Giảng Viên Lạc, Em Lỡ Tương Tư Cô Rồi

70: Trân trọng mối quan hệ


trước sau

Cả ngày bận rộn không phút nào ngơi nghỉ, mọi sự mệt mỏi bao lấy người Diêu Vận Lạc. Cô ấy khóc được một lúc, rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.


Điện thoại trên tay khẽ rung, đánh thức cô ấy khỏi giấc mộng. Diêu Vận Lạc chậm rãi mở mắt, phát hiện đã một giờ khuya.


Suốt khoảng thời gian thiếp đi, cô ấy vẫn luôn duy trì tư thế ngồi cuộn mình, lúc này động đậy cơ hồ có chút uể oải.


Hít một hơi thật sâu, Diêu Vận Lạc đổi sang tư thế ngồi thẳng lưng. Cô ấy áp điện thoại vào tai, cũng không nhìn xem là ai gọi tới.


Cho đến khi đầu dây bên kia cất tiếng gọi, Diêu Vận Lạc mới giật mình kéo điện thoại ra, liếc mắt nhìn màn hình, sau đó lập tức kề sát tai. Tất cả động tác vừa rồi chỉ kéo dài chưa đến hai giây, như thể sợ chậm hơn một chút sẽ không còn nghe thấy âm thanh ấy nữa.


Phút chốc Diêu Vận Lạc nghĩ mình đang mơ, nhưng cũng ôm một phần hi vọng khoảnh khắc này là sự thật. Cô ấy không tự làm đau bản thân để kiểm chức là thực hay mộng, chỉ duy trì tư thế bất động mà nghe điện thoại.


Với cô ấy, cho dù đây có là mơ, cũng là một giấc mơ thật đẹp. Sau khoảng bất lực vì không liên lạc được với người yêu, cuối cùng em ấy cũng gọi lại. Cái này so với tìm ra mỏ kim cương còn hạnh phúc hơn.


"Giảng viên Lạc..." Đầu dây bên kia nỉ non lặp lại, hình như trong âm thanh của em ấy có chút nghẹn ngào.


Diêu Vận Lạc vừa hoài nghi vừa đau xót, vội vàng đáp lại: "Tôi đây."


Hai người đồng thời yên lặng, nhưng lại chẳng ai tắt máy. Có lẽ bọn họ đều đang chờ đợi đối phương.


Ban đêm nhiệt độ thấp, trên người Diêu Vận Lạc chỉ có áo khoác mỏng. Cái lạnh thấm vào từng tấc da thịt, cô ấy cũng chẳng bận tâm. Chẳng phải bé con đã gọi đến rồi sao? Lò sưởi tốt như vậy, cô ấy còn lạnh gì nữa.


Ở đầu dây bên kia không hẳn yên lặng. Diêu Vận Lạc nghe được tiếng gió rít. Bé con đang ở ban công sao? Khuya rồi còn ra ngoài, em ấy không sợ lạnh? Cô ấy cũng không chắc lắm, dù sao qua thiết bị di động, âm thanh cũng bị biến đổi ít nhiều.


Lúc Diêu Vận Lạc định lên tiếng hỏi, Thẩm Tư Duệ đã giành trước một bước. Cô nhóc nói: "Cô đang ở đâu?"


Diêu Vận Lạc ngây người, đột nhiên cảm thấy lo lắng. Chẳng lẽ Duệ Duệ vẫn chưa về nhà, mà vẫn còn ở phố đi bộ?


Nếu thật như vậy, cô ấy sẽ tự trách, dằn vặt bản thân vì thất hứa. Nỗi lo này chồng chất nỗi lo kia, Diêu Vận Lạc cố gắng điều chỉnh tâm tình, không muốn người yêu của mình nghĩ nhiều.


Ở đầu dây bên kia Thẩm Tư Duệ cắn môi chờ đợi. Ban nãy trở về, điện thoại nhận tám mươi chín cuộc gọi nhỡ. Cô sửng sốt, nhìn chằm chằm màn hình lịch sử cuộc gọi.


Bốn cuộc của Uyển Đình, còn lại của giảng viên Lạc.


Cả người như được tắm nước ấm, dáng vẻ mệt mỏi hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là bộ dáng hồi hộp mong đợi.


Giảng viên Lạc chưa bao giờ thất hứa. Đúng vậy, ban nãy cô ấy bận chuyện, đã cố gắng liên lạc để báo cho cô. Đều trách cô quên mang điện thoại, để cô ấy phải lo lắng rồi.


Nhưng mà, chuyện gì gấp đến độ khiến cô ấy thất hứa?


Đang chìm trong hồi tưởng, Thẩm Tư Duệ nhận được đáp án của Diêu Vận Lạc.


Cô ấy bảo cô ấy đang ở nhà. Bảo rằng xin lỗi vì đã thất hứa. Rằng có việc quan trọng cần phải giải quyết. Rồi lặp lại câu "tôi xin lỗi".


Thẩm Tư Duệ chỉ mỉm cười không nói. Đôi chân cũng theo đó đứng yên. Cô nhìn hình bóng người trước mặt.


Tình trạng không tốt hơn cô là bao, xanh xao yếu ớt. Rõ ràng bản thân không biết tự chăm sóc, vậy mà vẫn ráng gượng không để lộ chút mong manh kia.


Diêu Vận Lạc đang xoay lưng về phía Thẩm Tư Duệ, chờ đợi lời trách mắng từ em ấy.


Trên hành lang có hai người con gái, cả hai đều đang nghe điện thoại. Người nhỏ đang quan sát kẻ lớn.


Thẩm Tư Duệ chậm rãi đến gần, cố gắng ép cho âm thanh thật nhỏ. Đến khi giữa hai người chỉ còn khoảng một sải tay mới dừng lại.


Diêu Vận Lạc không hề hay biết hành động của người phía sau. Chỉ cảm thấy lo lắng bởi sự tĩnh lặng ở đầu dây bên kia. Không có âm thanh em ấy, tiếng gió rít cũng chẳng còn nữa.


Cô ấy khép mắt, đột nhiên nghe thấy âm thanh Thẩm Tư Duệ. Không chỉ vang vọng qua điện thoại, còn rõ mồn một ở ngay sau lưng.


"Cô nói dối."


Diêu Vận Lạc hoảng hốt xoay người, bắt gặp đôi mắt rớm lệ của Thẩm Tư Duệ.


"Sao em lại ở đây?"


Bé con mặc quần bó phối với chiếc áo thun vàng có vài hoạ tiết đáng yêu. Xem chừng là trang phục đi chơi, rất không thích hợp ở chốn bệnh viện.


Là mặc đến phố đi bộ sao?


Nhưng quan trọng hơn, trông Duệ Duệ gầy gò xanh xao lắm. Có phải tự hành hạ bản thân, không chịu ăn uống đàng hoàng không?


Tránh mặt cô ấy rồi đối xử với bản thân như vậy... Tim Diêu Vận Lạc như bị cắt một nhát đau đớn.


Thẩm Tư Duệ không trả lời cô ấy, chỉ hỏi ngược lại: "Bệnh viện là nhà cô sao?"


Lời nói dối đã bị vạch trần, Diêu Vận Lạc chỉ biết im lặng. Ban nãy lúc trả lời bé con, cô ấy sợ bảo đang ở bệnh viện, em ấy sẽ không quản giờ giấc mà chạy đến đây. Chi bằng bảo rằng đang ở nhà, trực tiếp thừa nhận mình thất hứa.


Diêu Vận Lạc không bao giờ nghĩ tới, cô nhóc của mình đã chạy đến đây. Nhưng bên cạnh cảm xúc bứt rứt ấy là cả bầu trời vui vẻ. Sau chuỗi ngày tránh mặt, lần đầu tiên trực tiếp gặp nhau, là em ấy đến tìm mình.


Em ấy, rất trân trọng mối quan hệ này.


Một trong những lần hiếm hoi giảng viên Lạc ngập ngừng không biết nên nói từ đâu. Thẩm Tư Duệ đối mắt với cô ấy, vốn định chất vấn thêm vài câu nữa về chuyện nhờ Uyển Đình làm lành. Nhưng trông thấy bộ dáng của nhíu mày suy nghĩ của giảng viên Lạc, cả người cô mềm nhũn.


Cô nhóc biết giảng viên Lạc nói dối là do nghĩ cho mình. Tất cả mọi việc cô ấy làm đều suy nghĩ cho cô. Vậy mà bây giờ còn tự trách.


Thẩm Tư Duệ cong môi, tiến tới hai bước ôm Diêu Vận Lạc vào lòng. Cô không nỡ tổn thương người yêu của cô nữa đâu. Không nỡ, rất không nỡ.


Bây giờ cô chỉ muốn ôm cô ấy, vùi đầu vào người cô ấy, tham lam hít lấy hương thơm mình ngày nhớ đêm mong kia.


Diêu Vận Lạc đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Cả người ngây ra, rồi lại mỉm cười, hoà vào cái ôm của cô nhóc, tay trái đặt lên đầu khẽ xoa.


Đêm khuya lạnh giá, hai cô gái chỉ mặc một lớp áo. Ôm lấy nhau, vô hình trung lại sưởi ấm cho nhau.


Cả hai người, không ai lên tiếng giải thích. Cứ lẳng lặng bên nhau, nhìn nét mặt nhau, rồi hành động. Một hành động nhỏ, đã đủ nói lên rất nhiều điều. Chẳng cần chứng minh gì cả, chỉ cần tin tưởng nhau, mọi thứ đều được hoá giải. Tình yêu, đôi khi kì lạ như vậy đó.


***


Đôi lời của tác giả, bạn nào không thích đọc có thể lướt qua nha ^^


Truyện này mình đăng ở Watt, Mgt, Joylada và WordPress, mọi nơi còn lại đăng tải đều là reup.


Đối với những nơi reup tự động, mình không can thiệp được, cũng không muốn quan tâm. Dù sao đó cũng là một vé pr miễn phí mà, hì hì.


Các bạn ủng hộ mình ở bất cứ đâu, mình đều rất vui. Nhưng nếu có cmt thì tìm về nơi chính chủ nhé, được không? Vì khi các bạn cmt ở web reup, mình sẽ không biết được, cũng không thể trả lời được. Buồn lắm ớ!


Mình biết có nhiều bạn không tiện tải app. Các bạn có thể search ở google WordPress của mình.


frogtwinkle .wordpress.com (Viết liền không cách nha)


Đối với Watt, có thể search người dùng Be_Ech_Author.


Còn Mgt hay Joylada search tên truyện là được.


Mình không thể quản được các bạn đọc ở đâu, nhưng nếu có thể tìm về nơi chính chủ, mình rất vui. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, mãi yêu.


Hi vọng mấy web reup không xoá đi mấy dòng này...




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây