Giấu Em Sâu Trong Thời Gian

33: Chương 33


trước sau


Đêm tối luôn mang đến cho con người ta khả năng thần bí.
 
Nguyễn Tầm Tầm làm sao cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày, mình có thể đánh gục anh. Đồng thời không nghĩ tới điều này còn có Chu Thời Diệc. Đôi môi mềm mại của cô phủ trên môi anh, cũng không có động tác tiến lên mà chỉ là dán vào.
 
Trên người cô rất lạnh nhưng hơi thở lại nóng, mang theo mùi rượu nồng đậm.

 
Anh giơ cao tay, cơ thể lùi ra sau, cố gắng tránh khỏi ngực cô,
 
Hai người ngã lên cái giường nhỏ 1m5, Chu Thời Diệc cao lớn khỏe mạnh, một mình chiếm nửa giường, cổ của anh bị cô siết chặt lấy, cả người phủ lên người anh.
 
Chu Thời Diệc bị cô đè lên, bên trong đôi mắt trợn to tràn ngập sự hoảng hốt.
 
Một giây sau, trên môi anh đau xót, Nguyễn Tầm Tầm cắn mạnh một cái, trong miệng còn đang nói thì thào: “Cắn chết anh, cắn chết anh.” Chu Thời Diệc mắng nhỏ một câu, tay vịn lấy eo cô, xoay người đặt cô dưới thân rồi hôn xuống, linh hoạt quấy đảo trong miệng cô.
 
Thay đổi tư thế.
 
Nguyễn Tầm Tầm bị anh đè hôn lên, trên người cảm thấy khô nóng, cả người như nhũn ra, mãi đến tận khi không thể thở nổi thì cô mới không nhịn mà được lẩm bẩm một tiếng…..
 
Không biết là do uống nhiều hay là do hôn môi mà khuôn mặt cô rất nóng đỏ rực, có hơi bỏng. Cô đưa tay vững vàng ôm lấy cổ anh, ngửa mặt lên nghênh đón.
 

Ngoài cửa sổ bóng đêm yên tĩnh.
 
Có vài thứ không cần nói cũng biết, vạn vật thức tỉnh.
 
Chu Thời Diệc hôn đủ rồi, thoáng kéo cô ra, nâng người lên, cúi đầu nhìn cô. Một giây sau, cô lại câu tới, trong miệng nói lẩm bẩm: “Lạnh, Thời Nhất, em lạnh….”
 
Cô nói lạnh.
 
Anh không đẩy cô ra nữa, tay từ phía dưới luồn vào, quấn eo cô lại, kéo vào trong lòng mình, để đầu cô gối lên ngực mình, thấp giọng hỏi: “Như vậy còn lạnh không?”
 
Sự ấm áp trên người anh dần truyền đến.
 
Cô cảm thấy thoải mái rồi, ừm một tiếng. Một lát sau có lẽ hai người ôm nhau quá chặt, lại cảm thấy nóng, tay cô bắt đầu không thành thật mà lôi kéo quần áo, kéo xong của mình lại đến kéo của anh. Anh vừa mới tắm xong nên chỉ mặc một cái áo thun, Nguyễn Tầm Tầm kéo góc áo của anh lên, một phần cơ bụng săn chắc như ẩn như hiện, Chu Thời Diệc đột nhiên nắm chặt tay cô, cố gắng kiềm chế hơi thở của mình…...
 
Lại thở ra hai cái mới khiến cho tâm tình mình bình tĩnh hơn một chút.
 
Phải bình tĩnh phải bình tĩnh…….
 
Người dưới thân dường như không thành thật chút nào, thật vất vả mới dập được lửa, lập tức lại bị cô khơi lên, anh thở thật mạnh, thậm chí không dám nhìn cô, nghiêng đầu đi, tầm mắt rơi vào nơi khác.
 
Hô hấp bên tai dần dần tổn định, tay cũng không sờ lung tung nữa, anh quay đầu lại nhìn cô, hai mắt bị ngăn cản, lông mi dài che lấp, hô hấp đều đặn, ngực hơi phập phồng, mái tóc đen dài lòa xòa.
 
Áo sơ mi bị bung hai nút, vừa vặn ở vị trí ngực, bra màu đen và rãnh ngực sâu, da dẻ nơi đó trắng mềm, hắn nhìn chằm chằm một lúc thì chỉ cảm thấy máu dâng lên, cố gắng bình phục hô hấp của mình, hai tay đưa tới, cài lại.
 
Không phải bây giờ, không phải bây giờ…..
 
Sau đó trực tiếp xoay người ngả sang bên cạnh cô, ngửa mặt, thở phào một hơi……
 
Ngoài cửa sổ gió thổi qua,
 
Lá rơi,
 
Cây lay động.
 
Anh nghiêng đầu liếc nhìn người đang ngủ say bên cạnh, bỗng nhiên kéo kéo khóe miệng, bất lực đỡ trán.
 
Chu Thời Diệc, mày thật sự rất khốn kiếp.

 
Anh kéo kéo khóe miệng, trở về phòng lấy đồ ngủ rồi đi tắm.
 
………
 
Sáng sớm hôm sau.
 
Khi những tia nắng đầu tiên lọt qua khung cửa sổ, Nguyễn Tầm Tầm mở mắt ra, đầu đau như sắp nứt, não như vỡ vụn, cô dùng sức nhớ lại nhưng ký ức chỉ dừng lại lúc nói chuyện ở cửa sau, sau nửa đêm hoàn toàn không có tý ký ức nào, ngay cả mình về phòng thế nào cô cũng không nhớ.
 
Vừa mở cửa, Đại Bao và Từ Thịnh từ bên cạnh đi ra, vẻ mặt quái dị liếc nhìn cô một cái, Nguyễn Tầm Tầm xoa cổ, miễn cưỡng lên tiếng chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
 
Đại Bao vẫy vẫy tay: “Chào buổi sáng, em gái Tầm.”
 
Từ Thịnh vẫn gật đầu tỏ ý như thường.
 
Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, một bóng người thon dài đi tới, Chu Thời Diệc đã tập thể dục buổi sáng về.
 
Nguyễn Tầm Tầm xoay người vào nhà vệ sinh.
 
Đại Bao và Từ Thịnh từ sau lưng cô đi tới.
 
Đại Bao: “Lạnh, A Thịnh, tớ lạnh.”
 
Từ Thịnh ôm chặt lấy anh ta: “Như vậy còn lạnh không?”
 
Nguyễn Tầm Tầm không hiểu: “Hai người các anh có bệnh à?”
 
Đại Bao và Từ Thịnh lén lút nhìn Chu Thời Diệc, khuôn mặt người sau không cảm xúc liếc nhìn bọn họ, hai người trốn chui trốn nhủi chạy mất.
 
Nguyễn Tầm Tầm đánh răng ở trong nhà vệ sinh chung, Chu Thời Diệc đứng ở cửa phòng, cũng không quay đầu lại, nói: “Ngày hôm nay tụi anh phải đi ra ngoài một chuyến, em và Đinh Vân Sam ở trong khách sạn đừng chạy lung tung.”
 
Cô nhìn mình trong gương, miệng đầy bọt: “À.”
 
Chu Thời Diệc thấy dáng vẻ này của cô, rõ ràng là không nhớ chuyện tối hôm qua.
 
Anh mở cửa phòng ra đi vào.
 
Phía sau bỗng nhiên truyền đến: “Các anh đi đâu?”
 
Chu Thời Diệc dừng chân lại, không quay đầu lại: “Nhã Giang.”
 
“Tối hôm nay có về không?”
 
“Xem tình hình.”
 
Nguyễn Tầm Tầm ngậm một ngụm nước rồi nhổ ra, giống như lơ đãng nói: “Lúc trước anh theo em đòi video, có phải là vì Tiểu Bạch không?”
 
Chu Thời Diệc sững sờ, lúc này mới quay đầu lại.
 
Nguyễn Tầm Tầm nhổ ra ngụm nước cuối cùng, bắt đầu rửa mặt: “Vân Sam đã nói với em rồi, em cảm thấy em nợ Tiểu Bạch một lời xin lỗi.”
 
Anh châm thuốc, dựa vào khung cửa: “Không cần, không liên quan đến em.”
 
“Tiểu Bạch bị lộ, có phải có người tìm anh ta để gây sự hay không?”
 
Anh nhìn chằm chằm bóng lưng cô, chậm rãi nhả ra một làn khói: “Bây giờ còn chưa có.”
 
“Bây giờ không phải các anh còn đang điều tra vụ án đó chứ?”
 
“Em không cần phải để ý đến, em ở lại đây đừng chạy lung tung, có việc gì thì gọi điện cho anh.”
 
Nguyễn Tầm Tầm bỗng nhiên có hơi hiểu cho Đinh Vân Sam.
 
Công lý, sự thật tất nhiên là quan trọng, nhưng những thứ này cũng không bằng còn sống là quan trọng nhất.
 
“Có thể gặp nguy hiểm hay không?”
 
Chu Thời Diệc không nhịn được nhíu nhíu mày, tắt điếu thuốc, bỗng nhiên đứng thẳng đi về phía cô.
 
Nhà vệ sinh vốn chật hẹp, anh vừa đi vào liền trở nên chen chúc, anh siết bờ vai cô lại, xoay nửa vòng về phía mình, sau đó chống cô lên trên cửa.
 
“Em có sợ không?”
 
Nguyễn Tầm Tầm sững sờ, chưa phản ứng lại được.
 
Anh bổ sung: “Đi theo anh, em có sợ không?”
 
Nguyễn Tầm Tầm lắc đầu một cái: “Không….”
 
Chữ sợ còn chưa ra khỏi miệng thì anh đã cúi đầu, bàn tay thủ sẵn sau gáy cô, tầng tầng hôn xuống.
 
Lúc bắt đầu vẫn là thăm dò lẫn nhau.
 
Từng chút, từng chút một.
 
Sau đó biến thành dây dưa kịch liệt, so với bất kỳ lần nào cũng hơn, giống như đôi tình nhân gặp lại sau khi xa cách, muốn hòa đối phương vào cơ thể mình.
 
Bên trong ánh đèn u ám, hai người đều không thấy rõ vẻ mặt nhau.
 
Chỉ còn lại tiếng hít thở hoặc nhẹ hoặc nặng.
 
Dưới lầu có người gọi tên anh.
 
Một lần cuối cùng, anh chạm khẽ lên môi cô một cái, sau đó cắn cắn lỗ tai cô, thấp giọng nói: “Chờ anh về.”
 
Nguyễn Tầm Tầm gật đầu liên tục.
 
……….
 
Bạch Cẩm Huy tới đón bọn họ, ăn sáng xong liền xuất phát, Đinh Vân Sam không nói một lời, gần đến lúc xuất phát thì gọi Bạch Cẩm Huy sang một bên: “Lời này, em chỉ hỏi một lần cuối cùng.”
 
Bạch Cẩm Huy hút thuốc: “Ừ.”
 
Đinh Vân Sam nhìn anh, từng câu từng chữ hỏi: “Anh vẫn chưa từ bỏ sao?”
 
Bạch Cẩm Huy gần như là nở nụ cười gằn: “Tại sao phải từ bỏ?”
 
Đinh Vân Sam không lên tiếng.
 
“Bố anh, mẹ anh, Tiểu Vũ, Đại Lực, mẹ em…. Những đứa nhỏ ở viện mồ côi, còn có những người già, mỗi ngày em đều nhìn họ, em cảm thấy anh tìm được lý do để buông tha sao? Bọn chúng ngược lại kiếm được mãn bồn bát thể*, hủy hoại một trấn của chúng ta, con trai thím Lý năm ấy vừa thi lên đại học, trong chớp mắt đã không còn, em từng đến thăm thím Lý chưa?” (Nó có nghĩa là cả nồi và bát đều chứa đầy tiền, mô tả việc kiếm được rất nhiều tiền. Đây là một phương ngữ miền Nam, phổ biến ở Quảng Đông và Quảng Châu hơn. Phương ngữ mượn hai dụng cụ đựng thức ăn là nồi và bát được đổ đầy để mô tả việc kiếm được rất nhiều tiền. Nó có hàm ý “Mặc dù số tiền là rất nhiều nhưng không khó để có được, bởi vì người tạo ra tiền có sức mạnh và quyền lực để tạo ra tiền”).
 
“Lỡ như có nguy hiểm gì thì sao? Anh không sợ những người kia lại tìm đến anh sao?”
 
Bạch Cẩm Huy cúi người xuống, dí tàn thuốc trên đất mấy cái: “Em cho rằng vì sao anh quay về? Những người kia biết anh còn sống thì sẽ không buông tha cho anh.”
 
Trầm mặc, hai người đều không nói chuyện.
 

Đổi chủ đề.
 
“Người phụ nữ đó là anh quen biết ở Bắc Tuần sao?”
 
“Cái gì?” Bạch Cẩm Huy không nghe rõ.
 
“Tối hôm qua.”
 
Bạch Cẩm Huy liếc nhìn cô một cái, không có vẻ mặt gì nói: “Đi theo anh không có gì tốt, anh không có tiền lại không có quyền, gặp được người thích hợp thì em tự mình lo liệu chăm sóc đi, sau này cũng đừng gặp nhau nữa, anh đi đây.”
 
Anh quay người nhẹ như mây gió.
 
Đinh Vân Sam ra sức cắn môi, viền mắt nóng lên, cô ngửa mặt, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cúi đầu xuống, giọt nước mắt lần lượt chảy xuống, cô nhìn theo hướng anh đi, bóng lưng cao gầy dần dần trở nên mơ hồ.
 
Chẳng qua là, giờ phút này nhìn anh có vẻ hơi gầy gò.
 
Hai tay anh để trong túi, nắm chặt thành nắm đấm, gần như muốn thoát ra.
 
Xe chạy thẳng đến Nhã Giang.
 
Bạch Cẩm Huy không có tinh thần dựa vào ghế, Chu Thời Diệc trầm mặc lái xe.
 
Đại Bao nói: “Tin tức thu được lần này có thể tin được không?”
 
Một tay Bạch Cẩm Huy chống lên cửa: “Tên đó đã gặp Minh tỷ rồi, không sai được.”
 
“Vậy giấy tờ giá thầu giả thật sự ở trên tay cô ta à?”
 
“Nếu như người gọi cô ta đến đấu thầu là một trong những người trả giá trong cuộc đấu thầu, vậy thì không sai.”
 
…………
 
Lúc Nguyễn Tầm Tầm xuống lầu, Đinh Vân Sam đang ngồi trong quầy với đôi mắt hồng hồng, Đinh Vân Lỗi đứng trước mặt: “Em gái, đừng suy nghĩ nữa, đến lúc đó anh trai lại giới thiệu người cho em, nhất định là tốt hơn tên tiểu tử đó!”
 
Đinh Vân Sam không nói lời nào.
 
Nguyễn Tầm Tầm đứng ở đầu cầu thang, Đinh Vân Lỗi nhìn cô một cái, ánh mắt sáng lên: “Nguyễn tiểu thư, cô dậy rồi à?”
 
Nguyễn Tầm Tầm gật đầu: “Vân Sam làm sao vậy?”
 
Đinh Vân Lỗi thở dài: “Cãi nhau rồi.”
Đinh Vân Sam nguýt anh một cái, ra lệnh đuổi khách: “Hôm nay anh rảnh như vậy, không cần huấn luyện sao?”
 
Đinh Vân Lỗi: “Vừa lúc không có chuyện gì nên ghé thăm em một chút.”
 
Nói xong thì quay đầu hỏi Nguyễn Tầm Tầm trên cầu thang: “Ăn sáng chưa? Tôi mời hai người ăn sáng.”
 
Nguyễn Tầm Tầm hào phóng nở nụ cười: “Được. Vậy làm phiền anh Lỗi rồi.”
 
Đinh Vân Lỗi vẫy tay: “Đừng khách khí.”
 
Trong mùa thấp điểm, không có ai ở trọ, Đinh Vân Sam dứt khoát đóng cửa.
 
Biết được bí mật của cổ trấn này, lần thứ hai Nguyễn Tầm Tầm đi qua con hẻm nhỏ vòng vèo mà lòng tràn đầy cảm khái.
 
Ba người đi dọc theo con đường lát đá xanh.
 
Một hàng những ngôi nhà lầu nhỏ ngay ngắn, cột gỗ chạm khắc, bốn góc mái hiên hơi nhô lên, sáng sớm ở trấn nhỏ, mặt sông gợn sóng dập dờn, cuộn lên từng làn gió mát, lướt nhẹ qua trước mặt nhưng không cảm thấy lạnh. Trong ngôi nhà nhỏ ven đường bay ra từng làn khói xanh, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng thét to.
 
Cách đó không xa, núi xanh uốn lượn, sương mù nhẹ quấn quanh mặt trời mới lên, ẩn sau tầng mây, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
 
Đinh Vân Lỗi dẫn các cô đi đến một quán ăn sáng ở bờ sông.
 
Bàn ăn đặt ở đầu hẻm, anh kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống: “Thím Lý, cho cháu ba bát mì hoành thánh, hai hộp bánh cô tẩu.”
 
Anh nói với Nguyễn Tầm Tầm: “Bánh cô tẩu của thím Lý nổi tiếng trong trấn, cô nếm thử đi, khi còn bé tôi và Vân Sam rất thích ăn.”
 
Nguyễn Tầm Tầm ngồi xuống đối diện anh, bên cạnh chính là sông đào, trên sông có mấy chiếc thuyền đang đậu, vài chiếc đèn lồng đỏ được treo ở mũi thuyền, cùng với sóng nước lấp loáng trên mặt sông tôn nhau lên.
 
Sự chú ý của cô từ trên thuyền quay về.
 
“Khi còn bé? Tiệm này đã mở bao lâu rồi?”
 
Đinh Vân Sam đang nói chuyện với bà chủ.
 
Đinh Vân Lỗi: “Hai mươi mấy năm, tiệm lâu đời rồi.”
 
“Chưa từng đổi chủ sao?”
 
“Chưa từng.”
 
“Định sau này để lại cho con cái à?”
 
Đinh Vân Lỗi bỗng nhiên trầm mặc: “Không có con.”
 
Nguyễn Tầm Tầm sững sờ, Đinh Vân Sam còn đang nói chuyện với bà chủ, cô quay tầm mắt lại, a lên một tiếng.
 
“Nếu như còn sống thì bây giờ cũng xấp xỉ cô. Năm ấy con trai thím Lý vừa mới thi lên đại học, đi xe đạp chuẩn bị đi nhận giấy thông báo trúng tuyển, lúc vừa đi qua cầu thì cầu sụp, trên cầu còn có rất nhiều người hóng mát, người già, trẻ con…..”
 
Đinh Vân Sam bưng hai hộp bánh cô tẩu quay lại, Nguyễn Tầm Tầm nhìn chằm chằm thím Lý trong nhà.
 
Bốn mươi tuổi, khuôn mặt lại không hình dung ra được cảm giác tang thương, mặc trên người áo lông đen cũ, trên vai mang một dải băng đen, nếu như không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện ra.
 
“Nhà bà ấy có người qua đời sao?”
 
Đinh Vân Sam đưa cho cô một miếng bánh: “Mấy ngày trước, chồng bà ấy chết rồi.”
 
Nguyễn Tầm Tầm không nói chuyện, trầm mặc ăn.
 
Bầu không khí im lặng khác thường.
 
Trong lúc thím Lý đưa hai bát mỳ hoành thánh, Đinh Vân Sam giới thiệu: “Thím Lý, đây là bạn của cháu, tên là Tầm Tầm, tới đây chơi.”
 
Thím Lý gật đầu: “Chú ý an toàn.”
 
Sau đó rời đi.
 
Ăn xong, Nguyễn Tầm Tầm liếc nhìn đồng hồ: “Vân Sam, nơi này của các cô có viện mồ côi không?”
 
“Có. Cô muốn đi sao?”
 
“Đi xem thử đi, dù sao cũng không có chuyện gì.”
 
……….
 
Viện mồ côi đặt ở nơi giao nhau của trấn Thanh Phong và trấn Thạch Ổ, xuyên qua con hẻm nhỏ, trước mặt là một con đường rộng lớn, hai hàng cây bạch dương cao to thẳng tắp đứng sừng sững hai bên đường.

 
Sừng sững trong gió rét.
 
Cửa trước của viện mồ côi là một sườn dốc thật dài, ba người leo lên.

 
Phóng tầm mắt nhìn, trẻ con trong sân đang đuổi bắt nhau, cười đùa giòn giã.
 
Đinh Vân Sam thở dài: “Lúc vừa tới, bọn trẻ cả ngày chỉ biết tìm bố tìm mẹ, ngày nào cũng khóc đến thở không ra hơi, người chăm sóc không giúp được, tôi cùng anh trai còn có Bạch Cẩm Huy, rảnh rỗi liền đến hỗ trợ. Thời gian thực sự là một thứ tốt, mấy năm trôi qua như vậy rồi, hình như bọn trẻ đã chấp nhận rồi, nhứng những người lớn chúng tôi đây lại canh cánh trong lòng.”
 
“Có lẽ bởi vì vẫn là trẻ con mà.”
 
Nguyễn Tầm Tầm nhìn quanh một vòng, phát hiện ra một đứa bé trai, ngồi chơi một mình trong đống cát vàng.
 
Một bên tay áo của đứa bé trống rỗng.
 
Cô kinh ngạc liếc nhìn Đinh Vân Sam, người sau nói: “Năm đó bố mẹ nó và nó đồng thời bị chôn dưới đống phế tích, cuối cùng chỉ có nó được cứu ra, nhưng một cánh tay bị đè, chỉ có thể cắt bỏ tay đi.”
 
Tình hình như vậ thì, sau này cũng chỉ có thể đi học trường cho người khuyết tật, vĩnh viễn chịu những ánh mắt khác thường của người khác.
 
Thật nên để những tên gian thương chết tiệt kia tới nhìn một chút!
 
Đinh Vân Sam đi tới, vỗ vỗ cái đầu nhỏ tròn vo kia: “Tiểu Hổ, chị mang bạn mới đến cho em rồi, em nhìn chị gái xinh đẹp này, chị ấy họ Nguyễn, em có thể gọi là Nguyễn tỷ tỷ.”
 
Tiếng trẻ con của Tiểu Hổ vang lên: “Nguyễn tỷ tỷ!”
 
Nguyễn Tầm Tầm cười cười sờ đầu đứa trẻ, chỉ chỉ chỗ cát vàng: “Em đang làm gì ở đây vậy?”
 
Tiểu Hổ: “Em đang xây cầu.”
 
Cô sững sờ, ý cười cứng đờ, ngồi xổm người xuống, ánh mắt song song với Tiểu Hổ: “Có hàm ý gì sao?”
 
Tiểu Hổ nói: “Bởi vì người làm cầu lớn lười biếng, đè hư tay em rồi, sau này em cũng phải xây cầu nhưng em tuyệt đối sẽ không lười biếng, em muốn chăm chỉ xây nên một cây cầu, tuyệt đối không thể để cho nó lại đè hư người khác nữa.”
 
Trước khi đi, Đinh Vân Sam dẫn Nguyễn Tầm Tầm gặp viện trưởng Hạ.
 
Ba người dọc theo đường cũ trở về.
 
Chỉ là hôm nay tiếp xúc quá nhiều nên tâm tình thật lâu vẫn không thể bình phục được.
 
Bầu không khí hơi trầm tĩnh.
 
Đinh Vân Sam hiếm thấy hỏi cô một câu: “Cô và người đó…. Thời Nhất gì đó thế nào rồi?”
 
Hai người quen biết lâu như vậy nhưng Đinh Vân Sam chưa từng cùng cô bát quái những thứ này, tính cách hai người rất giống nhau, sẽ không giống như những cô gái bình thường, gặp mặt liền ồn ào cả ngày.
 
Càng sẽ không chuyện không nói có, Nguyễn Tầm Tầm cũng không phải người thích tán gẫu những chuyện này.
 
Nhưng trên mặt không nói, trong lòng mọi người lại rất rõ ràng, thậm chí không cần nói chuyện, một ánh mắt thôi, chỉ cần hai người đó đứng cùng một chỗ là có thể nhìn ra giữa họ nhất định có vấn đề.
 
Thật giống như cô và Bạch Cẩm Huy.
 
Nguyễn Tầm Tầm và Chu Thời Diệc.
 
Nguyễn Tầm Tầm nhìn cô một cái: “Cô cảm thấy anh ấy thế nào?”
 
Đinh Vân Sam suy nghĩ một chút: “Rất tốt, dù sao mấy ngày ở chung như vậy nhưng số lần tôi nhìn thấy anh ta cũng không nhiều, người rất lạnh nhạt, ai cũng không muốn đoái hoài, thế nhưng cô vừa xuất hiện thì ánh mắt của anh ta nhất định sẽ ở trên người cô, cái này tôi có thể chắc chắn, tôi đã quan sát vài lần rồi.”
 
“………Không nghĩ tới cô bát quái như thế.”
 
“Không bát quái thì uổng công làm con gái.”
 
Nguyễn Tầm Tầm nở nụ cười: “Khi còn bé phạm lỗi còn cảm thấy sống không có ý nghĩa gì, sau này gặp được anh ấy thì tất cả đều trở nên sáng tỏ, đối với tương lai cũng có chờ mong. Đột nhiên cảm thấy cuộc đời có hi vọng, nếu như có thể đi cùng với anh ấy, cho dù nếu tôi biết ngày mai sẽ chết thì cũng không sợ hãi như vậy nữa, ít nhất đến lúc trước khi chết, tôi cũng đã yêu, và được người khác yêu. Loại cảm giác đó….. không miêu tả được.”
 
“Đây không phải là rất tốt sao?” Đinh Vân Sam bật cười: “Cô bao nhiêu tuổi?”
 
“Sang năm là hai mươi hai.”
 
Đinh Vân Sam ngẩn người: “Là sinh viên sao?”
 
“Gần tốt nghiệp rồi.”
 
“Học ở đâu?”
 
“Bắc Lạc.”
 
Đinh Vân Sam kinh ngạc nhìn cô: “Em rất lợi hại, có thể thi đậu Bắc Lạc.”
 
“Em học dở, người địa phương tụi em có chính sách, có ưu đãi, Thời Nhất mới lợi hại, anh ấy thi đậu là thủ khoa khoa học tự nhiên.”
 
Đinh Vân Sam thở dài: “Em còn nhỏ, chờ em đến tuổi của chị rồi thì em sẽ hiểu rõ, không có gì có thể quan trọng hơn sống sót, biết rõ nguy hiểm nhưng em lại trơ mắt nhìn anh ta đi chịu chết.”
 
“Chị Vân Sam, nếu như là em, em sẽ không lấy chia tay để ép anh ấy. Em sẽ cùng với anh ấy, mặc kệ sống chết.”
 
Đây chính là điểm khác nhau giữa cô và Đinh Vân Sam.
 
Đinh Vân Sam sẽ cúi đầu trước hiện thực,
 
Nguyễn Tầm Tầm thì không.
 
Coi như trời có sập thì cô cũng sẽ tự mình chống đỡ.
 
Ba người bất tri bất giác đi tới cửa nhà khách.
 
Có một người đang đứng ở cửa.
 
Ba người đều sững sờ.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây