Hạ Cánh Trên Trái Tim Anh

6: Cướp Người


trước sau

Edit: Shun An

Beta: Be Lười

Nhưng mà,gần đây Phó Minh Dư cũng đang đau đầu về một việc.

Ba năm trước, khi các hãng hàng không lớn bắt đầu thương lượng kí kết hợp đồng mua bán ACJ31 với Hoa Phi, Hoa Phi đã bắt đầu lên kế hoạch đào tạo phi công cho loại máy bay này. Khi giao máy bay đồng thời sẽ giao sẽ giao phó luôn phi công. Phổ biến một chút chính là bán máy bay cho bạn lại còn đóng gói kèm người lái tốt bán luôn cho bạn.

Bởi vì ACJ31 là máy bay chở hành khách tự động đầu tiên mà Hoa Phi nghiên cứu ra, nó chưa ra mắt đã nhận được nhiều sự chú ý, đồng thời cũng nhận phải áp lực rất lớn. Cho nên việc đào tạo phi công cũng đặc biệt nghiêm khắc.

Những phi công này được tuyển chọn, sàng lọc trong hàng chục ngàn người. Sau đó trải qua huấn luyện biến thái với tỉ lệ đào thải cao ở học viện phi công mới được tốt nghiệp.

Nhưng dù thế, phi công có năng lực thuận lợi tốt nghiệp cũng chia ba bảy loại.

Cho nên từ hai tháng trước, các công ty hàng không lớn liền bắt đầu tranh giành phi công. Nơi nào cũng muốn phi công ưu tú nhất, bởi vì đó là biện pháp bảo đảm sự an toàn toàn trong ngành mạnh nhất.

Tới giai đoạn bây giờ, những người giỏi nhất hầu như đã được chọn hết.

Nhưng cũng giống như là kỳ thi đại học hàng năm đều có một trạng nguyên. Ở học viên ở học viện phi công hàng năm đều có một người giỏi nhất.

Đến bây giờ, chỉ còn lại duy nhất vị học viên giỏi nhất kia không biết sẽ là “bông hoa rơi vào hãng hàng không nào”?

Tổng giám đốc Phó, đàm phán không thành.” Bách Dương-người thư kí mới đi vào phòng làm việc của Phó Minh Dư, vẻ mặt có chút khó nói: “Mục đích của người học viên giỏi nhất kia vẫn là Bắc Hàng.”

“Vậy người đó có nói qua nguyên nhân không?” Phó Minh Dư hỏi.

Người học viên xuất sắc này đồng thời là người có chuyến bay đẹp nhất trong ky lục của học viện phi công. Cho dù là lý luận tri thức hay là kỹ năng thực tế trong các cuộc thi cùng khoá đều đứng hạng nhất trong nhóm thiên chi kiêu tử(1). Ngay cả các huấn luyện viên cũng hết sức khen ngợi, hiến thấy một học viên mạnh mẽ như thế. Điều này khiến cho các công ty kịch liệt cướp đoạt.

(1)Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng của trời: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.

“Không có” Bách Dương trả lời.

“Chỗ chúng ta có thể chấp nhận tối đa những điều kiện này trong phạm vi cho phép, tuyệt đối không thua kém với Bắc Hàng. Nhưng cô ấy vẫn lựa chọn Bắc Hàng, xem ra là ý định của của bản thân.”

Phó Minh Dư giơ tay, hai ngón tay đỡ lấy trán, “trách” một tiếng.

“Thế này” Phó Minh Dư nói:

“Phó tổng Hồ đã đi qua bên kia công tác. Ngày mai cậu đi đến đó một chuyến với phó tổng Hồ đi.”

Bách Dương sửa lại cổ áo, lập tức đi ra ngoài đặt vé.

Vừa mới rạng sáng ngày thứ hai, bên học viện phi công đã gọi điện đến.

Phó Minh Dư vừa đến công ty, đang bước nhanh lướt qua hành lang. Thư kí hành chính mang cho anh một tách cafe, im lặng đặt ở trên bàn của anh.

“Tổng giám đốc Phó, xem ra vẫn không được.” Bách Dương ở đầubên kiađiện thoại đã không còn cách nào khác.

“Cô ấy nói thức ăn của máy bay Bắc Hàng ăn ngon. Đây là lý do gì thế? Nhưng bếp trưởng khoang hạng nhất của chúng ta là cấp bậc Michelin(2) mà.”

Nghe xong rõ ràng là đang trêu người mà.

Phó Minh Dư dừng lại ở cửa sổ sát đất, hỏi: “bây giờ cậu đang ở đâu?”

“Thì ở bên ngoài phòng giáo vụ của bọn họ, phó tổng Hồ vẫn còn ở trong.”

“Để người kia nghe điện thoại,tôi nói chuyện với anhta.”

Bách Dương sửng sốt, trả lời được.

Phó Minh Dư nhấp một hớp cafe, đầu dây bên kia đã đổi người chỉ là chậm chạp không có lên tiếng.

“Xin chào!”

Phó Minh Dư lên tiếng trước: “Tôi là Phó Minh Dư tổng giám đốc điều hành của hàng không Hằng Thế.”

Đầu bên kia vẫn chỉ chậm chạp như cũ, lúc sau mới cất lên một câu: “ Xin chào tổng giám đốc Phó.”

Phó Minh Dư dừng lại.

Là nữ?(3)

(3) Vì trong tiếng Trung đại từ chỉ người 他 (chỉ nam) và她(chỉ nữ) đều phát âm là [tā] nên nam chính không biết là nam hay nữ, giải thích luôn cho bên trên có chỗ mình để ‘cô’ có chỗ mình để ‘anh’.

Loading...

Nhanh chóng đè xuống ngạc nhiên, Phó Minh Dư quay người ngồi xuống: “Mạn phép hỏi một chút, không biết có phải cô không hài lòng với điều kiện của Thế Hàng không?”

Người ở bên kia miễn cưỡng mở miệng:

“Không có gì không hài lòng. Chính là thức ăn của Bắc Hàng ngon hơn một chút.”

Phó Minh Dư cảm giác như bản thân mình luyến tiếc tài năng, mới có thể đối với một cái lý do làm ra vẻ đấy mà vẫn không nổi nóng.

“Cái này đơn giản. Nếu như cô có nhu cầu, mỗi lần trước khi bay có thể để cho bếp trưởng chuẩn bị thức ăn riêng cho mình cô.”

“Vậy quá phiền rồi.”

“ Không phiền, còn có ý kiến gì khác không?”

Bên kia đầu điện thoại, liệt kê từng điều kiện một.

Ước chừng nói khoảng hơn hai mươi phút.

Cũng không tính là gian xảo, Phó Minh Dư còn có thể chấp nhận được.

Đồng thời lúc nói chuyện, mở tập tin tư liệu chi tiết của phi công, dựa theo thứ tự sắp xếp điểm bay ghi chép. Tìm được người điểm cao nhất, tại phần hình ảnh còn tìm thấy một tấm hình.

Phi công rất chú ý đối với thân hình, cho nên kèm theo một tấm hình toàn thân.

Người trên ảnh ăn mặc đồng phục học viên. Dáng người cao dài thẳng tắp, đứng ở phía dưới cánh máy bay, vẻ mặt rạng ngời, khí chất rất tốt.

Hình như là trang điểm?

Phó Minh Dư phóng to ảnh chụp lên, nhìn thấy một khuôn mặt không có điểm son phấn.

Ánh mắt di chuyển của anh dừng lại một chút. Cảm giác có chút quen thuộc.

Nhưng loại cảm giác này vừa loé lên, liền bị bản thân chối bỏ.

Nếu như anh từng gặp người phụ nữa này, ấn tượng nhất định khắc sâu.

“Phó tổng, ngài còn nghe không? Nếu mà cảm thấy quá đáng mà nói, chúng ta coi như bỏ đi. Tôi với Thế Hàng không có duyên phận.”

“Cái gì?” Phó Minh Dư ấn nhẹ con chuột, đóng ảnh lại.

“Vừa xong tín hiệu không tốt, không nghe rõ.”

Âm thanh bên kia dường như là tiếng cười khẽ: “ Tôi nói tôi muốn lương gấp đôi một năm.”

Phó Minh Dư mở miệng liền nói: “ Được.”

Lúc nào đến phiên người đầu bên kia điện thoại thất thần rồi.

Không ngờ được anh ta lại dễ dàng đồng ý như vậy.

“Còn có điều kiện gì khác không?”

“Không, hết rồi.”

“Vậy, hợp tác vui vẻ?”

Bên kia hít một hơi thật sâu, dường như lấy lại tinh thần, nói ra: “Phó tổng, ngài thật sự hy vọng tôi đến sao?”

Phó Minh Dư không biết vì sao cô lại nói như vậy? Chỉ cảm thấy sự kiên nhẫn của bản thân mình hôm nay đặc biệt thần kỳ.

Có lẽ là do không ưa thích vị Yến tổng nhỏ kia của Bắc Hàng luôn diễu võ dương oai trước mặt anh.

Nhưng nhớ tới trong tấm hình dáng xinh đẹp dưới máy bay.

“Ừ, rất mong chờ.”

“Tôi cần suy nghĩ thêm một chút.”

Giống như còn có một chút không tình nguyện.

Điện thoại bị dập máy, tay Phó Minh Dư vẫn còn đang duy trì tư thế nghe điện thoại, giật mình một chút.

Chẳng lẽ trong giới phi công Thế Hàng không tốt?

Theo đạo lý mà nói không có khả năng, ở Thế hàng phúc lợi đãi ngộ nhân viên tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất trong ngành.

Phó Minh Dư đặt điện thoại xuống, suy nghĩ một chút, không biết là có vấn đề ở chỗ nào.

Một lúc sau, anh lại mở lý lịch sơ lược ra.

Vừa kéo con chuột đến tấm hình kia, tiếng chuông lại vang lên.

Vẫn là Bách Dương gọi đến.

Phó Minh Dư ngừng lại một chút, nhận cuộc gọi. Nhưng mà Bách Dương bên kia lại đang nói chuyện.

“Còn chuyện gì?”

Lúc này Bách Dương chạy đến hành lang, nói nhỏ: “ Phó tổng ngài nghĩ kỹ chưa? Lương gấp đôi một năm đấy. Tuy rằng tiền lương được giữ bí mật, nhưng lỡ như những phi công khác biết được thì không hay.”

“Tôi biết.”

“Vậy thì…”

“Chú ý tới hợp đồng một chút.” Phó Minh Dư nói: “Phần lương một năm tính vào tài khoản của tôi đi.”

“Có điều….”

“Đừng nói nhiều.” Phó Minh Dư cũng không muốn nói nhiều với anh ta, “Đến lúc đấy anh đi làm hai bản hợp đồng, một bản coi như là bản thân tôi thưởng, không qua phòng tài vụ, thuế cũng tính vào của tôi.”

“Nhưng mà cô ấy nói cô ấy còn muốn suy nghĩ.”

“Không sao, để cô ấysuy nghĩ đi.”

Phó Minh Dư nới lỏng một nút áo vest, xoa chân mày.

Đến 4 giờ chiều, cách lúc kết thúc cuộc gọi đã qua 7 tiếng đồng hồ.

Phó Minh Dư chưa từng cảm giác thấy 7 tiếng đồng hồ lại dài đằng đẵng như thế.

Anh ngồi ở trong phòng họp, một nhóm người bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận về máy bay ACJ31, anh nghe mà nhức hết cả đầu.

Trong lúc đó anh nhìn về phía Bách Dương hai lần, chỉ chỉ vào điện thoại. Ý là muốn hỏi vị học viên kia có điện thoại đến không, Bách Dương đều lắc đầu.

Lúc này, hội nghị đã tiến hành đến khâu cuối cùng. Mọi người ở bộ phận dưới đều nhìn Phó Minh Dư, chờ anh đưa ra chỉ thị.

Ba quyển kế hoạch bày ra trước mặt Phó Minh Dư đều đã mở ra, nhưng căn bản là đôi mắt của anh không đặt xuống đó.

Toàn bộ phòng họp im lặng 3 giây rồi. Ai cũng nơm nớm lo sợ mà nhìn Phó Minh Dư.

Nét mặt của anh thật giống như “Các người không xứng với máy bay ACJ31 mà lão tử đã tốn nhiều tiền như thế để mua.”

Ngay lúc mọi người cho rằng anh vốn không nghe, anh mới mở miệng nói: “ Tổ P1 tốn 40 phút truyền thông đưa tin, không hề có trọng điểm, lãng phí thời gian như thế phải chậm trễ bao nhiêu lưu khống ở sân bay? Tổ P2, tuyên truyền buồn tẻ, diễn tả rõ suông, trọng điểm mơ hồ không rõ, hơn nữa lựa chọn con đường truyền thông thiếu sự hợp lí. Tổ P3 tuyên truyền không có hiệu quả nào cả, nhân tài và tài nguyên, sáng tạo, hiệu quả. Nếu không làm được ba cái này, cũng đừng đặt tài liệu lên đây.”

Trong lúc này trong phòng yên lặng như tờ, một cây kim rớt cũng có thể nghe ra.

“Tan họp.”

Phó Minh Dư đứng lên mở cửa đi ra ngoài trước, nói: “ Cuối tuần trình bày lại phương án một lần nữa.”

Mọi người nín thở tập trung đưa mắt nhìn về Phó Minh Dư đi ra ngoài, ba người tổ trưởng đen mặt lại thu dọn đồ của mình trở về.

Có người nhỏ tiếng hỏi Bách Dương: “Hôm nay tâm trạng của Phó Tổng không tốt sao?”

Bách Dương bất đắc dĩ cười, không nói, đuổi theo.

Lúc này, chuông điện thoại vang lên, Bách Dương dừng lại nghe, biểu cảm dần dần buông lỏng xuống.

Người phía trước quay đầu lại, Bách Dương đưa tay ra hiệu “OK” với anh.

Phó Minh Dư nghiêng đầu nhìn trời xanh bên ngoài cửa thuỷ tinh, nới lỏng một nút áo vest.

Hợp đồng mẫu rất nhanh đã làm xong, không đến vài ngày đã đến. Bách Dương thường hay đưa cho Phó Minh Dư xem qua.

Thấy anh xem không có ý kiến gì, Bách Dương liền gửi đến học viện phi hành.

Khúc xương cứng này xem ra đã gặm được rồi, Bách Dương xoa nhẹ bả vai nói: “ Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó chiều như nhau. Người xưa quả thật không lừa tôi mà.”

Lúc này vị Yến tổng của Bắc Hàng gọi điện đến.

“Phó Minh Dư anh dùng cách gì mà cướp được người của tôi?”

“Ngươi của anh?” Phó Minh Dư đứng dậy, ung dung cười.

“Hợp đồng đã ký chưa, sao lại thành người của anh rồi?”

Hai công ty gần như là đứng đầu trong ngành, cạnh tranh lẫn nhau cũng giúp đỡ lẫn nhau. Đối với đối phương đều tự hiểu vài phần.

Yến An còn đang ra sức mười phần, tìm người đi nói chuyện lập kế hoạch nghề nghiệp. Hơn nữa dùng điều kiện mà các phi công để tâm nhất là làm cơ trưởng để làm mồi nhử.

Chính là bởi vì nghĩ đến quá nghiêm túc, không ngờ lại bị Phó Minh Dư trực tiếp dùng tiền cướp mất.

Yến An tức giận đến mức cười lạnh: “Được, không tranh với anh về cchuyện này nữa. Dù sao bây giờ cũng là người của anh rồi, nói cho tôi biết cậu dùng cái gì mà cướp được người?”

Phó Minh Dư: “Dùng mị lực(4) của bản thân.”

(4)Mị lực: sức hấp dẫn; sức quyến rũ

“……..”

Tròng trắng mắt của Yến An thiếu chút nữa trợn hết lên, ngay lập tức ném điện thoại xuống.

Phó Minh Dư đặt điện thoại xuống, đi đến bên cửa sổ, đôi chân mày giãn ra. Ngay cả việc nhìn bên ngoài trời đã mưa liền mấy ngày rồi cũng cảm thấy thoải mái.

Nhớ đến gì đó, quay đầu lại hỏi:

“ ACJ31 lúc nào đến đây?”

Bách Dương nói: “Quản lí hàng không bên kia đã sắp xếp xong. Chiếc thứ nhất sẽ cất cánh vào 4 giờ sáng thứ bảy, nếu không xảy ra sơ suất thì 14h sẽ đáp xuống sân bay quốc tế thành phố Giang.”

Phó Minh Dư gật đầu, lại hỏi thêm: “Cô ấy thì sao?”

Bách Dương giật mình một chút rồi mới phản ứng lại lời Phó Minh Dư nói “Cô ấy” là ai.

Học viện phi công không muốn lãng phí lần sau lại phải bay. Cho nên lần này cô ấy cũng cùng bay đến, nhưng mà tổ nhân sự và tổ hậu cần thứ bảy đều không đi làm, cô ấy sẽ chính thức nhậm chức vào thứ hai.”

Phó Minh Dư xoay người ngồi xuống, mở ra một phần tài liệu ở trước mắt, đột nhiên lại nói: “ Chuyến bay đi Hoài Thành thứ sáu tuần này vào lúc nào?”

Điều này thì Bách Dương không nhớ rõ, cậu ta mở điện thoại di động ra xem rồi nói: “ Bảy giờ sáng.”

Phó Minh Dư nhàn nhạt nói: “ Ừ.”

Thứ bảy, trời vừa mới tờ mờ sáng, phía Đông nổi lên màu trắng bạc.

Hôm nay thời tiết không được tốt lắm, từng tầng mây che đi ánh sáng ban mai.

Hôm nay rất ít máy bay đáp cánh xuống, đây là thời điểm yên tĩnh nhất của sân bay.

Người ngồi trong phòng chờ máy nay cũng không ít, nhưng lại yên tĩnh đến kỳ lạ. Thỉnh thoảng có những tiếng lật sách, người lớn xem điện thoại hoặc lim dim, những đứa nhỏ chơi đùa hoặc ngủ trong lòng cha mẹ.

Phó Minh Dư, Bách Dương và hai người trợ lí đi về phía trước, xuyên qua hàng lang, đi thẳng đến cửa lên máy bay.

Phía trước đã sếp xong hàng dài, đường vào khoang hạng nhất vẫn còn mở, chờ vị khách cuối cùng làm đăng kí xong.

Lúc này Phó Minh Dư đưa tay lên nhìn đồng hồ, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

qua cửa sổ thuỷ tinh nhà ga sân bay nhìn xuống toàn bộ phong cảnh ở sân bay đều không bỏ sót gì, ngay cả đèn chỉ thị dưới đất cũng nhìn thấy rõ.

Đúng lúc này, chân trời có một chiếc máy bay xuyên qua những đám mây mà ra, cánh máy bay xuyên qua không khí, lấy góc chếch 8 độ vững chắc hạ xuống đường băng trung tâm, cả đường nhanh như chớp.

Mặc dù nhà ga sân bay được ngăn cách âm thanh ầm ầm, nhưng người hàng không giống như có trực giác. Một nhóm tiếp viên đang kéo vali ăn ý mà dừng những bước chân vội vã lại,nhìn qua. Mấy người hành khách ngồi gần cửa sổ cũng dõi mắt theo ánh nhìn của họ tò mò quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một chiếc máy bay toàn thân phủ một lớp sơn trắng như tuyết, thân máy bay được phun một lớp sơn hình Phượng Hoàng màu vàng, đôi cánh được kéo dài, đuôi phượng ở phần đuôi của máy bay giơ cao, kiêu ngạo, phô trương.

Phó Minh Dư nhìn lướt qua đồng hồ lần nữa.

6 giờ 14 phút, không kém bao nhiêu.

Trong mắt của anh có ý cười nhẹ, ngay lúc máy bay kia đang dừng hẳn trên sân bay.

Bách Dương nhìn đồng hồ, nói: “Tổng giám đốc Phó?”

Phó Minh Dư nghiêng đầu nhìn cậu ta, nhướng nhướng mày.

Bách Dương hắng giọng một cái: “Ừm, vẫn kịp giờ.”

Đang lúc nói chuyện, ở trong phòng chờ máy bay có một đứa trẻ hô to: “Ba ơi! Đó là máy bay gì thế? Thật đẹp!”

Ba của cậu bé đúng là một người trong nghề, ôm cậu bé đi đến bên cửa sổ: “ Đây là máy bay của nước ta, con có thấy con Phượng Hoàng đó không? Về sau nhìn thấy cái này chính là mô hình của ACJ31, rất lợi hại, mây thấp như thế còn có thể tự động đáp xuống. Hơn nữa…”

Người ba đang nói thao thao bất tuyệt về cái gì, lại bị cậu bé la lên một tiếng cắt ngang: “Oa! Phi công ra rồi!”

Theo tầm mắt của Phó Minh Dư có thể thấy được, đội bay đã dựng bậc thang xuống, phái một cơ trưởng của Thế Hàng đi ra.

Tầm nhìn bên cửa sổ càng rộng lớn, Phó Minh Dư chậm rãi đi đến.

Bách Dương và hai người trợ lí ở phía sau nhìn nhau, không dám nói nhiều, chỉ đi theo phía sau.

Có ai mà không muốn nhìn máy bay công ty mình dùng nhiều tiền để mua chứ.

Phó Minh Dư nhìn cửa cabin, cơ trưởng đã bước xuống được mấy bậc, cơ phó đi theo ngay phía sau, hai người này Phó Minh Dư đều rõ. Ban đầu là anh tự mình đề cử đưa đi huấn luyện nhân viên cho tổ bay.

Mà đến khi người thứ ba đi ra, Phó Minh Dư híp mắt.

Gió sân bay rất lớn, gào thét lướt qua, thổi tóc hai bên má, tung bay trước mắt của cô, cũng thổi phồng áo đồng phục sơ mi trắng của cô lên.

Cô không vội vàng bước xuống thang, mà lại tháo mũ phi công xuống, kẹp giữa cánh tay, ngửa đầu nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bảy chữ to “ Sân bay quốc tế thành phố Giang.”

“Woa! Đó là một chị gái sao?” Đứa nhỏ lại la lên.

“Chị ấy là tiếp viên hàng không sao? Sao chị ấy không mặc đồng phục giống họ?”

Ba của cậu bé cười ha ha, mà bế cậu bé lên trên vai, để cậu có thể nhìn rộng hơn: “Đó là phi công, nữ phi công. Đây cũng là lần đầu tiên ba nhìn thấy nữ phi công.”

Âm thanh của đứa nhỏ dẫn đến sự chú ý của những người khác, thời gian trôi qua cũng có người đứng dần lại bên cửa sổ nhìn hình dáng đặc biệt của máy bay.

Phó Minh Dư lại bất tri bất giác đi về phía trước, khoảng cách từ cửa thuỷ tinh đến đó còn không đến 30cm.

Anh không chớp mắt nhìn cô đang đi tới nhà ga sân bay, bóng dáng ngày càng rõ ràng.

Cô mặc chiếc quần màu đen, bị gió thổi làm dán chặt vào đôi chân, mỗi bước chân bước cũng rất gọn gẽ.

Cơ trưởng bên cạnh kề sát vai giống như đang nói gì đó với cô. Cô ngửa đầu, ý cười đều lan tràn cả bốn phía, che mất sự tồn tại của một cơ phó.

Đột nhiên, cô nhìn về phía nhà ga sân bay, nhìn thẳng sang.

Rõ ràng biết là cô đang nhìn tổng thể nhà ga sân bay. Nhưng khi khoảnh khác chạm phải ánh mắt cô, ảo giác nối tiếp làm cho Phó Minh Dư cảm giác hô hấp bị kiềm hãm.

“Tổng giám đốc Phó, phát thanh thúc giục nhanh chóng lên máy bay.”

Bách Dương ở một bên đột nhiên mở miệng nói.

Phó Minh Dư gật đầu, xoay người đi về phía cửa lên máy bay.

Sau khi đi vài bước, anh dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía sân bay, lại chỉ thấy một chiếc xe của đội bay chậm rãi đi xa.

Michelin(1): Sao Michelin đóng vai trò là yếu tố đáng mong đợi nhất của cẩm nang ẩm thực nổi tiếng The Michelin Guide được khai sinh từ năm 1900. Đây là tạp chí giới thiệu đặc sản và các địa điểm ăn uống chất lượng tại Anh và Ireland và đến ngày nay thì nó đã vượt ra phạm vi quy mô ẩm thực toàn cầu. Có thể nói, sao Michelin trong làng Ẩm thực cũng danh giá và cao quý như giải Grammy trong âm nhạc hay Oscar trong phim ảnh.

Giải thưởng Michelin bao gồm 3 cấp bậc khác nhau (theo thứ tự từ thấp đến cao): 1 – 2 – 3 sao. Tuy nhiên, cho đến ngày nay thì tiêu chuẩn chi tiết, cụ thể để đạt được sao Michelin thì vẫn không ai biết được nhưng với mỗi cấp độ sao thì chúng được phân định như sau:

– Một sao Michelin có nghĩa là nhà hàng rất tốt so với mặt bằng chung.

– Hai sao Michelin dành cho nhà hàng có chất lượng nấu nướng xuất sắc.

– Ba sao Michelin nếu nhà hàng có phong cách ẩm thực đặc biệt, đạt đỉnh cao của ẩm thực.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây