Hàng Trí Nữ Phụ, Online Chờ Chết

28: Nữ Phụ Ác Độc Điên Cuồng Yêu (10)


trước sau

Diệp Vi thật sự rất là vui vẻ, nam chính tới xin lỗi cô chứng tỏ hắn đã bị cô lừa cho thật rồi.

Chuyện này cũng chứng minh sự ác độc của cô đã không phải chỉ là cái loại ác độc bên ngoài, mà là loại ác độc giấu ở trong xương cốt, giống như bạn bán người ta nhưng người ta còn giúp bạn đếm tiền, lừa gạt người ta chơi đến xoay vòng vòng người ta còn trái lại khen bạn là người tốt, cảnh giới này người bình thường không đạt tới được.

Đương nhiên, làm nữ phụ ác độc, cho dù lúc trước thành công đến đâu, khi thời cơ đến cũng sẽ bị người khác vạch trần bộ mặt thật, sau đó thu được gấp đôi hiệu quả vả mặt, như vậy mới có thể thảm đến mức lòng người sảng khoái, khiến người ta trầm trồ khen ngợi! Sau đó cô lập tức có thể chuẩn bị tắm xong rồi offline, nghĩ tới đã thấy thật vui vẻ.

Diệp Vi cảm thấy đã gần đạt tới cảnh giới này, có thể nói là xấu xa đến xuất sắc.

Diệp Vi cười, cười từ tận đáy lòng, phảng phất như nghe được một sự việc mười phần buồn cười: “Anh nói anh đến đây xin lỗi với tôi? Vì sao, không phải anh luôn nói bản thân không sai, là tôi không đủ hiểu anh sao, anh sai ở đâu mà cần xin lỗi?”

Chung Thận nói: “Tôi xin lỗi, quả thật tôi không nên ở dưới tình huống đã có vị hôn thê mà thân mật với người phụ nữ khác, lúc trước tôi tổn thương em, sau đó em đối phó Thẩm Oánh Oánh, nguyên nhân gây ra đều do tôi, tôi không nên vì nhất thời hồ đồ mà trách móc em.”

“Cho nên, anh tới đây xin lỗi tôi thì chuyện này liền coi như kết thúc?”

“Em còn muốn tôi làm thế nào?”

“Tôi muốn như thế nào, chẳng lẽ anh không nên suy nghĩ sao? Hay là anh cho rằng một câu “thật xin lỗi” là có thể xóa bỏ hết tổn thương các người gây ra cho tôi? Chung Thận, anh không khỏi cũng quá mức chắc chắn đi.”

“Tôi biết, cho nên hiện tại em làm bất kỳ chuyện gì, tôi đều có thể coi như không biết.”

Diệp Vi nghi ngờ, mờ mịt vô tội nói: “Chuyện tôi làm? Tôi làm chuyện gì?” Mấy ngày nay tôi vẫn luôn nằm ở bệnh viện, ngay cả xuống giường cũng khó khăn, tôi còn muốn sống lâu mấy năm đó, ngược lại không có sức lực đi bắt nạt Thẩm Oánh Oánh của anh.”

Chung Thận nhíu mày, vẻ nghiêm túc với mờ mịt trên mặt Diệp Vi không giống giả vờ chút nào, khiến hắn không khỏi bắt đầu nghi ngờ suy đoán lúc trước: “Em không có làm? Không phải em?”

Sắc mặt Diệp Vi thay đổi, cười lạnh nói: “Tôi còn tưởng rằng anh thật tâm tới xin lỗi tôi, hiện tại xem ra, vẫn là tới hưng sư vấn tội, tuy rằng không biết tôi lại làm cái gì, nhưng tôi nghĩ ngược lại chúng ta không có gì để nói.”

Mắt Chung Thận thấy cảm xúc của Diệp Vi lại sắp kích động: “Em bình tĩnh trước đã, tôi không có ý hưng sư vấn tội.”

“Tôi rất bình tĩnh. Nói đi, tôi lại làm chuyện gì không thể để người khác biết?”

Chung Thận lấy ra tạp chí đăng tai tiếng của hắn với Thẩm Oánh Oánh ra: “Những ảnh chụp này, chỉ có em có.”

Diệp Vi vậy mà lại cực kỳ kinh ngạc, cô cầm tạp chí nhìn kỹ trước sau, đặc biệt nhìn mấy bức ảnh chụp trên tạp chí kia, quả thực giống y như đúc mấy tấm ảnh trong ngăn kéo của cô: “Đây là có chuyện gì? Tôi không biết a, mấy ngày nay tôi ở bệnh viện ba mẹ cũng không nói với tôi, tại sao lại như vậy... A, thì ra là thế, anh nghi ngờ chuyện này do tôi làm? Là tôi cố ý hại anh với Thẩm Oánh Oánh?”

Ánh mắt người đàn ông thâm thúy, nhìn cô không nói.

Diệp Vi cười lạnh một tiếng, ném tạp chí về tay Chung Thận, cô ôm ngực, nhìn bộ dáng có chút khó chịu, nói: “Chuyện này tôi thật sự không biết, chẳng qua đống ảnh chụp này tuy rằng chỉ có tôi có, nhưng không chỉ có mình tôi xem qua, biết đống ảnh chụp này tồn tại. Bỏ đi, anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao ở trong mắt anh tôi đã xấu xa tới mức hết thuốc chữa. Anh muốn nói là tôi làm, thì chính là tôi làm.”

“Nếu anh cũng buộc tội cho tôi, thì còn tới xin lỗi làm gì?”

Cô không hề nói thêm cái gì, bộ dáng cực kỳ thất vọng xoay người rời đi.

Chung Thận nhìn bóng dáng Diệp Vi rời đi, không phải Diệp Vi? Nhưng ảnh chụp rải rác trên mạng quả thật là đống ảnh trong tay Diệp Vi, nếu không phải Diệp Vi, là Trương Khả Hân?

Trương Khả Hân đi bệnh viện tìm Diệp Vi, đương nhiên có cơ hội lấy được ảnh chụp.

Hơn nữa sau khi cô ta sau thăm Diệp Vi th ìvào lúc ban đêm lập tức đi tìm cậu cô ta, ngày hôm sau tin tức của hắn và Thẩm Oánh Oánh bay đầy trời, sau đó Trương gia lại đoạt mấy cái hợp đồng của Chung thị.

Suy đoán này không phải không có khả năng.

Diệp Vi trốn ở sau cửa sổ nhìn Chung Thận lái xe đi.

Cô vừa lòng gật đầu, làm nữ phụ ác độc lâu năm, không chỉ kỹ thuật vu oan hạng nhất mà còn phải làm bộ làm tịch đáng thương, người bình thường khó có thể làm được.

Con đường này, đã định sẵn cô độc, cô nhất định phải cô độc tiến về phía trước.

Lúc này, Trương Khả Hân còn ở công ty chơi đùa vui vẻ cùng đám chị em, liên tiếp hắt xì mấy lần, cô ta xoa xoa mũi, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng lạnh căm căm, bỗng nhiên có một loại linh cảm mười phần không tốt.

Linh cảm của cô ta quả nhiên không sai, mấy ngày tiếp theo, Chung Thận bắt đầu phản kích. Đầu tiên là gửi văn kiện luật sư đi, nghiêm minh muốn truy cứu trách nhiệm, sau đó là đối nghịch với Tương, phá hủy vài dự án hợp tác bọn họ vốn dĩ sắp ký hợp đồng, bởi vì Chung thị ở giữa làm khó dễ, làm cho bọn họ tổn thất không ít.

Sau khi Trương Khả Hân nghe nói còn rất ngoài ý muốn, cô ta gọi điện thoại cho Diệp Vi chất vấn: “Không phải cô nói Chung Thận sẽ vì áy náy mà không phản kích sao? Vậy hiện tại hắn đang làm cái gì?”

Diệp Vi mười phần thất vọng, cả giận: “Không nghĩ tới Chung Thận là loại đàn ông lãnh khốc vô tình thế này! Cô cũng biết, Chung Thận là kẻ cuồng làm việc, còn là một người kinh doanh, người kinh doanh, lợi ích cao nhất, hắn không hề có tình cảm với tôi, tôi đối với hắn chỉ là một vị hôn thê trên danh nghĩa, hắn sao có thể từ bỏ rồi hy sinh vì tôi?”

Trương Khả Hân nghe xong cũng cảm thấy có đạo lý, không khỏi vui sướng khi người gặp họa, giả mù sa mưa nói: “Cô cũng đừng quá khổ sở, không thích chính là không thích, cưỡng cầu là không được mà.”

Diệp Vi nói: “Không sao, tốt hơn so với cô là được, có cô làm đệm lót tôi hết sức dễ chịu.”

Trương Khả Hân: “Ha hả.”:)

Diệp Vi: “Được rồi, để tôi nghĩ lại xem, có cách nào khác đối phó bọn họ không.”

Trương Khả Hân nói: “Buổi tối tôi phải tham gia một bữa tiệc tối, nghe nói Chung Thận cũng sẽ đi, tôi sẽ giúp cô thăm dò ý tứ của hắn.”

Nghĩ đến buổi tối phải gặp Chung Thận, cô ta trang điểm càng thêm sáng chói rực rỡ, cho dù biết rõ Chung Thận không thích cô ta, nhưng cô ta vẫn muốn hoàn mỹ xuất hiện trước mặt Chung Thận, cô ta hy vọng hắn có thể chân chính nhìn đến cô ta.

Thẳng đến hội trường tiệc tối, cô ta mặc một bộ lễ phục dạ hội màu trắng đi ở hội trường, rốt cuộc thấy Chung Thận mặc một bộ tây trang màu đen, khuôn mặt hắn lạnh lùng, khí chất nổi bật, đôi mắt đen nhánh thâm thúy như sao trời, chỉ nhìn một cái là có thể khiến người ta hãm sâu trong đó.

Người đàn ông vừa mới xuất hiện, lập tức trở thành tiêu điểm của cả hội trường.

Trương Khả Hân đứng một bên, thấy không ít người đi đến trước mắt Chung Thận bắt chuyện với hắn, vẻ mặt hắn hời hợt, lạnh nhạt xa cách, không hợp với cả hội trường.

Trương Khả Hân bưng ly rượu vang đỏ, rốt cuộc tìm được thời cơ đứng trước mặt Chung Thận.

“Chung Thận.”

Chung Thận nghe được giọng nói, nghiêng mắt nhìn về phía Trương Khả Hân: “Trương tiểu thư.”

“Chúng ta quen biết lâu như vậy, kêu tên của tôi là được rồi.”

“Trương tiểu thư, có việc?”

... Ha hả.

Tươi cười của Trương Khả Hân có chút cứng đờ, cô ta nghi ngờ Chung Thận thật sự là cục đá, bằng không làm sao có thể lạnh nhạt đến loại tình trạng này?

Cô ta và Chung Thận quen biết không phải mới một hai năm, mà là mười mấy năm. Mười mấy năm mới có thể khiến hắn liếc nhìn cô ta nhiều hơn một cái, cho nên Thẩm Oánh Oánh mới có vẻ càng thêm chán ghét hơn.

Trương Khả Hân nói: “Không có việc gì đặc biệt, chỉ là nghe nói gần đây Chung thị có chút vấn đề, còn có những tin tức đó, qua một thời gian nhiệt độ sẽ giảm, rất nhanh sẽ bị mọi người quên mất, anh đừng để ý quá. Nếu có chỗ cần yêu cầu giúp đỡ, cứ việc nói, chúng ta quen biết lâu như vậy, khẳng định tận lực giúp anh.”

Chung Thận: “Loại việc nhỏ này, tôi không để ý.”

Trương Khả Hân: “Vậy là tốt rồi. Nhưng tôi vẫn rất đáng tiếc, vốn dĩ cho rằng giữa anh và Diệp Vi sẽ có kết quả tốt, không ngờ vẫn đi đến tới tình trạng này, anh cũng không nên trách cô ấy, cô ấy làm như vậy cũng vì quá mức tức giận.” Cô ta cố ý ám chỉ.

Chung Thận nheo mắt, như có điều suy nghĩ nhìn Trương Khả Hân: “Diệp Vi làm cái gì?”

Trương Khả Hân mỉm cười nói: “Không có làm cái gì, hiện tại ở chỗ này cũng không thích hợp nói những việc đó.”

Kỹ nữ tâm cơ Diệp Vi kia, tuy rằng các cô là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, nhưng không trở ngại cô ta đào hai cái hố cho cô.

Vẻ mặt Chung Thận lạnh băng: “Theo tôi được biết, tin tức của tôi ngay cả ông chủ giải trí Tinh Hải còn tự mình tham gia, ngay cả tạp chí cũng là in ấn suốt đêm, trước khi phát hành cũng không lộ chút tin tức nào ra ngoài.”

Trương Khả Hân hơi kinh ngạc, đối diện với ánh mắt dò xét của Chung Thận, nghi ngờ nói: “Chung Thận, anh như vậy là có ý gì? Anh nghĩ tôi làm? Tuy rằng ba tôi và chú Trương là bạn cũ, chú Trương cũng đối xử với tôi rất tốt, tôi không phủ nhận quan hệ của chúng tôi, nhưng tôi không cần thiết phải nhằm vào anh đi? Lại nói, đống ảnh chụp đó là từ đâu tới? Anh cũng đã điều tra xong rồi sao, anh không nên xử oan cho tôi.”

“Nói ra có khả năng là anh không tin, nhưng sau khi tin tức tuôn ra tôi có đi hỏi chú Trương, chú ấy nói ảnh chụp là một người phụ nữ bán cho chú, cụ thể hơn thì chú không nói. Nếu anh không tin có thể đi hỏi chú ấy.”’

Sắc mặt Chung Thận không có chút dao động, cả người cực kỳ lãnh đạm, lông mày cũng chưa nâng một chút: “Mọi việc rốt cuộc là thế nào, hai chúng ta đều rõ ràng.”

Dường như hắn không muốn nói thêm gì với Trương Khả Hân nữa, bưng ly rượu lướt qua cô ta, một ánh mắt dư thừa cũng không cho cô ta.

Trương Khả Hân hiểu Chung Thận, hắn nói những lời này, khẳng định là đã kiểm chứng rõ ràng, tròng mắt vừa chuyển, cô ta xoay người đuổi kịp Chung Thận, cười nói: “Chung tổng chính là thông minh, thật sự là chuyện gì cũng không dấu được anh. Nhưng là chủ ý đối phó với anh cũng không phải là của tôi, là Diệp Vi, tôi chỉ nghe theo lời cô ấy, cô ấy nói thế nào, tôi liền làm thế đó.”

Chung Thận nói: “Tôi nhớ rõ cô vẫn luôn không thích Diệp Vi, cô ấy muốn làm cái gì, cô nhất định sẽ làm ngược lại.”

“Hiện tại cũng giống vậy.” Trương Khả Hân buông tay nói: “Nhưng cũng phải biết phân biệt tình huống, sự cấp tòng quyền (*), con người a, phải hiểu được biến báo (**).”’

(*) Sự cấp tòng quyền: Việc gấp phải tùy cơ ứng biến

(**) Biến báo: Dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc.

“Tôi đã hỏi qua Diệp Vi, cô ấy nói cô ấy không biết.”

“Anh đã hỏi cô ấy?” Kỹ nữ tâm cơ này vậy mà không nói với cô, Trương Khả Hân cười lạnh một tiếng: “Chung tổng thông minh như vậy, chẳng lẽ tin?”

Chung Thận: “Tin.”

Trương Khả Hân cũng không tin: “Chung tổng, đừng nói giỡn.”

Chung Thận nói: “Diệp Vi bệnh nặng, cô lợi dụng lúc cô ấy suy yếu lấy được ảnh chụp không phải không có khả năng.”

“Lúc Diệp Vi nằm viện, người đi thăm cô ấy không ít, ảnh chụp đặt ở tủ đầu giường của cô ấy, mỗi người đều có khả năng lấy được.”

“Thì ra đặt ở tủ đầu giường?”

“... Thời điểm Diệp Vi cho tôi, tôi thấy, chuyện này có gì kỳ lạ sao?”

“Không kỳ lạ.”

Thấy Chung Thận không tin, Trương Khả Hân kế để bụng đầu (*), nói: “Nếu anh không tin, tôi có thể gọi điện thoại cho Diệp Vi, anh liền tin. Thế nào, không dám nghe hả? Có phải là sợ bản thân tin sai người hay không?”

(*) Kế để bụng đầu - 计上心头: Đột nhiên có một kế hoạch.

Chung Thận: “Không cần.”

“Không được!” Trương Khả Hân bắt lấy Chung Thận, vừa lôi kéo hắn đến ban công vừa gọi điện thoại cho Diệp Vi, mở loa: “Diệp Vi, vừa rồi tôi nhìn thấy Chung Thận, nhìn dáng vẻ của hắn hẳn là rất phiền. Hiện tại Chung Thận với Thẩm Oánh Oánh bị dư luận quấy rầy, kế tiếp chúng ta có cần thêm chút lửa, khiến Thẩm Oánh Oánh viễn vĩnh không dám ngẩng đầu, cũng không dám xuất hiện ở Chung thị nữa!”

“...”

“Alo? Diệp Vi, vì sao cô không nói lời nào?”

Dường như đang trì hoãn, mới nghe được âm thanh của Diệp Vi từ bên kia điện thoại truyền đến: “Cô đang nói cái gì? Chẳng lẽ ảnh chụp của tôi chính là bị cô lấy trộm?”

Bây giờ Trương Khả Hân cũng rất kinh ngạc: “... Diệp Vi, cô đang nói cái gì?!”

Diệp Vi nghiêm túc nói: “Tôi đang hỏi cô, có phải cô lấy trộm ảnh chụp của tôi hay không?”

Chung Thận đã bẻ tay Trương Khả Hân đang lôi kéo hắn ra, hắn không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn Trương Khả Hân đã chứng minh tất cả, Trương Khả Hân rốt cuộc luống cuống: “Diệp Vi, cô nói lời này là có ý gì? Rõ ràng là cô đưa cho tôi như thế nào lại biến thành tôi lấy trộm?”

“Tôi mới phải hỏi cô có ý gì...”

Trương Khả Hân ‘bang’ một tiếng cúp điện thoại, nói với Chung Thận: “Người phụ nữ Diệp Vi này lòng dạ rất sâu, anh đừng bị cô ta lừa, những lời cô ta nói vừa rồi đều là giả, cô ta nhất định đoán được, nên mới...”

Chung Thận giơ tay đánh gãy lời cô ta: “Đươc rồi, tôi đã biết.”

Hắn xoa ống tay áo bị kéo ra nếp nhắn, xoay người rời đi.

Trương Khả Hân vừa tức vừa vội, gọi điện thoại cho Diệp Vi, vừa mở miệng liền nói: “Diệp Vi, lòng dạ cô rất sâu, tôi lại bị cô gài bẫy!”

Diệp Vi nói: “Vừa rồi Chung Thận ở bên cạnh?”

Trương Khả Hân ha hả.

Diệp Vi nói: “Không phải tôi cũng xém chút bị cô gài bẫy đó sao?”

“Làm sao cô biết Chung Thận ở bên cạnh tôi?”

“Tôi không biết a, chính là tâm tư tôi kín đáo, thông minh hơn cô, cẩn thận một chút luôn không sai đi.”

“...”

“Được rồi, đừng nóng giận, không cần nhụt chí, không ngừng cố gắng, tin tưởng một ngày nào đó cô có thể thắng được tôi.”

“Ha hả, Diệp Vi, cô đừng đắc ý!”

Trương Khả Hân khẽ cắn môi, hận không thể ngay lập tức đi đến đánh một trận với Diệp Vi.

Nhưng cô ta vừa mới xoay người, liền thấy Chung Thận vậy mà lại đứng sau cô ta, Trương Khả Hân lập tức cười cười, cái này gọi là gì? Cái này gọi là ma cao một thước đạo cao một trượng!

Cô ta còn tốt bụng ấn mở loa.

“Diệp Vi, cô tiêu rồi.”

“Chung Thận, hiện tại anh tin tưởng lời tôi nói rồi đi?”

Chung Thận đứng ở một bên, trong lòng không có dao động quá lớn, hắn cũng không nói rõ là cảm giác gì, chỉ là cảm thấy giống như là Diệp Vi làm gì, hắn cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn.

Cho nên hắn không tức giận, cũng không cảm thấy thất vọng, chỉ là nghe thấy âm thanh không sao cả của Diệp Vi từ bên kia điện thoại truyền đến, trong lòng hắn vậy mà lại có chút kỳ lạ khác thường.

Cô nói: “Biết được thì sao? Biết là tôi làm thì thế nào? Chung Thận, tôi chính là chán ghét anh, hận anh, không thể thấy anh sống tốt!”

Cô trực tiếp cúp điện thoại.

Trương Khả Hân cũng bị Diệp Vi kiêu ngạo dọa sợ rồi, người phụ nữ này bất chấp tất cả sao?

Diệp Vi: Làm rất tốt, đủ độc ác!

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây