Giang Sơn Mĩ Sắc

98: Săn Bắn


trước sau


Bố Y nghe được là do Cầu Nhiêm Khách đem tin tức lộ ra, có chút ngạc nhiên hỏi: “Sao phải làm vậy?”
“Quan trường minh tranh ám đấu huynh đệ xem ra cũng không rõ”, Cầu Nhiêm Khách lắc đầu nói: “Dương Thổ Truân không đem việc này nói cho Khả Đôn biết, trong lòng có ý niệm độc chiếm công lao, hoặc là hắn cảm thấy sinh tử của Tháp Khắc đối với hắn mà nói, cũng không đáng giá để hắn đánh cuộc.

Ta đưa tin tức cho Tác Kha Đột, Tác Kha Đột vốn cùng Dương Thổ Truân bất hoà, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha đả kích Dương Thổ Truân, đây là bức Dương Thổ Truân không thể không cùng ngươi cùng lên một thuyền, bằng không thuốc của ngươi làm sao có thể đến tay Khả Đôn?”
Tiêu Bố Y vừa buồn cười lại khâm phục, “Trương đại ca, người thật giỏi tính kế”.

Cầu Nhiêm Khách xua xua tay, “Mấy cái minh tranh ám đấu này ta nghĩ đến cũng đau đầu, ngẫu nhiên sử dụng mà thôi.

Ta lúc ấy thấy Ca Đặc tìm ngươi, nghĩ hắn võ công không đủ, ngươi có thểứng phó được, cho nên vẫn ở bên cạnh Ca Đặc Tháp Khắc”.

Tiêu Bố Y cảm thấy cảm kích, thế mới biết thì ra Cầu Nhiêm Khách vẫn âm thầm bảo hộ mình.

“Nhưng người hạ độc cực kỳ giảo hoạt, hoặc phải nói là rất cẩn thận.” Cầu Nhiêm Khách thở dài nói: “Ta ở đó mấy ngày, vẫn không có một chút động tĩnh, hắn ẩn nhẫn không hề ra tay, ta cũng vô kế khả thi.

Người như thế có thể coi như là nhân vật cực kỳ lợi hại”.

Tiêu Bố Y cũng gật đầu, “Đích xác là như thế, ít nhất ta trước mắt vẫn là mờ mịt”.

“Ta tuy không đợi được hung thủ, chẳng qua vẫn hỏi thăm được một chút tin tức”, Cầu Nhiêm Khách trầm giọng nói: “Đầu tiên là Khả Đôn cùng Niết Đồ đã bắt đầu âm thầm tra tìm người hạ độc, chẳng qua lúc ấy bên cạnh Ca Đặc Tháp Khắc có hai tỳ nữ, sau đó đã mất tích, mấy ngày hôm trước phát hiện thi thể của họ, là bị người một đao chém chết, sạch sẽ gọn gàng”.

Tiêu Bố Y giật mình rồi rùng mình, cười khổ nói: “Hung thủ quả nhiên tàn nhẫn”.

“Người chết không thể nghi ngờ là có thể giữ bí mật tốt nhất, hung thủ làm như vậy thật ra không ngoài dự kiến”, Cầu Nhiêm Khách lại nói: “Chẳng qua Mã Cách Ba Tư tại đại trại Khả Đôn bị hạ độc, điều này làm cho Khả Đôn cũng cảm thấy lo sợ, biết hung thủ đã lẫn vào được doanh trại Khả Đôn, ám sát Khả Đôn cũng rất có thể.

Hiện tại đại trại ngoại tùng nội khẩn (ngoài bình thường, trong khẩn trương), phòng bị còn nghiêm mật hơn trước kia rất nhiều”.

Tiêu Bố Y thầm nghĩ, nếu đụng tới thích khách như Cầu Nhiêm Khách, phỏng chừng có nghiêm mật nữa cũng không có tác dụng.

“Hung thủ trong lúc nhất thời còn chưa tra ra.

Chẳng qua ta cũng biết Tháp Khắc đối với ngươi bất mãn, chính là bởi vì Khắc Lệ Ti luôn nói ngươi rất tốt”, Cầu Nhiêm Khách khẽ cười nói: “Cho nên Tháp Khắc chỉ chờ khoẻ lại, sẽ tìm ngươi đánh giá cao thấp, qua vài ngày nữa Khả Đôn săn thú, Tháp Khắc hiện tại thân thể tuy suy yếu, nhưng săn thú thật ra cũng không phải là vấn đề quá lớn”.

Tiêu Bố Y nghe hắn nói không khác gì Mông Trần Tuyết, nói vậy chuyện này cũng rắc rối không nhỏ, không khỏi đau đầu, “Hắn muốn tranh cường háp thắng, ta lại không muốn gặp tai ương”.

Cầu Nhiêm Khách thở dài nói: “hai chữ danh khí, rất là hại người.

Huynh đệ ngươi chẳng lẽ không biết danh tiếng của ngươi hiện tại đã không nhỏ? Ta nghe nói ngươi đánh bại Mã Cách Ba Tư -cao thủ số một bên cạnh Khắc Lệ Ti, lại lấy một địch ba đánh lùi ba người Khắc Lệ Ti.

Hôm nay lại cứu Tháp Khắc một mạng, người chưa ra khỏi nhà thì sự tích đã truyền lưu khắp Phó Cốt.

Khắc LệTi tâm cao khí ngạo, nhưng lại cùng Mông Trần Tuyết có một An Địch Khắc, đó chính là các nàng ước hẹn khi lập gia đình, tất phải tìm một anh hùng chân chính, hơn nữa anh hùng của hai bên phải phân ra cao thấp.

Mông Trần Tuyết đưa ngươi đến thảo nguyên tuy không có nói rõ, Khắc Lệ Ti lại hai lần bại trong tay ngươi, nàng ta đương nhiên âm thầm nể phục, nhưng lại không muốn phu tế không bằng người, cho nên yêu cầu Tháp Khắc nhất định phải đánh bại ngươi mới có thể lấy nàng ta.

Tháp Khắc tâm cao khí ngạo, tự xưng là anh hùng thảo nguyên, làm sao mà không tìm ngươi cho được?”
Tiêu Bố Y nghe mà trợn mắt há hốc mồm, nghĩ đến bốn chữ anh hùng của ngươi, hồi mới hỏi, “Đại ca, An Địch Khắc là có ý tứ gì?”
“An Địch Khắc trong tiếng Đột Quyết chính là minh thệ, minh thệ này là Khắc Lệ Ti cùng Mông Trần Tuyết hồi nhỏ lập ra”, Cầu Nhiêm Khách trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt, “Tiểu tử, ngươi nếu đánh bại Tháp Khắc, vậy chẳng những có thể chân chính nổi danh thảo nguyên, mà còn có thể lấy được mỹ nhân, thật sự là nhất tiễn hạ song điêu”.

Tiêu Bố Y lúc này mới hiểu được Khắc Lệ Ti cùng Mông Trần Tuyết lúc trước cười nói là có hàm nghĩa gì, lại nghe Cầu Nhiêm Khách trêu chọc, dở khóc dở cười, “Trương đại ca, lúc này người còn có tâm tình đùa giỡn hay sao! Ta nếu đánh bại Tháp Khắc, không những là phá hư hôn nhân của bọn họ, hơn nữa còn trở ngại sự liên kết giữa Khả Đôn cùng Phó Cốt, Khả Đôn nếu không giết ta, đó là ta đã có thần tiên chiếu cố rồi.

Hơn nữa Mông Trần tộc yếu nhược, Mông Trần Tuyết càng có thểbởi vì ta đắc tội với Phó Cốt, mà chọc giận Khả Đôn, khi đó tình hình sẽ càng ác hiểm, mất nhiều hơn được”.

Cầu Nhiêm Khách chậm rãi gật đầu, “Tiểu tử ngươi cũng không bị thắng lợi làm mờ mắt, suy nghĩ cực kỳ sâu rộng, người không thể sánh bằng.

Chẳng qua ngươi hiện tại cũng không cần lo lắng về Tháp Khắc này, ta chỉ sợ ngươi dùng hết toàn lực cũng thắng không được Tháp Khắc”.

“Tháp Khắc võ công như thế nào?” Tiêu Bố Y hỏi.

“Trong thương đội các ngươi có một cao thủ tên là Lục An Hữu?” Cầu Nhiêm Khách đột nhiên hỏi.

Tiêu Bố Y gật đầu, “Không sai”.

“Hắn có lẽ có thể cùng Lục An Hữu phân cao thấp”, Cầu Nhiêm Khách thản nhiên nói.

Tiêu Bố Y sững sờ tại chỗ, hồi lâu mới nói: “Vậy ta cũng không có nắm chắc phần tất thắng”.

“Ngươi nếu không thắng, ta chỉ sợ ngươi sẽ chết ở trong tay hắn, chịu hắn chà đạp.” Cầu Nhiêm Khách đột nhiên vỗ bàn, trầm giọng nói: “Huynh đệ, nghĩ đến nước ta là nước lớn, làm sao có thể chịu bọn Hồ nhân này chà đạp, hắn nếu đánh bại ngươi, Khả Đôn vốn là tông thân Tuỳ thất, lại sẽ mất thể diện, đến lúc đó tức giận, ngươi chẳng những chịu nhục, sợ rằng tính mạng cũng khó bảo toàn.”
Tiêu Bố Y trong lòng phát khổ, hồi lâu mới nói: “Bà nội nó, vậy phải làm sao mới phải đây?”
Trận tỷ thí này thắng bại lưỡng nan, nhưng trước mắt xem ra, hắn chỉ có bại chứ không thắng nổi, cho dù hắn mưu trí hơn người, lúc này cũng không nghĩ ra kế sách lưỡng toàn.

Đột nhiên thấy vẻ mặt như cười như không của Cầu Nhiêm Khách, Tiêu Bố Y trong lòng giật mình, “Đại ca không chờ hung thủ nữa mà vội vàng chạy về, nói vậy chính là tới cứu huynh đệ, ta đến bây giờ mới nghĩ tới, cũng thật hổ thẹn”.

Cầu Nhiêm Khách phẩy tay cười nói: “Ta không phải thần tiên, làm sao cứu ngươi?”
Tiêu Bố Y đứng dậy thi lễ, “Trương đại ca võ công cái thế, Bố Y vẫn kính ngưỡng, vốn muốn sau chuyện này cầu Trương đại ca chỉ dạy võ công, nhưng trước mắt xem ra, cũng đành phải đường đột hướng tới Trương đại ca mà thỉnh giáo”.

Cầu Nhiêm Khách hồi lâu không nói gì, Tiêu Bố Y trong lòng không yên, nghĩ đến hắn quý trọng võ công, không thể tự tiện truyền thụ, “Trương đại ca mấy lần cứu ta, ta lại có chút được voi đòi tiên…”
Cầu Nhiêm Khách phất tay ngắt lời hắn, trầm giọng nói: “Huynh đệ, ngươi cũng biết, mấy ngày nay ta cười so với mấy năm nay còn muốn nhiều hơn?”
Tiêu Bố Y khó hiểu, có chút kinh ngạc.

Cầu Nhiêm Khách lại nói: “Ngươi có biết, ta mấy ngày nay nói chuyện so với mấy năm trước còn muốn nhiều hơn?”
Tiêu Bố Y nhìn thấy hắn cô đơn, rồi đột nhiên trong lòng lại có sự bi thương, anh hùng vốn tĩnh mịch, Cầu Nhiêm Khách xem ra bằng hữu của hắn thật sự không nhiều lắm, “Bố Y may mắn được gọi Trương huynh một tiếng đại ca, đã là phúc khí khó được của Bố Y”.

Cầu Nhiêm Khách thở dài một tiếng, “Anh hùng hào kiệt ta đã gặp không ít, ý định truyền thụ công pháp cũng có, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng truyền thụ qua cho một ai.

Ta không phải sợ người khác vượt ta, chỉ là sợ truyền sai người.

Ta tìm đến ngươi, thật ra đã có ý định truyền cho ngươi công pháp dịch cân trong đầu”.

Tiêu Bố Y nghe vậy, tuy xem nhẹ danh lợi, nhưng trong lòng cũng mừng rỡ, tiến lên một bước nói: “Sư phụ tại thượng.

Xin truyền…”
Hắn lễ chưa bái xong, lại bị Cầu Nhiêm Khách đưa tay nâng dậy, “Tiếng sư phụ cũng không cần, người và ta gọi huynh đệ là được rồi.

Trước khi huynh dạy cho đệ công pháp dịch cân, cũng muốn hỏi đệ một vấn đề, đệ tập võ là vì cái gì?”
Tiêu Bố Y ngạc nhiên, hồi lâu mới nói: “Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng, Bố Y tập võ cũng là bức bất đắc dĩ.

Nhưng nếu có thể dùng võ để bảo hộ bản thân, còn có thể trợ giúp người khác, cũng là chuyện đệ cao hứng nhất.

Trương đại ca, đệ có thể chí hướng không cao xa, cũng không muốn đi làm cái gì thiên hạ đệ nhất, chuyện mất mặt cũng sẽ không đi làm, những chuyện tranh dành cũng sẽ không tranh dành, không biết như vậy có làm cho huynh thất vọng hay không?”

Cầu Nhiêm Khách nhìn hắn hồi lâu, thấy hắn thái độ thành khẩn, khoé miệng xuất hiện nụ cười nói: “Ngươi nói rất tốt, rất hợp ý với ta.

Huynh đệ, ta dạy cho đệ tập võ, chỉ hy vọng đệ có thể cường thân kiện thể, vệ thiện trừ ác, cũng không có ý niệm để cho đệ nổi danh thiên hạ.

Nếu học có thành quả mà ỷ mạnh hiếp yếu, cậy mạnh mà có hành động tàn nhẫn, cũng là chuyện không nên, huynh đệ, đệ hiện tại thuần phác, không tư tâm, thật là người ta tìm kiếm, ta chỉ mong đệ về sau chớ quên những lời hôm nay, bằng không nếu làm ra việc thiên nộ nhân oán, vi huynh việc đầu tiên chính là sẽ lấy tính mạng của đệ”.

Cầu Nhiêm Khách hai mắt trừng lên, không giận mà tự có uy, Tiêu Bố Y trong lòng lẫm liệt, ôm quyền nói: “Bố Y không dám, cũng khinh thường việc cậy mạnh”.

Cầu Nhiêm Khách nghe vậy cười lớn, hai mắt sáng ngời, trầm giọng nói: “Hay cho một câu khinh thường, chỉ bằng một câu này, cũng không uổng ta bôn ba trở về dạy cho đệ phương pháp dịch cân”.

Hai người ngồi xuống, Cầu Nhiêm Khách chậm rãi nói: “Bộ công phu dịch cân này cũng là do ta vô tình tập được, từ thời Hán đã có ghi lại, chẳng qua hậu nhân cũng đã không ngừng hoàn thiện phát triển, mới có thành quả như ta hôm nay.

Chỉ là nghe nói đây vốn là đạo tu luyện, ta tập được phát hiện đúng là rất có tác dụng cường thân kiện thể, lúc này mới chân chính nghiên cứu.

Gân cốt trong cơ thể con người, tốt từ trong bụng mẹ cũng không có bao nhiêu.

Cho nên danh sư mới đi tìm người có cốt cách thanh kỳ để bồi dưỡng, mới có thể phát dương quang đại võ học bổn môn, nhưng lại không biết gân cốt có buộc có mở, có tốt có xấu, có mạnh có yếu, có co có giãn, rất nhiều loại không đồng nhất.

Chân chính có cốt cách thanh kỳ dù sao cũng rất ít, mà gân cốt lại ảnh hưởng đến cảnh giới võ học của một người, gân cốt mà lỏng lẻo tất bệnh, nhỏ quá thì gầy, yếu quá thì không có sức, căng thẳng thì dễ đứt.”
Tiêu Bố Y nghe như hiểu như không, làm sao nghĩ đến gân cốt lại có nhiều kiểu như vậy, chỉ là cố gắng mà ghi nhớ.

“Gân khoẻ tất mạnh, gân lỏng tất dài, gân dẻo thì tốt, gân vừa phải thì khoẻ mạnh”, Cầu Nhiêm Khách lại nói: “Xem huynh đệ ngươi thể cách cường tráng, cũng chỉ là bề ngoài, nếu cứ sính dùng ngoại lực, hôm nay nếu thương đến gân cốt, thì cũng chưa nhìn ra cái gì, chờ ngươi qua bốn mươi, nếu còn như thế, quá nửa là sẽ sinh bệnh”.

Tiêu Bố Y chăm chú lắng nghe, biết Cầu Nhiêm Khách tuyệt không nói chơi.

“Là người chân chính nhập đạo tập võ, trời phú không đủ, thì ngày sau có thể dùng dịch cân để thay gân đổi cốt, tráng nội trợ ngoại, bằng không cũng không thể đại thành.

Lấy tuổi tác của huynh đệ, gân cốt đã định hình, lúc này tập võ vốn đã muộn, nhưng học dịch cân cũng là thích hợp” Cầu Nhiêm Khách khẽ cười nói: “Ta trước đem công pháp đọc cho đệ nghe, đệ ghi nhớ trước, huynh sẽ dạy cho đệ pháp môn cơ bản kiện thể.

Chỉ cần bên trong khoẻ mạnh, chiêu thức võ công còn lại chẳng qua chỉ là cành lá bên ngoài, không cần nói tới”.

Tiêu Bố Y trong lòng mừng rỡ, chắp tay nói: “Bố Y rửa tai xin nghe”.

Cầu Nhiêm Khách khép hờ hai mắt, chậm rãi nói: “Dịch cân vốn có hai phần, một là Thanh Hư, một là Thoát Hoán, có thể Thanh Hư thì không có chướng, có thể Thoát Hoán thì không có ngại…”
“Sở vân thanh hư giả, tẩy tuỷ thị dã, thoát hoán giả, dịch cân thị giả, ….”
Tiêu Bố Y ngưng thần lắng nghe, cố gắng ghi nhớ, nội tâm cũng vô cùng phập phồng không yên, hắn biết, bắt đầu từ hôm nay, hắn mới tính là có căn cơ, chân chính tiến vào ngôi nhà của các cao thủ.

Khi Tiêu Bố Y từ trong doanh trướng đi ra.

Quần áo không chỉnh tề, tóc tai bù xù.

Mạc Phong thấy chạy tới, nhìn hắn như vậy cũng bị doạ nhảy dựng, nhịn không được hỏi: “Bố Y, sao vậy?”
Sau khi hỏi xong, Mạc Phong nhìn lại vào trong trướng, Tiêu Bố Y hỏi ngược lại: “Ngươi đang tìm cái gì?”
Mạc Phong không thấy trong trướng có người, lúc này mới quan tâm hỏi: “Thiếu phu nhân tới chậm, đi lại sớm, cũng thật vất vả”.

Tiêu Bố Y nghĩ hồi lâu, dò xét bản thân mới hiểu được ý nghĩa câu nói của Mạc Phong, không khỏi muốn một cước đem hắn đá đến Kim Sơn.

“Ngươi có ý gì?”
“Ta không có ý gì”, Mạc Phong áp thấp thanh âm, “Bố Y, mấy ngày gần đây ngươi xảy ra chuyện gì? Chúng ta gần đây thấy ngươi hình như ngủ không ngon giấc, có phải là buổi tối quá mệt mỏi.

Thư giãn chút đi, dù sao đây cũng là doanh trại của Khả Đôn”.

Hắn lại nhắc tới nam nữ tình dục, Tiêu Bố Y thầm buồn cười, trên thực tế hắn mấy ngày nay căn bản không có nhìn thấy Hàn Tuyết.

Hắn mới bắt đầu tập luyện Dịch Cân kinh, với tính cách của hắn, đương nhiên là chỉ tập trung vào đó, nói đến săn bắn cũng đã sắp tới.

Người khác không biết về nguy cơ, còn hắn lại hiểu rất rõ.

Đã qua ba ngày, hắn cũng nhìn không ra tiến triển gì, duy nhất làm Tiêu Bố Y vui mừng chính là, hắn khi bắt đầu luyện thì mỏi mệt không chịu nổi, chân tay đau nhức, nhưng cảm giác mệt mỏi cũng từ từ qua, đã có thể chịu được các tư thế mà Cầu Nhiêm Khách bắt hắn tập luyện.

Dịch Cân kinh không đơn giản như hắn tưởng tượng, lại cũng không có phức tạp như hắn tưởng tượng.

Cầu Nhiêm Khách nửa đêm tới, trước khi trời sáng rời đi, mấy ngày nay chủ yếu dạy hắn đả toạ, đứng tấn, pháp môn đi lại cùng hô hấp.

Mấy ngày nay Tiêu Bố Y phải nhớ rất nhiều thuật ngữ, cái gì hộ kỳ thận khí, dưỡng kỳ can khí, điều kỳ phế khí, lý kỳ tỳ khí làm cho hắn so với đại phu nội khoa còn muốn học nhiều khái niệm hơn.

Ngũ tạng lục phủ trong mắt đại phu nội khoa, cũng không phải chỉ là một đống máu thịt, nhưng Cầu Nhiêm Khách lại càng biết nhiều hơn, hơn nữa còn giải thích rõ cho hắn đạo lý trong đó.

Nguyên khí, trung khí, chính khí đều là đạo lý hắn phải hiểu, bồi nguyên khí, thủ trung khí, bảo chính khí là chuyện mà hắn mấy ngày nay tập trung tinh lực thực hiện.

Theo cách nói của Cầu Nhiêm Khách, dịch cân tuy nói là dịch cân, nhưng cũng phải lấy gân cốt cơ bản của thân thể con người làm trọng, phân biệt là chỉ dịch khí huyết tinh, mạch tuỷ cốt, sau đó mới ổn định lại gân cốt.

Cầu Nhiêm Khách luyện tập từ nhỏ, hiện tại có thể dễ dàng súc cốt thay đổi thân thể lớn nhỏ, một đại hán lại có thể linh hoạt như viên hầu, đều là kết quả của dịch cân.

Chẳng qua nếu đến được cảnh giới chân chính cao nhất, phản lão hoàn đồng, cải đổi dung mạo cũng không thành vấn đề.

Tiêu Bố Y lúc ấy từng muốn hỏi, Cầu Nhiêm Khách tu luyện Dịch Cân kinh có thể thay đổi diện mạo hay không, rốt cục là bỏ đi không hỏi.

Bởi vì hắn biết trong mắt Cầu Nhiêm Khách, dung nhan căn bản không đáng nhắc tới.

“Ngươi tới đây chỉ là để nhắc nhở ta bảo trọng thân thể?” Tiêu Bố Y thấy Mạc Phong còn đang nhìn mình, bộ dáng bỉổi, con mắt chợt xoay chuyển hỏi: “Hàng hoá bán ra thế nào rồi?”
Mạc Phong lộ ra bộ mặt khổ qua mướp đắng, “Ta ngay cả một nữ nhân cũng không nhìn thấy, thì làm sao mà bán?”
“Ngươi nếu một nam nhân cũng nhìn không thấy, có phải là sẽ cho rằng trên đời này chỉ có ngươi đẹp trai nhất không?”
“Ta đẹp trai thì có quan hệ gì tới bán hàng?”
“Vậy có nữ nhân hay không thì có quan hệ gì tới bán hàng?” Tiêu Bố Y cố gắng giải thích: “Cho dù không có nữ nhân, ngươi cũng có thể làm cho nam nhân cảm thấy son phấn này có tác dụng rất tốt, hoặc là làm cho nam nhân biết, có thể sử dụng son phấn để lôi kéo nữ nhân thì mới là người làm ăn”.

Mạc Phong đang nghe thì con mắt thiếu chút nữa là rơi xuống, nhìn về phía sau Tiêu Bố Y, “Thiếu đương gia, nữ nhân…”
Tiêu Bố Y đang nghĩ Mạc Phong đang mắc kinh phong, thì đột nhiên cảm thấy không đúng, xoay người nhìn lại thì thụt lùi một bước.

Khắc Lệ Ti đã đứng ở trước mặt hắn, cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn, lớn tiếng nói: “Tiêu Bố Y, đã lâu không gặp”.

“Cũng không bao lâu”, Tiêu Bố Y lại cười nói: “Chỉ mới mấy ngày”.

“Người Trung Nguyên các ngươi không phải nói cái gì, một ngày không gặp như cách ba thu, chúng ta mấy ngày không gặp, không phải là như mấy năm sao?” Khắc Lệ Ti lớn tiếng nói.

Tiêu Bố Y thầm nghĩ, ta cùng cô không gặp ba thu như là một ngày thì có, “Tháp Cách có gì phân phó?”
“Không phải ta co phân phó, mà hôm nay đi săn bắn, Khả Đôn điểm danh cho ngươi đi theo, không biết ngươi có rảnh không?” Khắc Lệ Ti hỏi.

Tiêu Bố Y lại cười nói: “Thời gian rảnh cũng như nước trong bình da vậy, chỉ cần bóp là luôn có”.


Thật ra hắn thấy Khắc Lệ Ti dáng người bốc lửa, muốn nói chính là, thời gian cùng ngực của nữ nhân giống nhau, chỉ cần bóp là luôn có.

Chẳng qua cũng không quen thân gì với Khắc Lệ Ti, thứ hai cảm thấy giải thích như vậy cũng phiền toái, cho nên đổi cách nói.

“Tính là ngươi thức thời, lát nữa Dương Thổ Truân sẽ đến thông báo cho ngươi”.

Khắc Lệ Ti không biết Tiêu Bố Y ngôn ngữ mang tính triết học, xoay người bỏ đi.

Khi quay đầu lại bổ sung một câu, “Nhớ mang theo cung tên”.

Tiêu Bố Y vừa mới hiểu được nàng ta chính là vì thông tri mình mang theo cung tên, thì trước mắt như là mây đen ập tới, làm cho người ta không rõ là dê hoá thành mây bay lên trời, hay là mây hoá thành dê hạ phàm.

Đợi khi đến gần mới phát hiện, thì ra là Dương Thổ Truân dẫn theo thương nhân đi tới.

“Tiêu Bố Y, Khả Đôn có lệnh, hôm nay săn bắn, ngươi phải đi theo, chẳng qua ngươi cũng có thể dẫn theo hai người xuất hành” Dương Thổ Truân sau khi hãnh diện nói xong chỉ ý của Khả Đôn liền nhìn các thương nhân ở bốn phía, “Bố Y mới đến Phó Cốt đã lập công lớn, về sau nói vậy tiền đồ cũng không thể hạn lượng”.

Các thương nhân gật đầu cúi người giống như chó chăn cừu vậy, đều xưng phải, lại có chút chờ mong nhìn Tiêu Bố Y, không biết hắn sẽ dẫn theo hai người nào đi theo.

Tuy bọn họ đều là hào môn đại hộ, nhưng có thể cùng Khả Đôn săn bắn, khi trở về cũng là chuyện đáng để khoe khoang.

Tiêu Bố Y sớm biết rằng rượu không phải là rượu ngon, tiệc không phải là tiệc tốt, cuộc săn bắn này ai là con mồi còn chưa biết được, cũng không đành lòng dẫn theo đám người Viên Lam để mất mặt hoặc là chịu chết.

Khi đang do dự, thì một người đã từ trong đám đông đi ra nói: “Ta tính là một”.

Lâm Sĩ Trực, Trầm Nguyên Côn, Viên Lam cùng Ân Thiên Tứ đều thầm cân nhắc, nghĩ đến bằng vào quan hệ của mình cùng Tiêu Bố Y, thì cũng có tư cách đi cùng, nhìn thấy người nọ đứng ra, thì lại hi vọng Tiêu Bố Y không chọn mình là tốt nhất.

Người đi ra rõ ràng chính là Bối Bồi.

Bối Bồi sau khi đi vào doanh trướng Khả Đôn, trước sau vẫn cao ngạo, ai cũng không để ý tới, cho dù là Dương Thổ Truân cũng không rõ lai lịch của hắn, cũng rất ít khi cùng hắn nói chuyện.

Lần này thấy hắn chủ động đứng ra, các thương nhân không tiện nhiều lời, ít nhất quyền lựa chọn vẫn nằm trong tay Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y nhìn thấy Bối Bồi đi ra, mỉm cười chắp tay, “Bối huynh muốn đi đương nhiên là không thể tốt hơn”.

“Ta cũng muốn đi”.

Một người đột nhiên rẽ mọi người đi ra, chắp tay nói: “Tiêu lão đệ, ý ngươi thế nào?”
Người này chẳng những làm cho các thương nhân sững sờ, Bối Bồi cũng có chút kinh ngạc, bởi vì ở đây mọi người đều không biết người nọ là ai.

Người nọ dáng người trung bình, có chút xấu xí, râu như kim châm, miệng cũng không nhỏ, ăn mặc thô lậu giống như là hạ nhân vậy.

Người này ngoại trừ xấu xí cùng râu ra, cũng không có điểm gì đặc biệt.

Dương Thổ Truân nghĩ hắn là người của thương đội, người thương đội lại nghĩ hắn là người của Khả Đôn, chỉ có Tiêu Bố Y là nhận ra người này.

Mạc Phong nhìn thấy ánh mắt người nọ có chút nghi hoặc, bọn họ sau khi đi vào doanh trại Khả Đôn, đã nói với Tiêu Bố Y về việc gặp Cầu Nhiêm Khách, vốn nghĩ đến Tiêu Bố Y sẽ lòng đau như cắt, tiếc hận không thôi, không nghĩ đến Tiêu Bố Y chỉ nói tiếng biết rồi.

Trước mắt người này cùng đại hán trọng đòng thực giống nhau, nhưng cũng chỉ giống về rau thôi, người này hai tròng mắt bình thường, dáng người cũng bình thường, xem ra muốn cùng đại hán trọng đồng làm huynh đệ rơi rớt gì đó cũng không có tư cách.

“Trương huynh muốn đi đương nhiên là không thểtốt hơn”.

Tiêu Bố Y lại dùng từ theo thói quen.

Các thương nhân vừa nghe danh ngạch đã định, cũng không cưỡng cầu, đều nói chúc mừng, đối với việc Tiêu Bố Y có cơ hội cùng Khả Đôn săn bắn tỏ vẻ hâm mộ, lại thấy bọn họ hai mắt toả sáng, nội tâm quá nửa đều hy vọng Tiêu Bố Y chuyến này lại tiếp tục được Khả Đôn thưởng thức, vì thương đội tại Phó Cốt phát triển căn cơ tốt nhất.

Nhìn mấy người Tiêu Bố Y đã đi xa, Mạc Phong hỏi: “Đắc Chí, Trương huynh này rốt cuộc là ai, Thiếu đương gia làm sao mà quen được?”
“Không biết”, Dương Đắc Chí lắc đầu, đưa ra một đáp án chính xác mà vô dụng.

Mạc Phong ánh mắt vừa chuyển, biết có hỏi Tiễn Đầu cùng Chu Mộ Nho cũng như không, thì thào lẩm bẩm: “Ta phát hiện Thiếu đương gia ngoại trừ thuật cưỡi ngựa tinh thông, còn có một năng lực mà người thương có được”.

“Năng lực gì?” Tiễn Đầu nhịn không được hỏi.

“Thiếu đương gia có khả năng quen biết, lần trước chỉ mấy cái bánh đã quen được Nguỵ Đức, chẳng những ăn được, còn có thể đánh được” Mạc Phong lắc đầu ảo não nói: “Lần này lại tìm được Trương huynh này, nói vậy cũng có thể làm những điều người khác không thể”.

Chu Mộ Nho không vui nói, “Lần trước Nguỵ Đức kia nói như thế nào cũng to cao, Trương huynh này xem thế nào thì võ công cũng sẽ không quá cao”.

Chu Mộ Nho thành thật trung hậu, trong khoảng thời gian này cũng đã có một quan niệm, người to cao thì đánh nhau cũng lợi hại, ví dụ như đại hán trọng đồng cùng Nguỵ Đức đều như thế.

Mạc Phong người có chút gầy yếu, nghe quan điểm này có vẻ khinh thường, “Con trâu có to lớn không? Còn không phải là bị sói ăn thịt! Võ công tuyệt đối không thể nhìn tướng tá, nếu như vậy, chỉ cần đi ra tỷ thí ai to cao hơn là xong, cần gì đánh nhau! Ta tuy không có bản lãnh nhìn người tốt như Thiếu đương gia, nhưng liếc mắt qua liền nhìn ra Trương huynh này tuyệt không phải là kẻ đầu đường xó chợ”.

“Vậy ngươi nói hắn có bản lãnh gì?” Tiễn Đầu hỏi.

“Cái này…” Mạc Phong nghĩ hồi lâu, nhất thời không nói gì.

Hắn dù sao kiến thức kinh nghiệm cũng có hạn, không có gặp qua võ công cao minh gì.

Đại hán trọng đồng xuất hiện hắn cũng không có ấn tượng nhiều lắm, “Ngươi không có nhìn thấy râu của hắn như kim châm sao, rút ra một cái mà phóng ra, đối thủ đều bị ngã xuống”.

Mạc Phong nói xong lời này dương dương đắc ý, các huynh đệ cùng nhau đưa ra ngón giữa đối với Mạc Phong, cùng kêu lên: “Ta khinh bỉ ngươi”.

Chiêu này của các huynh đệ đương nhiên học của Tiêu Bố Y, các huynh đệ tuy không biết rõ về Trương huynh này, nhưng Tiêu Bố Y biết rõ là được rồi.

Hắn cũng không nghĩ đến Cầu Nhiêm Khách lại chủ động đúng ra hỗ trợ hắn tham gia săn bắn, người của thương đội cùng doanh trướng đều nghĩ Cầu Nhiêm Khách là người của nhau, cũng làm cho hắn dễ dàng lẫn vào.

Biết lần này săn bắn sẽ rất không thoải mái, Khắc Lệ Ti thực có thể mượn cơ hội này để khảo sát anh hùng của nàng ta, nhưng có Cầu Nhiêm Khách ở bên người, thì quản hắn là Tháp Khắc hay là thản khắc (xe tăng), nếu dám mạo muội khiêu khích, tuyệt đối sẽ bị tên lửa là Cầu Nhiêm Khách bắn thành tử sĩ.

Khi cùng Dương Thổ Truân đến trước doanh trại, Tiêu Bố Y phát hiện binh sĩ đã sớm chuẩn bị thoả đáng, đội ngũ chỉnh tề, trường mâu như rừng, rất có uy thế.

Khắc Lệ Ti cũng cưỡi một con hồng mã thong thả đến.

Nhìn thấy mấy người Tiêu Bố Y đi tới, mắt sáng ngời, nhưng không có chào đón mà ngược lại phóng ngựa chạy đến bên cạnh Mông Trần Tuyết, chỉ chỉ trỏ trỏ, thỉnh thoảng còn ôm bụng cười, cũng không có chút phong phạm thục nữ nào.

Khắc Lệ Ti dù sao cũng lớn lên ở thảo nguyên, trên người tràn đầy khí tức nhiệt tình hào phóng của nữ nhân thảo nguyên.

Mông Trần Tuyết từ xa nhìn thấy Tiêu Bố Y, lại nghe Khắc Lệ Ti cười nhạo, trên mặt đỏửng như mặt trời ló dạng trong mây, sáng lạng mà quyến rũ.


Bối Bồi từ sau khi nói đi cùng Tiêu Bố Y, thì lại im lặng không nói cái gì quá hai câu, nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Bố Y hướng về Mông Trần Tuyết, đột nhiên nói: “Tiêu huynh, nữ nhân này có phải là Tiết Hàn?”
Tiêu Bố Y ngẩn ra, biết Bối Bồi tuy cao ngạo, nhưng cực kỳ cẩn thận, biết hắn đã nhìn ra, cũng không che giấu, “Đúng vậy Bối huynh, tại hạ mạo dẫn theo nữ nhân, cũng xin lượng thứ”.

Hăn trong lòng e ngại, chỉ sợ Bối Bồi đem mọi rắc rối trên đường đi đổ lên người Mông Trần Tuyết.

Hắn biết thời đại này chủ nghĩa trọng nam cực kỳ nghiêm trọng, xuất quân hay lên đường mà mang theo nữ nhân đều bị rất nhiều người cho rằng là chuyện không may, chuyện thành thì không nói, nếu có cái gì không hay xảy ra, quá nửa là sẽ đổ lên đầu nữ nhân, không nghĩ đến Bối Bồi lại lạnh lùng nói: “Tiêu huynh cho rằng nữ nhân không thể đi được hay sao?”
Tiêu Bố Y ngạc nhiên, khó hiểu không thể trả lời.

Cầu Nhiêm Khách dịch cân biến thành người thường, lại đeo Bột Lợi của Ba Tư, ánh mắt lơ đãng nhìn lướt qua trên người Bối Bồi, trong mắt có ý cười.

Ba tiếng trống vang lên, các binh sĩ chỉnh tề uy nghiêm đứng thẳng, cho dù là Dương Thổ Truân thần sắc cũng ngưng trọng, hướng tới đại trướng của Khả Đôn mà nhìn qua.

Hai người cưỡi ngựa một trước một sau đi tới.

Khả Đôn thân mặc hoa phục sắc thái nhẹ nhàng, đầu kết lăng vân cao kế, chặn ngang bởi một thanh ngọc trâm, cách thức cổ kính cao quý.

Nhìn qua Khả Đôn dáng người cũng yểu điệu động lòng người, chỉ là nàng ta phong thái cao nhã, khí độ thong dong, làm cho người ta trong lòng tôn kính , kính sợ nhiều hơn là thưởng thức.

Nàng ta không ngồi xe mà cưỡi tuấn mã, xem ra thuật cưỡi ngựa cũng không tệ, làm cho Tiêu Bố Y cũng kinh ngạc.

Bên cạnh Khả Đôn là một nam tử tuổi trẻ, thân hình to cao, cử chỉ cung kính, không dám vượt qua đầu ngựa của Khả Đôn, thuỷ chung vẫn ở bên trái cách chừng hai đầu ngựa.

Nam tử hình thể to cao, mặt cũng không thô lỗ, thậm chí có thể dùng từ nho nhã để hình dung, chỉ là sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, như là bệnh nặng mới khỏi.

Ca Đặc Tháp Khắc võ công không tệ, tiễn pháp thần chuẩn, lần này săn thú ta thấy khó ai thắng được hắn” Bối Bồi lẩm bẩm tự nói.

“Bối huynh nói cái gì?”, Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, không rõ lắm Bối Bồi là vô ý nói ra hay là cố ý nhắc nhở.

Bối Bồi ngẩng đầu nhìn trời, Tiêu Bố Y thấy thế cười khổ, hướng tới Cầu Nhiêm Khách nhún nhún vai.

Nam tử đương nhiên chính là Ca Đặc, khi Tiêu Bố Y nghĩ vậy, cảm khái thế sự kỳ diệu.

Hắn bởi vì cứu Ca Đặc mới được Khả Đôn thưởng thức, nhưng Khả Đôn thưởng thức khiến cho Ca Đặc bất mãn, hắn cứu người ngược lại còn bất mãn với hắn, muốn cùng hắn tỷ thí, trên đời này những chuyện kỳ quái nhất thường thường cũng không nói lý.

Ca Đặc khi ánh mắt đảo qua trên người Tiêu Bố Y, không có phản ứng gì, chỉ là bất giác sờ xuống trường cung chạm trổ hoa văn tinh tế trên yên ngựa.

Khả Đôn khi đi qua bên người Tiêu Bố Y, nhẹ giọng nói: “Tiêu Bố Y, đi theo ta”.

Cho dù là Dương Thổ Truân cũng có vẻ mặt hâm mộ, Tiêu Bố Y lập tức thúc ngựa đi theo bên phải Khả Đôn, trong lòng mờ mịt.

Khả Đôn ra ngoài săn bắn mà bài binh bố trận như vậy, tuyệt đối là không đơn giản.

Trước tiên là tiếng kèn vang lên, một đội kỵ binh ra khỏi doanh trại đi trước dò đường, sau đó Chấp kỳ quan đưa cao cờ xuất doanh.

Khắc Lệ Ti cùng Mông Trần Tuyết đã sớm đi đến bên cạnh Khả Đôn, ánh mắt Khắc Lệ Ti nhìn Tháp Khắc có vài phần nhu tình hiếm thấy, giờ khắc này nhìn mới giống như là nữ nhân.

Mông Trần Tuyết đi bê cạnh Khắc Lệ Ti, hướng tới Khả Đôn thi lễ.

Khả Đôn chậm rãi gật đầu, thúc ngựa đi trước, một đám quan viên đi theo sau Khả Đôn.

Dương Thổ Truân cùng Tác Kha Đột đương nhiên là trong số đó.

Các quan viên lần trước gặp tại đại trướng Khả Đôn, người có người không, ước chừng mười mấy người, Tiêu Bố Y mơ hồ đảo qua, đột nhiên ngẫm ra, đã dừng lại trên người một người.

Người nọ áo xanh râu dài, dung nhan rõ ràng, thần phong tuấn lãng, thời trẻ nhất định là một mỹ nam tử phong độ, cho dù tuổi đã cao, xem ra cũng vẫn anh tuấn, chỉ là có chút tang thương.

Tiêu Bố Y trong lòng nổi lên một loại cảm giác kỳ quái, hắn đã nhận ra người này chính là giáo thư tiên sinh khi hắn mới đến doanh trại Khả Đôn đã âm thầm nhìn trộm hắn.

Người nọ không mặc quan phục, cách Khả Đôn không gần cũng không xa, đang cùng Tác Kha Đột thấp giọng nói chuyện, đột nhiên quay đầu liếc nhìn Tiêu Bố Y mỉm cười gật đầu.

Tiêu Bố Y mỉm cười hồi báo, lại cảm thấy trong nụ cười người nọ như có hàm chứa cái gì đó, hắn bề ngoài tuy tuỳ tiện, các huynh đệ đều lấy hắn để trêu ghẹo, nhưng hắn lại vốn rất cẩn thận, hơn nữa sau khi tới đây thì trực giác càng ngày càng mạnh, hiện tại nhìn lại, đã khác xa luc mới tới sơn trại.

Lịch lãm lớn dần trong khổ nạn, Tiêu Bố Y mấy tháng nay tôi luyện, rất nhiều người cả đời cũng khó có thể gặp được.

“Tiêu Bố Y, ngươi vì cái gì mà gia nhập Bùi Gia thương đội?” Khả Đôn nhẹ giọng hỏi, cũng không quay đầu lại.

Tiêu Bố Y phục hồi tinh thần lại, cung kính đem nguyên do nửa thật nửa giả nói qua một lần, cái gì sĩ nông công thương tứ dân giả, quốc chi thạch dân dã, hắn lại lôi ra lần nữa, lão Phạm chỉ có thể lại vất vả một chuyến, ở trên trời chỉ có thể hắt hơi liên tục mà thôi.

Khả Đôn nghe xong mắt vẫn nhìn về phía trước, không hề nói gì.

Tiêu Bố Y quy củ cũng không nhiều lời, quay đầu lại nhìn về phía Cầu Nhiêm Khách, phát hiện Cầu Nhiêm Khách đang cùng Bối Bồi nói chuyện, Bối Bồi lại cùng với hắn có hỏi có đáp, thì không khỏi lấy làm kinh ngạc.

Đội ngũ đi không nhanh không chậm, sáng sớm xuất phát, một hơi đi hơn mười dặm, phía trước địa thế đã nhô cao, cách đó không xa quần sơn nguy nga, rừng cây rậm rạp, gần đó cỏ cây um tùm, thỉnh thoảng có mấy con thỏ rừng, gà rừng bị kinh động chạy đi, hươu rừng, linh dương, ngựa hoang không thiếu, là một khu vực để săn bắn tuyệt vời.

Giáo thư tiên sinh kia không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh Khả Đôn, hộ sĩ cũng không ngăn trở, do đó xem ra, người này trong mắt Khả Đôn địa vị cũng không hề thấp.

“Khả Đôn, giờ lành đã đến, có thể tế trời”.

Giáo thư tiên sinh lập tức thi lễ, rất cung kính.

Khả Đôn gật đầu, thấp giọng nói: “Tốt lắm, Lưu tiên sinh, ngươi hãy xử lý mọi chuyện đi”.

Giáo sư tiên sinh thi lễ rồi chọn một nơi sơn thanh thuỷ tú mà bày hương án, bài trí hương lô, mọi thứ để tế trời tất cả đều mang theo, Tiêu Bố Y thấy vậy cũng có chút mùi vị mới mẻ, cũng có chút không tin.

Hắn cho đến nay vẫn cho rằng, loại tế trời này ngoại trừ phô trương lãng phí ra, thì chỉ để cầu an tâm, nhưng xem ra, Khả Đôn chẳng những tin tưởng vào tế trời, mà còn rất tín nhiệm Lưu tiên sinh này.

Lưu tiên sinh sau khi bài tri hương án, cung thỉnh Khả Đôn tế trời.

Khả Đôn xuống ngựa dâng hương tế tửu, cùng với Cao Sĩ Thanh tế bái trước khi lên đường cũng giống nhau.

“Người này tên là LưuVăn Tĩnh, rất được Khả Đôn tín nhiệm, chẳng qua cũng giống như ngươi, là một áo vải, đã ở bên cạnh Khả Đôn được mấy năm”.

Thanh âm của Bối Bồi vang lên sau lưng Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y ồ một tiếng, hỏi ngược lại: “Không biết Bối huynh vì sao lại nói cho ta mấy cái này?”
Bối Bồi không đáp, ngẩng đầu nhìn trời, Tiêu Bố Y dở khóc dở cười, cũng không hiểu được tính tình của Bối Bồi này.

Nói hắn tự đại, thì đoạn đường này hắn làm việc thật ra không hề lo lắng, mỗi lần đều đứng về phía mình, chuyện mà hắn chủ động nói cho mình, nói vậy cũng là có ý tốt, không biết vì cái gì mà mỗi lần mình muốn kéo gần khoảng cách với hắn, thì hắn lại luôn tránh xa ra.

“Trương huynh, Bối huynh thật ra tác phong khó hiểu, làm cho người ta nhìn không thấu” Tiêu Bố Y lần này là nói chuyện với Cầu Nhiêm Khách.

Cầu Nhiêm Khách trong mắt ý cười chưa đi, “Ồ, vừa rồi ta có nói chuyện cùng với hắn thật ra cũng không ít, cảm thấy Bối lão đệ này tính cách cũng không tệ”.

“Nói vậy tác phong cao nhân, quá nửa là như thế”.

Tiêu Bố Y có chút trợn mắt, cũng không hiểu tại sao Bối Bồi lại đối với mình như vậy.

Mặt bên kia Khả Đôn đã bắt đầu tế cờ, binh sĩ nhất tề hô lớn một tiếng, đơn đao hạ xuống đất mà quỳ bái.

Mọi người lập tức đều xuống ngựa, làm theo Khả Đôn.

Mấy người Tiêu Bố Y cũng nhập gia tuỳ tục, cho dù Bối Bồi cao ngạo, cũng xuống ngựa thi lễ tế trời.

Tiêu Bố Y vốn lo lắng Cầu Nhiêm Khách tác phong hiệp khách, sẽ không chịu làm theo hành động của Khả Đôn, nhìn thấy hắn cũng quy củ xuống ngựa, không khỏi buông lỏng tâm sự.


Khả Đôn tế thiên xong, xoay người lại cao giọng nói: “Ta vốn là tông thân Tuỳ thất, sau khi đi vào thảo nguyên, may mắn được Khả Hãn chiếu cố, chỉ mong người thảo nguyên cùng Đại Tuỳ vĩnh kết hữu hảo, hoà thuận chung sống.

Đao binh chi khổ, thân nhân ly tán, người nào cũng không muốn nhìn thấy, dũng sĩ chân chính, chính là bảo vệ biên giới, bảo vệ thân nhân.

Quân chủ Đại Tuỳ lấy cái khổ của chúng sinh, mà luôn luôn không muốn cùng người thảo nguyên dụng binh.

Chúng ta nên cảm ân báo đáp, vĩnh kết đòng minh, lúc này mới không phụ thương thiên hậu thổ chiếu cố!”
“Cảm ân báo đáp, vĩnh kết đồng minh!”.

Các binh sĩ cùng cao giọng hô to, giơ đao lên trời.

Trong phút chốc, dưới ánh mặt trời, ánh đao loé lên chiếu lên trên người Khả Đôn, hết sức trịnh trọng.

Tiêu Bố Y nhìn thấy, nhiệt huyết trào dâng, trong lòng cảm động.

Khả Đôn chẳng qua là một nữ tử yếu đuối, nhưng trong thân thể lại chảy dòng máu trung quân.

Cho dù hắn biết Đại Tuỳ tất vong, nhưng Khả Đôn hiện tại làm cũng không có chỗ nào sai, hơn nữa lời của nàng tuy đơn giản, nhưng rất có thâm ý, lại có tính cổ động, nói mấy câu đã cổ vũ sĩ khí, lại mượn sức các bộ lạc du mục trên thảo nguyên, cho dù là Ca Đặc cũng đều rút đao chỉ lên trời, cao giọng hò hét.

Đợi cho thanh âm của binh sĩ hạ xuống, Khả Đôn lúc này mới phất tay, “Hôm nay tế trời săn bắn, trừ tà nghênh hỉ, ta vì mục dân thảo nguyên cầu phúc, nhưng cũng có một việc cần làm …”
Binh sĩ im lặng, chỉ nghe tiếng ngựa hí, mọi ánh mắt đều tập trung trên người của Khả Đôn, không biết còn có chuyện gì tuyên bố.

Khả Đôn ánh mắt nhìn về phía Ca Đặc, khẽ cười nói: “Ca Đặc Tháp Khắc vốn là dũng sĩ đệ nhất Phó Cốt, cũng sắp cưới Khắc Lệ Ti, lại muốn thắng dũng sĩ của Đại Tuỳ chúng ta, Ca Đặc, Tiêu Bố Y nghe lệnh”.

Ca Đặc đã sớm xuống ngựa, đứng ở bên cạnh Khả Đôn không xa, nghe lệnh quỳ một gối, ôm quyền thi lễ.

Tiêu Bố Y tuy sớm đã biết hôm nay tuyệt không phải đơn giản là săn bắn, không nghĩ tới lại nhanh như vậy đã bắt đầu, mình từ khi nào đã biến thành dũng sĩ Đại Tuỳ vậy? Khi Tiêu Bố Y sửa sang lại y phục, bước nhanh tiến lên, chỉ suy nghĩ, thật ra ta là một thương nhân.

Khả Đôn cũng không cho rằng Tiêu Bố Y là một thương nhân, ánh mắt ngưng lại trên người Tiêu Bố Y, “Tiêu Bố Y, ngươi thân là dũng sĩ Đại Tuỳ, đi theo bảo hộ thương đội, chiến công hiển hách, hôm nay cùng Ca Đặc tỷ thí, nhất định phải toàn lực thắng hắn, để cho Ca Đặc biết thần thái của dũng sĩ Đại Tuỳ chúng ta”.

“Tuân lệnh”, Tiêu Bố Y buộc phải nhận lệnh, trong lòng thầm nghĩ ta nếu mà thắng, phỏng chừng các ngươi nhìn thấy không phải là thần thái, mà là quan tài.

Ca Đặc, ngươi nếu thua, Khắc Lệ Ti quá nửa sẽ bất mãn”, Khả Đôn lúc này lại thể hiện bộ mặt hoà ái, “Ta chỉ sợ ngươi cũng ngượng khi lấy con gái của ta”.

“Ca Đặc hiểu”.

Ca Đặc thanh âm rõ ràng, đột nhiên đứng lên, vung mạnh tay, “Ca Đặc nhất định không phụ lòng Khả Đôn”.

Hắn sĩ khí mười phần, nhìn thấy Tiêu Bố Y bộ dáng lười biếng cũng có chút nghi hoặc.Nghe nói tiểu tử này dâng thần dược, đánh bại Mã Cách Ba Tư, được Khắc Lệ Ti tuyên truyền là rất thần kỳ, không nghĩ đến bộ dáng cũng bình thường.

Nghe nói người Trung Nguyên phi thường giảo hoạt, hắn chẳng lẽ là dùng kế kiêu binh? Ca Đặc cũng không bởi vậy mà khinh thị Tiêu Bố Y, lại không biết Tiêu Bố Y vốn đối với cuộc tỷ thí này cũng không chút hứng thú, huống hồ thắng thua đều đau đầu, cho nên tinh thần cũng không chút phấn chấn.

Hai người vừa lên ngựa, Khả Đôn chỉ ngón tay, khí thế trở nên trầm trọng, kỵ binh vọt tới rừng cây phía trước, lớn tiếng hô quát, làm cho vô số thú hoang chạy ra, chỉ là gà thỏ, hiển nhiên không thể làm cho Khả Đôn vừa lòng, mọi người có chút lo lắng, đều nhất tề hét lớn, lúc này mới có một con hươu rừng giật mình nhảy ra, cách chừng mấy chục trượng, dười ánh mặt trời trên người toả ra bảy sắc, hết sức xinh đẹp.

Khả Đôn trong mắt không có xinh đẹp, mà chỉ có con mồi, chỉ ngón tay, trầm giọng nói: “Ai bắn chết hươu trước là thắng!”
Ca Đặc sớm đã cầm trường cung, tinh thần khẩn trương , nghe Khả Đôn ra lệnh một tiếng, đã thúc ngựa xông tới trước.

Dương Thổ Truân nhìn thấy Tiêu Bố Y vẫn ở tại chỗ không động, thầm lắc đầu, trong lòng đã nghĩ trận này hắn ta chỉ có thua chứ không thắng, xem ra vận may cũng đã dùng hết.

Hắn đầu còn chưa lắc xong, đột nhiên há hốc miệng, giật mình.

Ca Đặc thúc ngựa chạy trước, trong lòng cũng có chút hưng phấn, nhưng hưng phấn còn chưa qua đi, thì “hô” một tiếng, một mảng thanh vân đã áp sát bên người hắn, Tiêu Bố Y đã vọt tới.

Tiêu Bố Y phóng ngựa không cần thời gian gia tốc, Thanh Tiêu như là bùng nổ phóng tới, binh sĩ còn chưa kịp lên tiếng, các đại thần cũng đã cùng ồ lên một tiếng hay.

Ngay cả như Cầu Nhiêm Khách võ công tuyệt đỉnh, nhìn thấy Tiêu Bố Y phóng ngựa, cũng không khỏi thì thào lẩm bẩm: “Tiểu tử này thuật cưỡi ngựa so với ta còn mạnh hơn nhiều”.

Hắn võ công cao tuyệt, công phu khống chế ngựa cũng không yếu, lên xuống tuỳ ý trên lưng ngựa, vốn tưởng rằng thuật cưỡi ngựa đã là không tệ, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Bố Y khống chế Thanh Tiêu như nước chảy mấy trôi mà xông tới, mơ hồ có thần thái của Nguyệt Quang, làm cho hắn tâm cao tuyệt đỉnh, cũng không khỏi bội phục.

Nếu nói Ca Đặc cưỡi ngựa làm cho người ta cảm thấy hào phóng anh vũ, Tiêu Bố Y cưỡi ngựa lại làm cho người ta cảm thấy hưởng thụ cùng thưởng thức.

Hai ngựa tranh đua, trong giây lát đã qua mấy chục trượng.

Hươu rừng biết không ổn, nguy hiểm đến tính mạng, liền xoay người chạy như điên về phía trước, nhẹ nhàng nhưng tốc độ cũng không thua gì ngựa.

Khả Đôn ở trên ngựa, nhìn thấy hai ngựa đều tuyệt trần, có chút đăm chiêu nói: “Lưu tiên sinh, ngươi nói ai có thể thắng?”
Lưu Văn Tĩnh cung kính nói: “Văn Tĩnh không dám phán đoán”.

Hai người ánh mắt giao nhau, trong giây lát lại tách ra, nhìn về phía bụi đất tung bay ở phương xa.

Khả Đôn thầm nghĩ Tiêu Bố Y này lúc mới gặp chẳng qua chỉ là một vũ phu, chỉ là được Tuyết Hàn cùng Khắc Lệ Ti khen ngợi, hiển nhiên hắn cũng có mị lực.Hôm nay xem ra cũng có chút môn đạo, chỉ là hắn là người của Bùi Phiệt, cũng có chút đáng tiếc.

Chẳng qua nếu có thể mượn sức sử dụng, thì cũng là người có tài.

Ca Đặc phóng ngựa tụt ra sau, không biết tâm tư của Khả Đôn, nhưng nhìn thấy đã tụt ra sau Tiêu Bố Y một thân ngựa, tuy không phải là đua ngựa, nhưng cũng cấp bách, vốn đã định giương cung bắn hươu, nhưng hươu lại chạy quá nhanh, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể chắc trúng được.

Hắn biết nếu một mũi tên không trúng, lấy thuật cưỡi ngựa của Tiêu Bố Y, mình phân tâm nên sẽ càng tụt hậu, rất khó có cơ hội bắn ra mũi tên thứ hai!
Sau khi suy nghĩ, Ca Đặc ra sức quất roi để thúc ngựa, không biết là ảo giác hay sao lại cảm giác thấy Tiêu Bố Y ở phía trước đột nhiên chậm lại một chút.

Ca Đặc không do dự, đã phóng ngựa vượt qua Tiêu Bố Y, cảm giác thấy đã có mấy phần nắm chắc, liền phải giương cung bắn tên.

Nhưng hắn dù sao cũng là bệnh nặng mới dậy, cho dù là dũng sĩ đệ nhất Phó Cốt, nhưng phóng nhanh như thế đã thở hổn hển, khi giương cung lắp tên, cung còn chưa kéo đủ thì ngựa đã hí dài một tiếng, chúi về phía trước.

Ca Đặc không thể bắn tên, biết ngựa đã tuột móng trước, gầm lên một tiếng, sống lưng gồng lên, dùng sức kéo cương, đã đem con ngựa kéo trở lại, Tiêu Bố Y thấy thế thầm kinh hãi, người này lực tay thật mạnh, mình cũng khó mà hơn hắn.

Ca Đặc thế ngựa khựng lại, Tiêu Bố Y đã vọt qua mặt, hai người trong chốc lát đã mấy lần đổi chỗ, mới vừa rồi cũng là do Tiêu Bố Y cố ý.

Tiêu Bố Y biết Khả Đôn giá nữ thế phải làm, bằng không Khả Đôn cũng sẽ không lao tâm phí sức dùng thần dược cứu Ca Đặc, không muốn giá nữ lại làm cho Tháp Khắc tự nhiên chết đi thì hỏng.

Một khi đã như vậy, mình mới vừa rồi thi triển toàn lực chẳng qua chỉ là làm cho có bộ dáng mà thôi.

Hắn khống chế ngựa thong thả có thừa, thoải mái hơn nhiều so với Ca Đặc, khi hoãn ngựa để cho Ca Đặc vượt qua, vốn tưởng rằng hắn bắn chết hươu xong, hai người đã có thể quay về, không nghĩ đến chuyện tốt thì lắm ma, ngựa của Ca Đặc lại gặp vấn đề, hắn nếu làm như vậy nữa, chỉ sợ với ngạo khí của Ca Đặc, chỉ sợ sẽ tìm mình mà liều mạng, lòng chợt động liền cầm cung giương lên.

“Băng”.

Một thanh âm vang lên, tên như tia chớp đã bắn.

Ca Đặc trong lòng cả kinh, hắn mới khống chế được ngựa, nhìn thấy Tiêu Bố Y bắn tên, chỉ nghĩ đến tất trúng, thiếu chút nữa là rơi cả cung tên, trận săn hươu này hắn chỉ có thể thắng không thể thua, nếu thua, cái đệ nhất dũng sĩ Phó Cốt của hắn cũng không cần nói với Khả Đôn nữa, cũng không còn mặt mũi nào mà hỏi cưới Khắc Lệ Ti.

“Xoẹt” một tiếng, tên đã cắm ở phía trước hươu vài thước, đuôi tên khẽ rung động, cũng rất có lực.

Hươu rừng bị mũi tên này bức phải khựng lại, có một khắc chần chờ, Ca Đặc làm sao mà bỏ qua loại cơ hội ngàn năm một thuở này, vội vã giương cung tên bắn ra như lưu tinh, hươu đã kêu lên một tiếng, đã bị bắn trúng cổ mà ngã lăn ra trên mặt đất.

Ca Đặc thúc ngựa tới trước, thầm muốn nhặt lấy hươu, chứng minh là mình giết chết, đột nhiên thấy Tiêu Bố Y vẻ mặt khác thường, khẽ cười nói: “Huynh đài thuật cưỡi ngựa cao minh, bắn tên thì lại không được cao minh như thế”.

Hắn nói như thế, Tiêu Bố Y sắc mặt lại đại biến.

Ca Đặc trong lòng ngạc nhiên, nghĩ đến hắn thua nên thẹn quá thành giận, cũng không tiện tranh cường, trong lòng thầm nhủ đề phòng thì Tiêu Bố Y lại đột nhiên quay đầu ngựa, nhanh chóng phi trở về.

Ca Đặc không rõ chuyện gì, cũng thả lỏng thân tâm, lần này một khi đã thắng thì cũng không cần lo lắng Tiêu Bố Y nói gì, hắn mới muốn đi tới nhặt hươu, đột nhiên cảm thấy không ổn, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn ra phương xa, sắc mặt cũng đại biến.

Ở phương xa bụi đất bay cao, mơ hồ có tiếng vó ngựa, xem khoảng không mà bụi đất bay lên, thì dường như có đại quân đang đi tới nơi này.

Hơi kinh ngạc một lát, Ca Đặc vẫn khó có thể tin vào phán đoán của mình, nơi này là địa giới Phó Cốt, đây là địa bàn của Tháp Khắc hắn, Khả Đôn cũng ở nơi này, làm sao lại có đại quan tiến đến?




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây