Hiệt Lợi Khả Hàn xuất binh mười vạn, tương trợ Lý Đường! Lưu Vũ Chu trong nháy mắt hai mặt thụ địch, tình thế rất là không ổn! Tiêu Bố Y khi biết được tin tức này, thật ra cũng không muộn hơn so với Đậu Kiến Đức.
Trước mắt hắn tọa trấn Đông Đô, quan sát thiên hạ, xúc giác thậm chí đà đến cả Cao Lệ.
Bách Tế, thảo nguyên hắn tất nhiên sẽ khôngbỏ qua Người bên ngoài liên lạc Đột Quyết, đơn giản là Đột Quyết thế mạnh, lại có chiến mã.
Tiêu Bố Y chú ý Đột Quyết, đơn giản là Đột Quyết thế mạnh, nghĩ làm thế nào tiêu diệt Đột Quyết.
Tiêu diệt Đột Quyết tuy so với chinh phạt Cao Lệ thi dễ dàng hoụ nhung trước mắt, người có này hùng tâm này, chỉ có Tiêu Bố Y cùng Lý Tình! Lý Uyên đa mưu túc trị hiểu rằng trước mắt Tiêu Bố Y thế lớn, nếu không mượn lực Đột Quyết, chỉ sợ không còn cơ hội nữa.
Một Lưu Vũ Chu, đà khiến cho hắn mòi mệt không chịu nổi.
Lý Uyên cùng Lưu Vũ Chu giằng co đà nừa năm! Lý Uyên có thể nhẫn, so với Tiêu Bố Y còn muốn có thể nhẫn hơn, hắn cũng giống như Tiêu Bố Y, quý trọng mỗi môt phẩn binh lực trên tay.
Hắn tuyệt không xúc động, bời vì binh sĩ tốt nhất, muốn được sử dụng ở thời khắc mấu chốt nhất.
Tiêu Bố Y, Lý Uyên hai người đều biết, bình định tất cả các lộ đạo phị môn phiệt, sĩ tộc phản loạn, đều là đồ ăn sáng.
Những đồ ăn sáng này sau khi dùng xong, mới là thịnh yến tranh đoạt thiên hạ.
Lý Đường cùng Tây Lương, cuối cùng vẫn cần một trận chiến kinh thiên! Nhưng mà hai nhà quyết đấu, thật ra theo Tiêu Bố Y nhặn thức.
Lý Huyền Bá cũng đà bắt đầu.
Nhưng mà ai cũng không phải tiên tri, cho nên khi bắt đầu, bọn họ vẫn là bằng hữu.
Cho dù Thiên Thư.
chi sợ cũng không viết ra được Tây Lương, vô luận bên nào thắng thua, bọn họ ờ trong lịch sử hậu thề.
đều đà lưu lại dấu tích, quyết không có thể nào gạt bỏ! Tiêu Bố Y sớm rõ ràng điểm ấy.
càng biết là, lịch sử trước mắt hẳn, sớm đà khỏng phải lịch sừ trong trí nhớ.
Cái loại thác loạn này, cái loại hỗn loạn này, khiến cho hắn hoảng hốt.
khiến cho hắn giật mình.
Lý Huyền Bá nếu biết được hôm nay, chỉ sợ năm đó đã giết Tiêu Bố Y.
Bời vì khi đó.
Tiêu Bố Y ờ trên tay Lý Huyền Bá, thậm chí qua không được ba chiêu.
Tiêu Bố Y nếu biết được hôm nay, chi sợ năm đó lập tức sẽ làm thịt Lý úyên, nhung hắn căn bản không thể tường được bản thân minh có nhưng giờ phút này.
Mệrih đã định, bọn họ dĩ vãng gặp thoáng qua, mệnh đã định, bọn họ còn có thể gặp lại lằn nữa.
Khi Đậu Kiến Đức cảm khái mình không có đường lui, Lý Uyên, Tiêu Bố Y cũng rõ ràng, mình tuyệt đối đà không có đường lui.
Phải biết rằng trước mắt thiên hạ phân ba.
Người trong thiên hạ đều có lựa chọn, tranh đoạt thiên hạ, không có đường lui chi có ba người.
Tiêu Bố Y, Lý Uyên, Đậu Kiến Đức cũng biết, lùi chính là bại, bại chính là chết, đầu hàng cũng từ, bọn họ đều có uy vọng cực cao, có thể hiệu lệnh một phưcmg.
Không có quân vương nào, có thể dung chứa thủ hạ như vậy tồn tại, cho dù bọn họ không chết, cũng sống khôngbằng chết! Tiêu Bố Y khi nghĩ tới đây, thì nhìn qua quần thẩiỊ ho nhẹ một tiếng.
Trong đại điện, mấy trăm văn võ, lặng ngắt nhưtờ...! “Hôm nay bổn vương triệu các đại nhân lâm triều, là muốn thương nghị chuyện ứng đối HàBắc Đậu Kiến Đức” Tiêu Bố Y nói đến đây, sắc mặt ngưng trọng.
Đột Quyết dù sao còn xa, quân Hà Bắc đã tới tận cùa.
đương nhièn cằn phải giải quyết lối ra trước rồi mới nói sau.
Hắn không có gì tức giận, thậm chí thái độ làm cho người ta cảm thấy mọi người chờ quân Hà Bắc đánh tới cùa là được rồi.
Quần thẳn nghị luận, trên điện tàm tình bất an tràn ngập.
Thấy không có người tiến lên, Tiêu Bố Y lại nói: “Quân Hà Bắc hung hàn, trước mắt chẳng những lấy Lê Dương, binh bức Hà Nội, Trường Bình, hơn nữa qua Hoàng Hà, vây công Đông B ình, thoạt nhìn lập tức sẽ qua Tế Âm, ý đồ công kích Huvnh Dương...” Tiêu B ố Y kiệt lực đem tình thế nói nghiêm trọng chút ít.
nhưng không biết trong lúc vô tình nói toạc ra ý đồ cùa La Sĩ Tín.
Từ xưa đến nay, lời cùa nhà tiên đoán cũng phảng phất như Tiêu Bố Y.
Nhưng mà Tiêu Bố Y rõ ràng, cho dù tình thế như thế nghiêm trọng, hắn cũng không sợ, hắn thật ra hy vọng.
Đậu Kiến Đức công mạnh hơn một chút! Quân Hà Bắc công càng mạrih, bách quan Đông Đô lại càng đoàn kết.
dân chúng Trung Nguyên càng chán ghét, tiền phương cùa hắn tại Đông Bình được trợ giúp càng nhiẻu.
Ngàn vạn không được xem nhẹ lực lượng của dân chúng.
Tiêu Bố Y đối với điểm ấy trong lòng biết rõ.
Thấy quần thần trầm mặc.
Tiêu Bố Y đề nghị nói: “Thế cùa giặc hung mărih, dàn chúng sợ hãi, nếu hạ chiếu, khiến dân chúng các quận huyện này lui giữ phái tây Huỳnh Dương, không biết các vị đại nhân định như thế nào?” “Tây Lương vương, tuyệt đối không thẻ!” Một người động thân đóng ra.
đúng là Mà Chu.
Mã Chu mấy năm lịch lãm.
cuồng ngạo mặc dù liềm, tính tình vẫn không giảm.
Tiêu Bố Y trong lòng mừng rỡ.
giả bộ như nghiêm nghị nói: “Hoàng môn Thị lang có cao kiến gi?” Mã Chu chính sắc nói: “Nghĩ tới thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, may mắn được Tây Lương vương tọa trấn Đông ĐÔ, mới giải được tai họa của dân chúng trong thiên hạ.
Hà Bắc lại loạn.
Dân chúng các quân tuy chinh chiến nhiều năm, cũng không muốn rời đi, là vi sao? Đó là họ đối với quê nhà quyến luyến! Náo động chinh chiến hơn mười năm, cũng không làm cho bọn họ nhẫn tâm rời đi.
chẳng lẽ quân Hà Bắc làm hại.
khiến cho bọn họ bỗ qua gia viên đã giữ giri nhiều năm? Tây Lương vương không lo lắng vi bọn họ giải trừ khổ sờ, xuất binh cứu giúp, ngược lại muốn một tờ tuyên triệu, làm cho bọn họ buông tha quê nhà, chẳng phải khiến cho dân chúng trong thiên hạ trong lòng băng giá”.
Mà Chu nói hiên ngang có lực.
mắt như có nước mắt.
quần thần không khỏi hơi bị đổi Dân chúng thiên hạ mệt mòi, bời vì từ khi đại nghiệp Dương Quãng bắt đằu.
dàn chúng cũng không có lúc an giấc, dân chúng thiên hạ khổ, bời vì từ khi Dương Quảng chinh phạt Cao Lệ, dân chúng cũng không có lúc nào để thở.
Nhưng cho dù có khổ có mệt.
bọn họ cũng không đành lòng rời bỏ quê quán.
Mà Chu xuất thân hàn môn, đương nhiên rò ràng điềm ấy.
tất cả lấy dân chúng làm trọng, nhưng loại mờ miệng chống đối Tây Lương vương như th4 làm cho người ta thật sự trong lòng lo lắng.
Tiêu Bố Y sắc mặt âm trầm nói: “Ngụy Ngự sừ, không biết ý của ngươi thế nào?” Ngụy Chinh tiến lên phía trước nói: “Hạ quan đồng ý với lời cùa Mà Thị Lang, cùng cảm thấy Tây Lương Vương kiến nghị không ồn.
Dân chúng thiên hạ chờ Tây Lương vương giải cứu, giờ phút này Tây Lương vương không có chí tiến thủ.
thắng nhỗ đà an, thi làm thế nào bình định thiên hạ?” Tiêu Bố Y nhíu mày không nói, có Mã Chu, Ngụy Chinh hai người mờ đầu thẳng thắn can gián.
Hình bộ Thị lang Tiết Hoài Ân đi theo tiến lên.
trầm giọng nói: “Hà Bắc quần đạo tuy dáng vẻ kiêu ngạo, nhưng không được dân tâm, mạo muội mà tiến đến.
căn cơ không ồn.
Đông Đô nếu như xuất chính binh, đương nhiên có thể đánh lui quân Hà Bắc”.
Đại Lý Tự Kharih Triệu Hà Đông nói tiếp: “Quân Hà Bắc làm chuyện nghịch thiên, tự rước bại vong, khẳn cầu Tây Lương vương xuất binh tiến đánh, trả lại sự bình an cho Hà Bắc!” Lô Sờ tiến lên phía trước nói: “Khản cầu Tây Lương vương thu hồi mệnh lệnh đà ban, xuất binh diệt giặc!” Mọi người một lòng, mấy người tiến lên, hùng hồn trần từ.
Quản thần thấy thể.
khom người thi lễ nói: “Khản cầu Tây Lương vương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, xuát binh diệt giặc”.
Tiêu Bố Y tọa trắn Đông Đô đến nay.
cho dù công kích Lý Mật, cũng không có lúc trên dưới một lòng.
Trông thấy quản thần trong điện khom người thi lễ.
đông nghịt một mảng, không tiệp tục nói gì nữa, biết mục đích đà đạt được, vỗ án đứng dậy, lớn giọng nói: “Bổn vương nếu không có các vị đại nhân nhắc nhờ, suýt nữa tạo nên sai lầm lớn.
Các vị đại nhân nói không sai, quân Hà Bắc làm chuyện nghịch thiên, tự rước bại vong, bổn vương đương nhiên là lo cho cái lo cùa thiên hạ, dẫn binh xuất chinh, bình định đạo phỉ!” Mấy câu cuối cùng, hắn vì cổ vũ sĩ khL vận ra nội kình truyền đi, hoàng chung ngoài điện cũng ông ông cộng hưởng, thế không thể ngăn cản.
Quần thần vừa hoảng lại vừa phấn chấn, cùng kêu lên: “Tạ ơn Tày Lương vương!” Mọi người một lời, thanh âm kích động, xa xa truyền đi, từ trong điện đến nội thành, từ nội thành truyền đến ngoại thành, quân sĩ gầm lên, dân chúng sôi trào...! Chỉ trong nừa ngày, trăm vạn quân dân Đông Đô đều đà biết, Tây Lương vương muốn thân chinh HàBắc.
bình định đạo phi, tiả lại anbìnlL cho thiên hạ! Tiêu Bố Y sau khi quyết định thân chinh, thanh thế đà tạo đủ.
Nghĩ đến xuất chinh tối kỵ nhất là mọi người không đồng nhất, nếu trên dưới một lòng, cỗ lực lượng kia ngưng kết, không thể nghi ngờ là đáng sợ đến cực điểm, không gì không thể phá! Hắn cũng đợi đà lâu, hắn là T ày Lương vương, hắn nên vì binh tướng phụ trách, hắn nên vì dân chúng phụ trách.
Hắn một mực chờ đợi cơ hội tốt nhất để đối chiến với quàn Hà Bắc.
vốn mọi chuyện đều đà chuần bị, chỉ thiếu khí thế.
Nhưng trải qua phương phép lấy lui làm tiến của hắn, đà khời lên lòng huyết chiến cùa Đông Đô.
Cỗ khí thể này, đã tương đương với khi tử chiến cùng Lý Mật.
Tharih thế đà trọn, Tiêu Bố Y quyết định thật nhanh, chỉnh đốn ba ngày, lành binh xuát chinh.
Đám người Từ Thế Tích, Ngụy Chinh đã sớm chờ hôm nay, sớm chuần bị khỏng chỉ ba tháng, sớm định ra sách lược không chỉ ba năm.
GiangNam đại cuộc đã định, TrungNguyên trên dưới một lòng, bọn họ vốn đã chuẩn bị trước hạ Kinh Tương, lại lấy Đông Đô, bình định GiangNam, lại công Hà Bắc.
Đắn khi Hà Bắc bình định, xua binh lấy Quan Trung, bình định Đột Quyết, chinh phạt Cao Lệ, nhất thống thiên hạ! Sách lược của bọn họ, cho tới bây giờ cũng không từng thay đồi.
Bọn họ quyết tâm, chưa từng dao động qua.
Hiện tại đối quyết Quan Trung, chính là đối chiến Đột Quyết.
Đột Quyết đã viện trợ Lý Uyên, bọn họ nếu không muốn giống như Lý Đường dâng biểu xưng thần, tự xưng vua bù nhìn, tùy ý để quân Đột Quyết tàn sát bừa bài Trang Nguyên, lưu lại thiên cồ sỉ nhục, thì phải quyết đấu Đột Quyết.
Chiến Đột Quyết, chiến Quan Trung, vốn chính là cuộc chiến tuy hai mà một.
Rất nhiều người đều có chí hướng xa xôi, nhưng kiên trì làm thì trong vạn người chưa chắc đà có một.
Tiêu Bố Y, Lý Tĩnh, Từ Thế Tích từ khi giết Chu Sán, công Tương Dương, vẫn một mực kiên tri Tuy có khúc chiết, nhưng chưa bao giờ thay đồi.
Bọn họ vẫn một mực chờ đợi, nhưng trước mắt, cho dù Lý Đường được quản Đột Quyết tương trợ, có thể bại Lưu Vũ Chu, thoáng qua có thể cùng Đậu Kiến Đức liên thù.
Nhung mà bọn họ cũng muốn công Hà Bắc! Bọn họ cũng không lo lắng, bọn họ cũng chưa từng sợ hài, cẩn thận cùng nhu nhược hoàn toàn là hai việc khác nhau! Chù chiến trường không ở tại Hà Nam, không ờ tại Quan Trang, có lẽ khi Hà Bắc bình định, có thể biết được thiên hạ thuộc về ai.
Lý Tĩnh đã sớm nhạy cảm hiểu rằng rõ điểm ấy, Tiêu Bố Y tỉnh táo ý thức được điềm ấy, cho nên bọn họ muốn dùng thế lôi đình đi công Hà Bắc.
có lẽ khỏng thể đánh hạ trong thời gian ngắn, có lẽ Lý Uyên cũng sẽ xuất binh Hà Bắc.
nhung bọn họ đà không hề sợ hài.
Đậu Kiến Đức căn bản không ngu ngốc, ngược lại hắn càng thông minh, hắn đương nhiên đã nhìn ra điểm ấy, Vương Phục Bảo không rõ, các tướng lĩnh không rõ.
nhung hắn cùng La Sĩ Tín cũng đà rõ ràng.
Cho dù hắn không công Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y mục tiêu trước mắt nhát định là Hà Bắc, mà không phải Quan Trang! Người ta là dao thớt, mình là thịt cá, thịt cá có thể nào lựa chọn đường sống? Hắn mới đầu cũng nghĩ tới đại cuộc, cân đối thế lực.
muốn tìm đường sống.
Nhung Lý Uyên, Tiêu Bố Y ai cũng đều là cáo già, làm sao để cho hắn làm được? Vô luận đối với Lý Uyên hay Tiêu Bố Y mà nói, Hà Bắc phải bình! Một khắc khi Lý Uyên liên hợp Đột Quyết, quân Hà Bắc phấn chấn, cảm thấy Lý Đường nếu nhưbại Lưu Vũ Chu, nhắt định liên thù Hà Bắc, công kích Đông Đô.
Nhưng Đậu Kiến Đức dì nhiên rõ ràng.
Lý Uyên chưa bao giờ thật tình cùng hắn liên thủ, Lý Uyên hiển nhiên trọng nhất vẫn là đại quàn Đột Quyết, Lý Uyên muốn liên thù cũng là đại quân Đột Quyết.
Đậu Kiến Đức hắn chỉ là một tiểu tốt qua sông, bị Lý Kiến Thành lừa gạt.
không còn đường quay đằu.
Nhưng loại này mánh khoé bip người này cũng không phức tạp.
nhung hắn cho dù có bất kỳ phương phép phá giải nào, cũng tựa như lá rụng trong nước lũ cuồn cuộn, ngoại trừ phụ thuộc vào dòng nước chảy, rồi bị nước lũ thôn phệ chôn vùi thì cũng không còn cách nào khác.
Hắn trầm mặc bất đắc dì, tâm lực tiều tụy, nhưng vẫn làm cho thủ hạ nhìn thấy hắn điềm tĩnh tự nhiên. Hắn lấy Lý Đường xuất binh ủng hộ sĩ khí quân Hà Bắc.
hưng trong lòng lại như ờ trong hoàng hôn thảm liệt, một con ngựa gầy ốm đi trong gió tây, bất đắc dĩ thẻ lương, tịch mịch mòi mệt.
Đậu Kiến Đức vô luận là xuất binh hay không.
Đều là mục tiêu công kích cùa Tiêu Bố Y, Lý Đường chờ ngư ông đắc lợi, Tây Lương lại muốn tốc chiến tốc thắng.
Đà như vầy, hắn Đậu Kiến Đức sao không đường đường chính chính chiến một trận? Oanh oanh liệt liệt quyết đấu với quân Tây Lương vô địch thiên hạ, cuộc đời có thể có bao nhiêu? Có lẽ cho dù bại, có lẽ cho dù chết, nhưng hắn cũng khỏng phụ một phen ưu ái của thủ hạ.
Có đôi khi, yêu cũng là hại! Hắn là Trường Nhạc vương, hắn là hy vọng của Hà Bắc, hắn là định hải thần châm cùa các huynh đệ.
hắn cho dù chết trận, cũng không có khả năng đầu hàng.
Cùng quân Tây Lương quyết đấu, căn bản không phải âm mưu quỷ kế nào có khả năng ngăn cản, cái này căn bản là đại thế đà định.
Đậu Kiến Đức rõ ràng, cho nên hắn chỉ có thể dốc sức chiến một trận, khỏng phụ tẩm lòng cùa quân Hà Bắc! Tiêu Bố Y trong vòng ba ngày, điểm đủ mười vạn kỵ bộ binh tinh nhuệ, trong thành sau khi tế trời, chia làm tam quân.
Tam quân ra khòi Đông Đô.
trong lúc nhất thòi vũ khí leng keng, tiếng vó ngựa ầm ầm, cờ xí che lấp mặt trời, thanh thế bức người.
Một đạo bụi vàng xông thẳng lên, che khuất árih mặt trời, rít gào nhằm hướng đông mà đi.
Quân Tây Lương mênh mông ra khỏi Đông Đô.
xuôi theo Lạc Thủy đông tiến, qua Lạc Khầu, Hổ Khầu đi Huỳnh Dương, cứu viện Đông Binh, cuối cùng là cùng Đậu Kiến Đức đối mặt Đối với Lý Đường cùng Đột Quyết liên thủ, Tiêu Bố Y trong lòng kinh sợ.
nhung lại cười bò qua.
Hà Đông còn có ba nghìn tầiểt kỵ cùa hắn, còn có uất Trị Kírih Đức huvnh đệ này.
Hắn chi đem tình huống nói cho Trương Công cần, Đan Hùng TÚI cùng uất Tri Kính Đức.
Hắn phàn phó Trương Công cẩn, tình thế không ồn thi lui lại.
ngàn vạn không cần phải liều chết đối kháng.
Dù sao thiết kỵ Đột Quyết danh bất hư truyền.
Đối với uất Trì Cung, hắn không có bất luận phân phó gi.
Mỗi người đều có lựa chọn cùa chính mình, uất Trì Cung cũng khỏng ngoại lệ.
mà Tiêu Bố Y hắn hiện tại quan trọng cần phải lo lẳng, chính là làm thế nào đánh bại quân Hà Bắc trước mắt! Quân Hà Bắc hôm nay.
hai lần xâm lấn Hà Nam, đà làm cho dân chúng Trung Nguyên tức giận.
Bọn họ trông mong yên ổn đã quá lâu, cũng không có nghĩ đến.
sau khi Lý Mật chết.
Đậu Kiến Đức tới đây làm loạn.
Biết được đại quân Tiêu Bố Y đông tiến, chinh phạt Hà Bắc, dân chúng hoan hò tung tăng nhảy múa, noi nơi đón chào.
Thiên hạ đại loạn mấy trăm năm, Tùy triều nhất thống núi sông mấy chục năm, chưa bao giờ có một tĩận chiến mà được dân chúng ùng hộ hoan nghênh như hôm nay.
Từ Đông Đô đến Huỳnh Dương, mấy tiăm dặm đường, có mấy chục vạn dân chúng tiến đến tiễn đưa.
Có ở tại lân cận, có trăm dặm chạy đến, có trèo đèo lội suối, có trèo non lội suối, có xuất ra khấu phẳn lương thực cả nhà, có dâng ra rau dại mới hái, có ôm gà mái trong nhà, có dê bò mới nuôi...! Gà mái cục cục, dê bò con mắt khép lại, trên đường mấy trăm dặm này, trong sự sôi trào ồn ào náo động, mang theo một sự kỳ vọng trầm trọng như núi.
Thấy dân chúng tiến đến.
chỉ nói một câu, bổn vương tất sẽ không phụ kỳ vọng của mọi người! Tà đương chiểu xuống, roi vào trên thân thể cao lớn cùa Tiêu Bố Y trên lưng ngựa, hiện ra một tầng hào quang vàng nhạt, cồ động dân chúng, ai cũng tâm tình kích động.
Tiêu Bố Y biết tâm ý của dân chúng, không đảnh lòng cự tuyệt, chỉ phân ra một đội nhân mã.
chuyên môn tiệp đài dân chúng, dùng tiền bạc đổi lấy vật tư.
những birih sĩ còn lại tốc độ hành quàn không giảm.
Tiêu Bổ Y thúc ngựa đi về phía trước, kim khôi kim giáp, ngựa trắng thiết thương, lung đeo cung lớn đúc bằng sắt.
nhìn sang binh sĩ cùng dân chúng như nước thủy triều, không có hào hứng, mà có một loại ổn trọng trẳm ngưng mênh mông, trận chiến này, vô luận như thế nào, hắn cũng không thể bại.
Hắn hùng binh mười vạn, nhưng vẫn cẩn thận.
Hắn có thể có địa vị như hôm nay, cùng vói sự cẩn thận của hắn không thể phân cách.
Hắn nhìn dãy núi xanh ở xa xa, mây trắng mờ ảo, hiểu rằng lúc nàỵ, Trường Nhạc vương Đậu Kiến Đức có lẽ cũng sẽ làm như vậy.
Hành quân khi đến Yẻn Sư, hắn có được tin tức ở tiền tuyến, Đậu Kiến Đức thay đồi sách lược, không hề từ chiến Đông Bình, mà là thuận Hoàng Hà đi xuống, mượn địa lợi Lê Dương, trực tiệp đánh hai quận Đông Quận, Tế Âm.
Đông Quận, Tế Âm cùng ờ phía đông quận Đông Binh, nhung không có trọng binh thủ.
Tiêu Bố Y cho dù dưới tay hùng birih trăm vạn, nhung dù sao cũng khỏng có khả năng chu đáo hết tất cà, hắn đem trọng binh tập trung ở Huỳnh Dương.
Đông Bình, Trường Bình ba noi.
Huỳnh Dương làm hậu phương.
Đông Bình, Trường Bình lại dùng để ngăn chặn quán Lý Đường.
Hà Bắc cùng Từ gia đánh tơi.
Mấy quận huyện từ Huỳnh Dương đển Đông Binh, lại ít có binh lực.
ngoại trừ cố thủ vài tòa thành lớn ra, còn lại đều tạm thời buông tha.
Nhưng một đường hát vang tiến mạnh, liên tục phá hai quận huyện thảnh, một đường đánh tới phụ cận Toan Tảo.
Đậu Kiến Đức tạm hoàn tiết tấu tiến cộng, trú đóng ở lân cận huyện Toan Tảo.
dùng kênh đào làm phòng tuyến tự nhiên, chờ đợi viện binh tới.
Quân Hà Bắc dốc sức đánh xuống, lại thêm hậu viện, đà gần đến hai mươi vạn quản.
Những binh lực này.
ngoại trừ bão vệ Lê Dương ra, Vương Phục Bảo.
Lưu Hắc Thát hai người phụ trách kiềm chế đại quân Đông Bình, không cho Trương Trán Chu đoạn hậu lộ.
Binh lực còn lại đều tụ tập, đà có hơn mười vạn.
Tiêu Bổ Y sau khi biết được tin tức này, cũng không hoảng hốt vội vàng.
Hắn mặc đù còn đang hành quân, nhưng tin tức cũng đã cuồn cuộn không dứt đưa đến.
Hắn nhất định phải xác định chù lực cùa quân Hà Bắc ờ noi nào, lúc này mới có thể dốc sức chiến một trận.
Từ Yẻn Sư đến Hổ Lao, Tiêu Bố Y lại được tin tức, Đặu Kiến Đức tụ tặp binh lực.
đà qua kênh đào, tiến công Trinh Châu, Huỳnh Dương hai noi.
nhưng đều vô công mà về.
Thù tướng hai thành hiểu rõ Tây Lương vương lập tức sẽ đến.
đều liều chết chống cự, quân Hà Bắc tuy thế công như nước thủy triều, nhưng quân Tây Lương chi bảo vệ thảnh trì không mất.
phòng thù mà không chiến.
Tiêu Bố Y khi nghe đến đó thì mỉm cười.
Trong lòng cùa hắn thậm chí có chút phấn chấn.
Đậu Kiến Đức từ Nhạc Thọ xuất binh, lấy Lê Dương, đến Trịnh Châu, từ Hà Bắc đánh tới Hà Nam, chiến tuyến đà kéo quá dài.
Chiến tuyển dài như vậy, hơn mười vạn đại quân, chỗ yếu kém nhắt đương nhiên chính là đường lương.
Hắn hiện tại đã nhắm vào đường lương của Đậu Kiến Đức.
Quân Hà Bắc khí thế hung hàn, nhưng một đường tiến nhanh, đã là quanh thản sơ hờ.
Tiêu Bố Y hiểu rõ điểm ấy, càng không vội.
Khi biết được Đặu Kiến Đức đà dời binh bàn Chít lưng dựa vào HoàngHà, Tiêu Bố Y dứt khoát hạ lệnh.
“Binh đến Tứ Thủy!” Lúc này.
đúng là sáng sớm.
Bố Y không muốn lui nữa.
Hắn cũng khỏng cần lui nữa.
Quân Hà Bắc quân đã tụ tập binh lực, thế tới mênh mông.
Nhưng quàn Tây Lương cũng đà chuẩn bị, khí thế như hồng thủy! Hắn đà xem ra, Đậu Kiến Đức muốn cùng hắn chiến một trận.
Loại tình hìrih này, nếu muốn cầu ổn, đương nhiên cố thù Hổ Lao, vườn không nhà trống, đoạn đường lương cùa quân Hà Bắc.
sẵn sàng công kích quân Hà Bắc.
Nhưng Tiêu Bố Y đà không muốn cầu ổn, Hà Đông tình thế trong nháy mắt vạn biến, hắn yêu cầu nhanh chóng đánh bại quân Hà Bắc, rồi sẽ cùng Lý Uyên quyết chiến.
Nếu chờ sau khi Lý Uyên đánh bại Lưu Vũ Chu, cho dù không thể cùng Đậu Kiến Đức đồng lòng, nhưng nhiều lộ công kích.
Đông Đô sẽ nguy rồi.
Tiêu Bố Y thấy qua tầiết kỵ Đột Quyết dũng mành, khó có thể tưởng tượng mười vạn thiết kỵ chà đạp Trang Nguyên, sẽ là loại cảnh tượng gi.
Nhìn sang nước sông sáng ngời, ngày đêm chảy xuôi, Tiêu Bố Y đột nhiên có loại ý niệm kỳ quái trong đằu.
Đậu Kiến Đức có phải cũng rõ ràng hắn nghĩ gi hay không, lúc này mới tụ tập binh lực chiến một trận? Đậu Kiến Đức hiểu rõ Lý Uyên xuất binh, cho nên cho Tiêu Bố Y cơ hội quyết chiến, đương nhiên, Đậu Kiến Đức cũng cho mình một cơ hội.
Hai người tựa như không hẹn mà cùng muốn kết thúc ở đây.
Đậu Kiến Đức nếu như thắng, chẳng những có thể đả kích sĩ khí quàn Tây Lương, bức quân Đông Đô co trờ lại, hơn nữa thật đối với Trương Trấn Chu tại Đỏng Bình tạo nên đả kích.
Tiêu diệt đại quân Đông Binh, không thể nghi ngờ sẽ làm cho Đông Đô thiệt hại nghiêm trọng! Mà hai mươi vạn binh lực quân Hà Bắc nếu như có thể làm cho quàn Tây Lương thiệt hại nghiêm trọng, thi có tlíể chuyển sang xu thế.
thậm chí có thể chính thức chia ba thièn hạ.
mà không cần phải bị quản chế ở người khác.
Đông Đô nếu như một hơi tổn thất nhiều binh tướng như vậy, đả kích cho dù Tiêu Bố Y cũng không cách nào thừa nhận.
Dù sao đối với Tiêu Bố Y mà nói, hắn có thể có thành tựu hôm nay.
không rời khỏi thiết huyết phù binh mà Đại Tùy huấn luyện ra! Quàn Tây Lương của Tiêu Bố Y có thể bách chiến bách thắng, cũng là nhờ căn cơ phù binh cùa Đại Tùy.
Đậu Kiến Đức chỉ cần đánh bại Tiêu Bổ Y.
buộc hắn lui giữ Hồ Lao.
sau đó sẽ tạo nên một cục diện mới sáng rò hơn, nếu có thể lại bại Trương Trắn Chu.
chỉ cần Lý Đường xuất binh, Đột Quyết xuôi nam, Đông Đô thoáng qua đã bị mấy lộ đại quân vây kín, khó mà phát triển, trơ mắt mà nhìn đối thủ lấy các noi còn lại.
Đậu Kiến Đức không muốn lại co đầu rút cồ ở Hà Bắc, tùy ý để cho người khác đánh tới cùa nhà, chính là muốn từ chiến đến cùng.
Đậu Kiến Đức quyết đoán như vậy, có thể nói là bắt lấy điểm đột phá duy nhất để thay đổi tình thấ Đậu Kiến Đức tuy tính cách thong đong, không vội khỏng chậm, nhưng trời sinh tíiih thích mạo hiểm, thích được ăn cả ngã về không, cái này từ việc hắn chỉ đem hơn hai trăm người đi đánh đại quàn của Tiết Thế Hùng là có thể thấy được.
Tiêu Bố Y nghĩ tới đây, tuy bị thiết kỵ ầm ầm làm cho trong lòng nhiệt huyết sôi trào, nhưng suy nghĩ càng tinh táo.
trận chiến này, mình không thểbại! Trận chiến này.
cũng là cơ hội tốt nhất để hắn toàn lực đánh tan quân Hà Bắc! Birih ra khòi Hồ Lao, đao thương loảng xoảng, bầu tròi bị khí giết phạt che khuất, mặt trời đò tựa như cũng đã đoán được binh đao tàn lãnh, giữ chặt đám mây che ờ trước mặt là lẩn trốn, bầu trời, đã âm trầm một mảng.
Quân Tây Lương hiểu rằng đối đầu với đại địch, phấn chấn tinh thầiỊ thành phương trặn đi về phía trước, không vội không chậm.
Núi xa, thành lớn.
nưóc chày, hoa roi đều bị tiến độ làm cho rang động, không ngừng run rẩy.
Khắp nơi trong không trung, chỉ vang lên tiếng ngựa hí, tiếng bước chân trầm trọng cô đọng.
Đại quân Tây Lương im lặng đi về phía trước, khí thế tăng vọt, dâng lên bụi vàng cuồn cuộn.
Kỵ binh lui tới tuần tra ở hai cánh, khỏng ngừng bẳm báo quân tình.
Tiêu Bố Y người trên lưng ngựa, chỉ nghe quân tuần tra liên tục bẩm báo.
Quân Hà Bắc đãrờiBảnChừ! Quân Hà Bắc đà đến Ngưu Khầu! Quân Hà Bắc qua Ngưu Khấu, quân tiên phong bắc dựa Hoàng Hà.
nam dựa Thước Sơn, đà gằn đển Tứ Thùy! Quân tìrih khẳn cấp, Tiêu Bố Y cũng không chờ bẳm báo.
đã thấy đến phương xa đất đen quay cuồng, che cả mặt trời.
Quân Hà Bắc hầu như cùng quân Tây Lương đồng thời đến bên bờ Tứ Thủy, bụi vàng đất đen hòa lẫn nhau, kích động trên không trang, dữ tợn hung mành, vó sắt ầm ầm, lại dằn dần chim ẩn.
Đến khi chỉ còn lại tiếng gió thổi, hai bờ sông Tứ Thủy, đà sớm che kín vô số tinh binh.
Trường thương như mây.
giáp hiện hàn quang.
Hai quân im lặng nhìn nhau, giờ phút này bụi màu vàng đất đen lúc này mới phiêu nhiên rơi xuống về phía Tứ Thủy, vạch ra màn che hai quân quyết đấu!