Hạ Cánh Trên Trái Tim Anh

78: Phó! Minh! Dư! Có Phải Anh Sống Đủ Rồi Không?


trước sau

Edit: M.O.N

Beta: Be Lười

Sáng sớm, chân trời vừa mới lộ ra một tia sáng, âm thanh véo von của đồng hồ báo thức ở đầu giường truyền đến.

Sau khi chuông báo thức reo một hồi, Nguyễn Tư Nhàn mơ mơ màng màng mở to mắt, vuốt vuốt cái trán, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, để lộ một đường nhỏ ở màn cửa nhìn ra ngoài.

Trời đen đến đáng sợ, đen nghịt mây mù giống như muốn ập xuống đỉnh đầu.

Xem ra nhất định lại là một ngày đến trễ.

Đột nhiên, đằng sau có tiếng quần áo.

“Anh tỉnh rồi?”

Nguyễn Tư Nhàn quay đầu, “Không ngủ thêm một chút sao?”

Phó Minh Dư vén chăn rời giường, nói: “Anh đưa em đi sân bay.”

“Không cần không cần.”

Nguyễn Tư Nhàn hai ba bước chạy đến, nhấn Phó Minh Dư về trên giường, “Hôm qua anh trở về muộn như vậy, hôm nay lại không có việc, ngủ thêm một lát, lái xe đưa em đến là được.”

Phó Minh Dư từ trước đến nay không có thói quen ngủ nhiều, chỉ là ngồi ở đầu giường một hồi, nhìn Nguyễn Tư Nhàn mặc quần áo xong, vẫn đứng dậy đi vào phòng rửa mặt cùng với cô.

“Hôm nay buổi chiều anh muốn đi gặp mấy người Chúc Đông sao?”

Nguyễn Tư Nhàn vừa nói chuyện, vừa đánh răng, “Đừng uống rượu nha.”

“Ừm.”

Phó Minh Dư cầm khăn mặt xoa xoa bọt cô phun ra dính trên ngực, nói: “Không uống, ăn cơm tối liền quay về.”

“Ừm.”

Nguyễn Tư Nhàn nhổ bọt ra, mơ hồ không rõ nói, “Tốt nhất khi em trở về anh đã ở nhà, đồng thời thay quần áo tắm rửa, đừng để em ngửi được mùi rượu.”

Nói xong, cô súc miệng, vội vàng chạy xuống dưới lầu.

Lúc Phó Minh Dư thảnh thơi thong thả xuống lầu thì Nguyễn Tư Nhàn đã ngồi ăn bữa sáng rồi.

Đèn treo phòng ăn ánh sáng ấm áp, trên bàn mới cắm hoa tươi, mùi hương của mẻ sữa đậu nành mới xay thơm ngát bốn phía, không ngẩng đầu lên nhìn ngoài cửa sổ, cảm thấy đây giống như là một bầu trời trong xanh rộng lớn.

“Em đi muộn rồi.”

Mười phút sau, Nguyễn Tư Nhàn đứng dậy, dì đem mũ và vali phi hành đưa cho cô.

“Lên đường bình an.”

Phó Minh Dư đứng dậy giúp cô chỉnh lý cổ áo, khẽ hôn vào trán cô, “Hạ cánh báo cho anh một tiếng.”

“Biết.” Nguyễn Tư Nhàn kéo vali phi hành, kẹp mũ, đi ra phòng ăn, lại nhịn không được quay đầu cười, “Hôm nay hẳn là sẽ kéo dài, nếu như em về trễ, anh đừng chờ em, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Sau khi cô ra ngoài, dì tới thu dọn bát đũa, thuận miệng nói ra: “Phu nhân bây giờ thật sự là càng ngày càng dịu dàng.”

Phó Minh Dư nhìn tạp chí hàng không, cười không nói.

Trở nên dịu dàng sao?

Giống như là có một chút.

Đặc biệt là trong đêm.

Sau bữa cơm trưa, điện thoại Phó Minh Dư reo liên tiếp mấy lần.

Loading...

Mười phút trước, quân sự công bố tin tức mới nhất máy bay bị tấn công, ngoại trừ app thông tin hàng không, bên trong Wechat cũng đột nhiên bùng nổ.

Phó Minh Dư đứng dậy đi đến phòng khách, mở thời sự quốc tế, vừa lúc phát tin này.

