Lâm Hòa Tây không ngờ mình sẽ thực sự gặp lại Du Trùng ở đây. Cảnh tượng gặp lại Du Trùng cậu từng diễn tập vô số lần trong đầu đều không thể dùng được, sau sự hoảng loạn và luống cuống tay chân ban đầu, Lâm Hòa Tây vô thức nhìn cổ tay và tay áo Du Trùng. Đối phương ăn mặc rất nghiêm túc, âu phục màu sẫm cao cấp, thẳng thớm đâu ra đấy, thắt cà vạt cẩn thận tỉ mỉ, đôi chân thon dài khỏe mạnh bên dưới quần âu.
Tóc mái vuốt lên để lộ cái trán đầy đặn và sống mũi cao thu hút ánh nhìn, các đường nét khuôn mặt chín chắn hơn ba năm trước đây nhiều.
Đồng hồ và khuy măng sét thoạt nhìn rất giá trị, nhưng cũng rất xa lạ. Đã lường trước được rằng sẽ thế này, Lâm Hòa Tây không lộ vẻ thất vọng quá rõ ràng, đồng thời cũng không nhận ra ánh mắt Du Trùng đã nhìn lướt qua cổ tay trống trơn của cậu. Khi định thần lại, bàn tay nắm tay cậu đã buông lỏng, dường như cái nắm tay thật chặt ban nãy chỉ là ảo giác, dường như hai người chẳng qua chỉ là người xa lạ, bèo nước gặp nhau. Du Trùng không thể ý đến lời cảm ơn của cậu, xoay người đi về phía vị khách nước ngoài đang đợi ở phía trước. Không thể đứng ngoài cửa thang máy mãi được, Lâm Hòa Tây chỉ đành bước mấy bước về phía trước. Du Trùng đang hỏi thăm tình huống vị khách nước ngoài bằng tiếng Anh, anh ta còn chưa hoàn hồn, trả lời câu hỏi của Du Trùng xong mới chú ý tới Lâm Hòa Tây đang đi về phía này.
Anh ta bước lên trước Du Trùng, nói với Lâm Hòa Tây với vẻ cảm khái: – Bây giờ chúng ta đã là người cùng trải qua hoạn nạn rồi, cậu có muốn làm bạn với tôi không? Lâm Hòa Tây không đưa ra câu trả lời ngay. Du Trùng đứng bàng quan ở bên cạnh vô thức chen vào: – Tiếng Anh của cậu ấy không… Lâm Hòa Tây nhanh chóng ngắt lời anh, vội vàng dùng tiếng Anh tiêu chuẩn để trả lời, như thể túm lấy sợi rơm cứu mạng cuối cùng: – Đương nhiên, tôi rất vui khi được làm bạn cùng anh. Du Trùng không khỏi sững người. Không chú ý đến cảm xúc thay đổi trong đáy mắt Du Trùng, Lâm Hòa Tây móc điện thoại ra trao đổi tên họ và địa chỉ email với người kia. Không cần biết đối phương định làm quen mình với mục đích gì, cậu chỉ biết, nếu như vị khách nước ngoài trước mặt đã quen Du Trùng, vậy thì đối phương chính là cơ hội duy nhất kết nối cậu và Du Trùng. Cơ hội khó khăn như thế này, bỏ qua sẽ không còn nữa. Ngay giây phút này, Lâm Hòa Tây ý thức được rõ ràng có lẽ hai năm không liên lạc với Du Trùng cùng tin tức anh đính hôn thực ra vẫn không thể khiến cậu hoàn toàn mất đi hy vọng. Hơn một năm trốn tránh cũng chỉ là ám thị biến tướng của bản thân cậu vùi sâu tận đáy lòng.
Chỉ cần cậu không về nước, cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy những hình ảnh mà mình không nhìn thấy, không bao giờ nghe thấy những tin tức mà mình không muốn nghe. Lần này cậu về nước, cho dù không thể thay đổi được chuyện Du Trùng sắp kết hôn, cũng không thể vọng tưởng nối lại tình xưa với Du Trùng.
Chuyện duy nhất cậu có thể làm cũng chỉ có khiến bản thân mình hết hy vọng. Trong suốt quá trình Lâm Hòa Tây và vị khách nước ngoài kia nói chuyện với nhau, từ đầu đến cuối Du Trùng không nói bất cứ câu nào với cậu.
Nhưng Chu Huyên vừa mới phục hồi sau cơn khiếp sợ lại nhìn thấy rất rõ ràng, tầm mắt Du Trùng chưa từng rời khỏi Lâm Hòa Tây. Anh ta nghiêng người nháy mắt ra hiệu cho quản lý khách sạn bảo ông ta trấn an hai vị khách bị kẹt trong thang máy. Quản lý nhận được lệnh, lập tức bước lên xin lỗi hai vị khách, đồng thời cũng sẽ hứa miễn phí tất cả chi phí khách sạn trong thời gian bọn họ ở, hơn nữa có thể kéo dài số ngày ở khách sạn cho bọn họ và hoàn toàn miễn phí. Nhắc tới số ngày kéo dài, Giám đốc lặng lẽ liếc nhìn Chu Huyên. Chu Huyên suy nghĩ, đầu tiên giơ tay trái lên ra hiệu ba, rồi cũng lặng lẽ liếc nhìn Du Trùng. Sắc mặt Du Trùng vẫn bình tĩnh, thoạt nhìn không giống như đang vui. Thấy vậy, Chu Huyên âm thầm thở dài, ba năm gần đây càng ngày càng khó đoán được cậu bạn lớn lên từ nhỏ với mình đang nghĩ gì, sau đó giơ bàn tay phải thêm một số không vào sau số ba. Quản lý trố mắt nhìn, lo lắng bản thân mình xuất hiện ảo giác. Sắc mặt Du Trùng không thay đổi, nhưng mày khẽ chau. Chu Huyên lập tức hiểu rõ vội xua tay thúc giục quản lý mau nói tiếp. Quản lý chỉ đành hít thở mạnh một hơi, bổ sung một câu với tâm trạng xót xa: – Thời gian miễn phí kéo dài tới mức tối đa là ba mươi ngày. Vị khách nước ngoài lập tức hết lời khen ngợi thái độ phục vụ tận tâm của khách sạn. Chuyện thang máy đã được giải quyết, Du Trùng dẫn theo vị khách kia rời khỏi. Lâm Hòa Tây đi thang bộ lên phòng ở tầng mười tám. Chỉ còn lại Chu Huyên và những nhân viên khách sạn khác, quản lý trực ban ủ rũ quay đầu.
– Anh vội gì chứ? Bọn họ cũng không phải người rảnh rỗi, không ở hết ba mươi ngày đâu.
Hơn nữa, – Chu Huyên đi tới vỗ vai quản lý – Tiền kéo dài thời gian ở không cần khách sạn chúng ta phải trả, sẽ có người trả cho. Dứt lời, Chu Huyên xoay người đi khỏi, để lại quản lý với vẻ mặt hoang mang. Trong lúc vị khách nước ngoài gọi điện thoại thông báo cho trợ lý mang tài liệu xuống tầng, Du Trùng lấy thứ mà bà Du đã gửi ở lễ tân trước lúc đi. Chính là chiếc máy ảnh năm ngoái bà mượn. Du Trùng mở máy ảnh ra xem những tấm ảnh mà bà Du từng chụp. Số lượng không nhiều, đều là ảnh chụp phong cảnh khi đi lấy cảnh đẹp ở các nơi trên thế giới, bối cảnh ảnh chụp vào mùa hè. Đầu ngón tay Du Trùng thoáng dừng lại, trước mắt nhoáng lên một cái, hình ảnh đã chuyển từ sóng biển và bãi đá mùa hạ sang khu vườn phủ tuyết ngày đông. Lâm Hòa Tây của bốn năm trước mặc áo phao dày ngồi trên nền tuyết cười với anh. Lâm Hòa Tây của bốn năm sau gặp lại anh sau bao năm xa cách, nhưng bỗng trở nên xa lạ. Xúc cảm còn vương trên đầu ngón tay đã biến mất, Du Trùng nhìn chằm chằm máy ảnh hồi lâu đến mất hồn. Buổi tối kết thúc cuộc họp quan trọng với khách nước ngoài xong, Chu Huyên lái xe đến rủ anh đi bar với lý do quán bar hôm nay có biểu diễn. Hai người đến một quán bar có tên Bảy Độ Celsius, ông chủ của quán bar này cũng là con cái nhà giàu có quyền có thế.
Chu Huyên là khách quen của quán, quản lý quán bar rất ân cần cung kính với bọn họ.
sau khi hai người ngồi xuống một góc mờ tối, Chu Huyên hỏi một câu như thường lệ: – Cậu chủ của nhà ông đâu rồi? Quản lý nói: – Hôm nay cậu chủ có việc ở bên ngoài, phải hai ngày nữa mới về. Chu Huyên gật đầu, cũng không hỏi gì thêm mà kéo Du Trùng đến thẳng tủ rượu mở rượu. Hai người muốn uống rượu đương nhiên phải nói chuyện.
Chu Huyên gọi anh tới đây cũng không phải vì muốn cho anh xem màn biểu diễn đặc sắc nhường nào. Huống hồ, màn trình diễn nhảy múa trong quán bar này đều là nữ, bây giờ Du Trùng thích đàn ông, có muốn thẳng cũng chưa thẳng lại được ngay. Chu Huyên nói thẳng vào vấn đề chính luôn: – Ông có biết chuyện Lâm Hòa Tây về nước không? Du Trùng nói: – Tôi biết cậu ấy về nước, không biết cậu ấy đã về rồi. Chu Huyên không tin mấy: – Thật hả? Du Trùng quay sang liếc mắt nhìn cậu ta rồi nói: – Chiều nay tôi nhận cuộc gọi kia, chẳng phải ông cũng có mặt ở đó hay sao? Chu Huyên sững người, sau đó mới đột ngột mở to mắt như nhớ ra chuyện gì đó: – Cuộc điện thoại hồi chiều là ông muốn điều tra thời gian chuyến bay của cậu ấy hả? – Chu Huyên cảm khái – Nếu không phải cuộc gọi buổi chiều tôi còn tưởng rằng ông đến khách sạn đón khách và lấy đồ đều là cái cớ để đối phó với tôi đấy. Du Trùng tỏ ra khó hiểu: – Tôi đối phó ông làm gì? Nghe vậy, Chu Huyên khẽ cười nhạo một tiếng nhưng không chủ động vạch trần lòng tự tôn tràn ngập nguy cơ của anh: – Được, vậy chúng ta không nói về ông nữa.
Nói về bạn trai cũ của ông đi.
Ông nói xem trong thành phố nhiều khách sạn đến vậy tại sao cậu ấy lại muốn ở khách sạn nhà chúng tôi? – Trừ phi… – Chu Huyên sờ cằm kéo dài giọng.
Không cần phải nghĩ cũng biết lời nói của anh ta biểu đạt điều gì.
Chu Huyên chậm chạp không nói ra nửa câu sau, chỉ đợi Du Trùng tiếp lời mình. Nhưng Du Trùng im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ mở miệng nói một câu: – Tôi không biết. Chu Huyên nói: – Tại sao ông lại không biết? – Chu Huyên thật sự ngạc nhiên – Ông mà cũng có lúc không biết á? Du Trùng không nói gì thêm, anh thực sự không biết. Mấy năm nay kể từ khi nhận được quyền lực từ tay Du Dược Đằng, đúng thật là anh đã không còn nói mấy lời kiểu như “không biết”, “không chắc” nữa.
Anh dần trở nên mạnh mẽ và quyết đoán trên thương trường, sẽ dứt khoát chặt đứt những khả năng “không biết”, “không chắc”. Gần bốn năm không gặp mặt thậm chí không liên lạc gì với Lâm Hòa Tây trở thành nhân tố không xác định duy nhất với anh. Mà nhân tố không xác định này càng tăng thêm theo thời gian dần trôi. Từ một bóng ma lấm tấm ban đầu mở rộng thành lỗ hổng như bây giờ. Trong khoảng thời gian Lâm Hòa Tây vừa ra nước ngoài, Du Trùng không hề tin vào lý do mà Du Dược Đằng đã từng nói. Nếu nói Lâm Hòa Tây rời khỏi anh vì muốn nhận lấy một cơ hội học tập, trong lòng Du Trùng càng nghiêng về phía suy đoán Lâm Hòa Tây đột ngột rời khỏi là do Du Dược Đằng gây sức ép từ giữa hơn. Hôn nhân của mỗi đời thừa kế nhà họ Du đều là sản phẩm của cuộc hôn nhân thương mại, ngay cả Du Dược Đằng và mẹ anh cũng không ngoại lệ.
Trước khi hai người kết hôn đã thống nhất với nhau, sau khi kết hôn hai bên không tham dự vào sinh hoạt và cuộc sống của nhau. Hiển nhiên có thể dễ dàng nhận thấy, Du Dược Đằng không hi vọng cuộc hôn nhân của Du Trùng xuất hiện điều ngoài ý muốn không cần thiết. Mà thời điểm ấy anh còn chưa có thực lực đủ để chống đối lại Du Dược Đằng.
Anh vội vàng muốn nắm được quyền lực từ Du Dược Đằng, đủ để bản thân mình độc lập, không chịu sự khống chế của ông ta nữa.
Trong một khoảng thời gian rất dài, cả ngày lẫn đêm Du Trùng đều lao vào công việc.
Và năng lực của anh cũng nhận được sự khẳng định của Du Dược Đằng, rất nhanh anh đã bước vào đội ngũ quản lý cốt lõi của công ty gia đình. Ngoài mục tiêu anh đặt ra cho mình, chỉ có chờ đợi cuộc gọi từ Lâm Hòa Tây mới giúp anh chống chọi qua những đêm cô đơn dài đằng đẵng. Anh đoán thời gian đêm khuya trong nước cũng chính là lúc Lâm Hòa Tây thức dậy đi học, cho nên anh vẫn luôn đợi điện thoại của Lâm Hòa Tây. Số điện thoại của Lâm Hòa Tây chưa bị xóa, điện thoại của cậu ở trạng thái tắt máy, anh cũng chẳng nhận được bất cứ cuộc điện thoại nào đến từ cậu.
Wechat Lâm Hòa Tây còn đó, nhưng đã kéo hết bạn bè chung của hai người họ vào danh sách đen. Ngày Lâm Hòa Tây ra nước ngoài, tủ quần áo trong phòng trống đi một nửa, hai khay đồ ăn cho chó và mèo được đổ đầy ắp. Anh có thể tự nói với bản thân mình, Lâm Hòa Tây không nhận điện thoại, chặn Wechat anh là vì điện thoại của cậu đã bị người khác lấy mất.
Quần áo trong tủ bị mang đi, bát thức ăn chó mèo đầy ắp cũng do có người cố ý khiến anh hiểu lầm. Nhưng Lâm Hòa Tây chưa bao giờ liên lạc với anh. Một tháng, hai tháng không sao, thậm chỉ cả nửa năm cũng chẳng là gì, vậy mà thời gian cắt đứt liên lạc lại kéo dài tận hai năm. Du Trùng cũng bắt đầu nghĩ, không nhận điện thoại, chặn Wechat lẽ nào vì cậu không muốn liên lạc với anh nữa.
Thu dọn hành lý đâu ra đấy còn không quên chuẩn bị lương thực cho chó và mèo, lẽ nào do cậu đã chuẩn bị kế hoạch rời khỏi từ trước rồi. Anh còn suy nghĩ đến lúc hai người bắt đầu yêu nhau. Tại sao khi nhắc đến việc ra nước ngoài, Lâm Hòa Tây lại phân tích lý do thực tế mình không ra nước ngoài vì nhà họ Lâm sẽ không bỏ tiền cho cậu.
Tại sao Lâm Hòa Tây chỉ suy nghĩ đến việc năm sau bọn họ sẽ đón tết cùng nhau trong lúc ước nguyện đón năm mới. Thậm chí suy nghĩ của anh còn bay xa tới trước khi hai người thổ lộ với nhau. Lâm Hòa Tây luôn nói nửa thật nửa giả, luôn dùng nụ cười để che giấu suy nghĩ thật trong lòng mình.
Khi nói chuyện cậu luôn có thói quen để lại cho mình một con đường lùi. Du Trùng thoát ra khỏi mớ cảm xúc phức tạp ấy, lắc chiếc ly thủy tinh trong suốt, rũ mắt nhìn chất lỏng sóng sánh trong ly. Chu Huyên nghe đến mức há hốc miệng. Anh ta thực sự không biết, thì ra một cuộc chia tay nhìn như bình thường trong mắt người ngoài, vậy mà Du Trùng có thể phân tích từng mắt xích bên trong khiến anh ta cảm thấy mình nghĩ quá đơn giản. – Có lẽ cậu ấy thực sự bị ép ra nước ngoài.
Bây giờ học nghiên cứu sinh ở nước ngoài cũng đâu có dễ, cho nên cậu ấy chỉ muốn đợi đến khi tốt nghiệp mới về tìm ông.
– Chu Huyên an ủi anh. Dường như không bất ngờ với suy nghĩ của Chu Huyên, Du Trùng chậm rãi ngước mắt lên, đôi đồng tử đen kịt thâm trầm: – Vậy tại sao cậu ấy không về? Trong quán bar ồn ào huyên náo, Chu Huyên không nghe rõ lời anh nói: – Cái gì? Sắc mặt Du Trùng đã khôi phục bình tĩnh, anh lặp lại một lần nữa một cách logic hơn: – Nếu đã vậy, tại sao sau khi tốt nghiệp cậu ấy không trở về. Chu Huyên bị hỏi nghẹn họng. Một lúc lâu sau, anh ta mới chuyển sang chủ đề tương đối thoải mái hơn: – Không nhắc đến những chuyện trước đây nữa, bây giờ cậu ấy đã về rồi, ông có suy nghĩ gì. Du Trùng vẫn trả lời câu nói ấy: – Tôi không biết. Đây là lần thứ hai trong buổi tối ngày hôm nay Chu Huyên nghe thấy anh nói không biết. Chẳng qua lần này, Chu Huyên nhìn thấy rõ ràng, không phải anh thực sự không biết mà trong lòng đã có đáp án, nhưng vẫn còn đang đắn đo. Trên thực tế, không cần hỏi bản thân Du Trùng, chỉ nhìn biểu hiện và thái độ của Du Trùng khi sáng nay hai người gặp lại trong khách sạn, Chu Huyên cũng biết bây giờ Du Trùng đang nghĩ gì. Chu Huyên không biết anh còn đang đắn đo gì, anh ta chỉ có thể suy đoán dựa trên cuộc đối thoại với Du Trùng hôm nay, có lẽ Du Trùng vẫn còn giấu giếm anh ta điều gì đó. Chẳng qua nhìn dáng vẻ Du Trùng bị tình yêu dắt mũi đi, Chu Huyên không thể không ngầm thừa nhận câu nói vàng nổi da gà mà Hạ Thành Phong đã rót vào tai anh ta thì ra không phải vô lý. Yêu không phải lựa chọn, yêu là bản năng. Giả dụ như thực sự có thể lựa chọn, nhất định Du Trùng sẽ không để bản thân bị khống chế bởi mối tình hơn ba năm không thấy được tương lai kia..