Sau khi triền miên một lúc, Đường Nhiễm Mặc ôm Mạt Lị ngồi trở lại ghế làm việc, một ngón tay quấn quanh sợi tóc dài trước ngực cô, cúi đầu hít sâu hương vị ngọt ngào ở cần cổ cô, thanh âm khàn khàn gợi cảm, "Có tâm sự?"
"Thúc thúc như thế nào nhìn ra được?"
"Không có tâm sự, chỉ sợ hiện tại cháu đã nhịn không được muốn lột quần áo của tôi ra..."
Mạt Lị cười mỉa, "Thúc đúng thật là hiểu biết cháu nha..."
Đích xác, mỗi khi ở trong lòng ngực của hắn, cô đều sẽ nhịn không được khiêu khích hắn, hoặc là bắt tay với vào trong áo sơ mi dán lên ngực hắn, hoặc là làm bộ lơ đãng, không cẩn thận cọ xát đến tiểu huynh đệ của hắn. Không có biện pháp, ai kêu hắn nhìn thật mê người như thế? Là một sinh vật cảm quan, cô không có sức gì chống cự lại được.
Đường Nhiễm Mặc luôn luôn tin tưởng thân thể mình có lực hấp dẫn thật lớn đến Mạt Lị. Cô hôm nay thành thành thật thật ngồi trong lòng ngực hắn, không có động tay động chân, chỉ có một giải thích duy nhất, mà ở trong lòng Mạt Lị, người làm cô quan tâm không có mấy ai.
"Lo lắng cho Thu Bạch Bạch?"
"Phải... Cô ấy không cho cháu đi gặp, cháu trước sau vẫn không thể yên tâm." Cô là tổ trong lòng ngực hắn, thoạt nhìn uể oải ỉu xìu.
"Theo tôi được biết, ngày hôm qua Phương Dự mang Thu Bạch Bạch đi công viên giải trí."
Mạt Lị trước mắt sáng ngời, tức khắc tinh thần tỉnh táo, "Thật sao!?"
"Đương nhiên là thật, tôi tại sao phải gạt cháu." Thời điểm Đường Nhiễm Mặc thu được tin tức này, miễn bàn trong lòng có biết bao nhiêu là quái dị. Phương Dự như thế nào lại đối với một người chăm sóc như thế, không phải đó là cô gái trong quá khứ hắn xem như núi lửa hay sao? Đây giống như có một ngày sư tử ăn thịt bắt đầu chuyển sang ăn cỏ, làm người ta kinh ngạc.
Mạt Lị vốn đang rất vui vẻ, vui vẻ xong, lại vuốt cằm cân nhắc nói: "Cháu vốn nghĩ không thích quan hệ giữa Thu Thiên cùng cậu, nhưng xem biểu hiện ngày hôm đó, cậu cháu đối với Thu Thiên cũng không phải có vẻ thực thích gì. Cậu ấy từ trước tới giờ chán ghét Bạch Bạch như vậy, hiện tại lại đem cô ấy về nhà, còn chiếu cố thật tốt, cậu ấy không phải là muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, làm Bạch Bạch thích cậu ấy, xong rồi cậu lại một chân đá cô ấy chứ?"
Càng nghĩ càng có khả năng này, cô cuối cùng thanh âm lộ ra nôn nóng.
"Phương Dự người này, trong sinh hoạt là một hỗn thế ma vương, trong tình cảm lại là người đàn ông tam tâm nhị ý."
Đường Nhiễm Mặc cười thầm, bởi vì Mạt Lị không tin tưởng nhân phẩm Phương Dự, cái này làm hắn cực kỳ thú vị, nhưng thấy ánh mắt lo lắng của cô, hắn vẫn thật khách quan bồi thêm một câu, "Nhưng, Phương Dự sẽ không dùng loại thủ đoạn này tới trả thù một người con gái."
"Nếu cậu đối tốt với Bạch Bạch không phải vì trả thù, vậy... chẳng lẽ cậu thích Bạch Bạch?"
"Căn cứ theo hiểu biết của tôi, cậu ta cũng không có hứng thú yêu đương với cô gái khác."
Mạt Lị che miệng, "Cậu thật là, định trâu già gặm cỏ non sao!"
Hắn trầm ngâm, "Trâu già gặm cỏ non...... À......"
Phương Dự với hắn cùng năm, mà Thu Bạch Bạch cùng Mạt Lị cũng cách nhau chỉ vài tháng, có phải hay không cũng tính là đang nói đến hắn đây?
"Thúc thúc, cháu không có ý tứ khác!" Mạt Lị thật mau ý thức được tự mình nói sai, đây không thể trách cô, cô tự nhận là tâm lý mình thành thục, cho nên mới nóng vội nói một câu làm hắn để ý.
Đường Nhiễm Mặc đối với tuổi tác của mình thập phần chú ý, đây là chuyện cô đã biết từ sớm, cô chớp chớp đôi mắt to ngập nước, cầm tay hắn dán lên đôi má mình, "Thúc thúc phải tin tưởng cháu, chúng ta nhiều nhất có thể xem như con thỏ gặm cỏ gần hàng, mới không phải trâu già gặm cỏ non, hơn nữa, cháu là nguyện ý bị thúc gặm nha."
Cô vươn cái lưỡi hồng nhạt liếm liếm khóe môi, động tác làm như cực kỳ vô tình, nhưng có ý vị khác, Đường Nhiễm Mặc biết cô cố ý, mỗi khi cô phạm sai lầm, phản ứng đầu tiên đều là dụ hoặc hắn.
Cái dụ hoặc này còn cố tình làm hắn tưởng như không thấy.
Hắn càng ngày càng cảm thấy buồn bực khi thấy tự chủ của mình ngày càng bất kham, duỗi tay nhéo cằm cô, nâng đầu cô lên, hôn thật mạnh xuống đôi môi nhỏ, lưỡi nhập sâu vào trong miệng cô, tham lam cướp lấy hơi thở thiếu nữ, dùng sức thăm dò từng ngóc ngách, cô vụng về đáp lại lưỡi hắn, được cô đáp lại hắn càng làm cho nụ hôn sâu thêm.
Một tay ôm eo, tay kia đã bắt đầu có động tác khác, chui vào trong đồng phục Mạt Lị, hướng tới nhũ hoa mềm mại trước ngực. Hắn ôm cô đứng lên đem áp cô vào trên bàn làm việc, ngọn lửa ở bụng dưới thiêu đốt ngày càng nóng, trong chốc lát đã nuốt hết lý trí của hắn. Bất tri bất giác hắn đã mở ba cái nút trên áo cô, khuôn ngực hồng nhạt như ẩn như hiện, nhìn đến da thịt trắng nõn, hắn không ngừng hôn lên xương quai xanh Mạt Lị, liếm mút, gặm cắn từ từ đi xuống... Bị tra tấn đến tận xương cốt, Mạt Lị ôm tóc của hắn không nhịn được tiếng rên rỉ.
Đường Nhiễm Mặc dừng lại động tác, rồi như bùng nổ, hắn ghé vào người Mạt Lị, vùi đầu vào hõm cổ, kéo tay cô đặt lên tiểu huynh đệ cứng rắn nóng rẫy, "Giúp tôi."
Thanh âm nặng nề, còn có điểm ủy khuất.
Mạt Lị cười khẽ ra tiếng.
Đường Nhiễm Mặc hận thấu sao lý trí mình lại quay trở về, sau lại cảm thấy vậy thật tốt, trước khi Mạt Lị thành niên hắn sẽ không làm ra chuyện này, đây là nguyên nhân Mạt Lị vẫn luôn dám không kiêng nể gì khiêu khích hắn mãi.
Hắn ôm chặt lấy cô, thời điểm phóng xuất trên tay Mạt Lị, hắn nghe được thanh âm cô như đùa dai, "Thúc thúc, không bằng sau này chúng ta ở văn phòng thử một lần đi."