Anh vừa nhìn, vừa cài cúc áo sơmi.

Trong màn hình TV trực tiếp ngay tại hiện trường bay thử, người chủ trì phỏng vấn chuyên gia có liên quan, giải thích kỹ càng tình huống liên quan.

Dì đưa áo khoát đã ủi tới, lực chú ý của Phó Minh Dư tất cả trên TV, sau khi nhận áo khoác anh vung một cái. Có lẽ là dùng sức hơi lớn, anh cảm giác áo khoác mình quẹt vào thứ thì đó.

Sau đó, đằng sau truyền đến một âm thanh đồ vật bị vỡ.

Ngay từ đầu Phó Minh Dư không để ý, tâm tư vẫn ở trên tin tức.

Đến khi anh mặc áo khoác vào, hậu tri hậu giác có chỗ nào không đúng.

Âm thanh trên TV đột nhiên nhỏ đi, anh quay đầu lại, dì đang quét dọn mảnh vỡ gốm sứ trên đất.

“Ôi, ngài cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng giẫm lên!”

Phó Minh Dư rủ mắt xuống nhìn chằm chằm những cái mảnh vỡ kia, mi tâm đột nhiên nhảy một cái.

Xong.

Nguyễn Tư Nhàn không tính là người con gái khéo tay, bình thường cũng không làm được đồ vật tỉ mỉ.

Mà cái chén Mark này, là cô đi học làm gốm bốn lần, một lần cuối cùng mới thành công làm ra cái chén, làm quà tặng cho anh.

Cô nói anh cái gì cũng không thiếu, cho nên cô muốn cho anh chính là tâm ý, hi vọng mỗi ngày khi anh uống nước đều có thể nghĩ đến cô.

Mà giờ khắc này, dường như anh thấy đầu của mình vỡ thành từng mảnh từng mảnh rơi trên mặt đất.

Trong phòng bao, lò sưởi kiểu dáng Châu Âu trong tường đốt lửa, một phòng ấm áp.

Vốn nên là bầu không khí thanh thản an nhàn, lại bởi vì sắc mặt hai người trở nên không thích hợp.

“Không phải, tôi nói hai người các cậu xảy ra chuyện gì?”

Chúc Đông ném bài trong tay xuống, mặt mũi tràn đầy khó chịu, “Khó khi được rảnh đến đánh ván bài, cái này còn chưa quyết toán sổ sách đấy, làm sao hai người liền bày ra cái vẻ mặt như thua mấy trăm vạn vậy?”

Yến An đẩy bài, im lặng không nói chuyện.

Kỷ Diên không giống Chúc Đông khó chịu như vậy, bưng chén trà vui tươi hớn hở nói: “Vợ của người ta lại chạy, có thể hài lòng sao?”

“Cậu có biết nói chuyện hay không?” Yến An cười lạnh, “Cái gì gọi là vợ chạy? Người ta xuất ngoại lấy phong cảnh, đây là công việc, sao trong miệng cậu liền biến thành vợ chạy?”

Kỷ Diên cười khẽ, dáng vẻ không muốn nói nhiều vớiYến An, lại không nhịn được nói thầm: “Vậy em vợ rất yêu công tác, một năm 365 ngày, có 360 ngày đầu đi lấy phong cảnh.”

“Cậu thì sao?” Kỷ Diên quay đầu nhìn Phó Minh Dư, “Hôm nay cô ấy lại làm sao?”

Chúc Đông loay hoay điện thoại, vừa trả lời tin nhắn của vợ, vừa hững hờ nói: “Cãi nhau thôi, đoán chừng hôm nay là bị đuổi ra ngoài, tôi đã nói, vợ cậu người bình thường không chịu đựng nổi.”

Phó Minh Dư nhàn nhạt liếc nhìn cậu ta một cái, “Chớ nói nhảm, ân ái cực kì, hôm nay cô ấy đang bay.”

“Gian phòng trống rỗng, vợ ở trên trời.” Chúc Đông còn nói, “Xem ra là cô đơn tịch mịch.”

Phó Minh Dư mặc kệ Chúc Đông, nhưng cậu ta trả lời tin nhắn xong, lại hứng thú, lấy tình yêu chạy cự li dài mười năm mới có một nụ hôn nói ra: “Tôi nói cho các cậu biết, con gái ấy cậu không thể nói nhiều với các cô ấy, cậu càng nói các cô ấy càng mạnh hơn đó!”

Nghe lời câu nói này, Chúc Đông tựa hồ là muốn truyền thụ kinh nghiệm anh cùng vợ của mình đấu trí đấu dũng nhiều năm qua.

Bên cạnh hai vị người đàn ông đã kết hôn mặc dù mặt không đổi sắc, lỗ tai cũng đã lặng lẽ dựng lên.

Lúc này, một trận âm thanh của giày cao gót truyền đến, lập tức cửa phòng bao bị đẩy ra.

Mặc dù người còn chưa xuất hiện, nhưng nhiều năm Chúc Đông đã rèn luyện ra được năng lực phát giác nhạy cảm không cho phép anh cảm giác sai lầm.

Dừng hai giây, Yến An không nhìn đượ trước.

“Anh ngược lại là nói anh nha.”

Giờ phút này lông tơ phía sau lưng Chúc Đông đã dựng đứng lên, sắc mặt lại là mây trôi nước chảy bên trong mang theo một trận diễn xuất chân thành tha thiết.

“Anh trực tiếp quỳ xuống trước mặt vợ thì không phải chuyện gì cũng không sao sao!”

“…”

“…”

Hôm nay quả nhiên duyên ngộ.

Khi trở về địa điểm xuất phát chờ kiểm soát lưu lượng lại hao tốn không ít thời gian, Nguyễn Tư Nhàn xuống máy lúc này đã sắp mười một giờ.

Nhưng cô không nghĩ tới, Phó Minh Dư lại còn tới đón cô.

Xuống cầu thang bên sườn máy bay, cô kéo vali phi hành chạy chậm đi qua.

“Không phải nói không cần tới sao?” Cô ôm lấy cánh tay Phó Minh Dư, “Đã trễ thế như vậy, nghỉ ngơi sớm một chút nha.”

“Không có việc gì.” Phó Minh Dư nhận lấy vali phi hành của cô, giúp cô quấn lại khăn quàng cổ, “Có mệt không?”

“Có chút, hôm nay chờ thật lâu.”

Nhân viên phi hành đoàn sau lưng một mặt hâm mộ nhìn bọn họ.

Tổng giám đốc Phó thật dịu dàng, thật quan tâm nha.

Về đến nhà, Nguyễn Tư Nhàn trở về phòng thay quần áo, xuống lầu xong thấy Phó Minh Dư đang ở phòng bếp.

“Anh đang làm cái gì thế?” Nguyễn Tư Nhàn chắp tay, ung dung chậm rãi đi qua, “Canh gà?”

“Ban đêm dì hầm canh gà, giữ lại làm cho em ăn khuya.”

Phó Minh Dư không quay đầu, kéo tay áo, đều đâu vào đấy lấy ra đồ làm bếp, “Ăn cháo hay là mì sợi?”

“Mì sợi.” Nguyễn Tư Nhàn từ phía sau lưng ôm lấy Phó Minh Dư, “Ai nha, chồng em thật tốt.”

Phó Minh Dư cười nhạt một tiếng: “Vậy em nhớ kỹ là anh tốt.”

Một lúc nữa không cần trở mặt như không quen.

Nguyễn Tư Nhàn nhón chân lên, cái cằm cọ trên bả vai anh, “Đương nhiên rồi.”

Còn có chuyện gì so với trong đêm đông rét lạnh chồng tự mình xuống bếp làm bữa ăn khuya tốt đẹp hơn đâu.

Nguyễn Tư Nhàn cũng không đói lắm, nhưng mà nghe được cái mùi thơm ngát kia liền nhịn không được ăn hết.

Thậm chí còn hơi muốn uống canh.

Nhưng mà trước mấy ngày trước chuyện một người cơ trưởng bởi vì cân nặng vượt chỉ tiêu bị ngừng bay vẫn rõ mồn một trước mắt, cô thèm thế nào cũng phải khắc chế một chút.

“Buồn ngủ không?”

Phó Minh Dư nói, “Ta giúp em để nước nóng?”

Nguyễn Tư Nhàn vốn đang trong phòng khách dạo bước tiêu thực, nhưng mà nghe được hai chữ “Tắm rửa”, bước chân đột nhiên dừng lại, đưa tay phẩy lấy tóc đã ngăn trở gương mặt ửng đỏ của mình.

Liền biết đêm hôm khuya khoắt cho cô ăn no là có mưu đồ khác.

“Cái kia… Đêm qua em xem một chút, trong nhà cái kia sử dụng hết, nếu không chờ ngày mai…”

“Anh chỉ là, đơn thuần hỏi em, có tắm hay không.” Phó Minh Dư nhìn cô, ánh mắt chân thành, “Không có ý tứ gì khác.”

“À, em cũng không có ý tứ gì khác, em nói là trong nhà không có sữa tắm… Vậy tắm thôi, người thế nào còn có thể không tắm rửa, không có sữa tắm thì không có thôi.”

Trong phòng tắm hòa hợp sương mù, nhiệt độ hơi nóng của nước tiêu trừ một ngày mỏi mệt.

Nguyễn Tư Nhàn xiêu xiêu vẹo vẹo trùm khăn tắm bước ra bồn tắm lớn lúc này Phó Minh Dư vừa vặn đẩy cửa tiến đến, không một tiếng vang đi đến bên cạnh cô.

Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu mới nhìn đến người đứng trước mắt, sống sờ sờ giật nảy mình, dưới chân trượt đi, trơ mắt sắp ngã vào bồn tắm lớn, may mắn Phó Minh Dư tay mắt lanh lẹ kéo cô một cái.

Người thì ôm rôi, khăn tắm trên người lại trượt rơi xuống đất

Nhiệt độ trong phòng tắm vốn cao, trong chớp nhoáng này lại giống như tăng mấy độ.

Phó Minh Dư ôm eo của cô, mím chặt môi, yết hầu khẽ nhúc nhích.

“Anh đi vào tại sao không nói một tiếng?!”

Nguyễn Tư Nhàn thấy cảm xúc trong mắt của anh, lập tức nhặt khăn tắm quấn lấy mình, “Muốn hù chết em rồi cưới người khác à?”

Nhìn cô che ngực đi đến bồn rửa mặt đi đến, trên miệng vẫn nói linh tinh, Phó Minh Dư bất đắc dĩ cười cười, ở sau lưng cô, nhìn hai người trong gương, nói: “Chỗ nào chưa xem qua? Chỗ nào chưa sờ qua? Hôn cũng —— “

“Anh ngậm miệng.” Nguyễn Tư Nhàn thắt chặt khăn tắm, đẩy anh ra ngoài cửa, “Ra ngoài, em muốn sấy tóc.”

“Anh giúp em.”

Phó Minh Dư trước cô một bước cầm máy sấy tóc lên, cẩn thận giúp cô sấy tóc.

Máy sấy yên lặng, cũng không ồn ào.

Nguyễn Tư Nhàn cúi đầu, ngón tay gõ mặt bàn, khóe miệng câu lên nụ cười nhàn nhạt.

“Em cảm thấy hôm nay anh hơi khác.”

Động tác trên tay Phó Minh Dư dừng lại, “Sao không giống? Không phải mỗi ngày anh đều như vậy sao?”

“Không biết, trực giác mà thôi.” Nguyễn Tư Nhàn nói, “Trực giác của con gái đều là rất chuẩn.”

Phó Minh Dư: “…”

Trực giác của con gái quá mẹ nó đáng sợ.

“Không có.” Phó Minh Dư vuốt vuốt tóc của cô, “Đã trễ, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

“Nhưng em tắm rửa xong phát hiện không buồn ngủ lắm, em muốn đi phòng khách xem TV một lát.”

“Không được, ngủ đi.”

“Ngày mai em được nghỉ.”

“Được nghỉ cũng phải nghỉ ngơi sớm một chút, sắp mười hai giờ rồi.”

Sau một phen giằng co, Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên ngẩng đầu, thông qua tấm gương đối diên với ánh mắt Phó Minh Dư.

Quả nhiên vẫn không thích hợp, nhất định phải đuổi cô lên giường.

“Em đã nói, tối hôm qua xem qua, cái kia sử dụng hết.”

“Ừm?”

Phó Minh Dư nhìn thẳng vào cô, ý nghĩ ấn xuống trong đầu lại bắt đầu điên cuồng sinh sôi.

Anh buông máy sấy xuống, ôm eo Nguyễn Tư Nhàn, không để lại dấu vết cởi khăn xuống, thanh âm trầm thấp, “Hôm nay anh mua rồi.”

“…”

Vậy vừa rồi anh giả vờ cái gì?!

Nguyễn Tư Nhàn cứ như vậy nửa treo khăn tắm, bị anh đỡ trước bồn rửa mặt, xoa cằm, từ phía sau lưng hôn cằm.

Trước gương sương mù lần nữa lượn lờ dâng lên, ánh mắt mơ hồ, chỉ có hai thân ảnh động tình.

Qua hồi lâu, không khí trong phòng tắm khiến cho một số người thở không nổi, Nguyễn Tư Nhàn nắm lấy bả vai Phó Minh Dư, chăm chú cau mày, “Đừng tại đây, trên mặt đất rất trơn.”

Lời còn chưa dứt, cô đã bị ôm bay lên không.

Mặc dù căn nhà này phòng ở bốn phía không có hàng xóm, khăn tắm trên người đã sớm không biết tung tích, cứ như vậy bị ôm đi ra ngoài, Nguyễn Tư Nhàn vẫn còn hơi ngượng ngùng, chôn đầu trong ngực anh.

Mà Phó Minh Dư đi qua phòng khách lầu hai lúc này liếc qua một bên ngăn tủ, phía trên có cái hộp, bên trong chứa mảnh vỡ gốm sứ.

Ngoài cửa sổ bóng đêm đậm đặc, mặt trăng không biết lúc nào lặng lẽ trèo lên, vì vậy căn phòng này mang đến vài tia sáng, tiêu tán chút cảm giác ẩm ướt nặng nề.

Nguyễn Tư Nhàn nằm trên người Phó Minh Dư, nghỉ ngơi nửa ngày, mới buồn buồn nói: “Mấy giờ rồi?”

“Hai giờ.”

“Em còn phải tắm rửa.”

“Ừm.” Phó Minh Dư nghe vậy, bế cô lên.

“Tự em đi.”

Nguyễn Tư Nhàn tránh thoát, “Anh đi tắm ở phòng khác.”

Dựa vào kinh nghiệm đã qua, loại thời điểm này tuyệt đối không thể tắm cùng một cái phòng tắm, bằng không thì ngày mai ngày nghỉ coi như phế đi.

Thế là không đợi Phó Minh Dư nói cái gì, Nguyễn Tư Nhàn đã phủ thêm áo ngủ nhảy xuống giường.

Phó Minh Dư ngồi dậy, đưa tay bật đèn.

Ánh sáng lóe lên trong nháy mắt đó, anh nghe thấy Nguyễn Tư Nhàn ở bên ngoài lớn tiếng gọi anh.

“…”

Phó Minh Dư vuốt vuốt lông mày, hít sâu một hơi, đứng dậy xuống giường.

Anh tựa ở cạnh cửa, dáng vẻ thần chí còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, “Làm sao vậy?”

“Chuyện gì xảy ra?” Nguyễn Tư Nhàn chỉ vào cái hộp kia, “Làm sao lại vỡ rồi? Ai làm vỡ?”

Không đợi Phó Minh Dư nói chuyện, cô còn nói: ” Dì Trương cẩn thận nhất, chẳng lẽ là anh làm bể? Anh làm sao không cẩn thận như vậy?”

Phó Minh Dư vừa định há mồm, cô lại trừng mắt nói: “Em nói hôm nay anh làm sao lại gấp gáp như khỉ thế này, Phó! Minh! Dư! Anh có phải sống đủ rồi hay không!”

Liên tiếp đặt câu hỏi giống súng máy, Phó Minh Dư trầm khẩu khí, nói ra: “Hôm nay Đậu Đậu ghé qua.”

Nguyễn Tư Nhàn: “…”

Cô nhìn mảnh vỡ trong hộp, lại nhìn hai mắt Phó Minh Dư, “Đùng” một cái khép lại hộp, quay người đi vào phòng tắm, “À, vậy quên đi, hôm nào em lại làm một cái.”

Phó Minh Dư nhìn bóng lưng của cô, đang muốn nói lần sau cũng đi theo cô, lại nghe cô nói: “Em cũng không thể so đo với một con chó đi.”

Phó Minh Dư: “…”

“Ồ”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây