt bò thương trên mặt đắt.
cời khôi giáp, tháo yêu đao.
quỳ rạp xuống đất nói: “Vũ Văn Hóa Cập đi ngược lại lòng trời, thiên nhân cùng vứt bò.
Ưng Dương Lang tướng Mạnh Binh sớm đã có tàm quy phụ Tãv Lương vương, kính xin Tây Lương vương chuvện cũ bỏ qua.
tha thứ cho chúng ta!” Ba quán xòn xao, muốn không tin, nhưng lại khõng thể không tin.
Vũ Văn Sĩ Cặp ngơ ngần, Vũ Văn Hóa Cập ghìm ngựa liên tiếp lui về phía sau.
sắc mặt tái nhợt, nhin qua mọi nơi.
chi thấy được các binh tướng thẩn sắc trẽn mặt khác nhau, lại ít có vé căm giận bất bình, không khòi trong lòng phát lạnh.
Tiêu Bổ Y cũng không lui ra phía sau.
mà một lằn nữa ghìm ngựa tiến lên vài bước, trầm giọng nói: “Bổn vương lời hứa đáng giá nghìn vàng, kè nào bò binh khí trẽn tav xuống, bồn vương tuvệt không truv cứu.
Mạnh.
Binh dẫn người đầu hàng có công, quan thăng lên một bậc”.
Mạnh Binh không do dự nữa.
dẫn ngựa đi trước, trong Tùy quán tiếng trống lại vang lẻn.
ở giữa tách ra một lồ hổng, trong đó hàn quang lập lòe.
Vũ Văn Sĩ Cập hét lớn: “Hay cho một Mạnh Binh ngươi, lâm trận chạy trốn, đãv chính là tội danh diệt chín họ.
Ngươi thật cho rẳng Tiêu Bổ Y sẽ bỏ qua cho các ngươi, chi sợ các ngươi tay trần đi vào, sẽ không còn cơ hội giữ lại mạng sống”.
Đám người Mạnh Binh cùng không úy kỵ, ngẩng đầu đi vào.
quân Giang Đô ở bờ bên kia quay mặt nhìn nhau, không nói nên lời.
Gió thổi cò lay.
nước sông róc rách, quán Giang Đô đều nhìn sang trận doanh Tùy quân, chi cảm thấv chém giết thảm thiết sau đó sẽ tới.
không ngờ trong doanh Tùy cũng không tiếng động.
Tiếp qua một lát.
trong quán Giang Đô đột nhiên có tiếng náo động, binh sĩ đều chi về phái sau Tùy doanh, chi thấv quán Giang Đô vừa rồi đẩu hàng, hiện đà đền triền núi ờ phương xa.
hướng về phía nàv khoát tay ra hiệu, tuv thắv không rõ khuôn mặt.
nhưng cũng biết bình vẻn vô sự.
Vũ Văn Sĩ Cập vừa tức vừa giận, nghiêm nghị quát: “Ai có thể giết được Mạnh Binh, quan bay lên ba cấp” Hắn lời vừa dứt.
đà có hai người cười ngựa xông ra, lớn tiếng nói: “Mạt tướng nguyện đi đánh!” Hai người sông ra, một là Hổ Bí Lang tướng Ngưu Phương Dụ, một người khác là Hổ Nha Lang tướng Hứa Hoẳng Nhân, hai người không đợi Vũ Văn Sĩ Cặp nói lời nào.
đà dẵn người đánh tới.
Vũ Văn Sĩ Cập nhìn thấy hai người đẳng đẳng sát khí, nhưng trong lòng là dâng lẻn sự bắt an.
“Đại ca, ta cảm thấy không đúng" Không nghe thấy Vũ Vãn Hóa Cặp đáp lời, quav đầu trông qua.
mới phát hiện đại ca đã sớm không thấy.
“Vũ Văn tướng quán đàu?” Vũ Văn Sĩ Cập chụp lấv một binh sĩ hỏi.
“Người hình nhưđi hậu quân" Binh sì nơm nóp lo sợ nói.
Vũ Văn Sĩ Cập giận dữ hòi: ‘‘Hắn đi hậu quán làm cái gi?”.
Binh sĩbất đắc dì nói: “Cái nàv...!ta làm sao dám hòi?” ở bỡ bên kia trong lúc đó lại vang lên tiếng hoan hô.
Vũ Văn Sĩ Cập đột nhiên quay đầu trông qua, chi thấy hai người Ngưu Phương Dụ, Hứa Hoẳng Nhân đều đã như Mạnh Binh, cời giáp thinh tội.
không khỏi toàn thân lạnh như băng.
Chi thấy được quán Giang Đỏ mặt nàv cũng rục rịch, trong đẩu càng trống rỗng.
Lâm trận đầu hàng quv mô lớn như thế.
hắn chưa bao giờ nghĩ tới.
từ khi bị Tiêu Bố Y cắt cho một đao.
hắn tuy nhẫn nại nhièu ngày, nhưng sự thật nàv là một nam nhân thi ai cũng nuốt không tròi cơn tức.
Lúc trước sau khi Dương Quàng chết.
Vũ Văn Hóa Cập theo người bài bố, thật ra nhiều lằn đã muốn đầu hàng Đòng Đô.
nhưng một là sợ hài Bùi phiệt, hai là Vũ Văn Sĩ Cập dốc hết sức khuyên can.
Lửa giận làm cho hòn mê ý nghĩ, Vũ Văn Sĩ Cặp cho dù cận kể cái chết cũng không nghĩ, vốn nghĩ tại bờ sông Kv Thủy kết thúc ân oán.
Quán Giang Đô có hơn mười vạn binh mà.
đâv chính, là tinh binh trong Tinh binh của Đại Tùy, nào đàu nghĩ đến chưa khai chiến, đà bất ngờ làm phản gằn vạn người! Quản tâm không thể mất.
nếu đà mất đi quán tâm.
cho dù hào kiệt cái thế như Trương Tu Đà.
cũng đều vô lực ước thúc, huống chi là loại trăm việc không thể dùng như Vũ Văn Sĩ Cập! Nhìn thấy Mạnh Binh, Ngưu Phương Dụ, Hứa Hoẳng Nhân trước sau quy thuận, quán Giang Đô đă nhàn tâm giao động, mỗi người đều nghĩ cuộc chiến nàv không có cách nào đánh thắng.
Đáỉih.
trận trước đâv.
luôn luòn có mục đích, lần nàv ra trận, là vi cái gì? Ba người Mạnh Binh vô sự.
mình đi qua, đương nhiên cũng vô sự.
Đang còn do dự.
Tiêu Bố Y đà trầm giọng nói: “Sớm đầu hàng, sớm về vấn an thân nhân.
Binh sĩGiangĐô không cằn quá do dự.
trong nhà tha thiết hy vọng, chẳng lẽ các ngươi cảm thụ không được?” Quản Giang Đô rất nhiều người đã nắm chặt binh khí trong tay.
nhìn về phía tây, Tiêu Bố Y đề cao âm thanỈỊ quát lớn: ‘‘Bồn vương có chi.
ai giết Vũ Văn Sĩ Cập.
quan thăng ba cấp.
thưởng trăm lượng hoàng kim!” Hắn vừa quát lẻn.
rất là đột nhiên, tiếng vang rền truyền đi, rung động Kỳ Thủy! Ba quán nghe nói.
im lặng một mảng.
Vũ Văn Sĩ Cập cố gượng tự trần định, cười to nói: “Tiêu BÓ Y.
ngươi thật cho 1ẳng..
Hắn lời còn chưa dứt.
đã nhìn thấy quán Giang Đô như sói như hổ hai mắt nhìn về phía hắn, không khòi sau lưng dáng lên một luồng hơi lạnh.
“Nếu không động thủ.
còn đợi khi nào?"’ Tiêu Bổ Y đột nhiên quát lớn một tiếng.
Vũ Văn Sĩ Cặp toàn thân phát run, thấv thấy được quán Giang Đỏ đà chen chúc tới, vây quanh hắn một giọt nước cũng không thông, trong lúc nhắt thời đao thương kiếm kích đểu đâm tới, hàn quang lập lòe.
giống như tắt cả mọi người trong lòng đà áp chế cơn giận đã lâu! Vũ Văn Sĩ Cặp khi bị quán Giang Đỏ giết chết.
Vũ Văn Hóa Cặp cũng không biết rõ tinh hinh.
Một khắc khi nhìn thấy Mạrib.
Binh đầu hàng, Vũ Văn Hóa Cặp đã quav đầu ngựa, vụng trộm quay lại hậu quâiL lệnh cho quán sĩ thủ hạ thu thập vàng bạc châu báu.
chuẩn bị rút lui.
Hắn dứt khoát buông tha Giang Đò, nhưng lại không cách nào bò qua châu báu mỹ nữ.
cho dù lẩn này chạy trốn, cũng không quên mang theo.
Bởi vì nhu nhược sợ chết, cho nên hắn so với người bén ngoài càng có thể nhạy cảm được nguv cơ trước mắt.
Mạnh Binh đầu hàng, quân Giang Đô đầu hàng khẳng định không chi một mình hắn.
quán Giang Đô đă xong rồi.
Khi nghĩ tới đây.
Vũ Văn Hóa Cập thậm chí ngay cả phản kháng cũng không có nghĩ đền.
mà bắt đầu chuẩn bị chuồn đi.
Nhưng mới chuẩn bị thỏa đáng, chợt nghe thấv tiền quân hô to một tiếng, chúng ta nguyện hàng! Tiếng hò vang dội.
như tiếng sấm ầm ẩm.
không làu sau.
thoáng qua bờ nam Kỳ Thủy đều là thanh âm đầu hàng vang lên liên tiếp.
Vũ Văn Hóa Cập nghe mà vừa kinh vừa sợ, chi muốn trốn càng nhanh càng tốt.
bẳng không bị Tiêu Bố Y bắt lấy.
thật không có đường sống.
Phương xa có một kỵ sĩ chạy vội tới.
lại là Chiết Trùng Lang tướng Lệnh Hồ Hành Đạt.
sau khi nhìn thấv Vũ Vàn Hóa Cặp.
không kịp xuống ngựa đã kêu lên: “Khởi bẩm Vũ Văn tướng quân, quân ta đã phản bảv tám phần, Nội Sử lệnh đã bị loạn quân giết chết”. Vũ Văn Hóa Cập nghe được, lập tức hoảng hốt, trong lòng lạnh cả người.
Nội Sừ lệnh chính là đệ đệ hắn Vũ Văn Sĩ Cập, sau khi lập Dương Cảo làm đế, bời vì đại thần bị chém giết vô số, cho dù Vũ Văn Sĩ Cập cũng được phong làm Nội Sừ lệnh, cũng không nghĩ đến.
Nội Sử lệnh này làm lại chết nharih như vậy.
Nhưng mà bi thương chợt lóe lên, nhiều nhất cũng chỉ như là thò chết cáo buồn, cùng thân tinh cũng không lôi kéo được bất luận quan hệ gi.
“Vũ Văn tướng quân, bây giờ chúng ta làm thế nào cho phải?” Lệnh Hồ Hành Đạt gấp giọng hòi.
Vũ Văn Hóa Cập tuy vô năng, dù sao còn vài cái bạn bè.
lằn này đầu hàng khỏng ít.
nhưng vẫn còn có vài người không muốn rời đi.
Vũ Văn Hóa Cập lúc này làm gì có chủ ý gì, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cuống quít hỏi, “Bùi Thị Lang đâu?” ‘Ba tạ Vũ Văn tướng quân nhớ tới” Một thanh âm từ sau lưng Vũ Văn Hóa Cập vang lên, đúng là Hoàng Môn Thị lang Bùi Cù.
Vũ Văn Hóa Cập bị xuất quỷ nhập thằn của hắn làm cho giật mình nảy người.
Nhưng cũng có chút vui mừng, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, vội hòi: “Bùi Thị Lang, hiện tại trong quân bắt ngờ làm phản, chúng ta xử trí như thế nào?” Bùi Cù phiêu dật không giảm, tiẵm ngâm nói: “Quân tâm đà không còn, chỉ sợ khó lòng vàn hồi”.
Vũ Văn Hóa Cập thẳm nghĩ ngươi này là nói thừa.
Nhưng nhìn thấy Bùi Cù vẫn trấn tĩnh, cũng trấn định lại theo, “Vậy ý cùa Bùi Thị Lang thế nào?” “Hậu quân này đều là quân thề chết thuần phục Thánh Thượng, trước mắt còn có ba bốn vạn người.
Nếu cùng Tiêu Bố Y toàn lực chiến một trận, cũng chưa chắc không thể thủ thắng”.
Vũ Vãn Hóa Cập cho dù là kẻ ngốc, cũng biết Bùi Cù chỉ đang anùi lừa gạt mà nói như vậy, “Cái này chỉ sợ không ổn”.
Ngay lúc này, tiếng hô chúng ta nguyện hàng lại tới gằn vài phần, Vũ Văn Hóa Cập chỉ muốn bỏ chạy, nhưng lại càm thấy trời đất to lớn.
lại không chỗ an thân.
Duy nhất có thể cùng hắn thương lượng là đệ đệ lại chết ở trong loạn quân, hắn lúc này thật sự so với Dương Cảo cũng không khá hơn gì bao nhiêu.
Bùi Củ đề nghị nói: “Vũ Văn tướng quân, chúng ta tới lấy Lẽ Dương Thương, nhung mà quân nhu vẫn ờ sau, do Hình bộ Thượng thư Vương Quỹ, Công bộ Thượng thư Vũ Văn Trí Cập cùng chưởng quản.
Ta nghe thấy ở bắc Lê Dương, cồ Vò An Dương Thiện Hội dũng mành thiện chiến, đang kháng cự cùng Đậu Kiến Đức, mặt khác lại theo tiếp thụ chiêu an của Tiêu Bố Y, có thể tính là đối với Tùy thất một lòng trung thành.
Nếu như theo ta nói.
không bằng đi lấy quân nhu trước, sau đó chọn đường.đi Võ An, cùng Dương Thiện Hội hợp binh một chỗ đối kháng Tiêu Bố Y có được không?” “Dương Thiện Hội? Chua từng nghe qua” Vũ Văn Hóa Cập hoài nghi hỏi.
Bùi Cù mỉm cười, “Dương Thiện Hội lãrih birih tài không dưới mấy người Trương Tu Đà, Dương Nghĩa Thần, Ịà người mấy năm gần đây mới quật khỏỊ chúng ta tuy là binh tinh, nhưng lại khuyết thiểu Ịum quân đại tài, nếu như có thể thuyết phục Dương Thiện Hội ùng hộ, thì có thể cùng Tiêu Bố Y chiến một trận.
Mấy năm này nếu không phải do Dương Thiện Hội.
Đậu Kiến Đức nói không chừng đã sớm đánh tới Đông Đô.
cũng không nghĩ đến Dương Thiện Hội xích đảm trung tâm, lại bị Tiêu Bố Y chui chỗ trống.
Vũ Văn tướng quản thời gian gần đây ưu tư nhiều việc, rất nhiầi chuyện không biết cũng là bình thường”.
Vũ Vãn Hóa Cập hiểu rằng hắn châm chọc mình là đồ ngốc, khỏng khỏi đỏ mặt.
chuyện cho tới bây giờ, có một phương phép vẫn tốt hơn so với chờ chết, “Đà như vậy, không bằng chúng ta trước chạy tới Võ An.
Quân nhu phái người đi thông báo cho Vương Quỹ là được, cần gi đi xa lấy?” Vì tiền tài, Vũ Văn Hóa Cập có thể không cần đại quân, nhung vì tính mạng, tiền tài hắn cũng có thể tạm thòi không cần.
Hắn từ Giang Đô mang đến châu báu.
nữ nhân vô số.
cũng để cho binh sĩ vận chuyển, phái đệ đệ Vũ Văn Trí Cập cùng Vương Quỹ trong coi, không muốn vứt bỏ, nhưng mà trước mắt tính mạng nguy hiểm, quản chi đệ đệ của hắn, nữ nhân, châu báu.
có thể tất cả đều không cần! Bùi Cù gật đầu nói: “Tướng quân nói rất đúng, đã như vậy, chúng ta ùng hộ thánh giá chọn đường đi trước tới Võ An là tốt nhất”.
Vũ Văn Hóa Cập nghĩ nhẹ đi nhanh, đã muốn đem Dương Cảo, Tiêu Thục phi ném đi.
nhưng vừa nghĩ tới Dương Thiện Hội sẽ ùng hộ Tùy chù, hai người này giữ lại ở bẽn người vẫn ổn thòa chút ít.
Nên truyền lệnh xuống, hậu quàn biến tiền quàn, đi đường vòng về hướng bắc, qua Lê Dương xuất phát về phía Vò An.
Hơn mười vạn binh mà dưới tay hắn, chỉ trong chốc lát đà làm phản bảy tám thành, nhưng đại quân còn lại cũng mêrih mông cuồn cuộn.
Bời vi Tây Lương quân bị binh sĩ đầu hàng ngăn cản, nhất thời cũng giết đến không được, cũng làm cho Vũ Văn Hóa Cập thầm kêu may mắn.
Nhưng lại nghĩ tới cái giá may mắn lại lớn và bi thảm như thể.
không khỏi trong lòng chua xót.
Tiếng kêu dẳn dẳn ra xa, quân Tây Lương chắc đang thu phục hàng binh, khỏng rảnh bận tâm quân Giang Đô trốn đi.
Quân Giang Đô lòng người hoảng sợ.
chờ một đường đi đến Đồng Sơn, chì nghe thấy tiếng trống vang lên, một đội binh mã từ trong sơn cốc giết ra, bày trận ờ phía trước, một tướng cầm đầu cầm trong tay Khai Sơn cự phủ.
trầm giọng nói: “Vũ Văn Hóa Cập.
Trình Giảo Kim ở đây.
xuống ngựa nhận lắv cái chết!” Vũ Văn Hóa Cập quá sợ hãi, Trinh Giảo Kim chính là danh tướng dưới trướng Trưong Tu Đà, dũng mãnh vô địch.
Tùy quân thoạt nhìn tuy không nhiều lắm.
nhung ai cũng biết được Tiêu Bố Y rốt cuộc ờ tại đây đà ẩn giấu bao nhiêu phục binh? Bùi Củ tĩấn an Dương Cảo, cũng không có ờ cùng một chỗ với Vũ Văn Hóa Cập, Vũ Vàn Hóa Cập không rảnh hỗi kế, vội vàng cho Lang tướng Đường Phụng Nghĩa dẫn một đội nhân mã chống cự, bản thân thì dân binh cướp đường mà chạy, chỉ nghe thấy sau lưng tiếng kêu thảm thiết vang lên liên miên.
Chờ khi chạy trốn tới Đại Bôi Sơn, Đường Phụng Nghĩa rốt cuộc cũng không có đuồi tới.
Xem tình hình, Đường Phụng Nghĩa quá nừa là toàn quàn bị diệt.
Vũ Văn Hóa Cập khóc không ra nước mắt.
nhìn sang binh sĩ thủ hạ như gà đá bại trận, thầm nghĩ qua Đại Bôi Sơn, thì sẽ không còn ờ trong phạm vi của đại quân Tây Lương.
Nơi đó là giao giới cùa ba người Tây Lương quân, Đậu Kiến Đức cùng Dương Thiện Hội.
chắc hẳn cho dù Tiêu Bố Y thẳn cơ diệu toán, cũng hẳn là không mai phục ờ đây? Không ngờ ý niệm trong đầu còn chưa chuyển qua, trong góc Đại Bôi Sơn lại xông ra một đội binh mã, tuớng cầm đầu quát: “Vũ Văn Hóa Cập.
Thư Triển Uy đợi ở đây đà lâu”.
VŨ Văn Hóa Cập quá sợ hãi, hiểu rằng ThưTriển Uy hiện tại cũng là đại tướng dưới tay Tiêu Bố Y, lúc trước lực kháng đại quân Lý Mật, cũng chiến công hiền hách.
Không lòng dạ nào ham chiến, phân phó một đội nhân mà chặn lại, cũng đà kiếm đường đánh ra.
Vốn quân Giang Đô còn có ba bổn vạn quân, nhưng một đường bại trốn, hai lần chặn giết.
Đến khi xông ra ngoài, bất quá còn lại chi hơn hai vạn người.
Vũ Văn Hóa Cập ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Binh bại như thế, không chiến cũng có tội!” Các binh tướng yên lặng không nói gì, nhưng trong lòng lại nói, xác thực không phải không chiến cũng có tội, mà là ngươi quá mức vô năng.
Nhìn thấy Vũ Văn Hóa Cập uất ức như thế, rất nhiều người đều sinh lòng khinh bỉ.
Thẳm nghĩ sớm biết như thế, vừa rồi đà đầu hàng quân Tây Lương.
Đang yên lặng chạy đi, đột nhiên sau lưng tiếng vó ngựa dồn dập, bụi màu vàng cuồn cuộn.
Tựa như có đại đội nhân mà đuổi theo.
Vũ Văn Hóa Cập kinh hài, cuống quít bảo thù hạ tiến đến tìm hiểu, còn mình thì cắm đầu mà chạy đi.
Hắn mang theo kị binh nhẹ.
một đường nhằm hướng bắc mà chạy như điên, chờ thêm thật lâu, lúc này mới dừng lại.
nhìn thấy mặt trời lặn phía tây, hai hàng nước mắt đã chảy xuôi xuống.
Sau lưng có một kỵ sĩ chạy vội đến, cũng thờ hồng hộc.
Người nọ lại là Lang tướng Trương Khải, nhìn thấy Vũ Văn Hóa Cập mừng rỡ nói: “Vũ Văn tướng quân, đằng sau không phải truy binh, mà là binh mã cùa Hình bộ Thượng thư Vương Quỹ.
Bùi Thị Lang mời Vũ Văn tướng quân chờ một lát, nói bọn họ sẽ theo sau đi tới”.
Vũ Văn Hóa Cập thầm kêu hổ thẹn, thẳm nghĩ mình nguợc lại đà thành chim sợ cành cong, chạy như thế quá nửa là bị thù hạ xem thường.
Đến khi màn đêm buông xuống.
Bùi Củ, Vương Quỹ, Vũ Vãn Trí Cập rốt cuộc đuổi tới, nhưng trên mặt đều có vẻ không vui.
Vũ Văn Hóa Cập không thấy quàn nhu đuồi tới, bảo toàn tính mạng, lại bắt đầu đau lòng châu báu mỹ nữ, vượt lên trước hỏi: ‘Trí Cập, quân nhu đâu?” Vũ Văn Trí Cập cúi đầu không nói, Vương Quỹ nói: “Vũ Văn tướng quân, Tiêu Bố Y phi thường giảo hoạt, hắn tại Kỳ Thủy cùng người đối kháng, sau lại phái thủ hạ đại tướng Tẳn Thúc Bảo.
Địch Hồng Xa tập kích bất ngờ quân nhu cùa ta.
Quân Tây Lương nhân số đông.
Tẳn Thúc Bào lại dũng mãnh vô địch, ngàn quân khó càn...” Vũ Vãn Hóa Cập xanh cả mặt, trước mắt biển thành màu đen.
hồi lâu mới nói: “Nói như vậy...!quân nhu đều đã bị mất?” Mọi người im lặng, phi thường uể oải, mới biết được Tiêu Bố Y những ngày này cũng không có nhàn rỗi.
Kỳ Thủy chiêu hàng cũng không phải là toàn bộ át chù bài, lại sớm phái đám người Tần Thúc Bảo, Trình Giảo Kim phân ra phục kích, hơn mười vạn nhân mà quân Giang Đô, thoáng qua đà biến thành chỉ còn hem hai vạn người, hơn nữa quàn nhu toàn bộ đã mất.
Quân Giang Đô hiện tại đà như màn đêm u ám trước mắt.
hoàn toàn đà không còn hy vọng! Bùi Củ vẫn tĩắn tình tự nhiên, trầm giọng nói: “Hai vị Thượng Thư không nên tự trách, nghĩ tới thắng bại là chuyện thường tình cùa binh gia, quay đầu trờ lại còn chưa thể biết được”.
Vũ Văn Hóa Cập lẩm bẩm nói: “Chúng ta còn có khả năng này sao?” Bùi Cù lạrih nhạt nói: “Vũ Vàn tướng quân không cần lo lắng, nghĩ tới Dương tướng quân thân kinh bách chiến, khó mà bại, chúng ta đưa Thánh Thượng đi tới, hắn nhất định sẽ đón chào.
Chúng ta đi về phía bắc, qua Thang Âm đến quận Ngụy, nơi đó vắng vẻ, ít có binh lực.
Đến lúc đó chúng ta trước lấy quận Ngụy rồi mới dàn xếp.
ta nguyện ý tự mình đi liên lạc với Dương Tướng quân, đến lúc đó Vũ Văn tướng quân chỉ chờ tin tức là được rồi”.
Vũ Văn Hóa Cập nhìn Bùi Cù thật lâu, lúc này mới nói: “Như thế làm phiền Bùi Thị Lang rồi”.
Hắn vẫn sợ hãi Bùi Cù, chỉ cho là hắn từ trước đến nay liên thủ với minh, chỉ là muốn bóp chết mình.
Nhưng cho tới bây giờ, quân Giang Đô đà gần đến điềm kết thúc, hắn hiện tại mọi người xa lánh, Bùi Củ vậy mà vẫn còn ở bên cạnh hắn, vì hắn bày mưu tính kế.
tận hết sức lực, điều này làm cho hắn nhịn không được khinh bi bản thân đà có tâm tiểu nhân.
Mọi người thương nghị thỏa đáng, chỉ sợ quân Tây Lương đuổi giết, không dám trì hoàn, thừa dịp bóng đêm che dấu vội vã chạy đi.
Đại quân ằm ầm, rốt cuộc biến mắt về phía xa, quân Giang Đô dưới tay Dương Quảng trên đường chạy trốn, bàng hoàng, mờ mịt, hối hận có thừa, giống như tâm cảnh cùa Dương Quảng khi sắp chết.
Đả kích thế lực còn sót lại của quân Giang Đô, làm cho bọn họ rốt cuộc không thể xoay người.
*** Tiên Bố Y chia quân ba đường, đường thứ nhất do Trinh Giảo Kim lĩnh quân chận đánh Vũ Văn Hóa Cập.
đường thứ hai lại do Tẳn Thúc Bảo lĩnh quàn tập kích quân nhu của quân Giang Đô, cầu cắt hậu lộ, đường thứ ba đương nhiên là do Tiêu Bố Y, Trương Trển Chu tự thân xuất mã, vừa đấm vừa xoa.
Kết quả chứng minh Tiêu Bố Y cùng quần thẳn chế định sách lược hoàn toàn khỏng sai.
đám người Mạnh Binh.
Ngưu Phương Dụ, Hứa Hoẳng Nhân đà sớm có tâm quy phụ, Tiêu Bổ Y, Trương Trấn Chu tha mạng cho bọn họ về lại doanh trại, đến thời điểm mấu chốt, cấp cho quân Giang Đô một kích trí mạng.
Ba người phản bội, kéo theo mấy vạn quân Giang Đô làm phản.
Đại quân cùa Vũ Văn Hóa Cập sụp đổ có thể nói là chỉ trong thoáng qua.
Đánh bại quân GiangĐô, là trong dự kiến, nhung Tiêu Bố Y lại cảm giác trong đó rất có vấn đề! Bùi phiệt, Bùi Cù biết rõ không thể nào làm, vậy dụng ý ở đàu? Nhưng lúc này.
hắn tạm thời để nghi hoặc sang một bên.
bời vì theo Trương Trển Chu báo lại, lần này người tới đầu hàng chừng bảy vạn, làm thế nào để chỉnh biên trấn an, là vấn đề bức thiết cần xừ lý cùa hắn trước mắt! Từ Thế Tích cũng đà sớm lo lắng đến vắn đề an trị Đông Đô điều hành có phương pháp, sớm đem quân nhu vận đến Lê Dương, bảy vạn hàng quàn tuy nhiều, nhung dù sao có thể bảo chứng mấy ngày nay áo cơm không lo, chỗ ờ không lo.
Đống lừa hừng hực, trướng bồng san sát, bảy vạn hàng quân cùng đà an trí thích đáng, người tuy nhiều, nhưng lại đểu lặng ngắt nhưtờ, tất cả mọi người đang chờ đợi, chờ đợi Tây Lương vương đưa ra quyết định vận mệnh bọn họ! Tiêu Bố Y đúng hẹn tới, dẫn theo đám thủ hạ Sừ Đại Nại, Tôn Thiếu Phương, cùng Trương Trấn Chu đi đến, nhìn thấy ánh mắt chờ đợi lo sợ, Tiêu Bố Y lại cười nói: “Hôm nay ta tới, là muốn cùng các ngươi...!uống vài bát rượu, hôm nay các ngươi...!đều là người có công!” Tất cả mọi người thờ phào nhẹ nhỗm, árih lùa một khắc này.