– Bây giờ không đeo được, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể đeo vào dịp quan trọng, tốt nghiệp xong đi làm sẽ phải mặc đồ công sở, có thể đeo mỗi ngày. Lâm Hòa Tây và Du Trùng đưa chú mèo cam trong ngõ nhỏ về nuôi, bớt chút thời gian dẫn nó đến bệnh viện thú y một chuyến, sau đó mua rất nhiều đồ đạc cho thú cưng ở làng đại học về. Trong nhà có nhân vật mới đến ở, Alaska mừng lắm, cả ngày nó đều chạy sau mông chú mèo cam.
Tên của chú mèo cũng được Alaska rút thăm chọn lấy.
Lâm Hòa Tây nghĩ mấy cái tên có liên quan tới Cơm Nắm rồi viết trên giấy, vo thành một khối, để cho Alaska tự chọn. Cuối cùng chú chó lớn vui vẻ ngậm đi tờ giấy có ghi chữ “Sushi”. Phương Thanh Ninh biết được chuyện này thì luôn miệng nói phải tới nhà bọn họ thăm mèo nhưng chưa tìm kiếm được thời gian phù hợp. Lâm Hòa Tây lập tức cười nói: ~ Vừa hay Noel bọn anh không ở nhà, hay là em tới giúp bọn anh cho Cơm Nắm và Sushi ăn đi. Hai mắt Phương Thanh Ninh sáng lên, nhưng lại nhanh chóng cảm thấy lo lắng: ~ Em chưa từng gặp Cơm Nắm, nhỡ nó không cho em vào thì sao? Lâm Hòa Tây suy nghĩ, cuối cùng nói bóng gió: ~ Vậy thì anh sẽ bảo người quen với Cơm Nắm dẫn em đi. Tối hôm ấy, Du Trùng nói thẳng mật mã mở cửa cho Hạ Thành Phong. Đêm Noel, Lâm Hòa Tây ra khỏi trường thi Tiếng Anh cấp sáu, ăn cơm trưa với Du Trùng xong bèn lập tức về khu Thành Nam lấy hành lý, sau đó gọi xe đến sân bay. Trên đường đi Du Trùng hỏi cậu thi thế nào, Lâm Hòa Tây lắc đầu trả lời thành thật: ~ Khả năng cao là không qua được, để năm sau thi vậy. Du Trùng không cảm thấy bất ngờ: ~ Với nền tảng kiến thức tiếng Anh của em, chỉ ôn tập một tháng thôi đương nhiên không qua được. Lâm Hòa Tây khẽ hừ một tiếng: ~ Nhưng bây giờ có rất nhiều người đã thi qua tiếng Anh cấp sáu vậy mà khi gặp trường hợp cần dùng tiếng Anh lại chẳng mở miệng ra nói được gì. Kết quả chỉ mấy tiếng sau, Du Trùng đã dùng bản thân mình để chứng minh, rốt cuộc người thi qua cấp sáu có thể mở miệng nói chuyện được không. Bọn họ gặp hai vị khách nước ngoài ở khách sạn Du Trùng đặt phòng, hai nam sinh trẻ tuổi cao lớn gặp rắc rối, tạm thời chưa tìm được nhân viên công tác, Du Trùng thuận tay giúp bọn họ giải quyết. Trong lúc hai bên đang nói chuyện, Lâm Hòa Tây chỉ biết im lặng co người dưới mái nghiêng gương mặt Du Trùng, khóe môi không khỏi nhếch lên, không đếm xỉa gì đến.
Cậu vừa thầm cảm khái mùa đông ở phương Bắc đúng là lạnh thật, vừa nhìn chằm chằm góc Trước khi hai cậu bạn kia đi, không chỉ nói cảm ơn Du Trùng mà còn nhiệt tình vẫy tay chào tạm biệt Lâm Hòa Tây đứng dưới mái hiên. Lâm Hòa Tây sững người, bất ngờ về thái độ nhiệt tình của bọn họ cho nên cũng theo phản xạ giơ tay chào lại. Du Trùng quay về hành lang ấn bàn tay đang giơ lên của cậu xuống: ~ Người ta đi rồi, em còn nhìn gì nữa? Nhạy bén nhận ra cảm xúc dâng lên trong giọng nói anh, Lâm Hòa Tây đảo mắt, xoa cằm nói: ~ Đẹp trai ghê đấy.
Du Trùng lộ vẻ không vui, xoay mặt cậu qua, nói giọng nguy hiểm: ~ Vậy à? ~ Nhưng mà, - Nụ cười nở rộ trên đôi môi Lâm Hòa Tây, sau đó cậu bổ sung thêm một câu - Không đẹp trai bằng bạn trai em. Bấy giờ Du Trùng mới buông tha cho Lâm Hòa Tây, cầm lấy tay kéo vali từ tay cậu, đi sâu vào trong hành lang: ~ Em hiểu được bao nhiêu lời của bọn họ nói? Lâm Hòa Tây đi theo sau, thành thật trả lời: ~ Bọn họ nói nhanh quá, gần như em chẳng hiểu gì. Du Trùng dừng lại, xem xét cậu một lúc, có vẻ đang suy nghĩ gì đó. Nhìn tới mức mí mắt Lâm Hòa Tây nảy lên, cậu hỏi anh với vẻ mặt cảnh giác: ~ Sao thế? Du Trùng cười lạnh, chậm rãi lên tiếng: ~ Nếu như em nói thi qua cấp sáu cũng không có tác dụng gì nhiều.
Vậy thì bắt đầu từ tuần sau, anh sẽ sắp xếp thêm lớp khẩu ngữ.
Mặt Lâm Hòa Tây cứng đờ: ~ Em có ra nước ngoài đâu. Du Trùng không lung lay: ~ Đi du lịch nước ngoài cũng dùng đến. ~ Ra nước ngoài du lịch thì em cũng đi cùng anh, - Lâm Hòa Tây nói như lẽ dĩ nhiên - Anh sẽ không bỏ mặc em ở nước ngoài đâu.
Du Trùng liếc nhìn cậu, không nói gì. Chống lại ánh mắt của anh, Lâm Hòa Tây thở dài: ~ Ngày nào em cũng bận đến Học viện Mỹ thuật nghe giảng và học tiếng Anh, còn phải bớt thời gian ra yêu đương với anh nữa.
Hay là thế này đi. - Vẻ mặt Lâm Hòa Tây trở nên thành khẩn và nghiêm túc - Mỗi tuần bớt chút thời gian trên giường của chúng ta để học khẩu ngữ, được không? Du Trùng trở thành người không đồng ý. Sắc mặt anh chẳng hề thay đổi, nhìn Lâm Hòa Tây bằng đôi mắt sâu thẳm của mình, từ tốn cất lời: ~ Cũng không phải không được, chẳng qua, anh còn có cách vẹn cả đôi đường. Lâm Hòa Tây hỏi: ~ Cách gì? Du Trùng nói: ~ Không cần phải trích thời gian làm gì, có thể tiến hành đồng thời cả hai việc.
Lâm Hòa Tây chưa kịp hiểu ngay: ~ Hai việc nào. ~ Học khẩu ngữ và lên giường. Du Trùng nhìn lướt qua gương mặt cậu, khóe môi khẽ nhếch lên: ~ Vừa học khẩu ngữ vừa lên giường, em học của em, anh làm của anh.
Dù sao, - Anh chợt dừng lại, sau đó mới ám chỉ thêm một câu - Người dùng sức trên giường là anh, không phải em. Lâm Hòa Tây im lặng, nhất thời không phản bác được gì. Bọn họ nghỉ ngơi ở khách sạn hai tiếng đồng hồ, tiếp đó thay áo phao, ra ngoài nhà hàng ăn tối. Lâm Hòa Tây chưa được trải nghiệm mùa đông ở phương Bắc bao giờ, ở phương Nam, thời điểm lạnh nhất cậu cũng chỉ mặc áo khoác to cũng đủ ấm từ nhà đi. Chiếc áo phao cậu mặc trên người là Du Trùng mang Nhìn chiếc áo phao màu đen Du Trùng mặc, rồi nhìn chiếc áo phao màu trắng trên người mình, cậu nghỉ ngờ hỏi: ~ Anh cũng mua áo màu trắng à? Du Trùng giải thích: ~ Mẹ anh mua cho anh, mới chỉ mặc một lần. Lâm Hòa Tây ngây ra, chợt nhớ tới bức tranh sơn dầu nhìn thấy trong buổi triển lãm mấy tháng trước, không nhịn được cười híp mắt: ~ Mẹ anh đáng yêu thật đấy. Du Trùng không hiểu tại sao cậu lại đưa ra kết luận này, dẫu vậy anh cũng không để ý gì nhiều. Hai người đi vòng qua hành lang dài, Lâm Hòa Tây liếc mắt nhìn bầu trời quang đãng khô ráo bên ngoài mái hiên, khẽ cau mày hỏi: ~ Tối nay sẽ có tuyết rơi thật chứ? Du Trùng nói: ~ Dự báo thời tiết nói sáng sớm mai sẽ có tuyết rơi. Nghe vậy, Lâm Hòa Tây nhớ tới cơn mưa lớn mình và Du Trùng gặp khi còn trên bờ biển, mặt mày thoáng dãn ra, còn mang theo chút chờ mong: ~ Vậy thì tốt quá. Ăn cơm xong ra ngoài, màn đêm đã buông xuống, cả sơn trang đều sáng đèn, bọn họ đi dạo vòng quanh hồ trong sơn trang nửa tiếng đồng hồ.
Gió đông thổi khiến mặt Lâm Hòa Tây lạnh buốt, chóp mũi thoáng ửng đỏ. Hai tay đút trong túi áo cũng không ấm nổi, Lâm Hòa Tây cho tay vào túi áo phao của Du Trùng ủ ấm, Du Trùng kéo chiếc mũ phía sau đội lên đỉnh đầu giúp cậu, hai người cùng quay về phòng. Căn phòng Du Trùng đặt là phòng có giường lớn kèm sân nhỏ, sân sau còn hồ tắm suối nước nóng lộ thiên tỏa hơi nóng hầm hập. Lâm Hòa Tây đứng trong phòng nhìn ra ngoài, hà hơi vào cửa kính, cửa kính trước mắt lập tức xuất hiện một mảng sương trắng xóa. Cậu vươn ngón tay viết tên Du Trùng lên cửa kính. Bỗng nghe thấy tiếng Du Trùng hỏi cậu có muốn đi tắm suối nước nóng không ở phía sau truyền tới. Lâm Hòa Tây quay đầu qua đồng ý, rụt ngón tay lạnh như băng về, xoay người đến bên giường thay quần bơi.
Khi thay xong quần bơi ra ngoài, cậu nhìn thấy Du Trùng đứng trước cửa kính ngay chỗ ban nãy cậu vừa đứng, dường như đang nhìn thứ gì đó bên ngoài. Lâm Hòa Tây đi tới: ~ Anh đang nhìn gì đấy? Du Trùng không trả lời mà nghiêng người, để lộ cửa kính trước mặt mình. Cái tên Du Trùng cậu viết trên cửa kính đã không còn rõ nữa, bên dưới lại nhiều thêm một hàng chữ tên mình, đương nhiên không cần hỏi cũng biết ai viết. Lâm Hòa Tây ngây ra một lát, mặt mày hớn hở, thích thú lên tiếng: ~ Có cần phải vẽ thêm một hình trái tim nữa vòng quanh tên của hai ta không? Du Trùng bật cười: ~ Em là học sinh tiểu học đấy à? Lâm Hòa Tây khiêm tốn xin chỉ bảo: ~ Vậy người trưởng thành phải làm thế nào? Du Trùng nói: ~ Người trưởng thành nên làm thế này. Dứt lời, anh cụp mi hôn lên môi cậu. Cái hôn này không kéo dài lâu, hai người nhanh chóng tách nhau ra. Lâm Hòa Tây đi đến trước tủ quần áo, lấy áo tắm treo trong tủ mặc vào, cuối cùng khoác thêm áo phao bên ngoài.
Cậu mở cửa kính ra, đi về phía bể nước nóng trong sân. Gió lạnh ùa vào qua tay áo và cổ áo, nhanh chóng xâm nhập vào sâu trong da.
Lâm Hòa Tây vươn chân thử độ ấm của nước, sau đó cởi áo phao và áo tắm, bước vào ngồi xuống hồ, khóe môi bật ra tiếng rên hài lòng. Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm rộng lớn trước mặt. Trăng tối nay không tròn, nhưng sáng ngời như vừa được gột rửa, xung quanh lác đác vài ánh sao rơi. Lâm Hòa Tây cúi đầu nhìn, vươn tay vớt ánh trăng lưỡi liềm soi trên mặt nước, đầu ngón tay còn chưa chạm vào, ánh trăng bạc chợt vỡ tan loang rộng ra mặt nước. Du Trùng ngồi xuống bể nước nóng. Lâm Hòa Tây xích lại gần hỏi: ~ Ngày mai chúng ta sẽ đi đâu? Du Trùng nói: ~ Đi Cố Cung ngắm tuyết rơi. Lâm Hòa Tây hỏi tiếp: ~ Nếu như tuyết không rơi thì sao? Du Trùng nghĩ một lát: ~ Vậy thì sẽ ở trong khách sạn cả ngày. Lâm Hòa Tây tưởng thật, sắc mặt thoáng do dự rồi hỏi tiếp: ~ Ở khách sạn làm gì? Giọng Du Trùng trầm thấp, nội dung câu nói khiến người ta không khỏi nghĩ bậy bạ: ~ Làm chuyện có thể làm trong khách sạn. Lâm Hòa Tây ngẩng đầu lên, gương mặt hoảng hốt, sau đó bắt gặp đôi mắt trêu chọc của Du Trùng. Nhận ra anh đang đùa mình, Lâm Hòa Tây vươn cánh tay lấy điện thoại để trong túi chống thấm bên cạnh hồ nước nóng, xoay người dựa vào thành hồ, mở điện thoại lên tìm kiếm hướng dẫn du lịch. Tìm được những điểm du lịch nổi tiếng nhất, cậu nghiêng điện thoại qua hỏi:
~ Anh có muốn xem không? Du Trùng quay người lại, ôm Lâm Hòa Tây vào lòng từ phía sau, khẽ đặt cằm lên vai cậu, lười biếng liếc nhìn, thế rồi sai sử cậu mà chẳng hề khách sáo: ~ Giở trang khác đi. Lâm Hòa Tây giở qua mấy trang sau, bản thân xem qua cũng không hứng thú gì nhiều bèn lật về, thuận tay mở ra công viên trò chơi quốc tế nổi tiếng trong khu vực, đọc nội dung tuyên truyền hoạt động ngày lễ Noel. Cậu xoay người trong nước, định đưa ảnh tuyên truyền cho Du Trùng xem. Bỗng chóp mũi truyền tới cảm giác lành lạnh. Lâm Hòa Tây sững người, vươn tay xoa mũi, nhưng lại cọ cả bọt nước dính trên tay lên đó. Nhầm tưởng khi mình xoay người làm văng nước lên chóp mũi, cậu không để ý nhiều, giơ điện thoại trong tay cười lém lỉnh với Du Trùng: ~ Tối mai anh có muốn đến khu vui chơi không? Du Trùng hơi cau mày, không trả lời mà hỏi ngược lại: ~ Em muốn đi à? Lâm Hòa Tây vừa định mở miệng nói chuyện, hàng mi khẽ rung, chợt cảm nhận được thứ gì đó lành lạnh. Cậu vẩy bọt nước dính trên đầu ngón tay đi, vươn tay chạm vào lông mi, ngón tay nhanh chóng trở nên ẩm ướt. Cậu vô thức ngước mắt lên nhìn: ~ Mưa à? Du Trùng không nói gì, vươn tay xoa mái tóc đen khô ráo và mềm mại của cậu. Một giây sau, anh xòe tay ra trước mặt Lâm Hòa Tây, bật cười khe khẽ: ~ Không, tuyết rơi rồi. Lâm Hòa Tây nhìn chằm chằm vào ngón tay anh. Tuyết rất nhỏ, thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ hình dáng cụ thể của nó, bông tuyết đã nhanh chóng tan ra trên ngón tay Du Trùng.
Lâm Hòa Tây vẫn nhìn rất lâu không dời mắt. Cho tới khi trên mái tóc Du Trùng dần dần xuất hiện những tỉnh thể màu trắng, Lâm Hòa Tây mới nhẹ nhàng chớp mắt, chợt hoàn hồn về, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm u tối. Trong đêm đen có từng mảng tuyết trắng xóa rơi xuống từ bầu trời đêm yên tĩnh và xa xôi, hôn lên giữa mi, lên chóp mũi và lên cả gò má cậu nữa. Cậu cúi đầu xòe bàn tay ra, rất nhanh, một bông tuyết xinh đẹp đủ cả sáu cạnh rơi vào lòng bàn tay cậu. Lâm Hòa Tây nâng lòng bàn tay lên cho Du Trùng xem. Nương theo ánh đèn vàng nhạt dưới mái Hòa Tây. iên, Du Trùng ngắm đôi mắt đen láy sáng lấp lánh của cậu cùng khuôn mặt đẹp trai mang nét cười.
Nhìn thấy rõ ràng bản thân mình sâu trong đôi đồng tử của Lâm Mắt thường cũng có thể nhận thấy bông tuyết trong lòng bàn tay đang nhanh chóng tan ra, Lâm Hòa Tây rụt tay về. Đôi mắt Du Trùng sâu thẳm, anh nắm lấy cổ tay Lâm Hòa Tây, kéo cậu đến trước mặt mình, hôn lên đôi môi lạnh băng giữa đầy trời tuyết trắng. Lâm Hòa Tây vươn tay ôm lấy anh, nhắm mắt đáp lại nụ hôn ấy. Du Trùng kéo Lâm Hòa Tây chìm sâu xuống hồ, để cậu dựa vào thành hồ nước tỏa hơi nóng, những nụ hôn ướt át và nóng bỏng nhẹ nhàng rơi xuống dọc theo tai đến cổ cậu. Hai phút sau, bọn họ bước ra khỏi hồ nước nóng, nhặt quần áo quay về căn phòng ấm áp, khóa cánh cửa kính thông ra sân sau, kéo kín tấm màn dày vào. Bên ngoài căn phòng tuyết rơi rả rích, trời lạnh đất đóng băng.
Trong phòng ấm áp như xuân, sóng tình cuộn trào mãnh liệt..